Ngày hôm ấy Dương Dật cùng Nhóc Béo dậy thật sớm, cả nhà ba người đi ra ruộng tinh mễ dạo qua một vòng, chỗ tinh mễ được gậy trúc chống lên xếp thành từng dãy từng dãy một nhìn rất khỏe mạnh.
“Ngày mai chúng ta sẽ thu hoạch sao?” – Dương Dật quay đầu hỏi.
“Ừ, cắt về nhà rồi sẽ yên tâm hơn một chút.” – Trần Tĩnh nói.
Sau khi về đến nhà y bắt tay vào chuẩn bị toàn bộ dụng cụ để thu hoạch tinh mễ. Dương Dật ngồi nhìn Trần Tĩnh mài cái liềm chuôi ngắn ngủn thì ngay lập tức nhớ ra ngày trước khi xem TV đã từng thấy bọn họ dùng cái này để thu hoạch lúa. Nhưng mà, loại họ dùng có chuôi rất dài, như vậy thì lúc cắt tinh mễ sẽ không phải cúi người, Trần Tĩnh đang mang thai, nếu cứ phải cúi lưng liên tục sẽ mệt chết. Dương Dật nghĩ, nếu như thân thế mình tốt một chút, hắn sẽ một mình đem số tinh mễ này thu hoạch hết, nhưng mà chỉ tiếc có lòng mà không có sức. Chính vì thế, động lực để rèn luyện thân thể cho thật khỏe mạnh của Dương Dật lại càng nhiều thêm.
“Trần Tĩnh, ngươi mài xong chưa?” – Dương Dật hỏi.
“Khá tốt rồi, phu quân có gì muốn nói sao?” – Trần Tĩnh nói xong đem lưỡi liềm rửa qua nước, lưỡi liềm được rửa sạch thì hiện lên sáng loáng.
“Cái chuôi liềm này quá ngắn, ngươi làm cho nó dài ra, đến lúc thu hoạch sẽ không cần phải cúi người xuống. Còn có, ngươi cũng mài cho ta một cái, ngày mai ta sẽ xuống cắt phụ ngươi.” – Dương Dật nói.
Trần Tĩnh biết Dương Dật để ý thấy thân thể y hành động bất tiện, nếu như chuôi liềm dài một chút thì xác thực là y không cần phải cúi người xuống thấp để cắt tinh mễ. Cảm thấy lời phu quân nói rất đúng, Trần Tĩnh liền nhanh chóng đi tìm thứ thích hợp để làm chuôi.
Bỏ ra một buổi sáng, Trần Tĩnh nạo được hai khúc gỗ dài tầm một mét sau đó đem lưỡi liềm đã mài tốt gắn vào. Y cầm lên thử một cái, cảm giác đúng là so với chuôi ngắn tốt hơn rất nhiều. Bởi vì Dương Dật nói cũng muốn đi cắt tinh mễ nên Trần Tĩnh liền mài thêm một cái liềm nữa.
Sáng sớm hôm sau, Trần Tĩnh đeo một cái giỏ bên trong đựng một ít bánh mì cùng với trà giải nhiệt, Dương Dật ôm Nhóc Béo đi ra ruộng. Hắn vẫn còn nhớ một thời gian trước chỉ cần ôm Nhóc Béo một lúc cánh tay sẽ rất mỏi, có khi sẽ đau nhức cả buổi tối. Sau khi rèn luyện một tháng, hiện tại đã trở nên tốt hơn nhiều, ôm Nhóc Béo đã không vấn đề gì. Cái này chứng tỏ thể lực và khí lực của Dương Dật đã lớn hơn. Hơn nữa, một tháng này thân thể cũng không có sinh bệnh, ngay cả Trần Tĩnh cũng nói thân thể hắn đã khá hơn nhiều. Dương Dật lúc này có chút dương dương tự đắc, cái thân thể phế vật này rơi vào trong tay của hắn đã chuyển biến tốt đẹp, tất cả là nhờ công lao rèn luyện của hắn.
“Tiểu Bảo, a mỗ và cha ngươi đi thu hoạch tinh mễ, ngươi phải ngồi ngoan ở cái ghế này, không được chạy lung tung có biết không.” – Trần Tĩnh đem giỏ trúc đặt ở dưới một gốc cây cạnh ruộng, lấy từ trong đó ra một cái ghế cho Nhóc Béo ngồi, lúc này mới xuống ruộng thu hoạch.
Mặc dù Trần Tĩnh đang mang thai nhưng Dương Dật vẫn không phải là đối thủ của y, bị bỏ xa cả một mảng lớn. Dương Dật vẫy vẫy cánh tay đã mỏi nhừ của mình thầm nhủ, thôi được rồi, hắn cứ chậm rãi cắt phần của hắn, chứ nếu muốn so với Trần Tĩnh chắc còn phải luyện thêm vài năm nữa.
Bất tri bất giác mặt trời đã lên cao, nắng mỗi lúc một gắt hơn, Nhóc Béo ban đầu còn chạy lòng vòng quanh ruộng bắt côn trùng bây giờ cũng vì nắng lên nóng bức mà an phận ngồi xuống dưới gốc cây, bên dưới ghế của nó còn có một con cóc nhỏ bị đùa đến nửa sống nửa chết. Cái thằng nhóc này vậy mà còn muốn đi hái cây cỏ về đem con cóc nhỏ đi chôn.
Trần Tĩnh sau khi cắt hết một loạt tinh mễ thì nhìn về phía Dương Dật thấy hắn đã cắt được một nữa. Phu quân mấy năm nay chưa từng làm qua mấy việc thế này. Y đi đến trước mặt Dương Dật, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn lại vì phơi nắng mà đỏ bừng lên, mồ hôi từ trên trán theo khuôn mặt tuấn tú chảy xuống. Trần Tĩnh kéo tay áo, nhẹ nhàng lau giọt mồ hôi lăn qua hàng lông mày thật dài sắp chảy vào mắt Dương Dật.
“Trần Tĩnh, ngươi sao lại chạy tới đây?” – Dương Dật rút cuộc cũng nhận ra Trần Tĩnh đang đứng bên cạnh hắn.
“Mệt lắm rồi sao? Cứ nghỉ ngơi một chút trước, uống miếng nước giải khát rồi tiếp tục làm.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.
“Đúng là co chút khát rồi.” – Dương Dật buông liềm đi theo Trần Tĩnh trở lại dưới bóng cây uống nước. Nhóc Béo vừa mới nhìn thấy bọn hắn đi qua thì lập tức hưng phấn kêu lên. A mỗ cùng cha đã rất lâu không có để ý đến nó rồi, nhưng mà nó biết a mỗ và cha phải làm việc, không thể quấy rầy bằng không nó sẽ không có cháo tinh mễ ăn.
“Cha! Cha! A mỗ!” – Tiểu gia hỏa hưng phấn chạy tới.
“Cẩn thận một chút, coi chừng ngã.” – Dương Dật vội vàng kêu lên.
Trần Tĩnh cắt một ít tinh mễ đặt lên mặt đất để y và Dương Dật ngồi lên. Hiện tại, mấy cái mương nhỏ chứa nước bờ ruộng sớm đã cạn khô rồi. Y từ trong giỏ lấy ra một cái ống trúc đưng nước và một ống trúc khác đựng trà giải nhiệt.
“Rửa tay trước rồi hãy ăn. Tiểu Bảo lại đây đưa tay ra cho cha ngươi rửa giúp, lúc nãy a mỗ thấy ngươi nghịch cóc rồi đấy.” – Trần Tĩnh ánh mắt sắc bén hướng về phía Tiểu Bảo nói.
Nhóc Béo thấy vậy thì ngoan ngoãn chìa bàn tay nho nhỏ ra cho Dương Dật rửa. Dương Dật nhận lấy ống trúc đựng nước từ trong tay Trần Tĩnh, rất nhanh đã rửa sạch tay cho nó.
“Ở đây có bánh mì và dưa chuột muối, qua ăn đi.” – Trần Tĩnh đem cái chén đựng dưa chuột muối lấy ra, bánh mì cũng được cắt nhỏ đặt trong một cái chén khác, có thể dễ dàng lấy đũa gắp được.
“Tiểu Bảo ăn chậm một chút, mau uống miếng nước.” – Trần Tĩnh đem chén trà giải nhiệt đưa tới bên miệng Nhóc Béo cho nó uống. Cái thằng nhóc con này bởi vì ăn quá nhanh, vừa cho vào miệng chưa kịp nhai đã nuốt xuống, kết quả là bị nghẹn, sau khi được uống nước, cuối cùng mới có thể nuốt xuống.
“Khụ Khụ. Khụ.” – Tiểu Bảo uống nước đại khái là quá vội liền bị sặc, ho một hồi khinh thiên động địa.
“Nhóc Béo ăn từ từ thôi, không có ai tranh với ngươi đâu.” – Dương Dật vuốt vuốt ngực nhóc con nói.
Tiểu Bảo bởi vì ho nhiều quá mà chảy cả nước mắt, miệng muốn nói cái gì đó nhưng không được vì thế cũng bằng thèm để ý đến người lớn nữa.
“Phu quân, mặt trời lên rất cao rồi, ngươi mang Tiểu Bảo về đi. Nó ăn không quen bánh mì cứng như thế này, ngươi dẫn nó về nhà cho nó ăn chút cháo.” – Nhìn Tiểu Bảo hiện tại cố gắng nhai, bộ dáng vô cùng đáng thương Trần Tĩnh nói.
Dương Dật vốn còn muốn xuống làm thêm một chút, nhưng mà vừa rồi cắt tinh mễ cánh tay bây giờ càng lúc càng nhức, cảm giác không thể nâng lên được nữa. Hắn gật đầu quyết định mang Nhóc Béo trở về, đợi Nhóc Béo ngủ trưa dậy, trời bớt nắng một chút rồi lại ra làm. Thực ra bản thân Dương Dật cũng cảm thấy cơ thể mình không được ổn lắm, có chút chóng mặt tốt nhất là nên về nghỉ ngơi, hiện tại việc nhà nông hắn chưa quen thuộc, không thể giúp được nhiều cho Trần Tĩnh thì cũng không thể sinh bệnh gây thêm phiền phức cho y.
“Trần Tĩnh, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi, đợi đến chiều trời bớt nắng thì lại ra làm.” – Dương Dật nói.
“Không sao đâu. Ngươi cứ đem Tiểu Bảo về đi, chăm sóc tốt cho nó là được, ta đã quen, trước kia mang thai Tiểu Bảo cũng đã từng làm qua rồi, mau mau về đi.” – Trần Tĩnh nói, một chút nắng như thế này đối với y mà nói chẳng là gì cả, huống chi lần này y còn mang theo cả trà giải nhiệt.
Buổi chiều, trời bớt nắng một chút Dương Dật liền cùng Tiểu Bảo đi ra ruộng. Sau khi ngủ một giấc dậy, nhóc con này lại bắt đầu nhảy nhót lung tung. Nó chạy xuống phần ruộng đã được cắt hết tinh mễ bắt đầu đuổi theo mấy con côn trùng nhỏ.
Dương Dật về nhà liên tục xoa bóp hai bả vai. Hắn mới cắt có một chút tinh mễ vậy mà cánh tay đã cảm giác như không còn là của chính mình nữa, chẳng những phải cố sức mới nâng lên được, mà lại còn đau nhức vô cùng.
Chạng vạng tối, Trần Tĩnh về nhà lấy xe đẩy ra đem tất cả số tinh mễ đã cắt được, tất cả đẩy về nhà. Mặc dù trong thôn có rất ít kẻ trộm, nhưng mà mấy năm trước tinh mễ đã thu hoạch tốt để ở ruộng buổi tối bị lấy trộm mấy, từ đó trở đi, chỉ cần thu hoạch được bao nhiêu là mọi người sẽ mang hết về nhà.
“Mệt lắm rồi sao?” – Trần Tĩnh nhìn phu quân mình cứ thỉnh thoảng lại đấm đấm bả vai liền hỏi.
“Cũng không có gì, chỉ là hơi đau nhức thôi.” – Dương Dật coi như không có chuyện gì nói.
“A mỗ, cha cả buổi chiểu đều xoa bả vai đấy.” – Nhóc Béo lập tức bán rẻ cha nó.
“Ra đây ngồi ta giúp ngươi xoa bóp.” – Trần Tĩnh vừa nói vừa rót một ít rượu ra chén, lấy rượu xoa bên bả vai Dương Dật rồi mới bắt đầu xoa.
Dương Dật ở trong lòng thầm phỉ nhổ thân thể của mình quá mức vô dụng. Trần Tĩnh cả ngày làm việc mệt mỏi cũng không than một tiếng, bây giờ lại còn phải giúp hắn xoa bóp. Nghĩ vậy vành mắt hắn nóng nóng, muốn đem thân thể này triệt để cải tạo để sau này lỡ trong nhà có làm cái gì thì còn có thể giúp đỡ được.
“Lần đầu tiên làm việc này đều sẽ như vậy thôi. Nhớ lại thì ngày trước lần đầu tiên ta làm việc này cũng giống như ngươi, buổi tối về đến nhà cánh tay không thể nhấc lên nổi nữa. Khi đó nhà chúng ta chỉ mới có hai mẫu tinh mễ, ngươi và a mỗ thân thể lại không tốt, căn bản là làm không được.
Lúc đó mấy người làm thuê kia thấy trong nhà chúng ta không có người làm, bèn nâng giá lên đòi một ngày một đấu tinh mễ mới đồng ý thu hoạch cho chúng ta, nếu không thì để tinh mễ ta chúng ta tất cả đều rụng xuống ruộng. Chỉ có hai mẫu đất mà hai người đó làm đến bốn ngày mới xong, bọn họ còn đòi mỗi người một ngày lấy một đấu tinh mễ. Mà khi đó tám đấu tinh mễ bằng tám quan tiền. Khi biết nhà người khác thuê người chỉ mất có hai đấu gạo thô, ta giận quá đi tìm bọn họ đánh cho một trận, đem mấy người đó đuổi đi hết. Sau đó tất cả đều tự mình học làm, không có người dạy thì ta đến ruộng nhà người khác làm không công, giúp người trong thôn nhiều thì liền học được cách trồng tốt tinh mễ.” – Trần Tĩnh kể, khi đó tình huống trong nhà thực sự rất kém, mà y thì không thể bỏ mặc được a mỗ vẫn luôn quan tâm mình và Dương Dật tính tình trẻ con kia.
Dương Dật cũng nghĩ Trần Tĩnh đã phải chịu nhiều khổ cực, nhưng một người vốn dĩ sống ở thành phố như hắn căn bản không thể hiểu được hết sự khổ cực của y. Thật không thể ngờ được nhà người khác chỉ cần hai đấu gạo thô mà nhà mình lại phải trả một đấu tinh mễ, Dương Dật dù mới đến cũng biết được, một 100 cân tinh mễ bằng một lượng bạc, mà một lượng bạc có thể mua được 500 cân gạo thô, cứ một đấu là 10 cân, những người kia thực sự quá xấu xa, đem gia sản nhà hắn như heo béo mà bắt làm thịt.
Ngày thứ hai nhà Trần Tĩnh thu hoạch tinh mễ, Trương Lạc nhìn thấy cũng không hỏi gì chỉ về nhà chuẩn bị, đến chiều cũng mang theo nhi tử mười mấy tuổi đi ra ruộng gặt.
Ba ngày sau toàn bộ tinh mễ nhà hắn đã được thu hoạch về, hiện tại để ở dưới mái hiên trong sân, ban ngày thì đem ra ngoài phơi nắng. Trần Tĩnh nói xế chiều ngày mai sẽ đến nhà trưởng thôn mượn cái cối đập thóc. Thứ này nhà bọn họ không có cho nên phải đi mượn.
Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả tinh mễ đều được Trần Tĩnh đem ra sân phơi nắng, sau đó y mới đi đến nhà trưởng thôn mượn cối đập thóc. Đó là một cái máng lớn dài 1m5, rộng 1m, bốn phía dùng vải bao lại, bên trong đặt một tấm ván nghiêng tạo thành mặt dốc 75 độ bên trên tấm ván là những cái móc sắt được gắn chỉnh tề đâm sâu xuống bề mặt tấm ván tạo thành một góc 45 độ.
Buổi chiều, số tinh mễ phơi hai ngày được mang ra đập trước, Trần Tĩnh để cho Dương Dật giúp y tiếp tinh mễ, còn y thì dùng sức đem tinh mễ đập xuống. Hạt tinh mễ đã được đập tốt thì rơi vào trong máng, Dương Dật cứ mỗi khi thấy Trần Tĩnh mém chỗ tinh mễ đã đập hết trong tay đi thì lại đưa cho y một bó tinh mễ khác.
“Tiểu Bảo đừng có chạy xung quanh cối đập thóc, chỗ này toàn là côn trùng với bụi đấy.” – Trần Tĩnh nói với Tiểu Bảo đang cực kỳ hưng phấn chạy quanh.
“Tiểu Bảo ra chỗ cửa ra vào nhà chính ngồi đi, đừng có chạy lung tung ở đây, côn trùng bay vào người bây giờ.” – Dương Dật đuổi theo đem tiểu gia hỏa ôm vào đặt lên ghế cho nó ngồi ở đó. Thằng nhóc này vừa mới bắt được một con châu chấu, hái một cây cỏ, bắt đầu cùng mấy thứ đó chơi đùa.
Cái liềm
Thường thì ở VN mình thấy người ta vẫn dùng cái liềm ngắn như thế này cắt lúa
Sickle33
Nhưng mà khi search google thì cái chữ 镰刀 (liêm đao) nó lại cho ra hình ảnh chủ yếu là thế này. Ko biết có phải bên đó họ dùng cái thứ này để gặt lúa ko nữa.
b081db4e-029c-49a5-b9d2-bc5e5bcd42763
Bánh mì. Cái loại bánh này là bánh làm bằng bột mình, khác với cái bánh mì mà mình vẫn kẹp thịt các kiểu vô ăn nha. Mà… về cơ bản thì vẫn gọi nó là bánh mì:v
262885ce23e7
Tiếp theo là cái cối đập thóc. Cái này là cái xoắn não nhất. Trong raw viết nó là 打米机 (đả mễ cơ), search google thì nó cho ra hình cái cối giã gạo, nhưng theo miêu tả thì ko phải là cái đó, mà mình cảm thấy nó giống cái này hơn.
Cái thứ đó nó hơi bị thô sơ, mà đập thóc thì mỗi nơi có một cách khác nhau, có chỗ chỉ cần lấy 1 phiến đá rồi đập thẳng thóc lên đó là xong cho nên là… theo mô tả thì cái này giống nhất. Kiếm cũng ko thấy cận cảnh cho nên xài tạm. Bạn nào rảnh rỗi mà search đc cái giống hơn + chi tiết hơn thì cho mình xin làm hình minh họa nhé.
Ngày hôm ấy Dương Dật cùng Nhóc Béo dậy thật sớm, cả nhà ba người đi ra ruộng tinh mễ dạo qua một vòng, chỗ tinh mễ được gậy trúc chống lên xếp thành từng dãy từng dãy một nhìn rất khỏe mạnh.
“Ngày mai chúng ta sẽ thu hoạch sao?” – Dương Dật quay đầu hỏi.
“Ừ, cắt về nhà rồi sẽ yên tâm hơn một chút.” – Trần Tĩnh nói.
Sau khi về đến nhà y bắt tay vào chuẩn bị toàn bộ dụng cụ để thu hoạch tinh mễ. Dương Dật ngồi nhìn Trần Tĩnh mài cái liềm chuôi ngắn ngủn thì ngay lập tức nhớ ra ngày trước khi xem TV đã từng thấy bọn họ dùng cái này để thu hoạch lúa. Nhưng mà, loại họ dùng có chuôi rất dài, như vậy thì lúc cắt tinh mễ sẽ không phải cúi người, Trần Tĩnh đang mang thai, nếu cứ phải cúi lưng liên tục sẽ mệt chết. Dương Dật nghĩ, nếu như thân thế mình tốt một chút, hắn sẽ một mình đem số tinh mễ này thu hoạch hết, nhưng mà chỉ tiếc có lòng mà không có sức. Chính vì thế, động lực để rèn luyện thân thể cho thật khỏe mạnh của Dương Dật lại càng nhiều thêm.
“Trần Tĩnh, ngươi mài xong chưa?” – Dương Dật hỏi.
“Khá tốt rồi, phu quân có gì muốn nói sao?” – Trần Tĩnh nói xong đem lưỡi liềm rửa qua nước, lưỡi liềm được rửa sạch thì hiện lên sáng loáng.
“Cái chuôi liềm này quá ngắn, ngươi làm cho nó dài ra, đến lúc thu hoạch sẽ không cần phải cúi người xuống. Còn có, ngươi cũng mài cho ta một cái, ngày mai ta sẽ xuống cắt phụ ngươi.” – Dương Dật nói.
Trần Tĩnh biết Dương Dật để ý thấy thân thể y hành động bất tiện, nếu như chuôi liềm dài một chút thì xác thực là y không cần phải cúi người xuống thấp để cắt tinh mễ. Cảm thấy lời phu quân nói rất đúng, Trần Tĩnh liền nhanh chóng đi tìm thứ thích hợp để làm chuôi.
Bỏ ra một buổi sáng, Trần Tĩnh nạo được hai khúc gỗ dài tầm một mét sau đó đem lưỡi liềm đã mài tốt gắn vào. Y cầm lên thử một cái, cảm giác đúng là so với chuôi ngắn tốt hơn rất nhiều. Bởi vì Dương Dật nói cũng muốn đi cắt tinh mễ nên Trần Tĩnh liền mài thêm một cái liềm nữa.
Sáng sớm hôm sau, Trần Tĩnh đeo một cái giỏ bên trong đựng một ít bánh mì cùng với trà giải nhiệt, Dương Dật ôm Nhóc Béo đi ra ruộng. Hắn vẫn còn nhớ một thời gian trước chỉ cần ôm Nhóc Béo một lúc cánh tay sẽ rất mỏi, có khi sẽ đau nhức cả buổi tối. Sau khi rèn luyện một tháng, hiện tại đã trở nên tốt hơn nhiều, ôm Nhóc Béo đã không vấn đề gì. Cái này chứng tỏ thể lực và khí lực của Dương Dật đã lớn hơn. Hơn nữa, một tháng này thân thể cũng không có sinh bệnh, ngay cả Trần Tĩnh cũng nói thân thể hắn đã khá hơn nhiều. Dương Dật lúc này có chút dương dương tự đắc, cái thân thể phế vật này rơi vào trong tay của hắn đã chuyển biến tốt đẹp, tất cả là nhờ công lao rèn luyện của hắn.
“Tiểu Bảo, a mỗ và cha ngươi đi thu hoạch tinh mễ, ngươi phải ngồi ngoan ở cái ghế này, không được chạy lung tung có biết không.” – Trần Tĩnh đem giỏ trúc đặt ở dưới một gốc cây cạnh ruộng, lấy từ trong đó ra một cái ghế cho Nhóc Béo ngồi, lúc này mới xuống ruộng thu hoạch.
Mặc dù Trần Tĩnh đang mang thai nhưng Dương Dật vẫn không phải là đối thủ của y, bị bỏ xa cả một mảng lớn. Dương Dật vẫy vẫy cánh tay đã mỏi nhừ của mình thầm nhủ, thôi được rồi, hắn cứ chậm rãi cắt phần của hắn, chứ nếu muốn so với Trần Tĩnh chắc còn phải luyện thêm vài năm nữa.
Bất tri bất giác mặt trời đã lên cao, nắng mỗi lúc một gắt hơn, Nhóc Béo ban đầu còn chạy lòng vòng quanh ruộng bắt côn trùng bây giờ cũng vì nắng lên nóng bức mà an phận ngồi xuống dưới gốc cây, bên dưới ghế của nó còn có một con cóc nhỏ bị đùa đến nửa sống nửa chết. Cái thằng nhóc này vậy mà còn muốn đi hái cây cỏ về đem con cóc nhỏ đi chôn.
Trần Tĩnh sau khi cắt hết một loạt tinh mễ thì nhìn về phía Dương Dật thấy hắn đã cắt được một nữa. Phu quân mấy năm nay chưa từng làm qua mấy việc thế này. Y đi đến trước mặt Dương Dật, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn lại vì phơi nắng mà đỏ bừng lên, mồ hôi từ trên trán theo khuôn mặt tuấn tú chảy xuống. Trần Tĩnh kéo tay áo, nhẹ nhàng lau giọt mồ hôi lăn qua hàng lông mày thật dài sắp chảy vào mắt Dương Dật.
“Trần Tĩnh, ngươi sao lại chạy tới đây?” – Dương Dật rút cuộc cũng nhận ra Trần Tĩnh đang đứng bên cạnh hắn.
“Mệt lắm rồi sao? Cứ nghỉ ngơi một chút trước, uống miếng nước giải khát rồi tiếp tục làm.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.
“Đúng là co chút khát rồi.” – Dương Dật buông liềm đi theo Trần Tĩnh trở lại dưới bóng cây uống nước. Nhóc Béo vừa mới nhìn thấy bọn hắn đi qua thì lập tức hưng phấn kêu lên. A mỗ cùng cha đã rất lâu không có để ý đến nó rồi, nhưng mà nó biết a mỗ và cha phải làm việc, không thể quấy rầy bằng không nó sẽ không có cháo tinh mễ ăn.
“Cha! Cha! A mỗ!” – Tiểu gia hỏa hưng phấn chạy tới.
“Cẩn thận một chút, coi chừng ngã.” – Dương Dật vội vàng kêu lên.
Trần Tĩnh cắt một ít tinh mễ đặt lên mặt đất để y và Dương Dật ngồi lên. Hiện tại, mấy cái mương nhỏ chứa nước bờ ruộng sớm đã cạn khô rồi. Y từ trong giỏ lấy ra một cái ống trúc đưng nước và một ống trúc khác đựng trà giải nhiệt.
“Rửa tay trước rồi hãy ăn. Tiểu Bảo lại đây đưa tay ra cho cha ngươi rửa giúp, lúc nãy a mỗ thấy ngươi nghịch cóc rồi đấy.” – Trần Tĩnh ánh mắt sắc bén hướng về phía Tiểu Bảo nói.
Nhóc Béo thấy vậy thì ngoan ngoãn chìa bàn tay nho nhỏ ra cho Dương Dật rửa. Dương Dật nhận lấy ống trúc đựng nước từ trong tay Trần Tĩnh, rất nhanh đã rửa sạch tay cho nó.
“Ở đây có bánh mì và dưa chuột muối, qua ăn đi.” – Trần Tĩnh đem cái chén đựng dưa chuột muối lấy ra, bánh mì cũng được cắt nhỏ đặt trong một cái chén khác, có thể dễ dàng lấy đũa gắp được.
“Tiểu Bảo ăn chậm một chút, mau uống miếng nước.” – Trần Tĩnh đem chén trà giải nhiệt đưa tới bên miệng Nhóc Béo cho nó uống. Cái thằng nhóc con này bởi vì ăn quá nhanh, vừa cho vào miệng chưa kịp nhai đã nuốt xuống, kết quả là bị nghẹn, sau khi được uống nước, cuối cùng mới có thể nuốt xuống.
“Khụ Khụ. Khụ.” – Tiểu Bảo uống nước đại khái là quá vội liền bị sặc, ho một hồi khinh thiên động địa.
“Nhóc Béo ăn từ từ thôi, không có ai tranh với ngươi đâu.” – Dương Dật vuốt vuốt ngực nhóc con nói.
Tiểu Bảo bởi vì ho nhiều quá mà chảy cả nước mắt, miệng muốn nói cái gì đó nhưng không được vì thế cũng bằng thèm để ý đến người lớn nữa.
“Phu quân, mặt trời lên rất cao rồi, ngươi mang Tiểu Bảo về đi. Nó ăn không quen bánh mì cứng như thế này, ngươi dẫn nó về nhà cho nó ăn chút cháo.” – Nhìn Tiểu Bảo hiện tại cố gắng nhai, bộ dáng vô cùng đáng thương Trần Tĩnh nói.
Dương Dật vốn còn muốn xuống làm thêm một chút, nhưng mà vừa rồi cắt tinh mễ cánh tay bây giờ càng lúc càng nhức, cảm giác không thể nâng lên được nữa. Hắn gật đầu quyết định mang Nhóc Béo trở về, đợi Nhóc Béo ngủ trưa dậy, trời bớt nắng một chút rồi lại ra làm. Thực ra bản thân Dương Dật cũng cảm thấy cơ thể mình không được ổn lắm, có chút chóng mặt tốt nhất là nên về nghỉ ngơi, hiện tại việc nhà nông hắn chưa quen thuộc, không thể giúp được nhiều cho Trần Tĩnh thì cũng không thể sinh bệnh gây thêm phiền phức cho y.
“Trần Tĩnh, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi, đợi đến chiều trời bớt nắng thì lại ra làm.” – Dương Dật nói.
“Không sao đâu. Ngươi cứ đem Tiểu Bảo về đi, chăm sóc tốt cho nó là được, ta đã quen, trước kia mang thai Tiểu Bảo cũng đã từng làm qua rồi, mau mau về đi.” – Trần Tĩnh nói, một chút nắng như thế này đối với y mà nói chẳng là gì cả, huống chi lần này y còn mang theo cả trà giải nhiệt.
Buổi chiều, trời bớt nắng một chút Dương Dật liền cùng Tiểu Bảo đi ra ruộng. Sau khi ngủ một giấc dậy, nhóc con này lại bắt đầu nhảy nhót lung tung. Nó chạy xuống phần ruộng đã được cắt hết tinh mễ bắt đầu đuổi theo mấy con côn trùng nhỏ.
Dương Dật về nhà liên tục xoa bóp hai bả vai. Hắn mới cắt có một chút tinh mễ vậy mà cánh tay đã cảm giác như không còn là của chính mình nữa, chẳng những phải cố sức mới nâng lên được, mà lại còn đau nhức vô cùng.
Chạng vạng tối, Trần Tĩnh về nhà lấy xe đẩy ra đem tất cả số tinh mễ đã cắt được, tất cả đẩy về nhà. Mặc dù trong thôn có rất ít kẻ trộm, nhưng mà mấy năm trước tinh mễ đã thu hoạch tốt để ở ruộng buổi tối bị lấy trộm mấy, từ đó trở đi, chỉ cần thu hoạch được bao nhiêu là mọi người sẽ mang hết về nhà.
“Mệt lắm rồi sao?” – Trần Tĩnh nhìn phu quân mình cứ thỉnh thoảng lại đấm đấm bả vai liền hỏi.
“Cũng không có gì, chỉ là hơi đau nhức thôi.” – Dương Dật coi như không có chuyện gì nói.
“A mỗ, cha cả buổi chiểu đều xoa bả vai đấy.” – Nhóc Béo lập tức bán rẻ cha nó.
“Ra đây ngồi ta giúp ngươi xoa bóp.” – Trần Tĩnh vừa nói vừa rót một ít rượu ra chén, lấy rượu xoa bên bả vai Dương Dật rồi mới bắt đầu xoa.
Dương Dật ở trong lòng thầm phỉ nhổ thân thể của mình quá mức vô dụng. Trần Tĩnh cả ngày làm việc mệt mỏi cũng không than một tiếng, bây giờ lại còn phải giúp hắn xoa bóp. Nghĩ vậy vành mắt hắn nóng nóng, muốn đem thân thể này triệt để cải tạo để sau này lỡ trong nhà có làm cái gì thì còn có thể giúp đỡ được.
“Lần đầu tiên làm việc này đều sẽ như vậy thôi. Nhớ lại thì ngày trước lần đầu tiên ta làm việc này cũng giống như ngươi, buổi tối về đến nhà cánh tay không thể nhấc lên nổi nữa. Khi đó nhà chúng ta chỉ mới có hai mẫu tinh mễ, ngươi và a mỗ thân thể lại không tốt, căn bản là làm không được.
Lúc đó mấy người làm thuê kia thấy trong nhà chúng ta không có người làm, bèn nâng giá lên đòi một ngày một đấu tinh mễ mới đồng ý thu hoạch cho chúng ta, nếu không thì để tinh mễ ta chúng ta tất cả đều rụng xuống ruộng. Chỉ có hai mẫu đất mà hai người đó làm đến bốn ngày mới xong, bọn họ còn đòi mỗi người một ngày lấy một đấu tinh mễ. Mà khi đó tám đấu tinh mễ bằng tám quan tiền. Khi biết nhà người khác thuê người chỉ mất có hai đấu gạo thô, ta giận quá đi tìm bọn họ đánh cho một trận, đem mấy người đó đuổi đi hết. Sau đó tất cả đều tự mình học làm, không có người dạy thì ta đến ruộng nhà người khác làm không công, giúp người trong thôn nhiều thì liền học được cách trồng tốt tinh mễ.” – Trần Tĩnh kể, khi đó tình huống trong nhà thực sự rất kém, mà y thì không thể bỏ mặc được a mỗ vẫn luôn quan tâm mình và Dương Dật tính tình trẻ con kia.
Dương Dật cũng nghĩ Trần Tĩnh đã phải chịu nhiều khổ cực, nhưng một người vốn dĩ sống ở thành phố như hắn căn bản không thể hiểu được hết sự khổ cực của y. Thật không thể ngờ được nhà người khác chỉ cần hai đấu gạo thô mà nhà mình lại phải trả một đấu tinh mễ, Dương Dật dù mới đến cũng biết được, một cân tinh mễ bằng một lượng bạc, mà một lượng bạc có thể mua được cân gạo thô, cứ một đấu là cân, những người kia thực sự quá xấu xa, đem gia sản nhà hắn như heo béo mà bắt làm thịt.
Ngày thứ hai nhà Trần Tĩnh thu hoạch tinh mễ, Trương Lạc nhìn thấy cũng không hỏi gì chỉ về nhà chuẩn bị, đến chiều cũng mang theo nhi tử mười mấy tuổi đi ra ruộng gặt.
Ba ngày sau toàn bộ tinh mễ nhà hắn đã được thu hoạch về, hiện tại để ở dưới mái hiên trong sân, ban ngày thì đem ra ngoài phơi nắng. Trần Tĩnh nói xế chiều ngày mai sẽ đến nhà trưởng thôn mượn cái cối đập thóc. Thứ này nhà bọn họ không có cho nên phải đi mượn.
Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả tinh mễ đều được Trần Tĩnh đem ra sân phơi nắng, sau đó y mới đi đến nhà trưởng thôn mượn cối đập thóc. Đó là một cái máng lớn dài m, rộng m, bốn phía dùng vải bao lại, bên trong đặt một tấm ván nghiêng tạo thành mặt dốc độ bên trên tấm ván là những cái móc sắt được gắn chỉnh tề đâm sâu xuống bề mặt tấm ván tạo thành một góc độ.
Buổi chiều, số tinh mễ phơi hai ngày được mang ra đập trước, Trần Tĩnh để cho Dương Dật giúp y tiếp tinh mễ, còn y thì dùng sức đem tinh mễ đập xuống. Hạt tinh mễ đã được đập tốt thì rơi vào trong máng, Dương Dật cứ mỗi khi thấy Trần Tĩnh mém chỗ tinh mễ đã đập hết trong tay đi thì lại đưa cho y một bó tinh mễ khác.
“Tiểu Bảo đừng có chạy xung quanh cối đập thóc, chỗ này toàn là côn trùng với bụi đấy.” – Trần Tĩnh nói với Tiểu Bảo đang cực kỳ hưng phấn chạy quanh.
“Tiểu Bảo ra chỗ cửa ra vào nhà chính ngồi đi, đừng có chạy lung tung ở đây, côn trùng bay vào người bây giờ.” – Dương Dật đuổi theo đem tiểu gia hỏa ôm vào đặt lên ghế cho nó ngồi ở đó. Thằng nhóc này vừa mới bắt được một con châu chấu, hái một cây cỏ, bắt đầu cùng mấy thứ đó chơi đùa.
Cái liềm
Thường thì ở VN mình thấy người ta vẫn dùng cái liềm ngắn như thế này cắt lúa
Sickle
Nhưng mà khi search google thì cái chữ 镰刀 (liêm đao) nó lại cho ra hình ảnh chủ yếu là thế này. Ko biết có phải bên đó họ dùng cái thứ này để gặt lúa ko nữa.
bdbe-c-a-bd-bcebcd
Bánh mì. Cái loại bánh này là bánh làm bằng bột mình, khác với cái bánh mì mà mình vẫn kẹp thịt các kiểu vô ăn nha. Mà… về cơ bản thì vẫn gọi nó là bánh mì:v
cee
Tiếp theo là cái cối đập thóc. Cái này là cái xoắn não nhất. Trong raw viết nó là 打米机 (đả mễ cơ), search google thì nó cho ra hình cái cối giã gạo, nhưng theo miêu tả thì ko phải là cái đó, mà mình cảm thấy nó giống cái này hơn.
Cái thứ đó nó hơi bị thô sơ, mà đập thóc thì mỗi nơi có một cách khác nhau, có chỗ chỉ cần lấy phiến đá rồi đập thẳng thóc lên đó là xong cho nên là… theo mô tả thì cái này giống nhất. Kiếm cũng ko thấy cận cảnh cho nên xài tạm. Bạn nào rảnh rỗi mà search đc cái giống hơn + chi tiết hơn thì cho mình xin làm hình minh họa nhé.