Sáng sớm hôm sau Trần Tĩnh tỉnh dậy thấy Dương Dật vẫn còn ngủ rất say, phỏng chừng có gọi cũng không thể tỉnh lại được. Tiểu Bảo thì ngược lại, hôm nay thức dậy rất sớm. Y vừa thay quần áo xong đã thấy tiểu gia hỏa hai mắt đen láy mở to nhìn mình.
“Khẽ thôi Tiểu Bảo, coi chừng đánh thức cha ngươi, hắn đã vài ngày không được ngủ ngon rồi.” – Trần Tĩnh nhỏ giọng nói với Tiểu Bảo. Nhóc con coi vậy nhưng rất nghe lời, cái tay nhỏ nhỏ béo béo bịt chặt miệng mình không cho nó phát ra tiếng để khỏi đánh thức Dương Dật.
Chờ đến lúc Dương Dật tỉnh lại thì Trần Tĩnh đã đem tất cả những việc cần làm trong nhà làm xong, rượu đã rót đầy vào hai bình, mà cái nút bình bằng gỗ hương cũng đã được gọt tốt.
Hôm nay y luộc ba trái trứng gà, Tiểu Bảo cầm một trái trứng luộc chấm đường ăn. Trần Tĩnh nghe Dương Dật nói ăn như vậy có rất nhiều dinh dưỡng, vả lại Tiểu Bảo lại đặc biệt thích, cơ hồ mỗi ngày đều ăn một trái. Hiện tại nhà bọn họ có ba con gà mẹ và một con gà mái mới đều có thể đẻ trứng, mỗi ngày còn cất lại được một quả trứng gà. Hơn mười con gà con cũng sinh trưởng vô cùng tốt. Trong số mười con gà rừng kia đa số là gà trống, gà mái cũng chỉ có bốn con. Trần Tĩnh nghĩ đợi mấy con gà trống này lớn hơn một chút nữa sẽ đem đi hầm cho Dương Dật và Tiểu Bảo tẩm bổ, lúc đó vừa vặn đúng vào mùa thu, là lúc tốt nhất để bồ bổ cơ thể.
“Trần Tĩnh,sao ngươi không gọi ta, để ta dậy trễ như vậy.” – Dương Dật từ trong phòng đi ra nói.
“Không sao. Thấy ngươi ngủ ngon nên không nỡ đánh thức.” – Trần Tĩnh cười cười, những chuyện lo lắng trước kia sau khi nói cho Dương Dật nghe thì giống như tảng đá lớn trong lòng được gỡ bỏ, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Nhóc Béo, ngươi xem, cái mũi của ngươi dính đầy đường kìa.” – Dương Dật cười ha hả nói, mỗi lần ăn trứng gà nhóc con này đều như vậy.
Nhóc Béo lấy cái tay nhỏ của mình quẹt lên mặt một cái, đường rớt xuống đĩa cũng bị nó liếm đi, liếm láp một hồi mãi đến khi cái đĩa sạch bóng mới thôi.
Dương Dật ôm Nhóc Béo, Trần Tĩnh đeo giỏ trúc chứa hai bình rượu và hai ống trúc chứa trà giải nhiệt nhân lúc còn sớm, mặt trời vừa mới lên nhanh chóng rời khỏi nhà. Trần Tĩnh dự định trưa nay sẽ đến nhà của Tần đại ca nghỉ lại, để chiều tối mới về.
Đi mới được nửa đường, Dương Dật đã không bước nổi nữa, chủ yếu chính là do ôm không nổi Nhóc Béo. Trần Tĩnh muốn ôm, hắn lại hết lần này đến lần khác không đồng ý.
“Tới đây phu quân, chúng ta ngồi nghỉ một chút.” – Trần Tĩnh chỉ vào một khối đá ven đường nói. Phía trước chính là Đả Thạch Tràng do những người đi qua đem đá để chất lại để người đi đường có chỗ dừng chân.
Dương Dật nhìn những hòn đã này nghĩ không biết ở đây có cối xay đá và cối đá không? Nếu có những thứ đó thì có thể làm được bánh mật và sữa đậu nành. Đã thật lâu không được uống sữa đậu nành rồi. Nhưng mà ở trong nhà cũng không thấy có đậu nành, ngược lại đậu xanh thì có một ít, về nhà nhất định phải nấu một nồi canh đậu xanh.
“Trần Tĩnh, chỗ này của chúng ta có cối xay đá dùng đề nghiền nát đậu nành và đậu xanh không? Cái thứ đó được ghép lại từ hai khối đá lớn ấy. Còn cả cối đá nữa, nó giống như là một cái giỏ, lớn chừng này, bên trong lõm vào giống cái nồi mà chúng ta vẫn dùng để nấu cháo đó.” – Dương Dật khoa chân múa tay nói.
“Cái cối đá kia là gì? Ta chưa từng nghe qua. Còn cối xay đá thì có đấy, thứ đó vẫn được dùng để nghiền gạo và gạo thô.” – Trần Tĩnh suy nghĩ một chút nói.
“Vậy sao? Vậy lúc nào chúng ta cũng kiếm một cái có được không? Đúng rồi, nơi này của chúng ta có đậu nành không?” – Dương Dật vừa nghe thấy có cối xay đá liền nghĩ đến muốn uống sữa đậu nành.
“Muốn đậu nành làm gì vậy? Thứ đó ăn cũng không ngon, trừ làm tương ra thì chỉ để cho ngựa ăn vào mùa đông thôi.” – Trần Tĩnh nói. Đậu nành xào lên cũng không thể ăn, ăn nhiều sẽ bị trướng bụng, nhưng mà vẫn có một ít người nghèo sẽ mua để dành đến mùa đông ăn, cói điều hương vị không được tốt lắm.
“Vậy thì chúng ta trước tiên cứ tìm một cái cối xay đá loại nhỏ về, sau đó ta sẽ làm thứ ngon cho ngươi ăn.” – Dương Dật nói.
“Phu quân từ sau khi tỉnh lại luôn muốn làm một số thứ thật kỳ quái.” – Trần Tĩnh nói.
“Ngươi nói đúng rồi. Sau khi ta tỉnh lại, trong đầu liền xuất hiện rất nhiều thức ăn mới lạ, cho nên ta rất muốn thử xem.” – Dương Dật dứt khoát không giải thích, hắn biết rõ, Trần Tĩnh nhất định sẽ không làm chuyện gì bất lợi cho mình.
“Được, nếu ngươi thích thì chúng ta sẽ đi tìm một cái cối xay đá nhỏ. Đại khái bốn năm ngày là có thể làm được. Còn cái cối đá kia cũng làm một cái luôn đi.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.
Trần Tĩnh mang theo Dương Dật đi vào Đả Thạch Tràng, nơi này bên trong có một ít mộ bia vô danh, cũng có một nửa toàn là đá mài. Trần Tĩnh và tràng chủ tìm một hòn đá mài nhỏ, lại nói với hắn rằng muốn làm một cái cối xay đá và cối đá. Tràng chủ nói cối đá vẫn dùng để giã thuốc là loại cối đá lớn, muốn làm xong cả hai thứ phải mất tầm mười ngày, rồi còn hỏi sau đó phải đưa đến nơi nào. Tổng cộng tất cả là ba quan tiền, đáng lẽ ra hai thứ này phải mất nhiều tiền hơn, nhưng vì bọn họ đặt hai cái, bây giờ lại còn đang trong mùa ế hàng cho nên tràng chủ chỉ lấy ba quan. Trần Tĩnh đặt cọc trước một quan, đến khi nào giao hàng thì trả nốt tiền.
Dương Dật sau khi đi ra khỏi Đả Thạch Tràng, trong lòng có chút lâng lâng, sắp có sữa đậu nành uống rồi, thứ đó có rất nhiều dinh dưỡng. Hơn nữa, nghe Trần Tĩnh nói thì đứa đó không phải rất hiếm. Hắn đã từng ăn qua đậu hũ, biết rõ là phải dùng muối và thạch cao để làm nhưng mà cụ thể làm như thế nào thì đến lúc đso phải làm thử mới biết được. Xem ra cũng cần phải tốn chút thời gian.
“Tới nơi rồi phu quân.” – Trần Tĩnh đối với Dương Dật đang vừa cõng Nhóc Béo vừa đi vào cõi tiên nói. Hắn bởi vì không thể ôm nổi Nhóc Béo, lại không muốn để Trần Tĩnh đang mang thai ôm nó, nghĩ tới kiếp trước đã từng thấy người ta cõng hài tử trên lưng cũng thử làm xem. Thật không ngờ làm như vậy tốn ít sức hơn, hơn nữa bời vì trong đầu nghĩ đến dữa đậu nành và đậu hũ cho nên thời gian trôi qua thật nhanh, đợi đến lúc hắn định thần lại thì cũng đã đến thị trấn.
Trên đường người đến người đi tấp nập, đủ loại đồ vật được bày bán, từ bánh bao, màn thầu, mì hoành thánh, kẹo nặn thành hình người cho đến giày rơm, giày vải và các loại khăn thêu, phàm là những thứ cần dùng thì đều có. Cả con phố khoảng chừng dài hơn 1000m.
“Trần Tĩnh, thị trấn này xem ra cũng không lớn, sao lại có nhiều người như vậy?” – Dương Dật hỏi. Kỳ thực hắn là bị tư duy của kiếp trước ảnh hưởng nên mới thấy nơi này không lớn. Nếu so sánh với hiện tại thì tính ra nơi này đã là một trấn khá quy mô rồi, có lẽ qua vài năm nữa có thể phát triền thành thành trấn.
“Cái trấn này đã là khá lớn rồi, vài chục dặm xung quanh đây chỉ có chỗ này là có thể nghỉ chân mua đồ. Hơn nữa nơi này vị trí không tồi, những thương nhân vào nam ra bắc buôn bán đều phải đi qua trấn nhỏ này. Tới đây bọn họ sẽ dừng chân nghỉ lại một chút, trao đổi một ít hàng hóa, một số hãng buôn lớn còn đặt thương khố ở đây nữa đấy. Cho nên đồ dùng sinh hoạt của chúng ta mới có thể đầy đủ như vậy, mà quán rượu của Tần đại ca sinh ý lúc nào cũng rất tốt.” – Trần Tĩnh giới thiệu, phu quân cái gì cũng đều đem quên sạch rồi.
“Cha, mứt quả, Tiểu Bảo muốn ăn mứt quả.” – Tiểu gia hỏa vừa nhìn thấy hàng mứt quả thì ngay lập tức không chịu an phận trên lưng Dương Dật nữa.
“Được, được, Nhóc Béo, ngươi đừng nhảy, để cha buông ngươi xuống.” – Dương Dật kêu lên, sợ nhóc con này không kìm chế được mà nhảy xuống.
Ngay khi Dương Dật định thả Nhóc Béo xuống thì Trần Tĩnh đã nhanh tay đỡ lấy nó. Tiểu gia hỏa chân vừa chạm đất đã lập tức hướng đến chỗ bán mứt quả chạy tới, Dương Dật vội vàng đuổi theo. Nhãi ranh này càng ngày càng không quản được, chạy nhanh như vậy lỡ mà ngã xuống đất thì làm thế nào. Dương Dật âm thầm quyết định lúc về nhà phải dạy bảo lại nó một chút.
“Thúc thúc, ta muốn mứt quả.” – Nhóc Béo đứng bên dưới quầy mứt quả kêu lên.
“Tiểu đệ đệ, người lớn trong nhà ngươi đâu? Phải trả tiền thúc thúc mới đưa mứt quả cho ngươi.” – Chàng trai bán mứt kiên nhẫn giải thích, hoàn toàn không vì thấy Nhóc Béo có một mình mà không quan tâm đến nó.
“Vì tiểu ca này, mứt quả bao nhiêu tiền một xâu?” – Dương Dật chạy tới hỏi.
“Loại nhỏ nửa đồng, loại lớn một đồng, đại ca muốn loại lớn hay loại nhỏ?” – Chàng trai khẽ cười nói.
“Lớn đi.” – từ trong túi lấy ra một đồng tiền đưa cho chàng trai, Dương Dật nhổ một xâu mứt quả đưa cho Nhóc Béo từ nãy đến giờ hai mắt trông mong nhìn chằm chằm.
“Đi thôi Nhóc Béo. Về sau nếu muốn cái gì phải kêu cha đi cùng mới có thể mua có biết không? Ngươi không có tiền người ta sẽ không đưa đường đường cho ngươi, phải dẫn cha theo để trả tiền Nhóc Béo mới có mứt quả ăn.” – Dương Dật nói xong dẫn Nhóc Béo trở lại bên cạnh Trần Tĩnh.
“Được rồi, giờ chúng ta đem rượu đưa tới chỗ Tần đại ca sau đó đi mua một ít đồ dùng trong nhà.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Bởi y đã đồng ý với Dương Dật là không bán số tinh mễ kia, vì thế năm nay thu nhập sẽ thiếu đi, có điều rượu có thể bán được không ít tiền cho nên cũng không cần quá lo lắng.
Dương Dật dẫn Nhóc Béo đang khắp nơi nhìn loạn đi theo Trần Tĩnh đến chỗ của Tần Huy, Mãn Nguyệt Lâu.
Nhìn ba tầng lầu của Mãn Nguyệt Lâu Dương Dật liền cảm thán, so với cổ đại đây đã là một cái nhà lầu rất hoành tráng, tường ngoài xây bằng gạch xanh, diện tích rộng khoảng năm sáu trăm mét vuông.
Trần Tĩnh mang theo hắn đi vào hậu đường, đã rất lâu rồi y không đến đây, tiểu nhị ca vừa nhìn thấy đã vội vàng chạy ra nghênh đón. Nếu như đắc tội ca nhi này, Tần quản sự của bọn hắn sẽ lập tức cho bọn hắn cuốn gói đi luôn. Nghe đầu bếp chính nói ca nhi này chính là người đã cứu mạng của Tần đại quản sự.
“Trần Tĩnh, Dương Dật, các ngươi mang cả Nhóc Béo đến luôn à. Nhóc Béo lại đây để Tần thúc thúc ôm, nhìn ngươi này, miệng dính đầy đường kẹo rồi.” – Tần Huy vừa nghe thấy Trần Tĩnh đến liền chạy vội tới.
“Đến hậu viện nghỉ ngơi một chút đi, thật khó có dịp cả nhà các ngươi cùng đến đây.” – Tần Huy ôm nhóc béo dẫn Dương Dật và Trần Tĩnh đến hậu viện.
Ba người vừa mới đi đến trước phòng của Tần Huy Nhóc Béo đã không chờ được, từ trong ngực hắn nhảy xuống bắt đầu thăm dò căn phòng lạ lẫm kia.
“Nhóc Béo, không được làm lộn xộn đồ đạc trong phòng của Tần thúc thúc.” – Dương Dật nói với Nhóc Béo đang hết sờ cái này lại sờ cái kia trong phòng của Tần Huy.
“Không sao, không sao đâu. Cũng chẳng có đồ vật gì đáng giá, nó thích thì cứ để cho nó chơi đi.” – Tần Huy vừa cười vừa nói, giúp Dương Dật và Trần Tĩnh rót hai chén nước. Hắn đối với Nhóc Béo thực sự là rất yêu thích.
Trần Tĩnh đeo giỏ trúc gỡ xuống còn Dương Dật thì sau khi tiến vào phòng của Tần Huy, ngồi xuống một cái là chẳng buồn nhúc nhích nữa, thật sự là mệt đến phát hoảng rồi.
“Tần đại ca, ngươi xem giúp ta một chút xem rượu này thế nào.” – Trần Tĩnh lấy bình sứ đựng rượu đưa cho Tần Huy.
Tần Huy nhận lấy bình sứ, mở nắp ra đưa lên mũi ngửi ngửi cảm thấy hương vị vô cùng thanh khiết nhưng lại thiếu đi một phần nồng đậm, hẳn là rượu vừa mới nhưỡng ra, không phải là rượu lâu năm.
Sau đó, hắn lại rót ra một cái chén xem xét cẩn thận, rượu tuy thanh thuần nhưng bên trên bề mặt vẫn có một chút tạp vật, không phải là đặc biệt tinh khiết, hẳn là chưa có lọc qua.
Cầm lấy chén rượu nhấp thử một ngụm, mới vào cảm giác không đủ nồng hậu nhưng cũng coi như là thanh liệt ngon miệng, loại rượu này so ra đã là khá tốt rồi. Nếu như được lọc tốt thì sẽ càng cảm thấy ngon hơn.
“Rượu này của các ngươi từ đâu lấy tới vậy? Vị tuy rằng không đủ thuần hậu, nhưng mà uống và khá tốt, có thể xếp vào loại trung đẳng. Nếu có thể làm cho nó càng tinh khiết hơn thì càng tốt.” – Tần Huy nói.
“Cái kia, nếu như đem bán thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” – Dương Dật không thể chờ được bèn hỏi. Hắn từ khi nhưỡng rượu đã tốn không ít tiền mua bình gốm, bình sứ, hơn nữa đại đa số nho là do Trần Tĩnh hái về, nếu như bán không được bao nhiêu tiền thì thiệt thòi lớn rồi.
“Nếu như muốn bán thì, bình sứ không có vấn đề gì, nút gỗ gọt cũng rất tốt, nếu như bọc một miếng vải đỏ bên ngoài nút thì sẽ đẹp mắt hơn. Chỉ là rượu kia chưa đủ tinh khiết, vẫn còn lẫn một ít tạp vật, vị thì coi như tạm được. Giải quyết được hai vấn đề kia thì có thể mang ra bán bình thường rồi. Nếu như thời gian ủ rượu tăng lên, khiến mùi vị của rượu nồng hơn một chút nữa thì miễn cưỡng có thể tính vào giá cao. Ta mạo muội hỏi một câu, rượu này là nhà Trần lão đệ các ngươi nhưỡng ra đúng không?” – Tần Huy vừa cười vừa nói. Hắn thực sự vì Trần Tĩnh mà cảm thấy cao hứng. Có thứ này thì hàng năm đến mùa thu Trần Tĩnh cũng không cần phải bất chấp nguy hiểm mà đi săn nữa.
“Đây là do chúng ta trong lúc vô tình nhưỡng được, cảm thấy rất giống rượu, để một thời gian thì thấy nó cũng không tệ lắm cho nên muốn mang đến cho Tần đại ca xem.” – Trần Tĩnh nói.
“Nếu vậy các ngươi bán cho ta đi, ta mua cho chính mình uống. Nếu có nhiều các ngươi đem rượu lọc qua loại bỏ tạp chất, đong vào bình sứ, ta sẽ mang ra tiêu thụ thử xem. Giá cả thì đến lúc đó mới có thể định được. Có điều ta có thể cam đoan là một bình sứ như vậy không ít hơn hai quan tiền.” – Tần Huy vừa cười vừa nói, bởi vì là rượu mới, giá cả ban đầu nhất định là không cao. Tuy rằng có quan hệ bên trong với hắn nhưng cũng không thể để người ta dị nghị, nếu như rượu này bán tốt, đến lúc đó hắn lại giúp Trần lão đệ nâng giá cũng không có vấn đề gì.
“Thật sự có thể bán hai quan sao?” – Trần Tĩnh hỏi. Mặc dù bình rượu gia vị trong nhà của y tương đối mạnh, nhưng cũng chỉ có một quan tiền, huống chi cái bình kia còn rất lớn. Đằng này, bình sứ của bọn họ chỉ lớn bằng bàn tay, bên trong nhiều lắm thì cũng chỉ có ba lượng rượu, giá này có phải quá cao rồi không?
“Giá này không có vấn đề gì. Nếu như các ngươi có nhiều, trước tiên có thể mang đến hai mươi bình thử xem.” – Tần Huy nói. Thật ra thì những loại rượu ngon kia giá cả rất cao, cho nên loại trung bình thế này bán giá đó đã là khá rẻ rồi.
“Qua vài ngày nữa chúng ta có thể mang mười bình tới, bởi vì không nhưỡng được nhiều, một tháng chúng ta cũng chỉ có thể mang đến ba mươi bình như vậy thôi.” – Trần Tĩnh nói, trong nhà cũng không còn bao nhiêu, có một số còn là mới nhưỡng.
“Vậy bây giờ đừng có lấy ra, các ngươi cứ để đấy, đợi đến mùa đông thời tiết lạnh giá thì sẽ bán được giá cao hơn một chút. Đến lúc đó ta sẽ đến nhà các ngươi lấy. Hơn nữa, đợi qua mấy tháng rượu này của các người mới có thể càng thêm thuần hậu. Vả lại, thời điểm đó cũng có ít rượu, số rượu của các ngươi vừa vặn bổ xung vào là tốt nhất.” – Tần Huy nói.
“Được, vậy thì chờ thêm một thời gian nữa.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Nếu như rượu trong nhà đều bán đi thì tiền dư của năm nay sẽ không ít.
Dương Dật vẫn còn đang suy nghĩ. Hắn muốn mua mấy miếng khăn lụa để lọc rượu, miễn cho khi đổ rượu ra bên trong có lẫn tạp chất, trước nay vẫn không nghĩ đến điều đó, giờ ngẫm lại quả thực là thiếu sót.
“Tiểu Bảo, ngươi đang làm gì đó?” – Trần Tĩnh vừa nói hết lời liền thấy tiểu tử kia tò mò leo lên giường của Tần Huy.
“A mỗ, cha, cứu mạng. Tiểu Bảo không ra được.” – Tiểu Bảo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lớn tiếng kêu cứu. Nó thực sự không có cố ý, bởi vì thấy cái chăn trên giường của Tần thúc thúc quá mềm mại nên nghịch một chút, không nghĩ tới lại đem mình bọc lại đến nỗi không thoát ra được.
Vừa rồi cả ba người lớn đều tập trung bàn luận về rượu, Tần Huy cũng không cho rằng Nhóc Béo ở trong phòng của mình có thể xảy ra chuyện gì. Dương Dật cũng nghe rất chăm chú. Mà Nhóc Béo thì lại ở trên giường của Tần Huy lăn qua lăn lại lăn đến mức bọc mình thành một cái kén, uốn éo thế nào cũng không ra được.
Sáng sớm hôm sau Trần Tĩnh tỉnh dậy thấy Dương Dật vẫn còn ngủ rất say, phỏng chừng có gọi cũng không thể tỉnh lại được. Tiểu Bảo thì ngược lại, hôm nay thức dậy rất sớm. Y vừa thay quần áo xong đã thấy tiểu gia hỏa hai mắt đen láy mở to nhìn mình.
“Khẽ thôi Tiểu Bảo, coi chừng đánh thức cha ngươi, hắn đã vài ngày không được ngủ ngon rồi.” – Trần Tĩnh nhỏ giọng nói với Tiểu Bảo. Nhóc con coi vậy nhưng rất nghe lời, cái tay nhỏ nhỏ béo béo bịt chặt miệng mình không cho nó phát ra tiếng để khỏi đánh thức Dương Dật.
Chờ đến lúc Dương Dật tỉnh lại thì Trần Tĩnh đã đem tất cả những việc cần làm trong nhà làm xong, rượu đã rót đầy vào hai bình, mà cái nút bình bằng gỗ hương cũng đã được gọt tốt.
Hôm nay y luộc ba trái trứng gà, Tiểu Bảo cầm một trái trứng luộc chấm đường ăn. Trần Tĩnh nghe Dương Dật nói ăn như vậy có rất nhiều dinh dưỡng, vả lại Tiểu Bảo lại đặc biệt thích, cơ hồ mỗi ngày đều ăn một trái. Hiện tại nhà bọn họ có ba con gà mẹ và một con gà mái mới đều có thể đẻ trứng, mỗi ngày còn cất lại được một quả trứng gà. Hơn mười con gà con cũng sinh trưởng vô cùng tốt. Trong số mười con gà rừng kia đa số là gà trống, gà mái cũng chỉ có bốn con. Trần Tĩnh nghĩ đợi mấy con gà trống này lớn hơn một chút nữa sẽ đem đi hầm cho Dương Dật và Tiểu Bảo tẩm bổ, lúc đó vừa vặn đúng vào mùa thu, là lúc tốt nhất để bồ bổ cơ thể.
“Trần Tĩnh,sao ngươi không gọi ta, để ta dậy trễ như vậy.” – Dương Dật từ trong phòng đi ra nói.
“Không sao. Thấy ngươi ngủ ngon nên không nỡ đánh thức.” – Trần Tĩnh cười cười, những chuyện lo lắng trước kia sau khi nói cho Dương Dật nghe thì giống như tảng đá lớn trong lòng được gỡ bỏ, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Nhóc Béo, ngươi xem, cái mũi của ngươi dính đầy đường kìa.” – Dương Dật cười ha hả nói, mỗi lần ăn trứng gà nhóc con này đều như vậy.
Nhóc Béo lấy cái tay nhỏ của mình quẹt lên mặt một cái, đường rớt xuống đĩa cũng bị nó liếm đi, liếm láp một hồi mãi đến khi cái đĩa sạch bóng mới thôi.
Dương Dật ôm Nhóc Béo, Trần Tĩnh đeo giỏ trúc chứa hai bình rượu và hai ống trúc chứa trà giải nhiệt nhân lúc còn sớm, mặt trời vừa mới lên nhanh chóng rời khỏi nhà. Trần Tĩnh dự định trưa nay sẽ đến nhà của Tần đại ca nghỉ lại, để chiều tối mới về.
Đi mới được nửa đường, Dương Dật đã không bước nổi nữa, chủ yếu chính là do ôm không nổi Nhóc Béo. Trần Tĩnh muốn ôm, hắn lại hết lần này đến lần khác không đồng ý.
“Tới đây phu quân, chúng ta ngồi nghỉ một chút.” – Trần Tĩnh chỉ vào một khối đá ven đường nói. Phía trước chính là Đả Thạch Tràng do những người đi qua đem đá để chất lại để người đi đường có chỗ dừng chân.
Dương Dật nhìn những hòn đã này nghĩ không biết ở đây có cối xay đá và cối đá không? Nếu có những thứ đó thì có thể làm được bánh mật và sữa đậu nành. Đã thật lâu không được uống sữa đậu nành rồi. Nhưng mà ở trong nhà cũng không thấy có đậu nành, ngược lại đậu xanh thì có một ít, về nhà nhất định phải nấu một nồi canh đậu xanh.
“Trần Tĩnh, chỗ này của chúng ta có cối xay đá dùng đề nghiền nát đậu nành và đậu xanh không? Cái thứ đó được ghép lại từ hai khối đá lớn ấy. Còn cả cối đá nữa, nó giống như là một cái giỏ, lớn chừng này, bên trong lõm vào giống cái nồi mà chúng ta vẫn dùng để nấu cháo đó.” – Dương Dật khoa chân múa tay nói.
“Cái cối đá kia là gì? Ta chưa từng nghe qua. Còn cối xay đá thì có đấy, thứ đó vẫn được dùng để nghiền gạo và gạo thô.” – Trần Tĩnh suy nghĩ một chút nói.
“Vậy sao? Vậy lúc nào chúng ta cũng kiếm một cái có được không? Đúng rồi, nơi này của chúng ta có đậu nành không?” – Dương Dật vừa nghe thấy có cối xay đá liền nghĩ đến muốn uống sữa đậu nành.
“Muốn đậu nành làm gì vậy? Thứ đó ăn cũng không ngon, trừ làm tương ra thì chỉ để cho ngựa ăn vào mùa đông thôi.” – Trần Tĩnh nói. Đậu nành xào lên cũng không thể ăn, ăn nhiều sẽ bị trướng bụng, nhưng mà vẫn có một ít người nghèo sẽ mua để dành đến mùa đông ăn, cói điều hương vị không được tốt lắm.
“Vậy thì chúng ta trước tiên cứ tìm một cái cối xay đá loại nhỏ về, sau đó ta sẽ làm thứ ngon cho ngươi ăn.” – Dương Dật nói.
“Phu quân từ sau khi tỉnh lại luôn muốn làm một số thứ thật kỳ quái.” – Trần Tĩnh nói.
“Ngươi nói đúng rồi. Sau khi ta tỉnh lại, trong đầu liền xuất hiện rất nhiều thức ăn mới lạ, cho nên ta rất muốn thử xem.” – Dương Dật dứt khoát không giải thích, hắn biết rõ, Trần Tĩnh nhất định sẽ không làm chuyện gì bất lợi cho mình.
“Được, nếu ngươi thích thì chúng ta sẽ đi tìm một cái cối xay đá nhỏ. Đại khái bốn năm ngày là có thể làm được. Còn cái cối đá kia cũng làm một cái luôn đi.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.
Trần Tĩnh mang theo Dương Dật đi vào Đả Thạch Tràng, nơi này bên trong có một ít mộ bia vô danh, cũng có một nửa toàn là đá mài. Trần Tĩnh và tràng chủ tìm một hòn đá mài nhỏ, lại nói với hắn rằng muốn làm một cái cối xay đá và cối đá. Tràng chủ nói cối đá vẫn dùng để giã thuốc là loại cối đá lớn, muốn làm xong cả hai thứ phải mất tầm mười ngày, rồi còn hỏi sau đó phải đưa đến nơi nào. Tổng cộng tất cả là ba quan tiền, đáng lẽ ra hai thứ này phải mất nhiều tiền hơn, nhưng vì bọn họ đặt hai cái, bây giờ lại còn đang trong mùa ế hàng cho nên tràng chủ chỉ lấy ba quan. Trần Tĩnh đặt cọc trước một quan, đến khi nào giao hàng thì trả nốt tiền.
Dương Dật sau khi đi ra khỏi Đả Thạch Tràng, trong lòng có chút lâng lâng, sắp có sữa đậu nành uống rồi, thứ đó có rất nhiều dinh dưỡng. Hơn nữa, nghe Trần Tĩnh nói thì đứa đó không phải rất hiếm. Hắn đã từng ăn qua đậu hũ, biết rõ là phải dùng muối và thạch cao để làm nhưng mà cụ thể làm như thế nào thì đến lúc đso phải làm thử mới biết được. Xem ra cũng cần phải tốn chút thời gian.
“Tới nơi rồi phu quân.” – Trần Tĩnh đối với Dương Dật đang vừa cõng Nhóc Béo vừa đi vào cõi tiên nói. Hắn bởi vì không thể ôm nổi Nhóc Béo, lại không muốn để Trần Tĩnh đang mang thai ôm nó, nghĩ tới kiếp trước đã từng thấy người ta cõng hài tử trên lưng cũng thử làm xem. Thật không ngờ làm như vậy tốn ít sức hơn, hơn nữa bời vì trong đầu nghĩ đến dữa đậu nành và đậu hũ cho nên thời gian trôi qua thật nhanh, đợi đến lúc hắn định thần lại thì cũng đã đến thị trấn.
Trên đường người đến người đi tấp nập, đủ loại đồ vật được bày bán, từ bánh bao, màn thầu, mì hoành thánh, kẹo nặn thành hình người cho đến giày rơm, giày vải và các loại khăn thêu, phàm là những thứ cần dùng thì đều có. Cả con phố khoảng chừng dài hơn m.
“Trần Tĩnh, thị trấn này xem ra cũng không lớn, sao lại có nhiều người như vậy?” – Dương Dật hỏi. Kỳ thực hắn là bị tư duy của kiếp trước ảnh hưởng nên mới thấy nơi này không lớn. Nếu so sánh với hiện tại thì tính ra nơi này đã là một trấn khá quy mô rồi, có lẽ qua vài năm nữa có thể phát triền thành thành trấn.
“Cái trấn này đã là khá lớn rồi, vài chục dặm xung quanh đây chỉ có chỗ này là có thể nghỉ chân mua đồ. Hơn nữa nơi này vị trí không tồi, những thương nhân vào nam ra bắc buôn bán đều phải đi qua trấn nhỏ này. Tới đây bọn họ sẽ dừng chân nghỉ lại một chút, trao đổi một ít hàng hóa, một số hãng buôn lớn còn đặt thương khố ở đây nữa đấy. Cho nên đồ dùng sinh hoạt của chúng ta mới có thể đầy đủ như vậy, mà quán rượu của Tần đại ca sinh ý lúc nào cũng rất tốt.” – Trần Tĩnh giới thiệu, phu quân cái gì cũng đều đem quên sạch rồi.
“Cha, mứt quả, Tiểu Bảo muốn ăn mứt quả.” – Tiểu gia hỏa vừa nhìn thấy hàng mứt quả thì ngay lập tức không chịu an phận trên lưng Dương Dật nữa.
“Được, được, Nhóc Béo, ngươi đừng nhảy, để cha buông ngươi xuống.” – Dương Dật kêu lên, sợ nhóc con này không kìm chế được mà nhảy xuống.
Ngay khi Dương Dật định thả Nhóc Béo xuống thì Trần Tĩnh đã nhanh tay đỡ lấy nó. Tiểu gia hỏa chân vừa chạm đất đã lập tức hướng đến chỗ bán mứt quả chạy tới, Dương Dật vội vàng đuổi theo. Nhãi ranh này càng ngày càng không quản được, chạy nhanh như vậy lỡ mà ngã xuống đất thì làm thế nào. Dương Dật âm thầm quyết định lúc về nhà phải dạy bảo lại nó một chút.
“Thúc thúc, ta muốn mứt quả.” – Nhóc Béo đứng bên dưới quầy mứt quả kêu lên.
“Tiểu đệ đệ, người lớn trong nhà ngươi đâu? Phải trả tiền thúc thúc mới đưa mứt quả cho ngươi.” – Chàng trai bán mứt kiên nhẫn giải thích, hoàn toàn không vì thấy Nhóc Béo có một mình mà không quan tâm đến nó.
“Vì tiểu ca này, mứt quả bao nhiêu tiền một xâu?” – Dương Dật chạy tới hỏi.
“Loại nhỏ nửa đồng, loại lớn một đồng, đại ca muốn loại lớn hay loại nhỏ?” – Chàng trai khẽ cười nói.
“Lớn đi.” – từ trong túi lấy ra một đồng tiền đưa cho chàng trai, Dương Dật nhổ một xâu mứt quả đưa cho Nhóc Béo từ nãy đến giờ hai mắt trông mong nhìn chằm chằm.
“Đi thôi Nhóc Béo. Về sau nếu muốn cái gì phải kêu cha đi cùng mới có thể mua có biết không? Ngươi không có tiền người ta sẽ không đưa đường đường cho ngươi, phải dẫn cha theo để trả tiền Nhóc Béo mới có mứt quả ăn.” – Dương Dật nói xong dẫn Nhóc Béo trở lại bên cạnh Trần Tĩnh.
“Được rồi, giờ chúng ta đem rượu đưa tới chỗ Tần đại ca sau đó đi mua một ít đồ dùng trong nhà.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Bởi y đã đồng ý với Dương Dật là không bán số tinh mễ kia, vì thế năm nay thu nhập sẽ thiếu đi, có điều rượu có thể bán được không ít tiền cho nên cũng không cần quá lo lắng.
Dương Dật dẫn Nhóc Béo đang khắp nơi nhìn loạn đi theo Trần Tĩnh đến chỗ của Tần Huy, Mãn Nguyệt Lâu.
Nhìn ba tầng lầu của Mãn Nguyệt Lâu Dương Dật liền cảm thán, so với cổ đại đây đã là một cái nhà lầu rất hoành tráng, tường ngoài xây bằng gạch xanh, diện tích rộng khoảng năm sáu trăm mét vuông.
Trần Tĩnh mang theo hắn đi vào hậu đường, đã rất lâu rồi y không đến đây, tiểu nhị ca vừa nhìn thấy đã vội vàng chạy ra nghênh đón. Nếu như đắc tội ca nhi này, Tần quản sự của bọn hắn sẽ lập tức cho bọn hắn cuốn gói đi luôn. Nghe đầu bếp chính nói ca nhi này chính là người đã cứu mạng của Tần đại quản sự.
“Trần Tĩnh, Dương Dật, các ngươi mang cả Nhóc Béo đến luôn à. Nhóc Béo lại đây để Tần thúc thúc ôm, nhìn ngươi này, miệng dính đầy đường kẹo rồi.” – Tần Huy vừa nghe thấy Trần Tĩnh đến liền chạy vội tới.
“Đến hậu viện nghỉ ngơi một chút đi, thật khó có dịp cả nhà các ngươi cùng đến đây.” – Tần Huy ôm nhóc béo dẫn Dương Dật và Trần Tĩnh đến hậu viện.
Ba người vừa mới đi đến trước phòng của Tần Huy Nhóc Béo đã không chờ được, từ trong ngực hắn nhảy xuống bắt đầu thăm dò căn phòng lạ lẫm kia.
“Nhóc Béo, không được làm lộn xộn đồ đạc trong phòng của Tần thúc thúc.” – Dương Dật nói với Nhóc Béo đang hết sờ cái này lại sờ cái kia trong phòng của Tần Huy.
“Không sao, không sao đâu. Cũng chẳng có đồ vật gì đáng giá, nó thích thì cứ để cho nó chơi đi.” – Tần Huy vừa cười vừa nói, giúp Dương Dật và Trần Tĩnh rót hai chén nước. Hắn đối với Nhóc Béo thực sự là rất yêu thích.
Trần Tĩnh đeo giỏ trúc gỡ xuống còn Dương Dật thì sau khi tiến vào phòng của Tần Huy, ngồi xuống một cái là chẳng buồn nhúc nhích nữa, thật sự là mệt đến phát hoảng rồi.
“Tần đại ca, ngươi xem giúp ta một chút xem rượu này thế nào.” – Trần Tĩnh lấy bình sứ đựng rượu đưa cho Tần Huy.
Tần Huy nhận lấy bình sứ, mở nắp ra đưa lên mũi ngửi ngửi cảm thấy hương vị vô cùng thanh khiết nhưng lại thiếu đi một phần nồng đậm, hẳn là rượu vừa mới nhưỡng ra, không phải là rượu lâu năm.
Sau đó, hắn lại rót ra một cái chén xem xét cẩn thận, rượu tuy thanh thuần nhưng bên trên bề mặt vẫn có một chút tạp vật, không phải là đặc biệt tinh khiết, hẳn là chưa có lọc qua.
Cầm lấy chén rượu nhấp thử một ngụm, mới vào cảm giác không đủ nồng hậu nhưng cũng coi như là thanh liệt ngon miệng, loại rượu này so ra đã là khá tốt rồi. Nếu như được lọc tốt thì sẽ càng cảm thấy ngon hơn.
“Rượu này của các ngươi từ đâu lấy tới vậy? Vị tuy rằng không đủ thuần hậu, nhưng mà uống và khá tốt, có thể xếp vào loại trung đẳng. Nếu có thể làm cho nó càng tinh khiết hơn thì càng tốt.” – Tần Huy nói.
“Cái kia, nếu như đem bán thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” – Dương Dật không thể chờ được bèn hỏi. Hắn từ khi nhưỡng rượu đã tốn không ít tiền mua bình gốm, bình sứ, hơn nữa đại đa số nho là do Trần Tĩnh hái về, nếu như bán không được bao nhiêu tiền thì thiệt thòi lớn rồi.
“Nếu như muốn bán thì, bình sứ không có vấn đề gì, nút gỗ gọt cũng rất tốt, nếu như bọc một miếng vải đỏ bên ngoài nút thì sẽ đẹp mắt hơn. Chỉ là rượu kia chưa đủ tinh khiết, vẫn còn lẫn một ít tạp vật, vị thì coi như tạm được. Giải quyết được hai vấn đề kia thì có thể mang ra bán bình thường rồi. Nếu như thời gian ủ rượu tăng lên, khiến mùi vị của rượu nồng hơn một chút nữa thì miễn cưỡng có thể tính vào giá cao. Ta mạo muội hỏi một câu, rượu này là nhà Trần lão đệ các ngươi nhưỡng ra đúng không?” – Tần Huy vừa cười vừa nói. Hắn thực sự vì Trần Tĩnh mà cảm thấy cao hứng. Có thứ này thì hàng năm đến mùa thu Trần Tĩnh cũng không cần phải bất chấp nguy hiểm mà đi săn nữa.
“Đây là do chúng ta trong lúc vô tình nhưỡng được, cảm thấy rất giống rượu, để một thời gian thì thấy nó cũng không tệ lắm cho nên muốn mang đến cho Tần đại ca xem.” – Trần Tĩnh nói.
“Nếu vậy các ngươi bán cho ta đi, ta mua cho chính mình uống. Nếu có nhiều các ngươi đem rượu lọc qua loại bỏ tạp chất, đong vào bình sứ, ta sẽ mang ra tiêu thụ thử xem. Giá cả thì đến lúc đó mới có thể định được. Có điều ta có thể cam đoan là một bình sứ như vậy không ít hơn hai quan tiền.” – Tần Huy vừa cười vừa nói, bởi vì là rượu mới, giá cả ban đầu nhất định là không cao. Tuy rằng có quan hệ bên trong với hắn nhưng cũng không thể để người ta dị nghị, nếu như rượu này bán tốt, đến lúc đó hắn lại giúp Trần lão đệ nâng giá cũng không có vấn đề gì.
“Thật sự có thể bán hai quan sao?” – Trần Tĩnh hỏi. Mặc dù bình rượu gia vị trong nhà của y tương đối mạnh, nhưng cũng chỉ có một quan tiền, huống chi cái bình kia còn rất lớn. Đằng này, bình sứ của bọn họ chỉ lớn bằng bàn tay, bên trong nhiều lắm thì cũng chỉ có ba lượng rượu, giá này có phải quá cao rồi không?
“Giá này không có vấn đề gì. Nếu như các ngươi có nhiều, trước tiên có thể mang đến hai mươi bình thử xem.” – Tần Huy nói. Thật ra thì những loại rượu ngon kia giá cả rất cao, cho nên loại trung bình thế này bán giá đó đã là khá rẻ rồi.
“Qua vài ngày nữa chúng ta có thể mang mười bình tới, bởi vì không nhưỡng được nhiều, một tháng chúng ta cũng chỉ có thể mang đến ba mươi bình như vậy thôi.” – Trần Tĩnh nói, trong nhà cũng không còn bao nhiêu, có một số còn là mới nhưỡng.
“Vậy bây giờ đừng có lấy ra, các ngươi cứ để đấy, đợi đến mùa đông thời tiết lạnh giá thì sẽ bán được giá cao hơn một chút. Đến lúc đó ta sẽ đến nhà các ngươi lấy. Hơn nữa, đợi qua mấy tháng rượu này của các người mới có thể càng thêm thuần hậu. Vả lại, thời điểm đó cũng có ít rượu, số rượu của các ngươi vừa vặn bổ xung vào là tốt nhất.” – Tần Huy nói.
“Được, vậy thì chờ thêm một thời gian nữa.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Nếu như rượu trong nhà đều bán đi thì tiền dư của năm nay sẽ không ít.
Dương Dật vẫn còn đang suy nghĩ. Hắn muốn mua mấy miếng khăn lụa để lọc rượu, miễn cho khi đổ rượu ra bên trong có lẫn tạp chất, trước nay vẫn không nghĩ đến điều đó, giờ ngẫm lại quả thực là thiếu sót.
“Tiểu Bảo, ngươi đang làm gì đó?” – Trần Tĩnh vừa nói hết lời liền thấy tiểu tử kia tò mò leo lên giường của Tần Huy.
“A mỗ, cha, cứu mạng. Tiểu Bảo không ra được.” – Tiểu Bảo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lớn tiếng kêu cứu. Nó thực sự không có cố ý, bởi vì thấy cái chăn trên giường của Tần thúc thúc quá mềm mại nên nghịch một chút, không nghĩ tới lại đem mình bọc lại đến nỗi không thoát ra được.
Vừa rồi cả ba người lớn đều tập trung bàn luận về rượu, Tần Huy cũng không cho rằng Nhóc Béo ở trong phòng của mình có thể xảy ra chuyện gì. Dương Dật cũng nghe rất chăm chú. Mà Nhóc Béo thì lại ở trên giường của Tần Huy lăn qua lăn lại lăn đến mức bọc mình thành một cái kén, uốn éo thế nào cũng không ra được.