Buổi tối, chờ đến khi Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đi ngủ Dương Dật có cảm giác như mình đã đợi cả thế kỷ ấy, trong lòng ngứa ngáy vô cùng, bây giờ thì rút cuộc cũng có thể hỏi Trần Tĩnh cho rõ ràng rồi. Đêm hôm nay, hắn chẳng những muốn hỏi rõ mọi chuyện, mà còn muốn đem Trần Tĩnh ăn sạch.
Dương Dật cảm giác được bàn tay Trần Tĩnh sờ sờ cổ mình, từng đợi tê dại từ những chỗ bị y sờ qua truyền thẳng vào trong lòng.
“Trần…” – Dương Dật vừa mới mở miệng, ngay lập tức nhắm mắt lại, an ổn ngủ mất.
Trần Tĩnh thu hồi tay, y rời giường, giúp Dương Dật đem chăn mền kéo lại xong mới nhảy ra khỏi sân.
Dùng tốc độ cực nhanh đi vào nhà Trương Cúc, nhảy lên nóc nhà, ghé vào nóc phòng nhà hắn, vạch một phiến ngói đen lên, tiếng nói chuyện nho nhỏ từ bên dưới liền truyền ra.
“Ngươi nói thử xem, sao Dương Dật lại không bị sói cắn chết chứ? Ta rõ ràng trốn ở phía xa nhìn thấy con sói đó đi vào, vậy mà lúc Trần Tĩnh đi ra cũng không thấy y có gì bối rối. Bên nhà Trần Nghĩa cũng chẳng có động tĩnh gì, vì thế cho nên Dương Dật và ba đứa bé kia nhất định là không bị sói cắn chết.” – Trương Cúc nói. Nếu như không phải tại Dương Dật kia thì Tú Nhi nhà hắn làm sao lại bị người ta đánh gãy chân chứ. Hắn rất hận Dương Dật. Tú Nhi gả lên thị trấn lâu như vậy vì cái gì không có hài tử? Nhất định là Dương Dật đó đã giở trò làm hại con hắn. Trương Cúc nghĩ, con ma ốm kia suốt bốn năm không ra khỏi cửa, chắc chắn là do ở trong nhà nguyền rủa Tú Nhi. Nếu không vì sao nửa năm nay Dương Dật lại không bị bệnh nữa, vả lại con hắn lại bị đánh gãy chân? Nếu như hè năm nay con ma ốm đó chịu cưới con hắn, con hắn cũng không cần phải chịu khổ như vậy. Rõ ràng trước kia Dương Dật từng nói là yêu Tú Nhi, vậy mà bây giờ lại trơ mắt ra nhìn nó bị gả cho một lưu manh ở thôn bên cạnh. Càng nghĩ Trương Cúc càng hận Dương Dật.
“Không chết chính là không chết chứ sao. Một con sói có thể làm được chuyện gì? Nếu dẫn đến năm sáu con, thì ngay cả Trần Tĩnh cũng bị cắn chết ấy chứ. Mau đi ngủ đi, sau lại lại tính cách khác. Nhà hắn có ba tiểu hài tử, muốn giết một đứa để Tú Nhi hả giận còn không phải là rất dễ dàng sao.” – Hán tử của Trương Cúc nói xong liền nằm xuống, rất nhanh phát ra tiếng ngáy.
Trần Tĩnh hai tay nắm chặt, y thật sự rất muốn trực tiếp bóp chết cả nhà người này, tất cả bọn chúng đều là ác nhân. May mắn lúc trước y bị trôi đến đây, nếu không Dương Dật bị bọn họ giết chết lúc nào cũng không biết. Trần Tĩnh bắt đầu hoài nghi, lúc trước Dương Dật bị đụng đầu cũng là do những người này hại, nếu không sao hắn tự nhiên không có việc gì lại đi đụng đầu vào bia mộ của a mỗ mình chứ? Lúc đó Dương Dật ở mộ một mình, phu quân y chân tay yếu đuối, rất có khả năng là bị người của Trương gia đè lại đập đầu vào mộ bia. Đáng tiếc Dương Dật bị mất trí, chuyện lúc đó không nhớ chút gì cả. Y nghĩ, mấy người kia thích sói như vậy, vậy thì cứ để sói chấm dứt mạng của bọn chúng luôn đi.
Trần Tĩnh chạy đến hang sói trên núi, những con sói này mặc dù sẽ chạy lòng vòng ở chân núi, nhưng mà từ khi y đem phân gấu rải ra thì bọn nó đã không còn đến nữa. Lần này đại khái là do tuyết rơi, đem phân gấu vùi xuống làm mất mùi cho nên chúng mới lại tới.
Ở hang sói, Trần Tĩnh nghe được thanh âm của sói con. Y rút cuộc có thể hiểu vì sao con sói kia giữa ban ngày ban mặt lại đi vào trong thôn rồi. Sói con vừa mới sinh cho nên sói cái cần rất nhiều đồ ăn, nó bí quá hóa liều cũng là rất bình thường.
Trần Tĩnh vô thanh vô tức dùng nội lực hút lấy một con sói con, trước khi rời đi y còn nhéo con sói con một cái.
Sói con phát ra một tiếng “Uu” ngay lập tức đánh thức đàn sói đang ngủ. Đợi đến khi sói cái phát hiện ra con nó bị người bắt mất, lập tức gào thét ầm lên.
Đàn sói ở cách đó không xa nghe được tiếng gào thét của sói mẹ cũng tru ầm lên, cả đàn đuổi theo Trần Tĩnh.
Người trong thôn nghe được tiếng gào thét của đàn sói đều đóng chặt cửa, tắt hết đèn đi, không có bất cứ ai muốn đối địch cùng bọn chúng.
Trần Tĩnh một đường dẫn đàn sói đến Trương gia, ngươi đã muốn dụ sói đến cắn chết hài tử của ta, vậy thì cứ để bọn chúng chấm dứt tính mạng của các ngươi đi. Y đem con sói con vứt vào giữa sân, lại mở cửa sân ra.
“A!!!” – Dương Dật giật mình tỉnh dậy. Hắn mơ thấy một con sói với cặp mắt hung ác màu xanh lục hướng hắn cắn tới, thật đáng sợ, ở trong mộng Trần Tĩnh không có đến cứu hắn. Dương Dật vỗ vỗ ngực thở hổn hển.
“Làm sao vậy Dương Dật? Gặp ác mộng sao?” – Trần Tĩnh ngồi dậy đem đèn thắp lên.
“Ừ. Mơ thấy bị sói cắn. Ngươi lúc đó cũng không đến cứu ta. Ta sợ quá nên tỉnh dậy.” – Dương Dật nói.
“Không sao nữa rồi, mọi chuyện đều đã qua.” – Trần Tĩnh lau đi mồ hôi trên trán Dương Dật, xem ra hắn vẫn là bị hù sợ.
Dương Dật nhìn Trần Tĩnh, đúng rồi, hình như hắn đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng. Sao đột nhiên lúc đó lại ngủ quên nhỉ, rõ ràng hắn vừa mới định hỏi Trần Tĩnh, vậy mà chỉ vừa mới một khắc đã ngủ mất. Dương Dật nghĩ mãi cũng không thông rút cuộc là có chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ là bị Trần Tĩnh điểm huyệt ngủ sao? Dương Dật nghĩ.
“Trần Tĩnh, ta hỏi ngươi, có phải lúc đó đã điểm huyệt ngủ của ta không? Ta lúc đó rõ ràng muốn hỏi chuyện ngươi kia mà, sao đột nhiên thoáng cái đã ngủ mất được?” – Dương Dật đem Trần Tĩnh áp dưới thân hỏi.
“Sao có thể như thế được? Ta lúc đó còn muốn nói về chuyện của ta với ngươi, kết quả ngươi đột nhiên lại ngủ mất.” – Trần Tĩnh không thừa nhận, nếu như y nhận mình đã điểm huyệt ngủ của Dương Dật, vậy thì ngày mai, khi chuyện của Trương gia truyền đến, Dương Dật nghe được nhất định sẽ hoài nghi. Có lẽ y có tư tâm nhiều hơn, nhưng mà y không muốn Dương Dật biết, y vẫn luôn hy vọng hắn có thể vô ưu vô lự mà sống.
“Chẳng lẽ thực sự là ta ngủ quên sao? Sao lại có thể thế chứ?” – Dương Dật bắt đầu cảm thấy, có lẽ là mình ngủ quên thật.
“Vậy bây giờ ngươi kể chuyện của ngươi cho ta nghe được không? Ta bị ác mộng đánh thức, hiện tại một chút cũng không buồn ngủ.” – Dương Dật ghé vào ngực Trần Tĩnh nói.
Trần Tĩnh dưới ngọn đèn nhìn Dương Dật, làn da trắng nõn tinh tế bóng loáng, một đôi mắt mở to ngay thẳng nhìn y, trong đôi mắt ấy có chờ mong, cũng có cả lo lắng.
“Ta là ca nhi của Trịnh quốc công Nam Nhạc quốc. Năm mười lăm tuổi ở trên chiến trường thay ca ca ra trận, lúc đó chính là lừa gia đình vụng trộm chạy đi tìm ca ca. Kết quả vừa nhìn thấy huynh ấy liền phát hiện chân ca ca bị thương. Khi đó sĩ khí của binh lính đang cao, ca ta như vậy vẫn còn muốn xuất chiến, huynh ấy ngay cả đứng lên cũng không nổi, huống chi đòi đánh giặc. Cho nên ta đã thương lượng với quân sư, lúc bé ta cùng học võ công, binh pháp với ca ca, chỉ có điều ca nhi thì không được lên chiến trường, vì vậy ta bàn bạc với quân sư gạt tất cả mọi người, thay huynh ấy đi đánh giặc. Nuốt ruối mang thai của ta hơi lệch, màu sắc cũng không đậm, chỉ cần dùng một ít thuốc là có thể che được, mặc vào chiến bào của ca ca thì chẳng quân sĩ nào có thể nhận ra ta là giả cả.” – Trần Tĩnh vuốt vuốt đầu Dương Dật. Y nhớ rõ lúc đó mình vui vẻ đến mức nào, rút cuộc những thứ mình học được đã có chỗ hữu dụng, có thể giúp đỡ được ca ca y sao lại không vui cho được chứ.
“Sau đó thì sao? Sau đó thế nào?” – Dương Dật thấy Trần Tĩnh dừng lại thì lập tức thúc giục y nói tiếp.
“Về sau thế nào sao? Trận đó đánh thắng, ta dĩ nhiên là khôi phục thân phận ca nhi rồi.” – Trần Tĩnh ôm lấy Dương Dật, hai tay nắm thật chặt, tiếp theo sau đây chính là sự tình khiến y đau khổ nhất.
“Vậy ngươi vì sao lại trở thành quân nô?” – Dương Dật hỏi. Hắn thực ra không quá muốn nhắc đến chuyện này với Trần Tĩnh, dù sao cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì. Nhưng bây giờ Trần Tĩnh đã lấy lại được ký ức, sự lo lắng trong lòng hắn đã khác, hắn hy vọng có thể biết được nhiều hơn những chuyện liên quan đến y.
“Ta năm mười bốn tuổi gặp được thái tử, đã đem lòng yêu thích y cho nên cầu gia gia giúp ta. Nếu như ta biết rõ sự tình về sau sẽ như thế này thì chắc chắn sẽ không vọng tưởng làm chủ quân của thái tử. Ta thực sự không biết thái tử lại ghét ta như vậy. Trên đường trở về nhà, thái tử bí mật đến tìm ta, khi đó ta chẳng chút phòng bị nên bị y ép uống Vong ưu, may là lúc đó y không biết ta có võ công. Thời điểm tỉnh lại, ta đã đem số dược còn lại ở trong bụng nôn ra, mặc dù không biết vì sao phải làm như vậy, nhưng trong lòng luôn tâm tâm niệm niệm là phải đem tất cả những thứ trong bụng nôn ra hết. Lúc đó, ta cũng không nhớ được mình biết võ công, sau đó ta cứ thế ngất đi.” – Trần Tĩnh cọ cọ cằm lên đầu Dương Dật.
“Về sau ta bị đưa đến Tây Lương, khi đó mới bị ấn lên quân nô ấn, ngay lúc đi ra thì đụng phải một lão quân nô. Sau đó lão quân nô nhận ta, đem hai người đưa ta đến giết sạch, ngay cả người ấn nô ấn lên người ta cũng giết luôn. Sau đó ông ấy giúp ta che giấu thân phận ca nhi, một mực chiếu cố ta, ta về sau mới biết được ông ấy và Tây Lương tướng quân có quan hệ. Nhận sự chiếu cố của ông ấy vài năm, tuy rằng phải chịu không ít khổ những cũng không bị khi dễ.” – Trần Tĩnh cười rộ lên. Nếu như không phát sinh sự tình như vậy, làm sao y có thể gặp được cái người lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ này chứ, nếu như không gặp sự tình này, sao y có thể có được Tiểu Bảo và Quân Hạo, Quân An. Đây chính là gia đình mà một tay y gây dựng lên đấy.
Dương Dật không nói gì, hắn nhướn lên nhẹ nhàng hôn Trần Tĩnh. Hắn không thể tưởng tượng nổi lúc nhớ lại mọi chuyện y đã đau khổ đến nhường nào, khi đó lại còn ngay thời điểm y khó sinh nữa chứ. Dương Dật cảm thấy trong lòng ẩn ẩn đau, hắn thực sự đau lòng y.
“Không sao nữa rồi, tất cả đều đã qua, hiện tại chúng ta sống rất tốt.” – Dương Dật thì thầm vào tai Trần Tĩnh, sau khi nói xong liền liếm lỗ tai của y.
“A… đừng làm như vậy, ngứa.” – Trần Tĩnh lập tức lắc lắc đầu nói. Vừa rồi lúc Dương Dật nói chuyện đã thổi khí vào điểm mẫn cảm của y, bây giờ lại liếm chỗ đó khiến y không tự giác kêu lên, đây là chuyện chưa từng phát sinh qua bao giờ.
“Trần Tĩnh, ngươi đỏ mặt đỏ đến cả cổ rồi, lại để cho gia liếm một cái.” – Dương Dật đùa giỡn lưu manh nói.
“Dương Dật, ngươi đừng nghịch ngơm nữa.” – Trần Tĩnh yếu ớt phản ứng.
“Không được nhúc nhích. Đừng có lúc nào cũng kêu Dương Dật, Dương Dật, lúc trước chẳng phải luôn gọi ta là phu quân đó sao. Bây giờ sao lại xa lạ như vậy? Mau, tới gọi một tiếng A Dật ta nghe, như vậy sẽ thân thiết nhiều hơn, đúng không Tiểu Tĩnh?” – Dương Dật bay ra bộ dáng ta là đại gia.
“Vì cái gì ngươi là A Dật mà ta phải gọi là Tiểu Tĩnh? Nhìn thế nào thì ta cũng cao hơn ngươi rất nhiều a.” – Trần Tĩnh hoàn toàn không chịu phối hợp.
“Ta là người đàn ông của ngươi. Vả lại bởi vì ta không cao lớn như ngươi cho nên muốn gọi ngươi là Tiểu Tĩnh, như vậy người ta mới có thể biết ta là hán tử của ngươi nha, nếu không thích thì ta gọi ngươi là Tiểu Trần, được không.” – Dương Dật ra vẻ nhượng bộ nói.
Trần Tĩnh cảm thấy cái lý do này rất miễn cưỡng, nhưng mà Dương Dật thich là được rồi, nếu cứ để y một mực gọi phu quân phu quân, y cũng không chịu nổi. Kỳ thực từ lúc nhớ lại đến giờ, y gọi cụm từ đó cảm thấy rất… ngượng miệng.
“Ừ, người thích là được rồi, A Dật.” – Trần Tĩnh thử kêu một tiếng, rất tốt, không có cảm giác kỳ cục.
“Lúc này mới ngoan, Tiểu Trần, hắc hắc hắc” – Dương Dật cười gian tựa như đã chiếm được lợi lớn vậy.
“Được rồi. Đã hơn nửa đêm, cũng phải đi ngủ rồi. Nếu còn không ngủ ngày mai sẽ không dậy nổi.” – Trần Tĩnh cảm thấy không khỏe. Chẳng hiểu vì sao hôm nay y cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, “chỗ đó” hình như hơi hơi ngóc đầu, từ trước tới giờ y chưa từng trải qua chuyện như thế này.
Dương Dật thấy Trần Tĩnh cứ nhích qua nhích lại, lại thấy thứ gì đó ngạnh cọ vào chân mình, hắn liền bừng tỉnh đại ngộ, thì ra… Trần Tĩnh lên rồi.
Dương Dật đưa tay sờ soạng xuống dưới, bàn tay trơn tuột chui vào trong quần Trần Tĩnh, nắm lấy vật thể đã cứng lên được một nửa kia. Hắn đã sớm thấy chỗ đó của Trần Tĩnh lúc nó còn say ngủ, so ra cũng không nhỏ hơn hắn, lại còn là màu trắng nhạt, hiện tại cầm ở trong tay, cảm giác nóng vô cùng. Tiểu Trần Tĩnh ở trong tay Dương Dật rất nhanh liền đứng thẳng, thậm chí còn có thể cảm giác được nó đang rung động.
Đem quần của Trần Tĩnh kéo xuống cho khỏi vướng, một tay luồn xuống dưới kích thích hai tiểu cầu.
“Đừng nhúc nhích, ngoan.” – thời điểm Trần Tĩnh muốn đẩy mình ra, Dương Dật nhỏ giọng nói. Thấy Trần Tĩnh phối hợp, hắn liền cậy mạnh đè y xuống dưới. Thực ra thì Dương Dật căn bản là chẳng dùng bao nhiêu sức, thời điểm hắn vừa mới nói xong thì Trần Tĩnh đã thuận theo nằm xuống giường rồi.
Dương Dật mặc dù chưa từng làm qua với ai, nhưng mà hắn vẫn thường xuyên cùng với ngũ chỉ cô nương giao lưu kết hợp (aka quay tay) cho nên kinh nghiệm vẫn là đầy đủ.
Hắn cúi đầu cắn lấy khỏa hồng anh trên ngực Trần Tĩnh, bên còn lại cũng được hắn dùng tay vuốt ve. Hô hấp của Trần Tĩnh mỗi lúc một dồn dập, hắn lại tiếp tục dùng tay ve vuốt lấy lòng y, ngón cái còn thỉnh thoảng lướt qua linh khẩu, một giọt chất lòng từ trong đó rỉ ra. Dương Dật cũng cảm nhận được khi ngón tay của hắn vừa mới lướt qua thì chất lòng cũng rỉ ra khiến tay của hắn vận động càng thêm thông thuận. Dương Dật cảm thấy thật thú vị, hắn không ngừng dùng chất lỏng kia vuốt Tiểu Trần Tĩnh, khiến chỗ đó càng lúc càng trơn.
“A… nhẹ… nhẹ chút.” – Trần Tĩnh vặn vẹo thân, khe khẽ nói. Y sợ sẽ đánh thức hài tử cho nên vẫn luôn nhịn không phát ra tiếng.
Dương Dật rút cuộc cũng phục hồi tinh thần, vừa rồi chỉ lo phía dưới, trong miệng hắn dùng quá nhiều sức vì vậy điểm nhỏ trên ngực Trần Tĩnh đã bị hắn cắn bị thương, trong miệng tràn ra vị rỉ sắt, hắn đau lòng dùng lưỡi liếm liếm.
Thân thể Trần Tĩnh lập tức căng cứng run lên. Dương Dật phát giác y đã đến giới hạn, một mặt đẩy nhanh tốc độ trên tay, một mặt ra sức liếm mút khỏa đậu đậu bị thương kia.
Bạch quang trước mắt lóe lên, thân thể Trần Tĩnh vốn đang căng cứng lập tức buông lỏng.
Lảm nhảm: Ai mà nghĩ Trần Tĩnh nhà ta thánh thiện thì lầm rồi nha Trần Tĩnh nhà ta chỉ đối tốt với người tốt với y mà thôi
Chương này có chút xôi =)) Chắc các vị đại gia cũng đỡ đói bụng rồi nhể. Thú thiệt là tại hạ rất ít đọc H, nhưng một khi đọc sẽ đọc cái loại siêu nặng cỡ 21+ đổ lên, từ ngữ sử dụng cũng rất thô tục cho nên khi edit cái này không dám đưa vào, chỉ ráng edit lại theo lời tác giả:v nếu thấy nó không hay thì thôi… mọi người thông cảm. Chứ mà edit theo mấy cái suy nghĩ thô tục của tại hạ chắc… nát:v
Chào thân ái và quyết thắng.
Buổi tối, chờ đến khi Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đi ngủ Dương Dật có cảm giác như mình đã đợi cả thế kỷ ấy, trong lòng ngứa ngáy vô cùng, bây giờ thì rút cuộc cũng có thể hỏi Trần Tĩnh cho rõ ràng rồi. Đêm hôm nay, hắn chẳng những muốn hỏi rõ mọi chuyện, mà còn muốn đem Trần Tĩnh ăn sạch.
Dương Dật cảm giác được bàn tay Trần Tĩnh sờ sờ cổ mình, từng đợi tê dại từ những chỗ bị y sờ qua truyền thẳng vào trong lòng.
“Trần…” – Dương Dật vừa mới mở miệng, ngay lập tức nhắm mắt lại, an ổn ngủ mất.
Trần Tĩnh thu hồi tay, y rời giường, giúp Dương Dật đem chăn mền kéo lại xong mới nhảy ra khỏi sân.
Dùng tốc độ cực nhanh đi vào nhà Trương Cúc, nhảy lên nóc nhà, ghé vào nóc phòng nhà hắn, vạch một phiến ngói đen lên, tiếng nói chuyện nho nhỏ từ bên dưới liền truyền ra.
“Ngươi nói thử xem, sao Dương Dật lại không bị sói cắn chết chứ? Ta rõ ràng trốn ở phía xa nhìn thấy con sói đó đi vào, vậy mà lúc Trần Tĩnh đi ra cũng không thấy y có gì bối rối. Bên nhà Trần Nghĩa cũng chẳng có động tĩnh gì, vì thế cho nên Dương Dật và ba đứa bé kia nhất định là không bị sói cắn chết.” – Trương Cúc nói. Nếu như không phải tại Dương Dật kia thì Tú Nhi nhà hắn làm sao lại bị người ta đánh gãy chân chứ. Hắn rất hận Dương Dật. Tú Nhi gả lên thị trấn lâu như vậy vì cái gì không có hài tử? Nhất định là Dương Dật đó đã giở trò làm hại con hắn. Trương Cúc nghĩ, con ma ốm kia suốt bốn năm không ra khỏi cửa, chắc chắn là do ở trong nhà nguyền rủa Tú Nhi. Nếu không vì sao nửa năm nay Dương Dật lại không bị bệnh nữa, vả lại con hắn lại bị đánh gãy chân? Nếu như hè năm nay con ma ốm đó chịu cưới con hắn, con hắn cũng không cần phải chịu khổ như vậy. Rõ ràng trước kia Dương Dật từng nói là yêu Tú Nhi, vậy mà bây giờ lại trơ mắt ra nhìn nó bị gả cho một lưu manh ở thôn bên cạnh. Càng nghĩ Trương Cúc càng hận Dương Dật.
“Không chết chính là không chết chứ sao. Một con sói có thể làm được chuyện gì? Nếu dẫn đến năm sáu con, thì ngay cả Trần Tĩnh cũng bị cắn chết ấy chứ. Mau đi ngủ đi, sau lại lại tính cách khác. Nhà hắn có ba tiểu hài tử, muốn giết một đứa để Tú Nhi hả giận còn không phải là rất dễ dàng sao.” – Hán tử của Trương Cúc nói xong liền nằm xuống, rất nhanh phát ra tiếng ngáy.
Trần Tĩnh hai tay nắm chặt, y thật sự rất muốn trực tiếp bóp chết cả nhà người này, tất cả bọn chúng đều là ác nhân. May mắn lúc trước y bị trôi đến đây, nếu không Dương Dật bị bọn họ giết chết lúc nào cũng không biết. Trần Tĩnh bắt đầu hoài nghi, lúc trước Dương Dật bị đụng đầu cũng là do những người này hại, nếu không sao hắn tự nhiên không có việc gì lại đi đụng đầu vào bia mộ của a mỗ mình chứ? Lúc đó Dương Dật ở mộ một mình, phu quân y chân tay yếu đuối, rất có khả năng là bị người của Trương gia đè lại đập đầu vào mộ bia. Đáng tiếc Dương Dật bị mất trí, chuyện lúc đó không nhớ chút gì cả. Y nghĩ, mấy người kia thích sói như vậy, vậy thì cứ để sói chấm dứt mạng của bọn chúng luôn đi.
Trần Tĩnh chạy đến hang sói trên núi, những con sói này mặc dù sẽ chạy lòng vòng ở chân núi, nhưng mà từ khi y đem phân gấu rải ra thì bọn nó đã không còn đến nữa. Lần này đại khái là do tuyết rơi, đem phân gấu vùi xuống làm mất mùi cho nên chúng mới lại tới.
Ở hang sói, Trần Tĩnh nghe được thanh âm của sói con. Y rút cuộc có thể hiểu vì sao con sói kia giữa ban ngày ban mặt lại đi vào trong thôn rồi. Sói con vừa mới sinh cho nên sói cái cần rất nhiều đồ ăn, nó bí quá hóa liều cũng là rất bình thường.
Trần Tĩnh vô thanh vô tức dùng nội lực hút lấy một con sói con, trước khi rời đi y còn nhéo con sói con một cái.
Sói con phát ra một tiếng “Uu” ngay lập tức đánh thức đàn sói đang ngủ. Đợi đến khi sói cái phát hiện ra con nó bị người bắt mất, lập tức gào thét ầm lên.
Đàn sói ở cách đó không xa nghe được tiếng gào thét của sói mẹ cũng tru ầm lên, cả đàn đuổi theo Trần Tĩnh.
Người trong thôn nghe được tiếng gào thét của đàn sói đều đóng chặt cửa, tắt hết đèn đi, không có bất cứ ai muốn đối địch cùng bọn chúng.
Trần Tĩnh một đường dẫn đàn sói đến Trương gia, ngươi đã muốn dụ sói đến cắn chết hài tử của ta, vậy thì cứ để bọn chúng chấm dứt tính mạng của các ngươi đi. Y đem con sói con vứt vào giữa sân, lại mở cửa sân ra.
“A!!!” – Dương Dật giật mình tỉnh dậy. Hắn mơ thấy một con sói với cặp mắt hung ác màu xanh lục hướng hắn cắn tới, thật đáng sợ, ở trong mộng Trần Tĩnh không có đến cứu hắn. Dương Dật vỗ vỗ ngực thở hổn hển.
“Làm sao vậy Dương Dật? Gặp ác mộng sao?” – Trần Tĩnh ngồi dậy đem đèn thắp lên.
“Ừ. Mơ thấy bị sói cắn. Ngươi lúc đó cũng không đến cứu ta. Ta sợ quá nên tỉnh dậy.” – Dương Dật nói.
“Không sao nữa rồi, mọi chuyện đều đã qua.” – Trần Tĩnh lau đi mồ hôi trên trán Dương Dật, xem ra hắn vẫn là bị hù sợ.
Dương Dật nhìn Trần Tĩnh, đúng rồi, hình như hắn đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng. Sao đột nhiên lúc đó lại ngủ quên nhỉ, rõ ràng hắn vừa mới định hỏi Trần Tĩnh, vậy mà chỉ vừa mới một khắc đã ngủ mất. Dương Dật nghĩ mãi cũng không thông rút cuộc là có chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ là bị Trần Tĩnh điểm huyệt ngủ sao? Dương Dật nghĩ.
“Trần Tĩnh, ta hỏi ngươi, có phải lúc đó đã điểm huyệt ngủ của ta không? Ta lúc đó rõ ràng muốn hỏi chuyện ngươi kia mà, sao đột nhiên thoáng cái đã ngủ mất được?” – Dương Dật đem Trần Tĩnh áp dưới thân hỏi.
“Sao có thể như thế được? Ta lúc đó còn muốn nói về chuyện của ta với ngươi, kết quả ngươi đột nhiên lại ngủ mất.” – Trần Tĩnh không thừa nhận, nếu như y nhận mình đã điểm huyệt ngủ của Dương Dật, vậy thì ngày mai, khi chuyện của Trương gia truyền đến, Dương Dật nghe được nhất định sẽ hoài nghi. Có lẽ y có tư tâm nhiều hơn, nhưng mà y không muốn Dương Dật biết, y vẫn luôn hy vọng hắn có thể vô ưu vô lự mà sống.
“Chẳng lẽ thực sự là ta ngủ quên sao? Sao lại có thể thế chứ?” – Dương Dật bắt đầu cảm thấy, có lẽ là mình ngủ quên thật.
“Vậy bây giờ ngươi kể chuyện của ngươi cho ta nghe được không? Ta bị ác mộng đánh thức, hiện tại một chút cũng không buồn ngủ.” – Dương Dật ghé vào ngực Trần Tĩnh nói.
Trần Tĩnh dưới ngọn đèn nhìn Dương Dật, làn da trắng nõn tinh tế bóng loáng, một đôi mắt mở to ngay thẳng nhìn y, trong đôi mắt ấy có chờ mong, cũng có cả lo lắng.
“Ta là ca nhi của Trịnh quốc công Nam Nhạc quốc. Năm mười lăm tuổi ở trên chiến trường thay ca ca ra trận, lúc đó chính là lừa gia đình vụng trộm chạy đi tìm ca ca. Kết quả vừa nhìn thấy huynh ấy liền phát hiện chân ca ca bị thương. Khi đó sĩ khí của binh lính đang cao, ca ta như vậy vẫn còn muốn xuất chiến, huynh ấy ngay cả đứng lên cũng không nổi, huống chi đòi đánh giặc. Cho nên ta đã thương lượng với quân sư, lúc bé ta cùng học võ công, binh pháp với ca ca, chỉ có điều ca nhi thì không được lên chiến trường, vì vậy ta bàn bạc với quân sư gạt tất cả mọi người, thay huynh ấy đi đánh giặc. Nuốt ruối mang thai của ta hơi lệch, màu sắc cũng không đậm, chỉ cần dùng một ít thuốc là có thể che được, mặc vào chiến bào của ca ca thì chẳng quân sĩ nào có thể nhận ra ta là giả cả.” – Trần Tĩnh vuốt vuốt đầu Dương Dật. Y nhớ rõ lúc đó mình vui vẻ đến mức nào, rút cuộc những thứ mình học được đã có chỗ hữu dụng, có thể giúp đỡ được ca ca y sao lại không vui cho được chứ.
“Sau đó thì sao? Sau đó thế nào?” – Dương Dật thấy Trần Tĩnh dừng lại thì lập tức thúc giục y nói tiếp.
“Về sau thế nào sao? Trận đó đánh thắng, ta dĩ nhiên là khôi phục thân phận ca nhi rồi.” – Trần Tĩnh ôm lấy Dương Dật, hai tay nắm thật chặt, tiếp theo sau đây chính là sự tình khiến y đau khổ nhất.
“Vậy ngươi vì sao lại trở thành quân nô?” – Dương Dật hỏi. Hắn thực ra không quá muốn nhắc đến chuyện này với Trần Tĩnh, dù sao cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì. Nhưng bây giờ Trần Tĩnh đã lấy lại được ký ức, sự lo lắng trong lòng hắn đã khác, hắn hy vọng có thể biết được nhiều hơn những chuyện liên quan đến y.
“Ta năm mười bốn tuổi gặp được thái tử, đã đem lòng yêu thích y cho nên cầu gia gia giúp ta. Nếu như ta biết rõ sự tình về sau sẽ như thế này thì chắc chắn sẽ không vọng tưởng làm chủ quân của thái tử. Ta thực sự không biết thái tử lại ghét ta như vậy. Trên đường trở về nhà, thái tử bí mật đến tìm ta, khi đó ta chẳng chút phòng bị nên bị y ép uống Vong ưu, may là lúc đó y không biết ta có võ công. Thời điểm tỉnh lại, ta đã đem số dược còn lại ở trong bụng nôn ra, mặc dù không biết vì sao phải làm như vậy, nhưng trong lòng luôn tâm tâm niệm niệm là phải đem tất cả những thứ trong bụng nôn ra hết. Lúc đó, ta cũng không nhớ được mình biết võ công, sau đó ta cứ thế ngất đi.” – Trần Tĩnh cọ cọ cằm lên đầu Dương Dật.
“Về sau ta bị đưa đến Tây Lương, khi đó mới bị ấn lên quân nô ấn, ngay lúc đi ra thì đụng phải một lão quân nô. Sau đó lão quân nô nhận ta, đem hai người đưa ta đến giết sạch, ngay cả người ấn nô ấn lên người ta cũng giết luôn. Sau đó ông ấy giúp ta che giấu thân phận ca nhi, một mực chiếu cố ta, ta về sau mới biết được ông ấy và Tây Lương tướng quân có quan hệ. Nhận sự chiếu cố của ông ấy vài năm, tuy rằng phải chịu không ít khổ những cũng không bị khi dễ.” – Trần Tĩnh cười rộ lên. Nếu như không phát sinh sự tình như vậy, làm sao y có thể gặp được cái người lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ này chứ, nếu như không gặp sự tình này, sao y có thể có được Tiểu Bảo và Quân Hạo, Quân An. Đây chính là gia đình mà một tay y gây dựng lên đấy.
Dương Dật không nói gì, hắn nhướn lên nhẹ nhàng hôn Trần Tĩnh. Hắn không thể tưởng tượng nổi lúc nhớ lại mọi chuyện y đã đau khổ đến nhường nào, khi đó lại còn ngay thời điểm y khó sinh nữa chứ. Dương Dật cảm thấy trong lòng ẩn ẩn đau, hắn thực sự đau lòng y.
“Không sao nữa rồi, tất cả đều đã qua, hiện tại chúng ta sống rất tốt.” – Dương Dật thì thầm vào tai Trần Tĩnh, sau khi nói xong liền liếm lỗ tai của y.
“A… đừng làm như vậy, ngứa.” – Trần Tĩnh lập tức lắc lắc đầu nói. Vừa rồi lúc Dương Dật nói chuyện đã thổi khí vào điểm mẫn cảm của y, bây giờ lại liếm chỗ đó khiến y không tự giác kêu lên, đây là chuyện chưa từng phát sinh qua bao giờ.
“Trần Tĩnh, ngươi đỏ mặt đỏ đến cả cổ rồi, lại để cho gia liếm một cái.” – Dương Dật đùa giỡn lưu manh nói.
“Dương Dật, ngươi đừng nghịch ngơm nữa.” – Trần Tĩnh yếu ớt phản ứng.
“Không được nhúc nhích. Đừng có lúc nào cũng kêu Dương Dật, Dương Dật, lúc trước chẳng phải luôn gọi ta là phu quân đó sao. Bây giờ sao lại xa lạ như vậy? Mau, tới gọi một tiếng A Dật ta nghe, như vậy sẽ thân thiết nhiều hơn, đúng không Tiểu Tĩnh?” – Dương Dật bay ra bộ dáng ta là đại gia.
“Vì cái gì ngươi là A Dật mà ta phải gọi là Tiểu Tĩnh? Nhìn thế nào thì ta cũng cao hơn ngươi rất nhiều a.” – Trần Tĩnh hoàn toàn không chịu phối hợp.
“Ta là người đàn ông của ngươi. Vả lại bởi vì ta không cao lớn như ngươi cho nên muốn gọi ngươi là Tiểu Tĩnh, như vậy người ta mới có thể biết ta là hán tử của ngươi nha, nếu không thích thì ta gọi ngươi là Tiểu Trần, được không.” – Dương Dật ra vẻ nhượng bộ nói.
Trần Tĩnh cảm thấy cái lý do này rất miễn cưỡng, nhưng mà Dương Dật thich là được rồi, nếu cứ để y một mực gọi phu quân phu quân, y cũng không chịu nổi. Kỳ thực từ lúc nhớ lại đến giờ, y gọi cụm từ đó cảm thấy rất… ngượng miệng.
“Ừ, người thích là được rồi, A Dật.” – Trần Tĩnh thử kêu một tiếng, rất tốt, không có cảm giác kỳ cục.
“Lúc này mới ngoan, Tiểu Trần, hắc hắc hắc” – Dương Dật cười gian tựa như đã chiếm được lợi lớn vậy.
“Được rồi. Đã hơn nửa đêm, cũng phải đi ngủ rồi. Nếu còn không ngủ ngày mai sẽ không dậy nổi.” – Trần Tĩnh cảm thấy không khỏe. Chẳng hiểu vì sao hôm nay y cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, “chỗ đó” hình như hơi hơi ngóc đầu, từ trước tới giờ y chưa từng trải qua chuyện như thế này.
Dương Dật thấy Trần Tĩnh cứ nhích qua nhích lại, lại thấy thứ gì đó ngạnh cọ vào chân mình, hắn liền bừng tỉnh đại ngộ, thì ra… Trần Tĩnh lên rồi.
Dương Dật đưa tay sờ soạng xuống dưới, bàn tay trơn tuột chui vào trong quần Trần Tĩnh, nắm lấy vật thể đã cứng lên được một nửa kia. Hắn đã sớm thấy chỗ đó của Trần Tĩnh lúc nó còn say ngủ, so ra cũng không nhỏ hơn hắn, lại còn là màu trắng nhạt, hiện tại cầm ở trong tay, cảm giác nóng vô cùng. Tiểu Trần Tĩnh ở trong tay Dương Dật rất nhanh liền đứng thẳng, thậm chí còn có thể cảm giác được nó đang rung động.
Đem quần của Trần Tĩnh kéo xuống cho khỏi vướng, một tay luồn xuống dưới kích thích hai tiểu cầu.
“Đừng nhúc nhích, ngoan.” – thời điểm Trần Tĩnh muốn đẩy mình ra, Dương Dật nhỏ giọng nói. Thấy Trần Tĩnh phối hợp, hắn liền cậy mạnh đè y xuống dưới. Thực ra thì Dương Dật căn bản là chẳng dùng bao nhiêu sức, thời điểm hắn vừa mới nói xong thì Trần Tĩnh đã thuận theo nằm xuống giường rồi.
Dương Dật mặc dù chưa từng làm qua với ai, nhưng mà hắn vẫn thường xuyên cùng với ngũ chỉ cô nương giao lưu kết hợp (aka quay tay) cho nên kinh nghiệm vẫn là đầy đủ.
Hắn cúi đầu cắn lấy khỏa hồng anh trên ngực Trần Tĩnh, bên còn lại cũng được hắn dùng tay vuốt ve. Hô hấp của Trần Tĩnh mỗi lúc một dồn dập, hắn lại tiếp tục dùng tay ve vuốt lấy lòng y, ngón cái còn thỉnh thoảng lướt qua linh khẩu, một giọt chất lòng từ trong đó rỉ ra. Dương Dật cũng cảm nhận được khi ngón tay của hắn vừa mới lướt qua thì chất lòng cũng rỉ ra khiến tay của hắn vận động càng thêm thông thuận. Dương Dật cảm thấy thật thú vị, hắn không ngừng dùng chất lỏng kia vuốt Tiểu Trần Tĩnh, khiến chỗ đó càng lúc càng trơn.
“A… nhẹ… nhẹ chút.” – Trần Tĩnh vặn vẹo thân, khe khẽ nói. Y sợ sẽ đánh thức hài tử cho nên vẫn luôn nhịn không phát ra tiếng.
Dương Dật rút cuộc cũng phục hồi tinh thần, vừa rồi chỉ lo phía dưới, trong miệng hắn dùng quá nhiều sức vì vậy điểm nhỏ trên ngực Trần Tĩnh đã bị hắn cắn bị thương, trong miệng tràn ra vị rỉ sắt, hắn đau lòng dùng lưỡi liếm liếm.
Thân thể Trần Tĩnh lập tức căng cứng run lên. Dương Dật phát giác y đã đến giới hạn, một mặt đẩy nhanh tốc độ trên tay, một mặt ra sức liếm mút khỏa đậu đậu bị thương kia.
Bạch quang trước mắt lóe lên, thân thể Trần Tĩnh vốn đang căng cứng lập tức buông lỏng.
Lảm nhảm: Ai mà nghĩ Trần Tĩnh nhà ta thánh thiện thì lầm rồi nha Trần Tĩnh nhà ta chỉ đối tốt với người tốt với y mà thôi
Chương này có chút xôi =)) Chắc các vị đại gia cũng đỡ đói bụng rồi nhể. Thú thiệt là tại hạ rất ít đọc H, nhưng một khi đọc sẽ đọc cái loại siêu nặng cỡ + đổ lên, từ ngữ sử dụng cũng rất thô tục cho nên khi edit cái này không dám đưa vào, chỉ ráng edit lại theo lời tác giả:v nếu thấy nó không hay thì thôi… mọi người thông cảm. Chứ mà edit theo mấy cái suy nghĩ thô tục của tại hạ chắc… nát:v
Chào thân ái và quyết thắng.