Trời dần tối, Dương Dật hôm nay ra ngoài hái được không ít cây tề thái. Hắn nghĩ, những gia đình danh gia vọng tộc có thứ gì mà chưa từng thấy qua chứ, dĩ nhiên chính là thức ăn của tầng lớp nông dân rồi, cho nên Dương Dật hôm nay đặc biệt hái nhiều nhiều tề thái để đêm nay dùng làm nhân sủi cảo ăn. Ở nơi này hắn chưa từng thấy qua ai làm sủi cảo, ít nhất là chưa từng có người nói đã từng ăn qua.
Chính vì thế Dương Dật quyết làm sủi cảo nhân tề thái, mà thực ra cái lý do quan trọng nhất chính là hắn nhìn thấy tề thái mọc dại tươi non như thế nên nhất thời phát thèm, mà hễ thèm thì phải ăn thôi, dùng tề thái làm nhân sủi cảm ăn ngon vô cùng ấy chứ.
“Trần Tĩnh, tối nay chúng ta làm sủi cảo ăn đi, ta đã hái cả một rổ trúc rau làm nhân rồi này.” – Dương Dật đưa cái rổ đựng đầy tề thái ra nói.
“Ừ, ngươi muốn ăn gì chúng ta liền làm cái đó.” – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Dương Dật.
Dương Dật đem số tề thái hái được đi rửa sạch, sau đó cắt ra trộn vào chỗ thịt đã được giã nhỏ.
Thời điểm Dương Dật đi chuẩn bị nhân, Trần Tĩnh đã đem vỏ sủi cảo làm tốt. Triệu Phượng Nghi đối với việc hai người làm mấy thứ ký quái rất hứng thú, ông tuy không động tay vào làm nhưng cũng thường xuyên ôm tiểu ca nhi đứng nhìn. Tiểu Linh coi vậy mà khéo tay, chỉ cần nhìn Trần Tĩnh và Dương Dật làm hai cái y đã học được cách làm.
Nhiều tay thì công việc cũng nhanh, thoáng một chút trên bàn đã để đầy sủi cảo đã được gói tốt.
“A Tĩnh, ta đi xách nước.” – thời điểm ra ngoài rửa tay Dương Dật liền phát hiện nước trong chum đã không còn nhiều.
“Ừ, bên ngoài trời tối rồi, nhớ cẩn thận một chút.” – Trần Tĩnh đem sủi cảo thả vào trong nước sôi, y bây giờ còn phải đi băm một ít tỏi.
“Ta biết rồi.” – Dương Dật nói xong liền đi ra ngoài.
Đem nước rót vào trong chum, chỉ cần thêm hai thùng nữa là chum nước nhỏ coi như đầy, Dương Dật vừa lấy tay quyệt mồ hôi trên trán thì đột nhiên có một bàn tay thò ra nắm lấy tay hắn.
“A Tĩnh!” – Dương Dật xoay người, kiễng chân, ý đồ hôn một cái lên môi Trần Tĩnh.
Ngay lúc đó, nắm đấm Trịnh Quân Nghị vừa mới giơ lên liền kựng lại giữa không trung, cảm giác ôn nhu này khiến cho con mắt hắn lóe lóe quang mang.
“A…” – cũng cùng lúc, một nắm đấm liền thụi ngay vào bụng Trịnh Quân Nghị.
“A Tĩnh! Ta… ta…” – Dương Dật cảm giác như ngũ lôi oanh đỉnh rồi, hắn đang làm trò gì vậy trời??? Hắn vậy mà… vậy mà đi hôn đại ca của Trần Tĩnh??? Ôi thần linh ơi!!!
Trần Tĩnh cúi đầu áp lên miệng Dương Dật hung hăng xóa đi dấu vết, mãi một lúc lâu mới chịu thỏa mãn buông ra.
“Ca, về sau ngươi tốt nhất tránh xa A Dật ba thước, nếu còn có một lần như thế nữa ta nhất định sẽ đánh ngươi đến a mỗ cũng nhận không ra.” – Trần Tĩnh sắc mặt đen thui nói. Y vừa mới chạy ra ngoài xem Dương Dật thế nào thì bắt ngay được cảnh ca ca mình kéo tay Dương Dật, Dương Dật vừa quay đầu liền hôn lên, y lúc đó muốn nhắc cũng không kịp.
Trịnh Quân Nghị trong lòng kêu khổ không thôi, cái này rõ ràng không phải là lỗi của hắn, rõ ràng là chính Dương Dật chủ động hôn lên có được không? Sao bây giờ lại biến thành lỗi của hắn kia chứ. Đã thế lại còn bị đệ đệ đánh cho một quyền, có đại ca nào mà xui xẻo như hắn không trời.
“Tiểu đệ, ngươi nói chút đạo lý có được không? Lần này tuyệt đối không phải là lỗi của ta.” – Trịnh Quân Nghị giải thích.
Dương Dật nhìn nhìn bụng đại cữu trong lòng thầm nghĩ, hắn không phải cố ý mà, rõ ràng trước giờ chỉ có Trần Tĩnh mới kéo hắn như vậy thôi, thời điểm quay đầu lại hắn đã không muốn hôn lên rồi, nhưng mà… quán tính đó, là quán tính.
“Ngươi sao tự nhiên lại kéo ta, hại ta nhận nhầm người.” – Dương Dật thở phì phì nói, có đánh chết hắn cũng không nhận là mình đã thấy rõ mà còn hôn lên.
“Ngươi nếu không đến gần A Dật hắn có thể sẽ nhận nhầm người được sao? Vả lại, lấy tốc độ của hắn, chẳng lẽ đại ca ngươi tránh không kịp à.” – Trần Tĩnh hừ lạnh, Dương Dật của y hôm nay bị ca ca ăn đậu hũ đến hai lần, Trần Tĩnh tức muốn hộc máu, phiền muộn muốn chết rồi.
“Ta… ta sao có thể xui xẻo vậy chứ, tội lỗi gì cũng đổ lên đầu ta!!!” – Cho đến bây giờ Trịnh Quân Nghị hoàn toàn minh bạch, trong mắt của đệ đệ, Dương Dật luôn luôn là nhất, đạo lý gì cũng không thèm nói.
Triệu Phượng Nghi vừa rồi đứng ở cửa cũng nhìn thấy một màn như vậy, con trai trưởng của ông đúng là không phải xúi quẩy vừa đâu.
“Được rồi, được rồi, chỉ là nhận nhầm người thôi, lần sau chú ý một chút là được. Sủi cảo đã làm xong rồi, mau mau đến ăn đi, các ngươi chắc cũng đói hết rồi.” – Triệu Phượng Nghi lên tiếng hòa giải thế giằng co của hai đứa con.
Trịnh Quân Nghị vừa cắn sủi cảo vừa nghĩ, hình như hắn quên chuyện gì đó thì phải, rõ ràng là hắn định quay về đánh cho cái tên tiểu tử này một trận. Hắn muốn hỏi cho ra lẽ vì sao cái tên này lại dám khi dễ đệ đệ hắn, Trịnh Quân Nghị thậm chí còn rút cả roi ra rồi. Nghĩ đến đó hắn liền đem sủi cảo tưởng tượng thành Dương Dật mà hung hăng cắn.
“Trần Tĩnh, Dương Dật, các ngươi không sao chứ?” – Tần Huy rút cuộc cũng đã chạy đến nơi.
“Chúng ta không sao, Tần đại ca mau vào đây ăn sủi cảo, sủi cảo nhân rau dại ăn không tệ nha.” – Trần Tĩnh nhìn Tần Huy đang thở hồng hộc nói.
Tần Huy nhìn Dương Dật một lượt, xác định hắn không bị thương lúc này mới yên tâm, xem ra Trịnh tướng quân chưa có làm gì.
“Ta không ăn đâu, Trần Tĩnh, có chuyện này phải nói với ngươi.” – Tần Huy nói.
“Bởi vì Trầm a mỗ không cẩn thận nhận nhầm ca ca ngươi thành ngươi cho nên đã sơ ít để ca ca ngươi biết được một số chuyện không hay trước đây, khả năng chính là chuyện Dương Dật khi dễ ngươi ấy. Ngươi phải chú ý một chút, đừng để Dương Dật bị đánh, thân thể của tiểu tử kia làm sao chịu nổi một quyền của Trịnh tướng quân chứ.” – Tần Huy nói.
“Ta biết rồi Tần đại ca, ta nhất định sẽ không để ca ca có cơ hội khi dễ A Dật.” – Trần Tĩnh đương nhiên biết Dương Dật không thể chịu được một đấm của ca ca rồi.
“May mà đuổi đến kịp, thôi ta về đây.” – Tần Huy nói xong cảm thấy an tâm liền cáo biệt.
Nửa đêm, thời điểm Dương Dật đã ngủ say, Trần Tĩnh kéo chăn giúp hắn. Nhìn Dương Dật bởi vì mình rời đi mà nhíu mày, khóe miệng y liền cong lên, hiện tại A Dật của y mỗi ngày ngoại trừ vây quanh y, cũng chỉ có ở bên hài tử.
Lúc Trần Tĩnh đi ra ngoài liền bắt gặp ca ca mình đang ngồi uống rượu trên nóc nhà, nhìn nhìn bình rượu y liền nhận ra đó là bình rượu gia vị được y đặt trong bếp.
“Ca mất hứng sao? Buổi tối ta đúng là giận quá mà hóa hồ đồ, ngươi cũng đừng nóng giận.” – Trần Tĩnh đoạt lấy bình rượu trong tay Trịnh Quân Nghị uống một ngụm, cái cảm giác sảng khoái khi ở trong quân cùng nhau xưng huynh gọi đệ uống bầu rượu lớn, ăn miếng thịt to lại trở về, tâm trạng thực tốt.
“Ta sao lại giận chứ, ngươi là đệ đệ của ta mà. Ta chỉ cảm thấy oan uổng mà thôi, một quyền kia ta nhận cũng thực là oan uổng.” – Trịnh Quân Nghị giọng điệu chua chua nói. Đây là đệ đệ của hắn, khi còn bé tình cảm của bọn họ là tốt nhất, hiện tại, toàn bộ tâm tình của y đều tập trung vào Dương Dật hết cả rồi.
Trần Tĩnh nhìn ca ca, thiếu chút nữa là cười ra tiếng, thì ra, ca ca đây là ăn dấm chua của Dương Dật nha.
“Ta nghe người ta nói trước kia hắn từng khi dễ ngươi. Ngươi đối với hắn tốt như vậy sao hắn lại có thể làm chuyện đó kia chứ. Ta rất tức giận, lúc tối định đánh cho hắn một trận, kết quả lại quên mất.” – Trịnh Quân Nghị thở phì phì nói. Thời điểm bị người kia hôn lên một cái hắn liền quên sạch sành sanh.
“Ca, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ làm như vậy. Bản thân ngươi còn chẳng đánh lại ta, nếu như không phải ta nhường thì hắn có thể đánh được ta sao? Chỉ cần hắn vui vẻ, ta bị đánh cũng chẳng hề gì, chút khí lực đó cũng chỉ như gãi ngứa cho ta mà thôi.” – Trần Tĩnh cười vỗ vỗ bả vai ca ca mình.
“Thôi, chẳng thèm quản chuyện xấu của các ngươi làm gì, ngày mai ta mang Tiểu Bảo ra ngoài chơi, vẫn là tên tiểu tử đó thú vị hơn.” – Trịnh Quân Nghị nói. Hắn rút cuộc đã minh bạch, nếu như làm tên kia thương tổn, người thống khổ nhất nhất định là đệ đệ bởi vì đơn giản là y quá mức yêu người kia, sủng đến mức không còn thiên lý rồi.
Trần Tĩnh biết ca ca mình trước giờ thích nhất là rượu, năm ngoái chỗ rượu nho tốt nhất vẫn còn được lưu ở trong nhà, tin rằng ca ca nhất định sẽ thích.
Nghĩ gì làm nấy, Trần Tĩnh lập tức lôi kéo Trịnh Quân Nghị đi đến hầm rượu. Nơi này vốn dĩ là mật đạo, phỏng chừng là do chủ nhân trước kia của trang viên chuẩn bị. Thời điểm phát hiện ra cái mật đạo này y đã định phong kín nó lại, sợ rằng hài tử không cẩn thận sẽ chạy vào. Cuối cùng lại được Dương Dật đổi thành hầm rượu, sau này số rượu nho ủ được đều được đặt vào đây.
“Tiểu đệ, ngươi kéo ta đến nơi này làm gì?” – Trịnh Quân Nghị đi theo Trần Tĩnh vào trong mật đạo, trong tay Trần Tĩnh cầm một cái đuốc, thắp sáng cả đường đi.
“Có thứ tốt, là do A Dật làm ra, khẳng định ngươi sẽ thích.” – Trần Tĩnh kéo ca ca mình đến chỗ mấy cái thùng gỗ hương. Số thùng gỗ hương này là do Trần Tĩnh chiếu theo yêu cầu của Dương Dật mà làm ra, có điều hơi nhỏ một chút, ước chừng chỉ dài khoảng nửa mét.
Trần Tĩnh đem nắp thùng rượu khai mở, lập tức một cỗ mùi thơm nhẹ nhàng bay ra, hương vị so với năm trước càng tốt hơn.
“Ca, thế nào? Cái này là do A Dật nhưỡng đấy.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.
“Ngửi thấy rất không tồi.” – Trịnh Quân Nghị nhận lấy cái cốc trong tay Trần Tĩnh đưa lên hít thật sâu, chậm rãi cảm nhận, mùi vị này thật thơm.
Trần Tĩnh lấy dụng cụ rót rượu rót đầy vào vò đưa cho ca ca mình, lúc này mới kéo hắn rời đi.
“Rượu này rất thơm, vị cũng đủ thuần, trọng yếu nhất chính là do các ngươi tự minh nhưỡng ra cho nên uống vào cảm giác rất đặc biệt. Hơn nữa, rượu này màu sắc cũng rất đẹp, có màu như máu vậy.” – Trịnh Quân Nghị hung hăng uống một ngụm nói.
“Đây là dùng quả chua nhưỡng ra. Lúc đó trong nhà không có tiền, là A Dật muốn nhưỡng rượu, thật không ngờ cuối cùng thực sự có thể thành công. Rượu là do Tần đại ca hỗ trợ bán đi, viện này mấy tháng trước cũng nhờ vậy mà mua được. Ký ức mất đi trước đó của ta là do thời điểm sinh tiểu ca nhi ra mới nhớ lại. Lúc đó, ta khó sinh, cũng là do A Dật không ngừng cố gắng, không chỉ bảo vệ mỗi hài tử, ngươi không biết đâu, lúc đó A Dật còn tự mình giúp ta tiếp sinh đấy. Ca, ngươi đừng nói với a mỗ những chuyện trước kia của ta, toàn bộ đều đã sớm trôi qua hết rồi, bây giờ ta thực sự rất hạnh phúc.” – Trần Tĩnh uống một ngụm rượu nói.
“Được rồi, được rồi, ta không can thiệp chuyện của các ngươi nữa.” – Trịnh Quân Nghị bất đắc dĩ nói, quả nhiên ca nhi trưởng thành thì tâm liền hướng ra ngoài, aiz…
“Ca ngủ sớm một chút đi, A Dật tỉnh, ta trở về đây.” – Trần Tĩnh nhìn thoáng qua phòng mình thấy có ánh đèn bèn nói.
“Đi đi, đi đi, thật là, có phu quân rồi trong mắt liền không còn ca ca nữa.” – Trịnh Quân Nghị phất phất tay nói, bất quá, rượu này đúng là hợp khẩu vị của hắn.
Dương Dật sau khi tỉnh dậy một hồi lâu mới phát hiện Trần Tĩnh không có ở trên giường. Hơn nửa đêm rồi y còn chạy đi đâu chứ? Hắn thắp đèn cho tiểu ca nhi và Tiểu Bảo đi vệ sinh.
Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một mảnh đen kịt, ánh trăng không biết từ lúc nào đã bị mây che khuất, dần dần, mây đen bị gió thổi đi, ánh trăng lại lần nữa xuất hiện.
Một thân ảnh tiêu sái rất nhanh nhảy vào cửa sổ, Dương Dật biết đó chính là Trần Tĩnh, hắn ghé vào bệ cửa nhìn người càng lúc càng đến gần mình.
“Hơn nửa đêm còn ngồi ở bệ cửa làm gì? Đêm khuya sương lạnh sẽ bị cảm đấy.” – Trần Tĩnh ngồi ở trên bệ cửa sổ nói.
“Ngươi thật là, không thấy ta đang ngắm trăng sao?” – Ngữ khí Dương Dật có chút không tốt nói. Mặc kệ là ai lúc tỉnh lại phát hiện người bên gối của mình không thấy đâu cũng sẽ không cao hứng được.
Trần Tĩnh nghiêng người một cái vào trong phòng, y ôm lấy Dương Dật hôn lên, thuận tay đem cửa sổ đóng lại.
Ước chừng nửa canh giờ sau đèn trong phòng Dương Dật mới tắt, Trịnh Quân Nghị thấy đèn phòng tắt, uống hết ngụm rượu cuối cùng mới đứng dậy trở về phòng ngủ. Không biết hắn ngồi đây uống trộm hết sạch rượu, lúc Dương Dật phát hiện có nhảy dựng lên hay không, nhìn cảnh đó nhất định rất thú vị. Trịnh Quân Nghị mỉm cười, kỳ thực, hắn cảm thấy nhìn Dương Dật sốt ruột cũng là một loại lạc thú.
Trịnh Quân Nghị cảm thấy quần áo cho ba đứa nhỏ và Trần Tĩnh mình đều chuẩn bị, lại không làm cho Dương Dật bộ nào thì cũn gthật không hay. Ông hiện tại ngoài trừ lúc ở cùng với tiểu ca nhi thì thời gian còn lại đều dùng để may mấy bộ y phục nhỏ đẹp mắt. Mấy ngày nay con trưởng của ông cũng không còn gây chuyện ầm ĩ nữa, ngày nào cũng mang Tiểu Bảo ra ngoài dạo chơi.
“A Tĩnh, ta giúp phu quân con làm một bộ y phục, đây chính là loại vải tốt nhất, may gọi hắn đến thử xem thến ào, a mỗ làm quần áo chắc chắn là không quá khó nhìn đâu.” – Triệu Phượng Nghi nói.
Dương Dật nhìn bộ trường báo màu xanh nhạt, bên ngoài còn có thêm một tầng sa y trong suốt, quần trong màu trắng, hắn cảm thấy mình thực sự không thể quen nổi với loại y phục này. Quan trọng hơn nữa là, không phải chỉ có ca nhi mới mặc cái loại quần áo này thôi sao? Y phục thế này mặc vào căn bản là không thể làm được mấy việc nhà nông có được không. Hặn hiện tại vẫn luôn mặc quần áo ngắn, so với quần áo thường ngày ở kiếp trước cũng khá giống, giày cũng là giày vải, mấy loại rườm ra hắn đúng là không có thói quen mặc mà.
“Mau đi thử cho a mỗ xem đi, y phục này ngươi mặc vào khẳng định sẽ rất đẹp.” – Trần Tĩnh nói với Dương Dật.
Dương Dật nhìn Trần Tĩnh, trong mắt hiện rõ vẻ không tự nguyện, hắn không mặc có được không.
“Mặc vào cho a mỗ xem đi, nghe lời, a mỗ bỏ hai ngày mới làm xong đấy.” – Trần Tĩnh hôn hôn trán Dương Dật nói. Y biết điều này đúng là hơi làm khó Dương Dật, loại y phục này hắn chưa bao giờ mặc qua. Trên thực tế thì cái loại màu sắc này đúng là cũng có chút… ờ… khiêu chiến thị giác, vả lại, nguyên nhân chính là có rất nhiều ca nhi thích mặc loại quần áo thế này cho nên Dương Dật mới không muốn mặc.
Nhìn nhìn quần áo trong tay, để nhạc mẫu đại thân cảm thấy vui vẻ, thôi thì hắn trả giá chút vậy, mặc thì mặc, dù sao cũng không mất miếng thịt nào.
Trần Tĩnh nhìn Dương Dật mặc xong quần áo, mặc cũng rất chỉnh tề, rất có phong phạm của Thượng Kinh công tử ca, tuấn tú đến mức không có từ nào có thể hình dung.
“Ai nha, A Dật nhà chúng ta mặc y phục này vào trông rất khả ái, rất đẹp mắt. A Dật, hai ngày nữa a mỗ lại làm cho ngươi mấy bộ.” – Triệu Phượng Nghi rút cuộc cũng đã tìm lại được hứng thú may quần áo cho Trần Tĩnh trước kia. Thật sự là tuấn tú muốn chết, ông rút cuộc có thể hảo hảo làm quần áo cho phu quân của Tĩnh ca nhi nhà ông nha. Đây là do thượng thiên đền bù cho việc ông đã sai lầm sinh ra một ca nhi giống y hán tử, sau này ông có thể đem số quần áo muốn làm cho Tĩnh ca nhi nhà mình đều làm ra để Dương Dật mặc.
Kể từ ngày đó, vốn dĩ Triệu Phượng Nghi không quá nhiệt tình với Dương Dật mỗi ngày đều vây quanh hắn. Hai tiểu ca nhi trong nhà tỉnh dậy là may mắn nhất, nếu không, chỉ cần chúng ngủ, Triệu Phượng Nghi nhất định sẽ đi tìm Dương Dật bắt hắn thử y phục.
Dương Dật bây giờ cứ hễ nhìn thấy bóng dáng Triệu Phượng Nghi liền lập tức trốn đi, hắn cuối cùng cũng hiểu sự đáng sợ của những phần tử cuồng nhiệt, sự nhiệt tình của nhạc mẫu đúng là hù chết hắn rồi.
Cuộc sống cứ như vậy qua hơn nửa tháng, Triệu Phượng Nghi rút cuộc bởi vì lo lắng cho phu quân và lão gia tử ở Thượng Kinh nên quyết định trở về.
“A mỗ, đây là số giấm chua tốt nhất trong nhà, ngài mang về cho gia gia và phụ thân nếm thử. Còn có rượu này nữa, vốn dĩ là có ba thùng, nhưng mà bị ca ca uống trộm hết hai thùng rồi, thùng cuối này để lại cho phụ thân và gia gia, ngài tuyệt đối đừng để ca ca uống trộm mất.” – Dương Dật đem lạp xưởng, dấm chua cùng với thùng rượu cuối cùng nhét hết lên xe ngựa.
“Con ngoan, a mỗ về đến nơi sẽ làm quần áo đẹp hơn gửi qua cho ngươi, nhớ chăm sóc tốt cho hài tử đấy.” – Triệu Phượng Nghi vuốt vuốt đầu Dương Dật nói. Từ khi phát hiện xoa đầu Dương Dật rất thoải mái thì đầu hắn lại thêm một người đến tàn phá.
Dương Dật ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng rút cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn cuối cùng cũng không phải ngày ngày đi thử mấy bộ y phục kia nữa, thật đáng sợ, toàn bộ số y phục đó đều là y phục làm cho ca nhi mặc mà.
“Tiểu Bảo mau nói tạm biệt a ma, tạm biệt thúc thúc.” – Dương Dật ôm lấy Tiểu Bảo nói.
Xe ngựa lọc cọc đi xa, gần một tháng gà bay chó sủa này rút cuộc cũng trôi qua, trang viên có thể khôi phục lại yên lặng như cũ rồi. Vài ngày trước Trịnh Quân Nghị và Trần Tĩnh có lên núi dạo qua một vòng, nho dại cũng đã sắp chính, cũng sắp có thể nhưỡng rượu nho rồi.
Cây tề thái
Mọi chi tiết về em này mn vào đây để biết nha
Trời dần tối, Dương Dật hôm nay ra ngoài hái được không ít cây tề thái. Hắn nghĩ, những gia đình danh gia vọng tộc có thứ gì mà chưa từng thấy qua chứ, dĩ nhiên chính là thức ăn của tầng lớp nông dân rồi, cho nên Dương Dật hôm nay đặc biệt hái nhiều nhiều tề thái để đêm nay dùng làm nhân sủi cảo ăn. Ở nơi này hắn chưa từng thấy qua ai làm sủi cảo, ít nhất là chưa từng có người nói đã từng ăn qua.
Chính vì thế Dương Dật quyết làm sủi cảo nhân tề thái, mà thực ra cái lý do quan trọng nhất chính là hắn nhìn thấy tề thái mọc dại tươi non như thế nên nhất thời phát thèm, mà hễ thèm thì phải ăn thôi, dùng tề thái làm nhân sủi cảm ăn ngon vô cùng ấy chứ.
“Trần Tĩnh, tối nay chúng ta làm sủi cảo ăn đi, ta đã hái cả một rổ trúc rau làm nhân rồi này.” – Dương Dật đưa cái rổ đựng đầy tề thái ra nói.
“Ừ, ngươi muốn ăn gì chúng ta liền làm cái đó.” – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Dương Dật.
Dương Dật đem số tề thái hái được đi rửa sạch, sau đó cắt ra trộn vào chỗ thịt đã được giã nhỏ.
Thời điểm Dương Dật đi chuẩn bị nhân, Trần Tĩnh đã đem vỏ sủi cảo làm tốt. Triệu Phượng Nghi đối với việc hai người làm mấy thứ ký quái rất hứng thú, ông tuy không động tay vào làm nhưng cũng thường xuyên ôm tiểu ca nhi đứng nhìn. Tiểu Linh coi vậy mà khéo tay, chỉ cần nhìn Trần Tĩnh và Dương Dật làm hai cái y đã học được cách làm.
Nhiều tay thì công việc cũng nhanh, thoáng một chút trên bàn đã để đầy sủi cảo đã được gói tốt.
“A Tĩnh, ta đi xách nước.” – thời điểm ra ngoài rửa tay Dương Dật liền phát hiện nước trong chum đã không còn nhiều.
“Ừ, bên ngoài trời tối rồi, nhớ cẩn thận một chút.” – Trần Tĩnh đem sủi cảo thả vào trong nước sôi, y bây giờ còn phải đi băm một ít tỏi.
“Ta biết rồi.” – Dương Dật nói xong liền đi ra ngoài.
Đem nước rót vào trong chum, chỉ cần thêm hai thùng nữa là chum nước nhỏ coi như đầy, Dương Dật vừa lấy tay quyệt mồ hôi trên trán thì đột nhiên có một bàn tay thò ra nắm lấy tay hắn.
“A Tĩnh!” – Dương Dật xoay người, kiễng chân, ý đồ hôn một cái lên môi Trần Tĩnh.
Ngay lúc đó, nắm đấm Trịnh Quân Nghị vừa mới giơ lên liền kựng lại giữa không trung, cảm giác ôn nhu này khiến cho con mắt hắn lóe lóe quang mang.
“A…” – cũng cùng lúc, một nắm đấm liền thụi ngay vào bụng Trịnh Quân Nghị.
“A Tĩnh! Ta… ta…” – Dương Dật cảm giác như ngũ lôi oanh đỉnh rồi, hắn đang làm trò gì vậy trời??? Hắn vậy mà… vậy mà đi hôn đại ca của Trần Tĩnh??? Ôi thần linh ơi!!!
Trần Tĩnh cúi đầu áp lên miệng Dương Dật hung hăng xóa đi dấu vết, mãi một lúc lâu mới chịu thỏa mãn buông ra.
“Ca, về sau ngươi tốt nhất tránh xa A Dật ba thước, nếu còn có một lần như thế nữa ta nhất định sẽ đánh ngươi đến a mỗ cũng nhận không ra.” – Trần Tĩnh sắc mặt đen thui nói. Y vừa mới chạy ra ngoài xem Dương Dật thế nào thì bắt ngay được cảnh ca ca mình kéo tay Dương Dật, Dương Dật vừa quay đầu liền hôn lên, y lúc đó muốn nhắc cũng không kịp.
Trịnh Quân Nghị trong lòng kêu khổ không thôi, cái này rõ ràng không phải là lỗi của hắn, rõ ràng là chính Dương Dật chủ động hôn lên có được không? Sao bây giờ lại biến thành lỗi của hắn kia chứ. Đã thế lại còn bị đệ đệ đánh cho một quyền, có đại ca nào mà xui xẻo như hắn không trời.
“Tiểu đệ, ngươi nói chút đạo lý có được không? Lần này tuyệt đối không phải là lỗi của ta.” – Trịnh Quân Nghị giải thích.
Dương Dật nhìn nhìn bụng đại cữu trong lòng thầm nghĩ, hắn không phải cố ý mà, rõ ràng trước giờ chỉ có Trần Tĩnh mới kéo hắn như vậy thôi, thời điểm quay đầu lại hắn đã không muốn hôn lên rồi, nhưng mà… quán tính đó, là quán tính.
“Ngươi sao tự nhiên lại kéo ta, hại ta nhận nhầm người.” – Dương Dật thở phì phì nói, có đánh chết hắn cũng không nhận là mình đã thấy rõ mà còn hôn lên.
“Ngươi nếu không đến gần A Dật hắn có thể sẽ nhận nhầm người được sao? Vả lại, lấy tốc độ của hắn, chẳng lẽ đại ca ngươi tránh không kịp à.” – Trần Tĩnh hừ lạnh, Dương Dật của y hôm nay bị ca ca ăn đậu hũ đến hai lần, Trần Tĩnh tức muốn hộc máu, phiền muộn muốn chết rồi.
“Ta… ta sao có thể xui xẻo vậy chứ, tội lỗi gì cũng đổ lên đầu ta!!!” – Cho đến bây giờ Trịnh Quân Nghị hoàn toàn minh bạch, trong mắt của đệ đệ, Dương Dật luôn luôn là nhất, đạo lý gì cũng không thèm nói.
Triệu Phượng Nghi vừa rồi đứng ở cửa cũng nhìn thấy một màn như vậy, con trai trưởng của ông đúng là không phải xúi quẩy vừa đâu.
“Được rồi, được rồi, chỉ là nhận nhầm người thôi, lần sau chú ý một chút là được. Sủi cảo đã làm xong rồi, mau mau đến ăn đi, các ngươi chắc cũng đói hết rồi.” – Triệu Phượng Nghi lên tiếng hòa giải thế giằng co của hai đứa con.
Trịnh Quân Nghị vừa cắn sủi cảo vừa nghĩ, hình như hắn quên chuyện gì đó thì phải, rõ ràng là hắn định quay về đánh cho cái tên tiểu tử này một trận. Hắn muốn hỏi cho ra lẽ vì sao cái tên này lại dám khi dễ đệ đệ hắn, Trịnh Quân Nghị thậm chí còn rút cả roi ra rồi. Nghĩ đến đó hắn liền đem sủi cảo tưởng tượng thành Dương Dật mà hung hăng cắn.
“Trần Tĩnh, Dương Dật, các ngươi không sao chứ?” – Tần Huy rút cuộc cũng đã chạy đến nơi.
“Chúng ta không sao, Tần đại ca mau vào đây ăn sủi cảo, sủi cảo nhân rau dại ăn không tệ nha.” – Trần Tĩnh nhìn Tần Huy đang thở hồng hộc nói.
Tần Huy nhìn Dương Dật một lượt, xác định hắn không bị thương lúc này mới yên tâm, xem ra Trịnh tướng quân chưa có làm gì.
“Ta không ăn đâu, Trần Tĩnh, có chuyện này phải nói với ngươi.” – Tần Huy nói.
“Bởi vì Trầm a mỗ không cẩn thận nhận nhầm ca ca ngươi thành ngươi cho nên đã sơ ít để ca ca ngươi biết được một số chuyện không hay trước đây, khả năng chính là chuyện Dương Dật khi dễ ngươi ấy. Ngươi phải chú ý một chút, đừng để Dương Dật bị đánh, thân thể của tiểu tử kia làm sao chịu nổi một quyền của Trịnh tướng quân chứ.” – Tần Huy nói.
“Ta biết rồi Tần đại ca, ta nhất định sẽ không để ca ca có cơ hội khi dễ A Dật.” – Trần Tĩnh đương nhiên biết Dương Dật không thể chịu được một đấm của ca ca rồi.
“May mà đuổi đến kịp, thôi ta về đây.” – Tần Huy nói xong cảm thấy an tâm liền cáo biệt.
Nửa đêm, thời điểm Dương Dật đã ngủ say, Trần Tĩnh kéo chăn giúp hắn. Nhìn Dương Dật bởi vì mình rời đi mà nhíu mày, khóe miệng y liền cong lên, hiện tại A Dật của y mỗi ngày ngoại trừ vây quanh y, cũng chỉ có ở bên hài tử.
Lúc Trần Tĩnh đi ra ngoài liền bắt gặp ca ca mình đang ngồi uống rượu trên nóc nhà, nhìn nhìn bình rượu y liền nhận ra đó là bình rượu gia vị được y đặt trong bếp.
“Ca mất hứng sao? Buổi tối ta đúng là giận quá mà hóa hồ đồ, ngươi cũng đừng nóng giận.” – Trần Tĩnh đoạt lấy bình rượu trong tay Trịnh Quân Nghị uống một ngụm, cái cảm giác sảng khoái khi ở trong quân cùng nhau xưng huynh gọi đệ uống bầu rượu lớn, ăn miếng thịt to lại trở về, tâm trạng thực tốt.
“Ta sao lại giận chứ, ngươi là đệ đệ của ta mà. Ta chỉ cảm thấy oan uổng mà thôi, một quyền kia ta nhận cũng thực là oan uổng.” – Trịnh Quân Nghị giọng điệu chua chua nói. Đây là đệ đệ của hắn, khi còn bé tình cảm của bọn họ là tốt nhất, hiện tại, toàn bộ tâm tình của y đều tập trung vào Dương Dật hết cả rồi.
Trần Tĩnh nhìn ca ca, thiếu chút nữa là cười ra tiếng, thì ra, ca ca đây là ăn dấm chua của Dương Dật nha.
“Ta nghe người ta nói trước kia hắn từng khi dễ ngươi. Ngươi đối với hắn tốt như vậy sao hắn lại có thể làm chuyện đó kia chứ. Ta rất tức giận, lúc tối định đánh cho hắn một trận, kết quả lại quên mất.” – Trịnh Quân Nghị thở phì phì nói. Thời điểm bị người kia hôn lên một cái hắn liền quên sạch sành sanh.
“Ca, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ làm như vậy. Bản thân ngươi còn chẳng đánh lại ta, nếu như không phải ta nhường thì hắn có thể đánh được ta sao? Chỉ cần hắn vui vẻ, ta bị đánh cũng chẳng hề gì, chút khí lực đó cũng chỉ như gãi ngứa cho ta mà thôi.” – Trần Tĩnh cười vỗ vỗ bả vai ca ca mình.
“Thôi, chẳng thèm quản chuyện xấu của các ngươi làm gì, ngày mai ta mang Tiểu Bảo ra ngoài chơi, vẫn là tên tiểu tử đó thú vị hơn.” – Trịnh Quân Nghị nói. Hắn rút cuộc đã minh bạch, nếu như làm tên kia thương tổn, người thống khổ nhất nhất định là đệ đệ bởi vì đơn giản là y quá mức yêu người kia, sủng đến mức không còn thiên lý rồi.
Trần Tĩnh biết ca ca mình trước giờ thích nhất là rượu, năm ngoái chỗ rượu nho tốt nhất vẫn còn được lưu ở trong nhà, tin rằng ca ca nhất định sẽ thích.
Nghĩ gì làm nấy, Trần Tĩnh lập tức lôi kéo Trịnh Quân Nghị đi đến hầm rượu. Nơi này vốn dĩ là mật đạo, phỏng chừng là do chủ nhân trước kia của trang viên chuẩn bị. Thời điểm phát hiện ra cái mật đạo này y đã định phong kín nó lại, sợ rằng hài tử không cẩn thận sẽ chạy vào. Cuối cùng lại được Dương Dật đổi thành hầm rượu, sau này số rượu nho ủ được đều được đặt vào đây.
“Tiểu đệ, ngươi kéo ta đến nơi này làm gì?” – Trịnh Quân Nghị đi theo Trần Tĩnh vào trong mật đạo, trong tay Trần Tĩnh cầm một cái đuốc, thắp sáng cả đường đi.
“Có thứ tốt, là do A Dật làm ra, khẳng định ngươi sẽ thích.” – Trần Tĩnh kéo ca ca mình đến chỗ mấy cái thùng gỗ hương. Số thùng gỗ hương này là do Trần Tĩnh chiếu theo yêu cầu của Dương Dật mà làm ra, có điều hơi nhỏ một chút, ước chừng chỉ dài khoảng nửa mét.
Trần Tĩnh đem nắp thùng rượu khai mở, lập tức một cỗ mùi thơm nhẹ nhàng bay ra, hương vị so với năm trước càng tốt hơn.
“Ca, thế nào? Cái này là do A Dật nhưỡng đấy.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.
“Ngửi thấy rất không tồi.” – Trịnh Quân Nghị nhận lấy cái cốc trong tay Trần Tĩnh đưa lên hít thật sâu, chậm rãi cảm nhận, mùi vị này thật thơm.
Trần Tĩnh lấy dụng cụ rót rượu rót đầy vào vò đưa cho ca ca mình, lúc này mới kéo hắn rời đi.
“Rượu này rất thơm, vị cũng đủ thuần, trọng yếu nhất chính là do các ngươi tự minh nhưỡng ra cho nên uống vào cảm giác rất đặc biệt. Hơn nữa, rượu này màu sắc cũng rất đẹp, có màu như máu vậy.” – Trịnh Quân Nghị hung hăng uống một ngụm nói.
“Đây là dùng quả chua nhưỡng ra. Lúc đó trong nhà không có tiền, là A Dật muốn nhưỡng rượu, thật không ngờ cuối cùng thực sự có thể thành công. Rượu là do Tần đại ca hỗ trợ bán đi, viện này mấy tháng trước cũng nhờ vậy mà mua được. Ký ức mất đi trước đó của ta là do thời điểm sinh tiểu ca nhi ra mới nhớ lại. Lúc đó, ta khó sinh, cũng là do A Dật không ngừng cố gắng, không chỉ bảo vệ mỗi hài tử, ngươi không biết đâu, lúc đó A Dật còn tự mình giúp ta tiếp sinh đấy. Ca, ngươi đừng nói với a mỗ những chuyện trước kia của ta, toàn bộ đều đã sớm trôi qua hết rồi, bây giờ ta thực sự rất hạnh phúc.” – Trần Tĩnh uống một ngụm rượu nói.
“Được rồi, được rồi, ta không can thiệp chuyện của các ngươi nữa.” – Trịnh Quân Nghị bất đắc dĩ nói, quả nhiên ca nhi trưởng thành thì tâm liền hướng ra ngoài, aiz…
“Ca ngủ sớm một chút đi, A Dật tỉnh, ta trở về đây.” – Trần Tĩnh nhìn thoáng qua phòng mình thấy có ánh đèn bèn nói.
“Đi đi, đi đi, thật là, có phu quân rồi trong mắt liền không còn ca ca nữa.” – Trịnh Quân Nghị phất phất tay nói, bất quá, rượu này đúng là hợp khẩu vị của hắn.
Dương Dật sau khi tỉnh dậy một hồi lâu mới phát hiện Trần Tĩnh không có ở trên giường. Hơn nửa đêm rồi y còn chạy đi đâu chứ? Hắn thắp đèn cho tiểu ca nhi và Tiểu Bảo đi vệ sinh.
Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một mảnh đen kịt, ánh trăng không biết từ lúc nào đã bị mây che khuất, dần dần, mây đen bị gió thổi đi, ánh trăng lại lần nữa xuất hiện.
Một thân ảnh tiêu sái rất nhanh nhảy vào cửa sổ, Dương Dật biết đó chính là Trần Tĩnh, hắn ghé vào bệ cửa nhìn người càng lúc càng đến gần mình.
“Hơn nửa đêm còn ngồi ở bệ cửa làm gì? Đêm khuya sương lạnh sẽ bị cảm đấy.” – Trần Tĩnh ngồi ở trên bệ cửa sổ nói.
“Ngươi thật là, không thấy ta đang ngắm trăng sao?” – Ngữ khí Dương Dật có chút không tốt nói. Mặc kệ là ai lúc tỉnh lại phát hiện người bên gối của mình không thấy đâu cũng sẽ không cao hứng được.
Trần Tĩnh nghiêng người một cái vào trong phòng, y ôm lấy Dương Dật hôn lên, thuận tay đem cửa sổ đóng lại.
Ước chừng nửa canh giờ sau đèn trong phòng Dương Dật mới tắt, Trịnh Quân Nghị thấy đèn phòng tắt, uống hết ngụm rượu cuối cùng mới đứng dậy trở về phòng ngủ. Không biết hắn ngồi đây uống trộm hết sạch rượu, lúc Dương Dật phát hiện có nhảy dựng lên hay không, nhìn cảnh đó nhất định rất thú vị. Trịnh Quân Nghị mỉm cười, kỳ thực, hắn cảm thấy nhìn Dương Dật sốt ruột cũng là một loại lạc thú.
Trịnh Quân Nghị cảm thấy quần áo cho ba đứa nhỏ và Trần Tĩnh mình đều chuẩn bị, lại không làm cho Dương Dật bộ nào thì cũn gthật không hay. Ông hiện tại ngoài trừ lúc ở cùng với tiểu ca nhi thì thời gian còn lại đều dùng để may mấy bộ y phục nhỏ đẹp mắt. Mấy ngày nay con trưởng của ông cũng không còn gây chuyện ầm ĩ nữa, ngày nào cũng mang Tiểu Bảo ra ngoài dạo chơi.
“A Tĩnh, ta giúp phu quân con làm một bộ y phục, đây chính là loại vải tốt nhất, may gọi hắn đến thử xem thến ào, a mỗ làm quần áo chắc chắn là không quá khó nhìn đâu.” – Triệu Phượng Nghi nói.
Dương Dật nhìn bộ trường báo màu xanh nhạt, bên ngoài còn có thêm một tầng sa y trong suốt, quần trong màu trắng, hắn cảm thấy mình thực sự không thể quen nổi với loại y phục này. Quan trọng hơn nữa là, không phải chỉ có ca nhi mới mặc cái loại quần áo này thôi sao? Y phục thế này mặc vào căn bản là không thể làm được mấy việc nhà nông có được không. Hặn hiện tại vẫn luôn mặc quần áo ngắn, so với quần áo thường ngày ở kiếp trước cũng khá giống, giày cũng là giày vải, mấy loại rườm ra hắn đúng là không có thói quen mặc mà.
“Mau đi thử cho a mỗ xem đi, y phục này ngươi mặc vào khẳng định sẽ rất đẹp.” – Trần Tĩnh nói với Dương Dật.
Dương Dật nhìn Trần Tĩnh, trong mắt hiện rõ vẻ không tự nguyện, hắn không mặc có được không.
“Mặc vào cho a mỗ xem đi, nghe lời, a mỗ bỏ hai ngày mới làm xong đấy.” – Trần Tĩnh hôn hôn trán Dương Dật nói. Y biết điều này đúng là hơi làm khó Dương Dật, loại y phục này hắn chưa bao giờ mặc qua. Trên thực tế thì cái loại màu sắc này đúng là cũng có chút… ờ… khiêu chiến thị giác, vả lại, nguyên nhân chính là có rất nhiều ca nhi thích mặc loại quần áo thế này cho nên Dương Dật mới không muốn mặc.
Nhìn nhìn quần áo trong tay, để nhạc mẫu đại thân cảm thấy vui vẻ, thôi thì hắn trả giá chút vậy, mặc thì mặc, dù sao cũng không mất miếng thịt nào.
Trần Tĩnh nhìn Dương Dật mặc xong quần áo, mặc cũng rất chỉnh tề, rất có phong phạm của Thượng Kinh công tử ca, tuấn tú đến mức không có từ nào có thể hình dung.
“Ai nha, A Dật nhà chúng ta mặc y phục này vào trông rất khả ái, rất đẹp mắt. A Dật, hai ngày nữa a mỗ lại làm cho ngươi mấy bộ.” – Triệu Phượng Nghi rút cuộc cũng đã tìm lại được hứng thú may quần áo cho Trần Tĩnh trước kia. Thật sự là tuấn tú muốn chết, ông rút cuộc có thể hảo hảo làm quần áo cho phu quân của Tĩnh ca nhi nhà ông nha. Đây là do thượng thiên đền bù cho việc ông đã sai lầm sinh ra một ca nhi giống y hán tử, sau này ông có thể đem số quần áo muốn làm cho Tĩnh ca nhi nhà mình đều làm ra để Dương Dật mặc.
Kể từ ngày đó, vốn dĩ Triệu Phượng Nghi không quá nhiệt tình với Dương Dật mỗi ngày đều vây quanh hắn. Hai tiểu ca nhi trong nhà tỉnh dậy là may mắn nhất, nếu không, chỉ cần chúng ngủ, Triệu Phượng Nghi nhất định sẽ đi tìm Dương Dật bắt hắn thử y phục.
Dương Dật bây giờ cứ hễ nhìn thấy bóng dáng Triệu Phượng Nghi liền lập tức trốn đi, hắn cuối cùng cũng hiểu sự đáng sợ của những phần tử cuồng nhiệt, sự nhiệt tình của nhạc mẫu đúng là hù chết hắn rồi.
Cuộc sống cứ như vậy qua hơn nửa tháng, Triệu Phượng Nghi rút cuộc bởi vì lo lắng cho phu quân và lão gia tử ở Thượng Kinh nên quyết định trở về.
“A mỗ, đây là số giấm chua tốt nhất trong nhà, ngài mang về cho gia gia và phụ thân nếm thử. Còn có rượu này nữa, vốn dĩ là có ba thùng, nhưng mà bị ca ca uống trộm hết hai thùng rồi, thùng cuối này để lại cho phụ thân và gia gia, ngài tuyệt đối đừng để ca ca uống trộm mất.” – Dương Dật đem lạp xưởng, dấm chua cùng với thùng rượu cuối cùng nhét hết lên xe ngựa.
“Con ngoan, a mỗ về đến nơi sẽ làm quần áo đẹp hơn gửi qua cho ngươi, nhớ chăm sóc tốt cho hài tử đấy.” – Triệu Phượng Nghi vuốt vuốt đầu Dương Dật nói. Từ khi phát hiện xoa đầu Dương Dật rất thoải mái thì đầu hắn lại thêm một người đến tàn phá.
Dương Dật ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng rút cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn cuối cùng cũng không phải ngày ngày đi thử mấy bộ y phục kia nữa, thật đáng sợ, toàn bộ số y phục đó đều là y phục làm cho ca nhi mặc mà.
“Tiểu Bảo mau nói tạm biệt a ma, tạm biệt thúc thúc.” – Dương Dật ôm lấy Tiểu Bảo nói.
Xe ngựa lọc cọc đi xa, gần một tháng gà bay chó sủa này rút cuộc cũng trôi qua, trang viên có thể khôi phục lại yên lặng như cũ rồi. Vài ngày trước Trịnh Quân Nghị và Trần Tĩnh có lên núi dạo qua một vòng, nho dại cũng đã sắp chính, cũng sắp có thể nhưỡng rượu nho rồi.
Cây tề thái
Mọi chi tiết về em này mn vào đây để biết nha