Mạc Cát Hội liếc mắt nhìn con trai đang cố gắng nhẫn nhịn, lại không chịu đựng được mà mặt bắt đầu vặn vẹo, dừng lại lời mình muốn nói, cau mày, “Ta bình thường dạy ngươi thế nào?”
Móng tay Mạc Khúc Ngang gắt gao bấm mạnh vào da thịt,trong đôi mắt tràn đầy không cam lòng, phẫn nộ, căm hận chợt lóe lên, hắn nhịn liền nhịn, cuối cùng nghĩ đến kế hoạch của mình mới đem tâm tình này mình gắt gao áp chế lại, mặt không thay đổi nhìn về phía Mạc Cát Hội.
Mạc Cát Hội lúc này mới tiếp tục nói, “Những năm nay ta quá nuông chiều ngươi, nhìn dáng vẻ hiện tại của ngươi, nếu như ở thời đại của ta, không biết đã chết bao nhiêu lần.”
Mạc Khúc Ngang không hé răng, mặt vẫn như trước không hề có cảm xúc.
Mạc Cát Hội thấy bộ dáng này của hắn, tâm lý có chút hối hận không sớm đem con riêng đón về sớm mài giũa hắn, lại nghĩ đến mấy huynh đệ bọn họ không hề có tình thân mà hung tàn chém giết lẫn nhau, đến cùng vẫn không nỡ xem con trưởng tự mình xem từ nhỏ đến lớn này chịu dằn vặt, ngữ khí cũng không khỏi mềm lại.
“Năm đó, thời điểm ta đạt đến cấp 6.1, gia gia ngươi cũng gọi ta tiến vào thư phòng, truyền cho ta truyền thừa chân chính của Mạc gia——giáp nguyên đồ của Mạc thị. Đây mới chính là điều căn bản khiến Mạc gia có thể đặt chân ở Minh Giáp.”
Mạc Khúc Ngang nghe vậy thần sắc nghiêm lại, ánh mắt lộ ra một tia không thể tin được, giống như là không thể tin được những gì mình nghe được.
“Ta là ba ba ngươi, không thể hại ngươi.” Mạc Hoài Song rốt cuộc vẫn thương con trai của mình, “Dựa theo quy củ của bộ tộc, chỉ có nhân tài trước hai mươi năm tuổi thực lực đạt đến cấp 6.1 mới có quyền thừa kế, cho nên dù ngươi là con trai ta, trước khi học giáp nguyên đồ của Mạc thị, ngươi cũng không có quyền thừa kế vị trí này.”
Thần sắc Mạc Khúc Ngang hơi ngưng lại, miệng khẽ nhếch, hắn đã không biết nên dùng biểu tình nào để đối mặt với phụ thân mình, hắn lớn như vậy vẫn chưa từng nghe nói Mạc gia còn có một quy củ như vậy, buồn cười nhất là hắn vẫn cho rằng làm con trai duy nhất của phụ thân, hắn nhất định sẽ trở thành thành chủ thành kế tiếp của Minh Giáp, cho nên sau khi đạt đến cấp sáu liền sợ sệt không dám tiến thêm một bước trên phương diện luyện thạch.
Chẳng trách một năm gần đây không ít trưởng bối của các nhánh khác của Mạc thị thường xuyên tới đây, hẳn là đã sớm vui mừng khi thấy mình đã sớm dừng lại đi.
Nghĩ đến đệ đệ thiên tài được phụ thân đón về, tâm lý Mạc Khúc Ngang ngũ vị tạp trần, nếu như không phải Mạc Hoài Song xuất hiện —— Mạc Khúc Ngang mím mím môi, ánh mắt nhìn về phía Mạc Cát Hội đầy phức tạp, “Ba ba…”
Mạc Cát Hội khoát tay một cái, hiển nhiên không muốn nghe Mạc Khúc Ngang giải thích, “Nếu như ngươi không thể học được chế giáp Mạc thị trong vòng hai tháng, dùng thực lực đánh bại Mạc Hoài Song, chức thành chủ này cũng chưa chắc là ngươi.”
“Ta sẽ cố gắng.” Tâm tình Mạc Khúc Ngang kích động nắm tay đảm bảo.
Mạc Cát Hội phất phất tay, ra hiệu hắn đi ra ngoài. Hắn lần này dùng giá cao lần thứ hai thuê Mạc Hoài Song chính là muốn giúp Mạc Khúc Ngang lập uy trong gia tộc.
Ba năm nay, Mạc Khúc Ngang trì trệ không tiến, các chi nhánh khác của Mạc gia bắt đầu rục rịch, lần này Mạc Hoài Song dùng thạch giáp có lực công kích cao đánh bại Cổ Kiếm càng làm cho một ít ngươi có tâm tư nổi lên ý đồ, hiện tại phải đem bộ phận người có dã tâm này đè xuống,đánh bại Mạc Hoài Song là phương pháp đơn giản mà hữu hiệu nhất.
Bất quá những người này hiện đang bắt đầu nổi lên, hắn phải một lần thanh tẩy, miễn cho sau này phiền phức hơn.
Đối với tên lính đánh thuê Mạc Hoài Song này, hiện tại Mạc Cát Hội cũng không dám dễ dàng động vào. Tại thế giới này, tất cả truyền thừa có lực công kích cao đều là đối tượng mà các thế lực khắp nơi săn đón, trước khi chưa làm rõ được người đứng sau Mạc Hoài Song là ai, hắn không muốn cho mình chọc phải cái phiền toái không tất yếu.
Về phần Mạc Hoài Song trước đây nhiều lần khiêu khích hắn, Mạc Cát Hội liền lựa chọn lãng quên. Người tự bản thân mạnh mẽ hoặc có hậu trường mạnh mẽ đều có thể được càng nhiều đặc quyền cùng bao dung.
Nghĩ đến gia hỏa Mạc Hoài Song khiến cả người đều cảm thấy chán ghét này, Mạc Cát Hội gọi Lãng Liêm vào, “Đi thăm dò thân phận thực sự của Mạc Hoài Song, còn có truyền thừa của hắn.”
Lãng Liêm nhận mệnh mà đi, nhưng đến lúc hắn sắp ra khỏi thư phòng, Mạc Cát Hội lại gọi hắn lại lần hai, “Chờ đã, ngươi lại tra một chút quan hệ giữa hắn cùng thành chủ Dư Kha rốt cuộc là như thế nào.”
Dù cho Mạc Cát Hội không cho là Mạc Hoài Song cùng thành chủ Dư Kha có quan hệ gì, nhưng có một số việc vẫn là thận trọng một chút thì tốt hơn.
Cái gọi là lời đồn chung quy sẽ không vô phong dậy sóng, nữ nhi ngu ngốc kia của hắn phòng chừng cũng không có gan đi chế ra tin đồn với thành chủ Dư Kha, việc này cần phải cẩn thận hỏi thăm một chút.
“Vâng.” Lãng Liêm nhận lệnh đi ra ngoài.
Tại Mạc gia, không riêng phụ tử Mạc gia bởi vì Mạc Hoài Song có thể vượt qua khó khăn một cách dễ dàng này mà tâm sự nặng nề, Mạc phu nhân sau khi biết được tin tức này cũng đã không chợp mắt suốt một đêm.
Nàng chưa từng nghĩ đến cái đứa con riêng được mang về theo như yêu cầu của nàng này lại là một tồn tại lợi hại như như vậy, càng không nghĩ đến hắn lại thâm tàng bất lộ như vậy.
Người như vậy, vào thời điểm này lại bộc lộ như vậy, nhất định hắn có mục đích mà không thể để cho ai biết.
Sau khi Mạc phu nhân buồn bực một đêm, quyết định cuối cùng, không quản người này đến cùng có mục đích gì, nàng đều không thể để cho hắn sống thêm nữa, nàng tuyệt đối không thể để bất kì kẻ nào có thể uy hiếp nhi tử kế thừa chức vị thành chủ được phép tồn tại.
Nghĩ đến đây, Mạc phu nhân khắc chế sợ hãi trong lòng, dùng máy liên lạc bí mật bấm dãy số nàng đã sớm ghi nhớ, muốn quên cũng không dám quên.
Sau khi nối được, một thân âm khàn khàn như bị lửa đốt nóng truyền ra, “Mạc phu nhân, đã lâu không gặp.”
“Những gì ngươi nói trước đây còn tính hay không?” Mạc phu nhân cưỡng ép mình bảo trì tốc độ nói chuyện như bình thường, tại nơi đối phương không nhìn thấy, tay lại hơi run.
Trong lòng nàng hết sức rõ ràng đối mặt với mình là nhân vật gì, là kẻ bị truy nã số một thế giới, dược sư quỷ dị nhất, làm người âm ngoan hung tàn, thủ đoạn độc ác, yêu thích hại người, căn bản không cần biết lý do, nghe đâu người này từng bởi vì người khác gọi nhầm máy liên lạc của hắn mà ra tay hại người, quả thực chính là kẻ điên.
Nàng hoàn toàn không biết thời điểm nói những lời này, người này có thể bởi vì trong giọng nói nàng lộ ra một chút khác thường mà giết nàng hay không, cho nên nàng không dám để cho hắn nhìn ra nàng đang sợ sệt.
Nếu như không phải vì con trai của mình,cả đời này nàng không muốn cùng người như vậy có liên quan gì.
“Đương nhiên giữ lời. Ân cứu mạng năm đó của Mạc phu nhân ta không dám quên. Liên Quân ta nói chuyện luôn luôn giữ lời, bất quá sau lần này, ngươi ta không ai nợ ai.”
“Được! Ta muốn ngươi giết Mạc Hoài Song.” Mạc phu nhân nói rất dứt khoát.
Trong máy liên lạc truyền đến tiếng cười thô ráp âm trầm của đối phương, lại giống như cười nhạo nàng vì quyền thế mà không từ một thủ đoạn nào, “Như ngươi mong muốn. Hai tháng sau thời điểm giải thi đấu luyện thạch giả bế mạc, mời ngươi xem trò hay.” (*đố mọi người biết là trò gì, hehehe*)
Mạc phu nhân ngắt liên lạc, trong lòng vẫn còn sợ hãi ấn ấn huyệt thái dương.
Kết quả nàng còn chưa kịp thả lỏng, máy liên lạc lại vang lên lần thứ hai.
Mạc phu nhân vội vàng ấn nhận, “Ngươi có yêu cầu gì?”
Đối phương rõ ràng sững sờ, sau khi ngừng lại một giây liền thăm dò hỏi, “Mạc phu nhân?”
Mạc phu nhân vừa nghe thấy âm thanh của đối phương, tâm lý liền buông lỏng, âm thanh cũng thả lỏng, “Chu phu nhân, xin lỗi, ta tưởng người trong công ty gọi điện đến.”
Vị Chu phu nhân kia cũng không tính toán chuyện nàng đem mình nhầm thành người khác, chỉ là như có vẻ quan tâm hỏi, “Mạc phu nhân, ta nghe nói chuyện này, ngươi vẫn tốt chứ?”
Mạc phu nhân ngừng một giây mới bừng tỉnh hiểu được lời này của nàng là có ý gì, chắc chắn không đến một giây, Mạc Hoài Song ưu tú đã được truyền ra khắp nơi, trong vòng xã giao này, những người “Chị em tốt” này đang lấy lí do thăm hỏi mà chờ đợi nhìn chuyện cười của nàng.
Mạc phu nhân nhếch miệng thành độ cong lạnh như băng, muốn nhìn chuyện cười của nàng, những người này chỉ sợ không có phúc khí này.
Nghĩ đến tuổi thọ của tiểu súc sinh kia cùng lắm chỉ còn hai tháng, Mạc phu nhân càng thêm ôn hòa nhã nhặn, không cần tính toán với một kẻ sắp chết, còn những chế giễu này, tại sự thực cuối cùng sẽ khiến cho bọn họ câm miệng lại.
Cõi đời này, không ai có thể cướp đi những thứ của con trai nàng.
“Ta không sao, nói thế nào hắn cũng coi như con trai của ta, hắn có thể có thành tựu tốt như vậy,ta cũng thay hắn cảm thấy cao hứng.”
Chu phu nhân đối với lời nói khách sáo này của nàng thực sự xì mũi coi thường, nhưng không dám nói ra, ngoài miệng vẫn là khuyên nhủ, “Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, cũng ta làm chính thất chung quy vẫn phải rộng lượng một chút, nếu không đem chính mình tức chết cũng không có lời, ngươi nói có đúng không?”
Mạc phu nhân chỉ coi như nghe không hiểu lời nói như có gai của nàng, phụ họa nói, “Ngươi nói đúng lắm, ta nghe nói gần đây Chu thành chủ tìm một tiểu thiếp khác, cho nên Chu phân có thể nghĩ như vậy đương nhiên rất tốt.”
Chu phu nhân nghe được vậy liền cười khanh khách lên, “Đa tạ Mạc phu nhân quan tâm, lão Chu nhân nhà ta tìm tới đều là tiện nhân không thể sinh con trai được, không giống Mạc phu nhân có phúc lớn, không chỉ tự nhiên kiếm được con trai, lại còn tiến bộ như vậy.”
Mạc phu nhân dù biết Mạc Hoài Song không sống được bao lâu nữa, nhưng bị nói như vậy mặt cũng không khỏi vặn vẹo một chút.
Chu phu nhân đại khái cũng cảm thấy đã đạt được mục đích, sau khi hỏi thăm một chút liền tắt máy truyền tin.
Bên này máy liên lạc của Chu phu nhân vừa mới đóng máy liên lạc, không đợi Mạc phu nhân điều chỉnh lại hô hấp, thị nữ liền báo ba vị thiếu phu nhân của ba vị thiếu gia bên chi nhánh Mạc gia cùng nhau đến bái phỏng, Mạc phu nhân nghe vậy, cố nén phẫn nộ trong lòng đi ra ngoài.
Ở thời điểm mấu chốt này, nàng không thể vì nhất thời phẫn nộ mà để người khác bắt được điểm yếu, bất quá hai tháng mà thôi, nàng chờ nổi! Hai tháng sau, những người hôm nay dám cam đảm đến cười nhạo nàng, chung quy sẽ vì sự vô tri của mình mà trả giá thật lớn!
Mạc Hoài Song quật khởi mạnh mẽ không chỉ ảnh hưởng đến Mạc gia mà còn mạnh mẽ chấn nhiếp cái tên sắc quỷ Cẩm Mục.
Sau khi hắn biết được tin tức này, suy nghĩ đến chuyện mình cư nhiên không sợ chết dám ra tay với người của một cái truyền thừa lớn, nhất thời cảm thấy mây đen bao phủ.
Nếu như Mạc Hoài Song chỉ là tiểu tình nhân của thành chủ Dư Kha hắn căn bản không để ý, dù sao thân phận hắn vẫn ở đó, vả lại hắn không thật sự động đến Mạc Hoài Song, thành chủ Dư Kha cũng không thể tìm hắn gây phiền phức.
Nhưng chuyện Mạc Hoài Song là người của một truyền thừa lớn lại không giống vậy, điều này nói rõ hắn có thể dựa vào thực lực của bản thân để tìm hắn gây sự. Chỉ cần Mạc Hoài Song bộc lộ ý tứ đánh hắn một trận liền được một thạch giáp, hắn dám thề, trên đời này có không ít kẻ liều mạng muốn đánh chết hắn khoe thành tích.
Nghĩ đến chính mình tại thời điểm vô tri vô giác bị người lừa gạt đi vào chỗ chết, Cẩm Mục tức đến nỗi không thể không có chỗ trút giận, đầu tiên là hắn bắt lấy Phù Âm dằn vặt hắn một trận. Sau đó lại tìm kẻ ban đầu lừa gạt mình mắc mưu nhằm chỗ hiểm mà đánh, sau khi bị hắn đánh gần chết ba lần, người kia vì trốn tránh trách nhiệm, đem kẻ đứng sau sai khiến nói ra —— Mạc Ninh Tư.
Nghe đến ba chữ này, đại não không lớn của Cẩm Mục lập tức xoay chuyển một vòng, cả người cũng thanh tỉnh, một cảm giác phẫn nộ khi bị lợi dụng xông thẳng vào đầu óc.
Người Mạc gia đều là cái đinh trong mắt, mụn nhọt lòng bàn chân! Chính mình không bắt được, cư nhiên dám đem chủ ý đánh đến người hắn, đem hắn kéo xuống nước.
Thật sự cho rằng Cẩm Mục hắn dễ trêu vào, là kẻ ngồi không, con tiện nhân kia không phải muốn nhìn đệ đệ của nàng bị chê cười sao? Để cho nàng cười!
Sắc mặt Cẩm Mục dữ tợn quyết định khiến Mạc Ninh Tư cả đời này đều không cười nổi!
Hết chương 35.
Mạc Cát Hội liếc mắt nhìn con trai đang cố gắng nhẫn nhịn, lại không chịu đựng được mà mặt bắt đầu vặn vẹo, dừng lại lời mình muốn nói, cau mày, “Ta bình thường dạy ngươi thế nào?”
Móng tay Mạc Khúc Ngang gắt gao bấm mạnh vào da thịt,trong đôi mắt tràn đầy không cam lòng, phẫn nộ, căm hận chợt lóe lên, hắn nhịn liền nhịn, cuối cùng nghĩ đến kế hoạch của mình mới đem tâm tình này mình gắt gao áp chế lại, mặt không thay đổi nhìn về phía Mạc Cát Hội.
Mạc Cát Hội lúc này mới tiếp tục nói, “Những năm nay ta quá nuông chiều ngươi, nhìn dáng vẻ hiện tại của ngươi, nếu như ở thời đại của ta, không biết đã chết bao nhiêu lần.”
Mạc Khúc Ngang không hé răng, mặt vẫn như trước không hề có cảm xúc.
Mạc Cát Hội thấy bộ dáng này của hắn, tâm lý có chút hối hận không sớm đem con riêng đón về sớm mài giũa hắn, lại nghĩ đến mấy huynh đệ bọn họ không hề có tình thân mà hung tàn chém giết lẫn nhau, đến cùng vẫn không nỡ xem con trưởng tự mình xem từ nhỏ đến lớn này chịu dằn vặt, ngữ khí cũng không khỏi mềm lại.
“Năm đó, thời điểm ta đạt đến cấp ., gia gia ngươi cũng gọi ta tiến vào thư phòng, truyền cho ta truyền thừa chân chính của Mạc gia——giáp nguyên đồ của Mạc thị. Đây mới chính là điều căn bản khiến Mạc gia có thể đặt chân ở Minh Giáp.”
Mạc Khúc Ngang nghe vậy thần sắc nghiêm lại, ánh mắt lộ ra một tia không thể tin được, giống như là không thể tin được những gì mình nghe được.
“Ta là ba ba ngươi, không thể hại ngươi.” Mạc Hoài Song rốt cuộc vẫn thương con trai của mình, “Dựa theo quy củ của bộ tộc, chỉ có nhân tài trước hai mươi năm tuổi thực lực đạt đến cấp . mới có quyền thừa kế, cho nên dù ngươi là con trai ta, trước khi học giáp nguyên đồ của Mạc thị, ngươi cũng không có quyền thừa kế vị trí này.”
Thần sắc Mạc Khúc Ngang hơi ngưng lại, miệng khẽ nhếch, hắn đã không biết nên dùng biểu tình nào để đối mặt với phụ thân mình, hắn lớn như vậy vẫn chưa từng nghe nói Mạc gia còn có một quy củ như vậy, buồn cười nhất là hắn vẫn cho rằng làm con trai duy nhất của phụ thân, hắn nhất định sẽ trở thành thành chủ thành kế tiếp của Minh Giáp, cho nên sau khi đạt đến cấp sáu liền sợ sệt không dám tiến thêm một bước trên phương diện luyện thạch.
Chẳng trách một năm gần đây không ít trưởng bối của các nhánh khác của Mạc thị thường xuyên tới đây, hẳn là đã sớm vui mừng khi thấy mình đã sớm dừng lại đi.
Nghĩ đến đệ đệ thiên tài được phụ thân đón về, tâm lý Mạc Khúc Ngang ngũ vị tạp trần, nếu như không phải Mạc Hoài Song xuất hiện —— Mạc Khúc Ngang mím mím môi, ánh mắt nhìn về phía Mạc Cát Hội đầy phức tạp, “Ba ba…”
Mạc Cát Hội khoát tay một cái, hiển nhiên không muốn nghe Mạc Khúc Ngang giải thích, “Nếu như ngươi không thể học được chế giáp Mạc thị trong vòng hai tháng, dùng thực lực đánh bại Mạc Hoài Song, chức thành chủ này cũng chưa chắc là ngươi.”
“Ta sẽ cố gắng.” Tâm tình Mạc Khúc Ngang kích động nắm tay đảm bảo.
Mạc Cát Hội phất phất tay, ra hiệu hắn đi ra ngoài. Hắn lần này dùng giá cao lần thứ hai thuê Mạc Hoài Song chính là muốn giúp Mạc Khúc Ngang lập uy trong gia tộc.
Ba năm nay, Mạc Khúc Ngang trì trệ không tiến, các chi nhánh khác của Mạc gia bắt đầu rục rịch, lần này Mạc Hoài Song dùng thạch giáp có lực công kích cao đánh bại Cổ Kiếm càng làm cho một ít ngươi có tâm tư nổi lên ý đồ, hiện tại phải đem bộ phận người có dã tâm này đè xuống,đánh bại Mạc Hoài Song là phương pháp đơn giản mà hữu hiệu nhất.
Bất quá những người này hiện đang bắt đầu nổi lên, hắn phải một lần thanh tẩy, miễn cho sau này phiền phức hơn.
Đối với tên lính đánh thuê Mạc Hoài Song này, hiện tại Mạc Cát Hội cũng không dám dễ dàng động vào. Tại thế giới này, tất cả truyền thừa có lực công kích cao đều là đối tượng mà các thế lực khắp nơi săn đón, trước khi chưa làm rõ được người đứng sau Mạc Hoài Song là ai, hắn không muốn cho mình chọc phải cái phiền toái không tất yếu.
Về phần Mạc Hoài Song trước đây nhiều lần khiêu khích hắn, Mạc Cát Hội liền lựa chọn lãng quên. Người tự bản thân mạnh mẽ hoặc có hậu trường mạnh mẽ đều có thể được càng nhiều đặc quyền cùng bao dung.
Nghĩ đến gia hỏa Mạc Hoài Song khiến cả người đều cảm thấy chán ghét này, Mạc Cát Hội gọi Lãng Liêm vào, “Đi thăm dò thân phận thực sự của Mạc Hoài Song, còn có truyền thừa của hắn.”
Lãng Liêm nhận mệnh mà đi, nhưng đến lúc hắn sắp ra khỏi thư phòng, Mạc Cát Hội lại gọi hắn lại lần hai, “Chờ đã, ngươi lại tra một chút quan hệ giữa hắn cùng thành chủ Dư Kha rốt cuộc là như thế nào.”
Dù cho Mạc Cát Hội không cho là Mạc Hoài Song cùng thành chủ Dư Kha có quan hệ gì, nhưng có một số việc vẫn là thận trọng một chút thì tốt hơn.
Cái gọi là lời đồn chung quy sẽ không vô phong dậy sóng, nữ nhi ngu ngốc kia của hắn phòng chừng cũng không có gan đi chế ra tin đồn với thành chủ Dư Kha, việc này cần phải cẩn thận hỏi thăm một chút.
“Vâng.” Lãng Liêm nhận lệnh đi ra ngoài.
Tại Mạc gia, không riêng phụ tử Mạc gia bởi vì Mạc Hoài Song có thể vượt qua khó khăn một cách dễ dàng này mà tâm sự nặng nề, Mạc phu nhân sau khi biết được tin tức này cũng đã không chợp mắt suốt một đêm.
Nàng chưa từng nghĩ đến cái đứa con riêng được mang về theo như yêu cầu của nàng này lại là một tồn tại lợi hại như như vậy, càng không nghĩ đến hắn lại thâm tàng bất lộ như vậy.
Người như vậy, vào thời điểm này lại bộc lộ như vậy, nhất định hắn có mục đích mà không thể để cho ai biết.
Sau khi Mạc phu nhân buồn bực một đêm, quyết định cuối cùng, không quản người này đến cùng có mục đích gì, nàng đều không thể để cho hắn sống thêm nữa, nàng tuyệt đối không thể để bất kì kẻ nào có thể uy hiếp nhi tử kế thừa chức vị thành chủ được phép tồn tại.
Nghĩ đến đây, Mạc phu nhân khắc chế sợ hãi trong lòng, dùng máy liên lạc bí mật bấm dãy số nàng đã sớm ghi nhớ, muốn quên cũng không dám quên.
Sau khi nối được, một thân âm khàn khàn như bị lửa đốt nóng truyền ra, “Mạc phu nhân, đã lâu không gặp.”
“Những gì ngươi nói trước đây còn tính hay không?” Mạc phu nhân cưỡng ép mình bảo trì tốc độ nói chuyện như bình thường, tại nơi đối phương không nhìn thấy, tay lại hơi run.
Trong lòng nàng hết sức rõ ràng đối mặt với mình là nhân vật gì, là kẻ bị truy nã số một thế giới, dược sư quỷ dị nhất, làm người âm ngoan hung tàn, thủ đoạn độc ác, yêu thích hại người, căn bản không cần biết lý do, nghe đâu người này từng bởi vì người khác gọi nhầm máy liên lạc của hắn mà ra tay hại người, quả thực chính là kẻ điên.
Nàng hoàn toàn không biết thời điểm nói những lời này, người này có thể bởi vì trong giọng nói nàng lộ ra một chút khác thường mà giết nàng hay không, cho nên nàng không dám để cho hắn nhìn ra nàng đang sợ sệt.
Nếu như không phải vì con trai của mình,cả đời này nàng không muốn cùng người như vậy có liên quan gì.
“Đương nhiên giữ lời. Ân cứu mạng năm đó của Mạc phu nhân ta không dám quên. Liên Quân ta nói chuyện luôn luôn giữ lời, bất quá sau lần này, ngươi ta không ai nợ ai.”
“Được! Ta muốn ngươi giết Mạc Hoài Song.” Mạc phu nhân nói rất dứt khoát.
Trong máy liên lạc truyền đến tiếng cười thô ráp âm trầm của đối phương, lại giống như cười nhạo nàng vì quyền thế mà không từ một thủ đoạn nào, “Như ngươi mong muốn. Hai tháng sau thời điểm giải thi đấu luyện thạch giả bế mạc, mời ngươi xem trò hay.” (đố mọi người biết là trò gì, hehehe)
Mạc phu nhân ngắt liên lạc, trong lòng vẫn còn sợ hãi ấn ấn huyệt thái dương.
Kết quả nàng còn chưa kịp thả lỏng, máy liên lạc lại vang lên lần thứ hai.
Mạc phu nhân vội vàng ấn nhận, “Ngươi có yêu cầu gì?”
Đối phương rõ ràng sững sờ, sau khi ngừng lại một giây liền thăm dò hỏi, “Mạc phu nhân?”
Mạc phu nhân vừa nghe thấy âm thanh của đối phương, tâm lý liền buông lỏng, âm thanh cũng thả lỏng, “Chu phu nhân, xin lỗi, ta tưởng người trong công ty gọi điện đến.”
Vị Chu phu nhân kia cũng không tính toán chuyện nàng đem mình nhầm thành người khác, chỉ là như có vẻ quan tâm hỏi, “Mạc phu nhân, ta nghe nói chuyện này, ngươi vẫn tốt chứ?”
Mạc phu nhân ngừng một giây mới bừng tỉnh hiểu được lời này của nàng là có ý gì, chắc chắn không đến một giây, Mạc Hoài Song ưu tú đã được truyền ra khắp nơi, trong vòng xã giao này, những người “Chị em tốt” này đang lấy lí do thăm hỏi mà chờ đợi nhìn chuyện cười của nàng.
Mạc phu nhân nhếch miệng thành độ cong lạnh như băng, muốn nhìn chuyện cười của nàng, những người này chỉ sợ không có phúc khí này.
Nghĩ đến tuổi thọ của tiểu súc sinh kia cùng lắm chỉ còn hai tháng, Mạc phu nhân càng thêm ôn hòa nhã nhặn, không cần tính toán với một kẻ sắp chết, còn những chế giễu này, tại sự thực cuối cùng sẽ khiến cho bọn họ câm miệng lại.
Cõi đời này, không ai có thể cướp đi những thứ của con trai nàng.
“Ta không sao, nói thế nào hắn cũng coi như con trai của ta, hắn có thể có thành tựu tốt như vậy,ta cũng thay hắn cảm thấy cao hứng.”
Chu phu nhân đối với lời nói khách sáo này của nàng thực sự xì mũi coi thường, nhưng không dám nói ra, ngoài miệng vẫn là khuyên nhủ, “Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, cũng ta làm chính thất chung quy vẫn phải rộng lượng một chút, nếu không đem chính mình tức chết cũng không có lời, ngươi nói có đúng không?”
Mạc phu nhân chỉ coi như nghe không hiểu lời nói như có gai của nàng, phụ họa nói, “Ngươi nói đúng lắm, ta nghe nói gần đây Chu thành chủ tìm một tiểu thiếp khác, cho nên Chu phân có thể nghĩ như vậy đương nhiên rất tốt.”
Chu phu nhân nghe được vậy liền cười khanh khách lên, “Đa tạ Mạc phu nhân quan tâm, lão Chu nhân nhà ta tìm tới đều là tiện nhân không thể sinh con trai được, không giống Mạc phu nhân có phúc lớn, không chỉ tự nhiên kiếm được con trai, lại còn tiến bộ như vậy.”
Mạc phu nhân dù biết Mạc Hoài Song không sống được bao lâu nữa, nhưng bị nói như vậy mặt cũng không khỏi vặn vẹo một chút.
Chu phu nhân đại khái cũng cảm thấy đã đạt được mục đích, sau khi hỏi thăm một chút liền tắt máy truyền tin.
Bên này máy liên lạc của Chu phu nhân vừa mới đóng máy liên lạc, không đợi Mạc phu nhân điều chỉnh lại hô hấp, thị nữ liền báo ba vị thiếu phu nhân của ba vị thiếu gia bên chi nhánh Mạc gia cùng nhau đến bái phỏng, Mạc phu nhân nghe vậy, cố nén phẫn nộ trong lòng đi ra ngoài.
Ở thời điểm mấu chốt này, nàng không thể vì nhất thời phẫn nộ mà để người khác bắt được điểm yếu, bất quá hai tháng mà thôi, nàng chờ nổi! Hai tháng sau, những người hôm nay dám cam đảm đến cười nhạo nàng, chung quy sẽ vì sự vô tri của mình mà trả giá thật lớn!
Mạc Hoài Song quật khởi mạnh mẽ không chỉ ảnh hưởng đến Mạc gia mà còn mạnh mẽ chấn nhiếp cái tên sắc quỷ Cẩm Mục.
Sau khi hắn biết được tin tức này, suy nghĩ đến chuyện mình cư nhiên không sợ chết dám ra tay với người của một cái truyền thừa lớn, nhất thời cảm thấy mây đen bao phủ.
Nếu như Mạc Hoài Song chỉ là tiểu tình nhân của thành chủ Dư Kha hắn căn bản không để ý, dù sao thân phận hắn vẫn ở đó, vả lại hắn không thật sự động đến Mạc Hoài Song, thành chủ Dư Kha cũng không thể tìm hắn gây phiền phức.
Nhưng chuyện Mạc Hoài Song là người của một truyền thừa lớn lại không giống vậy, điều này nói rõ hắn có thể dựa vào thực lực của bản thân để tìm hắn gây sự. Chỉ cần Mạc Hoài Song bộc lộ ý tứ đánh hắn một trận liền được một thạch giáp, hắn dám thề, trên đời này có không ít kẻ liều mạng muốn đánh chết hắn khoe thành tích.
Nghĩ đến chính mình tại thời điểm vô tri vô giác bị người lừa gạt đi vào chỗ chết, Cẩm Mục tức đến nỗi không thể không có chỗ trút giận, đầu tiên là hắn bắt lấy Phù Âm dằn vặt hắn một trận. Sau đó lại tìm kẻ ban đầu lừa gạt mình mắc mưu nhằm chỗ hiểm mà đánh, sau khi bị hắn đánh gần chết ba lần, người kia vì trốn tránh trách nhiệm, đem kẻ đứng sau sai khiến nói ra —— Mạc Ninh Tư.
Nghe đến ba chữ này, đại não không lớn của Cẩm Mục lập tức xoay chuyển một vòng, cả người cũng thanh tỉnh, một cảm giác phẫn nộ khi bị lợi dụng xông thẳng vào đầu óc.
Người Mạc gia đều là cái đinh trong mắt, mụn nhọt lòng bàn chân! Chính mình không bắt được, cư nhiên dám đem chủ ý đánh đến người hắn, đem hắn kéo xuống nước.
Thật sự cho rằng Cẩm Mục hắn dễ trêu vào, là kẻ ngồi không, con tiện nhân kia không phải muốn nhìn đệ đệ của nàng bị chê cười sao? Để cho nàng cười!
Sắc mặt Cẩm Mục dữ tợn quyết định khiến Mạc Ninh Tư cả đời này đều không cười nổi!
Hết chương .