Diên Thiệu Bách nhìn thành viên xung quanh trong xe, người nơi này đều là những người Tông Tần khẩn cấp điều tới sau khi Mạc Hoài Song gặp chuyện, ngoại trừ Tiêu Táp cùng mình, lực công kích đều là cấp sáu.
Loại sức chiến đấu này nếu dùng để xông qua địa bàn của độc giác thú cấp bảy thì không thành vấn đề, nhưng nếu muốn mở một đường máu trong vòng vây của thánh giáo cùng độc giác thú, chỉ sợ…
Theo hắn biết, lần này những người cùng đồng hành tham gia thi đấu có một vị chiến sĩ cấp tám, không biết lần truy kích này, Nguyên Quân Đường có đem người này phái ra hay không.
Mà việc đã đến nước này, có nghĩ nhiều hơn nữa cũng chỉ vô ích.
“Dừng xe, chuẩn bị chiến tranh.” Duyên Thiệu Bách tỉnh táo mở miệng.
Không nghĩ đến lại rơi vào hoàn cảnh bị vây hợp, nhất định phải giải quyết người của thánh giáo trước khi độc giác thú ngửi thấy mùi mà đến.
Dưới tình huống không biết sức chiến đấu của đối phương như thế nào, Diên Thiệu Bách cùng Tiêu Táp không khách khí chút nào đánh trận đầu, còn những người còn lại đem Mạc Hoài Song bảo hộ ở phía sau.
Thành viên phụ trách bắn Đạt Mã không ngừng bắn về phía xe bọc thép của thánh giáo, một chiếc xe bị đánh hỏng lốp xe liền quẹo ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, xe bọc thép của thành giáo bị phá hỏng từ bên trong, năm vị thạch giáp chiến sĩ thánh giáo nhảy khỏi xe.
Diên Thiệu Bách cùng Tiêu Táp căn bản không cho bọn họ thời gia thở dốc liền xông lên, ánh lửa bao trùm, trên thạch giáp của thánh giáo liền lưu lại dấu ấn sau khi bị bắn trúng.
Diên Thiệu Bách nhìn thấy tình cảnh này liền chấn động, xe ra là chiến sĩ cấp bảy.
Cũng do Diên Thiệu Bách coi trọng Mạc Hoài Song mới nghĩ đến chuyện sẽ sinh ra ảo giác bị chiến sĩ cấp tám truy kích. Tại trong mắt Nguyên Quân Đường, Mạc Hoài Song chẳng qua chỉ là một An Tổ phổ thông, căn bản không đáng nhắc tới.
Làm cho nàng phẫn nộ đến mức nhất định muốn phái người đến truy kích chính là người của Diên Thiệu Bách, là do bọn hắn có hành vi công nhiên khiêu khích quyền uy của thánh giáo cũng như thương tổn người của thánh giáo, nếu như lần này không đem những người này “Đưa ra công lý”, vậy uy nghiêm của thánh giáo ở đâu?
Mà truy kích mấy tên vô danh điếc không sợ súng này, trong mắt Nguyên Quân Đường căn bản không cần phải sử dụng dao trâu là chiến sĩ cấp tám này, năm vị chiến sĩ cấp bảy là đã đủ để ứng phó tất cả tình cảnh.
Đáng tiếc Nguyên Quân Đường luôn luôn mắt cao hơn đầu đại khái cũng không nghĩ đến năm vị chiến sĩ cấp bảy mà mình cho rằng có thể ứng phó tất cả tình cảnh liền bị những người trong xe vây đánh.
Dưới sự trợ giúp từ xa của Tiêu Táp, Diên Thiệu Bách lắc mình nhằm về phía xe bọc thép, trước khi bọn họ thoát ra, Đạt Mã liền biến thành kiếm, dưới góc độ xảo quyệt mà bổ vào chiến sĩ nhảy ra từ trong xe.
Đẳng cấp của chiến sĩ thánh giáo quả thật không tệ, dù sao kinh nghiệm thực chiến cũng không kém, nhưng so với lính đánh thuê trải qua sinh tử liền kém xa.
Chiến sĩ kia thời điểm nhìn thấy đại kiếm giơ đến khả năng chiến đấu không tệ liền giơ kiếm lên đón đỡ. Nhưng Diên Thiệu Bách chỉ tung một chiêu giả, trong nháy mắt chiến sĩ giơ tay, một cái “Đa tần” liền chuẩn xác không có sai sót đâm vào trái tim của hắn.
Toàn bộ quá trình chỉ mới mấy hơi thở.
Cũng chính lúc này, những người khác trong xe bọc thép đã phá thân xe mà lao ra.
Nhìn thấy đồng bọn một khắc trước còn cười dịu dàng lúc này lại không ngừng phun máu tươi, mắt thấy không sống nổi, bốn người giống như thú hoang mất đi lí trí đánh về phía Diên Thiệu Bách.
Tiêu Táp thấy thế nhón mũi chân gia nhập trận chiến. Thực lực của nàng cũng đã cấp bảy, chỉ là trước đây không có thạch giáp, đối mặt với cấp bảy chỉ có nhìn mà than thở, thế nhưng tại buổi đấu giá thạch giáp vượt cấp trong đoàn lại làm cho nàng có thể đánh một trận với cấp bảy.
Đây là lần đầu tiên nàng đấu với cấp bảy, dù thế nào cũng không thể để đoàn trưởng lấy hết công lao.
Diên Thiệu Bách có thể thừa lúc chiến sĩ thánh giáo chưa sẵng sàng miểu sát một trong số đó, nhưng không có nghĩa là bọn họ thật sự là quả hồng mềm, thời điểm đối mặt với tử vong của đồng bọn, chiến sĩ thánh giáo bị khơi dậy huyết tinh, không sợ chết hướng tới Diên Thiệu Bách cùng Tiêu Táp.
4 đấu với 1.5, Diên Thiệu Bách hơi bị đẩy vào thế hạ phong.
Mạc Hoài Song cắn chặt môi, đầu không ngừng quan sát đến chung quanh, hắt rất sợ độc giác thú cấp bảy đột nhiên đột kích.
Cùng hắn giống nhau còn có vị pháo thủ kia.
Kết quả là sợ điều gì sẽ gặp điều đó!
Sau mười phút, một đầu độc giác thú cấp bảy liền một đường lao vọt tới chỗ Mạc Hoài Song, thần sắc khó tránh nổi hưng phấn.
Những người phụ trách bảo vệ Mạc Hoài Song nhất thời bắt đầu đề phòng, chỉ chờ nó tiến vào phạm vi công kích của vũ khí.
Trên bản đồ của nhân loại có chú thích kỳ thực chính là vạch rõ khu vực nào có độc giác thú cấp nào thường hoạt động, cũng không đảm bảo nhất định không có độc giác thú cấp khác xuất hiện.
Diên Thiệu Bách đang huyết chiến vừa nhìn thấy độc giác thú cấp bảy quả nhiên “Đúng hẹn” xuất hiện, thần sắc nhất thời căng thẳng.
“Tiêu Táp, trở về thủ!”
Nhận được mệnh lệnh Tiêu Táp quyết đoán giả tạo một chiêu nhảy ra khỏi vòng chiến đấu, phóng về phía độc giác thú cấp bảy.
Một vị chiến sĩ thánh giáo quyết đoán truy kích phía sau Tiêu Táp.
Ba đấu một, Diên Thiệu Bách thân thủ nhanh nhẹn, kỹ xảo chiến đấu xuất chúng khiến cho ứng phó cũng không đến mức luống cuống tay chân, nhưng cũng không chiếm được chút tiện nghi nào, hắn vẫn luôn phải kéo giá trị thù hận, phòng bị những người này đánh lén Mạc Hoài Song, nhất thời tính hình trận chiến trở nên vô cùng kịch liệt.
Sau khi Mạc Hoài Song nhìn thấy độc giác thú cấp bảy, thần sắc liền căng thẳng, nhớ thời thời điểm lúc trước sinh vật này điên cuồng gặm cắn mình.
Đầu óc chuyển đến chỗ này, Mạc Hoài Song đột nhiên ngừng lại, hắn nhớ đến lúc trước độc giác thú cấp bảy kia cắn vào vai mình.
Hắn không tin loại động vật hung tàn như độc giác thú này thời điểm đi săn sẽ cắn sai chỗ, cho nên, rất có thể là nó không muốn giết mình.
Nghĩ đến thần sắc hưng phấn của độc giác thú kia sau khi uống máu của mình, Mạc Hoài Song liếc nhìn cánh tay của mình.
Nơi bị cắt kia đã kết vảy, vẫn là màu hồng, đặc thù của máu An Tổ.
Mạc Hoài Song nhẹ nhàng sờ một cái, coi như là máu của An Tổ, sau khi kết vảy vẫn còn loại màu sắc này cũng là không bình thường, máu của An Tổ sau khi tiếp xúc với không khí một phút sẽ biến thành màu máu bình thường, đây là điều ai cũng biết.
Tay liền dùng sức bỏ đi vảy đã kết lại, đỏ tươi, máu bình thường liền chảy ra.
Quả nhiên, Mạc Hoài Song nhẹ nhàng nở nụ cười, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được đằng sau chuyện này có người làm.
Tại thế giới này người có cừu oán với hắn cùng thực lực để làm chuyện này chỉ có hai người, một là thành chủ Dư Kha, một người khác chính là Mạc gia.
Mạc Hoài Song không cho rằng bên trong chuyện này có bóng dáng của thành chủ Dư Kha, nếu không truy sát mình cũng không chỉ có thánh giáo!
Như vậy, Mạc gia?
Mạc Hoài Song cười nhạo một tiếng, hắn thật không nghĩ được người nhà họ Mạc não tàn đến mức nào mới có thể dùng phương thức này diệt trừ người có quan hệ máu mủ với mình.
Lẽ nào hắn là An Tổ bị cả thế giới này bài xích, còn trên mặt bọn họ lại có ánh sáng, sẽ không có người nghi ngờ về huyết mạch của bọn họ?
Quả thực ngu không thể nói!
Khiến cho Mạc Hoài Song bất đắc dĩ chính là, loại kế hoạch ngu đến mức chết người này, hiện tại lại làm cho bọn họ bị vây khốn ở đây, sinh mệnh tràn ngập nguy cơ.
Nếu hắn muốn tìm Mạc gia tính sổ, trước hết cũng phải sống sót rời đi mới được.
Mạc Hoài Song liếc nhìn mấy người kia, mấy chiến sĩ thánh giáo cắn chặt lấy An Tổ không tha, lại nhìn độc giác thú hưng phấn không ngừng kia, cười lạnh một tiếng, trong lòng có tính toán riêng.
Hắn bỏ ba lô xuống, cũng may tuy rằng dưới tình huống không an ổn này một đống thứ linh tinh vẫn còn nguyên vẹn trong ba lô hắn, lấy bản điện tử ra đưa cho vị pháo thủ đã có duyên gặp mình một lần kia, sau đó ghé vào tai hắn nói thầm một chuyện.
Pháo thủ một mặt kinh ngạc nhìn hắn, đôi môi giật giật, muốn nói lại thôi.
Ánh mắt Mạc Hoài Song kiên định nhìn hắn gật đầu, “Không chết được!”
Nói xong Mạc Hoài Song thừa dịp pháo thủ do dự, tìm vũ khí phù hợp với mình sau đó phóng đến chỗ Diên Thiệu Bách.
Độc giác thú cấp bảy vừa nhìn thấy Mạc Hoài Song không có người bảo vệ liền tru lên muốn quét hai con bọ xít chán ghét trước mắt để phóng đến chỗ Mạc Hoài Song.
“Thả nó lại đây.” Thời điểm Mạc Hoài Song đến gần Diên Thiệu Bách liền kêu to với Tiêu Táp.
Xuất phát từ thói quen tín nhiệm với bằng hữu, Tiêu Táp dùng công kích thay thế phòng ngự hướng về chiến sĩ thánh giáo, khiến cho hắn không thể không trở về phòng thủ, từ bỏ công kích với độc giác thú cấp bảy.
Độc giác thú cấp bảy vừa được rảnh rỗi, lập tức đánh về phía Mạc Hoài Song, tốc độ có thể nói là chớp mắt.
Chiến sĩ thánh giáo đang khổ chiến với Diên Thiệu Bách, nhìn thấy Mạc Hoài Song tự chui đầu vào lưới,tay trái liền hóa thành Đạt Mã, hướng về phía trái tim hắn.
Diên Thiệu Bách thấy thế, cũng tạm thời không công kích hai người khác, xoay người lại định đỡ đòn đánh này cho Mạc Hoài Song.
Mạc Hoài Song lộn một vòng trên mặt đất nhìn thấy tình cảnh này, tâm lý liền khẽ lay động, biết hành vi kích động của mình đã mang phiền phức đến cho Diên Thiệu Bách.
Nhưng hắn cắn răng một cái đứng dậy tiếp tục tiếp cận.
Trong dự định của Mạc Hoài Song, hắn muốn dùng bản thân hấp dẫn độc giác thú cấp bảy vào trận chiến để giảm bớt gánh nặng cho Diên Thiệu Bách.
Theo như dự đoán của hắn, ngay tại thời điểm chiến sĩ thánh giáo công kích về phía Mạc Hoài Song, nó gào lên một tiếng, thay đổi đường đi trực tiếp đánh vào người phát động công kích kia.
Trong lòng nó, Mạc Hoài Song chính là vật của mình, tất cả những vật mưu toan thương tổn nó đều là kẻ thù!
Độc giác thú đột nhiên thay đổi khiến cho tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, Mạc Hoài Song nhìn độc giác thú, lần thứ hai cảm thấy được đồ chơi này vô cùng khả ái.
Bị độc giác thú cấp bảy cưỡng chế kéo đi một phần hỏa lực, dưới tình huống một chọi hai, Diên Thiệu Bách nhất thời được thả lỏng, đại kiếm vung ra, bức bách khiến hai người khác từ bỏ công kích, không thể không trở về thủ.
Mạc Hoài Song liếc nhìn độc giác thú cấp bảy, sau đó rất không biết xấu hổ rút Đạt Mã từ trong túi đeo trên lưng ra, nhắm vào chiến sĩ đang đối chiến cùng với Diên Thiệu Bách ấn cò súng.
Đạt Mã không thể gây thương tổn đến chiến sĩ sau khi phụ giáp, hai tên chiến sĩ thánh giáo ban đầu còn không để ý lắm đến công kích còn không bằng cù lét kia.
Mạc Hoài Song không để ý chút nào đến thái độ không quan tâm của bọn họ, vẫn không chịu khuất phục liên tục dùng Đạt Mã công kích hai người trước mặt.
Loại hành vi đánh người chuyên làm mất mặt này, dù cho là tượng đất cũng bị khơi lên ba phần tức giận, huống chi là chiến sĩ thánh giáo vẫn luôn luôn kiêu căng tự mãn!
Một chiến sĩ thánh giáo có tính nhẫn nại tương đối kém, cũng không thèm nhìn vào vết xe đổ, liền quay người đánh trả.
Công kích đương nhiên là bị Diên Thiệu Bách cản lại, thế nhưng hành vi này của hắn cũng đã thành công chọc giận độc giác thú cấp bảy.
Nó gào lên một tiếng muốn bỏ lại chiến sĩ đang đối chiến với mình, liền đánh tới người kia!
Diên Thiệu Bách khẽ mỉm cười, vô cùng săn sóc đem kiếm đem người bức bách tới.
Độc giác thú cấp bảy thuận lợi tiếp nhận! Lấy một địch hai, vô cùng anh dũng.
“Mẹ nó!” Pháo thủ đứng một bên nhìn thấy tình cảnh này, hai con mắt gần như rớt ra ngoài,”Đây là tiểu tinh linh nuôi trong nhà đi!”
Độc giác thú cấp bảy lần thứ hai kéo người đi, bên này Diên Thiệu Bách chiến đấu càng thêm thoải mái.
Chuyện này đối với chiến sĩ thánh giáo mà nói không phải chuyện tốt, không có trợ giúp của đồng bọn, nhịp điệu tấn công cùng phòng thủ của hắn căn bản không thể theo kịp thế tiến công của Diên Thiệu Bách.
Diên Thiệu Bách rút đao chém tới chỗ hắn, người này ăn qua thiệt thòi của “Đa tần”, đương nhiên không dám liều, lắc mình lui về phía sau, Diên Thiệu Bách liền điểm mũi chân truy kích.
Không đến mười chiêu, chiến sĩ thánh giáo liền bất lợi, vong dưới đại kiếm của Diên Thiệu Bách.
Sau lần thứ hai thủ tiêu một chiến sĩ thánh giáo, Diên Thiệu Bách liền liếc mắt nhìn hướng Tiêu Táp, thấy nàng hoàn toàn ứng phó được liền lắc mình đến bên người Mạc Hoài Song.
Mạc Hoài Song rốt cục có tia cảm giác an toàn, nhưng cũng không có một tia lười biếng, nếu như hắn không đem hai nhóm địch chó cắn chó này triệt để giải quyết, việc này liền không thể giải quyết được.
Hơn nữa, cho dù chỉ có một hi vọng, hắn cũng không muốn buông tha cơ hội có thể cắn ngược lại thánh giáo này.
Cho nên hắn ghé vào bên tai Diên Thiệu Bách nói ra kế hoạch của mình.
Ánh mắt pháo thủ có chút quái dị nhìn đoàn trưởng của mình của Mạc Hoài Song, mỹ thiếu niên dung mạo tuyệt mỹ cùng chiến sĩ thạch giáo cường tráng mạnh mẽ, thoạt nhìn thực sự khiến cho người khác mơ tưởng viển vông!
Diên Thiệu Bách nghe xong kế hoạch của Mạc Hoài Song, liếc nhìn hắn một cái, trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái.
Mạc Hoài Song cuống lên, chỉ chỉ độc giác thú cấp bảy, “Ngươi xem nó như vậy, bộ dáng giống như là muốn ta ra lệnh?”
Nhìn nó như vậy, ai nhìn cũng đều cho rằng đây là coi hắn là tâm can bảo bối, vì hắn có thể liền mạng có được hay không!
Diên Thiệu Bách liếc nhìn độc giác thú cấp bảy lấy một địch hai, dù rơi vào thế hạ phong nhưng vẫn như cũ anh dũng chiến đấu, vẫn không có gật đầu. (*Cảm giác muốn ship cặp độc giác thú x Mạc Hoài Song quá T^T*)
“Còn không phải còn có ngươi sao, Thiệu Bách ~” Âm cuối của Mạc Hoài Song hơi giương lên, ngữ điệu làm nũng đến chính mình cũng không phát giác.
Diên Thiệu Bách cảm thấy lỗ tai run lên, cuối cùng trầm giọng nói, “Lần sau không được viện lí lẽ này nữa.”
Mạc Hoài Song vui vẻ.
Diên Thiệu Bách sau khi gật đầu đồng ý liến liền theo kế hoạch của Mạc Hoài Song nháy mắt lao vào độc giác thú cấp bảy lôi kéo một vị chiến sĩ thánh giáo đi.
Độc giác thú cấp bảy lấy một địch một, áp lực phải gánh chịu giảm bớt không ít, nó nhìn một bên người một chút, bảo bối vẫn đứng một chỗ không nhúc nhích, hài lòng gào lên hai tiếng, lấy vóng vuốt sắc bén ra, hướng về chiến sĩ thánh giáo cào qua.
Giết chết quái vật có ý định xấu trước mắt này, nó có thể an tâm nắm giữ bảo bối của nó rồi!
Dưới tình huống một chọi một, chiến sĩ thánh giáo căn bản không phải đối thủ của Diên Thiệu Bách, không đến mười chiêu, Diên Thiệu Bách lần thứ hai giải quyết thêm một người nữa.
Lúc này độc giác thú cấp bảy cũng dùng thực lực cường hãn của nó đem một vị chiến sĩ thánh giáo dồn đến chỗ chết, chỉ thấy nó duỗi móng vuốt ra, nhanh chóng, liên tục, chính xác mạnh mẽ đánh vào ngực. Chấn động mãnh liệt liên tục đả thương vào tâm mạch của chiến sĩ, mắt của hắn liền tối sầm lại, ngất đi.
Sau khi ý thức của hắn mất đi, thạch giáp cũng trở về nguyên trạng, độc giác thú cáp bảy nhìn thấy thể xác của quái vật, lập tức bỏ đá xuống giếng mà đạp lên một cước, đem người đi gặp diêm vương.
Giết chết quái vật khiến mình sốt ruột, độc giác thú cấp bày căn bản không để ý đến một quái vật cường đại khác —— Diên Thiệu Bách, trực tiếp xông về hướng Mạc Hoài Song, dùng dung lượng não nhỏ đến đáng thương của nó, căn bản không lo nghĩ đến cái khác.
Mạc Hoài Song không nhúc nhích, Diên Thiệu Bách nắm chặt kiếm trong tay, chỉ cần thấy có điều không đúng sẽ lập tức xông lên cứu viện.
Ngoài dự đoán của mọi người, sau khi độc giác thú vọt tới trước mắt Mạc Hoài Song căn bản cũng không có hành động nào làm tổn thương hắn. Nó hưng phấn giơ móng vuốt nhìn trời gào thét, vây quanh Mạc Hoài Song vết vòng này đến vòng khác.
Sau khi rống xong, lúc này mới duỗi móng vuốt nhẹ nhàng đẩy ngã Mạc Hoài Song.
Đương nhiên, “nhẹ nhàng” đối với nó, nhưng tại trong mắt người khác chính là rốt cuộc cũng lộ ra bản tính tàn bạo.
Ngay tại thời khắc độc giác thú cấp bảy kia động thủ, pháo thủ liền theo yêu cầu của Mạc Hoài Song mở chức năng quay phim của bản điện tử ra.
Diên Thiệu Bách cầm chặt kiếm trong tay, thời khắc chuẩn bị.
Độc giác thú sau khi đẩy ngã Mạc Hoài Song, hai mắt sáng lên cắn một cái vào bả vai của hắn, hàm răng sắc bén cắm vào da thịt, dòng máu đỏ tươi tràn ra, trên mặt Mạc Hoài Song liền lộ ra thần sắc thống khổ, đau đớn khi xương quai xanh bị cắn đứt khiến cho Mạc Hoài Song phát ra tiếng kêu thảm thiết khiến lòng người lo lắng, dòng máu đỏ tươi tuôn ra khỏi miệng độc giác thú, trong nháy mắt nhiễm đỏ nửa bờ vai.
Máy thu hình trong tay pháo thủ trung thực ghi chép lại tình cảnh này.
Sau khi Diên Thiệu Bách xác định độc giác thú cấp bảy thực sự không giết chết Mạc Hoài Song liền nhanh chóng tiếp nhận đối thủ của Tiêu Táp.
Lúc này vị chiến sĩ thánh giáo còn lại kia bị kích thích vì toàn quân bị diệt đã giết đỏ cả mắt, hắn hoàn toàn bỏ qua phòng thủ, liều mạng tiến công, Tiêu Táp phòng thủ né tránh có chút chật vật.
Tại thời điểm Diên Thiệu Bách gia nhập, Tiêu Táp liền quyết đoán thật nhanh nhảy khỏi vòng chiến đấu.
Đối mặt với chiến sĩ thánh giáo giết đến đỏ mắt, toàn thân đầy kẽ hở, Diên Thiệu Bách không hạ sát thủ, mà là hướng dẫn nam nhân đã mất đi lý trí, thậm chí đánh mất đi khát vọng sống chỉ vì muốn báo thù cho đồng bạn xông về hướng độc giác thú cấp bảy.
Mạc Hoài Song mở to đôi mắt, cố nén đau đớn, tại thời khắc chiến sĩ thánh giáo rốt cuộc đã xông đến, hướng về phía hắn, vẻ mặt thống khổ, ngữ điệu thê thảm xin tha, “Đừng có giết ta —— đừng có giết ta ——”
Độc giác thú đúng lúc ngẩng đầu, hưng phấn gào thét.
Âm thanh xin tha kéo lại tầm mắt của chiến sĩ thánh giáo, hắn liếc nhìn Mạc Hoài Song sắc mặt tái nhợt, thở ra thì nhiều thở vào thì ít, dường như sắp hấp hối, nghĩ đến những chiến hữu đã chết oan uổng của mình, cái sợi dây có tên là lý trí đột nhiên đứt đoạn, giơ kiếm lên đâm về phía Mạc Hoài Song đã “Hấp hối”.
Không kéo một người chịu tội thay, hắn chết cũng không cam lòng!
Hành vi của hắn đã thành công chọc giận độc giác thú đang hưng phấn, nó kêu một tiếng rồi nhảy dựng lên, xông về chiến sĩ thánh giáo.
Pháo thủ đúng lúc bấm video.
Diên Thiệu Bách nhanh chóng đi lên đút cho Mạc Hoài Song một bình thuốc chữa trị cấp bảy.
Độc giác thú cấp bảy cùng chiến sĩ thánh giáo tàn sát lẫn nhau, hạ màn kết thúc với kết quả độc giác thú giành được thắng lợi.
Ngay tại thời điểm độc giác thú xoay người lần thứ hai nhằm về phía Mạc Hoài Song, Diên Thiệu Bách liền xông lên trước ngăn cản độc giác thú cấp bảy.
Sau một phút, bảy người lần thứ hai bước lên con đường trở về thành Dư Kha, trên mui xe nhiều thêm một thi thể độc giác thú cấp bảy.
Trải qua một hồi chiến đấu quỷ dị, trong xe bọc thép là một trận trầm mặc. Loại quá trình kì lạ đoán được mở đầu, đoán đươc kết cục, mà lại không thể đoán trúng được quá trình khiến cho mọi người không biết nói cái gì cho phải.
Mạc Hoài Song nhìn video pháo thủ quay được, khóe miệng nhếch lên, tâm tình không tệ.
Nhìn từ góc độ của đoạn video này, dù thế nào cũng đều là chiến sĩ thánh giáo đang đuổi giết một vị luyện thạch giả vô tội không có một chút năng lực phản kháng nào, hơn nữa còn bị nghi là “An tổ”, luyện thạch giả ưu tú “Tham dự” thi đấu luyện thạch giả.
Có cái này chuyện có thể làm nhiều hơn nhiều! Lúc trước chỉ là hắn bất chợt này sinh ý nghĩ thử vận may, không nghĩ tới kết cục lại hoàn mĩ như vậy, trời không phù hộ thánh giáo!
Có thể tưởng tượng được sau khi đoạn video này được tung ra sẽ tạo thành chấn động như thế nào, tuy rằng loại chấn động này không thể nhúc nhích được hòn đá tảng là thánh giáo này, nhưng dù bước được nửa bước cũng có thể đi được ngàn dặm, dù sao làm cũng tốt hơn là không làm.
“Giúp đỡ tung ra ngoài đi.” Mạc Hoài Song đem bản điện tử thả vào lồng ngực của Diên Thiệu Bách, “Nghĩ biện pháp bôi đen bọn họ một cái.”
Mặt Diên Thiệu Bách tối sầm lại nhận lấy, không hé răng.
Xe bọc thép nhanh chóng đi tới địa bàn của độc giác thú cấp bảy, có thể là do thi thể trên nóc xe uy hiếp, một đường thông thuận, không có gặp độc giác thú đến chặn.
Ra khỏi địa bàn của độc giác thú, tiến đến dòng sông duy nhất trên thế giới, đây là con đường từ thành Minh Giáp đến Dư Kha mà nhất định phải đi qua.
Sau một giờ, dọc theo bờ sông bên kia bắt đầu có sinh vật phi hành cỡ lớn xuất hiện, hướng về phía bọn họ phát ra tiếng kêu “Thu——thu——thu”
Lúc này sắc trời đã dần mông lung, tiếng kêu quỷ dị trong bóng đêm cảm giác đặc biệt trống vắng cùng chói tai.
Mạc Hoài Song hướng về phía cửa xe nhìn hai bên bờ sông kia, hơn hai mươi con độc giác thú cấp tám xếp thành một hàng ngay ngắn có thứ tự xếp thành một loạt bay đuổi theo ô tô của bọn họ, hơn bốn mươi con mắt bốc lên quang mang khát cầu nhìn chằm chằm bọn họ.
Cũng may chúng nó giống như kiêng kỵ cái gì, không bay qua bờ sông tiến hành công kích với bọn họ.
Da đầu Mạc Hoài Song tê dại thu tầm mắt lại, liền thấy mọi người trên xe đều trừng hai mắt nhìn mình.
Mạc Hoài Song nỗ lực da mặt dày giả chết.
Sau một giờ, lại một đoàn độc giác thú cấp tám chạy tới không ngừng kêu “Thu——thu——thu”.
Hồ lão cửu làm tài xế áp lực trong lòng hơi lớn.
Lại sau một giờ, ngay tại thời điểm hoàn toàn tối, trước xe liền xuất hiện một đoàn ánh sáng xóa tan màn đêm.
Hồ lão cửu còn chưa ý thức được nguy hiểm đã tới liền theo ánh đèn đi tới, chuyện đi suốt đêm như vậy tại trong dong binh đoàn cũng không phải là hiếm, cho nên hắn căn bản không đem ánh đèn kia để trong lòng.
Sau một phút, Hồ lão cửu đạp phanh xe ngừng lại.
Bởi vì phía trước có xe dừng lại ngay trước mặt bọn họ, bảy tên thạch giáp chiến sĩ xếp hàng ngay ngắn trước xe.
Người dẫn dầu kia dù cho toàn thân đều bao phủ thạch giáp nhưng từ đường viền Hồ lão cửu cũng có thể nhận ra được người đến, trưởng đội hộ vệ phủ thành chủ, chiến sĩ cấp tám!
Tình huống đến đây, coi như không có đầu óc cũng biết, “Lai giả bất thiện”!
Diên Thiệu Bách nghiêm mặt nhảy xuống dưới xe hướng về phía trưởng đội hộ vệ đi tới.
“Giữ hắn lại, những người khác ta không quản.” Trưởng đội hộ vệ căn bản không khách khí với Diên Thiệu Bách, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Hắn tin tưởng dùng trí thông minh của Diên Thiệu Bách cũng biết được lời nói của hắn là có ý gì.
“Có thể hỏi nguyên nhân không?”
“Cho ngươi ba phút đồng hồ cân nhắc.” Trưởng đội hộ vệ căn bản không để ý tới Diên Thiệu Bách, tự mình nói.
Diên Thiệu Bách xoay người trở về xe.
Mạc Hoài Song thấy Diên Thiệu Bách xuống xe liền muốn đi theo hắn nhưng Tiêu Táp lại ra tay ngăn cản.
“Tiêu Táp, ngươi dẫn người đi đi.” Sau khi Diên Thiệu Bách lên xe liền dặn dò.
“Đoàn trưởng——“ Tiêu Táp không chịu. Ngay tại thời điểm nguy hiểm bỏ lại đồng bạn một mình chạy trốn không phải là tác phong của Cửu Bác.
“Đây là mệnh lệnh, nhanh lên!” Ngữ điệu Diên Thiệu Bách nghiêm nghị.
Với giá trị võ lực của hắn kia, thường ngày trong đoàn luôn luôn nói một không hai, thời gian lâu cũng có xây dựng được ảnh hưởng, Tiêu Táp bị hắn quát một tiếng, không còn dám nhiều lời.
Nhưng nàng cũng biết được lần này đoàn trưởng lưu lại là có ý gì, nước mắt không nhịn được đảo quanh hốc mắt, tàn nhẫn mà trừng Mạc Hoài Song, không có một tia thiện ý.
Mạc Hoài Song tự nhiên biết được Tiêu Táp nhìn chằm chằm, nhưng hắn không để trong lòng, hắn biết tại trong lòng của Cửu Bác mình chính là cái liên lụy, hơn nữa cái liên lụy bây giờ còn muốn kéo đoàn trưởng của bọn họ đi chết, không được hoan nghênh là chuyện bình thường. Nếu thay đổi vị trí, hắn cũng chưa chắc có thể hòa nhã được.
“Ngươi cũng đi thôi.” Mạc Hoài Song cười với Diên Thiệu Bách, thần sắc trên mặt rất bình tĩnh, mang theo ý tứ bình tĩnh.
Hắn không biết người phía trước chặn đường là ai, thế nhưng có thể làm cho Diên Thiệu Bách sốt sắng như vậy nhất định không phải nhân vật tầm thường, cho nên có thể là chiến sĩ cấp tám.
Hắn đến thế giới này cũng gần một năm rồi, đối với sức mạnh của nơi này cũng có hiểu biết. Với thạch giáp chiến sĩ mà nói, mỗi lần lên một cấp đều là lực công kích cùng giá trị phòng ngự khác nhau một trời một vực, căn bản không phải chiến sĩ thấp hơn có thể rung chuyển.
Tại loại thời khắc nguy nan này, Diên Thiệu Bách có lòng lưu lại cùng hắn cũng đã khiến cho hắn cảm động, chứng tỏ hắn không yêu thích sai người.
Cũng chính là bởi vì điều này, hắn không thể kéo hắn đi chết. Diên Thiệu Bách còn rất trẻ, chỉ mới hai mươi sáu tuổi, chân chính tính ra còn nhỏ hơn hắn một tuổi, cuộc đời hắn còn phải đi đường rất dài, thực sự không cần thiết phải cùng hắn đi chết.
Huống hồ, dưới cái nhìn của hắn, dùng thiên thời địa lợi thú hòa, hắn không hẳn không thể giết ra một con đường sống.
Tác giả có lời muốn nói: Đây là một tiết mục văn nghệ ** Độc Giác thú!
Ngay tại thời khắc độc giác thú “Ôn nhu” đẩy ngã Mạc Hoài Song, Diên Thiệu Bách có một loại uất ức.
Diên Thiệu Bách: Đạo diễn, đoạn này không được, cắt đi!
Đạo diễn: →_→, ngươi tìm tra tác giả!
Diên Thiệu Bách nhìn thành viên xung quanh trong xe, người nơi này đều là những người Tông Tần khẩn cấp điều tới sau khi Mạc Hoài Song gặp chuyện, ngoại trừ Tiêu Táp cùng mình, lực công kích đều là cấp sáu.
Loại sức chiến đấu này nếu dùng để xông qua địa bàn của độc giác thú cấp bảy thì không thành vấn đề, nhưng nếu muốn mở một đường máu trong vòng vây của thánh giáo cùng độc giác thú, chỉ sợ…
Theo hắn biết, lần này những người cùng đồng hành tham gia thi đấu có một vị chiến sĩ cấp tám, không biết lần truy kích này, Nguyên Quân Đường có đem người này phái ra hay không.
Mà việc đã đến nước này, có nghĩ nhiều hơn nữa cũng chỉ vô ích.
“Dừng xe, chuẩn bị chiến tranh.” Duyên Thiệu Bách tỉnh táo mở miệng.
Không nghĩ đến lại rơi vào hoàn cảnh bị vây hợp, nhất định phải giải quyết người của thánh giáo trước khi độc giác thú ngửi thấy mùi mà đến.
Dưới tình huống không biết sức chiến đấu của đối phương như thế nào, Diên Thiệu Bách cùng Tiêu Táp không khách khí chút nào đánh trận đầu, còn những người còn lại đem Mạc Hoài Song bảo hộ ở phía sau.
Thành viên phụ trách bắn Đạt Mã không ngừng bắn về phía xe bọc thép của thánh giáo, một chiếc xe bị đánh hỏng lốp xe liền quẹo ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, xe bọc thép của thành giáo bị phá hỏng từ bên trong, năm vị thạch giáp chiến sĩ thánh giáo nhảy khỏi xe.
Diên Thiệu Bách cùng Tiêu Táp căn bản không cho bọn họ thời gia thở dốc liền xông lên, ánh lửa bao trùm, trên thạch giáp của thánh giáo liền lưu lại dấu ấn sau khi bị bắn trúng.
Diên Thiệu Bách nhìn thấy tình cảnh này liền chấn động, xe ra là chiến sĩ cấp bảy.
Cũng do Diên Thiệu Bách coi trọng Mạc Hoài Song mới nghĩ đến chuyện sẽ sinh ra ảo giác bị chiến sĩ cấp tám truy kích. Tại trong mắt Nguyên Quân Đường, Mạc Hoài Song chẳng qua chỉ là một An Tổ phổ thông, căn bản không đáng nhắc tới.
Làm cho nàng phẫn nộ đến mức nhất định muốn phái người đến truy kích chính là người của Diên Thiệu Bách, là do bọn hắn có hành vi công nhiên khiêu khích quyền uy của thánh giáo cũng như thương tổn người của thánh giáo, nếu như lần này không đem những người này “Đưa ra công lý”, vậy uy nghiêm của thánh giáo ở đâu?
Mà truy kích mấy tên vô danh điếc không sợ súng này, trong mắt Nguyên Quân Đường căn bản không cần phải sử dụng dao trâu là chiến sĩ cấp tám này, năm vị chiến sĩ cấp bảy là đã đủ để ứng phó tất cả tình cảnh.
Đáng tiếc Nguyên Quân Đường luôn luôn mắt cao hơn đầu đại khái cũng không nghĩ đến năm vị chiến sĩ cấp bảy mà mình cho rằng có thể ứng phó tất cả tình cảnh liền bị những người trong xe vây đánh.
Dưới sự trợ giúp từ xa của Tiêu Táp, Diên Thiệu Bách lắc mình nhằm về phía xe bọc thép, trước khi bọn họ thoát ra, Đạt Mã liền biến thành kiếm, dưới góc độ xảo quyệt mà bổ vào chiến sĩ nhảy ra từ trong xe.
Đẳng cấp của chiến sĩ thánh giáo quả thật không tệ, dù sao kinh nghiệm thực chiến cũng không kém, nhưng so với lính đánh thuê trải qua sinh tử liền kém xa.
Chiến sĩ kia thời điểm nhìn thấy đại kiếm giơ đến khả năng chiến đấu không tệ liền giơ kiếm lên đón đỡ. Nhưng Diên Thiệu Bách chỉ tung một chiêu giả, trong nháy mắt chiến sĩ giơ tay, một cái “Đa tần” liền chuẩn xác không có sai sót đâm vào trái tim của hắn.
Toàn bộ quá trình chỉ mới mấy hơi thở.
Cũng chính lúc này, những người khác trong xe bọc thép đã phá thân xe mà lao ra.
Nhìn thấy đồng bọn một khắc trước còn cười dịu dàng lúc này lại không ngừng phun máu tươi, mắt thấy không sống nổi, bốn người giống như thú hoang mất đi lí trí đánh về phía Diên Thiệu Bách.
Tiêu Táp thấy thế nhón mũi chân gia nhập trận chiến. Thực lực của nàng cũng đã cấp bảy, chỉ là trước đây không có thạch giáp, đối mặt với cấp bảy chỉ có nhìn mà than thở, thế nhưng tại buổi đấu giá thạch giáp vượt cấp trong đoàn lại làm cho nàng có thể đánh một trận với cấp bảy.
Đây là lần đầu tiên nàng đấu với cấp bảy, dù thế nào cũng không thể để đoàn trưởng lấy hết công lao.
Diên Thiệu Bách có thể thừa lúc chiến sĩ thánh giáo chưa sẵng sàng miểu sát một trong số đó, nhưng không có nghĩa là bọn họ thật sự là quả hồng mềm, thời điểm đối mặt với tử vong của đồng bọn, chiến sĩ thánh giáo bị khơi dậy huyết tinh, không sợ chết hướng tới Diên Thiệu Bách cùng Tiêu Táp.
đấu với ., Diên Thiệu Bách hơi bị đẩy vào thế hạ phong.
Mạc Hoài Song cắn chặt môi, đầu không ngừng quan sát đến chung quanh, hắt rất sợ độc giác thú cấp bảy đột nhiên đột kích.
Cùng hắn giống nhau còn có vị pháo thủ kia.
Kết quả là sợ điều gì sẽ gặp điều đó!
Sau mười phút, một đầu độc giác thú cấp bảy liền một đường lao vọt tới chỗ Mạc Hoài Song, thần sắc khó tránh nổi hưng phấn.
Những người phụ trách bảo vệ Mạc Hoài Song nhất thời bắt đầu đề phòng, chỉ chờ nó tiến vào phạm vi công kích của vũ khí.
Trên bản đồ của nhân loại có chú thích kỳ thực chính là vạch rõ khu vực nào có độc giác thú cấp nào thường hoạt động, cũng không đảm bảo nhất định không có độc giác thú cấp khác xuất hiện.
Diên Thiệu Bách đang huyết chiến vừa nhìn thấy độc giác thú cấp bảy quả nhiên “Đúng hẹn” xuất hiện, thần sắc nhất thời căng thẳng.
“Tiêu Táp, trở về thủ!”
Nhận được mệnh lệnh Tiêu Táp quyết đoán giả tạo một chiêu nhảy ra khỏi vòng chiến đấu, phóng về phía độc giác thú cấp bảy.
Một vị chiến sĩ thánh giáo quyết đoán truy kích phía sau Tiêu Táp.
Ba đấu một, Diên Thiệu Bách thân thủ nhanh nhẹn, kỹ xảo chiến đấu xuất chúng khiến cho ứng phó cũng không đến mức luống cuống tay chân, nhưng cũng không chiếm được chút tiện nghi nào, hắn vẫn luôn phải kéo giá trị thù hận, phòng bị những người này đánh lén Mạc Hoài Song, nhất thời tính hình trận chiến trở nên vô cùng kịch liệt.
Sau khi Mạc Hoài Song nhìn thấy độc giác thú cấp bảy, thần sắc liền căng thẳng, nhớ thời thời điểm lúc trước sinh vật này điên cuồng gặm cắn mình.
Đầu óc chuyển đến chỗ này, Mạc Hoài Song đột nhiên ngừng lại, hắn nhớ đến lúc trước độc giác thú cấp bảy kia cắn vào vai mình.
Hắn không tin loại động vật hung tàn như độc giác thú này thời điểm đi săn sẽ cắn sai chỗ, cho nên, rất có thể là nó không muốn giết mình.
Nghĩ đến thần sắc hưng phấn của độc giác thú kia sau khi uống máu của mình, Mạc Hoài Song liếc nhìn cánh tay của mình.
Nơi bị cắt kia đã kết vảy, vẫn là màu hồng, đặc thù của máu An Tổ.
Mạc Hoài Song nhẹ nhàng sờ một cái, coi như là máu của An Tổ, sau khi kết vảy vẫn còn loại màu sắc này cũng là không bình thường, máu của An Tổ sau khi tiếp xúc với không khí một phút sẽ biến thành màu máu bình thường, đây là điều ai cũng biết.
Tay liền dùng sức bỏ đi vảy đã kết lại, đỏ tươi, máu bình thường liền chảy ra.
Quả nhiên, Mạc Hoài Song nhẹ nhàng nở nụ cười, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được đằng sau chuyện này có người làm.
Tại thế giới này người có cừu oán với hắn cùng thực lực để làm chuyện này chỉ có hai người, một là thành chủ Dư Kha, một người khác chính là Mạc gia.
Mạc Hoài Song không cho rằng bên trong chuyện này có bóng dáng của thành chủ Dư Kha, nếu không truy sát mình cũng không chỉ có thánh giáo!
Như vậy, Mạc gia?
Mạc Hoài Song cười nhạo một tiếng, hắn thật không nghĩ được người nhà họ Mạc não tàn đến mức nào mới có thể dùng phương thức này diệt trừ người có quan hệ máu mủ với mình.
Lẽ nào hắn là An Tổ bị cả thế giới này bài xích, còn trên mặt bọn họ lại có ánh sáng, sẽ không có người nghi ngờ về huyết mạch của bọn họ?
Quả thực ngu không thể nói!
Khiến cho Mạc Hoài Song bất đắc dĩ chính là, loại kế hoạch ngu đến mức chết người này, hiện tại lại làm cho bọn họ bị vây khốn ở đây, sinh mệnh tràn ngập nguy cơ.
Nếu hắn muốn tìm Mạc gia tính sổ, trước hết cũng phải sống sót rời đi mới được.
Mạc Hoài Song liếc nhìn mấy người kia, mấy chiến sĩ thánh giáo cắn chặt lấy An Tổ không tha, lại nhìn độc giác thú hưng phấn không ngừng kia, cười lạnh một tiếng, trong lòng có tính toán riêng.
Hắn bỏ ba lô xuống, cũng may tuy rằng dưới tình huống không an ổn này một đống thứ linh tinh vẫn còn nguyên vẹn trong ba lô hắn, lấy bản điện tử ra đưa cho vị pháo thủ đã có duyên gặp mình một lần kia, sau đó ghé vào tai hắn nói thầm một chuyện.
Pháo thủ một mặt kinh ngạc nhìn hắn, đôi môi giật giật, muốn nói lại thôi.
Ánh mắt Mạc Hoài Song kiên định nhìn hắn gật đầu, “Không chết được!”
Nói xong Mạc Hoài Song thừa dịp pháo thủ do dự, tìm vũ khí phù hợp với mình sau đó phóng đến chỗ Diên Thiệu Bách.
Độc giác thú cấp bảy vừa nhìn thấy Mạc Hoài Song không có người bảo vệ liền tru lên muốn quét hai con bọ xít chán ghét trước mắt để phóng đến chỗ Mạc Hoài Song.
“Thả nó lại đây.” Thời điểm Mạc Hoài Song đến gần Diên Thiệu Bách liền kêu to với Tiêu Táp.
Xuất phát từ thói quen tín nhiệm với bằng hữu, Tiêu Táp dùng công kích thay thế phòng ngự hướng về chiến sĩ thánh giáo, khiến cho hắn không thể không trở về phòng thủ, từ bỏ công kích với độc giác thú cấp bảy.
Độc giác thú cấp bảy vừa được rảnh rỗi, lập tức đánh về phía Mạc Hoài Song, tốc độ có thể nói là chớp mắt.
Chiến sĩ thánh giáo đang khổ chiến với Diên Thiệu Bách, nhìn thấy Mạc Hoài Song tự chui đầu vào lưới,tay trái liền hóa thành Đạt Mã, hướng về phía trái tim hắn.
Diên Thiệu Bách thấy thế, cũng tạm thời không công kích hai người khác, xoay người lại định đỡ đòn đánh này cho Mạc Hoài Song.
Mạc Hoài Song lộn một vòng trên mặt đất nhìn thấy tình cảnh này, tâm lý liền khẽ lay động, biết hành vi kích động của mình đã mang phiền phức đến cho Diên Thiệu Bách.
Nhưng hắn cắn răng một cái đứng dậy tiếp tục tiếp cận.
Trong dự định của Mạc Hoài Song, hắn muốn dùng bản thân hấp dẫn độc giác thú cấp bảy vào trận chiến để giảm bớt gánh nặng cho Diên Thiệu Bách.
Theo như dự đoán của hắn, ngay tại thời điểm chiến sĩ thánh giáo công kích về phía Mạc Hoài Song, nó gào lên một tiếng, thay đổi đường đi trực tiếp đánh vào người phát động công kích kia.
Trong lòng nó, Mạc Hoài Song chính là vật của mình, tất cả những vật mưu toan thương tổn nó đều là kẻ thù!
Độc giác thú đột nhiên thay đổi khiến cho tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, Mạc Hoài Song nhìn độc giác thú, lần thứ hai cảm thấy được đồ chơi này vô cùng khả ái.
Bị độc giác thú cấp bảy cưỡng chế kéo đi một phần hỏa lực, dưới tình huống một chọi hai, Diên Thiệu Bách nhất thời được thả lỏng, đại kiếm vung ra, bức bách khiến hai người khác từ bỏ công kích, không thể không trở về thủ.
Mạc Hoài Song liếc nhìn độc giác thú cấp bảy, sau đó rất không biết xấu hổ rút Đạt Mã từ trong túi đeo trên lưng ra, nhắm vào chiến sĩ đang đối chiến cùng với Diên Thiệu Bách ấn cò súng.
Đạt Mã không thể gây thương tổn đến chiến sĩ sau khi phụ giáp, hai tên chiến sĩ thánh giáo ban đầu còn không để ý lắm đến công kích còn không bằng cù lét kia.
Mạc Hoài Song không để ý chút nào đến thái độ không quan tâm của bọn họ, vẫn không chịu khuất phục liên tục dùng Đạt Mã công kích hai người trước mặt.
Loại hành vi đánh người chuyên làm mất mặt này, dù cho là tượng đất cũng bị khơi lên ba phần tức giận, huống chi là chiến sĩ thánh giáo vẫn luôn luôn kiêu căng tự mãn!
Một chiến sĩ thánh giáo có tính nhẫn nại tương đối kém, cũng không thèm nhìn vào vết xe đổ, liền quay người đánh trả.
Công kích đương nhiên là bị Diên Thiệu Bách cản lại, thế nhưng hành vi này của hắn cũng đã thành công chọc giận độc giác thú cấp bảy.
Nó gào lên một tiếng muốn bỏ lại chiến sĩ đang đối chiến với mình, liền đánh tới người kia!
Diên Thiệu Bách khẽ mỉm cười, vô cùng săn sóc đem kiếm đem người bức bách tới.
Độc giác thú cấp bảy thuận lợi tiếp nhận! Lấy một địch hai, vô cùng anh dũng.
“Mẹ nó!” Pháo thủ đứng một bên nhìn thấy tình cảnh này, hai con mắt gần như rớt ra ngoài,”Đây là tiểu tinh linh nuôi trong nhà đi!”
Độc giác thú cấp bảy lần thứ hai kéo người đi, bên này Diên Thiệu Bách chiến đấu càng thêm thoải mái.
Chuyện này đối với chiến sĩ thánh giáo mà nói không phải chuyện tốt, không có trợ giúp của đồng bọn, nhịp điệu tấn công cùng phòng thủ của hắn căn bản không thể theo kịp thế tiến công của Diên Thiệu Bách.
Diên Thiệu Bách rút đao chém tới chỗ hắn, người này ăn qua thiệt thòi của “Đa tần”, đương nhiên không dám liều, lắc mình lui về phía sau, Diên Thiệu Bách liền điểm mũi chân truy kích.
Không đến mười chiêu, chiến sĩ thánh giáo liền bất lợi, vong dưới đại kiếm của Diên Thiệu Bách.
Sau lần thứ hai thủ tiêu một chiến sĩ thánh giáo, Diên Thiệu Bách liền liếc mắt nhìn hướng Tiêu Táp, thấy nàng hoàn toàn ứng phó được liền lắc mình đến bên người Mạc Hoài Song.
Mạc Hoài Song rốt cục có tia cảm giác an toàn, nhưng cũng không có một tia lười biếng, nếu như hắn không đem hai nhóm địch chó cắn chó này triệt để giải quyết, việc này liền không thể giải quyết được.
Hơn nữa, cho dù chỉ có một hi vọng, hắn cũng không muốn buông tha cơ hội có thể cắn ngược lại thánh giáo này.
Cho nên hắn ghé vào bên tai Diên Thiệu Bách nói ra kế hoạch của mình.
Ánh mắt pháo thủ có chút quái dị nhìn đoàn trưởng của mình của Mạc Hoài Song, mỹ thiếu niên dung mạo tuyệt mỹ cùng chiến sĩ thạch giáo cường tráng mạnh mẽ, thoạt nhìn thực sự khiến cho người khác mơ tưởng viển vông!
Diên Thiệu Bách nghe xong kế hoạch của Mạc Hoài Song, liếc nhìn hắn một cái, trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái.
Mạc Hoài Song cuống lên, chỉ chỉ độc giác thú cấp bảy, “Ngươi xem nó như vậy, bộ dáng giống như là muốn ta ra lệnh?”
Nhìn nó như vậy, ai nhìn cũng đều cho rằng đây là coi hắn là tâm can bảo bối, vì hắn có thể liền mạng có được hay không!
Diên Thiệu Bách liếc nhìn độc giác thú cấp bảy lấy một địch hai, dù rơi vào thế hạ phong nhưng vẫn như cũ anh dũng chiến đấu, vẫn không có gật đầu. (Cảm giác muốn ship cặp độc giác thú x Mạc Hoài Song quá T^T)
“Còn không phải còn có ngươi sao, Thiệu Bách ~” Âm cuối của Mạc Hoài Song hơi giương lên, ngữ điệu làm nũng đến chính mình cũng không phát giác.
Diên Thiệu Bách cảm thấy lỗ tai run lên, cuối cùng trầm giọng nói, “Lần sau không được viện lí lẽ này nữa.”
Mạc Hoài Song vui vẻ.
Diên Thiệu Bách sau khi gật đầu đồng ý liến liền theo kế hoạch của Mạc Hoài Song nháy mắt lao vào độc giác thú cấp bảy lôi kéo một vị chiến sĩ thánh giáo đi.
Độc giác thú cấp bảy lấy một địch một, áp lực phải gánh chịu giảm bớt không ít, nó nhìn một bên người một chút, bảo bối vẫn đứng một chỗ không nhúc nhích, hài lòng gào lên hai tiếng, lấy vóng vuốt sắc bén ra, hướng về chiến sĩ thánh giáo cào qua.
Giết chết quái vật có ý định xấu trước mắt này, nó có thể an tâm nắm giữ bảo bối của nó rồi!
Dưới tình huống một chọi một, chiến sĩ thánh giáo căn bản không phải đối thủ của Diên Thiệu Bách, không đến mười chiêu, Diên Thiệu Bách lần thứ hai giải quyết thêm một người nữa.
Lúc này độc giác thú cấp bảy cũng dùng thực lực cường hãn của nó đem một vị chiến sĩ thánh giáo dồn đến chỗ chết, chỉ thấy nó duỗi móng vuốt ra, nhanh chóng, liên tục, chính xác mạnh mẽ đánh vào ngực. Chấn động mãnh liệt liên tục đả thương vào tâm mạch của chiến sĩ, mắt của hắn liền tối sầm lại, ngất đi.
Sau khi ý thức của hắn mất đi, thạch giáp cũng trở về nguyên trạng, độc giác thú cáp bảy nhìn thấy thể xác của quái vật, lập tức bỏ đá xuống giếng mà đạp lên một cước, đem người đi gặp diêm vương.
Giết chết quái vật khiến mình sốt ruột, độc giác thú cấp bày căn bản không để ý đến một quái vật cường đại khác —— Diên Thiệu Bách, trực tiếp xông về hướng Mạc Hoài Song, dùng dung lượng não nhỏ đến đáng thương của nó, căn bản không lo nghĩ đến cái khác.
Mạc Hoài Song không nhúc nhích, Diên Thiệu Bách nắm chặt kiếm trong tay, chỉ cần thấy có điều không đúng sẽ lập tức xông lên cứu viện.
Ngoài dự đoán của mọi người, sau khi độc giác thú vọt tới trước mắt Mạc Hoài Song căn bản cũng không có hành động nào làm tổn thương hắn. Nó hưng phấn giơ móng vuốt nhìn trời gào thét, vây quanh Mạc Hoài Song vết vòng này đến vòng khác.
Sau khi rống xong, lúc này mới duỗi móng vuốt nhẹ nhàng đẩy ngã Mạc Hoài Song.
Đương nhiên, “nhẹ nhàng” đối với nó, nhưng tại trong mắt người khác chính là rốt cuộc cũng lộ ra bản tính tàn bạo.
Ngay tại thời khắc độc giác thú cấp bảy kia động thủ, pháo thủ liền theo yêu cầu của Mạc Hoài Song mở chức năng quay phim của bản điện tử ra.
Diên Thiệu Bách cầm chặt kiếm trong tay, thời khắc chuẩn bị.
Độc giác thú sau khi đẩy ngã Mạc Hoài Song, hai mắt sáng lên cắn một cái vào bả vai của hắn, hàm răng sắc bén cắm vào da thịt, dòng máu đỏ tươi tràn ra, trên mặt Mạc Hoài Song liền lộ ra thần sắc thống khổ, đau đớn khi xương quai xanh bị cắn đứt khiến cho Mạc Hoài Song phát ra tiếng kêu thảm thiết khiến lòng người lo lắng, dòng máu đỏ tươi tuôn ra khỏi miệng độc giác thú, trong nháy mắt nhiễm đỏ nửa bờ vai.
Máy thu hình trong tay pháo thủ trung thực ghi chép lại tình cảnh này.
Sau khi Diên Thiệu Bách xác định độc giác thú cấp bảy thực sự không giết chết Mạc Hoài Song liền nhanh chóng tiếp nhận đối thủ của Tiêu Táp.
Lúc này vị chiến sĩ thánh giáo còn lại kia bị kích thích vì toàn quân bị diệt đã giết đỏ cả mắt, hắn hoàn toàn bỏ qua phòng thủ, liều mạng tiến công, Tiêu Táp phòng thủ né tránh có chút chật vật.
Tại thời điểm Diên Thiệu Bách gia nhập, Tiêu Táp liền quyết đoán thật nhanh nhảy khỏi vòng chiến đấu.
Đối mặt với chiến sĩ thánh giáo giết đến đỏ mắt, toàn thân đầy kẽ hở, Diên Thiệu Bách không hạ sát thủ, mà là hướng dẫn nam nhân đã mất đi lý trí, thậm chí đánh mất đi khát vọng sống chỉ vì muốn báo thù cho đồng bạn xông về hướng độc giác thú cấp bảy.
Mạc Hoài Song mở to đôi mắt, cố nén đau đớn, tại thời khắc chiến sĩ thánh giáo rốt cuộc đã xông đến, hướng về phía hắn, vẻ mặt thống khổ, ngữ điệu thê thảm xin tha, “Đừng có giết ta —— đừng có giết ta ——”
Độc giác thú đúng lúc ngẩng đầu, hưng phấn gào thét.
Âm thanh xin tha kéo lại tầm mắt của chiến sĩ thánh giáo, hắn liếc nhìn Mạc Hoài Song sắc mặt tái nhợt, thở ra thì nhiều thở vào thì ít, dường như sắp hấp hối, nghĩ đến những chiến hữu đã chết oan uổng của mình, cái sợi dây có tên là lý trí đột nhiên đứt đoạn, giơ kiếm lên đâm về phía Mạc Hoài Song đã “Hấp hối”.
Không kéo một người chịu tội thay, hắn chết cũng không cam lòng!
Hành vi của hắn đã thành công chọc giận độc giác thú đang hưng phấn, nó kêu một tiếng rồi nhảy dựng lên, xông về chiến sĩ thánh giáo.
Pháo thủ đúng lúc bấm video.
Diên Thiệu Bách nhanh chóng đi lên đút cho Mạc Hoài Song một bình thuốc chữa trị cấp bảy.
Độc giác thú cấp bảy cùng chiến sĩ thánh giáo tàn sát lẫn nhau, hạ màn kết thúc với kết quả độc giác thú giành được thắng lợi.
Ngay tại thời điểm độc giác thú xoay người lần thứ hai nhằm về phía Mạc Hoài Song, Diên Thiệu Bách liền xông lên trước ngăn cản độc giác thú cấp bảy.
Sau một phút, bảy người lần thứ hai bước lên con đường trở về thành Dư Kha, trên mui xe nhiều thêm một thi thể độc giác thú cấp bảy.
Trải qua một hồi chiến đấu quỷ dị, trong xe bọc thép là một trận trầm mặc. Loại quá trình kì lạ đoán được mở đầu, đoán đươc kết cục, mà lại không thể đoán trúng được quá trình khiến cho mọi người không biết nói cái gì cho phải.
Mạc Hoài Song nhìn video pháo thủ quay được, khóe miệng nhếch lên, tâm tình không tệ.
Nhìn từ góc độ của đoạn video này, dù thế nào cũng đều là chiến sĩ thánh giáo đang đuổi giết một vị luyện thạch giả vô tội không có một chút năng lực phản kháng nào, hơn nữa còn bị nghi là “An tổ”, luyện thạch giả ưu tú “Tham dự” thi đấu luyện thạch giả.
Có cái này chuyện có thể làm nhiều hơn nhiều! Lúc trước chỉ là hắn bất chợt này sinh ý nghĩ thử vận may, không nghĩ tới kết cục lại hoàn mĩ như vậy, trời không phù hộ thánh giáo!
Có thể tưởng tượng được sau khi đoạn video này được tung ra sẽ tạo thành chấn động như thế nào, tuy rằng loại chấn động này không thể nhúc nhích được hòn đá tảng là thánh giáo này, nhưng dù bước được nửa bước cũng có thể đi được ngàn dặm, dù sao làm cũng tốt hơn là không làm.
“Giúp đỡ tung ra ngoài đi.” Mạc Hoài Song đem bản điện tử thả vào lồng ngực của Diên Thiệu Bách, “Nghĩ biện pháp bôi đen bọn họ một cái.”
Mặt Diên Thiệu Bách tối sầm lại nhận lấy, không hé răng.
Xe bọc thép nhanh chóng đi tới địa bàn của độc giác thú cấp bảy, có thể là do thi thể trên nóc xe uy hiếp, một đường thông thuận, không có gặp độc giác thú đến chặn.
Ra khỏi địa bàn của độc giác thú, tiến đến dòng sông duy nhất trên thế giới, đây là con đường từ thành Minh Giáp đến Dư Kha mà nhất định phải đi qua.
Sau một giờ, dọc theo bờ sông bên kia bắt đầu có sinh vật phi hành cỡ lớn xuất hiện, hướng về phía bọn họ phát ra tiếng kêu “Thu——thu——thu”
Lúc này sắc trời đã dần mông lung, tiếng kêu quỷ dị trong bóng đêm cảm giác đặc biệt trống vắng cùng chói tai.
Mạc Hoài Song hướng về phía cửa xe nhìn hai bên bờ sông kia, hơn hai mươi con độc giác thú cấp tám xếp thành một hàng ngay ngắn có thứ tự xếp thành một loạt bay đuổi theo ô tô của bọn họ, hơn bốn mươi con mắt bốc lên quang mang khát cầu nhìn chằm chằm bọn họ.
Cũng may chúng nó giống như kiêng kỵ cái gì, không bay qua bờ sông tiến hành công kích với bọn họ.
Da đầu Mạc Hoài Song tê dại thu tầm mắt lại, liền thấy mọi người trên xe đều trừng hai mắt nhìn mình.
Mạc Hoài Song nỗ lực da mặt dày giả chết.
Sau một giờ, lại một đoàn độc giác thú cấp tám chạy tới không ngừng kêu “Thu——thu——thu”.
Hồ lão cửu làm tài xế áp lực trong lòng hơi lớn.
Lại sau một giờ, ngay tại thời điểm hoàn toàn tối, trước xe liền xuất hiện một đoàn ánh sáng xóa tan màn đêm.
Hồ lão cửu còn chưa ý thức được nguy hiểm đã tới liền theo ánh đèn đi tới, chuyện đi suốt đêm như vậy tại trong dong binh đoàn cũng không phải là hiếm, cho nên hắn căn bản không đem ánh đèn kia để trong lòng.
Sau một phút, Hồ lão cửu đạp phanh xe ngừng lại.
Bởi vì phía trước có xe dừng lại ngay trước mặt bọn họ, bảy tên thạch giáp chiến sĩ xếp hàng ngay ngắn trước xe.
Người dẫn dầu kia dù cho toàn thân đều bao phủ thạch giáp nhưng từ đường viền Hồ lão cửu cũng có thể nhận ra được người đến, trưởng đội hộ vệ phủ thành chủ, chiến sĩ cấp tám!
Tình huống đến đây, coi như không có đầu óc cũng biết, “Lai giả bất thiện”!
Diên Thiệu Bách nghiêm mặt nhảy xuống dưới xe hướng về phía trưởng đội hộ vệ đi tới.
“Giữ hắn lại, những người khác ta không quản.” Trưởng đội hộ vệ căn bản không khách khí với Diên Thiệu Bách, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Hắn tin tưởng dùng trí thông minh của Diên Thiệu Bách cũng biết được lời nói của hắn là có ý gì.
“Có thể hỏi nguyên nhân không?”
“Cho ngươi ba phút đồng hồ cân nhắc.” Trưởng đội hộ vệ căn bản không để ý tới Diên Thiệu Bách, tự mình nói.
Diên Thiệu Bách xoay người trở về xe.
Mạc Hoài Song thấy Diên Thiệu Bách xuống xe liền muốn đi theo hắn nhưng Tiêu Táp lại ra tay ngăn cản.
“Tiêu Táp, ngươi dẫn người đi đi.” Sau khi Diên Thiệu Bách lên xe liền dặn dò.
“Đoàn trưởng——“ Tiêu Táp không chịu. Ngay tại thời điểm nguy hiểm bỏ lại đồng bạn một mình chạy trốn không phải là tác phong của Cửu Bác.
“Đây là mệnh lệnh, nhanh lên!” Ngữ điệu Diên Thiệu Bách nghiêm nghị.
Với giá trị võ lực của hắn kia, thường ngày trong đoàn luôn luôn nói một không hai, thời gian lâu cũng có xây dựng được ảnh hưởng, Tiêu Táp bị hắn quát một tiếng, không còn dám nhiều lời.
Nhưng nàng cũng biết được lần này đoàn trưởng lưu lại là có ý gì, nước mắt không nhịn được đảo quanh hốc mắt, tàn nhẫn mà trừng Mạc Hoài Song, không có một tia thiện ý.
Mạc Hoài Song tự nhiên biết được Tiêu Táp nhìn chằm chằm, nhưng hắn không để trong lòng, hắn biết tại trong lòng của Cửu Bác mình chính là cái liên lụy, hơn nữa cái liên lụy bây giờ còn muốn kéo đoàn trưởng của bọn họ đi chết, không được hoan nghênh là chuyện bình thường. Nếu thay đổi vị trí, hắn cũng chưa chắc có thể hòa nhã được.
“Ngươi cũng đi thôi.” Mạc Hoài Song cười với Diên Thiệu Bách, thần sắc trên mặt rất bình tĩnh, mang theo ý tứ bình tĩnh.
Hắn không biết người phía trước chặn đường là ai, thế nhưng có thể làm cho Diên Thiệu Bách sốt sắng như vậy nhất định không phải nhân vật tầm thường, cho nên có thể là chiến sĩ cấp tám.
Hắn đến thế giới này cũng gần một năm rồi, đối với sức mạnh của nơi này cũng có hiểu biết. Với thạch giáp chiến sĩ mà nói, mỗi lần lên một cấp đều là lực công kích cùng giá trị phòng ngự khác nhau một trời một vực, căn bản không phải chiến sĩ thấp hơn có thể rung chuyển.
Tại loại thời khắc nguy nan này, Diên Thiệu Bách có lòng lưu lại cùng hắn cũng đã khiến cho hắn cảm động, chứng tỏ hắn không yêu thích sai người.
Cũng chính là bởi vì điều này, hắn không thể kéo hắn đi chết. Diên Thiệu Bách còn rất trẻ, chỉ mới hai mươi sáu tuổi, chân chính tính ra còn nhỏ hơn hắn một tuổi, cuộc đời hắn còn phải đi đường rất dài, thực sự không cần thiết phải cùng hắn đi chết.
Huống hồ, dưới cái nhìn của hắn, dùng thiên thời địa lợi thú hòa, hắn không hẳn không thể giết ra một con đường sống.
Tác giả có lời muốn nói: Đây là một tiết mục văn nghệ Độc Giác thú!
Ngay tại thời khắc độc giác thú “Ôn nhu” đẩy ngã Mạc Hoài Song, Diên Thiệu Bách có một loại uất ức.
Diên Thiệu Bách: Đạo diễn, đoạn này không được, cắt đi!
Đạo diễn: →_→, ngươi tìm tra tác giả!