Sau khi Diên Thiệu Bách nhận được tin tức của Mạc Hoài Song, thần kinh khẩn trương suốt hai mươi ngày rốt cuộc cũng được buông lỏng. Sau khi dặn dò Tông Tần dò tìm tìn hiệu, rốt cuộc cũng có tâm tư chợp mắt.
Sau khi xác định vị trí của Mạc Hoài Song, chỉ sợ còn có một trận chiến ác liệt phải đánh, hắn không thể đổ xuống trước đó.
Hai mươi ngày này, hắn vận dụng tất cả huyết mạch tìm hiểu tin tức của phủ thành chủ, cuối cùng mua được một nhân viên đưa thức ăn đến phù thành chủ, lúc này mới từ số lượng thức ăn giảm bớt suy đoán được Mạc Hoài Song có thể đã bị rời đi.
Chuyện này đối với Diên Thiệu Bách mà nói là một tin tức tốt, không có Dư Kha tọa trấn, cứu viện sẽ dễ dàng hơn. Nhưng cùng đó cũng là một tin tức vô cùng xấu, thế giới này có hơn hai ngàn thành thị, không hề có một chút manh mối, hắn căn bản không biết đi đến đâu tìm Song Song.
Cũng may Song Song luôn luôn dũng cảm cơ trí, coi như dưới tình huống ác liệt nhất có thể vì chính mình tranh thủ một chút hi vọng sống.
Tông Tần làm việc rất áp lực, sau một ngày, vị trí của máy truyền tin đã được xác định.
Phía bắc Biên Mục thành.
Việc liên quan đến Mạc Hoài Song, Diên Thiệu Bách không dám hành sự lỗ mãng, phái người trước tiên đi tìm hiểu tình huống của Biên Mục thành.
Tín hiệu được xác định tại một khu cũ nát. Nơi này trong quy hoạch là một khu dân cư mới, nhưng bởi vì thành chủ trước đó thất bại trong trận chiến tranh đoạt, gia tộc mới nhậm chức cũng không tính tiếp tục, cho nên nơi này liền bị hoang phế, nhiều năm không có người đến đây, ngược lại là một nơi giấu người rất tốt.
Nếu như không phải tín hiệu xác định ở nơi này, Diên Thiệu Bách căn bản sẽ không đem lực chú ý chuyển đến nơi này.
Trong tình báo của hắn Biên Mục thành cũng không thuộc về phạm vi thế lực của thành chủ Dư Kha, đương nhiên, coi là như vậy, hắn cũng không nghĩ ra Dư Kha sẽ đem người giấu ở khu cũ nát này, dù sao nơi như thế này chính là thiên đường cho lưu lạc, đem lão bà của cường giả thế giới nhốt ở nơi này, thực sự sẽ không lộ ra.
Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại cũng thấy hợp tình hợp lí, bất ngờ mà, mới là nơi giam cầm tốt nhất.
Người tìm hiểu tin tức giả làm người lưu lạc trà trộn vào phía bắc, rất nhanh đem những điều dị thường báo cho Diên Thiệu Bách.
Nơi hoàn chỉnh duy nhất của khu cũ nát này đã bị một dám người không rõ bối cảnh chiếm lấy, hơn nữa còn vô cùng vô lý đem người ngăn không cho tới gần, một khí phát hiện, giết chết không luận tội, thủ đoạn tàn nhẫn.
Người lưu lạc chỉ là cầu một nơi ở, từ khi có người rủi ro đụng vào, sau khi chết oan uổng, không ai dám tới gần,lâu dần, nơi này liền biến thành cấm địa.
Diên Thiệu Bách nhận được tin tức này, trầm tư một lát, trong lòng càng xác định Mạc Hoài Song ở chỗ kia!
Có tin tức xác thực của Mạc Hoài Song, Diên Thiệu Bách cũng không ngồi yên được nữa, hắn trực tiếp cùng bốn chiếc xe bọc thép chạy ra khỏi cửa thành Dư Kha.
Thám tử phủ thành chủ phụ trách theo dõi nhất cử nhất động của Diên Thiệu Bách lập tức đi theo, đồng thời phái người về phủ thành chủ truyền tin.
Dư Kha nghe tin tức này, trên mặt không có bất kì biến hóa nào, nhàn nhạt nói, “Tiếp tục theo dõi.”
Người phụ trách theo dõi rất nhanh truyền đến tin tức, Diên Thiệu Bách dẫn người đến bờ phía nam của sông.
Dư Kha phất tay cho người truyền tin tức lui đi, mở bản điện tử ra, tìm bản đồ thế giới.
Bản đồ này khác với tất cả bản đồ được bán trên thị trường, chỗ khác biệt lớn nhất chính là, bờ phía nam bị độc giác thú chiếm lấy,ở đây cũng có biểu hiện. Đồng thời tại chỗ trung tâm của nơi này, có chỗ bị đánh dấu một kí hiệu đặc thù, trên đó có ghi chú thích —— di tích số một.
Lúc này cách thời gian ước định mở di tích số một còn có hai ngày, xem ra Diên Thiệu Bách là nhịn không nổi.
Khóe miệng Dư Kha câu lên, trên mặt mang theo nụ cười tính kế. Hắn ấn xuống mật mã trên bàn sách, ngăn kéo cuối cùng lập tức mở ra, một chiếc hộp màu trắng đen lẳng lặng nằm bên trong.
Hộp dài khoảng chừng một thước, rộng nửa thước, cao tai tấc, bên trong điêu khắc hoa văn màu vàng ảm đạm, có không ít nơi bị bong ra, lộ ra vỏ màu đen. Hoa văn cũng không phải là kiểu hiện hành, đường nét được lặp lại đi lặp lại vô cùng phức tạp, rất có cảm giác trói buộc. Làm người ta kinh ngạc nhất chính là, chiếc hộp này không phải là chiếc hộp kim loại có thể thấy được trên thị trường, nó là gỗ.
Tại thế giới này, đây là bảo vật vô giá.
Dư Kha đem hộp bỏ lên trên bàn, đóng lại ngăn kéo.
“Người đâu.”
Dư Kha vừa dứt lời, cửa thư phòng bị đẩy ra, chiến sĩ phụ trách thủ vệ xuất hiện.
Khóe mắt Dư Kha nâng lên, nửa ánh mắt đều lười chô hắn, “Gọi đội trưởng các ngươi đến.”
Đội trưởng mới nhận được mệnh lệnh, rất nhanh liền xuất hiện trước mặt Dư Kham, hắn cung kính khom người, “Thành chủ.”
“Ngươi mang ba mươi tên chiến sĩ cấp tám đi đến nơi này.” Thành chủ Dư Kha chỉ vào di tich số một, “Ta có việc muốn giao cho ngươi.”
“Vâng.” Đối trưởng mới nhận chức đứng thẳng người.
Dư Kha đem hộp gỗ màu đen đẩy lên trước mặt hắn, “Để Diên Thiệu Bách tình cờ phát hiện cái hộp này bên trong di tích số một.”
Đội trưởng mới nhận chức cung kính, “Vâng.”
Thời điểm chạm vào cái hộp gỗ, đội trưởng mới nhận chức kích động, đây là gỗ, là gỗ!
Thế nhưng nghĩ đến nhiệm vụ thành chủ giao cho mình, đội trưởng mới nhận chức giống như ăn phải con ruồi bắt đầu khó chịu lên, muốn đem bảo vật vô giá này không công đưa cho Diên Thiệu Bách, chuyện như vậy quả thực như đâm vào da thịt hắn.
Con mắt hơi xám lạnh lùng đảo qua đội trưởng mới nhận chức, đội trưởng mới nhận chức chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, nhất thời giống như tưới cả chậu nước lạnh vào người, thân thể hắn cứng nhắc cầm hộp lên, cũng kính khom người lùi ra.
Muốn sống lâu dài tại thành chủ, phải hiểu được cái gì là có tiến có lui, tuyệt đối không thẻ quản việc không đâu!
Sau khi Diên Thiệu Bách lái hai vòng chỗ bờ sông, xác định theo dõi đã quay lại, Hồ lão cửu liền lập tức quay đầu xe đi qua một cái cầu được xây dựng đơn giản, hướng về phía mục tiêu trước đó!
Sau khi Diên Thiệu Bách nhận được tin tức của Mạc Hoài Song, thần kinh khẩn trương suốt hai mươi ngày rốt cuộc cũng được buông lỏng. Sau khi dặn dò Tông Tần dò tìm tìn hiệu, rốt cuộc cũng có tâm tư chợp mắt.
Sau khi xác định vị trí của Mạc Hoài Song, chỉ sợ còn có một trận chiến ác liệt phải đánh, hắn không thể đổ xuống trước đó.
Hai mươi ngày này, hắn vận dụng tất cả huyết mạch tìm hiểu tin tức của phủ thành chủ, cuối cùng mua được một nhân viên đưa thức ăn đến phù thành chủ, lúc này mới từ số lượng thức ăn giảm bớt suy đoán được Mạc Hoài Song có thể đã bị rời đi.
Chuyện này đối với Diên Thiệu Bách mà nói là một tin tức tốt, không có Dư Kha tọa trấn, cứu viện sẽ dễ dàng hơn. Nhưng cùng đó cũng là một tin tức vô cùng xấu, thế giới này có hơn hai ngàn thành thị, không hề có một chút manh mối, hắn căn bản không biết đi đến đâu tìm Song Song.
Cũng may Song Song luôn luôn dũng cảm cơ trí, coi như dưới tình huống ác liệt nhất có thể vì chính mình tranh thủ một chút hi vọng sống.
Tông Tần làm việc rất áp lực, sau một ngày, vị trí của máy truyền tin đã được xác định.
Phía bắc Biên Mục thành.
Việc liên quan đến Mạc Hoài Song, Diên Thiệu Bách không dám hành sự lỗ mãng, phái người trước tiên đi tìm hiểu tình huống của Biên Mục thành.
Tín hiệu được xác định tại một khu cũ nát. Nơi này trong quy hoạch là một khu dân cư mới, nhưng bởi vì thành chủ trước đó thất bại trong trận chiến tranh đoạt, gia tộc mới nhậm chức cũng không tính tiếp tục, cho nên nơi này liền bị hoang phế, nhiều năm không có người đến đây, ngược lại là một nơi giấu người rất tốt.
Nếu như không phải tín hiệu xác định ở nơi này, Diên Thiệu Bách căn bản sẽ không đem lực chú ý chuyển đến nơi này.
Trong tình báo của hắn Biên Mục thành cũng không thuộc về phạm vi thế lực của thành chủ Dư Kha, đương nhiên, coi là như vậy, hắn cũng không nghĩ ra Dư Kha sẽ đem người giấu ở khu cũ nát này, dù sao nơi như thế này chính là thiên đường cho lưu lạc, đem lão bà của cường giả thế giới nhốt ở nơi này, thực sự sẽ không lộ ra.
Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại cũng thấy hợp tình hợp lí, bất ngờ mà, mới là nơi giam cầm tốt nhất.
Người tìm hiểu tin tức giả làm người lưu lạc trà trộn vào phía bắc, rất nhanh đem những điều dị thường báo cho Diên Thiệu Bách.
Nơi hoàn chỉnh duy nhất của khu cũ nát này đã bị một dám người không rõ bối cảnh chiếm lấy, hơn nữa còn vô cùng vô lý đem người ngăn không cho tới gần, một khí phát hiện, giết chết không luận tội, thủ đoạn tàn nhẫn.
Người lưu lạc chỉ là cầu một nơi ở, từ khi có người rủi ro đụng vào, sau khi chết oan uổng, không ai dám tới gần,lâu dần, nơi này liền biến thành cấm địa.
Diên Thiệu Bách nhận được tin tức này, trầm tư một lát, trong lòng càng xác định Mạc Hoài Song ở chỗ kia!
Có tin tức xác thực của Mạc Hoài Song, Diên Thiệu Bách cũng không ngồi yên được nữa, hắn trực tiếp cùng bốn chiếc xe bọc thép chạy ra khỏi cửa thành Dư Kha.
Thám tử phủ thành chủ phụ trách theo dõi nhất cử nhất động của Diên Thiệu Bách lập tức đi theo, đồng thời phái người về phủ thành chủ truyền tin.
Dư Kha nghe tin tức này, trên mặt không có bất kì biến hóa nào, nhàn nhạt nói, “Tiếp tục theo dõi.”
Người phụ trách theo dõi rất nhanh truyền đến tin tức, Diên Thiệu Bách dẫn người đến bờ phía nam của sông.
Dư Kha phất tay cho người truyền tin tức lui đi, mở bản điện tử ra, tìm bản đồ thế giới.
Bản đồ này khác với tất cả bản đồ được bán trên thị trường, chỗ khác biệt lớn nhất chính là, bờ phía nam bị độc giác thú chiếm lấy,ở đây cũng có biểu hiện. Đồng thời tại chỗ trung tâm của nơi này, có chỗ bị đánh dấu một kí hiệu đặc thù, trên đó có ghi chú thích —— di tích số một.
Lúc này cách thời gian ước định mở di tích số một còn có hai ngày, xem ra Diên Thiệu Bách là nhịn không nổi.
Khóe miệng Dư Kha câu lên, trên mặt mang theo nụ cười tính kế. Hắn ấn xuống mật mã trên bàn sách, ngăn kéo cuối cùng lập tức mở ra, một chiếc hộp màu trắng đen lẳng lặng nằm bên trong.
Hộp dài khoảng chừng một thước, rộng nửa thước, cao tai tấc, bên trong điêu khắc hoa văn màu vàng ảm đạm, có không ít nơi bị bong ra, lộ ra vỏ màu đen. Hoa văn cũng không phải là kiểu hiện hành, đường nét được lặp lại đi lặp lại vô cùng phức tạp, rất có cảm giác trói buộc. Làm người ta kinh ngạc nhất chính là, chiếc hộp này không phải là chiếc hộp kim loại có thể thấy được trên thị trường, nó là gỗ.
Tại thế giới này, đây là bảo vật vô giá.
Dư Kha đem hộp bỏ lên trên bàn, đóng lại ngăn kéo.
“Người đâu.”
Dư Kha vừa dứt lời, cửa thư phòng bị đẩy ra, chiến sĩ phụ trách thủ vệ xuất hiện.
Khóe mắt Dư Kha nâng lên, nửa ánh mắt đều lười chô hắn, “Gọi đội trưởng các ngươi đến.”
Đội trưởng mới nhận được mệnh lệnh, rất nhanh liền xuất hiện trước mặt Dư Kham, hắn cung kính khom người, “Thành chủ.”
“Ngươi mang ba mươi tên chiến sĩ cấp tám đi đến nơi này.” Thành chủ Dư Kha chỉ vào di tich số một, “Ta có việc muốn giao cho ngươi.”
“Vâng.” Đối trưởng mới nhận chức đứng thẳng người.
Dư Kha đem hộp gỗ màu đen đẩy lên trước mặt hắn, “Để Diên Thiệu Bách tình cờ phát hiện cái hộp này bên trong di tích số một.”
Đội trưởng mới nhận chức cung kính, “Vâng.”
Thời điểm chạm vào cái hộp gỗ, đội trưởng mới nhận chức kích động, đây là gỗ, là gỗ!
Thế nhưng nghĩ đến nhiệm vụ thành chủ giao cho mình, đội trưởng mới nhận chức giống như ăn phải con ruồi bắt đầu khó chịu lên, muốn đem bảo vật vô giá này không công đưa cho Diên Thiệu Bách, chuyện như vậy quả thực như đâm vào da thịt hắn.
Con mắt hơi xám lạnh lùng đảo qua đội trưởng mới nhận chức, đội trưởng mới nhận chức chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, nhất thời giống như tưới cả chậu nước lạnh vào người, thân thể hắn cứng nhắc cầm hộp lên, cũng kính khom người lùi ra.
Muốn sống lâu dài tại thành chủ, phải hiểu được cái gì là có tiến có lui, tuyệt đối không thẻ quản việc không đâu!
Sau khi Diên Thiệu Bách lái hai vòng chỗ bờ sông, xác định theo dõi đã quay lại, Hồ lão cửu liền lập tức quay đầu xe đi qua một cái cầu được xây dựng đơn giản, hướng về phía mục tiêu trước đó!