Diên Thiệu Bách bước chân kiên định đi tới, bắp thịt toàn thân căng lên, thời khắc đề phòng, chỉ đợi vừa có gì không đúng liền nhanh chóng lui lại.
Một bước, hai bước, ba bước… Diên Thiệu Bách hoàn toàn không bị thương chút nào đứng trước thi thể.
Mạc Hoài Song giống như người máy được nối lại nguồn điện, hắn thở dài một hơi, bước nhanh ra nghênh đón Diên Thiệu Bách.
Vì hình tượng của Diên Thiệu Bách cùng Cửu Bác, hắn khắc chế chính mình không đi cùng với hắn một đoạn đoạn đường kia, nhưng trên đường trở về này, hắn làm sao cũng không thể để cho hắn đi một mình.
Đội trưởng hộ vệ liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, bắt đầu vòng thứ hai.
…
Đợi đến thời điểm độc giác thú cấp tám tiến đến cửa lớn của di tích, hai đội nhân mã căn bản không gặp phải công kích nào.
Lông mày Mạc Hoài Song không khỏi cau lại, tuy rằng đáy lòng cũng không hy vọng di tích sẽ tấn công, nhưng khi thực sự gặp phải, hắn liền có chút khó chịu. Bởi vì chuyện này cũng có nghĩa là, chân tướng đang gần kề vào suy đoán của mình.
Diên Thiệu Bách ôm lấy vai hắn vỗ vỗ.
Nguy hiểm của di tích số một đã được quét dọn, vậy chỉ còn lại mở cửa.
Trưởng đội hộ vệ làm một tư thế mời với Diên Thiệu Bách, ra hiệu Cửu Bác đi tới, đây là tôn trọng đối với cường giả, cũng đang dùng hành động thực tế chứng tỏ thái độ của hắn, hắn đại biểu phủ thành chủ bỏ qua quyền lợi tiến vào đầu tiên.
Diên Thiệu Bách liếc mắt ra hiệu người phía sau một cái, Mạc Hoài Song nhìn thấy một thanh niên tương đối lạ mặt cầm bảng điện tử chạy chậm vào di tích.
Hắn đem bảng điện tử liên kết với mạch điều khiển của di tích, bận bịu một canh giờ, cửa lớn đóng chặt liền phát ra một tiếng “Cạch”.
Tầm mắt mọi người chăm chú nhìn cửa lớn, chỉ có Mạc Hoài Song thỉnh thoảng liếc nhìn thanh niên phụ trách mở cửa một cái.
“Rất lợi hại a.” Trong giọng nói của Mạc Hoài Song mang theo sự bội phục.
Từ khoa học kỹ thuật của thế giới này, không khó để suy đoán được trình độ phát triển của xã hội Văn Minh nguyên thủy. Dùng văn minh cấp thấp phá giải mật mã của văn minh cấp cao, thực sự là vô cùng tự hào.
Diên Thiệu Bách vòng tay qua vai Mạc Hoài Song rồi kéo lại, ghé vào lỗ tai hắn dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được nói, “Tất cả mọi người tìm kiếm di tích đều chuyên môn nghiên cứu mật mã của di tích, trong bảng điện tử có chương trình phiên dịch hạt nhân mật mã.”
Cho nên nói mở ra cửa lớn không phải là công lao của hắn.
Mạc Hoài Song liếc mắt nhìn hắn một cái,cười mà không nói.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cửa lớn kim loại màu bạc lại một lần nữa phát ra âm thanh “cạch cạch”, trên cửa lộ ra một cái khe, cửa hướng xuống lòng đất.
Bởi vì di tích đã lâu đời, cửa lớn mở ra cũng không trôi chảy, có chút máy cũ có cảm giác như bị ép khởi động.
Sau ba phút, cánh cửa cũng không cao lắm này hoàn toàn được mở ra, di tích số một thần bí rốt cuộc cũng lộ ra khăn che mặt của nó.
Cảm ứng được cửa lớn khởi động, bên trong di tích sáng lên, tia sáng không chói mắt, không khác lắm so với ánh sáng tự nhiên, nếu như không phải xác định trong di tích ánh sáng không chiếu vào được, không ai cho rằng đây là tác dụng của đèn.
Chi tiết nhỏ thấy thực lực!
Mạc Hoài Song đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với văn minh cao cấp vượt xa khoa học kỹ thuật của Trái Đất. cái cảm giác này tương đối giống như nhân loại mong chờ với tương lai.
Hắn chà chà hai tay, có chút nóng lòng muốn thử, coi như bên trong không có đồ vật, có thể nguyên nước nguyên vị tham quan một phen, cũng là kiến thức không nhỏ.
Diên Thiệu Bách quan sát bên trong di tích một phen, phương thức kiến tạo của di tích số một không giống như những di tích khác, không có hành lang có tác dụng phòng hộ, kiến trúc giống như kim tự tháp trống trải một khoảng, chỉ có có những thông đạo kéo dài hướng về phía dưới.
Diên Thiệu Bách không vội vã di vào, hắn liếc nhìn về phia trưởng đội hộ vệ trưởng, lộ ra nụ cười tính kế, “Đội trưởng, mời đi trước.”
Sắc mặt đội trưởng hộ vệ trầm xuống.
Diên Thiệu Bách chỉ làm như không thấy, nếu không phải cần giữ bọn họ lại để làm tiên phong mở đường, làm sao có thể lưu lại những người này đến bây giờ.
Đội trưởng hộ vệ cũng biết dưới tình huống địch mạnh ta yếu, nhiều lời vô ích, hắn cau mặt bắt đầu dò đường.
Thi thể độc giác thú cấp tám được ném vào di tích, không có chùm sáng đan xen như trong tưởng tượng, thi thể hoàn hảo không có chút tổn hại.
Người đến lượt lấy thi thể cúi đầu nhanh chóng bước vào đem thi thể mang ra.
“Chúng ta đi.” Đội trưởng hộ vệ sau khi lấy ra một cái ba lô màu đen từ trên xe liền hạ lệnh đi vào.
Mười lăm chiến sĩ phủ thành chủ nhanh chóng biến mất ở cửa thông đạo.
Thấy người của phủ thành chủ đều đi vào, Diên Thiệu Bách nhanh chóng an bài nhân viên, “Vu Thấu, ngươi mang hai mươi người trông coi ở bên ngoài, những người còn lại sau ba phút cùng ta đi xuống.”
Ba phút là thời gian rất vi diệu, vừa có thể lấy những người phủ thành chủ kia làm tiên phong chặn lại một phần phiền phức, có thể phòng ngừa những người này làm bộ hãm hại bọn họ.
Ba phút thoáng cái thoáng qua, Diên Thiệu Bách ngoại trừ mang theo Mạc Hoài Song, liền đem sáu người đi cùng hắn, trong đó có cả vị “Nhờ mở cửa” kia.
Mạc Hoài Song phụ thân thạch giáp, lúc này mới cẩn cẩn thận thận bước vào di tích.
Chờ đến khi chân chính bước vào di tích, Mạc Hoài Song phát hiện nguồn phát sáng bên trong di tích không phải là từ bóng đèn như hắn vẫn nghĩ, mà là tất cả mặt tường đều đang phát sáng. Đồng thời dù cho đã qua vạn năm, nhưng đất dưới chân vẫn sạch sẽ như ban đầu, không thấy tro bụi, toàn bộ di tích giống như bị giữ ở chân không.
“Tại sao những di tích trước kia không thiết kế theo loại này?” Mạc Hoài Song chỉ chỉ mặt tường.
Diên Thiệu Bách, “Bị làm hư, không có cách nào trở lại bình thường, những đèn ở di tích là sau này giả bộ.”
Chẳng trách, xem ra dù có bản mẫu, khoa học kỹ thuật của văn minh nguyên thủy cũng không phải là thứ mà văn minh đá có thể phỏng chế được.
Thông đạo của di tích rất dài, đoàn người Mạc Hoài Song đi tầm mười phút, trước mắt mới xuất hiện một cửa.
Mạc Hoài Song lếc mắt nhìn bên trong một chút, một hành lang thật dài, bên hành lang không có một bóng người, hai bên đều là kim loại, có chút giống như ký túc xá đại học.
“Đám người phủ thành chủ có thể giấu ở chỗ này hay không?” Mạc Hoài Song nhẹ giọng nói.
Diên Thiệu Bách, “Không quan tâm, chúng ta soát từ thấp hướng lên, nếu như bọn họ thật sự tìm được đồ vật đi lên, Vu Thấu cũng có thể đem người cản lại.”
Mạc Hoài Song gật đầu, không tiếp tục quan tâm động tĩnh của tầng này, cầm Đạt Mã trong tay tiếp tục đi xuống.
Ước chừng đi được 15 phút, cuối cũng một cửa ra xuất hiện trước mặt bọn họ.
Diên Thiệu Bách che chở Mạc Hoài Song, bước chân đi vào đầu tiên.
Kết quả còn không đợi hắn tinh tế đánh giá phong cảnh của tầng cuối cùng này, cành cửa duy nhất của căn phòng hợp kim được mở ra, đội trưởng hộ vệ lấy cái túi xách lớn của hắn bước ra.
Thời điểm nhìn thấy Diên Thiệu Bách hắn sững sờ, sau đó phát hiện đối phương không có phụ thân thạch giáp cấp chín, trên mặt không khỏi mừng rỡ như điên.
Tay hắn nắm đại kiếm, mũi chân dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hướng về một bên lao tới.
Không gian của tầng cuối cùng rất lớn, có chút giống như võ trường, mà đội trưởng hộ vệ muốn chạy trốn cho nên hướng về chỗ trống.
Toàn lực chú ý của chiến sĩ Cửu Bác bị cái bao trên lưng hắn hấp dẫn, làm gì có chuyện thả hắn đi, không cần Diên Thiệu Bách dặn dò liền bắt đầu bọc đánh.
Trưởng đội hộ vệ từ vòng vây của chiến sĩ cấp tám bộc lộ tài năng đảm nhiệm chức vụ này, thực lực không tầm thường, động tác của hắn cực kỳ nhanh, mà không ham chiến, chỉ vì chạy thoát.
Diên Thiệu Bách vì bảo vệ Mạc Hoài Song cũng không có tham chiến, hơn nữa hắn cho rằng, dưới tình huống sáu đối một, bắt tên đội trưởng hộ vệ này không thành vấn đề.
Sự thực chứng minh, lần này là hắn đánh giá cao đội viên của chính mình.
Thực lực của đội hộ vệ trưởng này tương đối cường hãn, hoặc là nói thực lực chạy trốn của hắn tương đối cường hãn, dưới tình huống sáu vị chiến sĩ Cửu Bác không ngừng tấn công, hắn đội nhiên thay đổi thân pháp, dáng người dùng tốc độ quỷ dị thoát khỏi vòng vây của sáu người, nhằm về phía cửa chạy trốn.
Chiến sĩ phản ứng nhanh nhất cũng chỉ kịp lưu lại ba lô sau lưng hắn.
Chiến đấu kết thúc, sáu người xấu hổ không thôi, người bắt được ba lô kia cũng không dám nhìn Diên Thiệu Bách, cúi đầu tiến lên trước đem ba lô đưa tới.
Diên Thiệu Bách không nói gì, nhận lấy bao mở ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp gỗ màu đen.
Trên hộp là hoa văn phức tạp màu vàng quấn lấy một cành hoa, nhìn ra được niên đại đã xa xưa, nhưng hộp gỗ được bảo quản rất tốt, không có vết tích của thời gian.
Mạc Hoài Song có chút ngạc nhiên cầm hộp lên, dùng ngón tay được thạch giáp bao phủ sờ soạng lần mò, động tác mềm nhẹ giống như chạm vào đứa bé mới ra đời.
“Chà chà, bảo vật vô giá.” Mạc Hoài Song giơ hộp lên xem đi xem lại.
Hộp được điêu khắc tinh mỹ, vân gỗ trên hộp vô cùng tự nhiên, liền thành một khối, hoa văn trên hộp có thể nói là đẹp đến dị thường, vô cùng linh động, coi như Mạc Hoài Song không có chút tế bào nghệ thuật nào, cũng nhìn ra được đồ chơi này nhất định là xuất phát từ tay người giàu, dù trên Trái Đất cũng có giá trị liên thành.
Mà vấn đề này,người có loại tay nghề này, không có ai không phải là người có kinh nghiệm lâu năm, mà ở thế giới đá này, người văn minh nguyên thủy làm gì có chuyện dùng vô số gỗ làm ra loại đồ vật này?
Quá xa xỉ, có được hay không!
Diên Thiệu Bách nhận lấy hộp trên tay Mạc Hoài Song, tìm kiếm chỗ tiếp giá giữa thân và nắp hộp, “Ta mở ra.”
Nhóm người vừa nghe Diên Thiệu Bách nói như vậy, mỗi người đều trợn to mắt, chuẩn bị nhìn một chút bên trong có cái gì tốt không.
Hai tay Diên Thiệu Bách nhẹ nhàng dừng sức mở nắp hộp, kết quả nắp hộp không có chút động tĩnh nào, có kinh nghiệm lần này, Diên Thiệu Bách đại khái cũng đoán được hộp này sợ là có phương pháp khác để mở ra.
Hắn nâng hộp lên tỉ mỉ quan sát, vừa nhìn thấy một tia dị thường ở cành hoa được nhiều hoa văn phiền phức quấn quanh.
Đồ án hình hoa văn ở mặt bên hộp khác những chỗ khác, chỉ vì màu mạ vành phai màu, khiến hai loại này không khác nhau là mấy, nếu như không tỉ mỉ kiểm tra, chỉ sợ sẽ không phát hiện.
Tay Diên Thiệu Bách sờ sờ đồ án này, năm giây sau, nắm hộp giống như con trai bắt đầu mở miệng ra, lộ ra bí mật ẩn dấu vạn năm.
Diên Thiệu Bách bước chân kiên định đi tới, bắp thịt toàn thân căng lên, thời khắc đề phòng, chỉ đợi vừa có gì không đúng liền nhanh chóng lui lại.
Một bước, hai bước, ba bước… Diên Thiệu Bách hoàn toàn không bị thương chút nào đứng trước thi thể.
Mạc Hoài Song giống như người máy được nối lại nguồn điện, hắn thở dài một hơi, bước nhanh ra nghênh đón Diên Thiệu Bách.
Vì hình tượng của Diên Thiệu Bách cùng Cửu Bác, hắn khắc chế chính mình không đi cùng với hắn một đoạn đoạn đường kia, nhưng trên đường trở về này, hắn làm sao cũng không thể để cho hắn đi một mình.
Đội trưởng hộ vệ liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, bắt đầu vòng thứ hai.
…
Đợi đến thời điểm độc giác thú cấp tám tiến đến cửa lớn của di tích, hai đội nhân mã căn bản không gặp phải công kích nào.
Lông mày Mạc Hoài Song không khỏi cau lại, tuy rằng đáy lòng cũng không hy vọng di tích sẽ tấn công, nhưng khi thực sự gặp phải, hắn liền có chút khó chịu. Bởi vì chuyện này cũng có nghĩa là, chân tướng đang gần kề vào suy đoán của mình.
Diên Thiệu Bách ôm lấy vai hắn vỗ vỗ.
Nguy hiểm của di tích số một đã được quét dọn, vậy chỉ còn lại mở cửa.
Trưởng đội hộ vệ làm một tư thế mời với Diên Thiệu Bách, ra hiệu Cửu Bác đi tới, đây là tôn trọng đối với cường giả, cũng đang dùng hành động thực tế chứng tỏ thái độ của hắn, hắn đại biểu phủ thành chủ bỏ qua quyền lợi tiến vào đầu tiên.
Diên Thiệu Bách liếc mắt ra hiệu người phía sau một cái, Mạc Hoài Song nhìn thấy một thanh niên tương đối lạ mặt cầm bảng điện tử chạy chậm vào di tích.
Hắn đem bảng điện tử liên kết với mạch điều khiển của di tích, bận bịu một canh giờ, cửa lớn đóng chặt liền phát ra một tiếng “Cạch”.
Tầm mắt mọi người chăm chú nhìn cửa lớn, chỉ có Mạc Hoài Song thỉnh thoảng liếc nhìn thanh niên phụ trách mở cửa một cái.
“Rất lợi hại a.” Trong giọng nói của Mạc Hoài Song mang theo sự bội phục.
Từ khoa học kỹ thuật của thế giới này, không khó để suy đoán được trình độ phát triển của xã hội Văn Minh nguyên thủy. Dùng văn minh cấp thấp phá giải mật mã của văn minh cấp cao, thực sự là vô cùng tự hào.
Diên Thiệu Bách vòng tay qua vai Mạc Hoài Song rồi kéo lại, ghé vào lỗ tai hắn dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được nói, “Tất cả mọi người tìm kiếm di tích đều chuyên môn nghiên cứu mật mã của di tích, trong bảng điện tử có chương trình phiên dịch hạt nhân mật mã.”
Cho nên nói mở ra cửa lớn không phải là công lao của hắn.
Mạc Hoài Song liếc mắt nhìn hắn một cái,cười mà không nói.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cửa lớn kim loại màu bạc lại một lần nữa phát ra âm thanh “cạch cạch”, trên cửa lộ ra một cái khe, cửa hướng xuống lòng đất.
Bởi vì di tích đã lâu đời, cửa lớn mở ra cũng không trôi chảy, có chút máy cũ có cảm giác như bị ép khởi động.
Sau ba phút, cánh cửa cũng không cao lắm này hoàn toàn được mở ra, di tích số một thần bí rốt cuộc cũng lộ ra khăn che mặt của nó.
Cảm ứng được cửa lớn khởi động, bên trong di tích sáng lên, tia sáng không chói mắt, không khác lắm so với ánh sáng tự nhiên, nếu như không phải xác định trong di tích ánh sáng không chiếu vào được, không ai cho rằng đây là tác dụng của đèn.
Chi tiết nhỏ thấy thực lực!
Mạc Hoài Song đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với văn minh cao cấp vượt xa khoa học kỹ thuật của Trái Đất. cái cảm giác này tương đối giống như nhân loại mong chờ với tương lai.
Hắn chà chà hai tay, có chút nóng lòng muốn thử, coi như bên trong không có đồ vật, có thể nguyên nước nguyên vị tham quan một phen, cũng là kiến thức không nhỏ.
Diên Thiệu Bách quan sát bên trong di tích một phen, phương thức kiến tạo của di tích số một không giống như những di tích khác, không có hành lang có tác dụng phòng hộ, kiến trúc giống như kim tự tháp trống trải một khoảng, chỉ có có những thông đạo kéo dài hướng về phía dưới.
Diên Thiệu Bách không vội vã di vào, hắn liếc nhìn về phia trưởng đội hộ vệ trưởng, lộ ra nụ cười tính kế, “Đội trưởng, mời đi trước.”
Sắc mặt đội trưởng hộ vệ trầm xuống.
Diên Thiệu Bách chỉ làm như không thấy, nếu không phải cần giữ bọn họ lại để làm tiên phong mở đường, làm sao có thể lưu lại những người này đến bây giờ.
Đội trưởng hộ vệ cũng biết dưới tình huống địch mạnh ta yếu, nhiều lời vô ích, hắn cau mặt bắt đầu dò đường.
Thi thể độc giác thú cấp tám được ném vào di tích, không có chùm sáng đan xen như trong tưởng tượng, thi thể hoàn hảo không có chút tổn hại.
Người đến lượt lấy thi thể cúi đầu nhanh chóng bước vào đem thi thể mang ra.
“Chúng ta đi.” Đội trưởng hộ vệ sau khi lấy ra một cái ba lô màu đen từ trên xe liền hạ lệnh đi vào.
Mười lăm chiến sĩ phủ thành chủ nhanh chóng biến mất ở cửa thông đạo.
Thấy người của phủ thành chủ đều đi vào, Diên Thiệu Bách nhanh chóng an bài nhân viên, “Vu Thấu, ngươi mang hai mươi người trông coi ở bên ngoài, những người còn lại sau ba phút cùng ta đi xuống.”
Ba phút là thời gian rất vi diệu, vừa có thể lấy những người phủ thành chủ kia làm tiên phong chặn lại một phần phiền phức, có thể phòng ngừa những người này làm bộ hãm hại bọn họ.
Ba phút thoáng cái thoáng qua, Diên Thiệu Bách ngoại trừ mang theo Mạc Hoài Song, liền đem sáu người đi cùng hắn, trong đó có cả vị “Nhờ mở cửa” kia.
Mạc Hoài Song phụ thân thạch giáp, lúc này mới cẩn cẩn thận thận bước vào di tích.
Chờ đến khi chân chính bước vào di tích, Mạc Hoài Song phát hiện nguồn phát sáng bên trong di tích không phải là từ bóng đèn như hắn vẫn nghĩ, mà là tất cả mặt tường đều đang phát sáng. Đồng thời dù cho đã qua vạn năm, nhưng đất dưới chân vẫn sạch sẽ như ban đầu, không thấy tro bụi, toàn bộ di tích giống như bị giữ ở chân không.
“Tại sao những di tích trước kia không thiết kế theo loại này?” Mạc Hoài Song chỉ chỉ mặt tường.
Diên Thiệu Bách, “Bị làm hư, không có cách nào trở lại bình thường, những đèn ở di tích là sau này giả bộ.”
Chẳng trách, xem ra dù có bản mẫu, khoa học kỹ thuật của văn minh nguyên thủy cũng không phải là thứ mà văn minh đá có thể phỏng chế được.
Thông đạo của di tích rất dài, đoàn người Mạc Hoài Song đi tầm mười phút, trước mắt mới xuất hiện một cửa.
Mạc Hoài Song lếc mắt nhìn bên trong một chút, một hành lang thật dài, bên hành lang không có một bóng người, hai bên đều là kim loại, có chút giống như ký túc xá đại học.
“Đám người phủ thành chủ có thể giấu ở chỗ này hay không?” Mạc Hoài Song nhẹ giọng nói.
Diên Thiệu Bách, “Không quan tâm, chúng ta soát từ thấp hướng lên, nếu như bọn họ thật sự tìm được đồ vật đi lên, Vu Thấu cũng có thể đem người cản lại.”
Mạc Hoài Song gật đầu, không tiếp tục quan tâm động tĩnh của tầng này, cầm Đạt Mã trong tay tiếp tục đi xuống.
Ước chừng đi được phút, cuối cũng một cửa ra xuất hiện trước mặt bọn họ.
Diên Thiệu Bách che chở Mạc Hoài Song, bước chân đi vào đầu tiên.
Kết quả còn không đợi hắn tinh tế đánh giá phong cảnh của tầng cuối cùng này, cành cửa duy nhất của căn phòng hợp kim được mở ra, đội trưởng hộ vệ lấy cái túi xách lớn của hắn bước ra.
Thời điểm nhìn thấy Diên Thiệu Bách hắn sững sờ, sau đó phát hiện đối phương không có phụ thân thạch giáp cấp chín, trên mặt không khỏi mừng rỡ như điên.
Tay hắn nắm đại kiếm, mũi chân dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hướng về một bên lao tới.
Không gian của tầng cuối cùng rất lớn, có chút giống như võ trường, mà đội trưởng hộ vệ muốn chạy trốn cho nên hướng về chỗ trống.
Toàn lực chú ý của chiến sĩ Cửu Bác bị cái bao trên lưng hắn hấp dẫn, làm gì có chuyện thả hắn đi, không cần Diên Thiệu Bách dặn dò liền bắt đầu bọc đánh.
Trưởng đội hộ vệ từ vòng vây của chiến sĩ cấp tám bộc lộ tài năng đảm nhiệm chức vụ này, thực lực không tầm thường, động tác của hắn cực kỳ nhanh, mà không ham chiến, chỉ vì chạy thoát.
Diên Thiệu Bách vì bảo vệ Mạc Hoài Song cũng không có tham chiến, hơn nữa hắn cho rằng, dưới tình huống sáu đối một, bắt tên đội trưởng hộ vệ này không thành vấn đề.
Sự thực chứng minh, lần này là hắn đánh giá cao đội viên của chính mình.
Thực lực của đội hộ vệ trưởng này tương đối cường hãn, hoặc là nói thực lực chạy trốn của hắn tương đối cường hãn, dưới tình huống sáu vị chiến sĩ Cửu Bác không ngừng tấn công, hắn đội nhiên thay đổi thân pháp, dáng người dùng tốc độ quỷ dị thoát khỏi vòng vây của sáu người, nhằm về phía cửa chạy trốn.
Chiến sĩ phản ứng nhanh nhất cũng chỉ kịp lưu lại ba lô sau lưng hắn.
Chiến đấu kết thúc, sáu người xấu hổ không thôi, người bắt được ba lô kia cũng không dám nhìn Diên Thiệu Bách, cúi đầu tiến lên trước đem ba lô đưa tới.
Diên Thiệu Bách không nói gì, nhận lấy bao mở ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp gỗ màu đen.
Trên hộp là hoa văn phức tạp màu vàng quấn lấy một cành hoa, nhìn ra được niên đại đã xa xưa, nhưng hộp gỗ được bảo quản rất tốt, không có vết tích của thời gian.
Mạc Hoài Song có chút ngạc nhiên cầm hộp lên, dùng ngón tay được thạch giáp bao phủ sờ soạng lần mò, động tác mềm nhẹ giống như chạm vào đứa bé mới ra đời.
“Chà chà, bảo vật vô giá.” Mạc Hoài Song giơ hộp lên xem đi xem lại.
Hộp được điêu khắc tinh mỹ, vân gỗ trên hộp vô cùng tự nhiên, liền thành một khối, hoa văn trên hộp có thể nói là đẹp đến dị thường, vô cùng linh động, coi như Mạc Hoài Song không có chút tế bào nghệ thuật nào, cũng nhìn ra được đồ chơi này nhất định là xuất phát từ tay người giàu, dù trên Trái Đất cũng có giá trị liên thành.
Mà vấn đề này,người có loại tay nghề này, không có ai không phải là người có kinh nghiệm lâu năm, mà ở thế giới đá này, người văn minh nguyên thủy làm gì có chuyện dùng vô số gỗ làm ra loại đồ vật này?
Quá xa xỉ, có được hay không!
Diên Thiệu Bách nhận lấy hộp trên tay Mạc Hoài Song, tìm kiếm chỗ tiếp giá giữa thân và nắp hộp, “Ta mở ra.”
Nhóm người vừa nghe Diên Thiệu Bách nói như vậy, mỗi người đều trợn to mắt, chuẩn bị nhìn một chút bên trong có cái gì tốt không.
Hai tay Diên Thiệu Bách nhẹ nhàng dừng sức mở nắp hộp, kết quả nắp hộp không có chút động tĩnh nào, có kinh nghiệm lần này, Diên Thiệu Bách đại khái cũng đoán được hộp này sợ là có phương pháp khác để mở ra.
Hắn nâng hộp lên tỉ mỉ quan sát, vừa nhìn thấy một tia dị thường ở cành hoa được nhiều hoa văn phiền phức quấn quanh.
Đồ án hình hoa văn ở mặt bên hộp khác những chỗ khác, chỉ vì màu mạ vành phai màu, khiến hai loại này không khác nhau là mấy, nếu như không tỉ mỉ kiểm tra, chỉ sợ sẽ không phát hiện.
Tay Diên Thiệu Bách sờ sờ đồ án này, năm giây sau, nắm hộp giống như con trai bắt đầu mở miệng ra, lộ ra bí mật ẩn dấu vạn năm.