Cần trợ giúp nhà Trương Đại Xuyên, nhà Ngô Địch cùng nhà lý chính, nhưng không thể giúp đỡ công khai. Sống ở nông thôn, chỗ tốt là có chuyện gì bà con hương thân có thể tương trợ cho nhau Chỗ hỏng là, do quá quen thuộc nên người ngoài đều tương đối rõ ràng điều kiện kinh tế lẫn nhau. Có cách biệt liền có so bì, một khi chênh lệch giàu nghèo quá lớn, rất dễ phát sinh mâu thuẫn.
Nếu những người khác biết Trương gia, Ngô gia cùng lý chính gia đột nhiên phất lên là có liên quan đến nhà Tần Miễn, trong thôn nhất định không được yên ổn. Để tránh phiền toái, Tần Miễn quyết định đứng phía sau màn.
Trương Đại Xuyên không có tay nghề đặc biệt gì, nhưng tuổi trẻ sức lớn, đầu óc cũng nhanh nhẹn. Lúc làm tăm trúc cho ‘Món ăn ngon’ kiếm được một số tiền, trước ngày mùa còn mua một chiếc xe lừa. Tần Miễn cảm thấy Trương Đại Xuyên có thể làm ‘nghiệp vụ chạy xe’, Song Hưởng lâu cùng ‘Món ăn ngon’ buôn bán ngày càng tốt, mỗi ngày có không ít người cố ý từ huyện Chiêu Dương đến trấn Lưu Thuỷ dùng cơm, thậm chí không ít thương nhân ngang qua huyện Chiêu Dương nghe thấy danh tiếng Song Hưởng lâu cùng ‘Món ăn ngon’ cũng sẽ cố ý đi thêm đoạn đường đến ăn thử, vừa được ăn ngon, khi về nhà còn có thể thêm đề tài câu chuyện. Người nhiều, xe liền cần nhiều hơn. Đưa đón khách nhân, không nói nhiều, mỗi ngày ít nhất có thể kiếm ba mươi văn tiền. Chạy một tháng chính là một ngàn văn tiền, tức một lượng bạc, không khá hơn so với kiếm ăn từ đất à? Không chỉ như vậy. Trong thôn có không ít cô nương, tức phụ thường đan dây kết, may đế giày, thêu khăn tay, làm túi tiền nhỉ? Nữ tử bình thường không tiện đi xa, bình thường chăm lo xử lý việc nhà cũng không có dư thời gian đi họp chợ. Vừa làm ‘nghiệp vụ chạy xe’, Trương Đại Xuyên có thể thuận tiện bán hộ mấy thứ nho nhỏ đó giúp họ. Người bên ngoài có lẽ sẽ thích phong cách thêu thùa của bản địa nhở? Mỗi một món bán ra, nâng giá lên một chút, sẽ là một nguồn thu nhập khác.
Nhà Ngô Địch hơi khó hơn chút. Bản thân Ngô Địch không có tay nghề, Tần Miễn lại không tính an bài hắn ta vào trong sản nghiệp nhà mình, bèn ra chủ ý cho nhà hắn dùng giun đất nuôi gà. Bây giờ người nuôi gà đa số là nuôi thả, người hiểu biết hơn thì dùng rau nát cho chúng ăn, nhiếu nhất là thêm chút cơm thừa gạo lức. Nuôi dưỡng giun phí tổn thấp, thích hợp với người gia cảnh bình thường như Ngô Địch.
Dựa theo điều tra, đại nhi tử lý chính là thợ đan tre nứa, tiểu nhi tử là thợ đánh bông vải. Lý chính có tính toán trước, sau khi hai nhi tử ra đời, vì tránh cho hai nhi tử lúc trưởng thành sẽ tranh đoạt gia sản với nhau, cũng như biết cả hai đều không có thiên phú học hành, ông bèn sắp xếp hai con học hai nghề khác nhau. Đáng tiếc thời buổi này kiếm ăn khó khăn, người có tay nghề chỉ khá hơn người bình thường chút đỉnh, cạnh tranh trong nghề cũng lớn. Khi hai nhi tử ông trưởng thành, chủ yếu vẫn sống bằng ruộng đất, rãnh rỗi mới tìm việc lặt vặt làm kiếm thêm tiền mỡ tiền muối. Bình thường, người trong thôn muốn đan sọt rổ hoặc muốn thay đánh lại chăn bông cũ, đều tìm bọn họ. Ý kiến Tần Miễn đề xuất cho lão Đại nhà lý chính là đa dạng hoá các vật phẩm đan lát hoặc là vẽ thêm hoa văn hình ảnh khiến vật phẩm đan lát thêm *** xảo đẹp mắt, bao gồm lẵng tre, giỏ trúc, chiếu trúc, chiếu cỏ. Đồng thời hắn còn đưa tặng vài bức vẽ kiểu dáng đồ đan lát mình thấy kiếp trước. Kiểu mẫu đa dạng hơn thì lão Đại phải tự mày mò. Hắn cho lão Nhị nhà lý chính bản vẽ máy cán bông, tách hạt bông ra khỏi sợi bông, có thể hoạt động bằng tay hoặc chân, coi như bảo lưu được vốn ban đầu cho lão Nhị. Nguyên lý máy cán bông cũng không phức tạp, Tần Miễn nhớ lúc hắn còn rất nhỏ, nhà ông ngoại có cái máy cán bông bằng tay, thường thấy ông tháo rời làm vệ sinh. Loại máy độc nhất vô nhị này, tất nhiên kiếm được nhiều tiền. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đương nhiên các chủ ý này là Tần Miễn dặn Phúc thúc lén chuyển lời cho ba nhà này. Người ba nhà không hề nghĩ một trong các dụng ý của Tần Miễn là để họ phân tán lực chú ý của thôn dân, chỉ cho rằng Tần Miễn, Lôi Thiết xét trên quan hệ gia hảo (Trương Đại Xuyên, Ngô Địch) cùng địa vị (lý chính) mới cung cấp cho bọn họ, vừa cảm kích vừa cảm động. Đường kiếm tiền tốt như thế, không cần ai dặn, bọn họ cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài. Đạo lý vật quý do hiếm, mọi người đều biết.
Giải quyết chuyện này xong, Tần Miễn cầm một rổ đào đi bái phỏng nhà Triệu Văn Trung.
Ngày hè oi bức, thôn dân đều có thói quen mở rộng đại môn cho mát. Tần Miễn vừa tới cửa, còn chưa kịp chủ động mở miệng, bà nhà Triệu Văn Trung ngồi lặt rau ở nhà chính liền lộ vẻ kinh hỉ, đứng lên, nhiệt tình ra ngênh đón, bàn tay chà chà áo quần.
“Tức phụ Lôi Thiết đến chơi, là khách hiếm thấy nha. Mau vào nhà ngồi.” Bà gọi với vào sương phòng “Đương gia, có khách đến thăm.” Tần Miễn đưa rổ cho bà, cười nói: “Thím, quấy rầy rồi. Đây là một chút lòng thành, mong thím đừng ghét bỏ.”
“Đến thì đến, mang theo đồ này nọ làm gì? Khách khí quá!” Bà nhà Triệu Văn Trung đặt rổ trái cây ở một bên, nhanh nhẹn rót cho hắn một ly trà lạnh “Nào, uống chén trà cho bớt nóng.”
Triệu Văn Trung ngồi trên chiếu chơi đùa với cháu đích tôn ba tuổi, bèn giày vào, ôm tôn tử ra ngoài.
“Triệu bá.” Ánh mắt Tần Miễn đặt vào tiểu hài tử “Đây là tôn tử của ngài? Lớn lên rất khoẻ mạnh.”
“Tiểu tử này da dày lắm.” Triệu Văn Trung vỗ vỗ mông đứa cháu, đưa nó cho bà nhà mình.
“Gia gia, ta muốn ăn đào lớn!” Hai tay đứa bé vịn rổ, liếm liếm môi.
“Chỉ biết có ăn thôi.” Bà nhà Triệu Văn Trung cười mắng “Bà nội đi rửa cho ngươi. Tức phụ Lôi Thiết, các ngươi trò chuyện, thứ lỗi ta không thể tiếp một lúc.”
“Thím cứ tự nhiên.”
Bà nhà Triệu Văn Trung bế tôn tử, xách rổ đi tới gian bếp trong sân.
“Nay ngươi và Lôi Thiết chính là đại hồng nhân(1) trong thôn, có thể đến nhà ngồi chơi đã là nể mặt mũi, sao còn mang đồ này nọ làm gì?” Triệu Văn Trung nói đùa. Thật lâu trước kia ông đối với Tần Miễn, Lôi Thiết cũng rất khách khí. Sự thật chứng minh ông không sai, sau này quả thật dính không ít vẻ vang của nhà Lôi Thiết.
Tần Miễn cười nói: “Triệu bá nói đùa, ta đây là vô sự không lên điện Tam Bảo(2).”
“Hả? Ta còn có khả năng giúp đỡ chỗ ngươi ư?” Triệu Văn Trung thầm suy đoán, không có đáp án “Nói thử xem, chỉ cần nằm trong phạm vi năng lực của ta, ta nhất định không chối từ.”
“Qủa thật nằm trong phạm vi năng lực của ngài.” Tần Miễn nói thẳng “Ta muốn mua nhà cũ của ngài.”
Triệu Văn Trung cảm thấy khó hiểu. Phòng ở nhà Lôi Thiết không nhỏ, mua thêm một tòa nhà cũ kỹ làm gì? Khẳng định không phải để ở. Chẳng lẽ dùng để làm ăn? Nhưng một thôn trang nhỏ thế này, lò đậu hủ, xưởng rượu, hộ nuôi cá đã có, còn có thể có thương cơ gì? Suy tư một lát không ra, ông cũng không nhập nhằng “Được, toà nhà kia bỏ trống cũng lãng phí, ngươi muốn mua thì bán cho ngươi. Ao nước kia cũng thuộc về nhà chúng ta, nếu ngươi cần thì mua luôn một thể.”
“Ta cũng có ý này. Ngài thấy bao nhiêu thì thích hợp?” Tần Miễn sớm biết việc sẽ thuận lợi, vẻ mặt không hề đổi, có chút khí chất khiến người không thể nhìn ra nông sâu.
Triệu Văn Trung thực thẳng thắn “Ba lượng là được.”
Tần Miễn bất ngờ “Vậy không được, ao thì cũng thôi, toà nhà tuy cũ chút nhưng, tường vách mái ngói không bị tổn hại quá lớn, không thể chỉ giá này.”
Triệu Văn Trung vốn có ý kết thâm giao cùng Tần Miễn, Lôi Thiết, nghe vậy, càng thêm tán thưởng phẩm hạnh đối phương, cười ha ha “Nói đến mái ngói, hồi trước lúc các ngươi vào ở đã thay mới không ít. Cộng thêm ao nước tính ba lượng bạc cũng không thiệt.”
Thấy ông không phải ra vẻ hào phóng, Tần Miễn không từ chối nữa, cười nói “Vậy ta xin chiếm tiện nghi này của Triệu bá. Có vẻ như tôn tử ngài rất thích ăn đào, lát nữa ta trở về sẽ đưa sang thêm một rổ.”
Triệu Văn Trung cười nói: “Vậy tốt quá.”
Tần Miễn đưa ông ba lượng bạc, nhận lấy khế ước mua bán căn nhà cũ.
Hắn vừa đi, bà nhà Triệu Văn Trung ôm tôn tử trở lại nhà chính, sau khi hỏi rõ, cũng hiểu việc này làm được. Tòa nhà đó để trống cũng dần dần hư hại, còn có thể thêm được một rổ đào mật, đây là việc rất có mặt mũi trong thôn đấy!
Tại cổng Du nhiên điền cư, một chiếc xe ngựa ở xa đến chậm rãi dừng lại, một xa phu và một tiểu tư nhảy xuống khỏi càng xe. Tiểu tư kê một ghế dựa có gác chân xuống đất.
Từ trong buồng xe, một vị nam nhân trung niên râu đen dài bước xuống, thân vận trường bào vạt nghiêng màu xám, mi mục loé *** quang, đảo qua bốn chữ ‘Du nhiên điền cư’ trên vách tường, khẽ gật đầu.
Tiểu tư tiến lên gõ cửa.
“Có ai không?”
Lôi Tần Trung mở cửa “Các ngươi tìm ai?”
Tiểu tư lấy một túi tiền nhỏ từ trong tay áo ra nhét vào tay Lôi Tần Trung, miệng ngọt vô cùng “Vị đại ca này, dám hỏi đây có phải là nơi ở của Lôi lão bản cùng Tần lão bản Song Hưởng lâu không?”
Lôi Tần Trung mặt không đổi sắc nhận túi tiền. Phúc quản gia đã dạy, người đến bái phỏng khen thưởng gì đó, cứ nhận không cần lãng phí.
“Phải. Các ngươi là?”
“Phiền đại ca vào thông báo dùm một tiếng, Tôn chưởng quầy từ huyện Chiêu Dương tới bái phỏng.”
“Xin chờ một lát, ta đi bẩm báo chủ tử.” Lôi Tần Trung đóng cửa lại, chạy về phía mảnh rừng nhỏ.
Lôi Thiết đang thao luyện cùng nhóm gia tướng. Đám người Lôi Tần Thuận đứng phơi nắng dưới thái dương, đứa nào đứa nấy ướt đẫm mồ hôi, dù chỉ đứng không cũng mệt. Nhưng rèn luyện khá lâu, hiệu quả cũng rõ rệt, so với lúc đầu, tất cả trở nên rắn chắc và có nghị lực, đứng thẳng ở nơi đó tựa như cây bạch dương mạnh mẽ.
Lôi Thiết một thân áo xanh, vẫn nhẹ nhàng khoan khoái như cũ.
Lôi Tần Trung đi đến trước mặt y “Khởi bẩm đại thiếu gia, có một vị tự xưng là chưởng quầy cầu kiến, muốn hỏi mua hoa quả trong điền cư.”
“Không gặp.” Lôi Thiết “Kế tiếp, trung bình tấn nửa canh giờ.”
“Vâng!”
Lôi Tần Trung chạy nhanh ra đại môn, mở cửa nói câu “Chủ tử chúng ta nói hoa quả nhà chúng ta không bán” liền đóng cửa lại.
“Này — ngươi!” Tiểu tư nói còn chưa dứt lời, đại môn đã khép lại, đành phải đi trở về bên cạnh chưởng quầy “Chưởng quầy, ngài xem?”
Hàng mày Ngụy chưởng quầy nhíu chặt. Ông đã sớm nghe nói hoa quả của Du nhiên điền cư chỉ cung ứng cho Song Hưởng lâu, nhưng không biết ngay cả một cơ hội bàn bạc, người ta cũng không cho.
Tần Miễn đạp lên bóng cây tản bộ trở về, buồn bực nhìn thoáng qua mấy người đứng trước cổng lớn nhà mình. Nhưng hắn không thèm hỏi, trực tiếp đi đến gõ cửa. Nếu mấy người này không được A Thiết mời vào, khẳng định có nguyên nhân bên trong. Hắn còn chưa nhận ra, tình cảm giữa mình và Lôi Thiết đã lên đến mức độ rất sâu, tín nhiệm lẫn nhau tự nhiên như hít thở, không có bất cứ hoài nghi.
“Mở cửa.”
-Hết chương 101-
Chú giải:
(1) Đại hồng nhân: ý chỉ một người có địa vị uy quyền
(2) Vô sự không lên điện Tam Bảo: không gặp chuyện thì không thấy đến điện Tam Bảo, nghĩa tương đương với “gặp chuyện mới ôm chân Phật”.
———
Nếu những người khác biết Trương gia, Ngô gia cùng lý chính gia đột nhiên phất lên là có liên quan đến nhà Tần Miễn, trong thôn nhất định không được yên ổn. Để tránh phiền toái, Tần Miễn quyết định đứng phía sau màn.
Trương Đại Xuyên không có tay nghề đặc biệt gì, nhưng tuổi trẻ sức lớn, đầu óc cũng nhanh nhẹn. Lúc làm tăm trúc cho ‘Món ăn ngon’ kiếm được một số tiền, trước ngày mùa còn mua một chiếc xe lừa. Tần Miễn cảm thấy Trương Đại Xuyên có thể làm ‘nghiệp vụ chạy xe’, Song Hưởng lâu cùng ‘Món ăn ngon’ buôn bán ngày càng tốt, mỗi ngày có không ít người cố ý từ huyện Chiêu Dương đến trấn Lưu Thuỷ dùng cơm, thậm chí không ít thương nhân ngang qua huyện Chiêu Dương nghe thấy danh tiếng Song Hưởng lâu cùng ‘Món ăn ngon’ cũng sẽ cố ý đi thêm đoạn đường đến ăn thử, vừa được ăn ngon, khi về nhà còn có thể thêm đề tài câu chuyện. Người nhiều, xe liền cần nhiều hơn. Đưa đón khách nhân, không nói nhiều, mỗi ngày ít nhất có thể kiếm ba mươi văn tiền. Chạy một tháng chính là một ngàn văn tiền, tức một lượng bạc, không khá hơn so với kiếm ăn từ đất à? Không chỉ như vậy. Trong thôn có không ít cô nương, tức phụ thường đan dây kết, may đế giày, thêu khăn tay, làm túi tiền nhỉ? Nữ tử bình thường không tiện đi xa, bình thường chăm lo xử lý việc nhà cũng không có dư thời gian đi họp chợ. Vừa làm ‘nghiệp vụ chạy xe’, Trương Đại Xuyên có thể thuận tiện bán hộ mấy thứ nho nhỏ đó giúp họ. Người bên ngoài có lẽ sẽ thích phong cách thêu thùa của bản địa nhở? Mỗi một món bán ra, nâng giá lên một chút, sẽ là một nguồn thu nhập khác.
Nhà Ngô Địch hơi khó hơn chút. Bản thân Ngô Địch không có tay nghề, Tần Miễn lại không tính an bài hắn ta vào trong sản nghiệp nhà mình, bèn ra chủ ý cho nhà hắn dùng giun đất nuôi gà. Bây giờ người nuôi gà đa số là nuôi thả, người hiểu biết hơn thì dùng rau nát cho chúng ăn, nhiếu nhất là thêm chút cơm thừa gạo lức. Nuôi dưỡng giun phí tổn thấp, thích hợp với người gia cảnh bình thường như Ngô Địch.
Dựa theo điều tra, đại nhi tử lý chính là thợ đan tre nứa, tiểu nhi tử là thợ đánh bông vải. Lý chính có tính toán trước, sau khi hai nhi tử ra đời, vì tránh cho hai nhi tử lúc trưởng thành sẽ tranh đoạt gia sản với nhau, cũng như biết cả hai đều không có thiên phú học hành, ông bèn sắp xếp hai con học hai nghề khác nhau. Đáng tiếc thời buổi này kiếm ăn khó khăn, người có tay nghề chỉ khá hơn người bình thường chút đỉnh, cạnh tranh trong nghề cũng lớn. Khi hai nhi tử ông trưởng thành, chủ yếu vẫn sống bằng ruộng đất, rãnh rỗi mới tìm việc lặt vặt làm kiếm thêm tiền mỡ tiền muối. Bình thường, người trong thôn muốn đan sọt rổ hoặc muốn thay đánh lại chăn bông cũ, đều tìm bọn họ. Ý kiến Tần Miễn đề xuất cho lão Đại nhà lý chính là đa dạng hoá các vật phẩm đan lát hoặc là vẽ thêm hoa văn hình ảnh khiến vật phẩm đan lát thêm *** xảo đẹp mắt, bao gồm lẵng tre, giỏ trúc, chiếu trúc, chiếu cỏ. Đồng thời hắn còn đưa tặng vài bức vẽ kiểu dáng đồ đan lát mình thấy kiếp trước. Kiểu mẫu đa dạng hơn thì lão Đại phải tự mày mò. Hắn cho lão Nhị nhà lý chính bản vẽ máy cán bông, tách hạt bông ra khỏi sợi bông, có thể hoạt động bằng tay hoặc chân, coi như bảo lưu được vốn ban đầu cho lão Nhị. Nguyên lý máy cán bông cũng không phức tạp, Tần Miễn nhớ lúc hắn còn rất nhỏ, nhà ông ngoại có cái máy cán bông bằng tay, thường thấy ông tháo rời làm vệ sinh. Loại máy độc nhất vô nhị này, tất nhiên kiếm được nhiều tiền. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đương nhiên các chủ ý này là Tần Miễn dặn Phúc thúc lén chuyển lời cho ba nhà này. Người ba nhà không hề nghĩ một trong các dụng ý của Tần Miễn là để họ phân tán lực chú ý của thôn dân, chỉ cho rằng Tần Miễn, Lôi Thiết xét trên quan hệ gia hảo (Trương Đại Xuyên, Ngô Địch) cùng địa vị (lý chính) mới cung cấp cho bọn họ, vừa cảm kích vừa cảm động. Đường kiếm tiền tốt như thế, không cần ai dặn, bọn họ cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài. Đạo lý vật quý do hiếm, mọi người đều biết.
Giải quyết chuyện này xong, Tần Miễn cầm một rổ đào đi bái phỏng nhà Triệu Văn Trung.
Ngày hè oi bức, thôn dân đều có thói quen mở rộng đại môn cho mát. Tần Miễn vừa tới cửa, còn chưa kịp chủ động mở miệng, bà nhà Triệu Văn Trung ngồi lặt rau ở nhà chính liền lộ vẻ kinh hỉ, đứng lên, nhiệt tình ra ngênh đón, bàn tay chà chà áo quần.
“Tức phụ Lôi Thiết đến chơi, là khách hiếm thấy nha. Mau vào nhà ngồi.” Bà gọi với vào sương phòng “Đương gia, có khách đến thăm.” Tần Miễn đưa rổ cho bà, cười nói: “Thím, quấy rầy rồi. Đây là một chút lòng thành, mong thím đừng ghét bỏ.”
“Đến thì đến, mang theo đồ này nọ làm gì? Khách khí quá!” Bà nhà Triệu Văn Trung đặt rổ trái cây ở một bên, nhanh nhẹn rót cho hắn một ly trà lạnh “Nào, uống chén trà cho bớt nóng.”
Triệu Văn Trung ngồi trên chiếu chơi đùa với cháu đích tôn ba tuổi, bèn giày vào, ôm tôn tử ra ngoài.
“Triệu bá.” Ánh mắt Tần Miễn đặt vào tiểu hài tử “Đây là tôn tử của ngài? Lớn lên rất khoẻ mạnh.”
“Tiểu tử này da dày lắm.” Triệu Văn Trung vỗ vỗ mông đứa cháu, đưa nó cho bà nhà mình.
“Gia gia, ta muốn ăn đào lớn!” Hai tay đứa bé vịn rổ, liếm liếm môi.
“Chỉ biết có ăn thôi.” Bà nhà Triệu Văn Trung cười mắng “Bà nội đi rửa cho ngươi. Tức phụ Lôi Thiết, các ngươi trò chuyện, thứ lỗi ta không thể tiếp một lúc.”
“Thím cứ tự nhiên.”
Bà nhà Triệu Văn Trung bế tôn tử, xách rổ đi tới gian bếp trong sân.
“Nay ngươi và Lôi Thiết chính là đại hồng nhân(1) trong thôn, có thể đến nhà ngồi chơi đã là nể mặt mũi, sao còn mang đồ này nọ làm gì?” Triệu Văn Trung nói đùa. Thật lâu trước kia ông đối với Tần Miễn, Lôi Thiết cũng rất khách khí. Sự thật chứng minh ông không sai, sau này quả thật dính không ít vẻ vang của nhà Lôi Thiết.
Tần Miễn cười nói: “Triệu bá nói đùa, ta đây là vô sự không lên điện Tam Bảo(2).”
“Hả? Ta còn có khả năng giúp đỡ chỗ ngươi ư?” Triệu Văn Trung thầm suy đoán, không có đáp án “Nói thử xem, chỉ cần nằm trong phạm vi năng lực của ta, ta nhất định không chối từ.”
“Qủa thật nằm trong phạm vi năng lực của ngài.” Tần Miễn nói thẳng “Ta muốn mua nhà cũ của ngài.”
Triệu Văn Trung cảm thấy khó hiểu. Phòng ở nhà Lôi Thiết không nhỏ, mua thêm một tòa nhà cũ kỹ làm gì? Khẳng định không phải để ở. Chẳng lẽ dùng để làm ăn? Nhưng một thôn trang nhỏ thế này, lò đậu hủ, xưởng rượu, hộ nuôi cá đã có, còn có thể có thương cơ gì? Suy tư một lát không ra, ông cũng không nhập nhằng “Được, toà nhà kia bỏ trống cũng lãng phí, ngươi muốn mua thì bán cho ngươi. Ao nước kia cũng thuộc về nhà chúng ta, nếu ngươi cần thì mua luôn một thể.”
“Ta cũng có ý này. Ngài thấy bao nhiêu thì thích hợp?” Tần Miễn sớm biết việc sẽ thuận lợi, vẻ mặt không hề đổi, có chút khí chất khiến người không thể nhìn ra nông sâu.
Triệu Văn Trung thực thẳng thắn “Ba lượng là được.”
Tần Miễn bất ngờ “Vậy không được, ao thì cũng thôi, toà nhà tuy cũ chút nhưng, tường vách mái ngói không bị tổn hại quá lớn, không thể chỉ giá này.”
Triệu Văn Trung vốn có ý kết thâm giao cùng Tần Miễn, Lôi Thiết, nghe vậy, càng thêm tán thưởng phẩm hạnh đối phương, cười ha ha “Nói đến mái ngói, hồi trước lúc các ngươi vào ở đã thay mới không ít. Cộng thêm ao nước tính ba lượng bạc cũng không thiệt.”
Thấy ông không phải ra vẻ hào phóng, Tần Miễn không từ chối nữa, cười nói “Vậy ta xin chiếm tiện nghi này của Triệu bá. Có vẻ như tôn tử ngài rất thích ăn đào, lát nữa ta trở về sẽ đưa sang thêm một rổ.”
Triệu Văn Trung cười nói: “Vậy tốt quá.”
Tần Miễn đưa ông ba lượng bạc, nhận lấy khế ước mua bán căn nhà cũ.
Hắn vừa đi, bà nhà Triệu Văn Trung ôm tôn tử trở lại nhà chính, sau khi hỏi rõ, cũng hiểu việc này làm được. Tòa nhà đó để trống cũng dần dần hư hại, còn có thể thêm được một rổ đào mật, đây là việc rất có mặt mũi trong thôn đấy!
Tại cổng Du nhiên điền cư, một chiếc xe ngựa ở xa đến chậm rãi dừng lại, một xa phu và một tiểu tư nhảy xuống khỏi càng xe. Tiểu tư kê một ghế dựa có gác chân xuống đất.
Từ trong buồng xe, một vị nam nhân trung niên râu đen dài bước xuống, thân vận trường bào vạt nghiêng màu xám, mi mục loé *** quang, đảo qua bốn chữ ‘Du nhiên điền cư’ trên vách tường, khẽ gật đầu.
Tiểu tư tiến lên gõ cửa.
“Có ai không?”
Lôi Tần Trung mở cửa “Các ngươi tìm ai?”
Tiểu tư lấy một túi tiền nhỏ từ trong tay áo ra nhét vào tay Lôi Tần Trung, miệng ngọt vô cùng “Vị đại ca này, dám hỏi đây có phải là nơi ở của Lôi lão bản cùng Tần lão bản Song Hưởng lâu không?”
Lôi Tần Trung mặt không đổi sắc nhận túi tiền. Phúc quản gia đã dạy, người đến bái phỏng khen thưởng gì đó, cứ nhận không cần lãng phí.
“Phải. Các ngươi là?”
“Phiền đại ca vào thông báo dùm một tiếng, Tôn chưởng quầy từ huyện Chiêu Dương tới bái phỏng.”
“Xin chờ một lát, ta đi bẩm báo chủ tử.” Lôi Tần Trung đóng cửa lại, chạy về phía mảnh rừng nhỏ.
Lôi Thiết đang thao luyện cùng nhóm gia tướng. Đám người Lôi Tần Thuận đứng phơi nắng dưới thái dương, đứa nào đứa nấy ướt đẫm mồ hôi, dù chỉ đứng không cũng mệt. Nhưng rèn luyện khá lâu, hiệu quả cũng rõ rệt, so với lúc đầu, tất cả trở nên rắn chắc và có nghị lực, đứng thẳng ở nơi đó tựa như cây bạch dương mạnh mẽ.
Lôi Thiết một thân áo xanh, vẫn nhẹ nhàng khoan khoái như cũ.
Lôi Tần Trung đi đến trước mặt y “Khởi bẩm đại thiếu gia, có một vị tự xưng là chưởng quầy cầu kiến, muốn hỏi mua hoa quả trong điền cư.”
“Không gặp.” Lôi Thiết “Kế tiếp, trung bình tấn nửa canh giờ.”
“Vâng!”
Lôi Tần Trung chạy nhanh ra đại môn, mở cửa nói câu “Chủ tử chúng ta nói hoa quả nhà chúng ta không bán” liền đóng cửa lại.
“Này — ngươi!” Tiểu tư nói còn chưa dứt lời, đại môn đã khép lại, đành phải đi trở về bên cạnh chưởng quầy “Chưởng quầy, ngài xem?”
Hàng mày Ngụy chưởng quầy nhíu chặt. Ông đã sớm nghe nói hoa quả của Du nhiên điền cư chỉ cung ứng cho Song Hưởng lâu, nhưng không biết ngay cả một cơ hội bàn bạc, người ta cũng không cho.
Tần Miễn đạp lên bóng cây tản bộ trở về, buồn bực nhìn thoáng qua mấy người đứng trước cổng lớn nhà mình. Nhưng hắn không thèm hỏi, trực tiếp đi đến gõ cửa. Nếu mấy người này không được A Thiết mời vào, khẳng định có nguyên nhân bên trong. Hắn còn chưa nhận ra, tình cảm giữa mình và Lôi Thiết đã lên đến mức độ rất sâu, tín nhiệm lẫn nhau tự nhiên như hít thở, không có bất cứ hoài nghi.
“Mở cửa.”
-Hết chương 101-
Chú giải:
(1) Đại hồng nhân: ý chỉ một người có địa vị uy quyền
(2) Vô sự không lên điện Tam Bảo: không gặp chuyện thì không thấy đến điện Tam Bảo, nghĩa tương đương với “gặp chuyện mới ôm chân Phật”.
———