Tần Miễn và Lôi Thiết mang theo lương khô, cưỡi ngựa ra cửa, phi nhanh về phía ngoài thôn. Nhất Điểm Bạch giống như một tia chớp đen, theo sát sít sao. Sau khi đến sườn núi, bốn phía chung quanh không người, hai người một sói đổi hướng, tiến vào núi rừng.
Vào núi, Tần Miễn, Lôi Thiết thu ngựa vào không gian.
Hai người một sói chậm rãi hành tẩu giữa núi rừng. Thỉnh thoảng Lôi Thiết và Nhất Điểm Bạch sẽ bắt giết con mồi.
Tâm trạng Tần Miễn từ lúc rời nhà vẫn luôn kích động, còn có chút không yên lòng, chậm rì đi theo sau Lôi Thiết. Lôi Thiết từng nói đợi đến đêm trăng tròn mười lăm tháng Tám sẽ dạy hắn tu chân! Tu chân, chỉ tồn tại trong phim truyền hình, điện ảnh cùng tiểu thuyết, hắn có thể không kích động sao?
Năm đó cơ duyên xảo hợp có được chiếc nhẫn, không phải Tần Miễn chưa từng ảo tưởng trong giới chỉ thần kỳ sẽ cất chứa công pháp tu chân, linh đan thần dược hay bảo bối thiên binh thần kỳ, nhưng hắn lục tung tứ hợp viện vẫn không phát hiện được gì. Đương nhiên hắn cũng không thất vọng, dù sao có được một không gian tuỳ thân như vậy đã là cực kỳ may mắn. Hắn không phải người tham lam. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lúc trước, Lôi Thiết nói với hắn y là tu sĩ, cũng sẽ dạy hắn tu luyện, khiến hắn kinh hỉ không thôi. Chẳng qua Lôi Thiết cũng nói [ Vấn Tâm tiên quyết ] y tu luyện, trúc cơ(1) vào đêm trăng tròn mười lăm tháng Tám là hiệu quả tốt nhất, đau đớn nhẹ nhất, thế nên mới đợi đến hôm nay.
Năm xưa Lôi Thiết rời nhà trốn đi, một mình lưu lạc hơn một năm, ăn nhiều đau khổ, sau nhân duyên tế hội cứu một vị lão giả đang chán nản suy sụp. Chính vị lão giả này truyền thụ [ Vấn Tâm tiên quyết ] cho y, cũng tự mình trúc cơ cho y. Chỉ tiếc lão giả không nguyện báo tục danh cho Lôi Thiết, hơn nữa dạy y nửa năm thì không từ mà biệt. May mắn là Lôi Thiết có thiên phú tu luyện, dựa vào thiên phú cùng mấy viên linh đan lão giả để lại, trong vài năm ngắn ngủi đã luyện đến Kim Đan kỳ.
Chuyện may mắn trên kết hợp với những tình tiết khúc chiết Lôi Thiết trải qua sau đó khiến Tần Miễn cảm khái không thôi, có mấy câu này vô cùng thích hợp mô tả tao ngộ của Lôi Thiết ‘Trời muốn giáng trọng trách cho ai, trước tiên phải khiến người khổ tâm trí, mệt nhọc gân cốt, đói rét thể xác, cùng quẫn thân thể…(2).’
Hắn nghĩ đến xuất thần, ngừng bước lúc nào cũng không hay. Lôi Thiết đi qua, lo lắng áp tay lên trán hắn “Tức phụ, không khoẻ sao?”
Tần Miễn hồi thần, vội vàng lắc đầu “Không có.” Nhìn trái phải xung quanh, lúc này họ đang đứng cạnh dòng suối nhỏ róc rách. Nước suối trong veo chảy từ trên núi xuống, có thể nhìn đến đá tảng rong bèo dưới đáy, cả những chú cá dài hơn cây đũa nhàn nhã bơi qua bơi lại trong nước. Trên dòng suối có hai khúc gỗ bắc ngang liền kề, có lẽ là thợ săn đi ngang qua thuận tay để lại. Bãi cỏ bên bờ suối hình như từng được cắt tỉa nên phẳng lì, chỉ là đã vào tháng Chín, cỏ dại hơi lộ ra sắc vàng héo úa.
Tần Miễn hưng trí bừng bừng nói: “A Thiết, chúng ta đợi ở đây tới khi trời tối đi.”
Lôi Thiết gật đầu, chuyển một chiếc ghế dựa từ trong không gian ra, đặt bên cạnh hắn.
“Còn nữa.” Tần Miễn chạy vào không gian cầm ra một tấm thảm mỏng trải lên mặt cỏ, lại lấy ra vài mâm trái cây, bên trong đựng nho, chuối hắn thích và táo Lôi Thiết thích. Cuối cùng lấy ra hai chiếc gối dựa cỡ lớn, đắc ý nằm lên thảm, một tay chống cằm, ăn hoa quả, ngoắc Lôi Thiết “Mau tới đây.” Trời đất bao la, không có bất cứ ai chạy tới quấy rầy bọn hắn, loại cảm giác này thực đã.
Lôi Thiết ngồi xuống bên cạnh, kéo người vào trong lòng.
Nhất Điểm Bạch thấy doanh địa đã định, hưng phấn lao vào sâu trong rừng cây, không biết làm kinh động động vật gì mà cây cối xa xa rung động lạo xạo.
Tần Miễn cầm một quả táo đưa cho Lôi Thiết, miệng mải mê ăn nho.
Lôi Thiết nhận táo, không có ăn mà đè lại sau gáy hắn, cúi đầu chạm xuống môi, đầu lưỡi liếm liếm nước nho trên cánh môi.
Tần Miễn tựa như bị điện giật, cả người tê dại, giương mắt nhìn người nọ, lại thấy người nọ chỉ nhìn chằm chằm miệng mình, không biết đang suy nghĩ gì. Lúc này mà còn thất thần? Hắn bỗng thấy bực, há mồm muốn nói, miệng lại bị phủ kín, nhiệt độ nóng bỏng nơi đầu lưỡi đối phương chứng minh tâm tình đối phương cũng không bình tĩnh như gương mặt than của y. Trong lòng Tần Miễn đắc ý, cũng đặt tay lên sau gáy người nọ, hai người bởi vậy mà kề sát nhau hơn.
Sau khi dây dưa thật lâu, cả hai mới tách ra. Ngón cái Lôi Thiết vẫn lưu luyến trên mặt Tần Miễn, ánh mắt trầm tĩnh sâu thẳm chăm chú nhìn hắn, dường như muốn hút cả người vào hắn mới chịu bỏ qua.
Tần Miễn thật thoả mãn, thích ý tựa vào lòng Lôi Thiết, ngắt một trái nho nhét vào miệng y.
Lôi Thiết bưng mâm nho lên, đút hắn từng trái.
Tần Miễn thoải mái để y đút ăn “A Thiết, sang năm chúng ta nên trồng thêm nhiều nho. Rượu của tửu phường chúng ta đã bán chạy như vậy, khẳng định rượu nho sẽ càng được hoan nghênh hơn.”
“Nghe lời ngươi.”
Một giọt nước nho từ khóe miệng chảy xuống, ngưa ngứa, Tần Miễn định lấy tay chùi, chợt một thứ gì đó ẩm ướt mà âm ấm dán lên mặt hắn, liếm đi dòng chất lỏng.
Trưng bộ mặt than mà làm loại động tác khiến người mơ mộng xa xôi này nhất thời chọc trúng điểm ‘manh’ của Tần Miễn, hắn xoay người áp Lôi Thiết ở dưới thân, không khách khí hôn xuống.
Hai mắt Lôi Thiết tối đi, siết chặt hông hắn, bàn tay luồn vào quần áo.
Tần Miễn bỗng nhớ tới việc chính hôm nay, vội vàng bò khỏi người y, nhắc nhở: “Hôm nay không được.”
Lôi Thiết cứng đờ, mi mắt rũ xuống, hầu kết nhấp nhô dồn dập, ***g ngực cũng kịch liệt phập phồng mấy lần mới bình tĩnh lại, tiếp đó chậm rãi ngồi dậy, ra vẻ trấn định kéo kéo vạt áo xốc xếch.
Tần Miễn bỗng cảm thấy hành vi của mình rất không phúc hậu, dúi đầu vào gối mềm mà cười trộm “Ha ha a…”
Lôi Thiết nhìn hắn chốc lát, vỗ một cái lên cái mông đang vểnh, rồi cầm một nhánh cây lên, dùng dao săn vót nhọn.
Tần Miễn cười đủ, bò qua nằm nhoài lên bờ vai y, tò mò hỏi: “Làm cái gì vậy?”
Lôi Thiết nghiêng đầu chạm môi hắn “Bắt cá.”
Tần Miễn hăng hái nhảy dựng lên “Ta đi nhặt cành cây.”
“Đừng đi quá xa.” Lôi Thiết dặn.
“Yên tâm đi.” Tần Miễn phẫy tay, đi tìm nhánh cây khô héo gần đó.
Nhất Điểm Bạch chơi đủ chạy về, vọt tới thảm mỏng, lăn trên thảm một vòng rồi giãn tứ chi nằm xuống.
Lôi Thiết nhăn mày, nắm phần gáy nhấc nó lên. Nhất Điểm Bạch ngẩng đầu nhìn y, vẫn duy trì tư thế giãn tứ chi, không hề nhúc nhích.
Lôi Thiết không nói một lời, đặt nó xuống mặt cỏ, tiếp tục vót nhánh cây.
Nhất Điểm Bạch hất cọng cỏ vướng trên mình xuống, chạy về thảm mỏng nằm.
Lôi Thiết lại mặt không chút thay đổi nhấc nó lên, đặt xuống mặt cỏ.
Nhất Điểm Bạch không sủa gì trừng y một lúc lâu, nhận mệnh, bất động nằm sấp tại chỗ.
Lúc Tần Miễn ôm một bó nhánh cây khô trở về, Lôi Thiết đã xử lý năm con cá sạch sẽ, một con ném cho Nhất Điểm Bạch, bốn con khác hơ nướng trên đống lửa. Tần Miễn thì lấy lương khô làm ở nhà ra.
Cơm trưa giải quyết gọn nhẹ như thế.
Buổi chiều, hai người một sói ngủ trưa khoảng một canh giờ, lại đi dạo lanh quanh.
Sắc trời dần dần tối, ánh trăng mượt mà treo trên không tựa như một khay ngọc.
Lôi Thiết nhìn sắc trời, đè bả vai Tần Miễn “Tức phụ, khoanh chân mà ngồi.”
Tần Miễn nghe theo.
Lôi Thiết ngồi xuống phía sau hắn, nâng tay áp lên lưng hắn, rồi lại dời đi “Tức phụ, sẽ rất khó chịu, cố chống đỡ một chút.”
“A Thiết, yên tâm, huynh làm được, ta cũng có thể.” Tần Miễn dùng ánh mắt kiên định nhìn y. Vô luận quá trình trúc cơ đau đớn đến đâu, hắn cũng phải kiên trì. Hắn không thể tưởng tượng được cảnh nhiều năm sau Lôi Thiết vẫn còn trẻ trung như cũ, mà hắn thì lại dần dần già nua.
“Ta sẽ không để ngươi có chuyện.” Lôi Thiết hôn hắn, lại nâng hai tay áp lên lưng hắn.
Trúc cơ, là quá trình loại bỏ tạp chất trong cơ thể, mở rộng kinh mạch. Thời điểm tay Lôi Thiết chạm lên lưng, cơ thể Tần Miễn lập tức cảm nhận hai loại trùng kích hoàn toàn tương phản, vừa đau đớn vừa dễ chịu. Đau đớn là vì Lôi Thiết dùng chân nguyên của mình cưỡng chế đả thông kinh lạc cơ thể hắn Còn dễ chịu là vì chân nguyên tựa như một dòng nước ấm lưu động trong cơ thể, trên dưới toàn thân bởi vậy mà nóng lên.
Lôi Thiết cẩn thận chú ý biểu cảm của Tần Miễn, tuy rằng hắn cau mày, nhưng không gắng gượng, yên tâm, song chưởng di chuyển xuống dưới, tiếp tục mở rộng kinh mạch.
Quá trình thuận lợi như thế khiến đáy lòng cả hai đều có chút bất ngờ. Lôi Thiết nhớ lại lúc trước, thời điểm ‘sư phụ’ trúc cơ cho y, trong cơ thể y phảng phất như có vô số que hàn nóng bỏng khuấy đảo, đau đến không muốn sống. Nếu không phải lực ý chí y mạnh mẽ, chắn chắc thể xác và *** thần đều sụp đổ.
Hai người lập tức đoán ra, nhất định là do thân thể Tần Miễn trường kỳ được nước linh tuyền cùng các loại rau củ hoa quả phẩm chất thượng đẳng trong không gian thấm nhuần và điều dưỡng, đã trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Sự thật đúng là thế, Tần Miễn chưa từng sinh bệnh cũng bởi nguyên nhân này.
Ước chừng sau nửa canh giờ, Tần Miễn cảm giác được trong không khí có một thứ vô hình nào đó, thông qua vô số lỗ chân lông trên người êm dịu tiến vào cơ thể hắn, khiến toàn thân đều lười biếng. Đây chính là linh khí. Bất tri bất giác, ý thức hắn dần dần mơ hồ, cả người giống như bị yểm chú định thân, văn phong bất động.
Đáy mắt Lôi Thiết chợt lóe kinh hỉ, tức phụ tiến nhập trạng thái ‘giác ngộ’ trong quá trình trúc cơ, chứng minh tức phụ cũng có thiên phú tu luyện giống như y. Như vậy chênh lệch giữa y và tức phụ sẽ mau chóng rút ngắn.
Ánh trăng như nước, trời trong mát mẻ.
Lôi Thiết thu hồi suy nghĩ phân tán, tiếp tục đưa chân nguyên thong thả mà cẩn thận tiến vào cơ thể Tần Miễn.
Y không chú ý tới, Nhất Điểm Bạch nhắm nghiền hai mắt nằm sấp một bên, ánh sáng màu bạc nhàn nhạt bao trùm người nó, giống như nước chảy thấm vào mặt đất khô cằn, im hơi lặng tiếng biến mất.
Qua tiếp khoảng hai canh giờ, trăng tròn dần dần trôi về phía Tây, Lôi Thiết mới thu tay.
Tần Miễn như tỉnh khỏi giấc mộng, mờ mịt chớp mắt mấy cái, nhất thời không biết mình đang ở đâu.
“Tức phụ?”
“A Thiết?” Tần Miễn đột nhiên nhớ ra lúc nãy đang trúc cơ “Vừa rồi ta…”
Lôi Thiết cúi đầu chạm môi hắn “Rất thuận lợi. Ta sẽ truyền thụ Vấn Tâm tiên quyết cho ngươi.”
Y dán tay lên trán Tần Miễn, trong đầu Tần Miễn lập tức có thêm rất nhiều nội dung, biết đây chính là [ Vấn Tâm tiên quyết ].
Lôi Thiết: “Hôm nay rất vừa lúc, hiện tại liền bắt đầu tu luyện. Trước tiên ta dẫn dạo một lần, về sau ngươi tu luyện thì lưu động chân nguyên theo lộ tuyến này.”
Tần Miễn gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ, sau khi nhớ kỹ lộ tuyến, chiếu theo công pháp dẫn đường cho linh khí thiên địa tiến vào cơ thể mình, sau đó luyện hoá linh khí thành chân nguyên, tồn trữ tại đan điền, hết một lần lại một lần…
Ngày mới, mặt trời mọc rồi lại lặn, Tần Miễn mở mắt ra, toàn thân nhẹ nhàng giống như ít đi mười cân thịt, có chút không quen đứng lên nhảy nhót, vui sướng không ngớt.
Trong mắt Lôi Thiết lóe lên ý cười, yên lặng nhìn hắn chăm chú. Tức phụ vốn đã anh tuấn, lúc này trên người nhiều thêm vài phần linh khí, hai mắt sáng ngời mà sâu xa, càng thêm mê người.
“Tức phụ.”
Tần Miễn hếch gương mặt cười tươi rói, đi vài bước đến trước mặt y, ôm lấy y, dâng một nụ hôn “Hiện tại ta cảm thấy khoẻ như — Á! Miệng huynh sao tự nhiên đen –” Bỗng kịp phản ứng lại, cúi đầu nhìn nhìn, tay mình đen như mực, áo quần trắng *** trên người cũng biến thành màu xám, còn tản mát mùi thối rõ rệt. Hắn tru lên một tiếng, lách mình tiến vào không gian.
Khoé môi Lôi Thiết cong cong, cũng biến mất tại chỗ.
Khi hai người lại xuất hiện ở rừng cây thì đã tắm rửa xử lý sạch sẽ.
Lôi Thiết bưng theo một cái khay ra khỏi không gian, bên trên có hai bánh nướng nhân thịt, hai bánh thịt hành thái, hai chiếc patê sô và hai cái bánh bao lưu sa, còn có một ống trúc đựng canh.
“Ăn vài thứ trước đã.”
Tần Miễn đã đói muốn chết, chẳng buồn nói chuyện, cầm một bánh nướng nhân thịt cắn từng ngụm to.
Lôi Thiết đưa khăn tay cho hắn, rồi cầm lấy một bánh thịt hành thái, không nhanh không chậm nhai nuốt, ưu nhã muốn đòi mạng.
Tần Miễn nheo mắt, nhìn nhìn bánh nướng chỉ còn một mẩu trong tay mình, thừa dịp Lôi Thiết không chú ý, nhét vào miệng y.
Hai bên má Lôi Thiết phồng lên, chớp nháy mắt, nhai từ từ rồi nuốt.
Tần Miễn cười ha ha xong lại lo lắng “Chậm một chút, kẻo nghẹn.”
Lôi Thiết lắc đầu, vỗ đầu hắn trấn an.
-Hết chương 116-
Chú giải:
(1) Trúc cơ: nghĩa là xây nền. Trong tu chân, trúc cơ là cố khí, xây dựng căn cơ để tu luyện.
(2) Câu này là câu nói của Mạnh Tử. Nguyên văn đầy đủ là: “Thiên tương hàng đại nhâm dữ tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm trí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, khống hạp kỳ thân, hành phận loạn kỳ sở vi. Sở dĩ động tâm nhẫn tánh tăng ích kỳ sở bất năng”
——-
Vào núi, Tần Miễn, Lôi Thiết thu ngựa vào không gian.
Hai người một sói chậm rãi hành tẩu giữa núi rừng. Thỉnh thoảng Lôi Thiết và Nhất Điểm Bạch sẽ bắt giết con mồi.
Tâm trạng Tần Miễn từ lúc rời nhà vẫn luôn kích động, còn có chút không yên lòng, chậm rì đi theo sau Lôi Thiết. Lôi Thiết từng nói đợi đến đêm trăng tròn mười lăm tháng Tám sẽ dạy hắn tu chân! Tu chân, chỉ tồn tại trong phim truyền hình, điện ảnh cùng tiểu thuyết, hắn có thể không kích động sao?
Năm đó cơ duyên xảo hợp có được chiếc nhẫn, không phải Tần Miễn chưa từng ảo tưởng trong giới chỉ thần kỳ sẽ cất chứa công pháp tu chân, linh đan thần dược hay bảo bối thiên binh thần kỳ, nhưng hắn lục tung tứ hợp viện vẫn không phát hiện được gì. Đương nhiên hắn cũng không thất vọng, dù sao có được một không gian tuỳ thân như vậy đã là cực kỳ may mắn. Hắn không phải người tham lam. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lúc trước, Lôi Thiết nói với hắn y là tu sĩ, cũng sẽ dạy hắn tu luyện, khiến hắn kinh hỉ không thôi. Chẳng qua Lôi Thiết cũng nói [ Vấn Tâm tiên quyết ] y tu luyện, trúc cơ(1) vào đêm trăng tròn mười lăm tháng Tám là hiệu quả tốt nhất, đau đớn nhẹ nhất, thế nên mới đợi đến hôm nay.
Năm xưa Lôi Thiết rời nhà trốn đi, một mình lưu lạc hơn một năm, ăn nhiều đau khổ, sau nhân duyên tế hội cứu một vị lão giả đang chán nản suy sụp. Chính vị lão giả này truyền thụ [ Vấn Tâm tiên quyết ] cho y, cũng tự mình trúc cơ cho y. Chỉ tiếc lão giả không nguyện báo tục danh cho Lôi Thiết, hơn nữa dạy y nửa năm thì không từ mà biệt. May mắn là Lôi Thiết có thiên phú tu luyện, dựa vào thiên phú cùng mấy viên linh đan lão giả để lại, trong vài năm ngắn ngủi đã luyện đến Kim Đan kỳ.
Chuyện may mắn trên kết hợp với những tình tiết khúc chiết Lôi Thiết trải qua sau đó khiến Tần Miễn cảm khái không thôi, có mấy câu này vô cùng thích hợp mô tả tao ngộ của Lôi Thiết ‘Trời muốn giáng trọng trách cho ai, trước tiên phải khiến người khổ tâm trí, mệt nhọc gân cốt, đói rét thể xác, cùng quẫn thân thể…(2).’
Hắn nghĩ đến xuất thần, ngừng bước lúc nào cũng không hay. Lôi Thiết đi qua, lo lắng áp tay lên trán hắn “Tức phụ, không khoẻ sao?”
Tần Miễn hồi thần, vội vàng lắc đầu “Không có.” Nhìn trái phải xung quanh, lúc này họ đang đứng cạnh dòng suối nhỏ róc rách. Nước suối trong veo chảy từ trên núi xuống, có thể nhìn đến đá tảng rong bèo dưới đáy, cả những chú cá dài hơn cây đũa nhàn nhã bơi qua bơi lại trong nước. Trên dòng suối có hai khúc gỗ bắc ngang liền kề, có lẽ là thợ săn đi ngang qua thuận tay để lại. Bãi cỏ bên bờ suối hình như từng được cắt tỉa nên phẳng lì, chỉ là đã vào tháng Chín, cỏ dại hơi lộ ra sắc vàng héo úa.
Tần Miễn hưng trí bừng bừng nói: “A Thiết, chúng ta đợi ở đây tới khi trời tối đi.”
Lôi Thiết gật đầu, chuyển một chiếc ghế dựa từ trong không gian ra, đặt bên cạnh hắn.
“Còn nữa.” Tần Miễn chạy vào không gian cầm ra một tấm thảm mỏng trải lên mặt cỏ, lại lấy ra vài mâm trái cây, bên trong đựng nho, chuối hắn thích và táo Lôi Thiết thích. Cuối cùng lấy ra hai chiếc gối dựa cỡ lớn, đắc ý nằm lên thảm, một tay chống cằm, ăn hoa quả, ngoắc Lôi Thiết “Mau tới đây.” Trời đất bao la, không có bất cứ ai chạy tới quấy rầy bọn hắn, loại cảm giác này thực đã.
Lôi Thiết ngồi xuống bên cạnh, kéo người vào trong lòng.
Nhất Điểm Bạch thấy doanh địa đã định, hưng phấn lao vào sâu trong rừng cây, không biết làm kinh động động vật gì mà cây cối xa xa rung động lạo xạo.
Tần Miễn cầm một quả táo đưa cho Lôi Thiết, miệng mải mê ăn nho.
Lôi Thiết nhận táo, không có ăn mà đè lại sau gáy hắn, cúi đầu chạm xuống môi, đầu lưỡi liếm liếm nước nho trên cánh môi.
Tần Miễn tựa như bị điện giật, cả người tê dại, giương mắt nhìn người nọ, lại thấy người nọ chỉ nhìn chằm chằm miệng mình, không biết đang suy nghĩ gì. Lúc này mà còn thất thần? Hắn bỗng thấy bực, há mồm muốn nói, miệng lại bị phủ kín, nhiệt độ nóng bỏng nơi đầu lưỡi đối phương chứng minh tâm tình đối phương cũng không bình tĩnh như gương mặt than của y. Trong lòng Tần Miễn đắc ý, cũng đặt tay lên sau gáy người nọ, hai người bởi vậy mà kề sát nhau hơn.
Sau khi dây dưa thật lâu, cả hai mới tách ra. Ngón cái Lôi Thiết vẫn lưu luyến trên mặt Tần Miễn, ánh mắt trầm tĩnh sâu thẳm chăm chú nhìn hắn, dường như muốn hút cả người vào hắn mới chịu bỏ qua.
Tần Miễn thật thoả mãn, thích ý tựa vào lòng Lôi Thiết, ngắt một trái nho nhét vào miệng y.
Lôi Thiết bưng mâm nho lên, đút hắn từng trái.
Tần Miễn thoải mái để y đút ăn “A Thiết, sang năm chúng ta nên trồng thêm nhiều nho. Rượu của tửu phường chúng ta đã bán chạy như vậy, khẳng định rượu nho sẽ càng được hoan nghênh hơn.”
“Nghe lời ngươi.”
Một giọt nước nho từ khóe miệng chảy xuống, ngưa ngứa, Tần Miễn định lấy tay chùi, chợt một thứ gì đó ẩm ướt mà âm ấm dán lên mặt hắn, liếm đi dòng chất lỏng.
Trưng bộ mặt than mà làm loại động tác khiến người mơ mộng xa xôi này nhất thời chọc trúng điểm ‘manh’ của Tần Miễn, hắn xoay người áp Lôi Thiết ở dưới thân, không khách khí hôn xuống.
Hai mắt Lôi Thiết tối đi, siết chặt hông hắn, bàn tay luồn vào quần áo.
Tần Miễn bỗng nhớ tới việc chính hôm nay, vội vàng bò khỏi người y, nhắc nhở: “Hôm nay không được.”
Lôi Thiết cứng đờ, mi mắt rũ xuống, hầu kết nhấp nhô dồn dập, ***g ngực cũng kịch liệt phập phồng mấy lần mới bình tĩnh lại, tiếp đó chậm rãi ngồi dậy, ra vẻ trấn định kéo kéo vạt áo xốc xếch.
Tần Miễn bỗng cảm thấy hành vi của mình rất không phúc hậu, dúi đầu vào gối mềm mà cười trộm “Ha ha a…”
Lôi Thiết nhìn hắn chốc lát, vỗ một cái lên cái mông đang vểnh, rồi cầm một nhánh cây lên, dùng dao săn vót nhọn.
Tần Miễn cười đủ, bò qua nằm nhoài lên bờ vai y, tò mò hỏi: “Làm cái gì vậy?”
Lôi Thiết nghiêng đầu chạm môi hắn “Bắt cá.”
Tần Miễn hăng hái nhảy dựng lên “Ta đi nhặt cành cây.”
“Đừng đi quá xa.” Lôi Thiết dặn.
“Yên tâm đi.” Tần Miễn phẫy tay, đi tìm nhánh cây khô héo gần đó.
Nhất Điểm Bạch chơi đủ chạy về, vọt tới thảm mỏng, lăn trên thảm một vòng rồi giãn tứ chi nằm xuống.
Lôi Thiết nhăn mày, nắm phần gáy nhấc nó lên. Nhất Điểm Bạch ngẩng đầu nhìn y, vẫn duy trì tư thế giãn tứ chi, không hề nhúc nhích.
Lôi Thiết không nói một lời, đặt nó xuống mặt cỏ, tiếp tục vót nhánh cây.
Nhất Điểm Bạch hất cọng cỏ vướng trên mình xuống, chạy về thảm mỏng nằm.
Lôi Thiết lại mặt không chút thay đổi nhấc nó lên, đặt xuống mặt cỏ.
Nhất Điểm Bạch không sủa gì trừng y một lúc lâu, nhận mệnh, bất động nằm sấp tại chỗ.
Lúc Tần Miễn ôm một bó nhánh cây khô trở về, Lôi Thiết đã xử lý năm con cá sạch sẽ, một con ném cho Nhất Điểm Bạch, bốn con khác hơ nướng trên đống lửa. Tần Miễn thì lấy lương khô làm ở nhà ra.
Cơm trưa giải quyết gọn nhẹ như thế.
Buổi chiều, hai người một sói ngủ trưa khoảng một canh giờ, lại đi dạo lanh quanh.
Sắc trời dần dần tối, ánh trăng mượt mà treo trên không tựa như một khay ngọc.
Lôi Thiết nhìn sắc trời, đè bả vai Tần Miễn “Tức phụ, khoanh chân mà ngồi.”
Tần Miễn nghe theo.
Lôi Thiết ngồi xuống phía sau hắn, nâng tay áp lên lưng hắn, rồi lại dời đi “Tức phụ, sẽ rất khó chịu, cố chống đỡ một chút.”
“A Thiết, yên tâm, huynh làm được, ta cũng có thể.” Tần Miễn dùng ánh mắt kiên định nhìn y. Vô luận quá trình trúc cơ đau đớn đến đâu, hắn cũng phải kiên trì. Hắn không thể tưởng tượng được cảnh nhiều năm sau Lôi Thiết vẫn còn trẻ trung như cũ, mà hắn thì lại dần dần già nua.
“Ta sẽ không để ngươi có chuyện.” Lôi Thiết hôn hắn, lại nâng hai tay áp lên lưng hắn.
Trúc cơ, là quá trình loại bỏ tạp chất trong cơ thể, mở rộng kinh mạch. Thời điểm tay Lôi Thiết chạm lên lưng, cơ thể Tần Miễn lập tức cảm nhận hai loại trùng kích hoàn toàn tương phản, vừa đau đớn vừa dễ chịu. Đau đớn là vì Lôi Thiết dùng chân nguyên của mình cưỡng chế đả thông kinh lạc cơ thể hắn Còn dễ chịu là vì chân nguyên tựa như một dòng nước ấm lưu động trong cơ thể, trên dưới toàn thân bởi vậy mà nóng lên.
Lôi Thiết cẩn thận chú ý biểu cảm của Tần Miễn, tuy rằng hắn cau mày, nhưng không gắng gượng, yên tâm, song chưởng di chuyển xuống dưới, tiếp tục mở rộng kinh mạch.
Quá trình thuận lợi như thế khiến đáy lòng cả hai đều có chút bất ngờ. Lôi Thiết nhớ lại lúc trước, thời điểm ‘sư phụ’ trúc cơ cho y, trong cơ thể y phảng phất như có vô số que hàn nóng bỏng khuấy đảo, đau đến không muốn sống. Nếu không phải lực ý chí y mạnh mẽ, chắn chắc thể xác và *** thần đều sụp đổ.
Hai người lập tức đoán ra, nhất định là do thân thể Tần Miễn trường kỳ được nước linh tuyền cùng các loại rau củ hoa quả phẩm chất thượng đẳng trong không gian thấm nhuần và điều dưỡng, đã trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Sự thật đúng là thế, Tần Miễn chưa từng sinh bệnh cũng bởi nguyên nhân này.
Ước chừng sau nửa canh giờ, Tần Miễn cảm giác được trong không khí có một thứ vô hình nào đó, thông qua vô số lỗ chân lông trên người êm dịu tiến vào cơ thể hắn, khiến toàn thân đều lười biếng. Đây chính là linh khí. Bất tri bất giác, ý thức hắn dần dần mơ hồ, cả người giống như bị yểm chú định thân, văn phong bất động.
Đáy mắt Lôi Thiết chợt lóe kinh hỉ, tức phụ tiến nhập trạng thái ‘giác ngộ’ trong quá trình trúc cơ, chứng minh tức phụ cũng có thiên phú tu luyện giống như y. Như vậy chênh lệch giữa y và tức phụ sẽ mau chóng rút ngắn.
Ánh trăng như nước, trời trong mát mẻ.
Lôi Thiết thu hồi suy nghĩ phân tán, tiếp tục đưa chân nguyên thong thả mà cẩn thận tiến vào cơ thể Tần Miễn.
Y không chú ý tới, Nhất Điểm Bạch nhắm nghiền hai mắt nằm sấp một bên, ánh sáng màu bạc nhàn nhạt bao trùm người nó, giống như nước chảy thấm vào mặt đất khô cằn, im hơi lặng tiếng biến mất.
Qua tiếp khoảng hai canh giờ, trăng tròn dần dần trôi về phía Tây, Lôi Thiết mới thu tay.
Tần Miễn như tỉnh khỏi giấc mộng, mờ mịt chớp mắt mấy cái, nhất thời không biết mình đang ở đâu.
“Tức phụ?”
“A Thiết?” Tần Miễn đột nhiên nhớ ra lúc nãy đang trúc cơ “Vừa rồi ta…”
Lôi Thiết cúi đầu chạm môi hắn “Rất thuận lợi. Ta sẽ truyền thụ Vấn Tâm tiên quyết cho ngươi.”
Y dán tay lên trán Tần Miễn, trong đầu Tần Miễn lập tức có thêm rất nhiều nội dung, biết đây chính là [ Vấn Tâm tiên quyết ].
Lôi Thiết: “Hôm nay rất vừa lúc, hiện tại liền bắt đầu tu luyện. Trước tiên ta dẫn dạo một lần, về sau ngươi tu luyện thì lưu động chân nguyên theo lộ tuyến này.”
Tần Miễn gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ, sau khi nhớ kỹ lộ tuyến, chiếu theo công pháp dẫn đường cho linh khí thiên địa tiến vào cơ thể mình, sau đó luyện hoá linh khí thành chân nguyên, tồn trữ tại đan điền, hết một lần lại một lần…
Ngày mới, mặt trời mọc rồi lại lặn, Tần Miễn mở mắt ra, toàn thân nhẹ nhàng giống như ít đi mười cân thịt, có chút không quen đứng lên nhảy nhót, vui sướng không ngớt.
Trong mắt Lôi Thiết lóe lên ý cười, yên lặng nhìn hắn chăm chú. Tức phụ vốn đã anh tuấn, lúc này trên người nhiều thêm vài phần linh khí, hai mắt sáng ngời mà sâu xa, càng thêm mê người.
“Tức phụ.”
Tần Miễn hếch gương mặt cười tươi rói, đi vài bước đến trước mặt y, ôm lấy y, dâng một nụ hôn “Hiện tại ta cảm thấy khoẻ như — Á! Miệng huynh sao tự nhiên đen –” Bỗng kịp phản ứng lại, cúi đầu nhìn nhìn, tay mình đen như mực, áo quần trắng *** trên người cũng biến thành màu xám, còn tản mát mùi thối rõ rệt. Hắn tru lên một tiếng, lách mình tiến vào không gian.
Khoé môi Lôi Thiết cong cong, cũng biến mất tại chỗ.
Khi hai người lại xuất hiện ở rừng cây thì đã tắm rửa xử lý sạch sẽ.
Lôi Thiết bưng theo một cái khay ra khỏi không gian, bên trên có hai bánh nướng nhân thịt, hai bánh thịt hành thái, hai chiếc patê sô và hai cái bánh bao lưu sa, còn có một ống trúc đựng canh.
“Ăn vài thứ trước đã.”
Tần Miễn đã đói muốn chết, chẳng buồn nói chuyện, cầm một bánh nướng nhân thịt cắn từng ngụm to.
Lôi Thiết đưa khăn tay cho hắn, rồi cầm lấy một bánh thịt hành thái, không nhanh không chậm nhai nuốt, ưu nhã muốn đòi mạng.
Tần Miễn nheo mắt, nhìn nhìn bánh nướng chỉ còn một mẩu trong tay mình, thừa dịp Lôi Thiết không chú ý, nhét vào miệng y.
Hai bên má Lôi Thiết phồng lên, chớp nháy mắt, nhai từ từ rồi nuốt.
Tần Miễn cười ha ha xong lại lo lắng “Chậm một chút, kẻo nghẹn.”
Lôi Thiết lắc đầu, vỗ đầu hắn trấn an.
-Hết chương 116-
Chú giải:
(1) Trúc cơ: nghĩa là xây nền. Trong tu chân, trúc cơ là cố khí, xây dựng căn cơ để tu luyện.
(2) Câu này là câu nói của Mạnh Tử. Nguyên văn đầy đủ là: “Thiên tương hàng đại nhâm dữ tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm trí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, khống hạp kỳ thân, hành phận loạn kỳ sở vi. Sở dĩ động tâm nhẫn tánh tăng ích kỳ sở bất năng”
——-