“Được.” Tần Miễn đồng ý “A Thiết, huynh đi lấy tiền đi.”
Lôi Thiết mờ mịt nhìn hắn “Tức phụ, tiền trong nhà chúng ta không phải ngươi quản à?”
Lôi Hướng Trí phì cười.
Tần Miễn dùng sức vỗ một cái trên đùi Lôi Thiết, đứng dậy đi lấy tiền.
Lôi Thiết theo vào. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lát sau, cả hai lại cùng đi ra.
Tần Miễn đưa một tờ ngân phiếu một trăm lượng, một nén bạc năm lượng và một nén bạc mười lượng cho Lôi Hướng Trí.
“Đại ca ngươi nói, về sau ngươi không thể thiếu những lần qua lại kết giao với các tú tài học trò khác, tiêu phí không nhỏ. Mười lượng bạc này ngươi cầm để phòng thân.”
Lôi Hướng Trí nhìn Lôi Thiết, hốc mắt khẽ đỏ “Vâng… còn phải mượn đại ca văn phòng tứ bảo dùng một chút, viết xuống giấy nợ.” Viết giấy nợ để cho song phương đều an tâm, sau này kết giao cũng càng tự nhiên. Tần Miễn không nói mấy lời như ‘Ta tin ngươi, không cần giết giấy nợ’ vân vân, nói Lôi Thiết đi lấy giấy bút đến.
Lôi Hướng Trí nghiêm túc viết ra giấy, vào ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó, hắn mượn đại ca và đại tẩu một trăm lượng bạc, tối đa trong vòng năm năm sẽ trả lại, cuối cùng ấn dấu tay.
Khi Lôi Hướng Trí ra về, Tần Miễn dặn Lôi Tần Nhạc hái tặng một rổ lê.
Lôi Thiết cầm cung tiễn của mình, lưng đeo sọt “Tức phụ, ta lên núi một chuyến.”
“Được, đừng về quá muộn.” Tần Miễn biết y lại muốn đi săn thú. Gần nhất khẩu vị hắn trở nên kỳ lạ, lắm lúc tự nhiên muốn ăn thứ gì đó. Có một lần, hắn bỗng nhiên rất muốn ăn bánh táo chua, Lôi Thiết không nói hai lời, cưỡi ngựa đến trấn trên mua. Vậy nên Lôi Thiết nuôi thành một thói quen, thời điểm trong nhà không có công chuyện sẽ cầm cung tên lên núi săn thú, thuận tiện hái chút rau dại, quả dại tươi ngon.
“Biết.”
Vóc dáng Lôi Thiết cao to cường tráng, thân trên mặt áo ngắn đỏ sậm, phía dưới quần dài màu xám và ủng bằng da thú, trang phục gọn nhẹ chỉnh tề càng tôn lên thân hình cao nhất. Một bóng dáng như vậy không nhanh không chậm đi lại trong thôn, cũng là một nét phong cảnh khác.
Y trầm lặng lạnh nhạt khiến các thôn dân không dám tiếp cận, nhưng không thể ngăn họ âm thầm chú ý đến y.
Trương tẩu cười cười trêu ghẹo Tú Lan thẩm đã gần năm mươi, cánh tay dùng lực chà xát vết bẩn trên áo quần nhi tử mình “Thím, nhìn ngây ngốc luôn rồi?”
“Ngươi này!” Tú Lan thẩm nổi giận vẩy vài giọt nước lên người Trương tẩu. Vừa rồi bà có nhìn đến nhập thần thật, bất quá là đang tiếc hận. Lôi Thiết và tức phụ Tần Miễn của y đều có bản lãnh, tại sao lại kết thành phu thê? Bằng không, chọn đại một trong hai phối với Nhị nha đầu nhà thẩm đều thích hợp. Đương nhiên là bà chỉ nghĩ trong lòng thôi, sẽ không thật sự đánh chủ ý lên họ.
Bên bờ sông chỉ có Tú Lan thẩm và Trương tẩu. Tú Lan thẩm biết Trương tẩu không phải người miệng lưỡi, có thể yên tâm bày tỏ vài câu thật lòng “Ài, ta là đang phát sầu vì Nhị nha đầu nhà ta.”
“Nhị nha đầu nhà thẩm? Tiểu Ngọc sao.” Trong đầu Trương tẩu hiện lên hình ảnh một vị tiểu cô nương “Tiểu Ngọc xinh đẹp, làm việc nhanh nhẹn, lại hiếu thuận với thúc thẩm, là cô nương tốt hiếm có. Người đến nhà thúc thẩm cầu thân chỉ sợ chen chúc muốn đạp phá cửa nhà. Có gì thím phải sầu?”
“Không phải ta khoác lác chứ nha đầu kia thật sự tốt lắm.” Nhắc tới nhị cô nương nhà mình, vẻ mặt Tú Lan thẩm thật kiêu ngạo “Từ sau khi đại tỷ nó xuất giá, gần như nó trở thành đương gia nhà chúng ta luôn, xử lý việc nhà gọn gàng ngăn nắp. Chỉ là… ài, tính tình nha đầu kia thật là…” Tú Lan thẩm buồn rầu lắc đầu.
Trương tẩu gật đầu phụ hoạ. Nếu nhất định phải nói tiểu Ngọc có chỗ nào không tốt, thì đó là rất ngại ngùng, người khác nói chuyện với nàng, đa số thời điểm nàng chỉ chào người đó, rồi ngượng ngùng cười cười không nói gì. Cô nương như vậy quả thật hơi ‘mềm yếu’.
“Nó sắp mười bảy rồi, lại trì hoãn sẽ thành gái lỡ thì. Gả nó tới thôn khác, ta không yên lòng Nhưng gả cho thôn mình, lại không có người thích hợp. Sầu lắm.”
Trương tẩu do dự một chút “Kỳ thật, lão Tứ Lôi gia không tệ a.”
Chân mày Tú Lan thẩm cau lại, nghĩ đối phương không có ý xấu, mới áp chế sự không vui trong lòng, nhàn nhạt nói: “Đỗ thị và Vệ thị không có tư cách làm mẹ chồng tiểu Ngọc nhà ta. Ta chỉ muốn tìm cho tiểu Ngọc nhà đơn giản.”
Trương tẩu là người rộng lượng, nhìn ra bà có chút giận dỗi, cười nói: “Là ta không nghĩ tới việc này, thím đừng để bụng nha.” Nhà tẩu đi lại gần với nhà Tần Miễn nên biết nhiều chuyện hơn các thôn dân khác một chút. Tần Miễn và Lôi Thiết chẳng những rất chiếu cố Trương Đại Xuyên nhà tẩu, còn chiếu cố nhà Ngô Địch, nhà lý chính. Trước đó vài ngày, mấy huynh đệ Lôi gia bao gồm cả Lôi Hướng Nhân lười biếng nhất, thường xuyên lên núi đốn củi, rõ ràng sẽ có động tác lớn. Tẩu đoán chừng là Tần Miễn, Lôi Thiết đề xuất chủ ý kiếm tiền cho họ. Nếu tiểu Ngọc gả cho Lôi Hướng Lễ, khẳng định có thể hưởng phúc cùng Lôi Hướng Lễ. Bất quá giữa Tú Lan thẩm và Tần Miễn, Lôi Thiết, dĩ nhiên tẩu thân cận với Tần Miễn Lôi Thiết hơn, nên những lời này, tẩu sẽ không nói rõ với Tú Lan thẩm, có thể ám chỉ một câu như vậy đã là cực hạn.
“Sao lại để bụng chứ.” Tú Lan thẩm vội nói “Ngươi nói cũng đúng, lão Tứ Lôi gia thật sự không tệ. Đúng rồi, nghe nói Đại Xuyên nhà ngươi hiện đang làm việc trong xưởng miến, còn làm tiểu quản sự?”
“Phải, là Tần huynh đệ và Lôi Thiết huynh đệ để mắt Đại Xuyên nhà chúng ta.” Trương tẩu cười hì hì. Nguyên bản Trương Đại Xuyên chạy qua lại giữ huyện Chiêu Dương và trấn Lưu Thủy, đưa đón khách nhân đến Song Hưởng lâu dùng bữa. Nhưng từ khi trấn trên mở một đoàn xe ngựa, sinh ý của hắn ta kém đi, không tiếp tục đánh xe nữa. Sau khi Tần Miễn, Lôi Thiết biết được, nói Trương Đại Xuyên đến xưởng miến làm việc, còn để hắn làm quản sự. Trương tẩu và Trương Đại Xuyên vô cùng cảm kích Tần Miễn Lôi Thiết, Trương Đại Xuyên càng tận tâm tận lực với xưởng miến. Nay nhà họ có điều kiện cho vài hài tử đi học ít nhiều cũng nhờ Tần Miễn, Lôi Thiết.
Tú Lan thẩm thực hâm mộ. Trương Đại Xuyên bất quá chỉ hỗ trợ chút đỉnh vào thời điểm Lôi Thiết Tần Miễn phân gia, Tần Miễn, Lôi Thiết liền chiếu cố nhà họ đến bây giờ. Có thể thấy được, người tốt quả thật có hảo báo.
Không nói hai phụ nhân trò chuyện phiếm bên này, quay lại Lôi Thiết đang ở trên núi, đôi mắt sắc bén lia bốn phía tìm tòi rau dại, quả dại tươi ngon, ngẫu nhiên gặp mấy cây nấm, cũng cẩn thận đào lên bỏ vào sọt.
Không đến nửa canh giờ, sọt cũng gần đầy, bên trong nhiều nhất là rau tươi xanh mướt, tức phụ nói loại rau dại này dùng để nấu sủi cảo rất thơm. Ngoài ra, rất nhiều hạt dẻ. Y nhớ tức phụ thích ăn gà hầm hạt dẻ và hạt dẻ rang đường.
“UUUUUU!”
Một tiếng sói tru từ phía sau truyền đến, Lôi Thiết cảnh giác quay đầu.
Nhất Điểm Bạch nhảy qua bụi cây, chạy tới cọ cọ chân y, có vẻ khá nôn nóng “Wu! Wu!”
Lôi Thiết không hiểu.
“Wu! Wu!”
Lôi Thiết nhíu mày, nhìn theo hướng nó đang ngoảnh đầu.
Nhất Điểm Bạch cắn ống quần y, lôi đi y về trước. Lôi Thiết vỗ nhẹ đầu nó, bước đi nhanh hơn. Cảm giác được chủ nhân trấn an, xao động của Nhất Điểm Bạch giảm bớt một ít.
Một người một sói nhanh chóng đến một gốc đại thụ, thấy rõ con vật kềnh càng nằm trên mặt đất, đồng tử Lôi Thiết co rụt.
Con vật trên đất toàn thân lông vàng, hình thể to lớn, phỏng chừng phải bốn trăm kí Cái đầu cực to, nhưng đôi lỗ tai có phần nhỏ xinh, há miệng lộ ra hai hàng răng nanh sắc bén Bởi vì bụng bị chảy máu, tứ chi cường tráng không nhúc nhích, đôi mắt màu xám nhìn chằm chằm Lôi Thiết, đầy vẻ hung ác cùng cảnh giác.
Vậy mà là một con gấu nâu màu vàng.
“Wu! Wu!” Nhất Điểm Bạch kéo Lôi Thiết đến cạnh gấu nâu.
Lôi Thiết bước tới gần, gấu nâu đề phòng nâng mắt lên, muốn quơ hai chi trước để công kích “A…” Trên người Lôi Thiết bỗng phát ra một loại khí thế bức nhân. Uy áp của cường giả khiến cho gấu nâu chấn động, tuy vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Lôi Thiết, nhưng không dám nhúc nhích nữa.
Nhất Điểm Bạch khinh thường liếc nhìn gấu nâu, chậm rì rì leo lên mình nó. Kỳ quái là gấu nâu vô cùng dung túng đối phương, giống như không cảm giác được sức nặng trên thân mình.
Lôi Thiết lấy ra một ít nước linh tuyền trong không gian, bôi loạn lên miệng vết thương của gấu nâu, dừng lại một chút, rồi dùng chân nguyên chậm rãi chữa trị vết thương của nó.
Sau một lúc lâu, máu ngừng chảy. Gấu nâu cảm giác đau đớn đã giảm bớt, vẻ đề phòng trong mắt mới tán đi, yếu ớt nằm trên mặt đất, kêu khẽ với Lôi Thiết một tiếng, có lẽ là đang cảm tạ y.
Lôi Thiết do dự một chút, thu gấu nâu vào không gian.
Nhất Điểm Bạch chạy đến trước mặt y, thân thiết cọ cọ đùi y vài cái. Lôi Thiết cũng thu nó không gian rồi tiếp tục săn thú.
Thái dương ngã về Tây, Lôi Thiết vội vàng xuống núi, thắng lợi trở về.
Tần Miễn vịn lan can tầng hai huơ huơ tay với y “Về rồi? Cơm đã chín, chỉ chờ món của huynh. Săn được gì vậy?”
Lôi Thiết mở sọt ra cho hắn xem.
Tần Miễn nhìn bên trong có rất nhiều đồ ăn, cười tủm tỉm nói: “Ta xuống dưới liền.”
Lôi Thiết đặt sọt ở cửa, vào nhà, cắm chốt cửa lên, dẫn người chạy đến trước mặt vào không gian.
“Tức phụ, ngươi xem.”
Tần Miễn giật mình nhìn con vật bự chảng trên đất “Gấu nâu lông vàng? Được a, dáng vẻ rất uy phong!”
Lôi Thiết âm thầm gật đầu. Y biết tức phụ sẽ thích.
Nhất Điểm Bạch vui vẻ chạy tới cọ cọ Tần Miễn rồi lại chạy về, giẫm đập cái lưng gấu nâu một trận, rồi nằm sấp trước mặt gấu nâu, miệng cọ cọ miệng gấu nâu.
Tần Miễn nhìn mà trợn mắt há mồm, sau một lúc lâu, đau đớn quở trách “Nhất Điểm Bạch, đừng hồ đồ. Chủng tộc bất đồng, sao có thể yêu nhau!”
Ý cười dày đặc cuồn cuộn trong mắt Lôi Thiết giây lát, y sờ sờ đầu tức phụ, cúi đầu hôn môi đối phương một cái “Chọn không cẩn thận.”
Nhất Điểm Bạch đại khái nghe hiểu lời Tần Miễn, xốc mí mắt lên, ra chiều hết nói nổi.
Tần Miễn ngắm nghía bộ lông vàng mượt như nhung của gấu nâu, có chút ngứa tay “A Thiết, nhìn nó có vẻ suy yếu.”
Lôi Thiết kéo hắn đi đến trước mặt gấu nâu, cố ý đứng bên phải hắn, khéo léo cản trở đầu gấu nâu.
Bất ngờ là gấu nâu thờ ơ với sự xuất hiện của Tần Miễn, thậm chí ánh mắt nhìn hắn khá ôn hòa. Có lẽ nó nhận thấy được khí tức trên người hắn tương tự với khí tức không gian này.
Tần Miễn ngồi xổm trước mặt gấu nâu, tránh đi miệng vết thương của nó, vui tươi hớn hở xoa xoa lưng nó. Lông gấu nâu dài ít nhất hai tấc, sờ vào mềm mại vô cùng.
“A Thiết, không biết nó có chịu để cho nhà mình nuôi không.” Tần Miễn mong chờ nhìn Lôi Thiết. Trong nhà nuôi một chú gấu, nghe vào tai rất uy phong a!
-Hết chương 121-
——–
Lôi Thiết mờ mịt nhìn hắn “Tức phụ, tiền trong nhà chúng ta không phải ngươi quản à?”
Lôi Hướng Trí phì cười.
Tần Miễn dùng sức vỗ một cái trên đùi Lôi Thiết, đứng dậy đi lấy tiền.
Lôi Thiết theo vào. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lát sau, cả hai lại cùng đi ra.
Tần Miễn đưa một tờ ngân phiếu một trăm lượng, một nén bạc năm lượng và một nén bạc mười lượng cho Lôi Hướng Trí.
“Đại ca ngươi nói, về sau ngươi không thể thiếu những lần qua lại kết giao với các tú tài học trò khác, tiêu phí không nhỏ. Mười lượng bạc này ngươi cầm để phòng thân.”
Lôi Hướng Trí nhìn Lôi Thiết, hốc mắt khẽ đỏ “Vâng… còn phải mượn đại ca văn phòng tứ bảo dùng một chút, viết xuống giấy nợ.” Viết giấy nợ để cho song phương đều an tâm, sau này kết giao cũng càng tự nhiên. Tần Miễn không nói mấy lời như ‘Ta tin ngươi, không cần giết giấy nợ’ vân vân, nói Lôi Thiết đi lấy giấy bút đến.
Lôi Hướng Trí nghiêm túc viết ra giấy, vào ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó, hắn mượn đại ca và đại tẩu một trăm lượng bạc, tối đa trong vòng năm năm sẽ trả lại, cuối cùng ấn dấu tay.
Khi Lôi Hướng Trí ra về, Tần Miễn dặn Lôi Tần Nhạc hái tặng một rổ lê.
Lôi Thiết cầm cung tiễn của mình, lưng đeo sọt “Tức phụ, ta lên núi một chuyến.”
“Được, đừng về quá muộn.” Tần Miễn biết y lại muốn đi săn thú. Gần nhất khẩu vị hắn trở nên kỳ lạ, lắm lúc tự nhiên muốn ăn thứ gì đó. Có một lần, hắn bỗng nhiên rất muốn ăn bánh táo chua, Lôi Thiết không nói hai lời, cưỡi ngựa đến trấn trên mua. Vậy nên Lôi Thiết nuôi thành một thói quen, thời điểm trong nhà không có công chuyện sẽ cầm cung tên lên núi săn thú, thuận tiện hái chút rau dại, quả dại tươi ngon.
“Biết.”
Vóc dáng Lôi Thiết cao to cường tráng, thân trên mặt áo ngắn đỏ sậm, phía dưới quần dài màu xám và ủng bằng da thú, trang phục gọn nhẹ chỉnh tề càng tôn lên thân hình cao nhất. Một bóng dáng như vậy không nhanh không chậm đi lại trong thôn, cũng là một nét phong cảnh khác.
Y trầm lặng lạnh nhạt khiến các thôn dân không dám tiếp cận, nhưng không thể ngăn họ âm thầm chú ý đến y.
Trương tẩu cười cười trêu ghẹo Tú Lan thẩm đã gần năm mươi, cánh tay dùng lực chà xát vết bẩn trên áo quần nhi tử mình “Thím, nhìn ngây ngốc luôn rồi?”
“Ngươi này!” Tú Lan thẩm nổi giận vẩy vài giọt nước lên người Trương tẩu. Vừa rồi bà có nhìn đến nhập thần thật, bất quá là đang tiếc hận. Lôi Thiết và tức phụ Tần Miễn của y đều có bản lãnh, tại sao lại kết thành phu thê? Bằng không, chọn đại một trong hai phối với Nhị nha đầu nhà thẩm đều thích hợp. Đương nhiên là bà chỉ nghĩ trong lòng thôi, sẽ không thật sự đánh chủ ý lên họ.
Bên bờ sông chỉ có Tú Lan thẩm và Trương tẩu. Tú Lan thẩm biết Trương tẩu không phải người miệng lưỡi, có thể yên tâm bày tỏ vài câu thật lòng “Ài, ta là đang phát sầu vì Nhị nha đầu nhà ta.”
“Nhị nha đầu nhà thẩm? Tiểu Ngọc sao.” Trong đầu Trương tẩu hiện lên hình ảnh một vị tiểu cô nương “Tiểu Ngọc xinh đẹp, làm việc nhanh nhẹn, lại hiếu thuận với thúc thẩm, là cô nương tốt hiếm có. Người đến nhà thúc thẩm cầu thân chỉ sợ chen chúc muốn đạp phá cửa nhà. Có gì thím phải sầu?”
“Không phải ta khoác lác chứ nha đầu kia thật sự tốt lắm.” Nhắc tới nhị cô nương nhà mình, vẻ mặt Tú Lan thẩm thật kiêu ngạo “Từ sau khi đại tỷ nó xuất giá, gần như nó trở thành đương gia nhà chúng ta luôn, xử lý việc nhà gọn gàng ngăn nắp. Chỉ là… ài, tính tình nha đầu kia thật là…” Tú Lan thẩm buồn rầu lắc đầu.
Trương tẩu gật đầu phụ hoạ. Nếu nhất định phải nói tiểu Ngọc có chỗ nào không tốt, thì đó là rất ngại ngùng, người khác nói chuyện với nàng, đa số thời điểm nàng chỉ chào người đó, rồi ngượng ngùng cười cười không nói gì. Cô nương như vậy quả thật hơi ‘mềm yếu’.
“Nó sắp mười bảy rồi, lại trì hoãn sẽ thành gái lỡ thì. Gả nó tới thôn khác, ta không yên lòng Nhưng gả cho thôn mình, lại không có người thích hợp. Sầu lắm.”
Trương tẩu do dự một chút “Kỳ thật, lão Tứ Lôi gia không tệ a.”
Chân mày Tú Lan thẩm cau lại, nghĩ đối phương không có ý xấu, mới áp chế sự không vui trong lòng, nhàn nhạt nói: “Đỗ thị và Vệ thị không có tư cách làm mẹ chồng tiểu Ngọc nhà ta. Ta chỉ muốn tìm cho tiểu Ngọc nhà đơn giản.”
Trương tẩu là người rộng lượng, nhìn ra bà có chút giận dỗi, cười nói: “Là ta không nghĩ tới việc này, thím đừng để bụng nha.” Nhà tẩu đi lại gần với nhà Tần Miễn nên biết nhiều chuyện hơn các thôn dân khác một chút. Tần Miễn và Lôi Thiết chẳng những rất chiếu cố Trương Đại Xuyên nhà tẩu, còn chiếu cố nhà Ngô Địch, nhà lý chính. Trước đó vài ngày, mấy huynh đệ Lôi gia bao gồm cả Lôi Hướng Nhân lười biếng nhất, thường xuyên lên núi đốn củi, rõ ràng sẽ có động tác lớn. Tẩu đoán chừng là Tần Miễn, Lôi Thiết đề xuất chủ ý kiếm tiền cho họ. Nếu tiểu Ngọc gả cho Lôi Hướng Lễ, khẳng định có thể hưởng phúc cùng Lôi Hướng Lễ. Bất quá giữa Tú Lan thẩm và Tần Miễn, Lôi Thiết, dĩ nhiên tẩu thân cận với Tần Miễn Lôi Thiết hơn, nên những lời này, tẩu sẽ không nói rõ với Tú Lan thẩm, có thể ám chỉ một câu như vậy đã là cực hạn.
“Sao lại để bụng chứ.” Tú Lan thẩm vội nói “Ngươi nói cũng đúng, lão Tứ Lôi gia thật sự không tệ. Đúng rồi, nghe nói Đại Xuyên nhà ngươi hiện đang làm việc trong xưởng miến, còn làm tiểu quản sự?”
“Phải, là Tần huynh đệ và Lôi Thiết huynh đệ để mắt Đại Xuyên nhà chúng ta.” Trương tẩu cười hì hì. Nguyên bản Trương Đại Xuyên chạy qua lại giữ huyện Chiêu Dương và trấn Lưu Thủy, đưa đón khách nhân đến Song Hưởng lâu dùng bữa. Nhưng từ khi trấn trên mở một đoàn xe ngựa, sinh ý của hắn ta kém đi, không tiếp tục đánh xe nữa. Sau khi Tần Miễn, Lôi Thiết biết được, nói Trương Đại Xuyên đến xưởng miến làm việc, còn để hắn làm quản sự. Trương tẩu và Trương Đại Xuyên vô cùng cảm kích Tần Miễn Lôi Thiết, Trương Đại Xuyên càng tận tâm tận lực với xưởng miến. Nay nhà họ có điều kiện cho vài hài tử đi học ít nhiều cũng nhờ Tần Miễn, Lôi Thiết.
Tú Lan thẩm thực hâm mộ. Trương Đại Xuyên bất quá chỉ hỗ trợ chút đỉnh vào thời điểm Lôi Thiết Tần Miễn phân gia, Tần Miễn, Lôi Thiết liền chiếu cố nhà họ đến bây giờ. Có thể thấy được, người tốt quả thật có hảo báo.
Không nói hai phụ nhân trò chuyện phiếm bên này, quay lại Lôi Thiết đang ở trên núi, đôi mắt sắc bén lia bốn phía tìm tòi rau dại, quả dại tươi ngon, ngẫu nhiên gặp mấy cây nấm, cũng cẩn thận đào lên bỏ vào sọt.
Không đến nửa canh giờ, sọt cũng gần đầy, bên trong nhiều nhất là rau tươi xanh mướt, tức phụ nói loại rau dại này dùng để nấu sủi cảo rất thơm. Ngoài ra, rất nhiều hạt dẻ. Y nhớ tức phụ thích ăn gà hầm hạt dẻ và hạt dẻ rang đường.
“UUUUUU!”
Một tiếng sói tru từ phía sau truyền đến, Lôi Thiết cảnh giác quay đầu.
Nhất Điểm Bạch nhảy qua bụi cây, chạy tới cọ cọ chân y, có vẻ khá nôn nóng “Wu! Wu!”
Lôi Thiết không hiểu.
“Wu! Wu!”
Lôi Thiết nhíu mày, nhìn theo hướng nó đang ngoảnh đầu.
Nhất Điểm Bạch cắn ống quần y, lôi đi y về trước. Lôi Thiết vỗ nhẹ đầu nó, bước đi nhanh hơn. Cảm giác được chủ nhân trấn an, xao động của Nhất Điểm Bạch giảm bớt một ít.
Một người một sói nhanh chóng đến một gốc đại thụ, thấy rõ con vật kềnh càng nằm trên mặt đất, đồng tử Lôi Thiết co rụt.
Con vật trên đất toàn thân lông vàng, hình thể to lớn, phỏng chừng phải bốn trăm kí Cái đầu cực to, nhưng đôi lỗ tai có phần nhỏ xinh, há miệng lộ ra hai hàng răng nanh sắc bén Bởi vì bụng bị chảy máu, tứ chi cường tráng không nhúc nhích, đôi mắt màu xám nhìn chằm chằm Lôi Thiết, đầy vẻ hung ác cùng cảnh giác.
Vậy mà là một con gấu nâu màu vàng.
“Wu! Wu!” Nhất Điểm Bạch kéo Lôi Thiết đến cạnh gấu nâu.
Lôi Thiết bước tới gần, gấu nâu đề phòng nâng mắt lên, muốn quơ hai chi trước để công kích “A…” Trên người Lôi Thiết bỗng phát ra một loại khí thế bức nhân. Uy áp của cường giả khiến cho gấu nâu chấn động, tuy vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Lôi Thiết, nhưng không dám nhúc nhích nữa.
Nhất Điểm Bạch khinh thường liếc nhìn gấu nâu, chậm rì rì leo lên mình nó. Kỳ quái là gấu nâu vô cùng dung túng đối phương, giống như không cảm giác được sức nặng trên thân mình.
Lôi Thiết lấy ra một ít nước linh tuyền trong không gian, bôi loạn lên miệng vết thương của gấu nâu, dừng lại một chút, rồi dùng chân nguyên chậm rãi chữa trị vết thương của nó.
Sau một lúc lâu, máu ngừng chảy. Gấu nâu cảm giác đau đớn đã giảm bớt, vẻ đề phòng trong mắt mới tán đi, yếu ớt nằm trên mặt đất, kêu khẽ với Lôi Thiết một tiếng, có lẽ là đang cảm tạ y.
Lôi Thiết do dự một chút, thu gấu nâu vào không gian.
Nhất Điểm Bạch chạy đến trước mặt y, thân thiết cọ cọ đùi y vài cái. Lôi Thiết cũng thu nó không gian rồi tiếp tục săn thú.
Thái dương ngã về Tây, Lôi Thiết vội vàng xuống núi, thắng lợi trở về.
Tần Miễn vịn lan can tầng hai huơ huơ tay với y “Về rồi? Cơm đã chín, chỉ chờ món của huynh. Săn được gì vậy?”
Lôi Thiết mở sọt ra cho hắn xem.
Tần Miễn nhìn bên trong có rất nhiều đồ ăn, cười tủm tỉm nói: “Ta xuống dưới liền.”
Lôi Thiết đặt sọt ở cửa, vào nhà, cắm chốt cửa lên, dẫn người chạy đến trước mặt vào không gian.
“Tức phụ, ngươi xem.”
Tần Miễn giật mình nhìn con vật bự chảng trên đất “Gấu nâu lông vàng? Được a, dáng vẻ rất uy phong!”
Lôi Thiết âm thầm gật đầu. Y biết tức phụ sẽ thích.
Nhất Điểm Bạch vui vẻ chạy tới cọ cọ Tần Miễn rồi lại chạy về, giẫm đập cái lưng gấu nâu một trận, rồi nằm sấp trước mặt gấu nâu, miệng cọ cọ miệng gấu nâu.
Tần Miễn nhìn mà trợn mắt há mồm, sau một lúc lâu, đau đớn quở trách “Nhất Điểm Bạch, đừng hồ đồ. Chủng tộc bất đồng, sao có thể yêu nhau!”
Ý cười dày đặc cuồn cuộn trong mắt Lôi Thiết giây lát, y sờ sờ đầu tức phụ, cúi đầu hôn môi đối phương một cái “Chọn không cẩn thận.”
Nhất Điểm Bạch đại khái nghe hiểu lời Tần Miễn, xốc mí mắt lên, ra chiều hết nói nổi.
Tần Miễn ngắm nghía bộ lông vàng mượt như nhung của gấu nâu, có chút ngứa tay “A Thiết, nhìn nó có vẻ suy yếu.”
Lôi Thiết kéo hắn đi đến trước mặt gấu nâu, cố ý đứng bên phải hắn, khéo léo cản trở đầu gấu nâu.
Bất ngờ là gấu nâu thờ ơ với sự xuất hiện của Tần Miễn, thậm chí ánh mắt nhìn hắn khá ôn hòa. Có lẽ nó nhận thấy được khí tức trên người hắn tương tự với khí tức không gian này.
Tần Miễn ngồi xổm trước mặt gấu nâu, tránh đi miệng vết thương của nó, vui tươi hớn hở xoa xoa lưng nó. Lông gấu nâu dài ít nhất hai tấc, sờ vào mềm mại vô cùng.
“A Thiết, không biết nó có chịu để cho nhà mình nuôi không.” Tần Miễn mong chờ nhìn Lôi Thiết. Trong nhà nuôi một chú gấu, nghe vào tai rất uy phong a!
-Hết chương 121-
——–