Lôi Đại Cường nói xong, lý chính dựa theo lời ông viết thành văn thư, cũng đọc to một lần, tất cả đều không có ý kiến. Lôi Hướng Trí hỗ trợ sao chép văn thư thành mấy phần, lý chính, Lôi Đại Cường, Lôi Hướng Nhân, Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ và Lôi Hướng Trí đều ấn xuống dấu tay, mỗi người cầm một phần.
Lôi Hướng Trí nói được thì làm được, lúc này lấy tờ ngân phiếu một trăm lượng ra giao cho Lôi Hướng Nhân.
Lôi Đại Cường và Đỗ thị nóng mắt nhìn chằm chằm ngân phiếu.
Lôi Hướng Nhân nhận biết được vài chữ, nhưng vẫn giao cho lý chính giám định một lần mới yên tâm cất vào ngực, cùng Triệu thị nhìn nhau cười, đầu ngẩng cao, dùng lỗ mũi nhìn người, cảm giác hoàn toàn thay đổi.
Lý chính đứng dậy cáo từ, Tần Miễn và Lôi Thiết nhân cơ hội ra về cùng lý chính. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lôi Hướng Nhân vội mở miệng “Cha, nương, qua vài tháng nữa tiểu nương sẽ sinh, Tam đệ muội nay cũng có thân mình, cả nhà đông người ở chung rất chen chúc. Hiện tại ta liền đi mua một khối đất, tranh thủ xây nhà xong trước năm mới, chuyển ra ngoài.”
Lôi Đại Cường nhìn gã một lúc lâu, gật đầu.
Lôi Hướng Nghĩa thấp giọng nói: “Cha, nương, ta cũng sẽ mau chóng chuyển ra.”
Lôi Đại Cường nhíu mày “Ngươi chuyển ra thì ở đâu?” Lôi Hướng Nghĩa cười cười “Đa tạ cha quan tâm. Ta tính xây hai gian nhà gạch ở trước, chờ dư dả hơn chút sẽ tính tiếp.”
Dù gì cũng là nhi tử thân sinh của mình, Lôi Đại Cường vẫn đặt nó trong lòng “Hai gian phòng gạch làm sao đủ ở? Vầy đi, lão Nhị, ngươi cho Tam đệ ngươi mượn ít tiền, để hắn xây thêm hai gian nữa.”
“Cha, ngài đừng thấy một trăm lượng này rất nhiều, ta vừa phải xây nhà, vừa mua gia cụ, lại còn cho Đại Bảo, Nhị Bảo đi học, có chỗ nào không phải dùng tiền?” Lôi Hướng Nhân nghĩ cách cho Lôi Hướng Nghĩa “Tam đệ, không bằng ngươi đi mượn Đại ca, trong tay Đại ca Đại tẩu không thiếu tiền.”
“Phải đó.” Triệu thị phụ họa.
Lôi Hướng Nghĩa xua tay nói: “Không cần, ta đã quyết định, xây trước hai gian nhà gạch ở.”
Tiền thị không nói xen vào. Chuyện Tần Miễn, Lôi Thiết cho họ mượn mười lượng bạc, nàng sẽ không để lộ ra.
Sau khi Tần Miễn, Lôi Thiết về nhà thì tiếp tục làm sủi cảo. Nhân sủi cảo gồm rau dại, thịt nạc và bánh quẩy, vừa tươi vừa thơm. Ăn cơm xong, hai người tiến vào không gian.
Gấu nâu vẫn còn tĩnh dưỡng bên trong, vết thương đã tốt hơn rất nhiều, đang chơi đùa vui vẻ với Nhất Điểm Bạch.
Lôi Thiết cho rằng Tần Miễn sẽ đi xem gấu nâu trước, lại thấy hắn đi về phía bồn hoa, vươn tay vuốt nhẹ chúng.
Hai ‘phấn cầu’ đã hoàn toàn phân tách, rất bụ bẫm đáng yêu. Khi Tần Miễn và Lôi Thiết vuốt ve chúng, màu sắc chúng nó sẽ lập tức trở nên sống động, thú vị vô cùng.
Tần Miễn không sao diễn tả cảm giác hiện giờ, hai ‘phấn cầu’ cứ như tâm mạch tương liên với hắn, cho dù ở bên ngoài không gian, hắn vẫn có thể cảm nhận ‘cảm xúc’ của chúng.
Lôi Thiết múc một bầu nước linh tuyền đưa cho hắn, đăm chiêu nhìn chằm chằm hai ‘phấn cầu’ một lát, lại quay đầu đánh giá Tần Miễn.
Tần Miễn bị y nhìn mà sợ hãi “Nhìn gì vậy?”
“Ngươi.”
Tần Miễn bình tĩnh nói: “Huynh tiếp tục. Vết thương gấu nâu đã lành, hiện tại chúng ta nên đưa nó trở về núi.” Mấy lời muốn giữ gấu nâu lại nuôi lúc trước chỉ là đùa cho vui thôi.
Hai người ra ngoài, đi về phía sau núi. Nếu đã cứu gấu nâu thì không có khả năng lại giết nó, cũng không để nó xuống núi đả thương người. Hai người đi thật sâu vào núi, thả gấu nâu và Nhất Điểm Bạch ra.
Nhất Điểm Bạch phát hiện cảnh tượng xung quanh thay đổi, biết là đã ra khỏi không gian, hơn nữa biết chủ nhân muốn thả gấu nâu, bèn tru với gấu nâu vài tiếng, cùng Tần Miễn, Lôi Thiết rời đi.
Gấu nâu đứng tại chỗ một lúc lâu, xoay người đi, thân thể cao lớn tiến vào khu rừng rậm rạp.
Buổi sáng hôm sau, Tần Miễn bị tiếng thét chói tai của Lôi Tần Nhạc làm bừng tỉnh, hỏi ra mới biết, mới sáng sớm gấu nâu đã vác theo một con sơn dương bị cắn đứt cổ nặng chừng bốn năm mươi cân, không hú một tiếng nằm trước cổng lớn, Lôi Tần Nhạc mở cổng chuẩn bị quét lá rụng thấy nó, bị doạ hoảng hồn.
Từ đó về sau, gấu nâu giống như Nhất Điểm Bạch, trở thành thú ‘nuôi trong nhà’. Mỗi lần nhắc tới Du nhiên điền cư, sắc mặt các thôn dân đều rất cổ quái. Trước kia không có việc gì làm, họ thường đến dưới gốc đại thụ cách cổng lớn Du nhiên điền cư không xa nói chuyện phiếm, từ lúc gấu nâu định cư tại nhà Tần Miễn, có đánh chết họ, họ cũng không dám béng mảng.
Hạ nhân của Du nhiên điền cư mới đầu cũng run sợ, sau này phát hiện chỉ cần họ không trêu chọc gấu nâu, gấu nâu căn bản sẽ không thèm nhìn họ, mới dần yên tâm.
Mà Nhất Điểm Bạch có bạn, càng thường xuyên vắng nhà.
Cuối tháng Mười, quất ngọt trong vườn trái cây bắt đầu chín muồi. Kỳ chín quả của quất ngọt là tháng Mười đến tháng Mười Hai, loại chín muộn có thể kéo dài đến tháng Hai – tháng Tư năm sau. Du nhiên điền cư lại tiến vào thời kỳ bận rộn.
Tần Miễn thuê người làm năm ngàn cái lọ đựng, năm vạc lớn mứt quất ngọt và hai mươi vạc nước quất, đợi đến mùa xuân hạ mới bán. Cùng lúc đó, Song Hưởng lâu đẩy ra bánh kếp cam, súp cam và rượu nếp quất.
Tháng Mười Một là mùa thu hoạch củ sen. Trong mấy tháng huấn luyện, Lôi Tần Trung, Lôi Tần Thuận và các gia tướng không chỉ học thuật hộ thân, còn học bắn cung, cưỡi ngựa và bơi lội. Việc đào củ sen do bọn họ phụ trách.
Trong thực đơn của Song Hưởng lâu và trên bàn cơm nhà Tần Miễn lại tăng thêm nhiều món ăn, củ sen hầm xương, bánh củ sen chiên giòn, củ sen nấu rượu nếp hoa quế, củ sen ngâm dấm đường, củ sen xào thập cẩm, củ sen viên chiên, khiến người ăn mãi không quên.
Vì việc nhà bận rộn, Lôi Hướng Nhân và Lôi Hướng Nghĩa xây nhà mới, Tần Miễn, Lôi Thiết cũng không đến hỗ trợ. Cho tới lúc Lôi Hướng Nghĩa mời Tần Miễn, Lôi Thiết đến ăn tân gia, Tần Miễn mới hoảng hốt nhớ ra — chuyện lão trạch phân gia đã trần ai lạc định.
Lôi Hướng Nghĩa mua miếng đất tại Nam thôn, trên nền nhà ba gian cất lên hai gian phòng gạch vuông, nửa gian làm bếp, nửa gian làm phòng ngủ của Lôi Hướng Nghĩa và Tiền thị, một gian khác làm phòng khách. Ngoài phòng chất một đống củi lớn.
Ăn tân gia xong, tiễn bước các khách nhân khác, Lôi Hướng Nghĩa giữ Tần Miễn, Lôi Thiết ngồi chơi thêm một lát.
Tiền thị châm trà cho Tần Miễn, Lôi Thiết xong, im lặng ngồi một bên may quần áo trẻ con.
Tần Miễn hỏi việc làm than “Nghe nói các ngươi đã bắt đầu nung than, có bán ra chút nào chưa?”
Vẻ mặt Lôi Hướng Nghĩa rất thảnh thơi “Từ tháng trước đã bắt đầu nung than, đợt than đầu tiên khoảng ba ngàn hai trăm cân hơn. Vì là than không khói nên bán giá tám văn tiền một cân, đợt than đầu được hơn hai mươi lăm lượng. Do Nhị ca chặt củi ít hơn nên phân cho hắn hơn năm lượng, ta và Tứ đệ mỗi người mười lượng. Đều là nhờ có Đại ca Đại tẩu chiếu cố chúng ta, câu cảm ơn ta đã nói nhiều, giờ không nói nữa, về sau chỉ cần Đại ca Đại tẩu có việc cần dùng đến ta, xin cứ nói thẳng. Đúng rồi, còn việc này, ta và Tứ đệ đã thương lượng, đợi đợt than thứ hai làm xong, chúng ta dự định gửi tặng Đại ca Đại tẩu năm trăm cân.”
Tần Miễn gật đầu “Nếu Tam đệ Tứ đệ có lòng, chúng ta xin nhận. Bất quá nếu đã cho các ngươi thì chính là của các ngươi, không có quan hệ gì với chúng ta. Chuyện công thức làm than đừng nhắc nữa.”
Lôi Hướng Nhân mua khối đất tại phía Đông thôn, nằm ngay đầu thôn, chỉ cách lão trạch bốn hộ gia đình. Diện tích miếng đất không nhỏ, Tần Miễn đoán chừng nội tiền mua đất ít nhất đã mười lăm lượng bạc. Nhà của Lôi Hướng Nhân gần như khởi công cùng lúc với nhà Lôi Hướng Nghĩa, nhưng nhà gã to hơn, kết cấu phức tạp nên tiến độ chậm hơn một chút, khoảng bốn năm ngày nữa mới xây xong, bất quá đã nhìn ra được kết cấu. Chẳng những có sân trước, còn có sân sau. Đại môn sân trước trang hoàng khí thế, rất giống đại môn nhà phú hộ ở trấn trên, hai bên đại môn mỗi bên đổ ra một đảo toạ phòng(1) Dãy phòng chính, chính giữa là phòng khách, hai gian bên trái phòng khách, một gian là bếp, một gian là sương phòng hai gian bên phải (phòng khách) là hai gian sương phòng. Phòng khách có một cánh cửa nhỏ thông với sân sau, chuồng gà, chuồng heo, nhà xí và đất trồng rau đều ở sân sau, Triệu thị đã sớm rải tin trong thôn, sẽ làm một hoa viên nhỏ ở sân trước, lúc đó mời mọi người đến tham quan.
Nhà xây xong khá là khí phái, cũng phải đứng hàng nhất nhì của thôn. Triệu thị thực sự xây một hoa viên ở sân trước, còn chạy đến Du nhiên điền cư đòi hoa. Tần Miễn lười giao tiếp với nàng ta, dứt khoát để Nhất Điểm Bạch và gấu nâu trấn giữ trước cổng, Triệu thị phẫn nộ rời đi, đến trấn trên tiêu chút tiền mua hoa, lại bảo Lôi Hướng Nhân lên núi đào về.
Lôi Hướng Nhân vui vẻ chạy đến chân núi đào hoa, lại sơ ý nhìn nhầm một con rắn thành khúc cây, bị nó cắn một ngụm, may mà rắn kia không có độc, nhưng cũng làm chân Lôi Hướng Nhân sưng phù phải nằm trong nhà vài hôm, trở thành chuyện cười truyền khắp thôn Thanh Sơn mấy ngày liền.
Nhà mới phơi khô chưa được nửa tháng, Lôi Hướng Nhân và Triệu thị đã khẩn cấp dọn vào.
Có lần Tần Miễn, Lôi Thiết đi ngang qua, từ bên ngoài quan sát cả toà nhà, cho ra một kết luận — một trăm lượng của Lôi Hướng Nhân ít nhất đã đi mất bốn mươi lượng. Bất quá việc này không liên quan đến bọn hắn.
Lại tới hai ngày thư viện Lôi Hướng Trí cho nghỉ, Lôi Hướng Nhân định ra ngày tân gia vào một trong hai ngày đó.
Sở dĩ lúc trước Tần Miễn, Lôi Thiết còn bảo trì lui tới với bên lão trạch, chính là nể mặt Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí, Lôi Xuân Đào. Nay Lôi Hướng Nhân đã tách ra, liên hệ với Lôi Thiết càng xa. Tần Miễn, Lôi Thiết không có ý kết thâm giao cùng Lôi Hướng Nhân, viện cớ có việc cần đến trấn trên, không đi dự tiệc tân gia, chỉ sai Lôi Tần Nhạc qua tặng một rổ quất ngọt.
Sau khi từ trấn trên trở về, Tần Miễn nghe Lôi Tần Nhạc kể, lúc Lôi Hướng Nhân, Triệu thị nhận quà tặng thì nói một ít lời âm dương quái khí, đại ý chính là Tần Miễn Lôi Thiết đều là người có tiền thế mà đưa lễ thật keo kiệt.
Tần Miễn, Lôi Thiết không để tâm. Nói thêm vài câu cùng Lôi Hướng Nhân, Triệu thị, Tần Miễn còn cảm thấy lãng phí nước miếng. Hắn dám cam đoan với tính tình của Lôi Hướng Nhân và Triệu thị, sớm hay muộn cũng gây ra chuyện lớn. Hắn đã nghĩ kỹ, muốn dần dần làm phai nhạt mối liên hệ giữa bọn hắn và Lôi Hướng Nhân, về sau chỉ cần có cơ hội thì cắt đứt luôn, tránh cho sau này bị liên lụy.
Lôi Tần Nhạc còn nói một sự kiện: Lôi Hướng Nhân, Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ hùn vốn làm than bị rạn nứt, chủ yếu là do Lôi Hướng Nhân lười biếng đốn ít củi, thời điểm nung than cũng thường xuyên không tới hỗ trợ. Lôi Hướng Trí đề xuất bọn họ đem bán phương thức nung than, trực tiếp chia tiền. Than nung theo công thức này chất lượng rất tốt, Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ vốn không đồng ý bán, sau bị Lôi Hướng Trí thuyết phục, tính làm thêm một đợt than nửa mới bán.
Chuyện này, Tần Miễn không hỏi thăm nhiều.
Gần đến tháng Chạp, Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ đưa tặng năm trăm cân than đến Du nhiên điền cư.
Hai người chủ động nói chuyện bán công thức làm than cho Tần Miễn, Lôi Thiết. Tiền bán công thức tổng cộng hai trăm lượng bạc. Lôi Đại Cường, Đỗ thị cho rằng, công thức này là Tần Miễn, Lôi Thiết cho bọn họ trước khi phân gia, nên tính vào tài sản chung. Hai trăm lượng bạc chia thành năm phần, Lôi Đại Cường, Lôi Hướng Nhân, Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ và Lôi Hướng Trí đều được bốn mươi lượng. Lôi Hướng Trí không nhận bốn mươi lượng này mà kiên trì phân cho Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ và Lôi Xuân Đào. Mười lượng cho Lôi Xuân Đào dùng để sắm đồ cưới, Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ mỗi người mười lăm lượng. Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ rơi vào đường cùng, đành nhận lấy, nhưng đều thầm quyết định lúc Lôi Hướng Trí tham gia thi Hương sẽ cho lại hắn ta.
Vào tháng Chạp, Tần Miễn, Lôi Thiết đưa đào vàng đóng lọ làm hồi mùa hè đến Song Hưởng lâu, định giá một lượng bạc một lọ, hạn chế mức tiêu thụ mỗi ngày, người đến mua chen đẩy không ngừng.
Rau củ trồng trong lều ấm của Du nhiên điền cư cũng bắt đầu chín muồi, cà chua đỏ au, rau hẹ rau dền xanh mượt, ớt xanh khổ qua xanh tươi, dưa leo non mát, cà tím mập mạp, bí đao to căng… um tùm tươi tốt. Mùa đông chủng loại rau củ ít, mỗi ngày ăn đi ăn lại mấy món, ai cũng tchán ngấy. Ngay khi rau củ mùa hạ xuất hiện trong thực đơn của Song Hưởng lâu, toàn bộ huyện Chiêu Dương oanh động. Cho dù một đĩa rau dền xào mỡ giá tận một trăm văn tiền, mỗi ngày Song Hưởng lâu vẫn kín hết chỗ như cũ, các hộ giàu sang Huyện lân cận cũng thường đánh xe đến Song Hưởng lâu dùng bữa.
Hôm nay là ngày nghỉ của Tôn chưởng quầy, Tần Miễn và Lôi Thiết cần đến trấn trên thay ca cho ông, thuận tiện chở một sọt cà chua, một sọt dưa leo, một sọt cà tím cùng một giỏ cà đi.
Lôi Xuân Đào vội vàng chạy tới, nét mặt vui mừng “Đại ca, Đại tẩu, Tứ ca sắp định thân.”
-Hết chương 124-
Quyển 2 ● Hoàn
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Lôi Hướng Trí nói được thì làm được, lúc này lấy tờ ngân phiếu một trăm lượng ra giao cho Lôi Hướng Nhân.
Lôi Đại Cường và Đỗ thị nóng mắt nhìn chằm chằm ngân phiếu.
Lôi Hướng Nhân nhận biết được vài chữ, nhưng vẫn giao cho lý chính giám định một lần mới yên tâm cất vào ngực, cùng Triệu thị nhìn nhau cười, đầu ngẩng cao, dùng lỗ mũi nhìn người, cảm giác hoàn toàn thay đổi.
Lý chính đứng dậy cáo từ, Tần Miễn và Lôi Thiết nhân cơ hội ra về cùng lý chính. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lôi Hướng Nhân vội mở miệng “Cha, nương, qua vài tháng nữa tiểu nương sẽ sinh, Tam đệ muội nay cũng có thân mình, cả nhà đông người ở chung rất chen chúc. Hiện tại ta liền đi mua một khối đất, tranh thủ xây nhà xong trước năm mới, chuyển ra ngoài.”
Lôi Đại Cường nhìn gã một lúc lâu, gật đầu.
Lôi Hướng Nghĩa thấp giọng nói: “Cha, nương, ta cũng sẽ mau chóng chuyển ra.”
Lôi Đại Cường nhíu mày “Ngươi chuyển ra thì ở đâu?” Lôi Hướng Nghĩa cười cười “Đa tạ cha quan tâm. Ta tính xây hai gian nhà gạch ở trước, chờ dư dả hơn chút sẽ tính tiếp.”
Dù gì cũng là nhi tử thân sinh của mình, Lôi Đại Cường vẫn đặt nó trong lòng “Hai gian phòng gạch làm sao đủ ở? Vầy đi, lão Nhị, ngươi cho Tam đệ ngươi mượn ít tiền, để hắn xây thêm hai gian nữa.”
“Cha, ngài đừng thấy một trăm lượng này rất nhiều, ta vừa phải xây nhà, vừa mua gia cụ, lại còn cho Đại Bảo, Nhị Bảo đi học, có chỗ nào không phải dùng tiền?” Lôi Hướng Nhân nghĩ cách cho Lôi Hướng Nghĩa “Tam đệ, không bằng ngươi đi mượn Đại ca, trong tay Đại ca Đại tẩu không thiếu tiền.”
“Phải đó.” Triệu thị phụ họa.
Lôi Hướng Nghĩa xua tay nói: “Không cần, ta đã quyết định, xây trước hai gian nhà gạch ở.”
Tiền thị không nói xen vào. Chuyện Tần Miễn, Lôi Thiết cho họ mượn mười lượng bạc, nàng sẽ không để lộ ra.
Sau khi Tần Miễn, Lôi Thiết về nhà thì tiếp tục làm sủi cảo. Nhân sủi cảo gồm rau dại, thịt nạc và bánh quẩy, vừa tươi vừa thơm. Ăn cơm xong, hai người tiến vào không gian.
Gấu nâu vẫn còn tĩnh dưỡng bên trong, vết thương đã tốt hơn rất nhiều, đang chơi đùa vui vẻ với Nhất Điểm Bạch.
Lôi Thiết cho rằng Tần Miễn sẽ đi xem gấu nâu trước, lại thấy hắn đi về phía bồn hoa, vươn tay vuốt nhẹ chúng.
Hai ‘phấn cầu’ đã hoàn toàn phân tách, rất bụ bẫm đáng yêu. Khi Tần Miễn và Lôi Thiết vuốt ve chúng, màu sắc chúng nó sẽ lập tức trở nên sống động, thú vị vô cùng.
Tần Miễn không sao diễn tả cảm giác hiện giờ, hai ‘phấn cầu’ cứ như tâm mạch tương liên với hắn, cho dù ở bên ngoài không gian, hắn vẫn có thể cảm nhận ‘cảm xúc’ của chúng.
Lôi Thiết múc một bầu nước linh tuyền đưa cho hắn, đăm chiêu nhìn chằm chằm hai ‘phấn cầu’ một lát, lại quay đầu đánh giá Tần Miễn.
Tần Miễn bị y nhìn mà sợ hãi “Nhìn gì vậy?”
“Ngươi.”
Tần Miễn bình tĩnh nói: “Huynh tiếp tục. Vết thương gấu nâu đã lành, hiện tại chúng ta nên đưa nó trở về núi.” Mấy lời muốn giữ gấu nâu lại nuôi lúc trước chỉ là đùa cho vui thôi.
Hai người ra ngoài, đi về phía sau núi. Nếu đã cứu gấu nâu thì không có khả năng lại giết nó, cũng không để nó xuống núi đả thương người. Hai người đi thật sâu vào núi, thả gấu nâu và Nhất Điểm Bạch ra.
Nhất Điểm Bạch phát hiện cảnh tượng xung quanh thay đổi, biết là đã ra khỏi không gian, hơn nữa biết chủ nhân muốn thả gấu nâu, bèn tru với gấu nâu vài tiếng, cùng Tần Miễn, Lôi Thiết rời đi.
Gấu nâu đứng tại chỗ một lúc lâu, xoay người đi, thân thể cao lớn tiến vào khu rừng rậm rạp.
Buổi sáng hôm sau, Tần Miễn bị tiếng thét chói tai của Lôi Tần Nhạc làm bừng tỉnh, hỏi ra mới biết, mới sáng sớm gấu nâu đã vác theo một con sơn dương bị cắn đứt cổ nặng chừng bốn năm mươi cân, không hú một tiếng nằm trước cổng lớn, Lôi Tần Nhạc mở cổng chuẩn bị quét lá rụng thấy nó, bị doạ hoảng hồn.
Từ đó về sau, gấu nâu giống như Nhất Điểm Bạch, trở thành thú ‘nuôi trong nhà’. Mỗi lần nhắc tới Du nhiên điền cư, sắc mặt các thôn dân đều rất cổ quái. Trước kia không có việc gì làm, họ thường đến dưới gốc đại thụ cách cổng lớn Du nhiên điền cư không xa nói chuyện phiếm, từ lúc gấu nâu định cư tại nhà Tần Miễn, có đánh chết họ, họ cũng không dám béng mảng.
Hạ nhân của Du nhiên điền cư mới đầu cũng run sợ, sau này phát hiện chỉ cần họ không trêu chọc gấu nâu, gấu nâu căn bản sẽ không thèm nhìn họ, mới dần yên tâm.
Mà Nhất Điểm Bạch có bạn, càng thường xuyên vắng nhà.
Cuối tháng Mười, quất ngọt trong vườn trái cây bắt đầu chín muồi. Kỳ chín quả của quất ngọt là tháng Mười đến tháng Mười Hai, loại chín muộn có thể kéo dài đến tháng Hai – tháng Tư năm sau. Du nhiên điền cư lại tiến vào thời kỳ bận rộn.
Tần Miễn thuê người làm năm ngàn cái lọ đựng, năm vạc lớn mứt quất ngọt và hai mươi vạc nước quất, đợi đến mùa xuân hạ mới bán. Cùng lúc đó, Song Hưởng lâu đẩy ra bánh kếp cam, súp cam và rượu nếp quất.
Tháng Mười Một là mùa thu hoạch củ sen. Trong mấy tháng huấn luyện, Lôi Tần Trung, Lôi Tần Thuận và các gia tướng không chỉ học thuật hộ thân, còn học bắn cung, cưỡi ngựa và bơi lội. Việc đào củ sen do bọn họ phụ trách.
Trong thực đơn của Song Hưởng lâu và trên bàn cơm nhà Tần Miễn lại tăng thêm nhiều món ăn, củ sen hầm xương, bánh củ sen chiên giòn, củ sen nấu rượu nếp hoa quế, củ sen ngâm dấm đường, củ sen xào thập cẩm, củ sen viên chiên, khiến người ăn mãi không quên.
Vì việc nhà bận rộn, Lôi Hướng Nhân và Lôi Hướng Nghĩa xây nhà mới, Tần Miễn, Lôi Thiết cũng không đến hỗ trợ. Cho tới lúc Lôi Hướng Nghĩa mời Tần Miễn, Lôi Thiết đến ăn tân gia, Tần Miễn mới hoảng hốt nhớ ra — chuyện lão trạch phân gia đã trần ai lạc định.
Lôi Hướng Nghĩa mua miếng đất tại Nam thôn, trên nền nhà ba gian cất lên hai gian phòng gạch vuông, nửa gian làm bếp, nửa gian làm phòng ngủ của Lôi Hướng Nghĩa và Tiền thị, một gian khác làm phòng khách. Ngoài phòng chất một đống củi lớn.
Ăn tân gia xong, tiễn bước các khách nhân khác, Lôi Hướng Nghĩa giữ Tần Miễn, Lôi Thiết ngồi chơi thêm một lát.
Tiền thị châm trà cho Tần Miễn, Lôi Thiết xong, im lặng ngồi một bên may quần áo trẻ con.
Tần Miễn hỏi việc làm than “Nghe nói các ngươi đã bắt đầu nung than, có bán ra chút nào chưa?”
Vẻ mặt Lôi Hướng Nghĩa rất thảnh thơi “Từ tháng trước đã bắt đầu nung than, đợt than đầu tiên khoảng ba ngàn hai trăm cân hơn. Vì là than không khói nên bán giá tám văn tiền một cân, đợt than đầu được hơn hai mươi lăm lượng. Do Nhị ca chặt củi ít hơn nên phân cho hắn hơn năm lượng, ta và Tứ đệ mỗi người mười lượng. Đều là nhờ có Đại ca Đại tẩu chiếu cố chúng ta, câu cảm ơn ta đã nói nhiều, giờ không nói nữa, về sau chỉ cần Đại ca Đại tẩu có việc cần dùng đến ta, xin cứ nói thẳng. Đúng rồi, còn việc này, ta và Tứ đệ đã thương lượng, đợi đợt than thứ hai làm xong, chúng ta dự định gửi tặng Đại ca Đại tẩu năm trăm cân.”
Tần Miễn gật đầu “Nếu Tam đệ Tứ đệ có lòng, chúng ta xin nhận. Bất quá nếu đã cho các ngươi thì chính là của các ngươi, không có quan hệ gì với chúng ta. Chuyện công thức làm than đừng nhắc nữa.”
Lôi Hướng Nhân mua khối đất tại phía Đông thôn, nằm ngay đầu thôn, chỉ cách lão trạch bốn hộ gia đình. Diện tích miếng đất không nhỏ, Tần Miễn đoán chừng nội tiền mua đất ít nhất đã mười lăm lượng bạc. Nhà của Lôi Hướng Nhân gần như khởi công cùng lúc với nhà Lôi Hướng Nghĩa, nhưng nhà gã to hơn, kết cấu phức tạp nên tiến độ chậm hơn một chút, khoảng bốn năm ngày nữa mới xây xong, bất quá đã nhìn ra được kết cấu. Chẳng những có sân trước, còn có sân sau. Đại môn sân trước trang hoàng khí thế, rất giống đại môn nhà phú hộ ở trấn trên, hai bên đại môn mỗi bên đổ ra một đảo toạ phòng(1) Dãy phòng chính, chính giữa là phòng khách, hai gian bên trái phòng khách, một gian là bếp, một gian là sương phòng hai gian bên phải (phòng khách) là hai gian sương phòng. Phòng khách có một cánh cửa nhỏ thông với sân sau, chuồng gà, chuồng heo, nhà xí và đất trồng rau đều ở sân sau, Triệu thị đã sớm rải tin trong thôn, sẽ làm một hoa viên nhỏ ở sân trước, lúc đó mời mọi người đến tham quan.
Nhà xây xong khá là khí phái, cũng phải đứng hàng nhất nhì của thôn. Triệu thị thực sự xây một hoa viên ở sân trước, còn chạy đến Du nhiên điền cư đòi hoa. Tần Miễn lười giao tiếp với nàng ta, dứt khoát để Nhất Điểm Bạch và gấu nâu trấn giữ trước cổng, Triệu thị phẫn nộ rời đi, đến trấn trên tiêu chút tiền mua hoa, lại bảo Lôi Hướng Nhân lên núi đào về.
Lôi Hướng Nhân vui vẻ chạy đến chân núi đào hoa, lại sơ ý nhìn nhầm một con rắn thành khúc cây, bị nó cắn một ngụm, may mà rắn kia không có độc, nhưng cũng làm chân Lôi Hướng Nhân sưng phù phải nằm trong nhà vài hôm, trở thành chuyện cười truyền khắp thôn Thanh Sơn mấy ngày liền.
Nhà mới phơi khô chưa được nửa tháng, Lôi Hướng Nhân và Triệu thị đã khẩn cấp dọn vào.
Có lần Tần Miễn, Lôi Thiết đi ngang qua, từ bên ngoài quan sát cả toà nhà, cho ra một kết luận — một trăm lượng của Lôi Hướng Nhân ít nhất đã đi mất bốn mươi lượng. Bất quá việc này không liên quan đến bọn hắn.
Lại tới hai ngày thư viện Lôi Hướng Trí cho nghỉ, Lôi Hướng Nhân định ra ngày tân gia vào một trong hai ngày đó.
Sở dĩ lúc trước Tần Miễn, Lôi Thiết còn bảo trì lui tới với bên lão trạch, chính là nể mặt Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí, Lôi Xuân Đào. Nay Lôi Hướng Nhân đã tách ra, liên hệ với Lôi Thiết càng xa. Tần Miễn, Lôi Thiết không có ý kết thâm giao cùng Lôi Hướng Nhân, viện cớ có việc cần đến trấn trên, không đi dự tiệc tân gia, chỉ sai Lôi Tần Nhạc qua tặng một rổ quất ngọt.
Sau khi từ trấn trên trở về, Tần Miễn nghe Lôi Tần Nhạc kể, lúc Lôi Hướng Nhân, Triệu thị nhận quà tặng thì nói một ít lời âm dương quái khí, đại ý chính là Tần Miễn Lôi Thiết đều là người có tiền thế mà đưa lễ thật keo kiệt.
Tần Miễn, Lôi Thiết không để tâm. Nói thêm vài câu cùng Lôi Hướng Nhân, Triệu thị, Tần Miễn còn cảm thấy lãng phí nước miếng. Hắn dám cam đoan với tính tình của Lôi Hướng Nhân và Triệu thị, sớm hay muộn cũng gây ra chuyện lớn. Hắn đã nghĩ kỹ, muốn dần dần làm phai nhạt mối liên hệ giữa bọn hắn và Lôi Hướng Nhân, về sau chỉ cần có cơ hội thì cắt đứt luôn, tránh cho sau này bị liên lụy.
Lôi Tần Nhạc còn nói một sự kiện: Lôi Hướng Nhân, Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ hùn vốn làm than bị rạn nứt, chủ yếu là do Lôi Hướng Nhân lười biếng đốn ít củi, thời điểm nung than cũng thường xuyên không tới hỗ trợ. Lôi Hướng Trí đề xuất bọn họ đem bán phương thức nung than, trực tiếp chia tiền. Than nung theo công thức này chất lượng rất tốt, Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ vốn không đồng ý bán, sau bị Lôi Hướng Trí thuyết phục, tính làm thêm một đợt than nửa mới bán.
Chuyện này, Tần Miễn không hỏi thăm nhiều.
Gần đến tháng Chạp, Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ đưa tặng năm trăm cân than đến Du nhiên điền cư.
Hai người chủ động nói chuyện bán công thức làm than cho Tần Miễn, Lôi Thiết. Tiền bán công thức tổng cộng hai trăm lượng bạc. Lôi Đại Cường, Đỗ thị cho rằng, công thức này là Tần Miễn, Lôi Thiết cho bọn họ trước khi phân gia, nên tính vào tài sản chung. Hai trăm lượng bạc chia thành năm phần, Lôi Đại Cường, Lôi Hướng Nhân, Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ và Lôi Hướng Trí đều được bốn mươi lượng. Lôi Hướng Trí không nhận bốn mươi lượng này mà kiên trì phân cho Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ và Lôi Xuân Đào. Mười lượng cho Lôi Xuân Đào dùng để sắm đồ cưới, Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ mỗi người mười lăm lượng. Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ rơi vào đường cùng, đành nhận lấy, nhưng đều thầm quyết định lúc Lôi Hướng Trí tham gia thi Hương sẽ cho lại hắn ta.
Vào tháng Chạp, Tần Miễn, Lôi Thiết đưa đào vàng đóng lọ làm hồi mùa hè đến Song Hưởng lâu, định giá một lượng bạc một lọ, hạn chế mức tiêu thụ mỗi ngày, người đến mua chen đẩy không ngừng.
Rau củ trồng trong lều ấm của Du nhiên điền cư cũng bắt đầu chín muồi, cà chua đỏ au, rau hẹ rau dền xanh mượt, ớt xanh khổ qua xanh tươi, dưa leo non mát, cà tím mập mạp, bí đao to căng… um tùm tươi tốt. Mùa đông chủng loại rau củ ít, mỗi ngày ăn đi ăn lại mấy món, ai cũng tchán ngấy. Ngay khi rau củ mùa hạ xuất hiện trong thực đơn của Song Hưởng lâu, toàn bộ huyện Chiêu Dương oanh động. Cho dù một đĩa rau dền xào mỡ giá tận một trăm văn tiền, mỗi ngày Song Hưởng lâu vẫn kín hết chỗ như cũ, các hộ giàu sang Huyện lân cận cũng thường đánh xe đến Song Hưởng lâu dùng bữa.
Hôm nay là ngày nghỉ của Tôn chưởng quầy, Tần Miễn và Lôi Thiết cần đến trấn trên thay ca cho ông, thuận tiện chở một sọt cà chua, một sọt dưa leo, một sọt cà tím cùng một giỏ cà đi.
Lôi Xuân Đào vội vàng chạy tới, nét mặt vui mừng “Đại ca, Đại tẩu, Tứ ca sắp định thân.”
-Hết chương 124-
Quyển 2 ● Hoàn
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]