Viên Viên, Mãn Mãn chung quy vẫn còn nhỏ, có thể sẽ bất cẩn lỡ miệng lộ ra. Tần Miễn, Lôi Thiết không nói cho các nhóc họ đang luyện phương pháp tu chân, chỉ nói là một môn võ công bí quyết cao thâm. Không gian linh khí sung túc là nơi tu luyện tốt nhất. Mỗi lần Tần Miễn, Lôi Thiết đưa Viên Viên Mãn Mãn tiến vào không gian tu luyện, đều là chờ chúng ngủ say rồi đưa vào, Viên Viên Mãn Mãn tỉnh lại có hỏi, cũng chỉ nói đây là một nơi thần bí sâu trong núi của thôn Thanh Sơn. Cẩn thận như vầy là vì bảo họ cho cả nhà họ. Viên Viên, Mãn Mãn không hề nghi ngờ, trúc cơ xong, thuận lợi tiến vào sơ kỳ Khai Quang.
Một năm nay biến hoá của Nhất Điểm Bạch và Kim Mao cũng rất lớn. Tần Miễn không biết Yêu tu phân chia cấp bậc thế nào, nhưng căn cứ mức độ ngưng luyện chân nguyên trong đan điền Nhất Điểm Bạch, có thể phán đoán tu vi hiện tại của nó tương đương với sơ kỳ Dung Hợp của nhân loại, tiến bộ không nhỏ. Kim Mao và Nhất Điểm Bạch dường như có thể trao đổi với nhau, Kim Mao nay cũng bước lên con đường tu hành, tu vi tương đương với trung kỳ Khai Quang của nhân loại.
Nhất Điểm Bạch và Kim Mao có thể sống càng lâu, đối với một nhà bốn người Tần Miễn là một tin tốt.
Trong năm mới, trọng điểm phát triển của Tần Miễn không chỉ đặt ở nhà mình, mà còn đặt vào thôn Thanh Sơn. Thôn Thanh Sơn non xanh nước biếc, không khai phá một phen thì thật đáng tiếc. Nhưng chung quy hắn chỉ là một thường dân, việc này còn phải chào hỏi cùng lý chính.
Lý chính vừa thấy Tần Miễn, Lôi Thiết, Viên Viên, Mãn Mãn tới thăm, liền đoán lại có chuyện tốt vào cửa, cười ha hả đón cả nhà vào ngồi chơi, hối bà nhà mình nhanh nhanh chuẩn bị điểm tâm cho Viên Viên, Mãn Mãn. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Vẻ ngoài nhà lý chính có thay đổi, cửa sân, sân tường đều rực rỡ hẳn lên, trong sân còn học nhà Tần Miễn trồng một cây hoa và một cây ăn quả. Từ khi nhà Tần Miễn trồng cây hoa cây ăn quả trong sân, các thôn dân đều bắt chước theo, hầu như sân nhà mỗi người đều trồng thế, nghiễm nhiên trở thành một nét đặc trưng của thôn Thanh Sơn. Không nói đến việc đó, trồng hoa trồng quả chẳng những thuận mắt hơn để sân trần trụi, phòng ốc ở cũng thư thái, nhất là mùa xuân, ngửi thấy hương hoa, thần thanh khí sảng.
Vài thôn dân thấy một nhà Tần Miễn vào nhà lý chính gần nửa canh giờ mới ra về, sau đó vẻ mặt lý chính khá kỳ lạ, vừa có vẻ cao hứng lại vừa ưu sầu, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong sân.
Các thôn dân đều buồn bực: Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trên đường về nhà, Viên Viên Mãn Mãn xướng lên bài ca thiếu nhi Tần Miễn dạy các nhóc [Hổng nghe ngươi đâu](1). Mãn Mãn hát: “Ta hổng nghe hổng nghe, ta hổng nghe lời ngươi đâu, ta hổng nghe hổng nghe, ta hổng nghe lời ngươi đâu…”
Viên Viên hát: “Sáng sớm được nghỉ học, ta bồi phụ thân đi chợ, phụ thân khen ta thật ngoan, càng ngày càng ngoan…”
Mãn Mãn hát tiếp: “Phụ thân có chuyện rời đi, bảo ta đứng chờ tại chỗ…”
Hai tiểu gia hỏa phối hợp rất ăn ý, mỗi đứa hát xong hai câu thì đổi người, lúc xướng đến chữ ‘ta’ ‘ngươi’ ‘hổng’ thì tay nhỏ làm ra động tác tương ứng, mặt lộ ra biểu cảm vui mừng hoặc nghiêm nghị, chơi vui cực kỳ.
Tần Miễn không có dạy chúng làm vậy nên hết sức ngạc nhiên, muốn cười lại sợ chọc tức hai tiểu tử kia, đành hai tay khoác qua vai Lôi Thiết, núp sau lưng y khặc khặc cười trộm.
Khi cười phun ra hơi nóng phả vào gáy Lôi Thiết, như có như không trêu chọc, Lôi Thiết không nhịn được nữa túm người qua bên cạnh, kề sát vào lỗ tai hắn nói nhỏ “Tức phụ, nếu Viên Viên, Mãn Mãn biết ngươi đang cười trộm, có lẽ sẽ bắt ngươi cùng làm với chúng.”
Tần Miễn lập tức ngậm miệng, nghiêm mặt giả vờ đứng đắn.
Ánh mắt Lôi Thiết chợt lóe ý cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu hắn.
Một bài ca hát xong hai lần, bốn người vào cổng sân.
Viên Viên ngửa đầu nhìn Tần Miễn “Phụ thân, chúng ta muốn đi sân chơi chơi trò chơi.”
“Có thể.” Tần Miễn gật đầu “Bất quá, hôm nay phải học thêm mười từ.”
“Dạ.”
Hai tiểu gia hỏa tay nắm tay đi trước.
Tần Miễn, Lôi Thiết không nhanh không chậm theo sau.
Sân chơi chính là mảnh rừng nhỏ lúc trước được Tần Miễn thiết kế, Lôi Thiết tự tay cải tạo thành một vùng trời nhỏ, tận dụng cây gỗ bị chặt bỏ làm đồ chơi gỗ, thú vị vô cùng. Bên trong không chỉ có cầu bập bênh, xích đu, cầu trượt, ghế xoay, cầu khỉ.., còn có võng leo(2). Võng leo vừa dài vừa rộng, có thể biến đổi kiểu dáng, Tần Miễn có khi treo đứng võng lên thành một mặt tường võng, có khi gấp thành ba tầng, có khi làm thành một mê cung nhỏ… Viên Viên và Mãn Mãn thích nhất là leo võng, mỗi lần đều chơi đến khi không bò nỗi nữa mới thôi.
“Lão cha, ta muốn leo võng.” Mãn Mãn gấp gáp mở miệng.
Lôi Thiết buộc dây an toàn cho hai đứa.
Hai người lập tức leo lên võng bò xa, chỉ chốc lát sau, trong sân chơi truyền ra tiếng cười khoan khoái.
Hạ nhân đưa hoa quả, trà nước và điểm tâm tới, Tần Miễn, Lôi Thiết an vị ở một bên trông chừng hai hài tử…
Buổi sáng hai ngày sau, nhị nhi tử nhà lý chính gõ đồng la, rao gọi khắp thôn “Các nhà ăn xong bữa sáng, đến nhà lý chính nghị sự, mỗi hộ một người Các nhà ăn xong bữa sáng, đến nhà lý chính nghị sự, mỗi hộ một người…”
Sau bữa sáng, các thôn dân tốp năm tốp ba đi tới nhà lý chính. Dù nói mỗi hộ chỉ cần một người đại diện, nhưng các thôn dân đều quan tâm đại sự của thôn, chỉ cần trong tay không có việc quan trọng thì đều kéo đến nhà lý chính.
Tần Miễn, Lôi Thiết ăn sáng xong, dặn Viên Viên Mãn Mãn ở nhà ôn lại bài tập hôm trước, rồi cùng nhau đến nhà lý chính.
Các thôn dân vào cửa, tự giác tìm chỗ ngồi xuống.
Lưu lão thái gia và Vương lão thái gia cũng được mời đến đây. Ngồi trên ghế thái sư dưới mái hiên.
Tần Miễn, Lôi Thiết cũng ngồi xuống hai ghế dựa cạnh nhau.
Đại nhi tử lý chính, La Hữu Phúc điểm danh, mặc kệ là ai tới tham gia nghị sự, chỉ gọi tên chủ hộ, đến lượt thì hô đáp một tiếng.
Sau khi điểm danh xong, lý chính phát biểu: “Vẫn là quy tắc cũ, lão phu giảng giải sự tình trước, nếu các vị có nghi vấn, đợi lão phu nói xong rồi hẵng hỏi.”
Các thôn dân đã quen với phong cách sử xự của lý chính, đều không có ý kiến.
Lý chính ngồi xuống, nói tiếp: “Hôm nay mời các vị đến là để thương lượng chuyện sửa đường thôn Thanh Sơn. Vì sao trước đây thôn Thanh Sơn chúng ta nghèo như vậy? Vì sao lúc trước trong thôn không có học đường? Đều là vì vị trí thôn Thanh Sơn rất hẻo lánh, đường sá bấp bênh. Nếu có thể tu sửa đường, bất kể là ta vận chuyển lương thực ra ngoài bán hay mua đồ này nọ về, đều thuận tiện hơn rất nhiều. Nếu các vị còn chưa hiểu đạo lý bên trong, lão phu sẽ tìm một cách nói khác. Hiện tại, chúng ta muốn bán một xe lương thực, nếu là bốn trăm cân, cần một người đánh xe, sáu người đẩy xe, từ thôn đến trấn trên mất nửa canh giờ, còn phải trả sáu phần tiền công cho những người đẩy xe. Nếu đường dễ đi hơn, có lẽ chỉ hai người đẩy xe, bỏ ra hai phần tiền công là đủ, còn rút ngắn được thời gian. Các vị suy ngẫm xem có lý hay không. Chẳng những vậy, đường dễ đi, các cô nương cũng nguyện ý gả đến thôn chúng ta. Mọi người nói xem, một cô nương tốt sẽ bằng lòng gả đến một thôn đường lộ dễ đi hay một thôn đường lộ khó đi? Thế nên, sửa đường không những có lợi cho chúng ta, còn có lợi cho con cháu chúng ta. Nhân lúc còn có thể lao động, chúng ta nên làm chuyện tốt để lại cho con cháu mai sau. Có phải hay không?”
Lời ông nói rất dễ hiểu, các thôn dân đều lý giải được, nhao nhao gật đầu.
Lý chính uống một ngụm trà, tiếp tục nói: “Trước khi cấy mạ vào trung tuần tháng Năm, hầu như mọi người đều có thì giờ rỗi. Lão phu định nhân dịp này tu sửa đường thôn. Mỗi nhà ra một sức lao động khoẻ mạnh, nếu nhà nào không ra được sức lao động, tức phụ, bà tử hay tiểu tử choai choai cũng phải xuất lực, làm chút việc nhẹ như bưng trà rót nước cho mọi người. Chuyện này, lão phu sẽ an bài thỏa đáng. Tóm lại, là một phần tử thôn Thanh Sơn, mỗi một nhà đều phải xuất lực. Nếu không thì ngươi đừng có đi đường do người khác tu sửa ra.”
Có người há miệng muốn nói, lý chính nâng tay ngăn lại “Lão phu còn chưa nói xong. Chắc hẳn các ngươi đều đoán được, việc sửa đường là do Thiết tử và tức phụ Thiết tử đề xuất. Nhà bọn họ là thủ phú thôn Thanh Sơn, nhưng không quên chiếu cố bà con hương thân. Bọn họ đã nói với lão phu, sẽ cung cấp phương pháp làm gạch nung, sau này thôn chúng ta sẽ có được một con đường rộng rãi bằng phẳng bằng gạch nung. Việc này, chúng ta đều phải cảm tạ Thiết tử và tức phụ y. Lão phu muốn nói chỉ bấy nhiêu, các vị có dị nghị gì không?”
Lưu lão thái gia gật đầu “Đường, quả thực nên tu. Chỉ là rất nhiều nam nhân trong thôn đang làm việc cho khu chế biến, nếu họ đi sửa đường, công việc của khu chế biến chẳng phải sẽ bị chậm trễ ư?” Ông thân thiện nhìn Tần Miễn và Lôi Thiết.
Lý chính nói: “Cho nên mới nói Thiết tử và tức phụ y phúc hậu, trong thời gian sửa đường, cho các nam nhân tạm dừng làm việc.”
“Đúng là như thế.” Tần Miễn nhìn quét qua mọi người “Sửa đường là đại sự của thôn, nhà chúng ta hiển nhiên ủng hộ toàn lực.”
Các thôn dân tán thưởng hắn và Lôi Thiết không ngớt, còn có người đề nghị, thời điểm sửa đường, nhà Tần Miễn không cần ra sức lao động.
Việc sửa đường thuận lợi định ra.
Nung gạch cần chất đốt, đất, nước và lò gạch nung. Chất đốt, phụ cận thôn Thanh Sơn cây cối đầy núi, hoàn toàn có thể lấy nhiên liệu ngay tại chỗ Đất, thôn Thanh Sơn có một khe núi, đất tầng vững vàng, chất đất tốt, thích hợp chế thành phôi Nước, có sông ngòi nên không thiếu nước Về phần lò gạch, hiện tại làm ra một cái là được.
Do Tần Miễn chỉ đạo thôn dân xây một lò gạch và chế tác một khuôn gạch mẫu. Quê ngoại Tần Miễn có một nhà máy gạch, vì các phía đối tác xung đột mâu thuẫn nên giải tán, kinh doanh chưa được hai năm đã bỏ hoang. Tần Miễn và đồng bạn trong thôn thường xuyên đến lò gạch chơi đùa, kết cấu lò gạch ra sao, hắn nhớ rất rõ.
Chờ xây đường xong, lò gạch vẫn là tài sản chung của thôn, tiếp tục sử dụng. Trong thôn ai muốn xây nhà cất phòng, có thể đến đây nung gạch mà không cần bỏ tiền mua. Bởi vậy các thôn dân thực tận tâm, chỉ dùng một ngày đã xây xong lò gạch nung nhỏ.
Tần Miễn nhớ tỷ lệ tiêu chuẩn một viên gạch hình như là 240mm x 115mm x 53mm, gạch nung theo tỉ lệ này có thể phát huy hoàn mỹ khả năng chịu lực nén, bởi vậy Tần Miễn làm ra khuôn gạch mẫu không khác gì khuôn mẫu trong trí nhớ.
Lý chính sắp xếp nhân thủ nhanh chóng và thoả đáng. Hiện trong thôn có tất cả tám mươi hộ, mỗi hộ ra một sức lao động khoẻ, tức là tám mươi người. Lý chính an bài hai mươi người đốn củi, ba mươi người đào đất, mười người đi rút nhựa thông, mười người nung gạch, mười người còn lại sẽ linh hoạt điều động.
Dùng một tháng thời gian, lò gạch nhỏ nung ra đủ số gạch. Trong lúc chờ nung gạch, các thôn dân khác dùng xẻng, cuốc,… đi lấp những ổ gà hoặc gạt bỏ chỗ đất lồi trước, xử lý bằng phẳng đường. Sau đó dùng trục lăn lúa tráng đều đường, rồi lót chỉnh tề từng hàng gạch, lại dùng trục lăn lúa đè ép, khảm khối gạch vào trong đất. Cuối cùng, dùng nhựa thông hoà tan lấp kín kẽ hở giữa các viên gạch, nhựa thông không đủ thì dùng hỗn hợp kết dính trẩu, nước gạo và nước vôi.
Toàn thôn hợp lực, bận rộn đằng đẵng hai tháng, con đường từ thôn Thanh Sơn dẫn đến ra khỏi núi trở nên bằng phẳng và mỹ quan.
Lúc lý chính tuyên bố có thể bắt đầu sử dụng đường, người lớn trẻ nhỏ cả thôn đều nhịn không được ra con đường gạch đá này giẫm giẫm đạp đạp một trận, ai nấy cao hứng bừng bừng, mặt mày sáng lạn.
Trần phu tử ban khoa cử chứng kiến cả quá trình thôn Thanh Sơn sửa đường xây đường, cảm khái muôn vàn, viết thư nói cho vài vị hảo hữu.
Người dân các thôn chung quanh hay tin, đều chạy tới xem náo nhiệt, hâm mộ không thôi. Bọn họ nhận thấy rất rõ, thôn Thanh Sơn biến đổi càng lúc càng tốt.
Khiến người thôn Thanh Sơn bất ngờ là, vài ngày sau, chuyện này thậm chí truyền đến tai Huyện lệnh trong huyện Chiêu Dương, Huyện lệnh triệu kiến lý chính thôn Thanh Sơn, thưởng ông năm mươi lượng bạc trắng.
Tâm tình lý chính kích động, một văn tiền cũng không giữ cho riêng mình, năm mươi lượng, trích ra hai mươi lượng mời người cả thôn ăn hai bữa cơm, còn lại ba mươi lượng, về sau dùng vào việc công của cả thôn.
-Hết chương 164-
Chú giải:
(1) Một bài hát thiếu nhi nhạc Hoa: nội dung bài hát khuyên trẻ con phải cảnh giác, tránh xa sự dụ dỗ vật chất của kẻ lạ mặt
Nghe thử ở: https://www.youtube.com/watch?v=xhU7x-6CgB8
(2) Võng leo
võng leo 2
———-
Một năm nay biến hoá của Nhất Điểm Bạch và Kim Mao cũng rất lớn. Tần Miễn không biết Yêu tu phân chia cấp bậc thế nào, nhưng căn cứ mức độ ngưng luyện chân nguyên trong đan điền Nhất Điểm Bạch, có thể phán đoán tu vi hiện tại của nó tương đương với sơ kỳ Dung Hợp của nhân loại, tiến bộ không nhỏ. Kim Mao và Nhất Điểm Bạch dường như có thể trao đổi với nhau, Kim Mao nay cũng bước lên con đường tu hành, tu vi tương đương với trung kỳ Khai Quang của nhân loại.
Nhất Điểm Bạch và Kim Mao có thể sống càng lâu, đối với một nhà bốn người Tần Miễn là một tin tốt.
Trong năm mới, trọng điểm phát triển của Tần Miễn không chỉ đặt ở nhà mình, mà còn đặt vào thôn Thanh Sơn. Thôn Thanh Sơn non xanh nước biếc, không khai phá một phen thì thật đáng tiếc. Nhưng chung quy hắn chỉ là một thường dân, việc này còn phải chào hỏi cùng lý chính.
Lý chính vừa thấy Tần Miễn, Lôi Thiết, Viên Viên, Mãn Mãn tới thăm, liền đoán lại có chuyện tốt vào cửa, cười ha hả đón cả nhà vào ngồi chơi, hối bà nhà mình nhanh nhanh chuẩn bị điểm tâm cho Viên Viên, Mãn Mãn. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Vẻ ngoài nhà lý chính có thay đổi, cửa sân, sân tường đều rực rỡ hẳn lên, trong sân còn học nhà Tần Miễn trồng một cây hoa và một cây ăn quả. Từ khi nhà Tần Miễn trồng cây hoa cây ăn quả trong sân, các thôn dân đều bắt chước theo, hầu như sân nhà mỗi người đều trồng thế, nghiễm nhiên trở thành một nét đặc trưng của thôn Thanh Sơn. Không nói đến việc đó, trồng hoa trồng quả chẳng những thuận mắt hơn để sân trần trụi, phòng ốc ở cũng thư thái, nhất là mùa xuân, ngửi thấy hương hoa, thần thanh khí sảng.
Vài thôn dân thấy một nhà Tần Miễn vào nhà lý chính gần nửa canh giờ mới ra về, sau đó vẻ mặt lý chính khá kỳ lạ, vừa có vẻ cao hứng lại vừa ưu sầu, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong sân.
Các thôn dân đều buồn bực: Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trên đường về nhà, Viên Viên Mãn Mãn xướng lên bài ca thiếu nhi Tần Miễn dạy các nhóc [Hổng nghe ngươi đâu](1). Mãn Mãn hát: “Ta hổng nghe hổng nghe, ta hổng nghe lời ngươi đâu, ta hổng nghe hổng nghe, ta hổng nghe lời ngươi đâu…”
Viên Viên hát: “Sáng sớm được nghỉ học, ta bồi phụ thân đi chợ, phụ thân khen ta thật ngoan, càng ngày càng ngoan…”
Mãn Mãn hát tiếp: “Phụ thân có chuyện rời đi, bảo ta đứng chờ tại chỗ…”
Hai tiểu gia hỏa phối hợp rất ăn ý, mỗi đứa hát xong hai câu thì đổi người, lúc xướng đến chữ ‘ta’ ‘ngươi’ ‘hổng’ thì tay nhỏ làm ra động tác tương ứng, mặt lộ ra biểu cảm vui mừng hoặc nghiêm nghị, chơi vui cực kỳ.
Tần Miễn không có dạy chúng làm vậy nên hết sức ngạc nhiên, muốn cười lại sợ chọc tức hai tiểu tử kia, đành hai tay khoác qua vai Lôi Thiết, núp sau lưng y khặc khặc cười trộm.
Khi cười phun ra hơi nóng phả vào gáy Lôi Thiết, như có như không trêu chọc, Lôi Thiết không nhịn được nữa túm người qua bên cạnh, kề sát vào lỗ tai hắn nói nhỏ “Tức phụ, nếu Viên Viên, Mãn Mãn biết ngươi đang cười trộm, có lẽ sẽ bắt ngươi cùng làm với chúng.”
Tần Miễn lập tức ngậm miệng, nghiêm mặt giả vờ đứng đắn.
Ánh mắt Lôi Thiết chợt lóe ý cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu hắn.
Một bài ca hát xong hai lần, bốn người vào cổng sân.
Viên Viên ngửa đầu nhìn Tần Miễn “Phụ thân, chúng ta muốn đi sân chơi chơi trò chơi.”
“Có thể.” Tần Miễn gật đầu “Bất quá, hôm nay phải học thêm mười từ.”
“Dạ.”
Hai tiểu gia hỏa tay nắm tay đi trước.
Tần Miễn, Lôi Thiết không nhanh không chậm theo sau.
Sân chơi chính là mảnh rừng nhỏ lúc trước được Tần Miễn thiết kế, Lôi Thiết tự tay cải tạo thành một vùng trời nhỏ, tận dụng cây gỗ bị chặt bỏ làm đồ chơi gỗ, thú vị vô cùng. Bên trong không chỉ có cầu bập bênh, xích đu, cầu trượt, ghế xoay, cầu khỉ.., còn có võng leo(2). Võng leo vừa dài vừa rộng, có thể biến đổi kiểu dáng, Tần Miễn có khi treo đứng võng lên thành một mặt tường võng, có khi gấp thành ba tầng, có khi làm thành một mê cung nhỏ… Viên Viên và Mãn Mãn thích nhất là leo võng, mỗi lần đều chơi đến khi không bò nỗi nữa mới thôi.
“Lão cha, ta muốn leo võng.” Mãn Mãn gấp gáp mở miệng.
Lôi Thiết buộc dây an toàn cho hai đứa.
Hai người lập tức leo lên võng bò xa, chỉ chốc lát sau, trong sân chơi truyền ra tiếng cười khoan khoái.
Hạ nhân đưa hoa quả, trà nước và điểm tâm tới, Tần Miễn, Lôi Thiết an vị ở một bên trông chừng hai hài tử…
Buổi sáng hai ngày sau, nhị nhi tử nhà lý chính gõ đồng la, rao gọi khắp thôn “Các nhà ăn xong bữa sáng, đến nhà lý chính nghị sự, mỗi hộ một người Các nhà ăn xong bữa sáng, đến nhà lý chính nghị sự, mỗi hộ một người…”
Sau bữa sáng, các thôn dân tốp năm tốp ba đi tới nhà lý chính. Dù nói mỗi hộ chỉ cần một người đại diện, nhưng các thôn dân đều quan tâm đại sự của thôn, chỉ cần trong tay không có việc quan trọng thì đều kéo đến nhà lý chính.
Tần Miễn, Lôi Thiết ăn sáng xong, dặn Viên Viên Mãn Mãn ở nhà ôn lại bài tập hôm trước, rồi cùng nhau đến nhà lý chính.
Các thôn dân vào cửa, tự giác tìm chỗ ngồi xuống.
Lưu lão thái gia và Vương lão thái gia cũng được mời đến đây. Ngồi trên ghế thái sư dưới mái hiên.
Tần Miễn, Lôi Thiết cũng ngồi xuống hai ghế dựa cạnh nhau.
Đại nhi tử lý chính, La Hữu Phúc điểm danh, mặc kệ là ai tới tham gia nghị sự, chỉ gọi tên chủ hộ, đến lượt thì hô đáp một tiếng.
Sau khi điểm danh xong, lý chính phát biểu: “Vẫn là quy tắc cũ, lão phu giảng giải sự tình trước, nếu các vị có nghi vấn, đợi lão phu nói xong rồi hẵng hỏi.”
Các thôn dân đã quen với phong cách sử xự của lý chính, đều không có ý kiến.
Lý chính ngồi xuống, nói tiếp: “Hôm nay mời các vị đến là để thương lượng chuyện sửa đường thôn Thanh Sơn. Vì sao trước đây thôn Thanh Sơn chúng ta nghèo như vậy? Vì sao lúc trước trong thôn không có học đường? Đều là vì vị trí thôn Thanh Sơn rất hẻo lánh, đường sá bấp bênh. Nếu có thể tu sửa đường, bất kể là ta vận chuyển lương thực ra ngoài bán hay mua đồ này nọ về, đều thuận tiện hơn rất nhiều. Nếu các vị còn chưa hiểu đạo lý bên trong, lão phu sẽ tìm một cách nói khác. Hiện tại, chúng ta muốn bán một xe lương thực, nếu là bốn trăm cân, cần một người đánh xe, sáu người đẩy xe, từ thôn đến trấn trên mất nửa canh giờ, còn phải trả sáu phần tiền công cho những người đẩy xe. Nếu đường dễ đi hơn, có lẽ chỉ hai người đẩy xe, bỏ ra hai phần tiền công là đủ, còn rút ngắn được thời gian. Các vị suy ngẫm xem có lý hay không. Chẳng những vậy, đường dễ đi, các cô nương cũng nguyện ý gả đến thôn chúng ta. Mọi người nói xem, một cô nương tốt sẽ bằng lòng gả đến một thôn đường lộ dễ đi hay một thôn đường lộ khó đi? Thế nên, sửa đường không những có lợi cho chúng ta, còn có lợi cho con cháu chúng ta. Nhân lúc còn có thể lao động, chúng ta nên làm chuyện tốt để lại cho con cháu mai sau. Có phải hay không?”
Lời ông nói rất dễ hiểu, các thôn dân đều lý giải được, nhao nhao gật đầu.
Lý chính uống một ngụm trà, tiếp tục nói: “Trước khi cấy mạ vào trung tuần tháng Năm, hầu như mọi người đều có thì giờ rỗi. Lão phu định nhân dịp này tu sửa đường thôn. Mỗi nhà ra một sức lao động khoẻ mạnh, nếu nhà nào không ra được sức lao động, tức phụ, bà tử hay tiểu tử choai choai cũng phải xuất lực, làm chút việc nhẹ như bưng trà rót nước cho mọi người. Chuyện này, lão phu sẽ an bài thỏa đáng. Tóm lại, là một phần tử thôn Thanh Sơn, mỗi một nhà đều phải xuất lực. Nếu không thì ngươi đừng có đi đường do người khác tu sửa ra.”
Có người há miệng muốn nói, lý chính nâng tay ngăn lại “Lão phu còn chưa nói xong. Chắc hẳn các ngươi đều đoán được, việc sửa đường là do Thiết tử và tức phụ Thiết tử đề xuất. Nhà bọn họ là thủ phú thôn Thanh Sơn, nhưng không quên chiếu cố bà con hương thân. Bọn họ đã nói với lão phu, sẽ cung cấp phương pháp làm gạch nung, sau này thôn chúng ta sẽ có được một con đường rộng rãi bằng phẳng bằng gạch nung. Việc này, chúng ta đều phải cảm tạ Thiết tử và tức phụ y. Lão phu muốn nói chỉ bấy nhiêu, các vị có dị nghị gì không?”
Lưu lão thái gia gật đầu “Đường, quả thực nên tu. Chỉ là rất nhiều nam nhân trong thôn đang làm việc cho khu chế biến, nếu họ đi sửa đường, công việc của khu chế biến chẳng phải sẽ bị chậm trễ ư?” Ông thân thiện nhìn Tần Miễn và Lôi Thiết.
Lý chính nói: “Cho nên mới nói Thiết tử và tức phụ y phúc hậu, trong thời gian sửa đường, cho các nam nhân tạm dừng làm việc.”
“Đúng là như thế.” Tần Miễn nhìn quét qua mọi người “Sửa đường là đại sự của thôn, nhà chúng ta hiển nhiên ủng hộ toàn lực.”
Các thôn dân tán thưởng hắn và Lôi Thiết không ngớt, còn có người đề nghị, thời điểm sửa đường, nhà Tần Miễn không cần ra sức lao động.
Việc sửa đường thuận lợi định ra.
Nung gạch cần chất đốt, đất, nước và lò gạch nung. Chất đốt, phụ cận thôn Thanh Sơn cây cối đầy núi, hoàn toàn có thể lấy nhiên liệu ngay tại chỗ Đất, thôn Thanh Sơn có một khe núi, đất tầng vững vàng, chất đất tốt, thích hợp chế thành phôi Nước, có sông ngòi nên không thiếu nước Về phần lò gạch, hiện tại làm ra một cái là được.
Do Tần Miễn chỉ đạo thôn dân xây một lò gạch và chế tác một khuôn gạch mẫu. Quê ngoại Tần Miễn có một nhà máy gạch, vì các phía đối tác xung đột mâu thuẫn nên giải tán, kinh doanh chưa được hai năm đã bỏ hoang. Tần Miễn và đồng bạn trong thôn thường xuyên đến lò gạch chơi đùa, kết cấu lò gạch ra sao, hắn nhớ rất rõ.
Chờ xây đường xong, lò gạch vẫn là tài sản chung của thôn, tiếp tục sử dụng. Trong thôn ai muốn xây nhà cất phòng, có thể đến đây nung gạch mà không cần bỏ tiền mua. Bởi vậy các thôn dân thực tận tâm, chỉ dùng một ngày đã xây xong lò gạch nung nhỏ.
Tần Miễn nhớ tỷ lệ tiêu chuẩn một viên gạch hình như là 240mm x 115mm x 53mm, gạch nung theo tỉ lệ này có thể phát huy hoàn mỹ khả năng chịu lực nén, bởi vậy Tần Miễn làm ra khuôn gạch mẫu không khác gì khuôn mẫu trong trí nhớ.
Lý chính sắp xếp nhân thủ nhanh chóng và thoả đáng. Hiện trong thôn có tất cả tám mươi hộ, mỗi hộ ra một sức lao động khoẻ, tức là tám mươi người. Lý chính an bài hai mươi người đốn củi, ba mươi người đào đất, mười người đi rút nhựa thông, mười người nung gạch, mười người còn lại sẽ linh hoạt điều động.
Dùng một tháng thời gian, lò gạch nhỏ nung ra đủ số gạch. Trong lúc chờ nung gạch, các thôn dân khác dùng xẻng, cuốc,… đi lấp những ổ gà hoặc gạt bỏ chỗ đất lồi trước, xử lý bằng phẳng đường. Sau đó dùng trục lăn lúa tráng đều đường, rồi lót chỉnh tề từng hàng gạch, lại dùng trục lăn lúa đè ép, khảm khối gạch vào trong đất. Cuối cùng, dùng nhựa thông hoà tan lấp kín kẽ hở giữa các viên gạch, nhựa thông không đủ thì dùng hỗn hợp kết dính trẩu, nước gạo và nước vôi.
Toàn thôn hợp lực, bận rộn đằng đẵng hai tháng, con đường từ thôn Thanh Sơn dẫn đến ra khỏi núi trở nên bằng phẳng và mỹ quan.
Lúc lý chính tuyên bố có thể bắt đầu sử dụng đường, người lớn trẻ nhỏ cả thôn đều nhịn không được ra con đường gạch đá này giẫm giẫm đạp đạp một trận, ai nấy cao hứng bừng bừng, mặt mày sáng lạn.
Trần phu tử ban khoa cử chứng kiến cả quá trình thôn Thanh Sơn sửa đường xây đường, cảm khái muôn vàn, viết thư nói cho vài vị hảo hữu.
Người dân các thôn chung quanh hay tin, đều chạy tới xem náo nhiệt, hâm mộ không thôi. Bọn họ nhận thấy rất rõ, thôn Thanh Sơn biến đổi càng lúc càng tốt.
Khiến người thôn Thanh Sơn bất ngờ là, vài ngày sau, chuyện này thậm chí truyền đến tai Huyện lệnh trong huyện Chiêu Dương, Huyện lệnh triệu kiến lý chính thôn Thanh Sơn, thưởng ông năm mươi lượng bạc trắng.
Tâm tình lý chính kích động, một văn tiền cũng không giữ cho riêng mình, năm mươi lượng, trích ra hai mươi lượng mời người cả thôn ăn hai bữa cơm, còn lại ba mươi lượng, về sau dùng vào việc công của cả thôn.
-Hết chương 164-
Chú giải:
(1) Một bài hát thiếu nhi nhạc Hoa: nội dung bài hát khuyên trẻ con phải cảnh giác, tránh xa sự dụ dỗ vật chất của kẻ lạ mặt
Nghe thử ở: https://www.youtube.com/watch?v=xhU7x-6CgB8
(2) Võng leo
võng leo 2
———-