Chốc lát sau liền đến lượt vị lão gia tử kia.
Tần Miễn nhìn thấy hai nhi tử tung tăng chạy lên, nhướng mày.
Lôi Duệ Lân chắp tay sau lưng, gật gù nói: “Phụ thân, chúng ta tới để giúp Trần Hữu Dư gia gia bốc thăm. Trong nhà lão gia gia có sáu nhân khẩu.”
Tần Miễn nhìn sang vị lão giả kia, lão giả cười gật đầu. Lúc này hắn mới ra hiệu hai đứa có thể động thủ.
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân thực ăn ý, Tần Duệ Kỳ bốc một tờ thăm trong thùng cột vải đỏ, Lôi Duệ Lân thì bốc sáu cái thăm trong thùng cột vải lam. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn mở thăm xong, đọc: “Trần Hữu Dư, nhà, căn số ba dãy thứ nhất phía tây Ruộng đất, mẫu số năm dãy thứ nhất phía đông, mẫu số một dãy thứ hai phía nam… và mẫu số chín dãy thứ nhất phía đông.”
Mọi người đều nhìn Trần Hữu Dư với ánh mắt hâm mộ, sáu khối ruộng hầu như nằm ở dãy thứ nhất thứ hai, gần ao hồ, sau này tưới tiêu rất tiện.
Trần Hữu Dư cũng vui mừng lắm, cười ha ha “Đa tạ hai vị tiểu công tử.”
Những người còn lại đều cảm thấy hai vị công tử nhà Huyện lệnh đại nhân phúc trạch thâm hậu, bèo nhao nhao nhờ vả Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân bốc thăm giúp họ. Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân hăng hái tràn trề giúp cho mười mấy người, vị trí nhà cửa ruộng đất quả thật đều không tệ. Nhưng hai tiểu gia hỏa hết hứng thú rất nhanh, nói lời xin lỗi rồi chạy biến. Vì thu nạp nhân tâm, cả buổi sáng vẫn là Tần Miễn, Lôi Thiết và Thái tri phủ đích thân tọa trấn. Các gia tướng đều nhận biết được số Ả rập nên buổi chiều, Tần Miễn giao cho bọn Lôi Tần Trung đi làm.
Tần Miễn, Lôi Thiết dẫn hai đứa con về sắp xếp nhà mới. Lầu trúc tổng cộng hai tầng, tầng dưới là phòng bếp, nhà chính, thư phòng của Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân và thư phòng của Tần Miễn, Lôi Thiết. Tầng trên là phòng ngủ của Tần Miễn, Lôi Thiết, phòng ngủ của Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân. Do điều kiện hạn chế, gia cụ bố trí trong phòng tạm thời không thể so sánh với trước kia.
Đến khi trời gần tối, toàn bộ người dân đã được phân nhà ở, ruộng nương. Lòng nhiệt huyết tăng vọt, ai nấy đều muốn gấp rút dọn vào nhà mới, châm sáng đuốc chuyển nhà, trong thị trấn tối đen, khắp nơi loé lên ánh lửa.
Tần Miễn, Lôi Thiết bận rộn cả ngày, tắm rửa xong, nằm trên giường mới tận hưởng thời khắc thanh nhàn.
“Mệt mỏi?” Lôi Thiết ôm người bên gối vào lòng.
Tần Miễn gật đầu, cằm chọc xuống vai y “So trước kia thì mệt hơn.” Là một tu sĩ, cường độ lao động mấy ngày này không đáng là gì, nhưng so sánh với cuộc sống trước kia, mấy tháng này quả thật là mệt nhất, nhưng không thể phủ nhận, mệt mà phong phú.
Bàn tay Lôi Thiết chậm rãi thò vào áo ngủ của hắn, hai người vừa động một chút, giường trúc lập tức vang lên kẽo kẹt, cả toà lầu trúc cũng lung lay theo. Cả hai đều sửng sốt.
Giọng nói non nớt giòn tan của Lôi Duệ Lân ở đối diện vang lên “Phụ thân, lão cha, các ngài còn chưa ngủ sao? Ta và ca ca cũng chưa có ngủ.”
Tần Miễn nằm gục trên người Lôi Thiết, chôn trong ngực y cười to.
“Không nên chọn lầu trúc.” Lôi Thiết buồn bực nói “Hiệu quả cách âm không tốt.”
Tần Miễn bật cười “Duệ Kỳ, Duệ Lân, mau ngủ đi, ta và lão cha các ngươi ngủ đây.”
Lôi Thiết bấm ra một đạo linh quyết cách âm, ôm người vào lòng…
Không cần nói, nhà ở và ruộng phân vào tay người dân xong, bọn hắn cũng xong việc. Tần Miễn tuyển mộ một số người trẻ tuổi tính cách ngay thẳng, làm việc linh hoạt trong huyện tới Huyện nha làm nha dịch, bảo Lôi Tần Trung, Lôi Tần Nhân tiện thể dẫn họ đến khu đồnng ruộng khảo sát thực địa. Nếu hộ gia đình nào xui xẻo bốc trúng toàn ruộng gieo trồng sau, Huyện sẽ trích ra một phần tiền bồi thường cho nhà đó.
Ngoài ra, Tần Miễn còn hỏi mượn Lôi Thiết vài người am hiểu săn thú, mở một lớp huấn luyện cách đi săn, dạy người dân săn thú, để nhà nào điều kiện kém chút có thể thông qua săn thú trợ cấp đồ gia dụng. Bất kể thế nào, trước hết phải qua được mùa đông này đã.
Vì tất cả mọi người đang bận kiếm ăn, trong Huyện thành gần như không có tội phạm hoạt động. Huyện lệnh đương nhiệm Tần Miễn khá là thoải mái.
Hắn và Lôi Thiết giành thì giờ chạy ra ngoài núi mấy lần, ‘mua’ không ít thứ tốt về cho hai nhi tử để chúng trang trí phòng ngủ.
Đảo mắt liền đến cuối năm.
Năm nay, đại bộ phận người dân Vị huyện ăn tết tương đối kham khổ. Nhà Tần Miễn mặc dù có điều kiện, nhưng không mong để người ngoài chú ý, vào hôm trừ tịch cũng chỉ làm hai chay hai mặn, tổng cộng bốn món, dung lượng từng món rất đủ.
Mồng Một tết, vẫn ra ngoài chúc tết như mọi năm. Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân nhận được lì xì ít hơn năm rồi nhiều lắm, bao lì xì đều là lão bá tánh cho, hầu như đều là bao một văn tiền. Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân rất hiểu chuyện, vốn muốn từ chối không nhận, nhưng mọi người cho rằng ngày tết không nên đẩy vận may đi, cố nhét cho hai cậu nhóc, các nhóc đành phải nhận lấy.
Đến nhà Tần Miễn chúc tết, Tần Miễn không bạc đãi ai, chỉ cần tuổi dưới mười sáu đều được phát một bao lì xì hai mươi văn tiền dưới danh nghĩa cá nhân của hắn và Lôi Thiết.
Tháng Giêng dần trôi qua trong sự kham khổ mà náo nhiệt.
Đầu tháng Ba, xuân về trên đất nước. Lão bá tánh nắm chặt thời gian cày ruộng, chuẩn bị gieo trồng lúa mì vụ xuân và các cây nông nghiệp khác.
Tần Miễn cũng triển khai bước tiếp theo trong công cuộc phát triển Vị huyện. Hiện Vị huyện chỉ có từng dãy nhà cửa và cánh đồng, chẳng có lấy một gốc cây, không hề mỹ cảm. Tần Miễn kêu gọi sức lao động rãnh rỗi cùng hắn lên núi, đào chút hoa dại và cây quả dại trở về, trồng quy hoạch tại các góc trống trải của huyện, tỷ như cang mai, nghênh xuân, hồng ánh sơn, hoa đồng tiền, hoa đỗ quyên, hoa hồng dại, cây táo dại, đào dại, lê dại, nho dại…
Tần Miễn không tính định cư lâu dài ở Vị huyện nên không dồn quá nhiều tâm tử vào nhà trúc của mình, chỉ trồng trước cửa nhà hai cây ăn quả, ban công tầng hai bày vài bồn hoa.
Không muốn bạc đãi hai đứa con, thỉnh thoảng Tần Miễn lại cầm chút hoa quả rau củ từ không gian ra. Lần đầu tiên Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân bắt gặp, còn hỏi phụ thân chuyện gì xảy ra, phụ thân cười mà không đáp, hai nhóc liền đoán được có chuyện gì đó mà chúng chưa thích hợp để biết, bèn thông minh không gặn hỏi. Kỳ thật hai đứa sớm đã hoài nghi ‘võ công’ nhà mình luyện cũng không phải nội công trong võ thuật, nhưng hai vị phụ thân đã che giấu, ắt có đạo lý trong đó, thời điểm các nhóc nên biết cuối cùng vẫn sẽ biết.
Một phương diện khác chính là sửa đường. Lôi Thiết phái ra năm ngàn người đi tìm đá vôi trong phạm vi hai mươi dặm phụ cận, sau khi chuyển về, do Tần Miễn chế tạo thành loại xi măng đơn giản, độ chịu lực kém bê tông nhưng dùng để sửa đường vẫn dư dả.
Làm xong chuyện này thì đã sang tháng Bảy.
Có đường rộng lớn lại bằng phẳng, người dân Vị huyện ra vào thành dễ dàng hơn nhiều, nông nghiệp và thương nghiệp phát triển càng lúc càng nhanh.
Tất cả mọi người nhìn ra được, cuộc sống của họ càng đổi càng tốt.
Tần Miễn, Lôi Thiết đã dâng tấu chương xin từ quan thứ ba đến kinh thành, nhưng vẫn không có hồi âm.
Tần Miễn bắt đầu trở nên nóng nảy.
“A Thiết, không phải Trần Quang Huy muốn nuốt lời chứ? Ổng ép buộc chúng ta ở lại đây là có ý gì?”
Trần Quang Huy chính là tên huý của Hiếu Huệ đế, chẳng qua bình thường không ai dám gọi thẳng tên ngài.
Lôi Thiết sớm đã tính toán trước, an ủi: “Tức phụ, đợi thêm nửa tháng, nếu nửa tháng sau vẫn không có kết quả, chúng ta liền truyền bá cuộc giao dịch lúc trước với ông ấy ra ngoài.”
“Ý kiến hay.” Tần Miễn tán thành ngay tắp lự. Bọn hắn không thể trực tiếp làm gì một Hoàng đế, nhưng có thể lợi dụng sức mạnh của dư luận.
Lúc này, một binh sĩ hốt ha hốt hoảng ở ngoài cửa hô to: “Đại tướng quân, Tần đại nhân! Tiểu nhân có việc gấp cần cầu kiến!”
Tần Miễn, Lôi Thiết nghi hoặc liếc nhau, cùng xuống lầu. Tình hình cả huyện đều nằm trong lòng bàn tay bọn hắn, còn chuyện gì có thể gọi là ‘việc gấp’?
“Chuyện gì?”
Binh lính gấp gáp nói: “Khải bẩm đại tướng quân, Thái tri phủ phái người đến truyền lời, thánh thượng giá lâm, lệnh Đại tướng quân và Tần đại nhân tức khắc chuẩn bị nghênh giá!”
Hiếu Huệ đế đến đây? Tần Miễn rất giật mình, truyền âm nói với Lôi Thiết “Nơi này cách kinh thành không hề gần, lá gan ổng đúng là không nhỏ.”
“Tức phụ, không bao lâu nữa, chúng ta có thể quay về thôn Thanh Sơn.” Lôi Thiết bình tĩnh nói.
“Hả?” Tần Miễn không nóng lòng hỏi y vì sao mà biết.
Hai người đổi sang quan phục, trực tiếp thi triển ‘khinh công’ chia ra đến Huyện nha và binh doanh, dẫn theo toàn bộ nha dịch và tướng sĩ đến cửa Huyện thành chuẩn bị nghênh đón thánh giá.
Đợi gần một canh giờ, xa xa nhìn thấy một đội ngũ thật dài tiến đến ngày càng gần, trần xe màu vàng độc hữu của Hoàng đế dưới ánh dương quang chiếu rọi, lập loè toả sáng. Hiếu Huệ đế một thân đế bào sắc vàng, ngồi ngay ngắn trên bảo tọa rộng rãi, tùy ý đánh giá cảnh sắc hai bên đường. Cấm vệ quân khí thế uy nghiêm bảo hộ loan giá chính giữa, ánh mắt sắc bén thỉnh thoảng cảnh giác nhìn chung quanh.
Chờ thánh giá đến trước mặt, Tần Miễn, Lôi Thiết đồng thời quỳ xuống hành lễ.
“Vi thần cung nghênh Hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Hiếu Huệ đế đánh giá hai người, thật lâu sau cũng không lên tiếng. Chỉ nhìn con đường dẫn ra khỏi núi, ngài liền dự liệu được lời thượng tấu công cuộc trùng kiến Vị huyện đã hoàn tất của Tần Miễn, Lôi Thiết không phải nói xằng, nhưng cũng chính vì vậy, ngài càng luyến tiếc từ bỏ hai nhân tài vô cùng xuất sắc này. Song đáy lòng ngài minh bạch, lúc này đây, ngài không giữ được Tần Miễn, Lôi Thiết. Cũng không phải không có thủ đoạn dùng được, nhưng ngài có một dự cảm, một khi dùng thủ đoạn không quang minh đối phó với họ, chỉ dẫn đến Tần Miễn, Lôi Thiết đối lập với ngài, không bằng thống khoái thả họ rời đi, vạn nhất mai sau hoàng gia lại gặp chuyện nan giải, còn có thể tái bổ nhiệm bọn họ.
Sau khi nghĩ thông suốt, Hiếu Huệ đế im lặng hít sâu một hơi, ôn hoà nói: “Hai vị ái khanh mau bình thân.”
“Tạ Hoàng thượng!”
Tần Miễn và Lôi Thiết đứng lên, thối lui sang một bên đợi lệnh.
Hiếu Huệ đế nhẹ nhàng phủi tro bụi không hề tồn tại trên ống tay áo, chậm rãi bước xuống loan giá, đi đến trước mặt Tần Miễn, Lôi Thiết, thái độ thân thiết, ngữ khí hòa nhã “Ha ha ha… Hai vị ái khanh đã lâu không gặp, đều vẫn khoẻ?”
“Nhờ hồng phúc của Hoàng thượng, hai người chúng thần đều mạnh khoẻ.” Lôi Thiết lời ít ý nhiều nói.
Hiếu Huệ đế khẽ cười “Vậy thì tốt quá. Nhiều lần xem tấu chương nghe nhị vị ái khanh miêu tả diện mạo mới của tân Vị huyện, trẫm hiếu kỳ không thôi, thứ hai cũng là hướng tới phong cảnh điền viên nên quyết định tự mình đến xem. Nếu tân Vị huyện khiến trẫm vừa lòng, trẫm liền chuẩn cho hai khanh quy ẩn điền viên.”
Tần Miễn mừng rỡ, trao đổi một ánh mắt với Lôi Thiết.
“Đa tạ Hoàng thượng! Hoàng thượng, bên này, mời.”
“Các khanh đi trước dẫn đường.” Hiếu Huệ đế nhoẻn cười, phất phất tay, cùng Tần Miễn, Lôi Thiết đi thẳng về trước.
Lý công công, Thái tri phủ và vài vị quan viên khác vội vàng cất bước đuổi theo.
-Hết chương 206-
Quyển 4 ● Hoàn
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Tần Miễn nhìn thấy hai nhi tử tung tăng chạy lên, nhướng mày.
Lôi Duệ Lân chắp tay sau lưng, gật gù nói: “Phụ thân, chúng ta tới để giúp Trần Hữu Dư gia gia bốc thăm. Trong nhà lão gia gia có sáu nhân khẩu.”
Tần Miễn nhìn sang vị lão giả kia, lão giả cười gật đầu. Lúc này hắn mới ra hiệu hai đứa có thể động thủ.
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân thực ăn ý, Tần Duệ Kỳ bốc một tờ thăm trong thùng cột vải đỏ, Lôi Duệ Lân thì bốc sáu cái thăm trong thùng cột vải lam. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn mở thăm xong, đọc: “Trần Hữu Dư, nhà, căn số ba dãy thứ nhất phía tây Ruộng đất, mẫu số năm dãy thứ nhất phía đông, mẫu số một dãy thứ hai phía nam… và mẫu số chín dãy thứ nhất phía đông.”
Mọi người đều nhìn Trần Hữu Dư với ánh mắt hâm mộ, sáu khối ruộng hầu như nằm ở dãy thứ nhất thứ hai, gần ao hồ, sau này tưới tiêu rất tiện.
Trần Hữu Dư cũng vui mừng lắm, cười ha ha “Đa tạ hai vị tiểu công tử.”
Những người còn lại đều cảm thấy hai vị công tử nhà Huyện lệnh đại nhân phúc trạch thâm hậu, bèo nhao nhao nhờ vả Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân bốc thăm giúp họ. Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân hăng hái tràn trề giúp cho mười mấy người, vị trí nhà cửa ruộng đất quả thật đều không tệ. Nhưng hai tiểu gia hỏa hết hứng thú rất nhanh, nói lời xin lỗi rồi chạy biến. Vì thu nạp nhân tâm, cả buổi sáng vẫn là Tần Miễn, Lôi Thiết và Thái tri phủ đích thân tọa trấn. Các gia tướng đều nhận biết được số Ả rập nên buổi chiều, Tần Miễn giao cho bọn Lôi Tần Trung đi làm.
Tần Miễn, Lôi Thiết dẫn hai đứa con về sắp xếp nhà mới. Lầu trúc tổng cộng hai tầng, tầng dưới là phòng bếp, nhà chính, thư phòng của Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân và thư phòng của Tần Miễn, Lôi Thiết. Tầng trên là phòng ngủ của Tần Miễn, Lôi Thiết, phòng ngủ của Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân. Do điều kiện hạn chế, gia cụ bố trí trong phòng tạm thời không thể so sánh với trước kia.
Đến khi trời gần tối, toàn bộ người dân đã được phân nhà ở, ruộng nương. Lòng nhiệt huyết tăng vọt, ai nấy đều muốn gấp rút dọn vào nhà mới, châm sáng đuốc chuyển nhà, trong thị trấn tối đen, khắp nơi loé lên ánh lửa.
Tần Miễn, Lôi Thiết bận rộn cả ngày, tắm rửa xong, nằm trên giường mới tận hưởng thời khắc thanh nhàn.
“Mệt mỏi?” Lôi Thiết ôm người bên gối vào lòng.
Tần Miễn gật đầu, cằm chọc xuống vai y “So trước kia thì mệt hơn.” Là một tu sĩ, cường độ lao động mấy ngày này không đáng là gì, nhưng so sánh với cuộc sống trước kia, mấy tháng này quả thật là mệt nhất, nhưng không thể phủ nhận, mệt mà phong phú.
Bàn tay Lôi Thiết chậm rãi thò vào áo ngủ của hắn, hai người vừa động một chút, giường trúc lập tức vang lên kẽo kẹt, cả toà lầu trúc cũng lung lay theo. Cả hai đều sửng sốt.
Giọng nói non nớt giòn tan của Lôi Duệ Lân ở đối diện vang lên “Phụ thân, lão cha, các ngài còn chưa ngủ sao? Ta và ca ca cũng chưa có ngủ.”
Tần Miễn nằm gục trên người Lôi Thiết, chôn trong ngực y cười to.
“Không nên chọn lầu trúc.” Lôi Thiết buồn bực nói “Hiệu quả cách âm không tốt.”
Tần Miễn bật cười “Duệ Kỳ, Duệ Lân, mau ngủ đi, ta và lão cha các ngươi ngủ đây.”
Lôi Thiết bấm ra một đạo linh quyết cách âm, ôm người vào lòng…
Không cần nói, nhà ở và ruộng phân vào tay người dân xong, bọn hắn cũng xong việc. Tần Miễn tuyển mộ một số người trẻ tuổi tính cách ngay thẳng, làm việc linh hoạt trong huyện tới Huyện nha làm nha dịch, bảo Lôi Tần Trung, Lôi Tần Nhân tiện thể dẫn họ đến khu đồnng ruộng khảo sát thực địa. Nếu hộ gia đình nào xui xẻo bốc trúng toàn ruộng gieo trồng sau, Huyện sẽ trích ra một phần tiền bồi thường cho nhà đó.
Ngoài ra, Tần Miễn còn hỏi mượn Lôi Thiết vài người am hiểu săn thú, mở một lớp huấn luyện cách đi săn, dạy người dân săn thú, để nhà nào điều kiện kém chút có thể thông qua săn thú trợ cấp đồ gia dụng. Bất kể thế nào, trước hết phải qua được mùa đông này đã.
Vì tất cả mọi người đang bận kiếm ăn, trong Huyện thành gần như không có tội phạm hoạt động. Huyện lệnh đương nhiệm Tần Miễn khá là thoải mái.
Hắn và Lôi Thiết giành thì giờ chạy ra ngoài núi mấy lần, ‘mua’ không ít thứ tốt về cho hai nhi tử để chúng trang trí phòng ngủ.
Đảo mắt liền đến cuối năm.
Năm nay, đại bộ phận người dân Vị huyện ăn tết tương đối kham khổ. Nhà Tần Miễn mặc dù có điều kiện, nhưng không mong để người ngoài chú ý, vào hôm trừ tịch cũng chỉ làm hai chay hai mặn, tổng cộng bốn món, dung lượng từng món rất đủ.
Mồng Một tết, vẫn ra ngoài chúc tết như mọi năm. Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân nhận được lì xì ít hơn năm rồi nhiều lắm, bao lì xì đều là lão bá tánh cho, hầu như đều là bao một văn tiền. Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân rất hiểu chuyện, vốn muốn từ chối không nhận, nhưng mọi người cho rằng ngày tết không nên đẩy vận may đi, cố nhét cho hai cậu nhóc, các nhóc đành phải nhận lấy.
Đến nhà Tần Miễn chúc tết, Tần Miễn không bạc đãi ai, chỉ cần tuổi dưới mười sáu đều được phát một bao lì xì hai mươi văn tiền dưới danh nghĩa cá nhân của hắn và Lôi Thiết.
Tháng Giêng dần trôi qua trong sự kham khổ mà náo nhiệt.
Đầu tháng Ba, xuân về trên đất nước. Lão bá tánh nắm chặt thời gian cày ruộng, chuẩn bị gieo trồng lúa mì vụ xuân và các cây nông nghiệp khác.
Tần Miễn cũng triển khai bước tiếp theo trong công cuộc phát triển Vị huyện. Hiện Vị huyện chỉ có từng dãy nhà cửa và cánh đồng, chẳng có lấy một gốc cây, không hề mỹ cảm. Tần Miễn kêu gọi sức lao động rãnh rỗi cùng hắn lên núi, đào chút hoa dại và cây quả dại trở về, trồng quy hoạch tại các góc trống trải của huyện, tỷ như cang mai, nghênh xuân, hồng ánh sơn, hoa đồng tiền, hoa đỗ quyên, hoa hồng dại, cây táo dại, đào dại, lê dại, nho dại…
Tần Miễn không tính định cư lâu dài ở Vị huyện nên không dồn quá nhiều tâm tử vào nhà trúc của mình, chỉ trồng trước cửa nhà hai cây ăn quả, ban công tầng hai bày vài bồn hoa.
Không muốn bạc đãi hai đứa con, thỉnh thoảng Tần Miễn lại cầm chút hoa quả rau củ từ không gian ra. Lần đầu tiên Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân bắt gặp, còn hỏi phụ thân chuyện gì xảy ra, phụ thân cười mà không đáp, hai nhóc liền đoán được có chuyện gì đó mà chúng chưa thích hợp để biết, bèn thông minh không gặn hỏi. Kỳ thật hai đứa sớm đã hoài nghi ‘võ công’ nhà mình luyện cũng không phải nội công trong võ thuật, nhưng hai vị phụ thân đã che giấu, ắt có đạo lý trong đó, thời điểm các nhóc nên biết cuối cùng vẫn sẽ biết.
Một phương diện khác chính là sửa đường. Lôi Thiết phái ra năm ngàn người đi tìm đá vôi trong phạm vi hai mươi dặm phụ cận, sau khi chuyển về, do Tần Miễn chế tạo thành loại xi măng đơn giản, độ chịu lực kém bê tông nhưng dùng để sửa đường vẫn dư dả.
Làm xong chuyện này thì đã sang tháng Bảy.
Có đường rộng lớn lại bằng phẳng, người dân Vị huyện ra vào thành dễ dàng hơn nhiều, nông nghiệp và thương nghiệp phát triển càng lúc càng nhanh.
Tất cả mọi người nhìn ra được, cuộc sống của họ càng đổi càng tốt.
Tần Miễn, Lôi Thiết đã dâng tấu chương xin từ quan thứ ba đến kinh thành, nhưng vẫn không có hồi âm.
Tần Miễn bắt đầu trở nên nóng nảy.
“A Thiết, không phải Trần Quang Huy muốn nuốt lời chứ? Ổng ép buộc chúng ta ở lại đây là có ý gì?”
Trần Quang Huy chính là tên huý của Hiếu Huệ đế, chẳng qua bình thường không ai dám gọi thẳng tên ngài.
Lôi Thiết sớm đã tính toán trước, an ủi: “Tức phụ, đợi thêm nửa tháng, nếu nửa tháng sau vẫn không có kết quả, chúng ta liền truyền bá cuộc giao dịch lúc trước với ông ấy ra ngoài.”
“Ý kiến hay.” Tần Miễn tán thành ngay tắp lự. Bọn hắn không thể trực tiếp làm gì một Hoàng đế, nhưng có thể lợi dụng sức mạnh của dư luận.
Lúc này, một binh sĩ hốt ha hốt hoảng ở ngoài cửa hô to: “Đại tướng quân, Tần đại nhân! Tiểu nhân có việc gấp cần cầu kiến!”
Tần Miễn, Lôi Thiết nghi hoặc liếc nhau, cùng xuống lầu. Tình hình cả huyện đều nằm trong lòng bàn tay bọn hắn, còn chuyện gì có thể gọi là ‘việc gấp’?
“Chuyện gì?”
Binh lính gấp gáp nói: “Khải bẩm đại tướng quân, Thái tri phủ phái người đến truyền lời, thánh thượng giá lâm, lệnh Đại tướng quân và Tần đại nhân tức khắc chuẩn bị nghênh giá!”
Hiếu Huệ đế đến đây? Tần Miễn rất giật mình, truyền âm nói với Lôi Thiết “Nơi này cách kinh thành không hề gần, lá gan ổng đúng là không nhỏ.”
“Tức phụ, không bao lâu nữa, chúng ta có thể quay về thôn Thanh Sơn.” Lôi Thiết bình tĩnh nói.
“Hả?” Tần Miễn không nóng lòng hỏi y vì sao mà biết.
Hai người đổi sang quan phục, trực tiếp thi triển ‘khinh công’ chia ra đến Huyện nha và binh doanh, dẫn theo toàn bộ nha dịch và tướng sĩ đến cửa Huyện thành chuẩn bị nghênh đón thánh giá.
Đợi gần một canh giờ, xa xa nhìn thấy một đội ngũ thật dài tiến đến ngày càng gần, trần xe màu vàng độc hữu của Hoàng đế dưới ánh dương quang chiếu rọi, lập loè toả sáng. Hiếu Huệ đế một thân đế bào sắc vàng, ngồi ngay ngắn trên bảo tọa rộng rãi, tùy ý đánh giá cảnh sắc hai bên đường. Cấm vệ quân khí thế uy nghiêm bảo hộ loan giá chính giữa, ánh mắt sắc bén thỉnh thoảng cảnh giác nhìn chung quanh.
Chờ thánh giá đến trước mặt, Tần Miễn, Lôi Thiết đồng thời quỳ xuống hành lễ.
“Vi thần cung nghênh Hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Hiếu Huệ đế đánh giá hai người, thật lâu sau cũng không lên tiếng. Chỉ nhìn con đường dẫn ra khỏi núi, ngài liền dự liệu được lời thượng tấu công cuộc trùng kiến Vị huyện đã hoàn tất của Tần Miễn, Lôi Thiết không phải nói xằng, nhưng cũng chính vì vậy, ngài càng luyến tiếc từ bỏ hai nhân tài vô cùng xuất sắc này. Song đáy lòng ngài minh bạch, lúc này đây, ngài không giữ được Tần Miễn, Lôi Thiết. Cũng không phải không có thủ đoạn dùng được, nhưng ngài có một dự cảm, một khi dùng thủ đoạn không quang minh đối phó với họ, chỉ dẫn đến Tần Miễn, Lôi Thiết đối lập với ngài, không bằng thống khoái thả họ rời đi, vạn nhất mai sau hoàng gia lại gặp chuyện nan giải, còn có thể tái bổ nhiệm bọn họ.
Sau khi nghĩ thông suốt, Hiếu Huệ đế im lặng hít sâu một hơi, ôn hoà nói: “Hai vị ái khanh mau bình thân.”
“Tạ Hoàng thượng!”
Tần Miễn và Lôi Thiết đứng lên, thối lui sang một bên đợi lệnh.
Hiếu Huệ đế nhẹ nhàng phủi tro bụi không hề tồn tại trên ống tay áo, chậm rãi bước xuống loan giá, đi đến trước mặt Tần Miễn, Lôi Thiết, thái độ thân thiết, ngữ khí hòa nhã “Ha ha ha… Hai vị ái khanh đã lâu không gặp, đều vẫn khoẻ?”
“Nhờ hồng phúc của Hoàng thượng, hai người chúng thần đều mạnh khoẻ.” Lôi Thiết lời ít ý nhiều nói.
Hiếu Huệ đế khẽ cười “Vậy thì tốt quá. Nhiều lần xem tấu chương nghe nhị vị ái khanh miêu tả diện mạo mới của tân Vị huyện, trẫm hiếu kỳ không thôi, thứ hai cũng là hướng tới phong cảnh điền viên nên quyết định tự mình đến xem. Nếu tân Vị huyện khiến trẫm vừa lòng, trẫm liền chuẩn cho hai khanh quy ẩn điền viên.”
Tần Miễn mừng rỡ, trao đổi một ánh mắt với Lôi Thiết.
“Đa tạ Hoàng thượng! Hoàng thượng, bên này, mời.”
“Các khanh đi trước dẫn đường.” Hiếu Huệ đế nhoẻn cười, phất phất tay, cùng Tần Miễn, Lôi Thiết đi thẳng về trước.
Lý công công, Thái tri phủ và vài vị quan viên khác vội vàng cất bước đuổi theo.
-Hết chương 206-
Quyển 4 ● Hoàn
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]