“Lên xe đuổi theo!” Lục Vân Chiêu hô.
Lôi Duệ Lân nhăn mày, xe hơi nhất định chạy nhanh hơn nhóc, muốn cắt đuôi họ chỉ có —
Nhóc xoay người chạy trở về, trước khi ba người Lục Vân Chiêu lên xe hơi, phi nhanh sang định trụ từng người, rồi làm một mặt quỷ với cả bọn, mang theo Kim Mao chuồn mất.
Lục Vân Chiêu không sao động đậy được, hai mắt trợn lên “Đệt mợ! Sao tôi không cử động được?”
“Tôi cũng vậy!” Trương Tử Hiên cũng kinh hô “Má! Chẳng lẽ chúng ta bị điểm huyệt?” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tôn Đình mấp máy môi “Choáng! Không thể nào — phải đứng bao lâu?”
Lục Vân Chiêu phản ứng trước nhất “Này cậu bé, này! Mau thả chúng tôi ta.”
Xa xa truyền đến tiếng trẻ con cười vui khi người gặp hoạ “Hì hì! Yên tâm, mười hai canh giờ sau là có thể cử động!”
Trương Tử Hiên buồn bực hỏi: “Mười hai canh giờ là bao lâu?” Tôn Đình không chắc lắm: “Mười hai giờ?”
“Là hai mươi bốn giờ!” Lục Vân Chiêu nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, khóe miệng giật giật “Chúng ta phải đứng đây phơi nắng suốt à?”
Hai người kia mặt mày khổ sở, nhìn người qua đường tò mò đang vây quanh xem, không có hứng trả lời vấn đề của hắn.
Lục Vân Chiêu nói với một thanh niên tuổi xấp xỉ mình: “Người anh em này, chúng tôi không động đậy được, có thể nhờ anh lấy di động của tôi ra, giúp tôi gọi một cuộc không?”
Người trẻ tuổi nọ nhìn lướt qua ba người, không tin “Có phải các anh đang có tiết mục đùa giỡn gì gì không, để thu phản ứng khác nhau của người trên đường?”
Anh suy nghĩ nhiều quá. Lục Vân Chiêu bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi thật sự không thể động đậy, là bị điểm huyệt. Làm phiền anh giúp một tay.”
“Điểm huyệt?” Một cô gái không tin, cười nhạo “Hổng đùa chứ? Giờ là thời nào rồi? Anh cho rằng đang đóng phim võ hiệp à?”
Trương Tử Hiên có chút vô lực “Mỹ nữ, coi như chúng tôi đùa giỡn cũng được. Giúp một tay nhé?”
Hiện tại xã hội nhiều lừa đảo như vậy, lỡ như dính bẫy thì toi. Cô gái do dự chốc lát, vẫn xoay người bỏ đi.
Ánh mắt mong mỏi của Lục Vân Chiêu dồn lên người trẻ tuổi kia.
Người trẻ tuổi dừng một chút, xoay người đi “Tôi nhớ ra mình còn có việc.”
Lục Vân Chiêu: “…”
Lôi Duệ Lân đã chuồn xa nhớ lại dáng đứng yên kỳ quái của ba người nọ thì không nhịn được cười, đồng thời cũng ý thức được Kim Mao dù đã thu nhỏ vẫn khiến người chú ý.
“Kim Mao, có thể thu nhỏ hơn nữa không?”
Kỳ thật cũng là bởi Tần Miễn, Lôi Thiết quá cẩn thận, lo lắng hai đứa nhỏ ở trước mặt người ngoài xuất ra linh quyết, dẫn người hoài nghi, nên chỉ dạy hai đứa nhỏ cách luyện hoá linh khí thành chân nguyên, mà không dạy chúng sử dụng các loại linh quyết. Nếu không, chỉ cần Lôi Duệ Lân dùng linh quyết biến thân liền có thể nguỵ trang Kim Mao thành dáng vẻ khác.
Kim Mao lắc lắc đầu, đứng thẳng dậy, hai chi trước làm một động tác.
Lôi Duệ Lân hỏi: “Ý ngươi là, ngươi cần linh khí, bằng không không làm được?”
Kim Mao gật gật đầu.
Hai mắt Lôi Duệ Lân sáng lên, dẫn Kim Mao đến một chỗ vắng vẻ, tháo ngọc bội trên cổ xuống. Đây là linh khí lão cha luyện chế cho nhóc, bên trong đựng linh khí bị áp súc, tiện cho nhóc tu luyện mọi lúc mọi nơi.
Kim Mao tức thì ngậm lấy ngọc bội, sau một lúc lâu, thân thể thu nhỏ lại, đến khi bằng một con mèo trưởng thành thì dừng.
“Kim Mao, ngươi giỏi quá!” Lôi Duệ Lân hài lòng biểu dương một câu, đeo ngọc bội lên lại, cười tủm tỉm ôm nó vào lòng.
Lôi Duệ Lân không hề biết khắp nơi trong thế giới này đều có camera. Cũng may gần đó không có chiếc camera nào.
Lôi Duệ Lân ôm Kim Mao, bước nhanh về trước, theo mùi thơm đi vào một cửa hàng KFC, hít hương vị mê người, âm thầm nuốt nước miếng.
Nhóc nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng ở một người đàn bà tuổi khoảng năm mươi. Vẻ mặt hòa nhã, ánh mắt hiền từ, dịu dàng nói gì đó với bé trai bên cạnh.
Lôi Duệ Lân chỉnh lại vạt áo, ôm Kim Mao đi qua.
“Bà ơi!”
Người đàn bà hơi sửng sốt, ôn hòa hỏi: “Có chuyện gì à?”
Lôi Duệ Lân xấu hổ cười cười “Bà ơi, cháu đói bụng, nhưng không có tiền trong người. Nếu cháu giúp được bà một chuyện cấp bách, bà có thể mời cháu ăn cái này không…”
Hôm nay Vương Lan đặc biệt dẫn cháu nội đi ăn KFC, nào ngờ gặp được một đứa nhỏ thú vị thế này, đánh giá trên dưới đứa nhỏ, ánh mắt đảo qua trang sức ngọc thạch thượng hạng trên người nhóc, cười nói: “Dáng vẻ cháu rất đẹp nha. Được, cháu nói thử xem, một đứa bé như cháu có thể giúp bà việc cấp bách gì?”
Đứa nhỏ bên cạnh bà và người ngồi gần đó đều hiếu kỳ nhìn sang.
Trên mặt Lôi Duệ Lân lộ vẻ kiêu ngạo, nhìn chằm chằm gương mặt Vương Lan một lát, dò hỏi: “Thân thể của bà có phải không được khoẻ không?”
Vương Lan ngẩn ra “Cháu nhìn ra từ sắc mặt của bà ư?”
Lôi Duệ Lân rất thông minh, từ khi xuất hiện ở thế giới này đến giờ, nhóc phát hiện không người nào có năng lượng trong cơ thể, bởi vậy càng thêm cẩn thận, không thể nói mình nghe ra từ nhịp hô hấp và nhịp tim, chỉ nói: “Đúng ạ. Bà có thể để cháu bắt mạch thử một lần không?”
Vương Lan chỉ cho là cậu bé nghịch ngợm, không để ý, gật gật đầu, vươn tay.
Lôi Duệ Lân đặt ngón tay lên mạch của bà, lát sau buông tay bà ra “Có phải bà thường xuyên thấy tức ngực, thở dốc, khó thở và ho khan? Đặc biệt trở nặng vào ban đêm và rạng sáng.”
Vương Lan cả kinh, nhất thời sinh nghi. Bà không tin một đứa nhỏ bảy tám tuổi mà có y thuật cao minh như vậy, lập tức nghĩ có thể là người lớn trong nhà đứa nhỏ quen biết bà, đứa nhỏ nghe được tình trạng của bà từ chỗ người lớn rồi cố ý đùa giỡn với bà, thậm chí có khả năng người lớn sau lưng đứa nhỏ từng điều tra về bà.
Bà còn chưa kịp đáp lời, bé trai bên cạnh liền liên tục gật đầu “Đúng rồi đúng rồi, anh thật lợi hại.”
Lôi Duệ Lân nhìn ra bà ấy đang nghi ngờ, có chút bất đắc dĩ, trên mặt lại không biểu hiện gì “Cháu thật sự nhìn ra từ mạch tượng của bà.”
Một thanh niên trẻ tuổi dadẻ trắng nõn nhìn nhìn sắc mặt Vương Lan, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ đứa bé nói đúng rồi ạ?”
Vương Lan gật đầu, nghi ngờ trong lòng vẫn chưa tan.
Thanh niên trẻ tuổi đánh giá lôi Duệ Lân một lát, trong lòng chợt động, vươn tay cười nói: “Em trai, cũng xem mạch cho anh đi? Nếu em nói đúng, anh sẽ mời em và thú cưng của em ăn KFC, ăn tới no mới thôi.”
Lôi Duệ Lân gật đầu, sau khi bắt mạch, tự tin nói: “Anh có chứng tim đập nhanh, lúc phát bệnh tim đập nhanh và loạn nhịp, khó thở, ngực đau, thậm chí ho ra máu.” Chứng tim đập nhanh này chẳng khác nào bệnh tim hiện đại.
Thanh niên trẻ tuổi vừa mừng vừa sợ “Nhóc nói đúng chóc! Tiểu quỷ này thật sự nhìn ra được đó!”
Những người khách khác nhịn không được hoài nghi thanh niên trẻ tuổi này là phường lừa đảo, khinh thường liếc xéo.
Thanh niên trẻ tuổi lại không chú ý, truy vấn Lôi Duệ Lân “Anh mới bị bệnh tim sau này, có cách chữa trị tận gốc không?”
Lôi Duệ Lân nghĩ nghĩ “Cha tôi có thể trị. Y thuật của tôi còn chưa học đến nơi đến chốn.”
“Thật à?” Thanh niên trẻ tuổi kích động hỏi.
Lôi Duệ Lân bất đắc dĩ “Tôi lừa anh làm gì?”
Thanh niên trẻ tuổi lập tức hỏi: “Hiện cha nhóc đang ở đâu?”
Lôi Duệ Lân khoanh tay ôm ngực “Anh từng nói, nếu tôi nói đúng sẽ mời tôi và Kim Mao ăn KFC.”
“Anh sẽ giữ lời mà, đi thôi, em muốn ăn cái gì.” Thanh niên trẻ tuổi đứng lên, nắm lấy tay nhóc.
Lôi Duệ Lân nhìn hình vẽ rất thật trên hình quảng cáo, bụng càng thêm đói. Tần Miễn từng dạy nhóc chữ giản thể, chữ viết bên trên không thể gây áp lực cho nhóc, không chút khách khí nói: “Mấy món trên hình này, mỗi món một phần.” Vừa nói, vừa thầm chú ý sắc mặt người thanh niên.
Người thanh niên mặt không đổi sắc, gọi phần ăn theo lời nhóc rồi trả tiền.
Lôi Duệ Lân đã sớm thấy có người rửa tay tại bồn rửa tay trong góc khuất “Tôi đi rửa tay trước.”
‘Vòi nước cảm ứng’ là ý gì thì nhóc không rõ, thấy người khác đặt tay ở phía dưới vòi, nước liền chảy ra, bèn học theo, trong lòng chậc chậc nói lạ ghê, trên mặt lại bình thản vô cùng.
Trở lại vị trí cũ, người thanh niên trẻ tuổi đã ngồi ở dó, Lôi Duệ gọi cánh gà giòn cay, hamburger, khoai tây chiên… chật ních hai cái bàn ăn.
Khiến Lôi Duệ Lân bất ngờ là Vương Lan vẫn còn ở đây.
“Cám ơn.” Lôi Duệ Lân nói cám ơn với người thanh niên xong, cầm đùi gà lên gặm. Nhóc định rời khỏi đây rồi mới đút Kim Mao ăn, tránh làm bẩn sàn nhà.
Thanh niên trẻ tuổi cười nói: “Đừng khách sao. Anh tên là Lâm Phong, hiện có thể hỏi cha nhóc ở đâu chưa?”
Lần này Lôi Duệ Lân sảng khoái đáp “Tôi bị lạc với cha nên mới không có tiền mua đồ ăn.”
Lâm Phong muốn nói lại thôi, do dự thật lâu, hỏi: “Cha em thật sự trị dứt bệnh của anh à?”
Lôi Duệ Lân gật đầu “Đương nhiên! Từng có người trúng một loại độc lạ, các đại phu danh tiếng nhất khắp thiên hạ cũng không thể giải độc, song cuối cùng vẫn bị cha tôi giải được.”
Lâm Phong hăng hái nói: “Em nhớ số điện thoại của cha em không? Anh cho em mượn di động, em có thể gọi điện cho ông ấy.”
Lôi Duệ Lân mấp máy môi “Không có.”
Lâm Phong chưa từ bỏ ý định “Nhà em ở đâu? Anh đưa em về.”
“Nhà tôi…” Lôi Duệ Lân im lặng thở dài. Nhà nhóc đương nhiên là ở thôn Thanh Sơn, nhưng nơi này đâu đâu cũng là nhà cao tầng, rõ ràng không cùng một thế giới với nhà nhóc, dù nói địa điểm cho người này, anh ta cũng không thể đưa nhóc về được.
Lâm Phong chỉ cho là đứa nhỏ có ý cảnh giác mình, thử hỏi: “Hay là anh dẫn em đến cục cảnh sát, để cảnh sát đưa em về nhà?”
Lôi Duệ Lân liên tục lắc đầu “Không cần, cám ơn. Cha và lão cha nhất định sẽ tới tìm tôi.”
Lâm Phong bó tay, đành hỏi thẳng: “Nếu anh muốn mời cha em chữa bệnh cho anh, anh nên làm thế nào mới tìm được ông ấy?”
Lôi Duệ Lân biết cách tốt nhất là Lâm Phong dẫn nhóc đi theo, nhưng không cần đoán cũng biết, nếu thật nói vậy Lâm Phong sẽ hoài nghi nhóc muốn lừa ăn uống. Nhóc nghĩ nghĩ, nói: “Cha tôi từng nói, tích thủy chi ân, dũng tuyền tướng báo(1). Anh mời tôi và Kim Mao ăn cơm, tôi nhất định sẽ báo đáp lại anh. Chờ cha và lão cha tìm được tôi, tôi sẽ để lại một tờ giấy tại cửa hàng này ghi địa chỉ cụ thể hoặc số điện thoại. Nếu anh tin lời của tôi, có thể mỗi ngày đến đây nhìn tin tức. Hoặc là anh có thể nói số điện thoại của anh cho tôi biết.”
-Hết chương 211-
Chú giải:
(1) Tích thủy chi ân, dũng tuyền tướng báo: Ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp.
———-
Lôi Duệ Lân nhăn mày, xe hơi nhất định chạy nhanh hơn nhóc, muốn cắt đuôi họ chỉ có —
Nhóc xoay người chạy trở về, trước khi ba người Lục Vân Chiêu lên xe hơi, phi nhanh sang định trụ từng người, rồi làm một mặt quỷ với cả bọn, mang theo Kim Mao chuồn mất.
Lục Vân Chiêu không sao động đậy được, hai mắt trợn lên “Đệt mợ! Sao tôi không cử động được?”
“Tôi cũng vậy!” Trương Tử Hiên cũng kinh hô “Má! Chẳng lẽ chúng ta bị điểm huyệt?” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tôn Đình mấp máy môi “Choáng! Không thể nào — phải đứng bao lâu?”
Lục Vân Chiêu phản ứng trước nhất “Này cậu bé, này! Mau thả chúng tôi ta.”
Xa xa truyền đến tiếng trẻ con cười vui khi người gặp hoạ “Hì hì! Yên tâm, mười hai canh giờ sau là có thể cử động!”
Trương Tử Hiên buồn bực hỏi: “Mười hai canh giờ là bao lâu?” Tôn Đình không chắc lắm: “Mười hai giờ?”
“Là hai mươi bốn giờ!” Lục Vân Chiêu nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, khóe miệng giật giật “Chúng ta phải đứng đây phơi nắng suốt à?”
Hai người kia mặt mày khổ sở, nhìn người qua đường tò mò đang vây quanh xem, không có hứng trả lời vấn đề của hắn.
Lục Vân Chiêu nói với một thanh niên tuổi xấp xỉ mình: “Người anh em này, chúng tôi không động đậy được, có thể nhờ anh lấy di động của tôi ra, giúp tôi gọi một cuộc không?”
Người trẻ tuổi nọ nhìn lướt qua ba người, không tin “Có phải các anh đang có tiết mục đùa giỡn gì gì không, để thu phản ứng khác nhau của người trên đường?”
Anh suy nghĩ nhiều quá. Lục Vân Chiêu bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi thật sự không thể động đậy, là bị điểm huyệt. Làm phiền anh giúp một tay.”
“Điểm huyệt?” Một cô gái không tin, cười nhạo “Hổng đùa chứ? Giờ là thời nào rồi? Anh cho rằng đang đóng phim võ hiệp à?”
Trương Tử Hiên có chút vô lực “Mỹ nữ, coi như chúng tôi đùa giỡn cũng được. Giúp một tay nhé?”
Hiện tại xã hội nhiều lừa đảo như vậy, lỡ như dính bẫy thì toi. Cô gái do dự chốc lát, vẫn xoay người bỏ đi.
Ánh mắt mong mỏi của Lục Vân Chiêu dồn lên người trẻ tuổi kia.
Người trẻ tuổi dừng một chút, xoay người đi “Tôi nhớ ra mình còn có việc.”
Lục Vân Chiêu: “…”
Lôi Duệ Lân đã chuồn xa nhớ lại dáng đứng yên kỳ quái của ba người nọ thì không nhịn được cười, đồng thời cũng ý thức được Kim Mao dù đã thu nhỏ vẫn khiến người chú ý.
“Kim Mao, có thể thu nhỏ hơn nữa không?”
Kỳ thật cũng là bởi Tần Miễn, Lôi Thiết quá cẩn thận, lo lắng hai đứa nhỏ ở trước mặt người ngoài xuất ra linh quyết, dẫn người hoài nghi, nên chỉ dạy hai đứa nhỏ cách luyện hoá linh khí thành chân nguyên, mà không dạy chúng sử dụng các loại linh quyết. Nếu không, chỉ cần Lôi Duệ Lân dùng linh quyết biến thân liền có thể nguỵ trang Kim Mao thành dáng vẻ khác.
Kim Mao lắc lắc đầu, đứng thẳng dậy, hai chi trước làm một động tác.
Lôi Duệ Lân hỏi: “Ý ngươi là, ngươi cần linh khí, bằng không không làm được?”
Kim Mao gật gật đầu.
Hai mắt Lôi Duệ Lân sáng lên, dẫn Kim Mao đến một chỗ vắng vẻ, tháo ngọc bội trên cổ xuống. Đây là linh khí lão cha luyện chế cho nhóc, bên trong đựng linh khí bị áp súc, tiện cho nhóc tu luyện mọi lúc mọi nơi.
Kim Mao tức thì ngậm lấy ngọc bội, sau một lúc lâu, thân thể thu nhỏ lại, đến khi bằng một con mèo trưởng thành thì dừng.
“Kim Mao, ngươi giỏi quá!” Lôi Duệ Lân hài lòng biểu dương một câu, đeo ngọc bội lên lại, cười tủm tỉm ôm nó vào lòng.
Lôi Duệ Lân không hề biết khắp nơi trong thế giới này đều có camera. Cũng may gần đó không có chiếc camera nào.
Lôi Duệ Lân ôm Kim Mao, bước nhanh về trước, theo mùi thơm đi vào một cửa hàng KFC, hít hương vị mê người, âm thầm nuốt nước miếng.
Nhóc nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng ở một người đàn bà tuổi khoảng năm mươi. Vẻ mặt hòa nhã, ánh mắt hiền từ, dịu dàng nói gì đó với bé trai bên cạnh.
Lôi Duệ Lân chỉnh lại vạt áo, ôm Kim Mao đi qua.
“Bà ơi!”
Người đàn bà hơi sửng sốt, ôn hòa hỏi: “Có chuyện gì à?”
Lôi Duệ Lân xấu hổ cười cười “Bà ơi, cháu đói bụng, nhưng không có tiền trong người. Nếu cháu giúp được bà một chuyện cấp bách, bà có thể mời cháu ăn cái này không…”
Hôm nay Vương Lan đặc biệt dẫn cháu nội đi ăn KFC, nào ngờ gặp được một đứa nhỏ thú vị thế này, đánh giá trên dưới đứa nhỏ, ánh mắt đảo qua trang sức ngọc thạch thượng hạng trên người nhóc, cười nói: “Dáng vẻ cháu rất đẹp nha. Được, cháu nói thử xem, một đứa bé như cháu có thể giúp bà việc cấp bách gì?”
Đứa nhỏ bên cạnh bà và người ngồi gần đó đều hiếu kỳ nhìn sang.
Trên mặt Lôi Duệ Lân lộ vẻ kiêu ngạo, nhìn chằm chằm gương mặt Vương Lan một lát, dò hỏi: “Thân thể của bà có phải không được khoẻ không?”
Vương Lan ngẩn ra “Cháu nhìn ra từ sắc mặt của bà ư?”
Lôi Duệ Lân rất thông minh, từ khi xuất hiện ở thế giới này đến giờ, nhóc phát hiện không người nào có năng lượng trong cơ thể, bởi vậy càng thêm cẩn thận, không thể nói mình nghe ra từ nhịp hô hấp và nhịp tim, chỉ nói: “Đúng ạ. Bà có thể để cháu bắt mạch thử một lần không?”
Vương Lan chỉ cho là cậu bé nghịch ngợm, không để ý, gật gật đầu, vươn tay.
Lôi Duệ Lân đặt ngón tay lên mạch của bà, lát sau buông tay bà ra “Có phải bà thường xuyên thấy tức ngực, thở dốc, khó thở và ho khan? Đặc biệt trở nặng vào ban đêm và rạng sáng.”
Vương Lan cả kinh, nhất thời sinh nghi. Bà không tin một đứa nhỏ bảy tám tuổi mà có y thuật cao minh như vậy, lập tức nghĩ có thể là người lớn trong nhà đứa nhỏ quen biết bà, đứa nhỏ nghe được tình trạng của bà từ chỗ người lớn rồi cố ý đùa giỡn với bà, thậm chí có khả năng người lớn sau lưng đứa nhỏ từng điều tra về bà.
Bà còn chưa kịp đáp lời, bé trai bên cạnh liền liên tục gật đầu “Đúng rồi đúng rồi, anh thật lợi hại.”
Lôi Duệ Lân nhìn ra bà ấy đang nghi ngờ, có chút bất đắc dĩ, trên mặt lại không biểu hiện gì “Cháu thật sự nhìn ra từ mạch tượng của bà.”
Một thanh niên trẻ tuổi dadẻ trắng nõn nhìn nhìn sắc mặt Vương Lan, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ đứa bé nói đúng rồi ạ?”
Vương Lan gật đầu, nghi ngờ trong lòng vẫn chưa tan.
Thanh niên trẻ tuổi đánh giá lôi Duệ Lân một lát, trong lòng chợt động, vươn tay cười nói: “Em trai, cũng xem mạch cho anh đi? Nếu em nói đúng, anh sẽ mời em và thú cưng của em ăn KFC, ăn tới no mới thôi.”
Lôi Duệ Lân gật đầu, sau khi bắt mạch, tự tin nói: “Anh có chứng tim đập nhanh, lúc phát bệnh tim đập nhanh và loạn nhịp, khó thở, ngực đau, thậm chí ho ra máu.” Chứng tim đập nhanh này chẳng khác nào bệnh tim hiện đại.
Thanh niên trẻ tuổi vừa mừng vừa sợ “Nhóc nói đúng chóc! Tiểu quỷ này thật sự nhìn ra được đó!”
Những người khách khác nhịn không được hoài nghi thanh niên trẻ tuổi này là phường lừa đảo, khinh thường liếc xéo.
Thanh niên trẻ tuổi lại không chú ý, truy vấn Lôi Duệ Lân “Anh mới bị bệnh tim sau này, có cách chữa trị tận gốc không?”
Lôi Duệ Lân nghĩ nghĩ “Cha tôi có thể trị. Y thuật của tôi còn chưa học đến nơi đến chốn.”
“Thật à?” Thanh niên trẻ tuổi kích động hỏi.
Lôi Duệ Lân bất đắc dĩ “Tôi lừa anh làm gì?”
Thanh niên trẻ tuổi lập tức hỏi: “Hiện cha nhóc đang ở đâu?”
Lôi Duệ Lân khoanh tay ôm ngực “Anh từng nói, nếu tôi nói đúng sẽ mời tôi và Kim Mao ăn KFC.”
“Anh sẽ giữ lời mà, đi thôi, em muốn ăn cái gì.” Thanh niên trẻ tuổi đứng lên, nắm lấy tay nhóc.
Lôi Duệ Lân nhìn hình vẽ rất thật trên hình quảng cáo, bụng càng thêm đói. Tần Miễn từng dạy nhóc chữ giản thể, chữ viết bên trên không thể gây áp lực cho nhóc, không chút khách khí nói: “Mấy món trên hình này, mỗi món một phần.” Vừa nói, vừa thầm chú ý sắc mặt người thanh niên.
Người thanh niên mặt không đổi sắc, gọi phần ăn theo lời nhóc rồi trả tiền.
Lôi Duệ Lân đã sớm thấy có người rửa tay tại bồn rửa tay trong góc khuất “Tôi đi rửa tay trước.”
‘Vòi nước cảm ứng’ là ý gì thì nhóc không rõ, thấy người khác đặt tay ở phía dưới vòi, nước liền chảy ra, bèn học theo, trong lòng chậc chậc nói lạ ghê, trên mặt lại bình thản vô cùng.
Trở lại vị trí cũ, người thanh niên trẻ tuổi đã ngồi ở dó, Lôi Duệ gọi cánh gà giòn cay, hamburger, khoai tây chiên… chật ních hai cái bàn ăn.
Khiến Lôi Duệ Lân bất ngờ là Vương Lan vẫn còn ở đây.
“Cám ơn.” Lôi Duệ Lân nói cám ơn với người thanh niên xong, cầm đùi gà lên gặm. Nhóc định rời khỏi đây rồi mới đút Kim Mao ăn, tránh làm bẩn sàn nhà.
Thanh niên trẻ tuổi cười nói: “Đừng khách sao. Anh tên là Lâm Phong, hiện có thể hỏi cha nhóc ở đâu chưa?”
Lần này Lôi Duệ Lân sảng khoái đáp “Tôi bị lạc với cha nên mới không có tiền mua đồ ăn.”
Lâm Phong muốn nói lại thôi, do dự thật lâu, hỏi: “Cha em thật sự trị dứt bệnh của anh à?”
Lôi Duệ Lân gật đầu “Đương nhiên! Từng có người trúng một loại độc lạ, các đại phu danh tiếng nhất khắp thiên hạ cũng không thể giải độc, song cuối cùng vẫn bị cha tôi giải được.”
Lâm Phong hăng hái nói: “Em nhớ số điện thoại của cha em không? Anh cho em mượn di động, em có thể gọi điện cho ông ấy.”
Lôi Duệ Lân mấp máy môi “Không có.”
Lâm Phong chưa từ bỏ ý định “Nhà em ở đâu? Anh đưa em về.”
“Nhà tôi…” Lôi Duệ Lân im lặng thở dài. Nhà nhóc đương nhiên là ở thôn Thanh Sơn, nhưng nơi này đâu đâu cũng là nhà cao tầng, rõ ràng không cùng một thế giới với nhà nhóc, dù nói địa điểm cho người này, anh ta cũng không thể đưa nhóc về được.
Lâm Phong chỉ cho là đứa nhỏ có ý cảnh giác mình, thử hỏi: “Hay là anh dẫn em đến cục cảnh sát, để cảnh sát đưa em về nhà?”
Lôi Duệ Lân liên tục lắc đầu “Không cần, cám ơn. Cha và lão cha nhất định sẽ tới tìm tôi.”
Lâm Phong bó tay, đành hỏi thẳng: “Nếu anh muốn mời cha em chữa bệnh cho anh, anh nên làm thế nào mới tìm được ông ấy?”
Lôi Duệ Lân biết cách tốt nhất là Lâm Phong dẫn nhóc đi theo, nhưng không cần đoán cũng biết, nếu thật nói vậy Lâm Phong sẽ hoài nghi nhóc muốn lừa ăn uống. Nhóc nghĩ nghĩ, nói: “Cha tôi từng nói, tích thủy chi ân, dũng tuyền tướng báo(1). Anh mời tôi và Kim Mao ăn cơm, tôi nhất định sẽ báo đáp lại anh. Chờ cha và lão cha tìm được tôi, tôi sẽ để lại một tờ giấy tại cửa hàng này ghi địa chỉ cụ thể hoặc số điện thoại. Nếu anh tin lời của tôi, có thể mỗi ngày đến đây nhìn tin tức. Hoặc là anh có thể nói số điện thoại của anh cho tôi biết.”
-Hết chương 211-
Chú giải:
(1) Tích thủy chi ân, dũng tuyền tướng báo: Ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp.
———-