“Ò ó o –” Sáng sớm, gà trống trong thôn trang cất cao tiếng gáy liên tiếp. Ngủ no, Tần Miễn ngáp dài, mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, đập vào mắt là vòng eo nam nhân bị hắn ôm lấy, trong mắt hiện vẻ bất ngờ cùng bối rối, chần chừ ngẩng đầu, chống lại một ánh mắt sáng ngời bình tĩnh.
“Ta tự lăn qua ư?” Tần Miễn hỏi.
Lôi Thiết gật đầu, lúc gà trống gáy lần đầu y liền chuẩn bị rời giường, nhưng bị ôm quá chặt.
“Thật sao?”
Lôi Thiết lại gật đầu. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Huynh để ý?” Tần Miễn nheo mắt.
Lôi Thiết không sợ hãi sóng dữ, khẽ lắc đầu.
Tần Miễn ra vẻ trấn định dời cánh tay đi, ngồi dậy “Vậy không sao.” Liên quan đến việc từ bé hắn không có cha mẹ, nên không có cảm giác an toàn, khi ngủ thích dùng tư thế cuộn tròn và ôm thứ gì đó. Hắn cho rằng khi đồng giường với người xa lạ sẽ bỏ tật xấu này, nhưng thói quen và bản năng vẫn chiếm thượng phong.
Mở rương quần áo lấy tất ra, thuận tiện cầm một đôi lớn ném cho Lôi Thiết, hắn mang vớ mới giày mới, rửa mặt một phen, tức thì thanh tỉnh. Lôi Thiết sờ sờ tất, xỏ vào.
Hai người phân công rõ ràng. Tần Miễn nhóm lửa làm bữa sáng, Lôi Thiết cầm chổi quét sạch sẽ mảnh đất trống trước sân, khiêng mấy túi thóc ra, đổ dàn trải trên mặt đất, hạt thóc vàng rực rỡ tràn ra, trong không khí tươi mát sáng sớm càng thơm lành.
Bữa sáng là mấy chiếc bánh rau cải thơm ngào ngạt và cháo gạo trắng.
“Trong thôn có hài tử nào tương đối thành thật nghe lời không?” Tần Miễn cắn một miếng bánh, nhìn thóc trên mặt đất, sắc vàng óng dưới ánh nắng mặt trời vô cùng chói mắt.
Lôi Thiết sáng tỏ “Nhờ bọn chúng trông coi thóc?”
“Mấy tiểu hài tử kia ở nhà cũng không làm gì, nhưng trông coi thóc vẫn có thể. Tìm một đứa nghe lời đến hỗ trợ, mua cho nó vài món điểm tâm nhỏ trên trấn là được.” Tần Miễn nếm thử cháo gạo, không nóng, uống một hớp lớn.
Lôi Thiết: “Lát nữa đi sân phơi lúa.”
Cơm nước xong, hai người khóa kỹ cửa ra ngoài. Lôi Thiết mang theo cưa sắt, một cuộn dây thừng và cung tên của y Tần Miễn đeo sọt trên lưng, có lẽ có thể đào chút rau dại, hái chút quả dại ở chân núi.
Sân phơi lúa vẫn náo nhiệt như trước. Người lớn vội vàng tuốt hạt, nhóm tiểu hài tử thì chạy giỡn trong sân, có đứa chơi trốn tìm trốn đằng sau đống cỏ khô cười trộm Nhóm tiểu tử *** quái hơn thì thi đấu lộn nhào trên thảm hạt thóc, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười to trong trẻo, dù mồ hôi đầy đầu cũng không thấy nóng.
Tần Miễn chú ý tới một nam hài bảy tám tuổi khoẻ mạnh kháu khỉnh ngồi ở góc hẻo lánh, ôm đầu gối, một bộ nhàm chán, bèn vẫy tay với nó.
Tiểu nam hài khó hiểu chạy tới, chớp mắt, nghi hoặc nhìn hắn.
Tần Miễn lộ ra một nụ cười hiền lành “Ngươi tên gì?”
“Tiểu Hổ.” Phụ cận đều là thôn dân quen thuộc, Tiểu Hổ không chút e sợ, thành thật trả lời.
Tần Miễn lại hỏi: “Tiểu Hổ, có muốn ăn điểm tâm không?”
Tiểu nam hài hơi ngượng ngùng gật gật đầu, nghĩ đến điểm tâm ngon miệng, ánh mắt lộ vẻ thèm ăn.
“Chúng ta ở tại một căn nhà cũ cuối thôn. Chỉ cần ngươi giúp chúng ta việc, chúng ta sẽ cho ngươi một bọc điểm tâm.” Tần Miễn nói.
Lôi Thiết im lặng nhìn Tần Miễn ‘dụ’ tiểu hài tử.
Hai mắt Tiểu Hổ tỏa sáng, nhưng còn hơi hoài nghi “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật.” Tần Miễn kiên nhẫn nói “Chúng ta cần lên núi chặt cây, muốn tìm một người phụ phơi thóc ngoài sân nhà. Nếu đồng ý hỗ trợ, ta sẽ mua một bọc điểm tâm từ trấn trên tặng ngươi. Cha nương ngươi có ở đây không? Ngươi có thể đi hỏi họ có cho phép không.”
“Đợi một lát.” Tiểu Hổ nhanh chân chạy về phía một hán tử mặt đen hơn ba mươi tuổi, còn quay đầu lại dòm dòm tựa như sợ Tần Miễn và Lôi Thiết bỏ đi.
Hán tử kia nhìn thoáng qua bên này, gật đầu với Tiểu Hổ.
Tiểu Hổ lập tức cười sung sướng, xông lại đây y như nã pháo.
“Cha ta đáp ứng!”
Tần Miễn gật đầu với hán tử kia, dẫn Tiểu Hổ rời đi, để Tiểu Hổ canh trước cửa nhà, lại mang một chiếc ghế sạch ra cho nó, nói rõ nó đừng để chim hoặc gà ăn thóc.
Tiểu Hổ ngồi trên ghế, hai chân nhỏ đung đưa, giống như người lớn phất phất tay “Yên tâm! Đã đáp ứng với hai người thì ta nhất định làm được!”
Tần Miễn bật cười, cùng Lôi Thiết rời đi, thẳng tiến tới hậu sơn.
Ngọn núi này tên là núi Vân Phong, là ngọn núi cao nhất chung quanh đây, dốc đứng thẳng tắp, nhìn gần tựa như có thể xuyên thủng tầng mây, thế nên có cái tên này. Cây rừng trên núi tươi tốt, thường có dã thú lui tới, các thôn dân cũng không dám tiếp cận nơi này, chỉ có thợ săn lớn gan mới dám xâm nhập.
Tiến vào rừng cây, lá cây rậm rạp ngăn trở ánh mặt trời, tia sáng ảm đạm, độ ấm cũng thấp mấy độ, Tần Miễn rùng mình một lúc mới thích ứng. Đường trong núi không dễ đi, cỏ dại mọc đầy, có nhiều chỗ hàng năm không thấy ánh mặt trời, lại có sương sớm ngấm vào nên đất đai ướt át, dễ bị trượt chân.
Lôi Thiết có kinh nghiệm, chuyên chọn chỗ đất lành đặt chân, đi đường vững vàng. Có y đi trước dẫn đường, Tần Miễn yên tâm bước theo dấu chân y, hết nhìn đông tới nhìn tây, hi vọng có thể nhìn thấy bảo bối. Có câu ‘lên núi kiếm ăn’, đối với hắn, ngọn núi này chính là một tòa bảo tàng đang chờ hắn khai thác. Lũ chim trong rừng cũng tỉnh, không biết từ nơi nào phát ra từng tiếng hót vang, khiến rừng rậm sáng sớm càng có vẻ linh hoạt kỳ ảo.
Lôi Thiết không nhanh không chậm đi tới, thỉnh thoảng quay đầu xem một chút.
“Lôi Thiết, huynh tính chặt cây gì?” Tần Miễn tính cách cởi mở, tìm đề tài.
Lôi Thiết thốt ra một câu “Sao không gọi ‘Thiết ca’?”
Tần Miễn thầm nói tuổi ta đời trước còn lớn hơn ngươi ba tuổi á. Dĩ nhiên lời này hắn không thể nói ra
“Bởi vì — Á.”
Tần Miễn nhất thời không chú ý, đạp phải phiến cỏ dại ướt đẫm sương mai, chân vừa trượt, cả người ngửa ra sau.
Lôi Thiết nhanh tay lẹ mắt bắt lấy tay hắn, dùng lực kéo người vào lòng, cánh tay còn lại ôm hông đối phương.
Mặt Tần Miễn đụng phải ***g ngực y một cái, sau khi đứng vững, quay đầu nhìn đường dốc cùng đám đại thụ, nghĩ mà sợ, thân thể nhỏ bé này của hắn mà vấp ngã một cái, nhất định sẽ bị thương nặng.
Lôi Thiết buông hắn ra, thực tự nhiên cầm tay hắn, tiếp tục đi về trước.
Tần Miễn rút tay không ra, đành mặc y nắm, bàn tay nóng rần, trong lòng lải nhải: Ta là tiểu hài tử, ta là tiểu hài tử.
“Đúng rồi, huynh còn chưa nói tính chặt cây gì? Theo ta được biết không phải gỗ nào cũng thích hợp làm dụng cụ.”
Hắn tự động xem nhẹ câu hỏi kia của Lôi Thiết.
-Hết chương 24-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
“Ta tự lăn qua ư?” Tần Miễn hỏi.
Lôi Thiết gật đầu, lúc gà trống gáy lần đầu y liền chuẩn bị rời giường, nhưng bị ôm quá chặt.
“Thật sao?”
Lôi Thiết lại gật đầu. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Huynh để ý?” Tần Miễn nheo mắt.
Lôi Thiết không sợ hãi sóng dữ, khẽ lắc đầu.
Tần Miễn ra vẻ trấn định dời cánh tay đi, ngồi dậy “Vậy không sao.” Liên quan đến việc từ bé hắn không có cha mẹ, nên không có cảm giác an toàn, khi ngủ thích dùng tư thế cuộn tròn và ôm thứ gì đó. Hắn cho rằng khi đồng giường với người xa lạ sẽ bỏ tật xấu này, nhưng thói quen và bản năng vẫn chiếm thượng phong.
Mở rương quần áo lấy tất ra, thuận tiện cầm một đôi lớn ném cho Lôi Thiết, hắn mang vớ mới giày mới, rửa mặt một phen, tức thì thanh tỉnh. Lôi Thiết sờ sờ tất, xỏ vào.
Hai người phân công rõ ràng. Tần Miễn nhóm lửa làm bữa sáng, Lôi Thiết cầm chổi quét sạch sẽ mảnh đất trống trước sân, khiêng mấy túi thóc ra, đổ dàn trải trên mặt đất, hạt thóc vàng rực rỡ tràn ra, trong không khí tươi mát sáng sớm càng thơm lành.
Bữa sáng là mấy chiếc bánh rau cải thơm ngào ngạt và cháo gạo trắng.
“Trong thôn có hài tử nào tương đối thành thật nghe lời không?” Tần Miễn cắn một miếng bánh, nhìn thóc trên mặt đất, sắc vàng óng dưới ánh nắng mặt trời vô cùng chói mắt.
Lôi Thiết sáng tỏ “Nhờ bọn chúng trông coi thóc?”
“Mấy tiểu hài tử kia ở nhà cũng không làm gì, nhưng trông coi thóc vẫn có thể. Tìm một đứa nghe lời đến hỗ trợ, mua cho nó vài món điểm tâm nhỏ trên trấn là được.” Tần Miễn nếm thử cháo gạo, không nóng, uống một hớp lớn.
Lôi Thiết: “Lát nữa đi sân phơi lúa.”
Cơm nước xong, hai người khóa kỹ cửa ra ngoài. Lôi Thiết mang theo cưa sắt, một cuộn dây thừng và cung tên của y Tần Miễn đeo sọt trên lưng, có lẽ có thể đào chút rau dại, hái chút quả dại ở chân núi.
Sân phơi lúa vẫn náo nhiệt như trước. Người lớn vội vàng tuốt hạt, nhóm tiểu hài tử thì chạy giỡn trong sân, có đứa chơi trốn tìm trốn đằng sau đống cỏ khô cười trộm Nhóm tiểu tử *** quái hơn thì thi đấu lộn nhào trên thảm hạt thóc, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười to trong trẻo, dù mồ hôi đầy đầu cũng không thấy nóng.
Tần Miễn chú ý tới một nam hài bảy tám tuổi khoẻ mạnh kháu khỉnh ngồi ở góc hẻo lánh, ôm đầu gối, một bộ nhàm chán, bèn vẫy tay với nó.
Tiểu nam hài khó hiểu chạy tới, chớp mắt, nghi hoặc nhìn hắn.
Tần Miễn lộ ra một nụ cười hiền lành “Ngươi tên gì?”
“Tiểu Hổ.” Phụ cận đều là thôn dân quen thuộc, Tiểu Hổ không chút e sợ, thành thật trả lời.
Tần Miễn lại hỏi: “Tiểu Hổ, có muốn ăn điểm tâm không?”
Tiểu nam hài hơi ngượng ngùng gật gật đầu, nghĩ đến điểm tâm ngon miệng, ánh mắt lộ vẻ thèm ăn.
“Chúng ta ở tại một căn nhà cũ cuối thôn. Chỉ cần ngươi giúp chúng ta việc, chúng ta sẽ cho ngươi một bọc điểm tâm.” Tần Miễn nói.
Lôi Thiết im lặng nhìn Tần Miễn ‘dụ’ tiểu hài tử.
Hai mắt Tiểu Hổ tỏa sáng, nhưng còn hơi hoài nghi “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật.” Tần Miễn kiên nhẫn nói “Chúng ta cần lên núi chặt cây, muốn tìm một người phụ phơi thóc ngoài sân nhà. Nếu đồng ý hỗ trợ, ta sẽ mua một bọc điểm tâm từ trấn trên tặng ngươi. Cha nương ngươi có ở đây không? Ngươi có thể đi hỏi họ có cho phép không.”
“Đợi một lát.” Tiểu Hổ nhanh chân chạy về phía một hán tử mặt đen hơn ba mươi tuổi, còn quay đầu lại dòm dòm tựa như sợ Tần Miễn và Lôi Thiết bỏ đi.
Hán tử kia nhìn thoáng qua bên này, gật đầu với Tiểu Hổ.
Tiểu Hổ lập tức cười sung sướng, xông lại đây y như nã pháo.
“Cha ta đáp ứng!”
Tần Miễn gật đầu với hán tử kia, dẫn Tiểu Hổ rời đi, để Tiểu Hổ canh trước cửa nhà, lại mang một chiếc ghế sạch ra cho nó, nói rõ nó đừng để chim hoặc gà ăn thóc.
Tiểu Hổ ngồi trên ghế, hai chân nhỏ đung đưa, giống như người lớn phất phất tay “Yên tâm! Đã đáp ứng với hai người thì ta nhất định làm được!”
Tần Miễn bật cười, cùng Lôi Thiết rời đi, thẳng tiến tới hậu sơn.
Ngọn núi này tên là núi Vân Phong, là ngọn núi cao nhất chung quanh đây, dốc đứng thẳng tắp, nhìn gần tựa như có thể xuyên thủng tầng mây, thế nên có cái tên này. Cây rừng trên núi tươi tốt, thường có dã thú lui tới, các thôn dân cũng không dám tiếp cận nơi này, chỉ có thợ săn lớn gan mới dám xâm nhập.
Tiến vào rừng cây, lá cây rậm rạp ngăn trở ánh mặt trời, tia sáng ảm đạm, độ ấm cũng thấp mấy độ, Tần Miễn rùng mình một lúc mới thích ứng. Đường trong núi không dễ đi, cỏ dại mọc đầy, có nhiều chỗ hàng năm không thấy ánh mặt trời, lại có sương sớm ngấm vào nên đất đai ướt át, dễ bị trượt chân.
Lôi Thiết có kinh nghiệm, chuyên chọn chỗ đất lành đặt chân, đi đường vững vàng. Có y đi trước dẫn đường, Tần Miễn yên tâm bước theo dấu chân y, hết nhìn đông tới nhìn tây, hi vọng có thể nhìn thấy bảo bối. Có câu ‘lên núi kiếm ăn’, đối với hắn, ngọn núi này chính là một tòa bảo tàng đang chờ hắn khai thác. Lũ chim trong rừng cũng tỉnh, không biết từ nơi nào phát ra từng tiếng hót vang, khiến rừng rậm sáng sớm càng có vẻ linh hoạt kỳ ảo.
Lôi Thiết không nhanh không chậm đi tới, thỉnh thoảng quay đầu xem một chút.
“Lôi Thiết, huynh tính chặt cây gì?” Tần Miễn tính cách cởi mở, tìm đề tài.
Lôi Thiết thốt ra một câu “Sao không gọi ‘Thiết ca’?”
Tần Miễn thầm nói tuổi ta đời trước còn lớn hơn ngươi ba tuổi á. Dĩ nhiên lời này hắn không thể nói ra
“Bởi vì — Á.”
Tần Miễn nhất thời không chú ý, đạp phải phiến cỏ dại ướt đẫm sương mai, chân vừa trượt, cả người ngửa ra sau.
Lôi Thiết nhanh tay lẹ mắt bắt lấy tay hắn, dùng lực kéo người vào lòng, cánh tay còn lại ôm hông đối phương.
Mặt Tần Miễn đụng phải ***g ngực y một cái, sau khi đứng vững, quay đầu nhìn đường dốc cùng đám đại thụ, nghĩ mà sợ, thân thể nhỏ bé này của hắn mà vấp ngã một cái, nhất định sẽ bị thương nặng.
Lôi Thiết buông hắn ra, thực tự nhiên cầm tay hắn, tiếp tục đi về trước.
Tần Miễn rút tay không ra, đành mặc y nắm, bàn tay nóng rần, trong lòng lải nhải: Ta là tiểu hài tử, ta là tiểu hài tử.
“Đúng rồi, huynh còn chưa nói tính chặt cây gì? Theo ta được biết không phải gỗ nào cũng thích hợp làm dụng cụ.”
Hắn tự động xem nhẹ câu hỏi kia của Lôi Thiết.
-Hết chương 24-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]