Sau khi cơm bưng lên, Lôi Thiết ngậm miệng.
Tần Miễn tức giận quá chừng, nhưng vẫn gọi thêm hai món ăn và một chén cơm.
Ăn xong, hắn thanh toán tiền rời đi. Lôi Thiết giống như người câm đuổi theo, tiếp nhận cột rơm trong tay hắn. Tần Miễn không cự tuyệt, nhưng dọc đường đi không nói với y câu nào.
Lôi Thiết muốn nói lại thôi, ánh mắt dừng ở bóng lưng gầy gò thấy rõ của thiếu niên. Gần đây cơm nước không tệ, tức phụ dưỡng tốt, thân hình vẫn gầy nhưng khuôn mặt nhiều thịt hơn trước, mái tóc khô cứng trở nên mềm mại, cột cao thành đuôi ngựa vung vẩy cứ như sợ người khác không biết tính hay hờn giận của chủ nhân nó.
Nghĩ đến biểu tình thở phì phò của thiếu niên, khoé miệng Lôi Thiết khẽ nhếch, giây tiếp theo liền tan. Thiếu niên im ắng như vậy, y thật không quen. Nhưng bảo y đi dỗ, y không biết làm thế nào. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn vừa đi vừa lắng nghe động tĩnh phía sau, nhưng chẳng nghe được gì cả. Cũng không phải hắn rất giận, nhưng buồn bực là thật, và đáy lòng có chút cam tâm. Hắn thật muốn coi người nào sẽ cúi đầu trước.
Nghĩ đến đây, hắn thoải mái hơn nhiều, bước đi cũng nhẹ nhàng.
Dù hắn đi nhanh hay đi chậm, Lôi Thiết vẫn duy trì một cự ly không đổi với hắn.
Trên ngã tư đường người đến người đi, có người chú ý thấy hai người một trước một sau, nhìn qua giống như đang phân cao thấp, buồn cười chỉ trỏ. Tần Miễn làm như không biết, mua hai phần điểm tâm và hai cân đường trắng, ra khỏi trấn.
Một đường không nói chuyện.
Về nhà, Tần Miễn đưa điểm tâm cho tiểu Hổ và Cẩu Đản, đeo sọt lên lưng ra cửa.
“Đi đâu?” Lôi Thiết hỏi.
Tần Miễn nhìn y mỉm cười một cái, vẫn không nói chuyện, đi về phía hậu sơn.
Lôi Thiết ngẩn ra, lấy cung tên, khoá cửa, nhanh chân đuổi theo.
Tiểu Hổ và Cẩu Đản nhận thấy bầu không khí quái dị, không hiểu liếc liếc nhau, rồi say sưa ăn điểm tâm.
Tần Miễn đi rất nhanh, chỉ là vừa vào núi thì không còn khí thế vậy nữa, hết nhìn đông tới nhìn tây, không xác định được phương hướng. Hắn tính đi hái ít sơn tra và táo dại, nhưng không biết cây sơn tra, táo dại mọc ở đâu.
“Tìm thứ gì?” Lôi Thiết lại hỏi, giọng nói bình thản không chút cảm xúc.
Tần Miễn mấp máy môi, nhưng lập tức bụm lại, cầm một quả sơn tra và một trái táo dại từ trong sọt ra lắc lắc với Lôi Thiết.
Lúc này Lôi Thiết hiểu rồi, tiểu tức phụ đang giận dỗi với y. Có chút buồn cười, nhưng y chưa bao giờ là người dễ lộ cảm xúc ra ngoài nên khuôn mặt vẫn vô cảm, chỉ có đôi mắt thâm sâu khiếp nhân phủ kín tầng tầng dịu dàng. Y nắm chặt tay Tần Miễn, nhìn trái nhìn phải, không chút do dự đi về một hướng.
Tần Miễn mặc y nắm, nhàn nhã nhìn xung quanh, nhưng vẫn không nói tiếng nào.
Hái hái sơn tra, táo dại đến khi lấp đầy sọt. Đương nhiên người vác vẫn là Lôi Thiết.
Về nhà, Tần Miễn tống tiểu Hổ, Cẩu Đản đi chơi, múc nước vào chậu rửa sơn tra và táo. Lôi Thiết nhìn thoáng qua nước trong lu, gánh thùng không ra ngoài.
Nhìn y đi xa, Tần Miễn mới thở ra một hơi “Thiếu chút nữa nghẹn chết mình! Sao tên kia có thể một ngày không nói quá ba câu hay thế nhỉ.”
Hại hắn cũng nghẹn không nói tiếng nào lâu như vậy, thật đúng là khổ sai mà.
Lôi Thiết xa xa ngoảnh đầu lại nhìn.
Tần Miễn không chú ý, nhanh nhẹn rửa trái cây. Hôm nay bán kẹo hồ lô được hơn một trăm văn tiền, tương đương với một trăm đồng ở hiện đại, nghe thì ít nhưng ở thời đại này lại không phải số nhỏ, đủ mua không ít thứ. Nhưng kẹo hồ lô chung quy không thể là sự nghiệp lâu dài, muốn phát tài phải dùng cách khác.
Đang suy nghĩ, bên tai vang lên tiếng đổ nước.
Sau khi Lôi Thiết đong đầy lu nước, chuyển mấy tấm ván vào nhà, lấy dụng cụ làm mộc ra, ngồi tại chiếc bàn gỗ nhà chính cúi đầu gõ gõ đập đập, một bộ chuyên chú tâm vô tạp niệm.
Tần Miễn lén trừng mắt y một cái.
Trái cây rửa sạch, xếp lên cái sàng mang ra phơi nắng, chủ yếu là để rút nước. Kế đó hắn lôi cây trúc chặt ngày hôm qua ra, tiếp tục làm tăm trúc.
Lôi Thiết thấy, không nói hai lời giành việc với hắn.
Tần Miễn cầu còn không được, chẻ tăm trúc không chỉ trơn còn dễ cắt trúng tay. Hắn cũng không nhàn rỗi, trước tiên cào phơi thóc một lần, lại dắt trâu ra ao uống nước rồi dắt về buộc lại chỗ cũ, kéo một bó rơm tới.
Đợi trái cây rút hết nước, hắn làm hơn sáu mươi xâu kẹo hồ lô.
Nấu xong bữa chiều, hắn không gọi Lôi Thiết mà ngồi xuống ăn luôn. Cà tím om thịt thơm ghê.
Lôi Thiết đang cân nhắc làm sao để đóng cứng các tấm ván gỗ với nhau, nghe được tiếng giòn vang của chiếc đũa vô ý va chạm vào bát đĩa phát ra, mới phát hiện tức phụ đã khai đũa, dừng một chút, yên lặng đi rửa tay ăn cơm.
Tần Miễn cười thầm, thiếu chút nữa bị hạt cơm làm sặc.
Lôi Thiết sóng yên biển lặng, không nhanh không chậm gắp đồ ăn ăn cơm, nhìn Tần Miễn với ý tứ không rõ.
Tần Miễn trơ mặt ra vẻ chả quan trọng.
Thẳng đến buổi tối lên giường, hắn vẫn không nói câu nào cùng Lôi Thiết. Về phần sau khi ngủ say sau thì chen vào lòng Lôi Thiết, hắn lựa chọn xem nhẹ.
Hôm sau vẫn như cũ, Lôi Thiết cày ruộng đến mười giờ, hai người xuất phát đi trấn trên.
Đến vị trí cũ, chào hỏi các chủ sạp bày bán hai bên, Tần Miễn đang định rao to, Lôi Thiết bỗng nhiên ra đứng trước cột rơm, cũng không thèm nhìn hắn một cái, cứng ngắc nói với người qua đường: “Kẹo hồ lô ăn ngon, hai văn tiền một xâu.”
Đại nương nắm tay cháu gái chuẩn bị tới mua bị vẻ mặt vô cảm của y doạ sợ, lui về phía sau hai bước, chần chờ nhìn y.
Tần Miễn sửng sốt, không nín được cười, vội cúi đầu “Khục khục…”
Lôi Thiết quay đầu nhìn hắn, ánh mắt nhàn nhạt bao hàm cảm xúc không rõ.
Tần Miễn không nói được đó là gì, nhưng tâm tình rất thoải mái, không cố ý làm khó y nữa, nhưng vẫn nhịn không được cười vài tiếng, “Hì hì. Được rồi, để ta.”
Kỳ thật lần ‘chiến tranh’ này coi như là hắn thử Lôi Thiết. Kết quả thăm dò, hắn thực vừa lòng.
-Hết chương 31-
———-
Tần Miễn tức giận quá chừng, nhưng vẫn gọi thêm hai món ăn và một chén cơm.
Ăn xong, hắn thanh toán tiền rời đi. Lôi Thiết giống như người câm đuổi theo, tiếp nhận cột rơm trong tay hắn. Tần Miễn không cự tuyệt, nhưng dọc đường đi không nói với y câu nào.
Lôi Thiết muốn nói lại thôi, ánh mắt dừng ở bóng lưng gầy gò thấy rõ của thiếu niên. Gần đây cơm nước không tệ, tức phụ dưỡng tốt, thân hình vẫn gầy nhưng khuôn mặt nhiều thịt hơn trước, mái tóc khô cứng trở nên mềm mại, cột cao thành đuôi ngựa vung vẩy cứ như sợ người khác không biết tính hay hờn giận của chủ nhân nó.
Nghĩ đến biểu tình thở phì phò của thiếu niên, khoé miệng Lôi Thiết khẽ nhếch, giây tiếp theo liền tan. Thiếu niên im ắng như vậy, y thật không quen. Nhưng bảo y đi dỗ, y không biết làm thế nào. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn vừa đi vừa lắng nghe động tĩnh phía sau, nhưng chẳng nghe được gì cả. Cũng không phải hắn rất giận, nhưng buồn bực là thật, và đáy lòng có chút cam tâm. Hắn thật muốn coi người nào sẽ cúi đầu trước.
Nghĩ đến đây, hắn thoải mái hơn nhiều, bước đi cũng nhẹ nhàng.
Dù hắn đi nhanh hay đi chậm, Lôi Thiết vẫn duy trì một cự ly không đổi với hắn.
Trên ngã tư đường người đến người đi, có người chú ý thấy hai người một trước một sau, nhìn qua giống như đang phân cao thấp, buồn cười chỉ trỏ. Tần Miễn làm như không biết, mua hai phần điểm tâm và hai cân đường trắng, ra khỏi trấn.
Một đường không nói chuyện.
Về nhà, Tần Miễn đưa điểm tâm cho tiểu Hổ và Cẩu Đản, đeo sọt lên lưng ra cửa.
“Đi đâu?” Lôi Thiết hỏi.
Tần Miễn nhìn y mỉm cười một cái, vẫn không nói chuyện, đi về phía hậu sơn.
Lôi Thiết ngẩn ra, lấy cung tên, khoá cửa, nhanh chân đuổi theo.
Tiểu Hổ và Cẩu Đản nhận thấy bầu không khí quái dị, không hiểu liếc liếc nhau, rồi say sưa ăn điểm tâm.
Tần Miễn đi rất nhanh, chỉ là vừa vào núi thì không còn khí thế vậy nữa, hết nhìn đông tới nhìn tây, không xác định được phương hướng. Hắn tính đi hái ít sơn tra và táo dại, nhưng không biết cây sơn tra, táo dại mọc ở đâu.
“Tìm thứ gì?” Lôi Thiết lại hỏi, giọng nói bình thản không chút cảm xúc.
Tần Miễn mấp máy môi, nhưng lập tức bụm lại, cầm một quả sơn tra và một trái táo dại từ trong sọt ra lắc lắc với Lôi Thiết.
Lúc này Lôi Thiết hiểu rồi, tiểu tức phụ đang giận dỗi với y. Có chút buồn cười, nhưng y chưa bao giờ là người dễ lộ cảm xúc ra ngoài nên khuôn mặt vẫn vô cảm, chỉ có đôi mắt thâm sâu khiếp nhân phủ kín tầng tầng dịu dàng. Y nắm chặt tay Tần Miễn, nhìn trái nhìn phải, không chút do dự đi về một hướng.
Tần Miễn mặc y nắm, nhàn nhã nhìn xung quanh, nhưng vẫn không nói tiếng nào.
Hái hái sơn tra, táo dại đến khi lấp đầy sọt. Đương nhiên người vác vẫn là Lôi Thiết.
Về nhà, Tần Miễn tống tiểu Hổ, Cẩu Đản đi chơi, múc nước vào chậu rửa sơn tra và táo. Lôi Thiết nhìn thoáng qua nước trong lu, gánh thùng không ra ngoài.
Nhìn y đi xa, Tần Miễn mới thở ra một hơi “Thiếu chút nữa nghẹn chết mình! Sao tên kia có thể một ngày không nói quá ba câu hay thế nhỉ.”
Hại hắn cũng nghẹn không nói tiếng nào lâu như vậy, thật đúng là khổ sai mà.
Lôi Thiết xa xa ngoảnh đầu lại nhìn.
Tần Miễn không chú ý, nhanh nhẹn rửa trái cây. Hôm nay bán kẹo hồ lô được hơn một trăm văn tiền, tương đương với một trăm đồng ở hiện đại, nghe thì ít nhưng ở thời đại này lại không phải số nhỏ, đủ mua không ít thứ. Nhưng kẹo hồ lô chung quy không thể là sự nghiệp lâu dài, muốn phát tài phải dùng cách khác.
Đang suy nghĩ, bên tai vang lên tiếng đổ nước.
Sau khi Lôi Thiết đong đầy lu nước, chuyển mấy tấm ván vào nhà, lấy dụng cụ làm mộc ra, ngồi tại chiếc bàn gỗ nhà chính cúi đầu gõ gõ đập đập, một bộ chuyên chú tâm vô tạp niệm.
Tần Miễn lén trừng mắt y một cái.
Trái cây rửa sạch, xếp lên cái sàng mang ra phơi nắng, chủ yếu là để rút nước. Kế đó hắn lôi cây trúc chặt ngày hôm qua ra, tiếp tục làm tăm trúc.
Lôi Thiết thấy, không nói hai lời giành việc với hắn.
Tần Miễn cầu còn không được, chẻ tăm trúc không chỉ trơn còn dễ cắt trúng tay. Hắn cũng không nhàn rỗi, trước tiên cào phơi thóc một lần, lại dắt trâu ra ao uống nước rồi dắt về buộc lại chỗ cũ, kéo một bó rơm tới.
Đợi trái cây rút hết nước, hắn làm hơn sáu mươi xâu kẹo hồ lô.
Nấu xong bữa chiều, hắn không gọi Lôi Thiết mà ngồi xuống ăn luôn. Cà tím om thịt thơm ghê.
Lôi Thiết đang cân nhắc làm sao để đóng cứng các tấm ván gỗ với nhau, nghe được tiếng giòn vang của chiếc đũa vô ý va chạm vào bát đĩa phát ra, mới phát hiện tức phụ đã khai đũa, dừng một chút, yên lặng đi rửa tay ăn cơm.
Tần Miễn cười thầm, thiếu chút nữa bị hạt cơm làm sặc.
Lôi Thiết sóng yên biển lặng, không nhanh không chậm gắp đồ ăn ăn cơm, nhìn Tần Miễn với ý tứ không rõ.
Tần Miễn trơ mặt ra vẻ chả quan trọng.
Thẳng đến buổi tối lên giường, hắn vẫn không nói câu nào cùng Lôi Thiết. Về phần sau khi ngủ say sau thì chen vào lòng Lôi Thiết, hắn lựa chọn xem nhẹ.
Hôm sau vẫn như cũ, Lôi Thiết cày ruộng đến mười giờ, hai người xuất phát đi trấn trên.
Đến vị trí cũ, chào hỏi các chủ sạp bày bán hai bên, Tần Miễn đang định rao to, Lôi Thiết bỗng nhiên ra đứng trước cột rơm, cũng không thèm nhìn hắn một cái, cứng ngắc nói với người qua đường: “Kẹo hồ lô ăn ngon, hai văn tiền một xâu.”
Đại nương nắm tay cháu gái chuẩn bị tới mua bị vẻ mặt vô cảm của y doạ sợ, lui về phía sau hai bước, chần chờ nhìn y.
Tần Miễn sửng sốt, không nín được cười, vội cúi đầu “Khục khục…”
Lôi Thiết quay đầu nhìn hắn, ánh mắt nhàn nhạt bao hàm cảm xúc không rõ.
Tần Miễn không nói được đó là gì, nhưng tâm tình rất thoải mái, không cố ý làm khó y nữa, nhưng vẫn nhịn không được cười vài tiếng, “Hì hì. Được rồi, để ta.”
Kỳ thật lần ‘chiến tranh’ này coi như là hắn thử Lôi Thiết. Kết quả thăm dò, hắn thực vừa lòng.
-Hết chương 31-
———-