“Đúng là mắc thật.” Lôi Hướng Nhân lộ vẻ tán đồng “Vài miếng thịt ba chỉ mỏng dính cũng hai văn tiền.”
Trần Tứ đứng cách mấy bước phụ trách bưng thức ăn cho khách nhân ăn lẩu, khinh thường nhìn hai người họ, không nói gì. Mấy người này từ đâu chui ra thế? Ngại mắc thì đừng đến ăn. Còn nữa, các xiên thịt viên đều cùng một kích cỡ thôi a, có cần chọn tới chọn lui vậy không?
Tần Miễn không ngẩng đầu, chậm rì rì nói: “Đi ra ngoài hướng bên phải có tiệm bán bánh bao, đi tiếp nữa có tiệm bán mì và bán bánh nướng.”
Triệu thị không nói nữa.
Lôi Hướng Lễ phải đỏ mặt thay nhị ca, nhị tẩu của mình, cố ý nói lớn: “Lại có khách nhân đến đấy, mau lên, chọn xong trước được nấu trước.” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Triệu thị và Lôi Hướng Nhân không nói gì thêm, tốc độ chọn đồ ăn nhanh hơn.
Tiền thị đã sớm im lìm chọn xong những thứ nàng muốn ăn, dù sao tiền hôm nay kiếm được đều phải giao Đỗ thị, bữa này không thể không ăn.
Thấy tướng công mình chọn toàn món chay, nàng liếc mắt hắn ta một cái, giúp hắn chọn lại, lấy thêm vài món mặn.
Lôi Hướng Nghĩa nhẹ nhàng cười cười. Mặt Tiền thị đỏ lên.
Lôi Hướng Nhân và Triệu thị liếc nhìn rổ nhỏ trong tay bọn họ, không cam tâm yếu thế, cũng toàn lấy món mặn.
Lúc tính tiền, sáu mươi hai văn tiền, sau khi chiết khấu là năm mươi văn tiền. Hai người Lôi Hướng Nhân, Triệu thị đau lòng đến mức nhíu mày, nhưng nghĩ số tiền này là Đỗ thị ra, trong lòng mới thư thả.
Sau khi ăn xong, mấy người vội vàng đánh xe về nhà.
Ra khỏi trấn, trên đường liền an tĩnh, chỉ có tiếng leng keng phát ra từ chuông đeo trên cổ con lừa.
Lôi Hướng Nhân hắng giọng một cái, dẫn tới sự chú ý của Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ.
“Nhị ca, có chuyện?” Lôi Hướng Nghĩa hỏi.
Lôi Hướng Nhân châm chước nói: “Lão Tam, lão Tứ, ta có một ý nghĩ. Các ngươi nghe thử xem thế nào.”
Triệu thị, Tiền thị đều nhìn qua.
“Nhị ca muốn nói gì thì nói đi.” Lôi Hướng Nghĩa nói.
Lôi Hướng Nhân nói: “Hôm nay chúng ta kiếm lời được một trăm sáu mươi văn tiền, trừ đi năm mươi văn ăn cơm, còn dư một trăm mười văn. Ta nghĩ ba huynh đệ chúng ta mỗi người lấy hai mươi văn tiền, còn lại giao cho nương. Hai người các ngươi thấy thế nào? Các ngươi xem, ta có hai đứa nhỏ, bình thường muốn mua cho chúng chút đồ ăn vặt cũng không có tiền.”
Lôi Hướng Nghĩa hừ, cười “Lời huynh nói ai mà tin? Ta không tin trước kia tiền huynh làm công kiếm được thật sự giao hết cho nương.”
Lôi Hướng Nhân trừng mắt “Nếu ngươi nói như vậy thì nhất định ngươi cũng thế, nếu không làm sao biết ta làm vậy?”
Lôi Hướng Nghĩa không nói lời nào.
Lôi Hướng Lễ thầm buồn bực, chẳng lẽ chỉ có mình mình thành thật đem hết tiền kiếm được nộp cho nương?
Lôi Hướng Nhân dịu giọng lại “Ai mà không có tư tâm? Không phải ngươi cũng thường than không có tiền mua đồ ăn vặt cho Hân Hân sao? Còn lão Tứ phải thành thân, cũng cần tích cóp chút tiền chứ? Đến thời điểm tân tức phụ vào cửa, muốn mua đoá hoa tặng tức phụ mà không có tiền thì mất mặt không”
Mặt Lôi Hướng Lễ nóng lên, vội nói: “Nói chính sự thôi, đừng nói bậy bạ.”
“Ai ui, tứ đệ còn thẹn thùng.” Triệu thị cười to.
Lôi Hướng Nghĩa và Tiền thị trao đổi ánh mắt với nhau.
“Ta không có ý kiến” Lôi Hướng Nghĩa cười khổ “Các ngươi cũng biết nương không thích Hân Hân của bọn ta, ngoại trừ ngày lễ ngày Tết, cho đến bây giờ số lần nó được ăn quà vặt có thể đếm trên một bàn tay.”
Sau khi hắn ta và Lôi Hướng Nhân đạt tới nhất trí, đều quay qua nhìn Lôi Hướng Lễ.
Tuy Lôi Hướng Lễ cảm thấy lừa gạt mẫu thân không tốt, nhưng không có phản đối “Đệ… không có ý kiến.”
Cả đám ngầm hiểu lẫn nhau cười cười, lập tức cầm hai mươi văn tiền phần mình cất kỹ, thoải mái nói sang đề tài khác.
Tối hôm đó sau khi kết thúc công việc, Tần Miễn đưa Trần Tứ năm văn tiền, nhờ hắn ta đi đưa điểm tâm cho Trịnh Lục và Vương Thuận, cũng thay mặt hắn và Lôi Thiết thăm hỏi họ.
Tần Miễn đã chừa sẵn đồ ăn và cơm cho mình và Lôi Thiết, nhân lúc bếp lò vẫn chưa tắt lửa xào cơm chiên lấp đầy bụng, rồi cả hai mới đánh xe về nhà.
Lúc này trời đã tối, mặt trăng sắp tròn đầy treo giữa không trung, ánh sáng dịu nhẹ nhu hoà, những đám mây im lặng trôi lơ lửng chung quanh làm bật lên màn đêm tối đen.
Tần Miễn quay đầu nhìn nhìn “Có phải ta bị ảo giác không? Sao cứ cảm thấy phía sau có người nhỉ?”
Chưa kể đến trên đường núi chỉ có hai người hắn và Lôi Thiết, núi lớn hai bên đều im ắng, quả thật có chút đáng sợ.
“Đúng là có người.” Lôi Thiết bình tĩnh nói.
Tần Miễn hoảng sợ “Ai? Người ngấp nghé phối phương?”
“Đừng lo.” Lôi Thiết đè tay hắn lại, nhẹ nhàng kéo dây cương, con trâu liền dừng bước.
Tiếng bước chân trâu và tiếng lăn bánh xe biến mất, dưới bầu trời đêm càng thêm tĩnh lặng. Một trận gió thổi tới, Tần Miễn nhịn không được rùng mình.
Lôi Thiết ra hiệu hắn ngồi ở trên xe đừng nhúc nhích, không tiếng động nhảy xuống xe, đi đến giữa đường, bình tĩnh nhìn phía sau xe.
Tần Miễn không khỏi nghĩ đến tràng cảnh cao thủ võ lâm sắp sửa mặt đối mặt trong tiểu thuyết võ hiệp.
Lôi Thiết tỏ ra lãnh đạm bình thản làm hắn cũng không thấy khẩn trương, xoay người lại, tò mò nhìn ra đằng xa.
Bốn đại hán khoẻ mạnh cầm côn gậy to chắc tiến tới đây.
Thấy một bóng đen đứng ở giữa đường, không hề có ý bỏ chạy, bốn người hai mặt nhìn nhau mơ hồ cảm giác chuyện có chút không đúng, chần chờ chốc lát, rồi vẫn giơ cao côn gậy mau chóng tới gần, cách khoảng hai trượng thì dừng lại.
“Lôi Thiết, Tần Miễn, hẳn các ngươi cũng biết mục đích chúng ta đến. Thức thời thì mau nói phối phương nguyên liệu ra!” Một người trong đó vung côn uy hiếp.
Bóng dáng Lôi Thiết chợt lóe, Tần Miễn còn chưa nhìn thấy động tác của y liền nghe một tiếng hét thảm, nhìn kỹ lại, người vừa mới nói suy yếu quỳ trên mặt đất, hai cánh tay quặp ra sau với tạo hình kỳ quái, không ngừng run rẩy, đường nét gương mặt xấu xí vặn vẹo. Cây côn trong tay không biết đã bay đi đâu.
Ba người còn lại đại kinh thất sắc, nhất thời không dám tiến lên. Ngay cả Tần Miễn thường uống nước linh tuyền cũng không kịp thấy động tác của Lôi Thiết, bọn họ lại càng không thể thấy, vì không biết nên mới càng hoảng sợ.
Tần Miễn cười giảo hoạt, cất giọng nói: “Lôi Thiết, ta không thấy kịp, lúc đối phó tên tiếp theo thì thả chậm một chút để ta học.”
Ba người kia không hẹn mà cùng run lên.
“Được.” Chân phải Lôi Thiết chấm đất một cái, cả người chợt biến mất rồi xuất hiện ngay sau lưng tên thứ hai, tay phải điểm liên tục ba cái tại một vị trí nào đó trên hai cánh tay gã.
Tên thứ hai phản ứng giống như tên đầu tiên, hét đau một tiếng, yếu ớt ngã xuống đất, dù cố sức đến mấy cũng không đứng dậy được, kinh sợ nhìn Lôi Thiết, giọng nói phát run “Ngươi, ngươi… ngươi đã làm gì ta?”
Lôi Thiết: “Đây chỉ là một giáo huấn nhỏ. Từ hôm nay, trong vòng ba ngày, các ngươi đều không thể nhúc nhích. Trở về nói cho lão bản các ngươi, nếu còn dám làm càn, ta sẽ khiến toàn thân hắn ta mềm nhũn như cục bột, cả đời không thể tự đi. Nếu hắn ta không tin, bất lúc lúc nào cũng có thể đến nếm thử.” Y nói rất chậm, giọng điệu bình thản, nhưng bởi vậy mới càng khiếp người.
Tần Miễn lại bật cười ra tiếng, người này bị khói lửa tiệm ăn xông lâu nên bị nhiễm sao? Ngay cả đánh nhau cho ví dụ cũng liên hệ đến ‘cục bột’.
Hai tên còn lại không có lá gan động thủ, cõng hai người bị thương chật vật bỏ chạy.
“Đi thôi.” Tần Miễn gọi Lôi Thiết mau lên xe, “Lạnh muốn chết.”
Lôi Thiết lên xe tiếp tục gấp rút lên đường “Thuê thêm người thu chi, không cần mỗi ngày tới tiệm.” Y đã sớm phát hiện tiểu tức phụ sợ lạnh, buổi tối vừa ngủ say liền chui rúc vào lòng y.
Tần Miễn do dự, không phải hắn tiếc tiền “Mời người thu chi… lỡ như hắn ta tham ô thụt két thì sao?”
“Khế bán thân, khế chết.” Lôi Thiết nhàn nhạt nói.
Tần Miễn sửng sốt. Khế bán thân là một trong những sản phẩm đặc thù của xã hội phong kiến, đối với người đến từ hiện đại như hắn thật khó mà chấp nhận. Nhưng hắn chỉ do dự một lát liền đồng ý. Có câu nhập gia tùy tục, sinh sống trong xã hội thế này còn cố chấp đề cao nhân quyền gì gì thì rất lập dị.
“Mua một người thu chi cũng tốt, sau này muốn đến tiệm thì đến, không muốn đi thì trốn trong nhà qua mùa đông.”
Hai người đến trạm môi giới mua một người tên Nhạc Đông, biết viết chữ tính toán, tính tình ôn hòa, hai mươi tuổi. Có thể biết chữ đều quý, mua Nhạc Đông với giá mười lăm lượng bạc. Hai bên thoả thuận giao tiền xong, khế bán thân của Nhạc Đông vào tay Tần Miễn.
Cửa tiệm quá nhỏ không có chỗ ở, Tần Miễn lại không muốn để người ngoài ở nhà mình, bèn bao một chỗ nằm trong phòng ghép của quán trọ cho Nhạc Đông. Tuy rằng không quá tiện, nhưng hết thảy chờ sang năm lại tính.
Phân công công việc cho các hoả kế càng thêm minh xác. Trước khi tiệm mở cửa, Trịnh Lục, Thạch Đầu và Vương Thuận phụ trách rửa rau, xiên đồ ăn Nhạc Đông và Trần Tứ phụ trách nấu canh, băm thịt làm thịt viên, sau khi vo viên xong, hai người cũng phụ rửa rau và xiên đồ ăn. Sau khi tiệm mở cửa, Trần Tứ phụ trách nướng, Thạch Đầu phụ trách malatang, Trịnh Lục và Vương Thuận phụ trách tiếp đón khách nhân và bưng đồ ăn. Nhạc Đông chỉ phụ trách thu tiền.
Tần Miễn quan sát Nhạc Đông vài ngày, phát hiện hắn ta trầm tĩnh, cẩn thận, dứt khoát giao chìa khóa cửa tiệm cho Nhạc Đông, để hắn ta kiêm chức chưởng quầy và phụ trách mua vật liệu.
Nhạc Đông không ngờ mình mới đến không lâu đã được hai vị lão bản coi trọng, từ đó làm việc càng thêm nghiêm túc và có trách nhiệm.
Sau khi buông tay việc ở cửa tiệm, Tần Miễn và Lôi Thiết chỉ cần cách vài ngày thì đi đưa gia vị lẩu và ngẫu nhiên đến tuần tra tiệm, xem sổ sách.
Mấy ngày không đến tiệm, Tần Miễn ở nhà viết bản kế hoạch làm giàu cho năm sau. Lôi Thiết thì cách hai ngày lên núi một lần, mỗi lần đều có thu hoạch lớn.
Tần Miễn phát hiện, so với mỗi ngày nhất thành bất biến(1) tới tiệm ăn làm việc, Lôi Thiết càng thích cuộc sống hiện tại hơn.
Lượng con mồi y săn được mấy ngày nay đủ cho họ ăn hết Tết vẫn còn dư, một phần đưa đến tiệm, còn lại toàn bộ ướp muối, treo trên xà nhà hong khô.
“Hôm nay là đông chí, huynh đừng lên núi.” Tần Miễn khoanh tay nhìn Lôi Thiết rửa sạch nguyên liệu nấu ăn dùng cho bữa sáng nay, cười tủm tỉm. Không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần nấu cơm, nam nhân này đều sẽ chủ động đong gạo, lặt rau, rửa rau, thậm chí cắt thái rau củ, Tần Miễn chỉ cần làm khâu chế biến sau cùng.
“Đông chí.” Lôi Thiết nghĩ nghĩ, khó trách mới sáng sớm đã ngửi thấy đủ loại mùi hương thoang thoảng trong thôn.
Cổ nhân cho rằng ‘tự đông chí khởi’, là thời điểm dương khí trong trời đất vừa được manh nha khởi lập và vươn lên mạnh mẽ, đại biểu bắt đầu vòng tuần hoàn kế tiếp, là ngày đại cát. Do đó đông chí là ngày hội truyền thống trọng yếu, vào ngày này, lão bách tính sẽ làm nhiều món ngon tỏ ý ăn mừng, đồng thời báo hiệu cuộc sống từ nay sẽ ngày càng tốt. Những nhà bủn xỉn hay hộ nghèo khổ cũng nấu món ăn ngon hơn. Nếu không sẽ bị cho là điềm xấu.
-Hết chương 55-
Chú giải:
(1) Nhất thành bất biến: Đã hình thành thì không thay đổi
——-
Trần Tứ đứng cách mấy bước phụ trách bưng thức ăn cho khách nhân ăn lẩu, khinh thường nhìn hai người họ, không nói gì. Mấy người này từ đâu chui ra thế? Ngại mắc thì đừng đến ăn. Còn nữa, các xiên thịt viên đều cùng một kích cỡ thôi a, có cần chọn tới chọn lui vậy không?
Tần Miễn không ngẩng đầu, chậm rì rì nói: “Đi ra ngoài hướng bên phải có tiệm bán bánh bao, đi tiếp nữa có tiệm bán mì và bán bánh nướng.”
Triệu thị không nói nữa.
Lôi Hướng Lễ phải đỏ mặt thay nhị ca, nhị tẩu của mình, cố ý nói lớn: “Lại có khách nhân đến đấy, mau lên, chọn xong trước được nấu trước.” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Triệu thị và Lôi Hướng Nhân không nói gì thêm, tốc độ chọn đồ ăn nhanh hơn.
Tiền thị đã sớm im lìm chọn xong những thứ nàng muốn ăn, dù sao tiền hôm nay kiếm được đều phải giao Đỗ thị, bữa này không thể không ăn.
Thấy tướng công mình chọn toàn món chay, nàng liếc mắt hắn ta một cái, giúp hắn chọn lại, lấy thêm vài món mặn.
Lôi Hướng Nghĩa nhẹ nhàng cười cười. Mặt Tiền thị đỏ lên.
Lôi Hướng Nhân và Triệu thị liếc nhìn rổ nhỏ trong tay bọn họ, không cam tâm yếu thế, cũng toàn lấy món mặn.
Lúc tính tiền, sáu mươi hai văn tiền, sau khi chiết khấu là năm mươi văn tiền. Hai người Lôi Hướng Nhân, Triệu thị đau lòng đến mức nhíu mày, nhưng nghĩ số tiền này là Đỗ thị ra, trong lòng mới thư thả.
Sau khi ăn xong, mấy người vội vàng đánh xe về nhà.
Ra khỏi trấn, trên đường liền an tĩnh, chỉ có tiếng leng keng phát ra từ chuông đeo trên cổ con lừa.
Lôi Hướng Nhân hắng giọng một cái, dẫn tới sự chú ý của Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ.
“Nhị ca, có chuyện?” Lôi Hướng Nghĩa hỏi.
Lôi Hướng Nhân châm chước nói: “Lão Tam, lão Tứ, ta có một ý nghĩ. Các ngươi nghe thử xem thế nào.”
Triệu thị, Tiền thị đều nhìn qua.
“Nhị ca muốn nói gì thì nói đi.” Lôi Hướng Nghĩa nói.
Lôi Hướng Nhân nói: “Hôm nay chúng ta kiếm lời được một trăm sáu mươi văn tiền, trừ đi năm mươi văn ăn cơm, còn dư một trăm mười văn. Ta nghĩ ba huynh đệ chúng ta mỗi người lấy hai mươi văn tiền, còn lại giao cho nương. Hai người các ngươi thấy thế nào? Các ngươi xem, ta có hai đứa nhỏ, bình thường muốn mua cho chúng chút đồ ăn vặt cũng không có tiền.”
Lôi Hướng Nghĩa hừ, cười “Lời huynh nói ai mà tin? Ta không tin trước kia tiền huynh làm công kiếm được thật sự giao hết cho nương.”
Lôi Hướng Nhân trừng mắt “Nếu ngươi nói như vậy thì nhất định ngươi cũng thế, nếu không làm sao biết ta làm vậy?”
Lôi Hướng Nghĩa không nói lời nào.
Lôi Hướng Lễ thầm buồn bực, chẳng lẽ chỉ có mình mình thành thật đem hết tiền kiếm được nộp cho nương?
Lôi Hướng Nhân dịu giọng lại “Ai mà không có tư tâm? Không phải ngươi cũng thường than không có tiền mua đồ ăn vặt cho Hân Hân sao? Còn lão Tứ phải thành thân, cũng cần tích cóp chút tiền chứ? Đến thời điểm tân tức phụ vào cửa, muốn mua đoá hoa tặng tức phụ mà không có tiền thì mất mặt không”
Mặt Lôi Hướng Lễ nóng lên, vội nói: “Nói chính sự thôi, đừng nói bậy bạ.”
“Ai ui, tứ đệ còn thẹn thùng.” Triệu thị cười to.
Lôi Hướng Nghĩa và Tiền thị trao đổi ánh mắt với nhau.
“Ta không có ý kiến” Lôi Hướng Nghĩa cười khổ “Các ngươi cũng biết nương không thích Hân Hân của bọn ta, ngoại trừ ngày lễ ngày Tết, cho đến bây giờ số lần nó được ăn quà vặt có thể đếm trên một bàn tay.”
Sau khi hắn ta và Lôi Hướng Nhân đạt tới nhất trí, đều quay qua nhìn Lôi Hướng Lễ.
Tuy Lôi Hướng Lễ cảm thấy lừa gạt mẫu thân không tốt, nhưng không có phản đối “Đệ… không có ý kiến.”
Cả đám ngầm hiểu lẫn nhau cười cười, lập tức cầm hai mươi văn tiền phần mình cất kỹ, thoải mái nói sang đề tài khác.
Tối hôm đó sau khi kết thúc công việc, Tần Miễn đưa Trần Tứ năm văn tiền, nhờ hắn ta đi đưa điểm tâm cho Trịnh Lục và Vương Thuận, cũng thay mặt hắn và Lôi Thiết thăm hỏi họ.
Tần Miễn đã chừa sẵn đồ ăn và cơm cho mình và Lôi Thiết, nhân lúc bếp lò vẫn chưa tắt lửa xào cơm chiên lấp đầy bụng, rồi cả hai mới đánh xe về nhà.
Lúc này trời đã tối, mặt trăng sắp tròn đầy treo giữa không trung, ánh sáng dịu nhẹ nhu hoà, những đám mây im lặng trôi lơ lửng chung quanh làm bật lên màn đêm tối đen.
Tần Miễn quay đầu nhìn nhìn “Có phải ta bị ảo giác không? Sao cứ cảm thấy phía sau có người nhỉ?”
Chưa kể đến trên đường núi chỉ có hai người hắn và Lôi Thiết, núi lớn hai bên đều im ắng, quả thật có chút đáng sợ.
“Đúng là có người.” Lôi Thiết bình tĩnh nói.
Tần Miễn hoảng sợ “Ai? Người ngấp nghé phối phương?”
“Đừng lo.” Lôi Thiết đè tay hắn lại, nhẹ nhàng kéo dây cương, con trâu liền dừng bước.
Tiếng bước chân trâu và tiếng lăn bánh xe biến mất, dưới bầu trời đêm càng thêm tĩnh lặng. Một trận gió thổi tới, Tần Miễn nhịn không được rùng mình.
Lôi Thiết ra hiệu hắn ngồi ở trên xe đừng nhúc nhích, không tiếng động nhảy xuống xe, đi đến giữa đường, bình tĩnh nhìn phía sau xe.
Tần Miễn không khỏi nghĩ đến tràng cảnh cao thủ võ lâm sắp sửa mặt đối mặt trong tiểu thuyết võ hiệp.
Lôi Thiết tỏ ra lãnh đạm bình thản làm hắn cũng không thấy khẩn trương, xoay người lại, tò mò nhìn ra đằng xa.
Bốn đại hán khoẻ mạnh cầm côn gậy to chắc tiến tới đây.
Thấy một bóng đen đứng ở giữa đường, không hề có ý bỏ chạy, bốn người hai mặt nhìn nhau mơ hồ cảm giác chuyện có chút không đúng, chần chờ chốc lát, rồi vẫn giơ cao côn gậy mau chóng tới gần, cách khoảng hai trượng thì dừng lại.
“Lôi Thiết, Tần Miễn, hẳn các ngươi cũng biết mục đích chúng ta đến. Thức thời thì mau nói phối phương nguyên liệu ra!” Một người trong đó vung côn uy hiếp.
Bóng dáng Lôi Thiết chợt lóe, Tần Miễn còn chưa nhìn thấy động tác của y liền nghe một tiếng hét thảm, nhìn kỹ lại, người vừa mới nói suy yếu quỳ trên mặt đất, hai cánh tay quặp ra sau với tạo hình kỳ quái, không ngừng run rẩy, đường nét gương mặt xấu xí vặn vẹo. Cây côn trong tay không biết đã bay đi đâu.
Ba người còn lại đại kinh thất sắc, nhất thời không dám tiến lên. Ngay cả Tần Miễn thường uống nước linh tuyền cũng không kịp thấy động tác của Lôi Thiết, bọn họ lại càng không thể thấy, vì không biết nên mới càng hoảng sợ.
Tần Miễn cười giảo hoạt, cất giọng nói: “Lôi Thiết, ta không thấy kịp, lúc đối phó tên tiếp theo thì thả chậm một chút để ta học.”
Ba người kia không hẹn mà cùng run lên.
“Được.” Chân phải Lôi Thiết chấm đất một cái, cả người chợt biến mất rồi xuất hiện ngay sau lưng tên thứ hai, tay phải điểm liên tục ba cái tại một vị trí nào đó trên hai cánh tay gã.
Tên thứ hai phản ứng giống như tên đầu tiên, hét đau một tiếng, yếu ớt ngã xuống đất, dù cố sức đến mấy cũng không đứng dậy được, kinh sợ nhìn Lôi Thiết, giọng nói phát run “Ngươi, ngươi… ngươi đã làm gì ta?”
Lôi Thiết: “Đây chỉ là một giáo huấn nhỏ. Từ hôm nay, trong vòng ba ngày, các ngươi đều không thể nhúc nhích. Trở về nói cho lão bản các ngươi, nếu còn dám làm càn, ta sẽ khiến toàn thân hắn ta mềm nhũn như cục bột, cả đời không thể tự đi. Nếu hắn ta không tin, bất lúc lúc nào cũng có thể đến nếm thử.” Y nói rất chậm, giọng điệu bình thản, nhưng bởi vậy mới càng khiếp người.
Tần Miễn lại bật cười ra tiếng, người này bị khói lửa tiệm ăn xông lâu nên bị nhiễm sao? Ngay cả đánh nhau cho ví dụ cũng liên hệ đến ‘cục bột’.
Hai tên còn lại không có lá gan động thủ, cõng hai người bị thương chật vật bỏ chạy.
“Đi thôi.” Tần Miễn gọi Lôi Thiết mau lên xe, “Lạnh muốn chết.”
Lôi Thiết lên xe tiếp tục gấp rút lên đường “Thuê thêm người thu chi, không cần mỗi ngày tới tiệm.” Y đã sớm phát hiện tiểu tức phụ sợ lạnh, buổi tối vừa ngủ say liền chui rúc vào lòng y.
Tần Miễn do dự, không phải hắn tiếc tiền “Mời người thu chi… lỡ như hắn ta tham ô thụt két thì sao?”
“Khế bán thân, khế chết.” Lôi Thiết nhàn nhạt nói.
Tần Miễn sửng sốt. Khế bán thân là một trong những sản phẩm đặc thù của xã hội phong kiến, đối với người đến từ hiện đại như hắn thật khó mà chấp nhận. Nhưng hắn chỉ do dự một lát liền đồng ý. Có câu nhập gia tùy tục, sinh sống trong xã hội thế này còn cố chấp đề cao nhân quyền gì gì thì rất lập dị.
“Mua một người thu chi cũng tốt, sau này muốn đến tiệm thì đến, không muốn đi thì trốn trong nhà qua mùa đông.”
Hai người đến trạm môi giới mua một người tên Nhạc Đông, biết viết chữ tính toán, tính tình ôn hòa, hai mươi tuổi. Có thể biết chữ đều quý, mua Nhạc Đông với giá mười lăm lượng bạc. Hai bên thoả thuận giao tiền xong, khế bán thân của Nhạc Đông vào tay Tần Miễn.
Cửa tiệm quá nhỏ không có chỗ ở, Tần Miễn lại không muốn để người ngoài ở nhà mình, bèn bao một chỗ nằm trong phòng ghép của quán trọ cho Nhạc Đông. Tuy rằng không quá tiện, nhưng hết thảy chờ sang năm lại tính.
Phân công công việc cho các hoả kế càng thêm minh xác. Trước khi tiệm mở cửa, Trịnh Lục, Thạch Đầu và Vương Thuận phụ trách rửa rau, xiên đồ ăn Nhạc Đông và Trần Tứ phụ trách nấu canh, băm thịt làm thịt viên, sau khi vo viên xong, hai người cũng phụ rửa rau và xiên đồ ăn. Sau khi tiệm mở cửa, Trần Tứ phụ trách nướng, Thạch Đầu phụ trách malatang, Trịnh Lục và Vương Thuận phụ trách tiếp đón khách nhân và bưng đồ ăn. Nhạc Đông chỉ phụ trách thu tiền.
Tần Miễn quan sát Nhạc Đông vài ngày, phát hiện hắn ta trầm tĩnh, cẩn thận, dứt khoát giao chìa khóa cửa tiệm cho Nhạc Đông, để hắn ta kiêm chức chưởng quầy và phụ trách mua vật liệu.
Nhạc Đông không ngờ mình mới đến không lâu đã được hai vị lão bản coi trọng, từ đó làm việc càng thêm nghiêm túc và có trách nhiệm.
Sau khi buông tay việc ở cửa tiệm, Tần Miễn và Lôi Thiết chỉ cần cách vài ngày thì đi đưa gia vị lẩu và ngẫu nhiên đến tuần tra tiệm, xem sổ sách.
Mấy ngày không đến tiệm, Tần Miễn ở nhà viết bản kế hoạch làm giàu cho năm sau. Lôi Thiết thì cách hai ngày lên núi một lần, mỗi lần đều có thu hoạch lớn.
Tần Miễn phát hiện, so với mỗi ngày nhất thành bất biến(1) tới tiệm ăn làm việc, Lôi Thiết càng thích cuộc sống hiện tại hơn.
Lượng con mồi y săn được mấy ngày nay đủ cho họ ăn hết Tết vẫn còn dư, một phần đưa đến tiệm, còn lại toàn bộ ướp muối, treo trên xà nhà hong khô.
“Hôm nay là đông chí, huynh đừng lên núi.” Tần Miễn khoanh tay nhìn Lôi Thiết rửa sạch nguyên liệu nấu ăn dùng cho bữa sáng nay, cười tủm tỉm. Không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần nấu cơm, nam nhân này đều sẽ chủ động đong gạo, lặt rau, rửa rau, thậm chí cắt thái rau củ, Tần Miễn chỉ cần làm khâu chế biến sau cùng.
“Đông chí.” Lôi Thiết nghĩ nghĩ, khó trách mới sáng sớm đã ngửi thấy đủ loại mùi hương thoang thoảng trong thôn.
Cổ nhân cho rằng ‘tự đông chí khởi’, là thời điểm dương khí trong trời đất vừa được manh nha khởi lập và vươn lên mạnh mẽ, đại biểu bắt đầu vòng tuần hoàn kế tiếp, là ngày đại cát. Do đó đông chí là ngày hội truyền thống trọng yếu, vào ngày này, lão bách tính sẽ làm nhiều món ngon tỏ ý ăn mừng, đồng thời báo hiệu cuộc sống từ nay sẽ ngày càng tốt. Những nhà bủn xỉn hay hộ nghèo khổ cũng nấu món ăn ngon hơn. Nếu không sẽ bị cho là điềm xấu.
-Hết chương 55-
Chú giải:
(1) Nhất thành bất biến: Đã hình thành thì không thay đổi
——-