“Thế nào hở?” Tần Miễn làm dáng hiến vật quý “Có phải toàn những thứ trước giờ huynh chưa từng thấy chưa từng nếm thử không nào?”
Lôi Thiết ôm hôn hắn, nói nhỏ “Vĩnh viễn khó quên.”
Tần Miễn không thích biểu cảm lâm vào hồi ức này của y, phất tay nói: “Chuyện trước kia không cần nghĩ nữa. Càng là người không thích huynh, huynh càng phải sống tốt hơn họ gấp trăm lần ngàn lần.” Hắn cầm một cái bánh quai chèo nhét vào miệng Lôi Thiết.
Hai ngón tay Lôi Thiết cầm bánh quai chèo, tay đong đưa “Không phải ta nghĩ đến những người đó.” Y đã sớm thờ ơ, chỉ cần có tiểu tức phụ bên cạnh y là đủ.
Hai mươi chín tháng Chạp, các thôn dân khác còn đang vội vàng nấu nướng chiên xào, Tần Miễn, Lôi Thiết dẫn Nhất Điểm Bạch nhàn nhã đến thăm nhà Trương Đại Xuyên và nhà Ngô Địch. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Năm mới, người nhà nông thường chiêu đãi khách đến chơi hạt dưa, đậu phộng, đậu tằm mà mình tự rang. Rất ít ai bỏ tiền mua đồ rang sẵn ở trấn trên hoặc hoa quả khô, các món ăn vặt khác.
Tần Miễn vì muốn bớt việc, hạt dưa, đậu phộng, đậu tằm rang đều đi mua nên giờ hắn và Lôi Thiết mới rãnh rỗi như vậy. Hai người cố ý vô ý không đi ngang qua cửa lão trạch.
Buổi sáng Ba mươi tháng Chạp, bốn người Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí và Lôi Xuân Đào mặc áo bông, toàn thân khí lạnh đi vào cổng sân nhà Tần Miễn.
Hai ngày trước tuyết ngừng, nửa đêm hôm qua lại bắt đầu đổ, tuyết đọng chưa đến mắt cá chân. Đoạn đường bốn người Lôi Hướng Nghĩa đi từ lão trạch đến nhà Tần Miễn không tính là dài, nhưng trên người vẫn vương một tầng tuyết, mái đầu tựa như đội mũ nhung màu trắng. Nhất Điểm Bạch chạy tới, dùng ánh mắt xem xét tuần tra họ rồi mới tránh sang một bên.
Ba huynh đệ Lôi Hướng Nghĩa phủi tuyết trên người, hai mặt nhìn nhau cười khổ. Ước chừng là thú cưng giống chủ, nên Nhất Điểm Bạch không thích người bên lão trạch. Chỉ với Lôi Xuân Đào, nó mới có chút hảo cảm.
“Chúng ta vào phòng có giường lò ngồi.” Tần Miễn ngoắc ngoắc.
Vào phòng, mấy huynh muội liền cảm thấy ấm áp hẳn lên, âm thầm đánh giá bốn phía. Đây là lần đầu tiên họ tiến vào phòng này.
Phòng ốc rộng thoáng, vào cửa bên tay trái là tủ áo, bên tay phải là sô pha đôi và một bàn trà nhỏ, trên sô pha trải hai tấm đệm dựa màu nâu Đối diện tủ áo là giường lò, trên giường trải thảm mỏng in hoa và bốn cái gối ôm vải đỏ đen để tuỳ ý, chính giữa giường kê một bàn vuông, trên bàn bày biện bàn cờ mới đi hơn chục quân, cách bàn cờ có hai tách trà khí nóng vẫn còn lượn lờ Vách tường phía trên giường lò treo một bức tranh phong cảnh, góc tường bên phải là giá sách, trên giá để rải rác ít thư tịch, một quyển trong đó mở ra, đặt thẻ gỗ làm dấu. Căn phòng rất sạch sẽ, không tính là ngăn nắp, nhưng trong cái tuỳ tiện lộ ra cám giác thoải mái ấm áp.
“Các ngươi lên giường lò ngồi.” Tần Miễn bảo Lôi Thiết đón tiếp họ trước rồi xoay người đi ra ngoài.
Nhất Điểm Bạch cọ cọ chân lên tấm thảm trên đất, bước lên bậc gỗ rồi vươn mình nhảy lên giường lò, làm ổ tại một góc.
Mấy người Lôi Hướng Nghĩa do dự một chút, cởi giày lên giường lò, dưới mông ấm áp làm cả bọn khoan khoái đến thở dài, gương mặt lạnh tái cũng hồng hào trở lại.
Tuy rằng là thân huynh đệ, nhưng chung quy nam nữ khác biệt, Lôi Xuân Đào không cởi giày, cong chân ngồi tại mép giường lò, sờ lên đệm chăn được ủ ấm, hâm mộ nói với bọn Lôi Hướng Nghĩa: “Ca, nếu trong nhà cũng làm loại giường lò này thì mùa đông không cần sợ lạnh nữa.”
Lôi Hướng Nghĩa ngồi trên giường lò ủ ấm tay xong thì chà xát mặt mình “Đúng vậy. Lúc người trong thôn nghe nói nhà đại ca xây giường lò này còn tỏ vẻ khinh thường, mùa đông năm nay cả thôn e chỉ có đại ca, đại tẩu trôi qua thoải mái nhất.”
Lôi Hướng Lễ lắc đầu “Lúc trước đệ có đề cập với cha chuyện xây giường lò, đáng tiếc nương không đồng ý.” Trong lòng họ hiểu rõ Đỗ thị tiếc xài tiền.
Lôi Hướng Trí trầm ngâm nói: “Loại giường này quả thật thực dụng, chờ thời tiết ấm áp đệ sẽ thuyết phục cha nương. Họ đã lớn tuổi, xây giường lò để mùa đông sang năm dễ chịu hơn.”
Lôi Thiết không gia nhập cuộc trò chuyện của họ, không để tâm lật một quyển sách.
Mấy người Lôi Hướng Nghĩa sớm đã quen tính tình trầm lặng của y, cũng không để ý.
Tần Miễn bưng một cái khay tiến vào, Lôi Thiết ngẩng đầu, dời bàn cờ đi.
Tần Miễn đặt bốn tách trà nóng lên bàn nhỏ trên gường, khay thì đặt thẳng lên giường.
Bốn người Lôi Hướng Nghĩa đều bị những đĩa điểm tâm trong khay hấp dẫn, một đĩa tàu hủ ky tẩm mè đen trình bày đẹp mắt, một đĩa bánh quai chèo to tròn giòn rụm, một đĩa bánh quẩy vàng xốp mê người và một đĩa bánh cam tròn trịa phủ hạt đường, còn có một đĩa đậu hủ viên chiên, trên đĩa cắm sáu cây tăm.
“Đại tẩu, những thứ này là gì vậy?” Lôi Xuân Đào hiếu kỳ hỏi.
Tần Miễn cởi giày tới ngồi xuống bên cạnh Lôi Thiết, cọ cọ cẳng chân y lấy hơi ấm “Những thứ này là điểm tâm ta và Lôi Thiết cùng nhau làm, tàu hủ ky tẩm mè, bánh quai chèo, bánh quẩy và bánh cam ngọt. Đậu hủ viên chiên vốn để ăn kèm cơm, nhưng hương vị không tệ, ta rất thích, các ngươi cũng nếm thử. Có điều bên trong có thịt, để lạnh không thể ăn quá nhiều.” Nói xong, hắn dùng tăm trúc ghim một viên đậu hủ lên ăn, loại viên chiên này vừa ngon vừa dai.
Lôi Thiết: “Ăn ít thôi.”
“Biết, chỉ ăn hai viên.” Tần Miễn cười nói “Ta còn phải chừa bụng để tối ăn.”
Lôi Hướng Trí cũng ghim một viên đậu hủ chiên lên, mỉm cười nói: “Xem ra hôm nay chúng ta đến đúng rồi.”
Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ, Lôi Xuân Đào mỗi món điểm đều nếm thử, khen không dứt miệng.
Lôi Hướng Nghĩa thầm thổn thức, đại ca tuy cưới nam tức phụ nhưng cuộc sống thoải mái hơn họ nhiều lắm.
“Các ngươi bên kia chuẩn bị đến đâu rồi?” Tần Miễn thuận miệng hỏi.
Lôi Hướng Nghĩa chìa tay cầm một cái bánh quẩy ăn, vừa giòn vừa thơm “Đang hầm thịt. Mấy thứ khác đều chuẩn bị xong.”
“Các ngươi hôm nay cùng nhau đến là có chuyện gì sao?” Tần Miễn ghim thê, một viên đậu hủ, bị Lôi Thiết ngăn lại, đành bỏ cây tăm, lấy tàu hủ ky tẩm mè ăn.
Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Nhân, Lôi Hướng Trí, Lôi Xuân Đào liếc nhau, Lôi Hướng Nghĩa nhìn nhìn Lôi Thiết, uống một ngụm trà nóng, không ôm hi vọng nói: “Cha và nương gọi các huynh tối nay đến ăn bữa cơm tất niên, cùng chào đón năm mới.”
Tần Miễn từ chối cho ý kiến, nhìn Lôi Thiết.
Lôi Thiết nhàn nhạt nói: “Ta và tức phụ sẽ đón năm mới ở nhà mình.”
Mấy người Lôi Hướng Nghĩa không nói mấy câu khuyên bảo suông, chuyển sang tán gẫu đề tài khác.
Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí đều giỏi nói, Tần Miễn cũng là người mồm mép, lại có nhiều hơn bọn họ mấy trăm năm kiến thức, cả đám ngồi trò chuyện náo nhiệt.
Sau đó ngay cả Lôi Thiết cũng thỉnh thoảng chen vô vài câu, tuy vẫn chỉ ba năm mười chữ, nhưng ít nhất không im lìm ngồi một đống.
Bất tri bất giác đã ăn hết mấy đĩa điểm tâm.
Mấy người Lôi Hướng Nghĩa đều có chút ngượng ngùng, thấy Tần Miễn cầm khay tính đi lấy thêm, vội vàng xuống khỏi giường lò.
“Không cần đâu đại tẩu, sắp trưa rồi, chúng ta cũng nên trở về.” Lôi Xuân Đào giành nói trước.
Tần Miễn dừng lại, gật đầu “Được, hôm nay trừ tịch, giữ các ngươi ở lại ăn bữa cơm cũng không thích hợp. Các ngươi đợi chút, ta đi lấy thêm chút điểm tâm, các ngươi mang về cho mấy hài tử.”
Trong lòng Lôi Hướng Nghĩa ấm áp, vội cảm ơn: “Đa tạ đại tẩu.”
Tần Miễn lấy ra một cái chậu gỗ nhỏ, mỗi loại điểm tâm đều xếp vào một ít, sắp lại với nhau cũng chiếm hơn nửa chậu.
Trên đường về nhà, Lôi Xuân Đào nhịn không được cầm một viên đậu hủ chiên lên ăn.
Ba người Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí đều không nhịn được cười.
Vẻ mặt Lôi Xuân Đào ngại ngùng, nhỏ giọng nói: “Đậu hủ viên chiên quả thật ăn ngon quá.”
Lôi Hướng Trí vỗ vỗ đầu nàng “Yên tâm, có phần của muội.”
Hai má Lôi Xuân Đào hơi hồng lên, vội vàng xua tay “Vậy sao được? Để cho Đại Bảo, Nhị Bảo, Hân Hân ăn.”
Lôi Hướng Nghĩa cũng cười “Xấu hổ cái gì? Trong mắt chúng ta, muội cũng là hài tử.”
Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí mỉm cười gật đầu.
Khoé miệng Lôi Xuân Đào nhịn không được giương lên, nàng có các ca ca thật tốt.
Một đường đạp tuyết vào cửa, Đỗ thị và Vệ thị thấy chậu gỗ trong tay Lôi Hướng Nghĩa, ánh mắt đều biến đổi.
“Các ngươi bưng gì vậy?” Lôi Hướng Nhân ngồi vắt chéo chân cắn hạt dưa, vỏ hạt dưa phun đầy đất, thấy bọn họ trở về, liền tới gần vói tay vào.
Lôi Hướng Nghĩa né sang bên cạnh “Là của đại ca, đại tẩu cho ba hài tử ăn.”
“Để ta xem là thứ tốt gì.” Lôi Hướng Nhân lại đến gần.
Lôi Hướng Nghĩa chuyển chậu gỗ qua Lôi Hướng Trí.
“Xem một chút thì sao? Còn sợ ta ăn hết à?” Lôi Hướng Nhân nói với Lôi Hướng Nghĩa bằng giọng điệu không tốt, nhưng không dám cướp đồ từ tay Lôi Hướng Trí. Người đệ đệ này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng bộ dạng không nói một lời yên lặng nhìn ngươi sẽ khiến ngươi hoảng hốt.
Triệu thị sợ bị thiệt, cao giọng hô: “Đại bảo, Nhị bảo, mau tới đây, có đồ ăn ngon.”
Tiền thị nãy giờ không lên tiếng, ôm Hân Hân đi ra.
Vệ thị hỏi Lôi Xuân Đào, “Sao không thấy đại ca và đại tẩu các ngươi?”
Lôi Xuân Đào nói: “Năm nay là năm đầu tiên họ thành gia, một mình đón tết thích hợp hơn.”
Vệ thị nói: “Vậy làm sao được? Chỉ hai người đón năm mới không khỏi vắng vẻ quá. Tướng công, không bằng hai chúng ta tự mình đi một chuyến?” Nàng mỉm cười hỏi Lôi Đại Cường.
Không đợi Lôi Đại Cường mở miệng, Lôi Hướng Trí giành trước cười nói: “Cha, tiểu muội nói đúng, năm nay là năm đầu đại ca và đại tẩu thành thân, chúng ta không nên quấy rầy làm cản trở mắt họ. Người thử nếm điểm tâm đại ca, đại tẩu làm này.”
Mỗi loại, hắn chỉ lấy một phần cho Lôi Đại Cường, Lôi Hướng Nhân, Đỗ thị, Vệ thị, Triệu thị và Tiền thị nếm thử, còn lại chia đều cho Lôi Đại Bảo, Lôi Nhị Bảo và Lôi Hân Hân. Mấy người lớn cảm thấy điểm tâm này ăn thật ngon, rất thèm nhưng cũng ngượng ngùng giành ăn với bọn nhỏ.
Lôi Hướng Nhân cảm thấy đậu hủ viên chiên ăn rất ngon, chỉ ăn một viên không đã, nhỏ giọng thì thầm với Triệu thị “Nhất định bọn lão Tam đã ăn rất nhiều ở bên đó, biết vậy ta cũng đi cùng họ.”
Triệu thị cũng gật đầu “Biết vậy ta cũng đi theo.”
Lôi Xuân Đào nghe được, im lặng cười nhạo.
Tần Miễn và Lôi Thiết sẽ không để ý thứ họ đưa cuối cùng rơi vào bụng ai, ăn xong bữa trưa, hai người ngủ trưa một lát, tỉnh dậy thì ngồi đánh cờ một hồi rồi bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên.
Cơm chín, đặt lên bếp than để giữ nhiệt Xương sườn, gà, thịt, giò heo đã nấu sẵn trước, sau khi Tần Miễn chế biến lần nữa, cho vào nồi giữ ấm, lại làm thêm vài món ăn ngay.
Lôi Thiết bưng một chén hồ dán và một chổi trúc nhỏ, đi ra cửa sân dán câu đối xuân.
Tần Miễn thừa dịp nồi thức ăn còn phải nấu thêm một lát, chạy ra cửa, tiến hành thưởng thức.
Chỉ thấy, câu đối hai bên cửa sân là ‘Nghênh xuân nghênh hỉ nghênh phú quý, Tiếp tài tiếp phúc tiếp bình an’ trên bức hoành là ‘Hoan độ xuân tiết’, còn có dán trên cửa – ‘Xuất nhập bình an’.
“Câu đối huynh lựa không tệ nha.” Tần Miễn cười mỉm chi khích lệ Lôi Thiết.
Lôi Thiết ý vị sâu xa nhìn chăm chú hắn một lát, trong đôi mắt đen thẳm cất giấu cảm xúc khó phân biệt, hơi gật đầu, “Đúng là không tệ.”
Tần Miễn chả hiểu ra sao cả, nhìn y vài giây, cất bước vào cửa.
Giếng nước dán câu ‘Tế thủy trường lưu’, trên cây dán ‘Hoa phồn diệp mậu’, cả sừng trâu cũng dán ‘Lục súc hưng vượng’. Câu đối xuân ở cửa gian nhà chính là ‘Hoà thuận mãn môn thiêm bách phúc, Bình an nhị tự trị thiên kim’ hoành phi là ‘Vạn sự như ý’ Câu đối xuân phòng bếp cũng chuẩn xác ‘Sài mễ du diêm tương thố trà, Toan điềm khổ ma hương hàm lạt’, hoành phi ‘Nhân gian bách vị’. Tần Miễn còn chú ý thấy vách tường phòng khách dán hai chữ ‘Phúc’ rất to, nhìn khá đối xứng.
Tiếp theo, hắn đi đến gian phòng của họ, thấy nội dung câu đối xuân, bước chân không khỏi khựng lại, tâm khẽ run lên, chỉ thấy câu đối xuân là:
‘Bách niên hảo hợp.
Hải khô thạch lạn đồng tâm vĩnh kết
Địa khoát thiên cao bỉ dực tề phi’
Hai mươi đại tự, nét bút như rồng bay, hiển lộ đầy đủ khí phách cùng phóng khoáng. Chữ trên câu đối xuân này khác biệt rõ ràng với các câu đối khác.
Trong lòng Tần Miễn chợt có một suy đoán, liếc mắt nhìn chằm chằm Lôi Thiết đứng bên cạnh hắn.
Lôi Thiết mặt không đổi sắc, ánh mắt dò xét câu đối xuân, cường điệu gật đầu “Câu đối ta chọn không tệ.”
Tần Miễn: “…”
Lôi Thiết quay đầu nhìn về phía phòng bếp “Đồ ăn khét.”
Tần Miễn kinh ngạc nhìn y “Huynh đừng nói với ta ba câu đối này do huynh viết nhé.”
-Hết chương 66-
Chú giải: Ta dịch vài câu đối nhé, không đánh số vì nhiều quá a
Tế thủy trường lưu: Dòng suối nhỏ nhưng chảy dài
Hoa phồn diệp mậu: Hoa lá sinh sôi nảy mở um tùm
Hòa thuận mãn môn thiêm bách phúc, bình an nhị tự trị thiên kim: Cả nhà hoà thuận thêm trăm phúc, hai chữ bình an giá ngàn vàng
Sài mễ du diêm tương thố trà, toan điềm khổ ma hương hàm lạt: Củi gạo mỡ muối tương dấm trà, chua ngọt đắng tê thơm mặn cay
Bách niên hảo hợp: Trăm năm hoà hợp
Hải khô thạch lạn đồng tâm vĩnh kết: Sông cạn đá mòn, vĩnh kết đồng tâm
Địa khoát thiên cao bỉ dực tề phi: Đất rộng trời cao thề làm chim liền cánh
Quyển 1 ● Hoàn
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Lôi Thiết ôm hôn hắn, nói nhỏ “Vĩnh viễn khó quên.”
Tần Miễn không thích biểu cảm lâm vào hồi ức này của y, phất tay nói: “Chuyện trước kia không cần nghĩ nữa. Càng là người không thích huynh, huynh càng phải sống tốt hơn họ gấp trăm lần ngàn lần.” Hắn cầm một cái bánh quai chèo nhét vào miệng Lôi Thiết.
Hai ngón tay Lôi Thiết cầm bánh quai chèo, tay đong đưa “Không phải ta nghĩ đến những người đó.” Y đã sớm thờ ơ, chỉ cần có tiểu tức phụ bên cạnh y là đủ.
Hai mươi chín tháng Chạp, các thôn dân khác còn đang vội vàng nấu nướng chiên xào, Tần Miễn, Lôi Thiết dẫn Nhất Điểm Bạch nhàn nhã đến thăm nhà Trương Đại Xuyên và nhà Ngô Địch. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Năm mới, người nhà nông thường chiêu đãi khách đến chơi hạt dưa, đậu phộng, đậu tằm mà mình tự rang. Rất ít ai bỏ tiền mua đồ rang sẵn ở trấn trên hoặc hoa quả khô, các món ăn vặt khác.
Tần Miễn vì muốn bớt việc, hạt dưa, đậu phộng, đậu tằm rang đều đi mua nên giờ hắn và Lôi Thiết mới rãnh rỗi như vậy. Hai người cố ý vô ý không đi ngang qua cửa lão trạch.
Buổi sáng Ba mươi tháng Chạp, bốn người Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí và Lôi Xuân Đào mặc áo bông, toàn thân khí lạnh đi vào cổng sân nhà Tần Miễn.
Hai ngày trước tuyết ngừng, nửa đêm hôm qua lại bắt đầu đổ, tuyết đọng chưa đến mắt cá chân. Đoạn đường bốn người Lôi Hướng Nghĩa đi từ lão trạch đến nhà Tần Miễn không tính là dài, nhưng trên người vẫn vương một tầng tuyết, mái đầu tựa như đội mũ nhung màu trắng. Nhất Điểm Bạch chạy tới, dùng ánh mắt xem xét tuần tra họ rồi mới tránh sang một bên.
Ba huynh đệ Lôi Hướng Nghĩa phủi tuyết trên người, hai mặt nhìn nhau cười khổ. Ước chừng là thú cưng giống chủ, nên Nhất Điểm Bạch không thích người bên lão trạch. Chỉ với Lôi Xuân Đào, nó mới có chút hảo cảm.
“Chúng ta vào phòng có giường lò ngồi.” Tần Miễn ngoắc ngoắc.
Vào phòng, mấy huynh muội liền cảm thấy ấm áp hẳn lên, âm thầm đánh giá bốn phía. Đây là lần đầu tiên họ tiến vào phòng này.
Phòng ốc rộng thoáng, vào cửa bên tay trái là tủ áo, bên tay phải là sô pha đôi và một bàn trà nhỏ, trên sô pha trải hai tấm đệm dựa màu nâu Đối diện tủ áo là giường lò, trên giường trải thảm mỏng in hoa và bốn cái gối ôm vải đỏ đen để tuỳ ý, chính giữa giường kê một bàn vuông, trên bàn bày biện bàn cờ mới đi hơn chục quân, cách bàn cờ có hai tách trà khí nóng vẫn còn lượn lờ Vách tường phía trên giường lò treo một bức tranh phong cảnh, góc tường bên phải là giá sách, trên giá để rải rác ít thư tịch, một quyển trong đó mở ra, đặt thẻ gỗ làm dấu. Căn phòng rất sạch sẽ, không tính là ngăn nắp, nhưng trong cái tuỳ tiện lộ ra cám giác thoải mái ấm áp.
“Các ngươi lên giường lò ngồi.” Tần Miễn bảo Lôi Thiết đón tiếp họ trước rồi xoay người đi ra ngoài.
Nhất Điểm Bạch cọ cọ chân lên tấm thảm trên đất, bước lên bậc gỗ rồi vươn mình nhảy lên giường lò, làm ổ tại một góc.
Mấy người Lôi Hướng Nghĩa do dự một chút, cởi giày lên giường lò, dưới mông ấm áp làm cả bọn khoan khoái đến thở dài, gương mặt lạnh tái cũng hồng hào trở lại.
Tuy rằng là thân huynh đệ, nhưng chung quy nam nữ khác biệt, Lôi Xuân Đào không cởi giày, cong chân ngồi tại mép giường lò, sờ lên đệm chăn được ủ ấm, hâm mộ nói với bọn Lôi Hướng Nghĩa: “Ca, nếu trong nhà cũng làm loại giường lò này thì mùa đông không cần sợ lạnh nữa.”
Lôi Hướng Nghĩa ngồi trên giường lò ủ ấm tay xong thì chà xát mặt mình “Đúng vậy. Lúc người trong thôn nghe nói nhà đại ca xây giường lò này còn tỏ vẻ khinh thường, mùa đông năm nay cả thôn e chỉ có đại ca, đại tẩu trôi qua thoải mái nhất.”
Lôi Hướng Lễ lắc đầu “Lúc trước đệ có đề cập với cha chuyện xây giường lò, đáng tiếc nương không đồng ý.” Trong lòng họ hiểu rõ Đỗ thị tiếc xài tiền.
Lôi Hướng Trí trầm ngâm nói: “Loại giường này quả thật thực dụng, chờ thời tiết ấm áp đệ sẽ thuyết phục cha nương. Họ đã lớn tuổi, xây giường lò để mùa đông sang năm dễ chịu hơn.”
Lôi Thiết không gia nhập cuộc trò chuyện của họ, không để tâm lật một quyển sách.
Mấy người Lôi Hướng Nghĩa sớm đã quen tính tình trầm lặng của y, cũng không để ý.
Tần Miễn bưng một cái khay tiến vào, Lôi Thiết ngẩng đầu, dời bàn cờ đi.
Tần Miễn đặt bốn tách trà nóng lên bàn nhỏ trên gường, khay thì đặt thẳng lên giường.
Bốn người Lôi Hướng Nghĩa đều bị những đĩa điểm tâm trong khay hấp dẫn, một đĩa tàu hủ ky tẩm mè đen trình bày đẹp mắt, một đĩa bánh quai chèo to tròn giòn rụm, một đĩa bánh quẩy vàng xốp mê người và một đĩa bánh cam tròn trịa phủ hạt đường, còn có một đĩa đậu hủ viên chiên, trên đĩa cắm sáu cây tăm.
“Đại tẩu, những thứ này là gì vậy?” Lôi Xuân Đào hiếu kỳ hỏi.
Tần Miễn cởi giày tới ngồi xuống bên cạnh Lôi Thiết, cọ cọ cẳng chân y lấy hơi ấm “Những thứ này là điểm tâm ta và Lôi Thiết cùng nhau làm, tàu hủ ky tẩm mè, bánh quai chèo, bánh quẩy và bánh cam ngọt. Đậu hủ viên chiên vốn để ăn kèm cơm, nhưng hương vị không tệ, ta rất thích, các ngươi cũng nếm thử. Có điều bên trong có thịt, để lạnh không thể ăn quá nhiều.” Nói xong, hắn dùng tăm trúc ghim một viên đậu hủ lên ăn, loại viên chiên này vừa ngon vừa dai.
Lôi Thiết: “Ăn ít thôi.”
“Biết, chỉ ăn hai viên.” Tần Miễn cười nói “Ta còn phải chừa bụng để tối ăn.”
Lôi Hướng Trí cũng ghim một viên đậu hủ chiên lên, mỉm cười nói: “Xem ra hôm nay chúng ta đến đúng rồi.”
Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ, Lôi Xuân Đào mỗi món điểm đều nếm thử, khen không dứt miệng.
Lôi Hướng Nghĩa thầm thổn thức, đại ca tuy cưới nam tức phụ nhưng cuộc sống thoải mái hơn họ nhiều lắm.
“Các ngươi bên kia chuẩn bị đến đâu rồi?” Tần Miễn thuận miệng hỏi.
Lôi Hướng Nghĩa chìa tay cầm một cái bánh quẩy ăn, vừa giòn vừa thơm “Đang hầm thịt. Mấy thứ khác đều chuẩn bị xong.”
“Các ngươi hôm nay cùng nhau đến là có chuyện gì sao?” Tần Miễn ghim thê, một viên đậu hủ, bị Lôi Thiết ngăn lại, đành bỏ cây tăm, lấy tàu hủ ky tẩm mè ăn.
Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Nhân, Lôi Hướng Trí, Lôi Xuân Đào liếc nhau, Lôi Hướng Nghĩa nhìn nhìn Lôi Thiết, uống một ngụm trà nóng, không ôm hi vọng nói: “Cha và nương gọi các huynh tối nay đến ăn bữa cơm tất niên, cùng chào đón năm mới.”
Tần Miễn từ chối cho ý kiến, nhìn Lôi Thiết.
Lôi Thiết nhàn nhạt nói: “Ta và tức phụ sẽ đón năm mới ở nhà mình.”
Mấy người Lôi Hướng Nghĩa không nói mấy câu khuyên bảo suông, chuyển sang tán gẫu đề tài khác.
Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí đều giỏi nói, Tần Miễn cũng là người mồm mép, lại có nhiều hơn bọn họ mấy trăm năm kiến thức, cả đám ngồi trò chuyện náo nhiệt.
Sau đó ngay cả Lôi Thiết cũng thỉnh thoảng chen vô vài câu, tuy vẫn chỉ ba năm mười chữ, nhưng ít nhất không im lìm ngồi một đống.
Bất tri bất giác đã ăn hết mấy đĩa điểm tâm.
Mấy người Lôi Hướng Nghĩa đều có chút ngượng ngùng, thấy Tần Miễn cầm khay tính đi lấy thêm, vội vàng xuống khỏi giường lò.
“Không cần đâu đại tẩu, sắp trưa rồi, chúng ta cũng nên trở về.” Lôi Xuân Đào giành nói trước.
Tần Miễn dừng lại, gật đầu “Được, hôm nay trừ tịch, giữ các ngươi ở lại ăn bữa cơm cũng không thích hợp. Các ngươi đợi chút, ta đi lấy thêm chút điểm tâm, các ngươi mang về cho mấy hài tử.”
Trong lòng Lôi Hướng Nghĩa ấm áp, vội cảm ơn: “Đa tạ đại tẩu.”
Tần Miễn lấy ra một cái chậu gỗ nhỏ, mỗi loại điểm tâm đều xếp vào một ít, sắp lại với nhau cũng chiếm hơn nửa chậu.
Trên đường về nhà, Lôi Xuân Đào nhịn không được cầm một viên đậu hủ chiên lên ăn.
Ba người Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí đều không nhịn được cười.
Vẻ mặt Lôi Xuân Đào ngại ngùng, nhỏ giọng nói: “Đậu hủ viên chiên quả thật ăn ngon quá.”
Lôi Hướng Trí vỗ vỗ đầu nàng “Yên tâm, có phần của muội.”
Hai má Lôi Xuân Đào hơi hồng lên, vội vàng xua tay “Vậy sao được? Để cho Đại Bảo, Nhị Bảo, Hân Hân ăn.”
Lôi Hướng Nghĩa cũng cười “Xấu hổ cái gì? Trong mắt chúng ta, muội cũng là hài tử.”
Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí mỉm cười gật đầu.
Khoé miệng Lôi Xuân Đào nhịn không được giương lên, nàng có các ca ca thật tốt.
Một đường đạp tuyết vào cửa, Đỗ thị và Vệ thị thấy chậu gỗ trong tay Lôi Hướng Nghĩa, ánh mắt đều biến đổi.
“Các ngươi bưng gì vậy?” Lôi Hướng Nhân ngồi vắt chéo chân cắn hạt dưa, vỏ hạt dưa phun đầy đất, thấy bọn họ trở về, liền tới gần vói tay vào.
Lôi Hướng Nghĩa né sang bên cạnh “Là của đại ca, đại tẩu cho ba hài tử ăn.”
“Để ta xem là thứ tốt gì.” Lôi Hướng Nhân lại đến gần.
Lôi Hướng Nghĩa chuyển chậu gỗ qua Lôi Hướng Trí.
“Xem một chút thì sao? Còn sợ ta ăn hết à?” Lôi Hướng Nhân nói với Lôi Hướng Nghĩa bằng giọng điệu không tốt, nhưng không dám cướp đồ từ tay Lôi Hướng Trí. Người đệ đệ này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng bộ dạng không nói một lời yên lặng nhìn ngươi sẽ khiến ngươi hoảng hốt.
Triệu thị sợ bị thiệt, cao giọng hô: “Đại bảo, Nhị bảo, mau tới đây, có đồ ăn ngon.”
Tiền thị nãy giờ không lên tiếng, ôm Hân Hân đi ra.
Vệ thị hỏi Lôi Xuân Đào, “Sao không thấy đại ca và đại tẩu các ngươi?”
Lôi Xuân Đào nói: “Năm nay là năm đầu tiên họ thành gia, một mình đón tết thích hợp hơn.”
Vệ thị nói: “Vậy làm sao được? Chỉ hai người đón năm mới không khỏi vắng vẻ quá. Tướng công, không bằng hai chúng ta tự mình đi một chuyến?” Nàng mỉm cười hỏi Lôi Đại Cường.
Không đợi Lôi Đại Cường mở miệng, Lôi Hướng Trí giành trước cười nói: “Cha, tiểu muội nói đúng, năm nay là năm đầu đại ca và đại tẩu thành thân, chúng ta không nên quấy rầy làm cản trở mắt họ. Người thử nếm điểm tâm đại ca, đại tẩu làm này.”
Mỗi loại, hắn chỉ lấy một phần cho Lôi Đại Cường, Lôi Hướng Nhân, Đỗ thị, Vệ thị, Triệu thị và Tiền thị nếm thử, còn lại chia đều cho Lôi Đại Bảo, Lôi Nhị Bảo và Lôi Hân Hân. Mấy người lớn cảm thấy điểm tâm này ăn thật ngon, rất thèm nhưng cũng ngượng ngùng giành ăn với bọn nhỏ.
Lôi Hướng Nhân cảm thấy đậu hủ viên chiên ăn rất ngon, chỉ ăn một viên không đã, nhỏ giọng thì thầm với Triệu thị “Nhất định bọn lão Tam đã ăn rất nhiều ở bên đó, biết vậy ta cũng đi cùng họ.”
Triệu thị cũng gật đầu “Biết vậy ta cũng đi theo.”
Lôi Xuân Đào nghe được, im lặng cười nhạo.
Tần Miễn và Lôi Thiết sẽ không để ý thứ họ đưa cuối cùng rơi vào bụng ai, ăn xong bữa trưa, hai người ngủ trưa một lát, tỉnh dậy thì ngồi đánh cờ một hồi rồi bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên.
Cơm chín, đặt lên bếp than để giữ nhiệt Xương sườn, gà, thịt, giò heo đã nấu sẵn trước, sau khi Tần Miễn chế biến lần nữa, cho vào nồi giữ ấm, lại làm thêm vài món ăn ngay.
Lôi Thiết bưng một chén hồ dán và một chổi trúc nhỏ, đi ra cửa sân dán câu đối xuân.
Tần Miễn thừa dịp nồi thức ăn còn phải nấu thêm một lát, chạy ra cửa, tiến hành thưởng thức.
Chỉ thấy, câu đối hai bên cửa sân là ‘Nghênh xuân nghênh hỉ nghênh phú quý, Tiếp tài tiếp phúc tiếp bình an’ trên bức hoành là ‘Hoan độ xuân tiết’, còn có dán trên cửa – ‘Xuất nhập bình an’.
“Câu đối huynh lựa không tệ nha.” Tần Miễn cười mỉm chi khích lệ Lôi Thiết.
Lôi Thiết ý vị sâu xa nhìn chăm chú hắn một lát, trong đôi mắt đen thẳm cất giấu cảm xúc khó phân biệt, hơi gật đầu, “Đúng là không tệ.”
Tần Miễn chả hiểu ra sao cả, nhìn y vài giây, cất bước vào cửa.
Giếng nước dán câu ‘Tế thủy trường lưu’, trên cây dán ‘Hoa phồn diệp mậu’, cả sừng trâu cũng dán ‘Lục súc hưng vượng’. Câu đối xuân ở cửa gian nhà chính là ‘Hoà thuận mãn môn thiêm bách phúc, Bình an nhị tự trị thiên kim’ hoành phi là ‘Vạn sự như ý’ Câu đối xuân phòng bếp cũng chuẩn xác ‘Sài mễ du diêm tương thố trà, Toan điềm khổ ma hương hàm lạt’, hoành phi ‘Nhân gian bách vị’. Tần Miễn còn chú ý thấy vách tường phòng khách dán hai chữ ‘Phúc’ rất to, nhìn khá đối xứng.
Tiếp theo, hắn đi đến gian phòng của họ, thấy nội dung câu đối xuân, bước chân không khỏi khựng lại, tâm khẽ run lên, chỉ thấy câu đối xuân là:
‘Bách niên hảo hợp.
Hải khô thạch lạn đồng tâm vĩnh kết
Địa khoát thiên cao bỉ dực tề phi’
Hai mươi đại tự, nét bút như rồng bay, hiển lộ đầy đủ khí phách cùng phóng khoáng. Chữ trên câu đối xuân này khác biệt rõ ràng với các câu đối khác.
Trong lòng Tần Miễn chợt có một suy đoán, liếc mắt nhìn chằm chằm Lôi Thiết đứng bên cạnh hắn.
Lôi Thiết mặt không đổi sắc, ánh mắt dò xét câu đối xuân, cường điệu gật đầu “Câu đối ta chọn không tệ.”
Tần Miễn: “…”
Lôi Thiết quay đầu nhìn về phía phòng bếp “Đồ ăn khét.”
Tần Miễn kinh ngạc nhìn y “Huynh đừng nói với ta ba câu đối này do huynh viết nhé.”
-Hết chương 66-
Chú giải: Ta dịch vài câu đối nhé, không đánh số vì nhiều quá a
Tế thủy trường lưu: Dòng suối nhỏ nhưng chảy dài
Hoa phồn diệp mậu: Hoa lá sinh sôi nảy mở um tùm
Hòa thuận mãn môn thiêm bách phúc, bình an nhị tự trị thiên kim: Cả nhà hoà thuận thêm trăm phúc, hai chữ bình an giá ngàn vàng
Sài mễ du diêm tương thố trà, toan điềm khổ ma hương hàm lạt: Củi gạo mỡ muối tương dấm trà, chua ngọt đắng tê thơm mặn cay
Bách niên hảo hợp: Trăm năm hoà hợp
Hải khô thạch lạn đồng tâm vĩnh kết: Sông cạn đá mòn, vĩnh kết đồng tâm
Địa khoát thiên cao bỉ dực tề phi: Đất rộng trời cao thề làm chim liền cánh
Quyển 1 ● Hoàn
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]