Diệp Thạch nhìn thẻ nguyên thạch trên tay, trong con ngươi hiện lên từng đạo tinh quang, khấu trừ phí tổn bảy mươi vạn, kiếm lời được ba trăm mười vạn, nếu binh khí khác cũng có thể bán được cái giá này, vậy sáu ngàn vạn nguyên thạch kia hẳn là không thành vấn đề.
Nghĩ đến phải đưa sáu ngàn vạn nguyên thạch cho Diệp Tầm, Diệp Thạch lại cảm thấy tức giận, rõ ràng là đồ vật của sinh phụ mình, lại phải hướng Diệp Tầm mua, nhưng lại mắc như vậy, sáu ngàn vạn nguyên thạch, Diệp Tầm người này còn thật dám mở miệng.
Nếu không phải là Diệp Tầm hỏi mình muốn tiền, có lẽ mình đời này sẽ không biết trên tay Diệp Tầm có đồ vật của phụ thân, nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Thạch nhịn không được dâng lên một cỗ hận ý.
Diệp Thạch cắn chặt răng, bất kể như thế nào, trước tiên nên chuẩn bị tốt sáu ngàn vạn, đến lúc đó lại xem xem có thể trả giá hay không đi.
“Không biết binh khí còn dư lại có thể bán được bao nhiêu nguyên thạch.” Diệp Thạch nhỏ giọng nói thầm.
Phú Nguyên Bảo thoạt nhìn trì độn, kì thực rất sắc bén, Diệp Thạch nhỏ giọng nói thầm, Phú Nguyên Bảo lại nghe nhất thanh nhị sở, “Binh khí dư lại? Còn có binh khí khác?”
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Còn a!”
Phú Nguyên Bảo giật mình nghĩ tới, Mộ Thần mua hơn mười kiện binh khí, đều là những binh khí khắc minh văn sai lầm, chẳng lẽ, Mộ Thần người này, chẳng những chữa trị được minh văn trên thạch chùy, ngay cả minh văn trên binh khí khác cũng chữa trị được?
“Diệp đồng học, binh khí dư lại, không bằng giao cho ta bán thay.” Phú Nguyên Bảo thay thành khuôn mặt tươi cười, tràn đầy ân cần nhìn Diệp Thạch nói.
Diệp Thạch nhìn Phú Nguyên Bảo, đề phòng hỏi: “Ngươi có điều kiện gì sao?”
Phú Nguyên Bảo xấu hổ cười cười, dựng lên một ngón tay, nói: “Một phần trăm tiền thành giao, Diệp đồng học, rất tiện nghi, qua lần này liền không còn.”
Diệp Thạch híp mắt, hung tợn nhìn Phú Nguyên Bảo.
Phú Nguyên Bảo cười gượng hai tiếng, chần chờ một chút, nói: “Bằng không, chín phần ngàn.”
Diệp Thạch tức giận nói: “Năm phần ngàn.”
Phú Nguyên Bảo lắc lắc đầu, nói: “Tám phần ngàn.”
Diệp Thạch không cho là đúng, nói: “Sáu phần ngàn.”
“Bảy phần ngàn, giá cải trắng rồi a, bán nhiều phá giá, Diệp đồng học, không thể ít nữa, ta còn phải tự trả phí tuyên truyền.” Phú Nguyên Bảo vẻ mặt đau khổ, đáng thương hề hề nói.
Diệp Thạch miễn cưỡng gật gật đầu, nói: “Được rồi.”
Phú Nguyên Bảo thấy Diệp Thạch đồng ý, trên khuôn mặt mập mạp không khỏi hiện lên vài phần vui sướng, sinh ý không dễ làm a! Khách hang của hắn luôn có một ít gia hỏa giống Diệp Thạch có tiền lại keo kiệt.
“Đi theo ta, thời gian dài như vậy, Mộ Thần hẳn là đã đem binh khí đều sửa chữa tốt.” Diệp Thạch nghĩ nghĩ nói.
Phú Nguyên Bảo gật gật đầu, đi theo.
Phú Nguyên Bảo cúi đầu, âm thầm nghĩ: Mộ Thần người này, thật sự là lợi hại a! Mình nếu như có một nửa, a, không, một phần mười bản lĩnh của Mộ Thần, cũng không đến mức hỗn nghèo như vậy.
… …
“Ngươi đã về rồi?” Mộ Thần nhìn thấy Diệp Thạch, thần sắc ôn hòa nói.
Diệp Thạch gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Ta về rồi!”
“Thạch chùy bán được chưa?” Mộ Thần hỏi.
Diệp Thạch tiếp tục gật đầu, đỏ mặt nói: “Bán rồi, bán được ba trăm tám mươi vạnnguyên thạch.”
Trên mặt Mộ Thần hiện lên vài phần ngoài ý muốn, “Ba trăm tám mươi vạn? Nhiều như vậy?”
Diệp Thạch gật gật đầu, có chút đắc ý nói: “Đúng vậy!”
“Thạch Đầu thật là lợi hại, thực sự là có thiên phú buôn bán.” Mộ Thần tràn đầy tán thưởng nói.
Diệp Thạch cúi đầu, tràn đầy ngượng ngùng nói: “Làm gì có, ta còn kém xa, là ngươi tương đối lợi hại, nếu không phải là ngươi vẽ ra minh văn lợi hại thì cũng bán không được cái giá này.”
“Sao lại như vậy? Vốn là ta tính ra giá hai trăm vạn bán cho cửa hàng, ngươi đi bán, lại bán được ba trăm tám mươi vạn.” Mộ Thần cười cười nói.
Phú Nguyên Bảo nghe Mộ Thần cùng Diệp Thạch ngươi một câu ta một câu khen đến khen đi, sắc mặt không khỏi có chút cổ quái, hai người kia, tựa hồ hoàn toàn đem hắn trở thành không khí.
Phú Nguyên Bảo có chút bất đắc dĩ suy nghĩ: Mình là nhân vật quan trọng như vậy, tại sao lại không nhập vào mắt hai người này đâu.
Diệp Thạch bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, chỉ vào Phú Nguyên Bảo, bĩu môi nói: “Đều là người kia, bằng không ta còn có thể bán được cái giá rất cao.”
Phú Nguyên Bảo mày nhảy dựng, trên khuôn mặt mập mạp hiện lên vài phần kinh sắc, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung a! Không có hắn, Diệp Thạch người này căn bản là bán không được thạch chùy kia.
“Vị này chính là Phú đồng học đi?” Mộ Thần đánh giá Phú Nguyên Bảo nói.
Phú Nguyên Bảo gật gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
“Nghe nói Phú đồng học nổi danh hoả nhãn kim tinh, Mộ Thần rất bội phục a!” Mộ Thần cười cười nói.
Phú Nguyên Bảo cũng không biết mình là xảy ra chuyện gì, đối mặt với Diệp Thạch trong lời đồn thô lỗ, thô bạo, vong ân phụ nghĩa, không nói lý, hắn có thể thản nhiên, nhưng đối mặt với Mộ Thần trong lời đồn tao nhã, nho nhã lễ độ, Phú Nguyên Bảo lại cảm thấy cả người tóc gáy dựng thẳng.
Phú Nguyên Bảo xấu hổ cười cười, nói: “Ta đây điểm đạo hạnh đó không quan trọng, sao có thể vào đến mắt Mộ thiếu ngài a! Mộ thiếu, minh văn trên mấy kiện binh khí này đều tu bổ tốt sao?”
Mộ Thần gật gật đầu, nói: “Đều tốt.”
“Một, hai, ba,…,mười, Mộ Thần, thiếu vài kiện a!” Diệp Thạch nhịn không được nói.
Mộ Thần gật gật đầu, nói: “Không sai, cộng thêm thạch chùy vừa rồilà chúng ta đã mua mười tám kiện, nhưng màcó bảy kiện không thể chữa trị tốt.”
Diệp Thạch mở to mắt nhìn, nói: “Như vậy à! Thật đáng tiếc.”
Phú Nguyên Bảo run rẩy khóe miệng một chút, mười tám kiện chữa trị mười một kiện, Diệp Thạch tên này cư nhiên còn nói đáng tiếc, tên này đến tột cùng là muốn thế nào a!
Diệp Thạch nói với Mộ Thần: “Mộ Thần, tên này nói, hắn sẽ giúp chúng ta bán binh khí, hắn lấy bảy phần ngàn giá thành giao.”
Mộ Thần gật gật đầu, có thâm ý nhìn Phú Nguyên Bảo một cái, sau đó nói với Diệp Thạch: “Loại sự tình này, ngươi làm chủ là được.”
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Được.”
“Chuyện bán binh khí, ngươi tới xử lý là tốt rồi, đem mấy binh khí này đều bán đi, đại khái có thể thu về khoảng hai ba ngàn vạn, cộng thêm nguyên thạch trên tayngươi, cách sáu ngàn vạn hẳn là còn kém một chút, hai ngày này, ta sẽ đi nhận một ít nhiệm vụ luyện chế, cứ như vậy hẳn sẽ không thiếu.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch nghe vậy, thở dài gật đầu nói: “Được rồi.”
Diệp Thạch lấy binh khí đi ra ngoài, Phú Nguyên Bảo đi theo phía sau Diệp Thạch, trong lòng âm thầm cảm khái, khó trách, bạn lữ lý tưởng nhất trong cảm nhận của các nữ đệ tử là Mộ Thần đâu, binh khí giá trị mấy ngàn vạn, người này tùy tay để cho Diệp Thạch mang đi, thổ hào đến mức không thể thổ hào nữa.
Nghĩ đến Mộ Thần nói sáu ngàn vạn, Phú Nguyên Bảo nhịn không được có chút hồ nghi hỏi: “Diệp đồng học, ngươi muốn sáu ngàn vạn làm gì?”
Diệp Thạch hơi hơi híp mắt, nói: “Không có quan hệ với ngươi, ngươi đừng hỏi nhiều.”
Phú Nguyên Bảo nhìn sắc mặt Diệp Thạch khó coi, tuy rằng trong lòng hồ nghi, nhưng cũng không có hỏi tiếp.
… …
“Nghe nói chưa? Diệp Thạch hôm nay bán một kiện binh khí tam cấp, bán được ba trăm tám mươi vạn.”
“Nghe rồi nghe rồi, binh khí kia là Mộ Thần đem bảy mươi vạn nguyên thạch mua, kết quả Mộ Thần chữa trị minh văn trên binh khí, binh khí kia đã được bán giá ba trăm tám mươi vạn, nghe nói, vốn nó có thể bán ra giá rất cao, chỉ là có một đạo sưchen vào, Diệp Thạch tên kia đầu lại đơn giản, ba trăm tám mươi vạn liền thành giao.”
“Không thể tưởng được minh văn dễ kiếm tiền như vậy!”
“Không phải là minh văn dễ kiếm tiền, mà là Mộ Thần biết kiếm tiền, những minh văn sư khác không có bản lĩnh như Mộ Thần.”
“Nghe nói, binh khí đã chữa trị tốt trên tay Mộ Thần không chỉ cómột kiện này, toàn bộ bán đi hẳn là có thể kiếm hai, ba ngàn vạn.”
“Mộ Thần này thật đúng là một cái túitiền.”
“… …”
Diệp Dung cúi đầu, từ lần trước bị Mộ Thần không lưu tình cự tuyệt, ảo tưởng của Diệp Dung với Mộ Thần, tất cả liền chuyển hóa thành nồng đậm hận ý.
Giao dịch lần này, Diệp Tầm vốn chỉ muốn đòi Diệp Thạch hai ngàn vạn, sau khi Diệp Dung biết, cảm thấy Diệp Tầm quá không phóng khoáng, kêu Diệp Tầm đem giá tăng lên tới sáu ngàn vạn.
Diệp Tầm do dự một chút, liền tiếp thu ý kiến của nàng.
Diệp Dung híp mắt, một kiện binh khí đã được ba trăm tám mươi vạn, Mộ Thần biết kiếm tiền như vậy, nàng ra giá sáu ngàn vạn, tựa hồ vẫn ít một chút a!
… …
Chỗ ở lâm thời của Diệp Tầm.
“Quyển sách này, chính là đồ vật của tình nhân mẫu phụ Diệp Thạch sao?” Uông Lệ hỏi.
Diệp Tầm gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
Uông Lệ nhìn Diệp Tầm đồ vật trên tay, ánh mắt nóng rực.
“Sáu ngàn vạn, Diệp Thạch tiểu bạch nhãn lang này sẽ đáp ứng sao?” Diệp Tầm nhịn không được nói thầm.
Diệp Tầm dù sao cũng là từ địa phương nhỏ tới, thời điểm Diệp Hách còn sống, Diệp gia một năm thu vào cũng mới chỉ một, hai trăm vạn nguyên thạch, cho nên, Diệp Tầm tuy rằng muốn hố Diệp Thạch, nhưng mà ra giá chỉ có hai ngàn vạn, thời điểm Diệp Dung đề nghị giao dịch sáu ngàn vạn, Diệp Tầm tuy rằng đáp ứng, nhưng luôn có chút do dự.
“Hắn sẽ đáp ứng, Dung nhi viết thư nói, Mộ Thần đang giúp Diệp Thạch kiếm tiền, Mộ Thần người này thật biết kiếm tiền, tùy tiện vẽ minh văn binh khí một phen, liền bán được mấy trăm vạn, chúng ta ra giá sáu ngàn vạn, tựa hồ còn có chút thấp a.” Uông Lệ tràn đầy tin tưởng nói.
Nghĩ đến lập tức có thể có sáu ngàn vạn nguyên thạch vào tay, Uông Lệ liền kích động ngủ đều ngủ không ngon.
Nghĩ đến Mộ Thần, Diệp Tầm nhịn không được có chút buồn bực, một đứa con rể ưu tú đến mức tận cùng như vậy, lại tiện nghi cho dã chủng Diệp Thạch kia.
Nếu Diệp Dung có thể câu dẫn được Mộ Thần, có một con rể có thể kiếm tiền như thế, hắn lo gì không có nguyên thạch xài.
“Mộ Thần đối với Diệp Thạch, thật đúng là châm tâm a!” Diệp Tầm không cam lòng mà nói.
Uông Lệ sắc mặt có chút khó coi: “Đúng vậy!”
“Đáng tiếc Dung nhi không bản lĩnh.” Diệp Tầm bất mãn nói.
Uông Lệ hơi hơi đổi sắc mặt, nhìn quyển sách trên tay Diệp Tầm, dời đi đề tài khác hỏi: “Quyển sách này không phải là vật báu vô giá đi?”
Phụ thân kia của Diệp Thạch hình như lai lịch bất phàm, vạn nhất sách này là vật báu vô giá gì đó, vậy chẳng phải là tiện nghi cho tên hỗn đản Diệp Thạch này sao.
“Sẽ không, người nọ cùng tiện nhân kia chỉ là sương sớm tình duyên, có thể để lại cho hắn thứ gì tốt chứ.” Diệp Tầm không cho là đúng.
Trên thực tế, Diệp Tầm đã sớm tìm người kiểm tra qua quyển sách này, chỉ là, hắn đã hỏi qua rất nhiều người, lại không có người nhìn ra trong quyển sách này viết cái gì.
Diệp Tầm tìm người đều là thực lực không cao không thấp, thực lực rất cao, Diệp Tầm lại không dám đưa cho người ta nhìn, vạn nhất sách này thật sự là vật báu vô giá, đối phương nói không chừng sẽ giết người cướp của.
“Bất kể thế nào, ngươi sao chép một phần đi, vạn nhất là đồ vật hữu dụng thì sao.” Uông Lệ đề nghị nói.
Diệp Tầm cau mày, nói: “Ngươi làm như ta không nghĩ qua vậy, chỉ là chữ trong quyển sách này không biết là dùng cái gì vẽ thành, căn bản vô pháp sao chép.”
Uông Lệ trừng lớn mắt, không kìm lòng nổi hô một tiếng.
Sách này cư nhiên vô pháp sao chép, không chừng thật sự là vật báu vô giá gì đó, nói như vậy, thật sự là tiện nghi cho Diệp Thạch.
Uông Lệ như có điều suy nghĩ mà nói: “Dù sao Diệp Thạch cũng không biết phụ thân hắn lưu lại là sách gì, hay là, ngươi tìm một quyển sách khác thay thế đi.”
Diệp Tầm nhíu mày, nói: “Cái này đến lúc đó rồi nói sau.” Tên Mộ Thần kia, nghe nói rất khôn khéo, muốn gạt Diệp Thạch thì dễ dàng, nhưng muốn gạt Mộ Thần thì không đơn giản.
Nghĩ đến phải đưa sáu ngàn vạn nguyên thạch cho Diệp Tầm, Diệp Thạch lại cảm thấy tức giận, rõ ràng là đồ vật của sinh phụ mình, lại phải hướng Diệp Tầm mua, nhưng lại mắc như vậy, sáu ngàn vạn nguyên thạch, Diệp Tầm người này còn thật dám mở miệng.
Nếu không phải là Diệp Tầm hỏi mình muốn tiền, có lẽ mình đời này sẽ không biết trên tay Diệp Tầm có đồ vật của phụ thân, nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Thạch nhịn không được dâng lên một cỗ hận ý.
Diệp Thạch cắn chặt răng, bất kể như thế nào, trước tiên nên chuẩn bị tốt sáu ngàn vạn, đến lúc đó lại xem xem có thể trả giá hay không đi.
“Không biết binh khí còn dư lại có thể bán được bao nhiêu nguyên thạch.” Diệp Thạch nhỏ giọng nói thầm.
Phú Nguyên Bảo thoạt nhìn trì độn, kì thực rất sắc bén, Diệp Thạch nhỏ giọng nói thầm, Phú Nguyên Bảo lại nghe nhất thanh nhị sở, “Binh khí dư lại? Còn có binh khí khác?”
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Còn a!”
Phú Nguyên Bảo giật mình nghĩ tới, Mộ Thần mua hơn mười kiện binh khí, đều là những binh khí khắc minh văn sai lầm, chẳng lẽ, Mộ Thần người này, chẳng những chữa trị được minh văn trên thạch chùy, ngay cả minh văn trên binh khí khác cũng chữa trị được?
“Diệp đồng học, binh khí dư lại, không bằng giao cho ta bán thay.” Phú Nguyên Bảo thay thành khuôn mặt tươi cười, tràn đầy ân cần nhìn Diệp Thạch nói.
Diệp Thạch nhìn Phú Nguyên Bảo, đề phòng hỏi: “Ngươi có điều kiện gì sao?”
Phú Nguyên Bảo xấu hổ cười cười, dựng lên một ngón tay, nói: “Một phần trăm tiền thành giao, Diệp đồng học, rất tiện nghi, qua lần này liền không còn.”
Diệp Thạch híp mắt, hung tợn nhìn Phú Nguyên Bảo.
Phú Nguyên Bảo cười gượng hai tiếng, chần chờ một chút, nói: “Bằng không, chín phần ngàn.”
Diệp Thạch tức giận nói: “Năm phần ngàn.”
Phú Nguyên Bảo lắc lắc đầu, nói: “Tám phần ngàn.”
Diệp Thạch không cho là đúng, nói: “Sáu phần ngàn.”
“Bảy phần ngàn, giá cải trắng rồi a, bán nhiều phá giá, Diệp đồng học, không thể ít nữa, ta còn phải tự trả phí tuyên truyền.” Phú Nguyên Bảo vẻ mặt đau khổ, đáng thương hề hề nói.
Diệp Thạch miễn cưỡng gật gật đầu, nói: “Được rồi.”
Phú Nguyên Bảo thấy Diệp Thạch đồng ý, trên khuôn mặt mập mạp không khỏi hiện lên vài phần vui sướng, sinh ý không dễ làm a! Khách hang của hắn luôn có một ít gia hỏa giống Diệp Thạch có tiền lại keo kiệt.
“Đi theo ta, thời gian dài như vậy, Mộ Thần hẳn là đã đem binh khí đều sửa chữa tốt.” Diệp Thạch nghĩ nghĩ nói.
Phú Nguyên Bảo gật gật đầu, đi theo.
Phú Nguyên Bảo cúi đầu, âm thầm nghĩ: Mộ Thần người này, thật sự là lợi hại a! Mình nếu như có một nửa, a, không, một phần mười bản lĩnh của Mộ Thần, cũng không đến mức hỗn nghèo như vậy.
… …
“Ngươi đã về rồi?” Mộ Thần nhìn thấy Diệp Thạch, thần sắc ôn hòa nói.
Diệp Thạch gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Ta về rồi!”
“Thạch chùy bán được chưa?” Mộ Thần hỏi.
Diệp Thạch tiếp tục gật đầu, đỏ mặt nói: “Bán rồi, bán được ba trăm tám mươi vạnnguyên thạch.”
Trên mặt Mộ Thần hiện lên vài phần ngoài ý muốn, “Ba trăm tám mươi vạn? Nhiều như vậy?”
Diệp Thạch gật gật đầu, có chút đắc ý nói: “Đúng vậy!”
“Thạch Đầu thật là lợi hại, thực sự là có thiên phú buôn bán.” Mộ Thần tràn đầy tán thưởng nói.
Diệp Thạch cúi đầu, tràn đầy ngượng ngùng nói: “Làm gì có, ta còn kém xa, là ngươi tương đối lợi hại, nếu không phải là ngươi vẽ ra minh văn lợi hại thì cũng bán không được cái giá này.”
“Sao lại như vậy? Vốn là ta tính ra giá hai trăm vạn bán cho cửa hàng, ngươi đi bán, lại bán được ba trăm tám mươi vạn.” Mộ Thần cười cười nói.
Phú Nguyên Bảo nghe Mộ Thần cùng Diệp Thạch ngươi một câu ta một câu khen đến khen đi, sắc mặt không khỏi có chút cổ quái, hai người kia, tựa hồ hoàn toàn đem hắn trở thành không khí.
Phú Nguyên Bảo có chút bất đắc dĩ suy nghĩ: Mình là nhân vật quan trọng như vậy, tại sao lại không nhập vào mắt hai người này đâu.
Diệp Thạch bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, chỉ vào Phú Nguyên Bảo, bĩu môi nói: “Đều là người kia, bằng không ta còn có thể bán được cái giá rất cao.”
Phú Nguyên Bảo mày nhảy dựng, trên khuôn mặt mập mạp hiện lên vài phần kinh sắc, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung a! Không có hắn, Diệp Thạch người này căn bản là bán không được thạch chùy kia.
“Vị này chính là Phú đồng học đi?” Mộ Thần đánh giá Phú Nguyên Bảo nói.
Phú Nguyên Bảo gật gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
“Nghe nói Phú đồng học nổi danh hoả nhãn kim tinh, Mộ Thần rất bội phục a!” Mộ Thần cười cười nói.
Phú Nguyên Bảo cũng không biết mình là xảy ra chuyện gì, đối mặt với Diệp Thạch trong lời đồn thô lỗ, thô bạo, vong ân phụ nghĩa, không nói lý, hắn có thể thản nhiên, nhưng đối mặt với Mộ Thần trong lời đồn tao nhã, nho nhã lễ độ, Phú Nguyên Bảo lại cảm thấy cả người tóc gáy dựng thẳng.
Phú Nguyên Bảo xấu hổ cười cười, nói: “Ta đây điểm đạo hạnh đó không quan trọng, sao có thể vào đến mắt Mộ thiếu ngài a! Mộ thiếu, minh văn trên mấy kiện binh khí này đều tu bổ tốt sao?”
Mộ Thần gật gật đầu, nói: “Đều tốt.”
“Một, hai, ba,…,mười, Mộ Thần, thiếu vài kiện a!” Diệp Thạch nhịn không được nói.
Mộ Thần gật gật đầu, nói: “Không sai, cộng thêm thạch chùy vừa rồilà chúng ta đã mua mười tám kiện, nhưng màcó bảy kiện không thể chữa trị tốt.”
Diệp Thạch mở to mắt nhìn, nói: “Như vậy à! Thật đáng tiếc.”
Phú Nguyên Bảo run rẩy khóe miệng một chút, mười tám kiện chữa trị mười một kiện, Diệp Thạch tên này cư nhiên còn nói đáng tiếc, tên này đến tột cùng là muốn thế nào a!
Diệp Thạch nói với Mộ Thần: “Mộ Thần, tên này nói, hắn sẽ giúp chúng ta bán binh khí, hắn lấy bảy phần ngàn giá thành giao.”
Mộ Thần gật gật đầu, có thâm ý nhìn Phú Nguyên Bảo một cái, sau đó nói với Diệp Thạch: “Loại sự tình này, ngươi làm chủ là được.”
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Được.”
“Chuyện bán binh khí, ngươi tới xử lý là tốt rồi, đem mấy binh khí này đều bán đi, đại khái có thể thu về khoảng hai ba ngàn vạn, cộng thêm nguyên thạch trên tayngươi, cách sáu ngàn vạn hẳn là còn kém một chút, hai ngày này, ta sẽ đi nhận một ít nhiệm vụ luyện chế, cứ như vậy hẳn sẽ không thiếu.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch nghe vậy, thở dài gật đầu nói: “Được rồi.”
Diệp Thạch lấy binh khí đi ra ngoài, Phú Nguyên Bảo đi theo phía sau Diệp Thạch, trong lòng âm thầm cảm khái, khó trách, bạn lữ lý tưởng nhất trong cảm nhận của các nữ đệ tử là Mộ Thần đâu, binh khí giá trị mấy ngàn vạn, người này tùy tay để cho Diệp Thạch mang đi, thổ hào đến mức không thể thổ hào nữa.
Nghĩ đến Mộ Thần nói sáu ngàn vạn, Phú Nguyên Bảo nhịn không được có chút hồ nghi hỏi: “Diệp đồng học, ngươi muốn sáu ngàn vạn làm gì?”
Diệp Thạch hơi hơi híp mắt, nói: “Không có quan hệ với ngươi, ngươi đừng hỏi nhiều.”
Phú Nguyên Bảo nhìn sắc mặt Diệp Thạch khó coi, tuy rằng trong lòng hồ nghi, nhưng cũng không có hỏi tiếp.
… …
“Nghe nói chưa? Diệp Thạch hôm nay bán một kiện binh khí tam cấp, bán được ba trăm tám mươi vạn.”
“Nghe rồi nghe rồi, binh khí kia là Mộ Thần đem bảy mươi vạn nguyên thạch mua, kết quả Mộ Thần chữa trị minh văn trên binh khí, binh khí kia đã được bán giá ba trăm tám mươi vạn, nghe nói, vốn nó có thể bán ra giá rất cao, chỉ là có một đạo sưchen vào, Diệp Thạch tên kia đầu lại đơn giản, ba trăm tám mươi vạn liền thành giao.”
“Không thể tưởng được minh văn dễ kiếm tiền như vậy!”
“Không phải là minh văn dễ kiếm tiền, mà là Mộ Thần biết kiếm tiền, những minh văn sư khác không có bản lĩnh như Mộ Thần.”
“Nghe nói, binh khí đã chữa trị tốt trên tay Mộ Thần không chỉ cómột kiện này, toàn bộ bán đi hẳn là có thể kiếm hai, ba ngàn vạn.”
“Mộ Thần này thật đúng là một cái túitiền.”
“… …”
Diệp Dung cúi đầu, từ lần trước bị Mộ Thần không lưu tình cự tuyệt, ảo tưởng của Diệp Dung với Mộ Thần, tất cả liền chuyển hóa thành nồng đậm hận ý.
Giao dịch lần này, Diệp Tầm vốn chỉ muốn đòi Diệp Thạch hai ngàn vạn, sau khi Diệp Dung biết, cảm thấy Diệp Tầm quá không phóng khoáng, kêu Diệp Tầm đem giá tăng lên tới sáu ngàn vạn.
Diệp Tầm do dự một chút, liền tiếp thu ý kiến của nàng.
Diệp Dung híp mắt, một kiện binh khí đã được ba trăm tám mươi vạn, Mộ Thần biết kiếm tiền như vậy, nàng ra giá sáu ngàn vạn, tựa hồ vẫn ít một chút a!
… …
Chỗ ở lâm thời của Diệp Tầm.
“Quyển sách này, chính là đồ vật của tình nhân mẫu phụ Diệp Thạch sao?” Uông Lệ hỏi.
Diệp Tầm gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
Uông Lệ nhìn Diệp Tầm đồ vật trên tay, ánh mắt nóng rực.
“Sáu ngàn vạn, Diệp Thạch tiểu bạch nhãn lang này sẽ đáp ứng sao?” Diệp Tầm nhịn không được nói thầm.
Diệp Tầm dù sao cũng là từ địa phương nhỏ tới, thời điểm Diệp Hách còn sống, Diệp gia một năm thu vào cũng mới chỉ một, hai trăm vạn nguyên thạch, cho nên, Diệp Tầm tuy rằng muốn hố Diệp Thạch, nhưng mà ra giá chỉ có hai ngàn vạn, thời điểm Diệp Dung đề nghị giao dịch sáu ngàn vạn, Diệp Tầm tuy rằng đáp ứng, nhưng luôn có chút do dự.
“Hắn sẽ đáp ứng, Dung nhi viết thư nói, Mộ Thần đang giúp Diệp Thạch kiếm tiền, Mộ Thần người này thật biết kiếm tiền, tùy tiện vẽ minh văn binh khí một phen, liền bán được mấy trăm vạn, chúng ta ra giá sáu ngàn vạn, tựa hồ còn có chút thấp a.” Uông Lệ tràn đầy tin tưởng nói.
Nghĩ đến lập tức có thể có sáu ngàn vạn nguyên thạch vào tay, Uông Lệ liền kích động ngủ đều ngủ không ngon.
Nghĩ đến Mộ Thần, Diệp Tầm nhịn không được có chút buồn bực, một đứa con rể ưu tú đến mức tận cùng như vậy, lại tiện nghi cho dã chủng Diệp Thạch kia.
Nếu Diệp Dung có thể câu dẫn được Mộ Thần, có một con rể có thể kiếm tiền như thế, hắn lo gì không có nguyên thạch xài.
“Mộ Thần đối với Diệp Thạch, thật đúng là châm tâm a!” Diệp Tầm không cam lòng mà nói.
Uông Lệ sắc mặt có chút khó coi: “Đúng vậy!”
“Đáng tiếc Dung nhi không bản lĩnh.” Diệp Tầm bất mãn nói.
Uông Lệ hơi hơi đổi sắc mặt, nhìn quyển sách trên tay Diệp Tầm, dời đi đề tài khác hỏi: “Quyển sách này không phải là vật báu vô giá đi?”
Phụ thân kia của Diệp Thạch hình như lai lịch bất phàm, vạn nhất sách này là vật báu vô giá gì đó, vậy chẳng phải là tiện nghi cho tên hỗn đản Diệp Thạch này sao.
“Sẽ không, người nọ cùng tiện nhân kia chỉ là sương sớm tình duyên, có thể để lại cho hắn thứ gì tốt chứ.” Diệp Tầm không cho là đúng.
Trên thực tế, Diệp Tầm đã sớm tìm người kiểm tra qua quyển sách này, chỉ là, hắn đã hỏi qua rất nhiều người, lại không có người nhìn ra trong quyển sách này viết cái gì.
Diệp Tầm tìm người đều là thực lực không cao không thấp, thực lực rất cao, Diệp Tầm lại không dám đưa cho người ta nhìn, vạn nhất sách này thật sự là vật báu vô giá, đối phương nói không chừng sẽ giết người cướp của.
“Bất kể thế nào, ngươi sao chép một phần đi, vạn nhất là đồ vật hữu dụng thì sao.” Uông Lệ đề nghị nói.
Diệp Tầm cau mày, nói: “Ngươi làm như ta không nghĩ qua vậy, chỉ là chữ trong quyển sách này không biết là dùng cái gì vẽ thành, căn bản vô pháp sao chép.”
Uông Lệ trừng lớn mắt, không kìm lòng nổi hô một tiếng.
Sách này cư nhiên vô pháp sao chép, không chừng thật sự là vật báu vô giá gì đó, nói như vậy, thật sự là tiện nghi cho Diệp Thạch.
Uông Lệ như có điều suy nghĩ mà nói: “Dù sao Diệp Thạch cũng không biết phụ thân hắn lưu lại là sách gì, hay là, ngươi tìm một quyển sách khác thay thế đi.”
Diệp Tầm nhíu mày, nói: “Cái này đến lúc đó rồi nói sau.” Tên Mộ Thần kia, nghe nói rất khôn khéo, muốn gạt Diệp Thạch thì dễ dàng, nhưng muốn gạt Mộ Thần thì không đơn giản.