Sau khi Mộ Thần không lưu tình hạ lệnh trục khách, vài đệ tử trước đó bị đuổi giết liền kết bạn với nhau ly khai.
“Minh sư tỷ, không biết trong nhẫn của cái tên bát tinh võ linh có bảo vật gì không… Kỳ thật, chúng ta cũng ra lực…” Nhưng Mộ Thần cái gì cũng không có phân cho bọn họ! Một tứ cấp võ sư tên Phan Võ bất mãn oán giận nói với Minh Phi Phi.
Phan Võ không cam lòng cắn chặt răng, nguyên bản hắn là muốn tới bí cảnh để đào bảo, nào biết, mới ngày đầu tiên liền gặp được cái tên sát thần Ân Tung nọ, đồ vật bảo mệnh trên người đã bị tiêu hao bảy tám phần, hùng tâm tráng chí của Phan Võ khi vừa tiến vào bí cảnh cũng bị mai một bảy tám phần.
Minh Phi Phi cười lạnh một tiếng, đôi mắt lạnh như băng nhìn Phan Võ, “May mắn là ngươi không đem lời này nói trước mặt Mộ Thần, nếu không thì ngươi đã chết rồi, nói không chừng, mọi người còn phải chết chung với ngươi ấy.”
Phan Võ sửng sốt một chút, sắc mặt trắng bệch hỏi: “Minh sư tỷ, ngươi nói là, Mộ Thần có thể sẽ động thủ giết chúng ta?”
Minh Phi Phi híp mắt, sắc mặt thản nhiên, “Vì sao lại không?”
Đệ tử hằng năm chết ở trong bí cảnh rất nhiều, những đệ tử đó có chút người là bị yêu thú hoặc là cấm chế bên trong bí cảnh gây thương tích, nhưng càng nhiều người là chết ở trong tay người một nhà.
Tu luyện giả vì tu luyện, chuyện giết người đoạt bảo là chuyện rất bình thường.
Vừa rồi Mộ Thần tựa hồ đã động sát khí, nhưng mà có thể là bởi vì đang bảo trì hình tượng tốt trước mặt Diệp Thạch, cho nên không hề động thủ.
Nếu như vừa rồi tên Phan Võ kia nói ra chuyện phân chia kích thích Mộ Thần, không chừng Mộ Thần thật sự sẽ động thủ.
Mộ Thần hẳn là rất muốn giết đám người bọn hắn đi? Dù sao, tên đồ tể kia không đến hai mươi tuổi đã là bát tinh võ linh, thiên tư tất nhiên là không tồi, chắc chắn là hắn rất được Không Sát yêu thích. Nếu như Không Sát biết được hắn chết ở trên tay Mộ Thần cùng Diệp Thạch, hai người bọn hắn hẳn là sẽ có một chút phiền toái.
Cũng may, Mộ Thần người này còn không có mất hết nhân tính, thả bọn họ ly khai.
Diệp Thạch tình căn thâm chủng đối với Mộ Thần, nếu Mộ Thần thật sự đem bọn họ giết hết, Diệp Thạch khẳng định cũng sẽ giấu diếm thay Mộ Thần.
“Có thể nhặt về được một cái mạng đã là rất may mắn rồi, đừng suy nghĩ nhiều quá.” Minh Phi Phi ảm đạm nói.
Sắc mặt Phan Võ đổi đổi, lúc trước đệ tử Thánh Tinh chết ở trên tay tên đồ tể kia có hơn mười người, tử trạng của những người đó đều rất khủng bố! Nhớ tới những đồng môn chết rồi, Phan Võ không khỏi có vài phần thỏ tử hồ bi.
“Không nghĩ tới nhanh như vậy Diệp Thạch đã là tứ cấp trận pháp sư.” Mễ Thanh Nhi đi cùng với Tạ Đan Yên, nói thầm.
Tạ Đan Yên gật gật đầu, nói: “Ừ, đúng là không nghĩ tới.”
Mộ Thần đã đủ nghịch thiên rồi, Diệp Thạch tuy rằng thiếu một chút so với Mộ Thần, nhưng mà hai người kia, lại là một đôi.
“Bên trong thạch thất thứ hai là một bộ công pháp trong Dạ minh châu, Diệp Thạch nghiên cứu cái trận pháp thứ ba lâu như vậy mà cũng không nghiên cứu ra cái kết quả gì, trận pháp khó khăn có nghĩa là bên trong trận pháp có bảo vật gì đó rất trân quý, vậy đồ vật trong cái thạch thất thứ ba hẳn là rất bất phàm!”
Tạ Đan Yên cười khổ một chút, “Không quản là cái gì, nó cũng không quan hệ với chúng ta.”
“Cũng đúng! Tên Diệp Thạch này lại chuẩn bị phát đạt!” Trên mặt Mễ Thanh Nhi lộ ra vài phần hâm mộ.
Tạ Đan Yên cười khổ, nói: “Đi nhanh đi, có thời gian hâm mộ người khác thì còn không bằng đi tìm cơ duyên của chúng ta.”
Mễ Thanh Nhi gật đầu, “Đan Yên, ngươi nói đúng!”
… …
“Vừa rồi Lam Nhược Phong cũng có ở đó?” Mộ Thần bỗng nhiên nhìn chằm chằm Diệp Thạch, mở miệng hỏi.
Diệp Thạch gật đầu, hơi có chút chột dạ, vội vàng giải thích: “Đúng thế! Nhưng ta không có quan hệ với hắn, ta vốn không muốn cứu hắn, chỉ là hắn lại xen lẫn bên trong đám người kia, không hiểu như thế nào, ta liền thuận tay cứu hắn.”
Diệp Thạch gãi đầu, nhịn không được mà uể oải, hắn vẫn luôn muốn tìm cơ hội xử lý Lam Nhược Phong, không nghĩ tới dưới nhân duyên lại cư nhiên cứu người này một mạng.
Mộ Thần cúi đầu suy nghĩ, hắn nhìn ra, Diệp Thạch đối với việc cứu Lam Nhược Phong tràn ngập phản cảm, nhưng mà bởi vì trùng hợp hoặc là bởi vì số mệnh mà Lam Nhược Phong lại vì có Diệp Thạch cứu mà còn sống, trong nguyên tác Diệp Thạch đã cứu Lam Nhược Phong rất nhiều lần.
“Người này không phải là người tốt gì đâu.” Mộ Thần trầm mặc một hồi, mở miệng nói.
Diệp Thạch vội vàng gật đầu, “Ngươi nói đúng, vốn là tên điên kia căn bản không phát hiện ra ta, ta cũng không muốn quản, nhưng mà Lam Nhược Phong bỗng nhiên lại kêu ta cứu mạng, sau đó lại có rất nhiều người đều kêu ta cứu mạng…” Diệp Thạch nói xong lời cuối cùng thì có chút buồn rầu, thanh âm càng ngày càng thấp.
“Hắn không phải là kêu ngươi cứu mạng! Hắn là muốn mạng của ngươi!” Mộ Thần ôm hai tay lạnh lùng nói.
Diệp Thạch gật đầu đồng ý, “Ta biết!” Tình huống lúc ấy thật sự rất nguy hiểm.
“Được rồi, không cần nghĩ về tên rác rưởi đó, ngươi về sau tận lực cách hắn xa một chút là được.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch gật gật đầu.
Trong mắt Mộ Thần hiện lên sắc lạnh, thời điểm Lam Nhược Phong đi khỏi thạch bích, hắn đã tại trên người Lam Nhược Phong hạ Minh dẫn hương.
Loại hương này đối với con người mà nói thì vô sắc vô vị, cũng không có bất cứ tác dụng gì, nhưng mà nó lại có thể hấp dẫn cao cấp yêu thú! Mộ Thần rất ngạc nhiên, hiện giờ ánh sáng nhân vật chính của tên Lam Nhược Phong kia rất mỏng manh như vậy, nó có thể giúp hắn tránh được một kiếp này hay không?
“Mộ Thần, ngươi tới đây xem thử trận pháp này đi, ta đã thử rất nhiều phương pháp cũng mở không ra.” Diệp Thạch chỉ vào trận pháp trên vách tường, nói.
Mộ Thần nghe vậy thì đi tới trước trận pháp nghiên cứu.
Diệp Thạch đem trận pháp thư lấy ra, đem huyết tích ở tại trên trang sách.
“Vừa rồi có rất nhiều người, ta cũng không dám mở ra trận pháp thư nhìn.” Diệp Thạch thè lưỡi nói.
Mộ Thần nhăn mày, nhìn chằm chằm Diệp Thạch, ôn hòa nói: “Ngươi làm đúng, bất quá ngươi cũng có thể mở ra trận pháp thư nhìn, nhưng mà sau đó ngươi phải đem người nhìn thấy đều giết hết! Bọn họ đều không phải là đối thủ của ngươi.”
Sắc mặt Diệp Thạch đổi đổi, dời đề tài, nói: “Ta mới vừa phá hai cái trận pháp, hình như đã lĩnh ngộ được vài điều, hẳn là có thể đọc thêm được hai trang.”
Trận pháp thư trên tay Diệp Thạch rất kỳ quái, chỉ có thể đọc một chút, nếu như mạnh mẽ lĩnh ngộ trận pháp thuật quá mức cao thâm thì sẽ bị phản phệ.
Mộ Thần đánh giá Diệp Thạch một phen, khẽ thở dài, ý vị sâu sa nói: “Thạch Đầu, đây là một thế giới người ăn thịt người, ngươi đừng quá thiện lương.”
“Ta biết rồi.” Diệp Thạch kiên trì nói.
“Bên trong thạch thất này có cái gì?” Mộ Thần dời đi đề tài, hỏi.
Thấy Mộ Thần không nhiều lời trên vấn đề giết người nữa, Diệp Thạch nhất thời thở ra một hơi, “Là hai mươi bốn viên Dạ minh châu, tổ hợp lại là một bộ công pháp.” Diệp Thạch từ trong nhẫn không gian lấy ra một viên Dạ minh châu, triển lãm một chút.
Mộ Thần gật đầu, “Thứ này không tồi, đồ vật bên trong cái thạch thất này hẳn là càng quý giá hơn.”
Diệp thang gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Lam Nhược Phong chạy rất nhanh tại trên sườn núi, tuy rằng đã từ trên tay Ân Tung chạy thoát, nhưng mà lúc trước hắn bị Ân Tung đuổi giết đã bị thương, bởi vì bảo mệnh mà lúc trước hắn đã mạnh mẽ đem thương thế áp xuống, bây giờ áp như thế nào cũng áp không nổi.
“Nhược Phong!” Một giọng nói quen thuộc truyền đến.
Lam Nhược Phong nhìn thấy có hai người đi tới thì sắc mặt nhăn nhó một chút, Trang Du cư nhiên đi cùng Lục Nghiêu? Nhìn qua thì bộ dáng hai người đúng là rất có ăn ý.
“Ngươi sao lại đi cùng Lục Nghiêu?” Lam Nhược Phong nhìn Trang Du, nhịn không được mà mở miệng trách cứ.
Một tên quái vật của Minh Nguyệt giết hại nhiều người Thánh Tinh học viện bọn họ như vậy, người nọ còn muốn đem bọn họ một lưới bắt hết đấy! Nhưng Trang Du cư nhiên đi cùng Lục Nghiêu?
Trang Du hơi chột dạ cúi đầu, có chút do dự nói: “Chúng ta chỉ vừa vặn gặp được.”
“Lam thiếu, ngươi cũng thật là chật vật nha!” Lục Nghiêu khinh thường nhìn Lam Nhược Phong, nói.
Nhìn thấy sự khinh miệt trên mặt Lục Nghiêu, Lam Nhược Phong cảm thấy tâm như là bị người ta hung hăng đâm một nhát. Mộ Thần đã khinh thường hắn, tên Lục Nghiêu này cũng đồng dạng khinh thường hắn. Bọn họ đều đem hắn thành rác rưởi!
Sắc mặt Lam Nhược Phong âm trầm, Trang Du đánh giá Lam Nhược Phong một phen, lo lắng hỏi: “Nhược Phong, ngươi sao lại biến thành như vậy, gặp phải yêu thú sao?”
Lam Nhược Phong liếc mắt nhìn Lục Nghiêu một cái, trong mắt hiện lên vài phần điên cuồng, “Yêu thú? Không gặp được! Nhưng mà lại gặp được một tên bát tinh võ linh!”
“Bát tinh võ linh? Nhược Phong, ngươi không phải là nhìn nhầm rồi? Ngươi gặp được chính là một bát tinh võ sư, mà không phải bát tinh võ linh đi!” Trang Du nghiêng đầu cười nói.
Lam Nhược Phong nhìn nụ cười trên mặt Trang Du, sắc mặt nhăn nhó lại, bây giờ hắn làm gì có tâm tư nói giỡn với Trang Du.
“Đúng thật là một bát tinh võ linh, người nọ rất hung tàn, lại có tu luyện hóa huyết đại pháp, người này giết không ít đệ tử Thánh Tinh chúng ta, hắn muốn đem chúng ta một lưới bắt hết!” Thời điểm tên đồ tể kia chuẩn bị giết đám bọn hắn đã từng tuyên bố, muốn cho đệ tử Thánh Tinh học viện một người cũng ra không được!
Trang Du nhìn Lam Nhược Phong, mở to mắt hỏi: “Nhược Phong, ngươi không phải là bị ma chướng đi? Nếu thực sự có một người lợi hại như vậy, vậy ngươi làm thế nào tránh thoát được?”
“Người nọ bị Mộ Thần cùng Diệp Thạch liên thủ giết!” Lam Nhược Phong gắt gao nhìn chằm chằm Lục Nghiêu nói.
Nghe được lời Lam Nhược Phong nói, Lục Nghiêu đầy hưng trí nhướng mày, sắc mặt như thường.
Lam Nhược Phong thấy sắc mặt thong dong của Lục Nghiêu thì nhịn không được mà nhíu mày, Lam Nhược Phong vốn tưởng rằng khi Lục Nghiêu nghe thấy tin người nọ chết thì sẽ kinh ngạc một chút, không nghĩ tới Lục Nghiêu cư nhiên bình tĩnh như thế.
Sắc mặt Lục Nghiêu như thường, nhưng trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn.
Đã chết rồi? Trong tiềm thức, Lục Nghiêu luôn hy vọng cái tên sư huynh này của mình chết đi. Hai người luôn luôn tranh đấu, quan hệ xưa nay kỳ thật cũng không tốt lắm.
Nhưng mà, thực lực của Ân Tung mạnh hơn hắn rất nhiều, hắn nếu như chết ở trên tay Mộ Thần cùng Diệp Thạch, vậy hai người Mộ Thần cùng Diệp Thạch kia cường hãn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn. Khó đối phó!
Trang Du nhìn Lam Nhược Phong, trong ánh mắt lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
“Nhược Phong, Mộ Thần chỉ là một nhị tinh võ linh, Diệp Thạch cũng chỉ là nhất tinh, nếu thật sự là như ngươi nói người nọ là bát tinh võ linh, vậy hai người kia liên thủ cũng không thể là đối thủ của đối phương!” Chênh lệch quá lớn!
Trang Du đồng tình, thương hại nhìn Lam Nhược Phong. Lam Nhược Phong nhịn không được mà cười khổ trong lòng, hắn lúc này tại trong mắt Trang Du chính là một tên điên bị kích thích quá độ, chỉ biết hồ ngôn loạn ngữ đi?!
Lục Nghiêu híp mắt nhìn Lam Nhược Phong, hỏi: “Ngươi nói ngươi được Mộ Thần cùng Diệp Thạch cứu? Vậy bọn hắn hiện tại ở đâu?”
Lam Nhược Phong nguyên bản không muốn nhiều lời thêm với Lục Nghiêu, nhưng mà bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, mở miệng trả lời: “Bọn họ hiện tại đang ở Vân Thanh sơn. Bọn họ đã mở ra được một cái bảo khố của trận pháp tông sư, đạt được không ít chỗ tốt, trong đó có một bộ công pháp trong hai mươi bốn viên Dạ minh châu, thập phần trân quý.”
“Nhẫn không gian của tên đồ tể kia cũng tới tay hai người kia, liền tính kế tiếp hai người kia cái gì cũng không làm thì hẳn là cũng đã thu hoạch xa xỉ.”
“Lúc chúng ta rời đi thì tựa hồ là bọn họ đang muốn mở ra cái trận pháp thứ ba. Nếu bọn họ thật sự mở ra được, vậy không biết có thể đạt được cái thứ gì nghịch thiên không nữa.”
Trang Du nghe mà ngạc nhiên, trên mặt Lục Nghiêu cũng hiện lên vài phần ghen tị.
Lục Nghiêu híp mắt, Lam Nhược Phong ngay từ đầu căn bản không muốn để ý tới hắn, hiện tại lại bày ra một bộ biết sẽ nói hết, người này là muốn mượn đao giết người sao?
Nhẫn không gian của Ân Tung cư nhiên rơi xuống trên tay Mộ Thần? Đồ vật khác thì không sao, chỉ là nếu hóa huyết đại pháp của ma đạo truyền thừa mà hắn đạt được bị thất lạc thì sẽ phiền toái.
“Minh sư tỷ, không biết trong nhẫn của cái tên bát tinh võ linh có bảo vật gì không… Kỳ thật, chúng ta cũng ra lực…” Nhưng Mộ Thần cái gì cũng không có phân cho bọn họ! Một tứ cấp võ sư tên Phan Võ bất mãn oán giận nói với Minh Phi Phi.
Phan Võ không cam lòng cắn chặt răng, nguyên bản hắn là muốn tới bí cảnh để đào bảo, nào biết, mới ngày đầu tiên liền gặp được cái tên sát thần Ân Tung nọ, đồ vật bảo mệnh trên người đã bị tiêu hao bảy tám phần, hùng tâm tráng chí của Phan Võ khi vừa tiến vào bí cảnh cũng bị mai một bảy tám phần.
Minh Phi Phi cười lạnh một tiếng, đôi mắt lạnh như băng nhìn Phan Võ, “May mắn là ngươi không đem lời này nói trước mặt Mộ Thần, nếu không thì ngươi đã chết rồi, nói không chừng, mọi người còn phải chết chung với ngươi ấy.”
Phan Võ sửng sốt một chút, sắc mặt trắng bệch hỏi: “Minh sư tỷ, ngươi nói là, Mộ Thần có thể sẽ động thủ giết chúng ta?”
Minh Phi Phi híp mắt, sắc mặt thản nhiên, “Vì sao lại không?”
Đệ tử hằng năm chết ở trong bí cảnh rất nhiều, những đệ tử đó có chút người là bị yêu thú hoặc là cấm chế bên trong bí cảnh gây thương tích, nhưng càng nhiều người là chết ở trong tay người một nhà.
Tu luyện giả vì tu luyện, chuyện giết người đoạt bảo là chuyện rất bình thường.
Vừa rồi Mộ Thần tựa hồ đã động sát khí, nhưng mà có thể là bởi vì đang bảo trì hình tượng tốt trước mặt Diệp Thạch, cho nên không hề động thủ.
Nếu như vừa rồi tên Phan Võ kia nói ra chuyện phân chia kích thích Mộ Thần, không chừng Mộ Thần thật sự sẽ động thủ.
Mộ Thần hẳn là rất muốn giết đám người bọn hắn đi? Dù sao, tên đồ tể kia không đến hai mươi tuổi đã là bát tinh võ linh, thiên tư tất nhiên là không tồi, chắc chắn là hắn rất được Không Sát yêu thích. Nếu như Không Sát biết được hắn chết ở trên tay Mộ Thần cùng Diệp Thạch, hai người bọn hắn hẳn là sẽ có một chút phiền toái.
Cũng may, Mộ Thần người này còn không có mất hết nhân tính, thả bọn họ ly khai.
Diệp Thạch tình căn thâm chủng đối với Mộ Thần, nếu Mộ Thần thật sự đem bọn họ giết hết, Diệp Thạch khẳng định cũng sẽ giấu diếm thay Mộ Thần.
“Có thể nhặt về được một cái mạng đã là rất may mắn rồi, đừng suy nghĩ nhiều quá.” Minh Phi Phi ảm đạm nói.
Sắc mặt Phan Võ đổi đổi, lúc trước đệ tử Thánh Tinh chết ở trên tay tên đồ tể kia có hơn mười người, tử trạng của những người đó đều rất khủng bố! Nhớ tới những đồng môn chết rồi, Phan Võ không khỏi có vài phần thỏ tử hồ bi.
“Không nghĩ tới nhanh như vậy Diệp Thạch đã là tứ cấp trận pháp sư.” Mễ Thanh Nhi đi cùng với Tạ Đan Yên, nói thầm.
Tạ Đan Yên gật gật đầu, nói: “Ừ, đúng là không nghĩ tới.”
Mộ Thần đã đủ nghịch thiên rồi, Diệp Thạch tuy rằng thiếu một chút so với Mộ Thần, nhưng mà hai người kia, lại là một đôi.
“Bên trong thạch thất thứ hai là một bộ công pháp trong Dạ minh châu, Diệp Thạch nghiên cứu cái trận pháp thứ ba lâu như vậy mà cũng không nghiên cứu ra cái kết quả gì, trận pháp khó khăn có nghĩa là bên trong trận pháp có bảo vật gì đó rất trân quý, vậy đồ vật trong cái thạch thất thứ ba hẳn là rất bất phàm!”
Tạ Đan Yên cười khổ một chút, “Không quản là cái gì, nó cũng không quan hệ với chúng ta.”
“Cũng đúng! Tên Diệp Thạch này lại chuẩn bị phát đạt!” Trên mặt Mễ Thanh Nhi lộ ra vài phần hâm mộ.
Tạ Đan Yên cười khổ, nói: “Đi nhanh đi, có thời gian hâm mộ người khác thì còn không bằng đi tìm cơ duyên của chúng ta.”
Mễ Thanh Nhi gật đầu, “Đan Yên, ngươi nói đúng!”
… …
“Vừa rồi Lam Nhược Phong cũng có ở đó?” Mộ Thần bỗng nhiên nhìn chằm chằm Diệp Thạch, mở miệng hỏi.
Diệp Thạch gật đầu, hơi có chút chột dạ, vội vàng giải thích: “Đúng thế! Nhưng ta không có quan hệ với hắn, ta vốn không muốn cứu hắn, chỉ là hắn lại xen lẫn bên trong đám người kia, không hiểu như thế nào, ta liền thuận tay cứu hắn.”
Diệp Thạch gãi đầu, nhịn không được mà uể oải, hắn vẫn luôn muốn tìm cơ hội xử lý Lam Nhược Phong, không nghĩ tới dưới nhân duyên lại cư nhiên cứu người này một mạng.
Mộ Thần cúi đầu suy nghĩ, hắn nhìn ra, Diệp Thạch đối với việc cứu Lam Nhược Phong tràn ngập phản cảm, nhưng mà bởi vì trùng hợp hoặc là bởi vì số mệnh mà Lam Nhược Phong lại vì có Diệp Thạch cứu mà còn sống, trong nguyên tác Diệp Thạch đã cứu Lam Nhược Phong rất nhiều lần.
“Người này không phải là người tốt gì đâu.” Mộ Thần trầm mặc một hồi, mở miệng nói.
Diệp Thạch vội vàng gật đầu, “Ngươi nói đúng, vốn là tên điên kia căn bản không phát hiện ra ta, ta cũng không muốn quản, nhưng mà Lam Nhược Phong bỗng nhiên lại kêu ta cứu mạng, sau đó lại có rất nhiều người đều kêu ta cứu mạng…” Diệp Thạch nói xong lời cuối cùng thì có chút buồn rầu, thanh âm càng ngày càng thấp.
“Hắn không phải là kêu ngươi cứu mạng! Hắn là muốn mạng của ngươi!” Mộ Thần ôm hai tay lạnh lùng nói.
Diệp Thạch gật đầu đồng ý, “Ta biết!” Tình huống lúc ấy thật sự rất nguy hiểm.
“Được rồi, không cần nghĩ về tên rác rưởi đó, ngươi về sau tận lực cách hắn xa một chút là được.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch gật gật đầu.
Trong mắt Mộ Thần hiện lên sắc lạnh, thời điểm Lam Nhược Phong đi khỏi thạch bích, hắn đã tại trên người Lam Nhược Phong hạ Minh dẫn hương.
Loại hương này đối với con người mà nói thì vô sắc vô vị, cũng không có bất cứ tác dụng gì, nhưng mà nó lại có thể hấp dẫn cao cấp yêu thú! Mộ Thần rất ngạc nhiên, hiện giờ ánh sáng nhân vật chính của tên Lam Nhược Phong kia rất mỏng manh như vậy, nó có thể giúp hắn tránh được một kiếp này hay không?
“Mộ Thần, ngươi tới đây xem thử trận pháp này đi, ta đã thử rất nhiều phương pháp cũng mở không ra.” Diệp Thạch chỉ vào trận pháp trên vách tường, nói.
Mộ Thần nghe vậy thì đi tới trước trận pháp nghiên cứu.
Diệp Thạch đem trận pháp thư lấy ra, đem huyết tích ở tại trên trang sách.
“Vừa rồi có rất nhiều người, ta cũng không dám mở ra trận pháp thư nhìn.” Diệp Thạch thè lưỡi nói.
Mộ Thần nhăn mày, nhìn chằm chằm Diệp Thạch, ôn hòa nói: “Ngươi làm đúng, bất quá ngươi cũng có thể mở ra trận pháp thư nhìn, nhưng mà sau đó ngươi phải đem người nhìn thấy đều giết hết! Bọn họ đều không phải là đối thủ của ngươi.”
Sắc mặt Diệp Thạch đổi đổi, dời đề tài, nói: “Ta mới vừa phá hai cái trận pháp, hình như đã lĩnh ngộ được vài điều, hẳn là có thể đọc thêm được hai trang.”
Trận pháp thư trên tay Diệp Thạch rất kỳ quái, chỉ có thể đọc một chút, nếu như mạnh mẽ lĩnh ngộ trận pháp thuật quá mức cao thâm thì sẽ bị phản phệ.
Mộ Thần đánh giá Diệp Thạch một phen, khẽ thở dài, ý vị sâu sa nói: “Thạch Đầu, đây là một thế giới người ăn thịt người, ngươi đừng quá thiện lương.”
“Ta biết rồi.” Diệp Thạch kiên trì nói.
“Bên trong thạch thất này có cái gì?” Mộ Thần dời đi đề tài, hỏi.
Thấy Mộ Thần không nhiều lời trên vấn đề giết người nữa, Diệp Thạch nhất thời thở ra một hơi, “Là hai mươi bốn viên Dạ minh châu, tổ hợp lại là một bộ công pháp.” Diệp Thạch từ trong nhẫn không gian lấy ra một viên Dạ minh châu, triển lãm một chút.
Mộ Thần gật đầu, “Thứ này không tồi, đồ vật bên trong cái thạch thất này hẳn là càng quý giá hơn.”
Diệp thang gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Lam Nhược Phong chạy rất nhanh tại trên sườn núi, tuy rằng đã từ trên tay Ân Tung chạy thoát, nhưng mà lúc trước hắn bị Ân Tung đuổi giết đã bị thương, bởi vì bảo mệnh mà lúc trước hắn đã mạnh mẽ đem thương thế áp xuống, bây giờ áp như thế nào cũng áp không nổi.
“Nhược Phong!” Một giọng nói quen thuộc truyền đến.
Lam Nhược Phong nhìn thấy có hai người đi tới thì sắc mặt nhăn nhó một chút, Trang Du cư nhiên đi cùng Lục Nghiêu? Nhìn qua thì bộ dáng hai người đúng là rất có ăn ý.
“Ngươi sao lại đi cùng Lục Nghiêu?” Lam Nhược Phong nhìn Trang Du, nhịn không được mà mở miệng trách cứ.
Một tên quái vật của Minh Nguyệt giết hại nhiều người Thánh Tinh học viện bọn họ như vậy, người nọ còn muốn đem bọn họ một lưới bắt hết đấy! Nhưng Trang Du cư nhiên đi cùng Lục Nghiêu?
Trang Du hơi chột dạ cúi đầu, có chút do dự nói: “Chúng ta chỉ vừa vặn gặp được.”
“Lam thiếu, ngươi cũng thật là chật vật nha!” Lục Nghiêu khinh thường nhìn Lam Nhược Phong, nói.
Nhìn thấy sự khinh miệt trên mặt Lục Nghiêu, Lam Nhược Phong cảm thấy tâm như là bị người ta hung hăng đâm một nhát. Mộ Thần đã khinh thường hắn, tên Lục Nghiêu này cũng đồng dạng khinh thường hắn. Bọn họ đều đem hắn thành rác rưởi!
Sắc mặt Lam Nhược Phong âm trầm, Trang Du đánh giá Lam Nhược Phong một phen, lo lắng hỏi: “Nhược Phong, ngươi sao lại biến thành như vậy, gặp phải yêu thú sao?”
Lam Nhược Phong liếc mắt nhìn Lục Nghiêu một cái, trong mắt hiện lên vài phần điên cuồng, “Yêu thú? Không gặp được! Nhưng mà lại gặp được một tên bát tinh võ linh!”
“Bát tinh võ linh? Nhược Phong, ngươi không phải là nhìn nhầm rồi? Ngươi gặp được chính là một bát tinh võ sư, mà không phải bát tinh võ linh đi!” Trang Du nghiêng đầu cười nói.
Lam Nhược Phong nhìn nụ cười trên mặt Trang Du, sắc mặt nhăn nhó lại, bây giờ hắn làm gì có tâm tư nói giỡn với Trang Du.
“Đúng thật là một bát tinh võ linh, người nọ rất hung tàn, lại có tu luyện hóa huyết đại pháp, người này giết không ít đệ tử Thánh Tinh chúng ta, hắn muốn đem chúng ta một lưới bắt hết!” Thời điểm tên đồ tể kia chuẩn bị giết đám bọn hắn đã từng tuyên bố, muốn cho đệ tử Thánh Tinh học viện một người cũng ra không được!
Trang Du nhìn Lam Nhược Phong, mở to mắt hỏi: “Nhược Phong, ngươi không phải là bị ma chướng đi? Nếu thực sự có một người lợi hại như vậy, vậy ngươi làm thế nào tránh thoát được?”
“Người nọ bị Mộ Thần cùng Diệp Thạch liên thủ giết!” Lam Nhược Phong gắt gao nhìn chằm chằm Lục Nghiêu nói.
Nghe được lời Lam Nhược Phong nói, Lục Nghiêu đầy hưng trí nhướng mày, sắc mặt như thường.
Lam Nhược Phong thấy sắc mặt thong dong của Lục Nghiêu thì nhịn không được mà nhíu mày, Lam Nhược Phong vốn tưởng rằng khi Lục Nghiêu nghe thấy tin người nọ chết thì sẽ kinh ngạc một chút, không nghĩ tới Lục Nghiêu cư nhiên bình tĩnh như thế.
Sắc mặt Lục Nghiêu như thường, nhưng trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn.
Đã chết rồi? Trong tiềm thức, Lục Nghiêu luôn hy vọng cái tên sư huynh này của mình chết đi. Hai người luôn luôn tranh đấu, quan hệ xưa nay kỳ thật cũng không tốt lắm.
Nhưng mà, thực lực của Ân Tung mạnh hơn hắn rất nhiều, hắn nếu như chết ở trên tay Mộ Thần cùng Diệp Thạch, vậy hai người Mộ Thần cùng Diệp Thạch kia cường hãn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn. Khó đối phó!
Trang Du nhìn Lam Nhược Phong, trong ánh mắt lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
“Nhược Phong, Mộ Thần chỉ là một nhị tinh võ linh, Diệp Thạch cũng chỉ là nhất tinh, nếu thật sự là như ngươi nói người nọ là bát tinh võ linh, vậy hai người kia liên thủ cũng không thể là đối thủ của đối phương!” Chênh lệch quá lớn!
Trang Du đồng tình, thương hại nhìn Lam Nhược Phong. Lam Nhược Phong nhịn không được mà cười khổ trong lòng, hắn lúc này tại trong mắt Trang Du chính là một tên điên bị kích thích quá độ, chỉ biết hồ ngôn loạn ngữ đi?!
Lục Nghiêu híp mắt nhìn Lam Nhược Phong, hỏi: “Ngươi nói ngươi được Mộ Thần cùng Diệp Thạch cứu? Vậy bọn hắn hiện tại ở đâu?”
Lam Nhược Phong nguyên bản không muốn nhiều lời thêm với Lục Nghiêu, nhưng mà bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, mở miệng trả lời: “Bọn họ hiện tại đang ở Vân Thanh sơn. Bọn họ đã mở ra được một cái bảo khố của trận pháp tông sư, đạt được không ít chỗ tốt, trong đó có một bộ công pháp trong hai mươi bốn viên Dạ minh châu, thập phần trân quý.”
“Nhẫn không gian của tên đồ tể kia cũng tới tay hai người kia, liền tính kế tiếp hai người kia cái gì cũng không làm thì hẳn là cũng đã thu hoạch xa xỉ.”
“Lúc chúng ta rời đi thì tựa hồ là bọn họ đang muốn mở ra cái trận pháp thứ ba. Nếu bọn họ thật sự mở ra được, vậy không biết có thể đạt được cái thứ gì nghịch thiên không nữa.”
Trang Du nghe mà ngạc nhiên, trên mặt Lục Nghiêu cũng hiện lên vài phần ghen tị.
Lục Nghiêu híp mắt, Lam Nhược Phong ngay từ đầu căn bản không muốn để ý tới hắn, hiện tại lại bày ra một bộ biết sẽ nói hết, người này là muốn mượn đao giết người sao?
Nhẫn không gian của Ân Tung cư nhiên rơi xuống trên tay Mộ Thần? Đồ vật khác thì không sao, chỉ là nếu hóa huyết đại pháp của ma đạo truyền thừa mà hắn đạt được bị thất lạc thì sẽ phiền toái.