Phòng tuyến Huyền Phong đế quốc.
Diệp Thạch đi dạo phòng tuyến, những tu luyện giả thấy được liền sôi nổi cung kính hành lễ về phía Diệp Thạch.
Chỉ ngắn ngủn vài ngày, Diệp Thạch mang theo Thôn Thiên Phong mấy lần đánh đuổi yêu thú, dễ dàng treo cổ mấy chục con yêu thú vương cấp, giết ra uy danh hiển hách.
Kỳ thật không chỉ có người các đế quốc khác lo rằng thực lực Diệp Thạch với Mộ Thần không tốt, mà ngay cả những người đóng ở biên cảnh Huyền Phong đế quốc cũng đồng dạng lo lắng.
Diệp Thạch dùng thực lực cường đại đánh mất đi sự nghi ngờ của mọi người.
Diệp Thạch suất lĩnh Thôn Thiên Phong đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, khiến tất cả mọi người đều vui lòng phục tùng.
“Thạch Đầu, hiện tại đệcó uy vọng rất caođó!” Tân Như Ca cười nói.
“Thật hả?” Diệp Thạch mở to mắt hỏi.
Tân Như Ca gật đầu, “Đương nhiên rồi.Đệ không phát hiện ra ánh mắt mọi người nhìn đệ đều mang theo sùng kính sao?”
Diệp Thạch nghiêng đầu tò mò hỏi: “Tỷ thấy, uy vọng của đệ cao, hay là uy vọng của Mộ Thần cao hơn?”
“Hẳn là của đệ.” Tân Như Ca nghĩ nghĩ rồi trả lời.
Nếu phải nói giữa Mộ Thần và Diệp Thạch ai lợi hại hơn, thì chỉ sợ chính là Mộ Thần, bởi vì Mộ Thần tinh thông cả phù chú, trận pháp, đan dược. Đừng nhìn Diệp Thạch đánh vui vẻ ở tiền tuyến, nếu mà không có Mộ Thần luyện chế phù chú, Diệp Thạch làm sao có thể lấy phù chú lục cấp ném mà không tiếc được!
Thế nhưng, tên Mộ Thần này thoạt nhìn yếu đuối, lại bởi vì hắn rất ít khi ra tay, nên người phía trên đều biết hắn rất lợi hại, còn người phía dưới lại cảm thấy Diệp Thạch giết ở tuyến đầu cứu mọi người thì lợi hại hơn.
Tân Như Ca híp mắt, lúc trước nàng còn nghe thấy vài tên tán tu không hiểu chuyện nói rằng Mộ Thần là tiểu bạch kiểm mà Diệp Thạch nuôi.
Diệp Thạch đưa mắt nhìn trận pháp khổng lồ đang được bố trí, mãn nguyện nói: “Chiếu theo tiến độ như vậy, qua ba ngày nữa là hẳn có thể hoàn thành.”
Tân Như Ca gật đầu lên tiếng: “Ừ.”
Tân Như Ca nhìn trận pháp kéo dài ngàn dặm, trong mắt hiện lên vài tràng cảnh, đã có một bộ phận trận pháp có thể sử dụng, đích thật là phi thường lợi hại, nếu như trận pháp này được bố trí xong, thực khó tưởng tượng là có thể lợi hại đến trình độ gì.
Diệp Thạch nhìn trận pháp khổng lồ, khóe miệng cong lên, “Đúng là người nhiều thìlực lượng lớn.”
Tân Như Ca gật đầu đồng ý: “Chính xác!” Tuy Mộ thần là thiên tài, nhưng có một số việc phải cần mọi người đồng tâm hiệp lực mới được.
“Mộ Thần nói là Lôi Thành đã giúp hắn không ít.” Ánh mắt Diệp Thạch lóe sáng nói.
Tân Như Ca cười khổ, năm đó Lôi Thành tâm tâm niệm niệm muốn Mộ Thần đồng ý tiến vào luyện khí viện, kết quả, tuy rằng Mộ Thần không có tiến vào luyện khí viện, nhưng luyện khí thuật lại im hơi lặng tiếng tiến vào lục cấp.
Năm đó Mộ Thần đối với luyện khí thuật dốt đặc cán mai, làm cho Lôi Thành thập phần thất vọng, hiện giờ trận pháp thuật của Mộ Thần quá tốt, lại khiến cho Lôi Thành chịu đả kích thật sâu.
“Rốt cuộc thì luyện khí thuật của Mộ Thần đâu ra vậy?” Tân Như Ca nhướng mày hỏi.
“Năm đó lúc bị nhốt trong bí cảnh, bởi vì quá rãnh nên Mộ Thần thử học.” Diệp Thạch thản nhiên trả lời.
Tân Như Ca: “…” Năm đó ở bên ngoài bí cảnh có một đống võ hoàng mà Mộ Thần lại còn có thể rãnh rỗi nhàm chán đến vậy, đúng là lợi hại.
“Sau đó thì gặp được Mạc Phong tiền bối, luyện khí thuật của Mạc Phong tiền bối vô cùng tốt, chỉ điểm Mộ Thần không ít.” Diệp Thạch kể lại.
Tân Như Ca cười miễn cưỡng, nói: “Các đệ có vận khí không tồi.”
Diệp Thạch gật đầu: “Đúng là vậy!”
“Diệp thiếu, ở phía Đông Nam có rất nhiều yêu thú đang hướng lại đây.” Một tu sĩ vội vàng chạy tới thông báo.
Diệp Thạch nghe vậy thì biến sắc, nhanh chóng chạy tới địa điểm xảy ra chuyện.
… …
Lúc Diệp Thạch chạy tới thì Mộ Thần đã đến.
Một đoàn lửa màu xanh không ngừng từ trong thân thể Mộ Thần toát ra, những yêu thú đón đầu giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, bị ngọn lửa thiêu thành tro tàn.
Con trước ngã xuống, con sau tiến lên, thậm chí yêu thú ngay tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, trong giây lát đã bị ngọn lửa thiêu đốt thành hư vô.
Ngọn lửa màu xanh chiếu rọi dưới bầu trời, dưới ánh lửa chiếu rọi, vẻ mặt Mộ Thần dị thường yêu dị.
Mộ Thần độc lập đứng trong gió, ngọn gió thổi sợi tóc Mộ Thần nhẹ bay, thân ảnh Mộ Thần trong gió thoạt nhìn có chút đơn bạc gầy yếu.
Nhưng mà, chính là một khối thân thể không tính là cường tráng như vầy lại ngăn cản nổi ngàn vạn yêu thú.
Yêu thú chết đi càng ngày càng nhiều, yêu thú không ngừng bị yêu thú đằng sau đẩy lên phía trước, đối mặt với ngọn lửa quỷ dị, chúng nó rốt cục cũng bắt đầu kích động lui về phía sau.
Yêu thú triều mạnh mẽ xông tới, tới nhanh, đi cũng nhanh.
Sau khi thú triều thối lui, ở chiến trường chỉ còn lại một mảnh thi thể yêu thú bị đốt trọi.
Mộ Thần nhìn yêu thú triều đã thối lui, thản nhiên híp mắt, sắc mặt lạnh nhạt như nước.
Mộ Thần xoay thân lại, thản nhiên nói với vài tu luyện giả đang trợn mắt há mồm bên cạnh: “Đi quét tước chiến trường đi.”
Chiến trường im lặng một mảnh, một đám tu luyện giả đều bị Mộ Thần ra tay như sấm rền gió cuốn doạ cứng người.
Sắc mặt Mộ Thần như thường ly khai chiến trường, mọi người lăng lăng nhìn theo bóng dáng Mộ Thần rời đi.
Cho tới nay, ấn tượng mà Mộ Thần cho mọi người đều chính là một ‘nhân viên hậu cần’ cường đại. Mọi người đều cho là Mộ Thần am hiểu luyện đan, am hiểu chế phù, thậm chí am hiểu luyện khí, nhưng lại không am hiểu chiến đấu.
Mộ Thần kỳ thật là được Diệp Thạch bảo hộ! Có rất nhiều người tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại chấp nhận điểm này.
Nhưng mà, một màn ngày hôm nay lại triệt để đảo điên ấn tượng của mọi người đối với Mộ Thần.
Một đám tu luyện giả nhìn theo bóng dáng Mộ Thần, cái bóng dáng này lúc trước ở trong mắt mọi người có chút mỏng manh, giờ phút này lại trở nên dị thường cao lớn.
Tân Như Ca lăng lăng nhìn Mộ Thần, lẩm bẩm: “Mộ Thần thật đúng là lợi hại!”
Diệp Thạch có chút khó hiểu nhìn Tân Như Ca, hỏi: “Mộ Thần vẫn luôn rất lợi hại mà! Tỷ không biết sao?”
Tân Như Ca cứng họng một chút, rồi cười ha ha nói: “Hiện tại mới biết.”
Tân Như Ca cúi đầu, trong khoảng thời gian này Mộ Thần cả ngày tránh trong phòng không ra khỏi cửa, không bước khỏi cổng, nàng cũng sắp quên là Mộ Thần này kỳ thật là một tên tâm ngoan thủ lạt, giết người không thấy máu.
Gần đây Mộ Thần vẫn luôn rất an tĩnh, sao giờ lại đột nhiên ra tay?
Chẳng lẽ Mộ Thần nghe nói tới lời đồn hắn là tiểu bạch kiểm bị Diệp Thạch bảo hộ?
Diệp Thạch nghiêng đầu đánh giá Tân Như Ca, hỏi: “Sư tỷ, tỷ đang suy nghĩ gì thế?”
Tân Như Ca lắc đầu nói: “Không có gì, không có gì.”
Diệp Thạch nhìn một mảnh thi thể, lắc đầu nói: “Tuy Mộ Thần dùng dị hỏa công kích rất cường đại, nhưng mà tính phá hư quá lớn, mấy thứ da lông hay huyết nhục yêu thú đều không dùng được nữa, cũng may yêu hạch trân quý nhất không bị thiêu mất.”
Biểu tình Tân Như Ca co rúm lại, thầm nghĩ, hơn hai mươi tờ phù chú lục cấp mà ngươi cũng tùy tiện cho, bây giờ lại đi lo lắng cái gì mà da lông huyết nhục không dùng được, có phải là có chút lẫn lộn đầu đuôi rồi không!
Tân Như Ca nhìn thi thể đầy đất rồi nói: “Nhóm yêu thú lần này có vẻ mạnh hơn mấy nhóm trước một tí.”
Diệp thang gật đầu: “Đúng thế.”
“Hy vọng trận pháp có thể mau chóng bố trí xong, nếu không thì chỉ sợ ngăn không được thú triều.” Tân Như Ca lo lắng nói.
Diệp Thạch híp mắt nói: “Nhanh thôi.”
… …
Mộ Thần đi vào biệt viện của mình, Lôi Thành dò hỏi: “Mộ thiếu, tình huống bên ngoài thế nào rồi?Rất không tốt sao?”
“Đã giải quyết xong rồi.” Mộ Thần không để ý nói.
Lôi Thành sửng sốt một chút, lập tức nói: “Kỳ thật thì ở bên ngoài có Diệp thiếu, ngài không ra taycũng không xảy ra vấn đề.”
Mộ Thần nói: “Như vậy cũng không sai, nhưng cũng không thể đặt hết tất cả mọi chuyện trên ngườiThạch Đầu được!” Nếu hắn lại còn không ra tay, ai cũng sẽ coi hắn thành tiểu bạch kiểm bị người bảo hộ mất.
“Mộ thiếu, ngài đối với Diệp thiếu thật tốt!” Lôi Thành cười nói.
Mộ Thần cười: “Thật à? Diệp Thạch đối với ta cũng rấttốt.Đúng rồi, còn thiếu bao nhiêutrận kỳ nữa?”
Sắc mặt Lôi Thành lập tức nghiêm túc lên, đáp: “Còn thiếu một trăm tám mươi cây.”
Mộ Thần gật đầu: “Phải nắm chặt thời gian một chút, nhóm yêu thú ngày hôm nay tựa hồ lợi hại hơn mấy ngày hôm trước, cứ như vậy thì sớm muộn gì sẽ bùng nổ thú triều quy mô lớn.”
Sắc mặt Lôi Thành biến đổi, lúc trước có tới mấy chục con yêu thú vương cấp, nếu không phải là Mộ Thần với Diệp Thạch có thủ đoạn kinh người thì phòng tuyến đã sớm đã bị công phá.
“Lôi tiền bối, tiền bối đã là võ linh cửu tinh đỉnh phong rồi, còn chưa nếm thử đột phá sao?” Mộ Thần đột nhiên hỏi một câu.
Lôi Thành xấu hổ cười: “Tư chất của ta so với Mộ thiếu ngài thì kém quá xa, ta đã từng thử đột phá, nhưng lại bị thất bại.”
Võ linh cửu tinh đỉnh phong nhìn như kém võ vương không xa, nhưng trên thực tế thì lại cách nhau khá xa, có tới chín thành võ linh cửu tinh một đời đều sẽ dừng ở giai đoạn này, chỉ có một thành đột phá thành võ vương.
Đột phá võ linh cửu tinh thất bại một lần, nếu muốn đột phá tiếp thì khó khăn sẽ nhân thêm.
“Viên Phá Vương Đan này ta tặng tiền bối.” Mộ Thần tùy tay ném bình đan dược cho Lôi Thành.
Lôi Thành sửng sốt tiếp lấy, sau đó có chút xấu hổ nói: “Điều này làm sao được?”
“Lôi tiền bối không cần phải khách khí, tình huống trước mắt ngài cũng biết mà, nếu ngài đột phá võ vương thì sẽ là trợ giúp lớn cho tiền tuyến.” Mộ Thần thản nhiên nói.
Trên thực tế, ảnh hưởng của chiến lực một võ vương đối với trận chiến cũng không lớn, nhưng mà, Lôi Thành chính là luyện khí sư! Nếu như hắn trở thành võ vương thì luyện khí thuật cũng sẽ nâng cao.
“Như vậy, ta từ chối thì bất kính.” Sắc mặt Lôi Thành nghiêm túc nói.
Mộ Thần nói: “Tiền bối nhanh đi dùng đan dược trước đi, việc luyện chế trận kỳ để ta cũng được.”
Lôi Thành gật đầu: “Được.”
Tân Như Ca đi vào luyện khí thất, lại chỉ có thấy mình Mộ Thần, “Mộ Thần, Lôi tiền bối đâu rồi?”
“Ông ấy đang thử đột phá võ linh.” Mộ Thần nói.
“Sao lại đột nhiên nghĩ đến việc thử đột phá võ linh?” Tân Như Ca kinh ngạc hỏi.
Mộ Thần không để ý nói: “Đệđưa choông ấy một viên Phá Vương Đan.”
Tân Như Ca gật đầu, “Thì ra là như vậy! Đệ cũngđủ hào phóng nhỉ.”
Mộ Thần không cho là đúng: “Mọi người đều sinh sống chung một đế quốc, lý ra nên đồng tâm hiệp lực mới phải.Tân sư tỷ, tỷ nói cho những võ linh cửu tinh bên ngoài là, chỉ cần có linh thảo Phá Vương Đan thì có thể tới chỗ đệ đổi lấy đan dược.”
Tân Như Ca sửng sốt: “Đệ cũng quá hào phóng rồi.”
Mộ Thần không để tâm, cười nói: “Võ vương trong Huyền Phong đế quốc quá ít đi.”
Tân Như Ca nghe vậy thì cười khổ: “Đúng là vậy!”
Võ vương của những quốc gia khác ít nhất cũng có tới mấy trăm, mà Huyền Phong đế quốc bọn họ cộng thêm những võ vương lánh đời không ra, tính toán đâu ra đấy thì cũng chỉ mới hai mươi, chênh lệch quá lớn.
Một trận nguyên khí dao động truyền đến, sắc mặt Tân Như Ca vui vẻ, “Mộ Thần, hình như Lôi tiền bối đang thăng cấp.”
Mộ Thần gật đầu.
Vài canh giờ sau, Lôi Thành thuận lợi thăng cấp thành võ vương. Lôi Thành thăng cấp khiến cho phòng tuyến Huyền Phong đế quốc có thêm một viên đại tướng, sự tin tưởng của tu sĩ tiền tuyến càng mạnh hơn vài phần.
Diệp Thạch đi dạo phòng tuyến, những tu luyện giả thấy được liền sôi nổi cung kính hành lễ về phía Diệp Thạch.
Chỉ ngắn ngủn vài ngày, Diệp Thạch mang theo Thôn Thiên Phong mấy lần đánh đuổi yêu thú, dễ dàng treo cổ mấy chục con yêu thú vương cấp, giết ra uy danh hiển hách.
Kỳ thật không chỉ có người các đế quốc khác lo rằng thực lực Diệp Thạch với Mộ Thần không tốt, mà ngay cả những người đóng ở biên cảnh Huyền Phong đế quốc cũng đồng dạng lo lắng.
Diệp Thạch dùng thực lực cường đại đánh mất đi sự nghi ngờ của mọi người.
Diệp Thạch suất lĩnh Thôn Thiên Phong đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, khiến tất cả mọi người đều vui lòng phục tùng.
“Thạch Đầu, hiện tại đệcó uy vọng rất caođó!” Tân Như Ca cười nói.
“Thật hả?” Diệp Thạch mở to mắt hỏi.
Tân Như Ca gật đầu, “Đương nhiên rồi.Đệ không phát hiện ra ánh mắt mọi người nhìn đệ đều mang theo sùng kính sao?”
Diệp Thạch nghiêng đầu tò mò hỏi: “Tỷ thấy, uy vọng của đệ cao, hay là uy vọng của Mộ Thần cao hơn?”
“Hẳn là của đệ.” Tân Như Ca nghĩ nghĩ rồi trả lời.
Nếu phải nói giữa Mộ Thần và Diệp Thạch ai lợi hại hơn, thì chỉ sợ chính là Mộ Thần, bởi vì Mộ Thần tinh thông cả phù chú, trận pháp, đan dược. Đừng nhìn Diệp Thạch đánh vui vẻ ở tiền tuyến, nếu mà không có Mộ Thần luyện chế phù chú, Diệp Thạch làm sao có thể lấy phù chú lục cấp ném mà không tiếc được!
Thế nhưng, tên Mộ Thần này thoạt nhìn yếu đuối, lại bởi vì hắn rất ít khi ra tay, nên người phía trên đều biết hắn rất lợi hại, còn người phía dưới lại cảm thấy Diệp Thạch giết ở tuyến đầu cứu mọi người thì lợi hại hơn.
Tân Như Ca híp mắt, lúc trước nàng còn nghe thấy vài tên tán tu không hiểu chuyện nói rằng Mộ Thần là tiểu bạch kiểm mà Diệp Thạch nuôi.
Diệp Thạch đưa mắt nhìn trận pháp khổng lồ đang được bố trí, mãn nguyện nói: “Chiếu theo tiến độ như vậy, qua ba ngày nữa là hẳn có thể hoàn thành.”
Tân Như Ca gật đầu lên tiếng: “Ừ.”
Tân Như Ca nhìn trận pháp kéo dài ngàn dặm, trong mắt hiện lên vài tràng cảnh, đã có một bộ phận trận pháp có thể sử dụng, đích thật là phi thường lợi hại, nếu như trận pháp này được bố trí xong, thực khó tưởng tượng là có thể lợi hại đến trình độ gì.
Diệp Thạch nhìn trận pháp khổng lồ, khóe miệng cong lên, “Đúng là người nhiều thìlực lượng lớn.”
Tân Như Ca gật đầu đồng ý: “Chính xác!” Tuy Mộ thần là thiên tài, nhưng có một số việc phải cần mọi người đồng tâm hiệp lực mới được.
“Mộ Thần nói là Lôi Thành đã giúp hắn không ít.” Ánh mắt Diệp Thạch lóe sáng nói.
Tân Như Ca cười khổ, năm đó Lôi Thành tâm tâm niệm niệm muốn Mộ Thần đồng ý tiến vào luyện khí viện, kết quả, tuy rằng Mộ Thần không có tiến vào luyện khí viện, nhưng luyện khí thuật lại im hơi lặng tiếng tiến vào lục cấp.
Năm đó Mộ Thần đối với luyện khí thuật dốt đặc cán mai, làm cho Lôi Thành thập phần thất vọng, hiện giờ trận pháp thuật của Mộ Thần quá tốt, lại khiến cho Lôi Thành chịu đả kích thật sâu.
“Rốt cuộc thì luyện khí thuật của Mộ Thần đâu ra vậy?” Tân Như Ca nhướng mày hỏi.
“Năm đó lúc bị nhốt trong bí cảnh, bởi vì quá rãnh nên Mộ Thần thử học.” Diệp Thạch thản nhiên trả lời.
Tân Như Ca: “…” Năm đó ở bên ngoài bí cảnh có một đống võ hoàng mà Mộ Thần lại còn có thể rãnh rỗi nhàm chán đến vậy, đúng là lợi hại.
“Sau đó thì gặp được Mạc Phong tiền bối, luyện khí thuật của Mạc Phong tiền bối vô cùng tốt, chỉ điểm Mộ Thần không ít.” Diệp Thạch kể lại.
Tân Như Ca cười miễn cưỡng, nói: “Các đệ có vận khí không tồi.”
Diệp Thạch gật đầu: “Đúng là vậy!”
“Diệp thiếu, ở phía Đông Nam có rất nhiều yêu thú đang hướng lại đây.” Một tu sĩ vội vàng chạy tới thông báo.
Diệp Thạch nghe vậy thì biến sắc, nhanh chóng chạy tới địa điểm xảy ra chuyện.
… …
Lúc Diệp Thạch chạy tới thì Mộ Thần đã đến.
Một đoàn lửa màu xanh không ngừng từ trong thân thể Mộ Thần toát ra, những yêu thú đón đầu giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, bị ngọn lửa thiêu thành tro tàn.
Con trước ngã xuống, con sau tiến lên, thậm chí yêu thú ngay tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, trong giây lát đã bị ngọn lửa thiêu đốt thành hư vô.
Ngọn lửa màu xanh chiếu rọi dưới bầu trời, dưới ánh lửa chiếu rọi, vẻ mặt Mộ Thần dị thường yêu dị.
Mộ Thần độc lập đứng trong gió, ngọn gió thổi sợi tóc Mộ Thần nhẹ bay, thân ảnh Mộ Thần trong gió thoạt nhìn có chút đơn bạc gầy yếu.
Nhưng mà, chính là một khối thân thể không tính là cường tráng như vầy lại ngăn cản nổi ngàn vạn yêu thú.
Yêu thú chết đi càng ngày càng nhiều, yêu thú không ngừng bị yêu thú đằng sau đẩy lên phía trước, đối mặt với ngọn lửa quỷ dị, chúng nó rốt cục cũng bắt đầu kích động lui về phía sau.
Yêu thú triều mạnh mẽ xông tới, tới nhanh, đi cũng nhanh.
Sau khi thú triều thối lui, ở chiến trường chỉ còn lại một mảnh thi thể yêu thú bị đốt trọi.
Mộ Thần nhìn yêu thú triều đã thối lui, thản nhiên híp mắt, sắc mặt lạnh nhạt như nước.
Mộ Thần xoay thân lại, thản nhiên nói với vài tu luyện giả đang trợn mắt há mồm bên cạnh: “Đi quét tước chiến trường đi.”
Chiến trường im lặng một mảnh, một đám tu luyện giả đều bị Mộ Thần ra tay như sấm rền gió cuốn doạ cứng người.
Sắc mặt Mộ Thần như thường ly khai chiến trường, mọi người lăng lăng nhìn theo bóng dáng Mộ Thần rời đi.
Cho tới nay, ấn tượng mà Mộ Thần cho mọi người đều chính là một ‘nhân viên hậu cần’ cường đại. Mọi người đều cho là Mộ Thần am hiểu luyện đan, am hiểu chế phù, thậm chí am hiểu luyện khí, nhưng lại không am hiểu chiến đấu.
Mộ Thần kỳ thật là được Diệp Thạch bảo hộ! Có rất nhiều người tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại chấp nhận điểm này.
Nhưng mà, một màn ngày hôm nay lại triệt để đảo điên ấn tượng của mọi người đối với Mộ Thần.
Một đám tu luyện giả nhìn theo bóng dáng Mộ Thần, cái bóng dáng này lúc trước ở trong mắt mọi người có chút mỏng manh, giờ phút này lại trở nên dị thường cao lớn.
Tân Như Ca lăng lăng nhìn Mộ Thần, lẩm bẩm: “Mộ Thần thật đúng là lợi hại!”
Diệp Thạch có chút khó hiểu nhìn Tân Như Ca, hỏi: “Mộ Thần vẫn luôn rất lợi hại mà! Tỷ không biết sao?”
Tân Như Ca cứng họng một chút, rồi cười ha ha nói: “Hiện tại mới biết.”
Tân Như Ca cúi đầu, trong khoảng thời gian này Mộ Thần cả ngày tránh trong phòng không ra khỏi cửa, không bước khỏi cổng, nàng cũng sắp quên là Mộ Thần này kỳ thật là một tên tâm ngoan thủ lạt, giết người không thấy máu.
Gần đây Mộ Thần vẫn luôn rất an tĩnh, sao giờ lại đột nhiên ra tay?
Chẳng lẽ Mộ Thần nghe nói tới lời đồn hắn là tiểu bạch kiểm bị Diệp Thạch bảo hộ?
Diệp Thạch nghiêng đầu đánh giá Tân Như Ca, hỏi: “Sư tỷ, tỷ đang suy nghĩ gì thế?”
Tân Như Ca lắc đầu nói: “Không có gì, không có gì.”
Diệp Thạch nhìn một mảnh thi thể, lắc đầu nói: “Tuy Mộ Thần dùng dị hỏa công kích rất cường đại, nhưng mà tính phá hư quá lớn, mấy thứ da lông hay huyết nhục yêu thú đều không dùng được nữa, cũng may yêu hạch trân quý nhất không bị thiêu mất.”
Biểu tình Tân Như Ca co rúm lại, thầm nghĩ, hơn hai mươi tờ phù chú lục cấp mà ngươi cũng tùy tiện cho, bây giờ lại đi lo lắng cái gì mà da lông huyết nhục không dùng được, có phải là có chút lẫn lộn đầu đuôi rồi không!
Tân Như Ca nhìn thi thể đầy đất rồi nói: “Nhóm yêu thú lần này có vẻ mạnh hơn mấy nhóm trước một tí.”
Diệp thang gật đầu: “Đúng thế.”
“Hy vọng trận pháp có thể mau chóng bố trí xong, nếu không thì chỉ sợ ngăn không được thú triều.” Tân Như Ca lo lắng nói.
Diệp Thạch híp mắt nói: “Nhanh thôi.”
… …
Mộ Thần đi vào biệt viện của mình, Lôi Thành dò hỏi: “Mộ thiếu, tình huống bên ngoài thế nào rồi?Rất không tốt sao?”
“Đã giải quyết xong rồi.” Mộ Thần không để ý nói.
Lôi Thành sửng sốt một chút, lập tức nói: “Kỳ thật thì ở bên ngoài có Diệp thiếu, ngài không ra taycũng không xảy ra vấn đề.”
Mộ Thần nói: “Như vậy cũng không sai, nhưng cũng không thể đặt hết tất cả mọi chuyện trên ngườiThạch Đầu được!” Nếu hắn lại còn không ra tay, ai cũng sẽ coi hắn thành tiểu bạch kiểm bị người bảo hộ mất.
“Mộ thiếu, ngài đối với Diệp thiếu thật tốt!” Lôi Thành cười nói.
Mộ Thần cười: “Thật à? Diệp Thạch đối với ta cũng rấttốt.Đúng rồi, còn thiếu bao nhiêutrận kỳ nữa?”
Sắc mặt Lôi Thành lập tức nghiêm túc lên, đáp: “Còn thiếu một trăm tám mươi cây.”
Mộ Thần gật đầu: “Phải nắm chặt thời gian một chút, nhóm yêu thú ngày hôm nay tựa hồ lợi hại hơn mấy ngày hôm trước, cứ như vậy thì sớm muộn gì sẽ bùng nổ thú triều quy mô lớn.”
Sắc mặt Lôi Thành biến đổi, lúc trước có tới mấy chục con yêu thú vương cấp, nếu không phải là Mộ Thần với Diệp Thạch có thủ đoạn kinh người thì phòng tuyến đã sớm đã bị công phá.
“Lôi tiền bối, tiền bối đã là võ linh cửu tinh đỉnh phong rồi, còn chưa nếm thử đột phá sao?” Mộ Thần đột nhiên hỏi một câu.
Lôi Thành xấu hổ cười: “Tư chất của ta so với Mộ thiếu ngài thì kém quá xa, ta đã từng thử đột phá, nhưng lại bị thất bại.”
Võ linh cửu tinh đỉnh phong nhìn như kém võ vương không xa, nhưng trên thực tế thì lại cách nhau khá xa, có tới chín thành võ linh cửu tinh một đời đều sẽ dừng ở giai đoạn này, chỉ có một thành đột phá thành võ vương.
Đột phá võ linh cửu tinh thất bại một lần, nếu muốn đột phá tiếp thì khó khăn sẽ nhân thêm.
“Viên Phá Vương Đan này ta tặng tiền bối.” Mộ Thần tùy tay ném bình đan dược cho Lôi Thành.
Lôi Thành sửng sốt tiếp lấy, sau đó có chút xấu hổ nói: “Điều này làm sao được?”
“Lôi tiền bối không cần phải khách khí, tình huống trước mắt ngài cũng biết mà, nếu ngài đột phá võ vương thì sẽ là trợ giúp lớn cho tiền tuyến.” Mộ Thần thản nhiên nói.
Trên thực tế, ảnh hưởng của chiến lực một võ vương đối với trận chiến cũng không lớn, nhưng mà, Lôi Thành chính là luyện khí sư! Nếu như hắn trở thành võ vương thì luyện khí thuật cũng sẽ nâng cao.
“Như vậy, ta từ chối thì bất kính.” Sắc mặt Lôi Thành nghiêm túc nói.
Mộ Thần nói: “Tiền bối nhanh đi dùng đan dược trước đi, việc luyện chế trận kỳ để ta cũng được.”
Lôi Thành gật đầu: “Được.”
Tân Như Ca đi vào luyện khí thất, lại chỉ có thấy mình Mộ Thần, “Mộ Thần, Lôi tiền bối đâu rồi?”
“Ông ấy đang thử đột phá võ linh.” Mộ Thần nói.
“Sao lại đột nhiên nghĩ đến việc thử đột phá võ linh?” Tân Như Ca kinh ngạc hỏi.
Mộ Thần không để ý nói: “Đệđưa choông ấy một viên Phá Vương Đan.”
Tân Như Ca gật đầu, “Thì ra là như vậy! Đệ cũngđủ hào phóng nhỉ.”
Mộ Thần không cho là đúng: “Mọi người đều sinh sống chung một đế quốc, lý ra nên đồng tâm hiệp lực mới phải.Tân sư tỷ, tỷ nói cho những võ linh cửu tinh bên ngoài là, chỉ cần có linh thảo Phá Vương Đan thì có thể tới chỗ đệ đổi lấy đan dược.”
Tân Như Ca sửng sốt: “Đệ cũng quá hào phóng rồi.”
Mộ Thần không để tâm, cười nói: “Võ vương trong Huyền Phong đế quốc quá ít đi.”
Tân Như Ca nghe vậy thì cười khổ: “Đúng là vậy!”
Võ vương của những quốc gia khác ít nhất cũng có tới mấy trăm, mà Huyền Phong đế quốc bọn họ cộng thêm những võ vương lánh đời không ra, tính toán đâu ra đấy thì cũng chỉ mới hai mươi, chênh lệch quá lớn.
Một trận nguyên khí dao động truyền đến, sắc mặt Tân Như Ca vui vẻ, “Mộ Thần, hình như Lôi tiền bối đang thăng cấp.”
Mộ Thần gật đầu.
Vài canh giờ sau, Lôi Thành thuận lợi thăng cấp thành võ vương. Lôi Thành thăng cấp khiến cho phòng tuyến Huyền Phong đế quốc có thêm một viên đại tướng, sự tin tưởng của tu sĩ tiền tuyến càng mạnh hơn vài phần.