“Nhìn đủ chưa? Xinh đẹp lắm sao?” Diệp Thạch chống cằm, dùng ngữ khí bình thản hỏi Mộ Thần.
Mộ Thần rút đầu về, đưa mắt nhìn Diệp Thạch, cười làm lành, “Không có gì được cả, ta chỉ tùy tiện nhìn thôi.”
Diệp Thạch từ cửa sổ nhìn xuống, liếc Mộ Thần một cái, nói: “Trang Du đang ngồi ở dưới đó, nếu như ngươi đau lòng thì có thể gọi hắn lên.”
Mộ Thần cười nói: “Ta không có đau lòng.”
Diệp Thạch khẽ hừ một tiếng, “Khẩu thị tâm phi!”
Đêm qua Diệp Thạch đã trăn trở rất nhiều, lăn qua lộn lại suy nghĩ, cuối cùng xác định, việc Mộ Thần tặng thẻ khách quý cho mình là không có ý tốt, chỉ là còn chưa xác định Mộ Thần rốt cuộc có mục đích gì, Diệp Thạch quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.
Mộ Thần nói với Diệp Thạch: “Đúng rồi, ta có thứ này tặng cho em.”
“Cái gì vậy?” Diệp Thạch hỏi Mộ Thần.
Mộ Thần lấy một cái bánh ngọt từ trong nhẫn không gian ra đưa cho Diệp Thạch: “Cho em.”
Khi bánh ngọt được lấy ra, một mùi hương ngọt ngào liền tràn ngập cả phòng, Diệp Thạch tò mò mở to mắt nhìn cái bánh ngọt có tạo hình tinh xảo này, trong mắt tỏa ra loại ánh sáng khác thường.
“Đây là điểm tâm mà ta ngẫu nhiên biết được trong sách cổ, ta gọi nó bánh ngọt, đây là thứ ta tự làm đấy.” Mộ Thần ân cần nói với Diệp Thạch.
Đôi mắt Diệp Thạch thẳng tắp nhìn Mộ Thần, trong đôi mắt lộ ra một cỗ khát vọng và một loại ánh mắt nói không rõ.
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Thạch cũng không nói lời nào, chỉ giương đôi mắt to thẳng tắp nhìn chằm chằm Mộ Thần.
Mộ Thần đột nhiên ý thức được cái gì, nhíu mày hỏi: “Em không phải là sợ ta kê đơn đấy chứ?”
Diệp Thạch gật đầu, như trước không nói lời nào. Lúc Diệp Thạch còn ở trong Diệp gia, vài vị di nương mỗi người đều trăm phương ngàn kế muốn hãm hại y, Diệp Thạch từ nhỏ chính là lớn lên từ trong việc ngươi lừa ta gạt.
Khi còn bé Diệp Thạch ngẫu nhiên ăn nhầm một chén canh đã bị hạ dược, kết quả thiếu chút nữa không sống nổi, qua lần đó, Diệp Thạch liền trở nên càng ngày càng cẩn thận, nếu không làm như thế, Diệp Thạch cũng không sống tới hiện tại được.
Mộ Thần run rẩy khóe miệng, thầm nghĩ, mình cũng không đến nỗi không đáng tin chứ?
“Ta ăn cho em xem.” Mộ Thần dùng thìa múc một miếng bánh ngọt, đưa vào miệng.
Diệp Thạch thấy Mộ Thần đã ăn một miếng, liền một phen đoạt lấy thìa, từng ngụm từng ngụm ăn, “Ăn ngon, ăn ngon! Đúng là không tồi…”
Mộ Thần: “…”
Hai má Diệp Thạch phình to, thoạt nhìn như là một con hamster, Mộ Thần nhướng mày nhìn Diệp Thạch ăn.
Bởi vì không tin Mộ Thần thật sự sẽ thích mình, Diệp Thạch đơn giản ‘lành làm gáo vỡ làm muôi’, không có một chút ý tứ cố kỵ hình tượng.
Mộ Thần nâng cằm, hứng thú quan sát Diệp Thạch, vươn tay xoa xoa đầu Diệp Thạch, ôn nhu nói: “Chậm một chút, coi chừng nghẹn.”
Tiếp đó, Diệp Thạch liền bị nghẹn, Mộ Thần vỗ vỗ lưng Diệp Thạch, hỏi han: “Không sao chứ?”
Diệp Thạch cúi đầu thầm nghĩ, nếu Mộ Thần lộ ra ánh mắt khinh thường khinh miệt với y, y liền hung hăng trừng lại. Nhưng, bộ dạng này của Mộ Thần lại làm cho Diệp Thạch không biết nên làm thế nào.
Mộ Thần thấy mặt Diệp Thạch ửng đỏ thì cảm thấy rất thú vị.
Diệp Thạch nhìn biểu tình cười như không cười của Mộ Thần, hung dữ trừng Mộ Thần một cái.
Mộ Thần tính tình tốt, cười cười, vẻ mặt bao dung. Diệp Thạch thấy bộ dáng Mộ Thần như vầy, cảm thấy trừng tiếp cũng không tốt lắm.
Biết Diệp Thạch có khẩu vị tốt, Mộ Thần đã cố ý làm bánh ngọt thành 12 tấc, nhưng thấy bộ dáng Diệp Thạch như lộ vẻ còn chưa ăn đủ.
“Ăn ngon không?” Mộ Thần hỏi.
Diệp Thạch gật gật đầu, “Ăn ngon lắm.”
“Em thích ăn thì lần sau ta lại làm cho em nữa.” Mộ Thần mỉm cười nói.
“Thật sự là do ngươi làm?” Diệp Thạch có chút không tin.
Mộ Thần gật đầu, “Đương nhiên, ta đi theo linh đầu bếp nhà ta học xử lý nguyên liệu nấu ăn, ông ấy khen ta học rất nhanh, có thiên phú về linh đầu bếp.”
“Thật á?” Diệp Thạch có chút không tin nói.
“Đương nhiên rồi.” Mộ Thần gật đầu.
Diệp Thạch khó hiểu nhìn Mộ Thần, hỏi: “Nhưng mà sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?”
Mộ Thần lộ ra một nụ cười sáng lạn với Diệp Thạch, “Bởi vì ta thích em.”
Diệp Thạch run run, vẫn là không dám tin tưởng lời nói của Mộ Thần.
Mộ Thần rút đầu về, đưa mắt nhìn Diệp Thạch, cười làm lành, “Không có gì được cả, ta chỉ tùy tiện nhìn thôi.”
Diệp Thạch từ cửa sổ nhìn xuống, liếc Mộ Thần một cái, nói: “Trang Du đang ngồi ở dưới đó, nếu như ngươi đau lòng thì có thể gọi hắn lên.”
Mộ Thần cười nói: “Ta không có đau lòng.”
Diệp Thạch khẽ hừ một tiếng, “Khẩu thị tâm phi!”
Đêm qua Diệp Thạch đã trăn trở rất nhiều, lăn qua lộn lại suy nghĩ, cuối cùng xác định, việc Mộ Thần tặng thẻ khách quý cho mình là không có ý tốt, chỉ là còn chưa xác định Mộ Thần rốt cuộc có mục đích gì, Diệp Thạch quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.
Mộ Thần nói với Diệp Thạch: “Đúng rồi, ta có thứ này tặng cho em.”
“Cái gì vậy?” Diệp Thạch hỏi Mộ Thần.
Mộ Thần lấy một cái bánh ngọt từ trong nhẫn không gian ra đưa cho Diệp Thạch: “Cho em.”
Khi bánh ngọt được lấy ra, một mùi hương ngọt ngào liền tràn ngập cả phòng, Diệp Thạch tò mò mở to mắt nhìn cái bánh ngọt có tạo hình tinh xảo này, trong mắt tỏa ra loại ánh sáng khác thường.
“Đây là điểm tâm mà ta ngẫu nhiên biết được trong sách cổ, ta gọi nó bánh ngọt, đây là thứ ta tự làm đấy.” Mộ Thần ân cần nói với Diệp Thạch.
Đôi mắt Diệp Thạch thẳng tắp nhìn Mộ Thần, trong đôi mắt lộ ra một cỗ khát vọng và một loại ánh mắt nói không rõ.
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Thạch cũng không nói lời nào, chỉ giương đôi mắt to thẳng tắp nhìn chằm chằm Mộ Thần.
Mộ Thần đột nhiên ý thức được cái gì, nhíu mày hỏi: “Em không phải là sợ ta kê đơn đấy chứ?”
Diệp Thạch gật đầu, như trước không nói lời nào. Lúc Diệp Thạch còn ở trong Diệp gia, vài vị di nương mỗi người đều trăm phương ngàn kế muốn hãm hại y, Diệp Thạch từ nhỏ chính là lớn lên từ trong việc ngươi lừa ta gạt.
Khi còn bé Diệp Thạch ngẫu nhiên ăn nhầm một chén canh đã bị hạ dược, kết quả thiếu chút nữa không sống nổi, qua lần đó, Diệp Thạch liền trở nên càng ngày càng cẩn thận, nếu không làm như thế, Diệp Thạch cũng không sống tới hiện tại được.
Mộ Thần run rẩy khóe miệng, thầm nghĩ, mình cũng không đến nỗi không đáng tin chứ?
“Ta ăn cho em xem.” Mộ Thần dùng thìa múc một miếng bánh ngọt, đưa vào miệng.
Diệp Thạch thấy Mộ Thần đã ăn một miếng, liền một phen đoạt lấy thìa, từng ngụm từng ngụm ăn, “Ăn ngon, ăn ngon! Đúng là không tồi…”
Mộ Thần: “…”
Hai má Diệp Thạch phình to, thoạt nhìn như là một con hamster, Mộ Thần nhướng mày nhìn Diệp Thạch ăn.
Bởi vì không tin Mộ Thần thật sự sẽ thích mình, Diệp Thạch đơn giản ‘lành làm gáo vỡ làm muôi’, không có một chút ý tứ cố kỵ hình tượng.
Mộ Thần nâng cằm, hứng thú quan sát Diệp Thạch, vươn tay xoa xoa đầu Diệp Thạch, ôn nhu nói: “Chậm một chút, coi chừng nghẹn.”
Tiếp đó, Diệp Thạch liền bị nghẹn, Mộ Thần vỗ vỗ lưng Diệp Thạch, hỏi han: “Không sao chứ?”
Diệp Thạch cúi đầu thầm nghĩ, nếu Mộ Thần lộ ra ánh mắt khinh thường khinh miệt với y, y liền hung hăng trừng lại. Nhưng, bộ dạng này của Mộ Thần lại làm cho Diệp Thạch không biết nên làm thế nào.
Mộ Thần thấy mặt Diệp Thạch ửng đỏ thì cảm thấy rất thú vị.
Diệp Thạch nhìn biểu tình cười như không cười của Mộ Thần, hung dữ trừng Mộ Thần một cái.
Mộ Thần tính tình tốt, cười cười, vẻ mặt bao dung. Diệp Thạch thấy bộ dáng Mộ Thần như vầy, cảm thấy trừng tiếp cũng không tốt lắm.
Biết Diệp Thạch có khẩu vị tốt, Mộ Thần đã cố ý làm bánh ngọt thành 12 tấc, nhưng thấy bộ dáng Diệp Thạch như lộ vẻ còn chưa ăn đủ.
“Ăn ngon không?” Mộ Thần hỏi.
Diệp Thạch gật gật đầu, “Ăn ngon lắm.”
“Em thích ăn thì lần sau ta lại làm cho em nữa.” Mộ Thần mỉm cười nói.
“Thật sự là do ngươi làm?” Diệp Thạch có chút không tin.
Mộ Thần gật đầu, “Đương nhiên, ta đi theo linh đầu bếp nhà ta học xử lý nguyên liệu nấu ăn, ông ấy khen ta học rất nhanh, có thiên phú về linh đầu bếp.”
“Thật á?” Diệp Thạch có chút không tin nói.
“Đương nhiên rồi.” Mộ Thần gật đầu.
Diệp Thạch khó hiểu nhìn Mộ Thần, hỏi: “Nhưng mà sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?”
Mộ Thần lộ ra một nụ cười sáng lạn với Diệp Thạch, “Bởi vì ta thích em.”
Diệp Thạch run run, vẫn là không dám tin tưởng lời nói của Mộ Thần.