Sự kiện Cao Dương cười to khiến cho phiền toái nhỏ không ngừng, như có vài lão nhân gia sợ tới mức té ngã , dọa choáng váng cũng có hai người, bà bà cách phố dọa rớt răng giả, đem thủy hang của trấn đông Nhị cô gia chấn động, làm cho gia súc của Tiểu Ma Tử ở trấn cuối dọa chạy, làm cho lam điểu đang đẻ trứng của Vương Nhị gia ở trấn tây sợ tới mức đem trứng rụt trở về, cũng may mắn lớn nhất cũng chỉ là dọa choáng váng không hù chết , tóm lại chính là chuyện nhỏ nhiều hơn chuyện lớn không có, Lạc Ly chủ động bồi lễ chữa bệnh từ thiện, cùng với nhân tình nhiều năm dưới mặt mũi, sự kiện tổng không giải quyết được gì, Lạc Ly biết rõ bản tính của sư huynh nhà mình, cũng không cho hắn thấy sắc mặt bao lâu, cho nên mấy ngày này ở chung chính là rất vui vẻ.
Chính là con Tiểu Ban Ban kia, giống như nghiện nhào vào ta , mỗi lần đều bổ nhào vào ta tựa như con cẩu, cái đuôi vung vẩy vui mừng, sau đó ngậm lên ta không biết định tha đi đâu, may có người ở trong phòng phát hiện cứu đi, sau đó lại trở về lần nữa dùng miệng ngậm ta tha đến một góc ngoài hậu viên rồi đào động, cũng không biết là có phải muốn đem ta đi chôn hay không, nhưng khi nó đào động còn chưa có hảo ta lại được cứu đi, mới đầu không biết hành vi của nó, hại ta hắc tuyến tưởng con thú lớn tính tình giống cẩu này sẽ không đem ta trở thành xương cốt ưa thích muốn chôn ta đi? Ta từ sợ hãi ban đầu sau biến thành thói quen, nó trừ bỏ lấy nước miếng rửa mặt cho ta cũng không đối với ta làm chuyện gì, có khi còn có thể bị cắn phá một hai cái động động, nó nếu mạnh mẽ bổ nhào vào ta vẫn là sẽ có chút trầy da.
Ta vờ vẻ mặt càng đáng thương hơn, dưới vẻ mặt âm khí của Lạc Ly, Cao Dương cuối cùng đem Tiểu Ban Ban huấn luyện sẽ không gặp ta liền nhào tới, còn mua một rương quần áo mới bồi ta, hiện tại Tiểu Ban Ban nhìn đến ta cũng chỉ sẽ cọ cọ một chút, hơn nữa cũng sẽ không ngậm, hơn nữa đồ ăn của ta dụ dỗ, hiện tại Tiểu Ban Ban thực nghe ta nói, còn để cho ta nằm úp sấp lên cưỡi trên người nó a. . . . . Hơn một đầu thú lớn làm tọa kỵ, uy phong tử ta , cũng thành công làm Tiểu Sâm cười trộm sắc mặt trở nên vừa kinh ngạc lại hâm mộ, ta thích nha ~ ha ha, hơn nữa lưng Tiểu Ban Ban nằm úp sấp thực thoải mái, thịt thật dày vừa mềm vừa ấm, khi ta thường không có việc gì liền thích ghé vào trên người nó đọc sách, độ thân mật của ngươi và thú thẳng tắp bay lên.
Hôm nay ta đem việc làm xong hảo, lại đi đến thư phòng của Lạc Ly, cầm một quyển sách thảo dược đến hậu viện tìm Tiểu Ban Ban nằm úp sấp phơi nắng, Tiểu Ban Ban lỗ tai giật giật giống như nghe được tiếng bước chân của ta, nó lười biếng mở híp mắt, cũng chậm chậm chuyển thân từ thẳng nằm úp sấp biến thành nằm quấn vòng giống mèo, ý bảo để cho ta nằm vào trong lòng nó, ta liền thành thật không khách khí nằm vào trong đống da lông mềm mại kia, lưng vừa vặn dựa vào thân thể thật lớn của nó, Tiểu Ban Ban xem ta nằm xong đem đầu của nó gác đến trên đùi của ta tiếp tục ngáy ngủ, ta thì thoải mái nằm ngửa đọc sách, cảm giác mềm mại so với sô pha da thật còn muốn thoải mái hơn, còn có trang bị mang nhiệt độ ổn định.
Nhìn kỹ thảo dược bên này có chút cùng Địa Cầu giống nhau, chỉ kém ở màu sắc cùng lớn nhỏ bất đồng, tên cũng khác đi mà thôi, trước toàn bộ không thấy qua chiếm tuyệt đại bộ phận , có hình dạng thiên kì bách quái , công hiệu không thể tưởng tượng , cũng không có thiếu thảo dược ở khoa tâm thần, xem ra y học bên này phát triển phi thường không tệ.
“Tuyết Nhi, sao lại ở bên ngoài hứng gió, không phải nói với ngươi muốn đọc sách liền vào trong phòng sao?”
Không đợi ta lật nhiều vài tờ, Lạc Ly liền hiện thân ở hậu viên, không nói hai lời liền đem ta từ trong lòng Tiểu Ban Ban lấy đi, cũng không để ý Tiểu Ban Ban gầm nhẹ kháng nghị, đem ta ôm lấy liền hướng trong phòng đi đến.
“Trên người Tiểu Ban Ban vừa mềm vừa ấm, chính là cái ấm lô thiên nhiên, kề bên rất thư thái, nào có dễ dàng lạnh đến như vậy, hơn nữa ta còn có thông hỏa minh châu Ca đưa cho nha.”
“Tuy là nói thế, nhưng ở bên ngoài đãi lâu vẫn là sẽ có gió vào, đừng xem thường khí lạnh đầu thu.”
Lúc này Lạc Ly đã đem ta ôm vào thư phòng, cũng không đem ta buông, trực tiếp liền lấy tư thế ôm ta ngồi ở trên giường, để cho cả người ta trực tiếp ngồi vào trên đùi của Lạc Ly, thân mật bất thình lình làm cho ta rất không thoải mái, xấu hổ đẩy nhẹ Lạc Ly, muốn tự mình tìm vị trí ngồi, nhưng tay Lạc Ly nhìn như ôn nhu đặt ở trên lưng ta lại không có chút di động, nhìn hắn hoàn toàn không tính đem ta buông ra, mà tay kia của hắn thì đã rút ra một quyển sách thuốc bắt đầu nhìn kỹ, không hảo dùng lực lớn tránh động ta không thể không hóa hành động thành ngôn ngữ.
“Lạc. . . . . . Lạc Ly, buông ta xuống dưới được không.”
“Không được.”
“Ách. . . . . .” Trả lời sảng khoái trực tiếp hại ta tiếp không hơn một câu, ta cũng không thể cho rằng Lạc Ly là ăn đậu hủ của ta?
“Lạc Ly, ngươi vẫn là đem ta buông xuống đi, vóc dáng của ta tuy nhỏ nhưng vẫn là có sức nặng , ngồi lâu ở trên đùi của ngươi sẽ tê chân đó.”
“Không sợ.”
Ta lại lần nữa không nói gì, sao ta trước kia không phát hiện Lạc Ly sẽ có loại tính cách ngang ngạnh này.
Chân tình bộc bạch [2] (H nhỏ)
“Nhưng. . . . . . Lạc Ly, như vậy ta xem sách không được.”
“Như thế nào? Vừa rồi ngươi ở trong lòng Tiểu Ban Ban không phải đang xem sao, ở trong lòng nó cùng ở trong lòng ta phân biệt sao? Ngươi không phải sợ lạnh, dựa vào ta cũng có thể giúp ngươi sưởi ấm a, hay là ngươi cảm thấy ta so ra kém Tiểu Ban Ban?”
Ta cuồng hãn (đổ mồ hôi=]]), kém rất lớn được không, người sao so cùng sủng vật, Lạc Ly hôm nay sao vậy , cùng bình thường thật khác nhau.
“Ngươi hôm nay sao vậy ? Phát sinh chuyện gì sao?” Ta có điểm lo lắng nhìn hắn.
“Không có việc gì.” Lạc Ly quăng ra những lời này liền xem sách, vẻ mặt cự tuyệt đáp lại.
“Ngươi sẽ không ghen với Tiểu Ban Ban đi?” Ta vẻ mặt cười xấu xa cùng hắn trêu ghẹo, đang định cười hắn vài câu, ngẩng đầu đụng vào đôi mắt thâm thúy của Lạc Ly, ta rõ ràng từ trong mắt hắn nhìn thấy ảnh ngược của mình, chớp mắt giống như trời đất bao la trong mắt của hắn chỉ tồn tại một mình ta , trời. . . . . . Không thể nào?
“Nếu ta nói đúng thì sao?”
“A?” oh my god! Không phải chứ? Lạc Ly thình lình xảy ra hành vi giống như thông báo, tạc hai mắt ta mở to, miệng mở lớn, chỉ có thể phát ra một cái âm tiết nghi vấn đơn độc.
Còn chưa từ trong khiếp sợ khôi phục lại, ngoài miệng lại đột nhiên truyền đến một trận xúc cảm mềm mại lại có chút co dãn, khuôn mặt đẹp trai ôn nhu của Lạc Ly vô hạn phóng đại ở trước mặt ta, bàn tay to cố định sau đầu phong tỏa đường lui của ta, vì kinh ngạc mà cái miệng nhỏ nhắn mở lớn dễ dàng làm cho Lạc Ly muốn làm gì thì làm, chỉ cảm thấy đến một khối cơ thịt trơn trượt mà hữu lực xâm nhập khoang miệng của ta, ở trong miệng của ta quét động, thậm chí quấn lấy cái lưỡi của ta cùng múa với nó.
Ta mất đi năng lực tự hỏi, thân thể cưỡng bức nhận xúc cảm xa lạ này, chỉ cảm thấy đầu hảo tê dại, trước mắt thiểm một chút bạch quang, khí lực ở thân thể giống như dần dần bị rút đi, làm cho ta không tự giác nhắm lại hai mắt, nhưng khi thị giác biến mất sau, cảm giác trong miệng, môi càng có xu thế rõ ràng, ở chỗ sâu trong thân thể giống như có chút gì đó dần dần thức tỉnh, gãi đến nội tâm ngưa ngứa, làm ta thầm nghĩ bắt tay duỗi ra phía trước, muốn bắt chút gì, muốn càng nhiều.
Lúc ta cho là đã sắp hít thở không thông thì không khí lại tiến nhập phổi của ta, thân thể vì thiếu dưỡng khí làm cho thân thể tự nhiên nhẹ thở hổn hển, cảm giác trướng nóng trên mặt khiến cho ta biết ta hiện tại huyết áp cao, trong đầu ý thức thần kinh còn tại trạng thái hỗn loạn, giống như nghe được Lạc Ly gọi ta, thật vất vả làm cho hai mắt phiếm sương mù hướng Lạc Ly chống lại, hoàn toàn không phản ứng đến vừa Lạc Ly nói với ta chút gì đó.
“Lạc. . . . . . Ly. . . . . .”
“Đáng giận!”
Chỉ nghe đến một tiếng gầm nhẹ của Lạc Ly, khí vừa trở lại phế bộ cảa ta lại một lần nữa nguy cơ thiếu dưỡng khí, môi vì sung huyết trở nên đặc biệt mẫn cảm, Lạc Ly ở trên môi, trong miệng của ta làm mỗi một cái động tác đều rõ ràng rơi vào trong thần thần kinh cảm giác của ta, khiến cho thân thể phản ứng liên tiếp, tim đập gia tốc, huyết áp lên cao, thận thượng tuyến tố lên cao, dần dần thân thể không chịu khống chế, chỉ có thể vô lực mềm nhũn ở trong lòng của Lạc Ly.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến xúc cảm cứng rắn làm cho ta thoáng hoàn hồn, mới phát giác Lạc Ly đem ta thả trên giường, đôi môi giao trứ cuối cùng chia lìa, ta nghĩ đến người này cọ sát lại kích thích xúc cảm xa lạ cuối cùng cách ta mà đi,làm ta có thể nghỉ ngơi một chút thì trên lỗ tai truyền đến một trận ấm áp, cảm thấy Lạc Ly há miệng ngậm tai của ta, đột nhiên kích thích cường đại làm ta kêu sợ hãi ra tiếng.
“Ân a. . . . . . Ô. . . . . .”
Tự cho là kêu sợ hãi biến thành tiếng kêu mập mờ, nghe được thanh âm mị kêu của mình thì xấu hổ đến cắn môi của mình, đem tiếng kêu nhẫn xuống, đầu lưỡi chỉ tàn sát ở tai của ta đột nhiên vói vào lỗ tai của ta, còn không ngừng quấy đánh, xúc cảm quá khích kích thích đầu dây thần kinh của ta, để cho ta rốt cuộc khống chế không nổi chính mình phát ra thanh âm càng mập mờ, cũng khiến cho toàn thân ta hưng phấn đến run run.
“Ân. . . . . . Ân a. . . . . . Nha. . . . . .”
“Tuyết Nhi. . . . . . Tuyết Nhi. . . . . .”
Lạc Ly một bên khẽ gọi tên của ta, một bên không ngừng trên trán của ta, mi gian, mắt, mũi, mặt, môi, cằm, tai lưu lại một cái hôn sâu, cùng với nhiều điểm hôn liếm lộng hút cùng khẽ cắn, làm cho thân thể ta nhịn không được vặn vẹo, nhưng thân thể của Lạc Ly áp nửa người trên của ta, khiến cho ta chỉ có thể loạn xoay thân dưới, bàn tay to của Lạc Ly nhẹ nhàng quét động ở gần chỗ đùi ta, thân thể càng ngày càng nóng, ở chỗ sâu trong giống có một cỗ gãi ngứa, lại làm cho ta không thể tự hỏi đành phải ôm chặt Lạc Ly trước mắt, tìm kiếm cứu trợ.
Lạc Ly giống như đáp lại lời kêu gọi của ta, nụ hôn dừng ở trên người của ta dần dần càng sâu thêm, cũng có xu thế đi về phía dưới, bàn tay to của Lạc Ly cũng không chỉ chạy tại bên đùi của ta, đổi lại vỗ về ngực của ta, đột nhiên cần cổ bị cắn làm cho kích thích cùng đau đớn ở nhũ đầu bị kéo làm cho ta đột nhiên run lên, giống như gặp phải chốt mở, nguyên bản thân mình dần dần thăng lên tình dục thoáng chốc lui sạch, sợ hãi thay thế, cổ tay bị trói buộc, nơi riêng tư bị xé rách, tiếng nổ mạnh rung trời, ánh lửa đầy trời. . . . . .
Có bài mới Re: [Đam mỹ] Xuyên việt cự nhân quốc độ - Thi Chức - Điểm: 10
[3]
Ta giống như phát điên giãy dụa, không ngừng đẩy người ra, huyết sắc từ trên mặt của ta biến mất hầu như không còn, trước mắt đều là diện mạo điên cuồng của khoa trưởng, cùng ánh lửa vô tận, không cần! Ta không cần! Lạc Ly cứu ta! Lạc Ly —— ! ! !
“Ô oa——không cần ! Buông! Không cần ——— ! Lạc Ly, Lạc Ly cứu ta———” Ta điên cuồng kêu khóc, ý thức giống như rơi vào vực sâu tên là sợ hãi, mồ hôi lạnh thấm ướt cả người, tay chân không ngừng múa may.
Đột nhiên thân thể như sa vào một lồng giam chật hẹp , tay chân bị cường lực áp chế không thể động đậy, thân thể không tự do làm ta sợ hãi sâu sắc, ta chỉ có thể kêu không ngừng, ta không biết ta kêu khóc bao lâu, chỉ biết theo thời gian dài, tiếng đã từ từ khàn đi, cổ họng đau đớn giống như hỏa thiêu, dần dần vô lực giãy dụa, ý thức bắt đầu từ từ trở về, cảm giác bên ngoài cũng một chút xíu thấm vào các nơi trong thân thể, bên tai truyền đến từng tiếng ôn nhu trầm thấp của Lạc Ly , trên lưng cảm thấy từng cái vỗ nhẹ, còn có tiếng tim đập có lực tràn đầy cảm giác an toàn của Lạc Ly.
“Tuyết Nhi, đừng sợ. . . . . . Ta ở đây, Lạc Ly ở đây, Tuyết Nhi không cần sợ, ngoan ngoan. . . . . Tuyết Nhi hảo ngoan, đừng sợ, đừng sợ, Lạc Ly ở đây. . . . . .”
“Lạc . . . . . . Ly?” Cuối cùng ta ngẩng đầu hai mắt nhìn xuyên thấu qua bởi vì rơi lệ quá nhiều mà cảm thấy đau nhói, nhìn thấy khuôn mặt Lạc Ly tâm đau mà lo lắng.
“Đúng, là ta, là Lạc Ly, không có chuyện gì rồi, nơi này không có ai thương tổn Tuyết Nhi, không cần sợ a.”
Phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình thân ở thư phòng, được Lạc Ly ôm vào trong ngực, vừa mới phát sinh hết thảy như ác mộng, đầu trống rỗng, suy nghĩ lộn xộn, hai mắt trừng lớn mờ mịt, núp ở trong ngực Lạc Ly, ngoan ngoãn để cho hắn vuốt ve, nhìn ta cuối cùng cũng an tĩnh lại, Lạc Ly thở phào, nhẹ nhàng sờ đầu của ta.
“Tiểu Tuyết Nhi. . . . . .”
Ngoài thư phòng truyền đến tiếng kêu hấp dẫn tầm mắt của ta, mới phát hiện cửa thư phòng chẳng biết lúc nào đã kéo ra, Cao Dương cùng với Tiểu Sâm vẻ mặt đều là lo lắng đứng ở ngoài cửa nhìn ta, ngay cả Tiểu Ban Ban cũng nâng lên thân thể cao lớn của nó, chân trước đặt trên lan can hành lang, xem trạng huống của ta.
Nhận rõ trước mắt là người quen, ta chợt an tâm xuống, sau một khắc thân thể một trận thoát lực, làm cho cả người ta xụi lơ ở trong ngực Lạc Ly.
“Tuyết Nhi!”
“Tiểu Tuyết Nhi!”
Miễn cưỡng mở ra hai mắt, nhìn về phía Lạc Ly sắc mặt gấp đến độ trắng bệch, cùng Cao Dương đã chạy tới bên thân thể ta, ta cố sức cho bọn hắn một nụ cười suy yếu, liền cũng không dậy nổi bất kỳ khí lực, cùng với một trận cháng váng, ta lâm vào trong bóng tối.
_________________________________________
Khi ta mở mắt lần nữa, đầu tiên đập vào mắt , là nóc gian phòng làm bằng gỗ của ta, cùng với gương mặt tuấn tú tràn đầy râu ria của Lạc Ly.
“Tuyết Nhi.” Lạc Ly khẽ gọi ta, trên khuôn mặt mệt mỏi tràn đầy mừng rỡ.
Ta cong lên khóe miệng cho Lạc Ly một cái mỉm cười, muốn đem thân thể ngồi dậy, nhưng lại cảm giác một trận cháng váng đánh tới, Lạc Ly thấy thế cho ta dựa vào , nghĩ đến muốn trợ giúp ta di chuyển thân thể, nhưng khi bàn tay to của Lạc Ly hướng cánh tay của ta , lại làm cho ta vẫy ra theo bản năng, đáy lòng đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác sợ hãi, mãnh liệt chán ghét người khác đụng vào, ta kinh hoảng ngẩng đầu nhìn hướng Lạc Ly, lại thấy hắn lúng túng thu hồi bàn tay to đưa về phía ta, tựa như không thèm để ý cười cười với ta.
“Tuyết Nhi, ngươi mới vừa tỉnh lại bây giờ còn rất suy yếu, mà ngươi bây giờ còn đang phát sốt, không nên lộn xộn, ta để cho Tiểu Sâm đi vào giúp ngươi lau thân thể một chút, làm cho ngươi thêm chút cháo thổ quả ấm dạ dày, tối nay lại uống thuốc.”
Lạc Ly dặn dò những thứ này sau, cũng không đợi ta trả lời gì, liền xoay người bước ra gian phòng của ta, thân là cô nhi dựa vào ăn tài trợ lớn lên, ở sát ngôn quan sắc có thể nói là huấn luyện từ nhỏ, mặc dù Lạc Ly giống như không có chuyện vẫn ôn nhu như cũ, nhưng ta rõ ràng thấy ánh mắt của hắn, từ lúc mừng rỡ khi ta mới tỉnh lại, biến thành thụ thương, khổ sở cùng tự trách, mỉm cười nhìn như ôn nhu cũng lộ ra từng trận khổ ý, nhưng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng trơ trọi của Lạc Ly đi ra khỏi phòng của ta, đóng kín cửa, lưu lại một gian phòng yên tĩnh.
Ta giãy dụa ngồi dậy, dựa vào đầu giường cúi đầu nhìn chằm chằm hai tay của mình, theo bản năng lại vuốt ve ngọc nha ở ngực, bắt đầu sửa sang lại suy nghĩ cùng trí nhớ mơ hồ trước khi té xỉu.
Đầu tiên, ta ở hậu viên cùng Tiểu Ban Ban đọc sách, sau khi bị Lạc Ly ôm vào thư phòng, lại sau khi, ách. . . . . . Ta hình như được Lạc Ly hôn, đột nhiên trên mặt một trận phát nóng, làm ta đem mặt chôn đến trong hai tay.
Trời ơi, Lạc Ly thật giống như tỏ tình cùng ta, ta bị hắn hôn, sau đó. . . . . . Sau đó là cái gì, Lạc Ly đem ta đặt ở trên giường thấp, hôn lỗ tai của ta, tiếp theo cắn. . . . . . Cổ. . . . . .
Thoáng chốc tất cả trí nhớ đều trở lại trong đầu, bao gồm mình kêu khóc như thế nào, cùng với cảm giác sợ hãi muốn chết kia, ta sợ hãi ôm chặt mình, từ lần trước Lạc Ly không cẩn thận bắt cổ tay của mình lên, cũng biết mình mắc bệnh chứng sợ hãi, nhưng trừ lần đó sau cũng không phát tác qua, còn tưởng rằng chính là mình đa tâm, hoặc chẳng qua là thỉnh thoảng xuất hiện phản ứng, nhưng không nghĩ tới phản ứng lúc này càng nghiêm trọng như thế, cũng không biết thế giới này có bác sĩ tâm lý hay không, ha hả. . . . . . Ta rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy.
[4]
“Tuyết Nhi, ngươi tỉnh lại là tốt, ngươi đều ngủ nhanh cả ngày rồi, làm chúng ta lo lắng chết.
Theo tiếng Tiểu Sâm vang lên, chỉ thấy Tiểu Sâm kéo cửa ra mang theo chậu gỗ bốc lên hơi nóng, cũng không đóng cửa lại, đem khăn vải khoác trên vai vứt xuống trong chậu sau, liền tới đây đưa tay muốn sờ hướng trán của ta, ta nhắm mắt liều mạng cố định thân thể muốn tránh ra, ở một khắc tay Tiểu Sâm tiếp xúc đến đến cái trán của ta, ta chính là không khống chế được phát run, dạ dày một trận co quắp, ghê tởm làm cho ta dùng lực đem Tiểu Sâm đẩy ra, liền theo bên giường ói ra.
“A! Tuyết Nhi, ngươi xảy ra chuyện gì.”
Tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Sâm vang lên, không có quá vài giây phòng ta liền xoát xoát hai tiếng hơn hai bóng người, Tiểu Sâm không để ý bị ta đẩy ra, lại lo lắng muốn tới đỡ ta.
“Đừng! Đừng tới đây, đừng đụng ta!” Nhất thời dưới tình thế cấp bách, ta giơ tay ngăn trở Tiểu Sâm, khàn giọng hét lớn, vất vả gục ở mép giường muốn ói, nhưng bởi vì cả ngày chưa uống nước cũng chỉ có thể nôn khan, nhưng cảm giác ghê tởm kia không có một khắc ngừng nghỉ, ước chừng qua một khắc đồng hồ, dốc hết tâm can mới trì hoãn tới đây.
Nôn khan sau, khí lực ta mới tỉnh lại cũng dừng ói ra, hiện toàn thân trống rỗng chỉ có thể ngồi phịch ở trên giường, nhìn về phía ba người thần thái khác nhau trong phòng, Tiểu Sâm cách ta gần nhất, tay cầm lấy khăn ướt vắt khô, giống như là muốn lau mặt cho ta lại không dám tới đây, trên mặt đều là dáng vẻ lo lắng.
Cao Dương đứng ở chỗ so với Tiểu Sâm xa hơn một chút, chỉ thấy vẻ mặt trên mặt hắn làm cho ta lập tức dừng hình, nhìn Cao Dương hắn quắt miệng, nước mắt lưng tròng thâm tình chân thành nhìn ta, thiếu chút nữa làm cho ta vừa nằm xuống lại muốn quay về mép giường ói một hồi, thành thật mà nói có người lo lắng cho ta, ta là thật cao hứng , chỉ là vẻ mặt kia trên mặt hắn, tuyệt đối cùng ngoại hình của hắn một chút cũng không hài hòa, xem nếu là trên tay hắn có chiếc khăn mà nói, tuyệt đối sẽ cắn sau đó kêu la một tiếng, cứu người a ~!
Hắc tuyến ngưng tưởng tượng vô vị, nhìn về phía Lạc Ly đứng ở xa nhất, trên người rõ ràng mới sửa sang lại qua, trở lại hình tượng công tử ưu nhã thường ngày, chỉ không thấy mỉm cười thường đeo ở khóe miệng, dùng ánh mắt vô cùng phức tạp của hắn quan sát ta.
Chịu không được không khí trầm buồn trong phòng, áp chế cảm giác không khỏe mãnh liệt ở cổ họng, ta hướng Tiểu Sâm xin lỗi.
“Khụ khụ. . . . . . Thật xin lỗi, không biết tại sao, sau khi ta tỉnh lại chịu không nổi người đụng vào, tuyệt đối không phải là nhằm vào Tiểu Sâm ngươi, hi vọng Tiểu Sâm ngươi đừng để ý.”
Nghe được ta nói, toàn bộ người ở phòng phản ứng đều không giống nhau, Tiểu Sâm thở ra, lại đem khăn vải nhúng trong chậu vắt khô, đứng ở vị trí hai bước xa trước mặt của ta ngừng lại.
“Tuyết Nhi, ngươi là phát sinh chuyện gì, lúc trước ngươi hoàn hảo tốt, ngày hôm qua ta đang ở tiền viện sửa sang lại dược liệu làm được một nửa, liền nghe thấy tiếng hô như gặp quỷ của ngươi, lúc tìm đến thư phòng thấy sư phụ ôm lấy ngươi giống như điên rồi, ngươi là bị cái gì kích thích sao?”
Nghe vậy ta cười khổ, ngươi muốn ta nói sao? Thành thật nói cho ngươi là sư phụ ngươi tỏ tình với ta sau đó còn muốn ăn ta, ăn không tới một nửa liền khơi gợi ra chứng sợ hãi của ta sao?
“Ngươi bây giờ không để cho người đụng, ta cũng không giúp ngươi lau người được, ngươi còn có khí lực giúp mình lau mặt sao, ai, ngươi dạng này so với lúc ngươi mới tới không kém, thật vất vả nuôi không sai biệt lắm hiện nay lại muốn như cũ, lúc này không biết lại phải chờ bao lâu mới có thể ăn thức ăn Tuyết Nhi làm rồi, ô. . . . . . Ngươi nhanh hảo lên một chút nha.”
Thái dương của ta hiện lên chữ thập, Tiểu Sâm ngươi khen ngược, hại ta còn tưởng rằng ngươi quan tâm nhiều đến ta, ta còn có chút cảm động, thì ra vẫn là lo lắng cho dạ dày của ngươi, nỗ lực nhận lấy khăn vải Tiểu Sâm đưa tới, đang kỳ quái Cao Dương luôn luôn bà tám sao đều không có thanh âm, liền thấy hắn đứng nhìn Lạc Ly.
Chỉ thấy hắn dùng dánh vẻ nghiêm túc khó có, nhìn Lạc Ly mặt như có điều suy nghĩ, bộ dạng đứng đắn thật cương dương cũng rất tuấn tú, cảm giác ẩn lộ vẻ khí thế làm ta cảm thấy không khí thoáng cái mỏng manh hơn, không khỏi làm ta nghĩ đến bộ dáng bà tám lúc trước, ít nhất vẫn còn thân thiết, nhưng Lạc Ly thật giống như toàn bộ không để ý Cao Dương đang đánh giá hắn, chỉ thấy đáy mắt của hắn chợt hiện tự trách, nhăn lại chân mày, khuôn mặt đều là đau lòng.
Hắn lưu ý ta nhìn hắn, tựa như dùng ánh mắt nói với ta thật xin lỗi, ta đối với hắn nhẹ nhàng lắc đầu, lại cười cười, ta lần nữa thấy được mừng rỡ ở trong mắt của hắn, nhưng mừng rỡ kia chỉ thoáng một cái rồi biến mất, thay vào đó, là đau thương , đau lòng, tự trách cùng áy náy càng nồng đậm.
Chỉ thấy hắn hướng ta đi tới, dừng lại cách ta hai bước, cẩn thận tránh đụng vào ta, nhận lấy khăn vải ta dùng tốt giao cho Tiểu Sâm sau, ở trên giường ngồi xuống, hai mắt cùng ta nhìn thẳng.
“Tuyết Nhi, ngươi còn đang ngã bệnh, đừng quá suy nghĩ, ngươi có phải cảm thấy quá mệt mỏi hay không, mí mắt nặng nề nặng nề, đúng, Tuyết Nhi thân thể rất mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, Tuyết Nhi rất mệt, từ từ nhắm mắt lại đi, đúng, buông lỏng thân thể, Tuyết Nhi hảo ngoan, ngoan ngoãn ngủ. . . . .”
Nghe tiếng nói nhu hòa của Lạc Ly, vốn là còn có thể chịu được mệt mỏi như sóng biển dâng trở nên gấp mấy lần đánh tới, từ từ ta nhắm hai mắt lại, buông lỏng thân thể, ở trong tiếng nói ôn nhu của Lạc Ly trầm trầm ngủ.
Sự kiện Cao Dương cười to khiến cho phiền toái nhỏ không ngừng, như có vài lão nhân gia sợ tới mức té ngã , dọa choáng váng cũng có hai người, bà bà cách phố dọa rớt răng giả, đem thủy hang của trấn đông Nhị cô gia chấn động, làm cho gia súc của Tiểu Ma Tử ở trấn cuối dọa chạy, làm cho lam điểu đang đẻ trứng của Vương Nhị gia ở trấn tây sợ tới mức đem trứng rụt trở về, cũng may mắn lớn nhất cũng chỉ là dọa choáng váng không hù chết , tóm lại chính là chuyện nhỏ nhiều hơn chuyện lớn không có, Lạc Ly chủ động bồi lễ chữa bệnh từ thiện, cùng với nhân tình nhiều năm dưới mặt mũi, sự kiện tổng không giải quyết được gì, Lạc Ly biết rõ bản tính của sư huynh nhà mình, cũng không cho hắn thấy sắc mặt bao lâu, cho nên mấy ngày này ở chung chính là rất vui vẻ.
Chính là con Tiểu Ban Ban kia, giống như nghiện nhào vào ta , mỗi lần đều bổ nhào vào ta tựa như con cẩu, cái đuôi vung vẩy vui mừng, sau đó ngậm lên ta không biết định tha đi đâu, may có người ở trong phòng phát hiện cứu đi, sau đó lại trở về lần nữa dùng miệng ngậm ta tha đến một góc ngoài hậu viên rồi đào động, cũng không biết là có phải muốn đem ta đi chôn hay không, nhưng khi nó đào động còn chưa có hảo ta lại được cứu đi, mới đầu không biết hành vi của nó, hại ta hắc tuyến tưởng con thú lớn tính tình giống cẩu này sẽ không đem ta trở thành xương cốt ưa thích muốn chôn ta đi? Ta từ sợ hãi ban đầu sau biến thành thói quen, nó trừ bỏ lấy nước miếng rửa mặt cho ta cũng không đối với ta làm chuyện gì, có khi còn có thể bị cắn phá một hai cái động động, nó nếu mạnh mẽ bổ nhào vào ta vẫn là sẽ có chút trầy da.
Ta vờ vẻ mặt càng đáng thương hơn, dưới vẻ mặt âm khí của Lạc Ly, Cao Dương cuối cùng đem Tiểu Ban Ban huấn luyện sẽ không gặp ta liền nhào tới, còn mua một rương quần áo mới bồi ta, hiện tại Tiểu Ban Ban nhìn đến ta cũng chỉ sẽ cọ cọ một chút, hơn nữa cũng sẽ không ngậm, hơn nữa đồ ăn của ta dụ dỗ, hiện tại Tiểu Ban Ban thực nghe ta nói, còn để cho ta nằm úp sấp lên cưỡi trên người nó a. . . . . Hơn một đầu thú lớn làm tọa kỵ, uy phong tử ta , cũng thành công làm Tiểu Sâm cười trộm sắc mặt trở nên vừa kinh ngạc lại hâm mộ, ta thích nha ~ ha ha, hơn nữa lưng Tiểu Ban Ban nằm úp sấp thực thoải mái, thịt thật dày vừa mềm vừa ấm, khi ta thường không có việc gì liền thích ghé vào trên người nó đọc sách, độ thân mật của ngươi và thú thẳng tắp bay lên.
Hôm nay ta đem việc làm xong hảo, lại đi đến thư phòng của Lạc Ly, cầm một quyển sách thảo dược đến hậu viện tìm Tiểu Ban Ban nằm úp sấp phơi nắng, Tiểu Ban Ban lỗ tai giật giật giống như nghe được tiếng bước chân của ta, nó lười biếng mở híp mắt, cũng chậm chậm chuyển thân từ thẳng nằm úp sấp biến thành nằm quấn vòng giống mèo, ý bảo để cho ta nằm vào trong lòng nó, ta liền thành thật không khách khí nằm vào trong đống da lông mềm mại kia, lưng vừa vặn dựa vào thân thể thật lớn của nó, Tiểu Ban Ban xem ta nằm xong đem đầu của nó gác đến trên đùi của ta tiếp tục ngáy ngủ, ta thì thoải mái nằm ngửa đọc sách, cảm giác mềm mại so với sô pha da thật còn muốn thoải mái hơn, còn có trang bị mang nhiệt độ ổn định.
Nhìn kỹ thảo dược bên này có chút cùng Địa Cầu giống nhau, chỉ kém ở màu sắc cùng lớn nhỏ bất đồng, tên cũng khác đi mà thôi, trước toàn bộ không thấy qua chiếm tuyệt đại bộ phận , có hình dạng thiên kì bách quái , công hiệu không thể tưởng tượng , cũng không có thiếu thảo dược ở khoa tâm thần, xem ra y học bên này phát triển phi thường không tệ.
“Tuyết Nhi, sao lại ở bên ngoài hứng gió, không phải nói với ngươi muốn đọc sách liền vào trong phòng sao?”
Không đợi ta lật nhiều vài tờ, Lạc Ly liền hiện thân ở hậu viên, không nói hai lời liền đem ta từ trong lòng Tiểu Ban Ban lấy đi, cũng không để ý Tiểu Ban Ban gầm nhẹ kháng nghị, đem ta ôm lấy liền hướng trong phòng đi đến.
“Trên người Tiểu Ban Ban vừa mềm vừa ấm, chính là cái ấm lô thiên nhiên, kề bên rất thư thái, nào có dễ dàng lạnh đến như vậy, hơn nữa ta còn có thông hỏa minh châu Ca đưa cho nha.”
“Tuy là nói thế, nhưng ở bên ngoài đãi lâu vẫn là sẽ có gió vào, đừng xem thường khí lạnh đầu thu.”
Lúc này Lạc Ly đã đem ta ôm vào thư phòng, cũng không đem ta buông, trực tiếp liền lấy tư thế ôm ta ngồi ở trên giường, để cho cả người ta trực tiếp ngồi vào trên đùi của Lạc Ly, thân mật bất thình lình làm cho ta rất không thoải mái, xấu hổ đẩy nhẹ Lạc Ly, muốn tự mình tìm vị trí ngồi, nhưng tay Lạc Ly nhìn như ôn nhu đặt ở trên lưng ta lại không có chút di động, nhìn hắn hoàn toàn không tính đem ta buông ra, mà tay kia của hắn thì đã rút ra một quyển sách thuốc bắt đầu nhìn kỹ, không hảo dùng lực lớn tránh động ta không thể không hóa hành động thành ngôn ngữ.
“Lạc. . . . . . Lạc Ly, buông ta xuống dưới được không.”
“Không được.”
“Ách. . . . . .” Trả lời sảng khoái trực tiếp hại ta tiếp không hơn một câu, ta cũng không thể cho rằng Lạc Ly là ăn đậu hủ của ta?
“Lạc Ly, ngươi vẫn là đem ta buông xuống đi, vóc dáng của ta tuy nhỏ nhưng vẫn là có sức nặng , ngồi lâu ở trên đùi của ngươi sẽ tê chân đó.”
“Không sợ.”
Ta lại lần nữa không nói gì, sao ta trước kia không phát hiện Lạc Ly sẽ có loại tính cách ngang ngạnh này.
Chân tình bộc bạch [] (H nhỏ)
“Nhưng. . . . . . Lạc Ly, như vậy ta xem sách không được.”
“Như thế nào? Vừa rồi ngươi ở trong lòng Tiểu Ban Ban không phải đang xem sao, ở trong lòng nó cùng ở trong lòng ta phân biệt sao? Ngươi không phải sợ lạnh, dựa vào ta cũng có thể giúp ngươi sưởi ấm a, hay là ngươi cảm thấy ta so ra kém Tiểu Ban Ban?”
Ta cuồng hãn (đổ mồ hôi=]]), kém rất lớn được không, người sao so cùng sủng vật, Lạc Ly hôm nay sao vậy , cùng bình thường thật khác nhau.
“Ngươi hôm nay sao vậy ? Phát sinh chuyện gì sao?” Ta có điểm lo lắng nhìn hắn.
“Không có việc gì.” Lạc Ly quăng ra những lời này liền xem sách, vẻ mặt cự tuyệt đáp lại.
“Ngươi sẽ không ghen với Tiểu Ban Ban đi?” Ta vẻ mặt cười xấu xa cùng hắn trêu ghẹo, đang định cười hắn vài câu, ngẩng đầu đụng vào đôi mắt thâm thúy của Lạc Ly, ta rõ ràng từ trong mắt hắn nhìn thấy ảnh ngược của mình, chớp mắt giống như trời đất bao la trong mắt của hắn chỉ tồn tại một mình ta , trời. . . . . . Không thể nào?
“Nếu ta nói đúng thì sao?”
“A?” oh my god! Không phải chứ? Lạc Ly thình lình xảy ra hành vi giống như thông báo, tạc hai mắt ta mở to, miệng mở lớn, chỉ có thể phát ra một cái âm tiết nghi vấn đơn độc.
Còn chưa từ trong khiếp sợ khôi phục lại, ngoài miệng lại đột nhiên truyền đến một trận xúc cảm mềm mại lại có chút co dãn, khuôn mặt đẹp trai ôn nhu của Lạc Ly vô hạn phóng đại ở trước mặt ta, bàn tay to cố định sau đầu phong tỏa đường lui của ta, vì kinh ngạc mà cái miệng nhỏ nhắn mở lớn dễ dàng làm cho Lạc Ly muốn làm gì thì làm, chỉ cảm thấy đến một khối cơ thịt trơn trượt mà hữu lực xâm nhập khoang miệng của ta, ở trong miệng của ta quét động, thậm chí quấn lấy cái lưỡi của ta cùng múa với nó.
Ta mất đi năng lực tự hỏi, thân thể cưỡng bức nhận xúc cảm xa lạ này, chỉ cảm thấy đầu hảo tê dại, trước mắt thiểm một chút bạch quang, khí lực ở thân thể giống như dần dần bị rút đi, làm cho ta không tự giác nhắm lại hai mắt, nhưng khi thị giác biến mất sau, cảm giác trong miệng, môi càng có xu thế rõ ràng, ở chỗ sâu trong thân thể giống như có chút gì đó dần dần thức tỉnh, gãi đến nội tâm ngưa ngứa, làm ta thầm nghĩ bắt tay duỗi ra phía trước, muốn bắt chút gì, muốn càng nhiều.
Lúc ta cho là đã sắp hít thở không thông thì không khí lại tiến nhập phổi của ta, thân thể vì thiếu dưỡng khí làm cho thân thể tự nhiên nhẹ thở hổn hển, cảm giác trướng nóng trên mặt khiến cho ta biết ta hiện tại huyết áp cao, trong đầu ý thức thần kinh còn tại trạng thái hỗn loạn, giống như nghe được Lạc Ly gọi ta, thật vất vả làm cho hai mắt phiếm sương mù hướng Lạc Ly chống lại, hoàn toàn không phản ứng đến vừa Lạc Ly nói với ta chút gì đó.
“Lạc. . . . . . Ly. . . . . .”
“Đáng giận!”
Chỉ nghe đến một tiếng gầm nhẹ của Lạc Ly, khí vừa trở lại phế bộ cảa ta lại một lần nữa nguy cơ thiếu dưỡng khí, môi vì sung huyết trở nên đặc biệt mẫn cảm, Lạc Ly ở trên môi, trong miệng của ta làm mỗi một cái động tác đều rõ ràng rơi vào trong thần thần kinh cảm giác của ta, khiến cho thân thể phản ứng liên tiếp, tim đập gia tốc, huyết áp lên cao, thận thượng tuyến tố lên cao, dần dần thân thể không chịu khống chế, chỉ có thể vô lực mềm nhũn ở trong lòng của Lạc Ly.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến xúc cảm cứng rắn làm cho ta thoáng hoàn hồn, mới phát giác Lạc Ly đem ta thả trên giường, đôi môi giao trứ cuối cùng chia lìa, ta nghĩ đến người này cọ sát lại kích thích xúc cảm xa lạ cuối cùng cách ta mà đi,làm ta có thể nghỉ ngơi một chút thì trên lỗ tai truyền đến một trận ấm áp, cảm thấy Lạc Ly há miệng ngậm tai của ta, đột nhiên kích thích cường đại làm ta kêu sợ hãi ra tiếng.
“Ân a. . . . . . Ô. . . . . .”
Tự cho là kêu sợ hãi biến thành tiếng kêu mập mờ, nghe được thanh âm mị kêu của mình thì xấu hổ đến cắn môi của mình, đem tiếng kêu nhẫn xuống, đầu lưỡi chỉ tàn sát ở tai của ta đột nhiên vói vào lỗ tai của ta, còn không ngừng quấy đánh, xúc cảm quá khích kích thích đầu dây thần kinh của ta, để cho ta rốt cuộc khống chế không nổi chính mình phát ra thanh âm càng mập mờ, cũng khiến cho toàn thân ta hưng phấn đến run run.
“Ân. . . . . . Ân a. . . . . . Nha. . . . . .”
“Tuyết Nhi. . . . . . Tuyết Nhi. . . . . .”
Lạc Ly một bên khẽ gọi tên của ta, một bên không ngừng trên trán của ta, mi gian, mắt, mũi, mặt, môi, cằm, tai lưu lại một cái hôn sâu, cùng với nhiều điểm hôn liếm lộng hút cùng khẽ cắn, làm cho thân thể ta nhịn không được vặn vẹo, nhưng thân thể của Lạc Ly áp nửa người trên của ta, khiến cho ta chỉ có thể loạn xoay thân dưới, bàn tay to của Lạc Ly nhẹ nhàng quét động ở gần chỗ đùi ta, thân thể càng ngày càng nóng, ở chỗ sâu trong giống có một cỗ gãi ngứa, lại làm cho ta không thể tự hỏi đành phải ôm chặt Lạc Ly trước mắt, tìm kiếm cứu trợ.
Lạc Ly giống như đáp lại lời kêu gọi của ta, nụ hôn dừng ở trên người của ta dần dần càng sâu thêm, cũng có xu thế đi về phía dưới, bàn tay to của Lạc Ly cũng không chỉ chạy tại bên đùi của ta, đổi lại vỗ về ngực của ta, đột nhiên cần cổ bị cắn làm cho kích thích cùng đau đớn ở nhũ đầu bị kéo làm cho ta đột nhiên run lên, giống như gặp phải chốt mở, nguyên bản thân mình dần dần thăng lên tình dục thoáng chốc lui sạch, sợ hãi thay thế, cổ tay bị trói buộc, nơi riêng tư bị xé rách, tiếng nổ mạnh rung trời, ánh lửa đầy trời. . . . . .
Có bài mới Re: [Đam mỹ] Xuyên việt cự nhân quốc độ - Thi Chức - Điểm:
[]
Ta giống như phát điên giãy dụa, không ngừng đẩy người ra, huyết sắc từ trên mặt của ta biến mất hầu như không còn, trước mắt đều là diện mạo điên cuồng của khoa trưởng, cùng ánh lửa vô tận, không cần! Ta không cần! Lạc Ly cứu ta! Lạc Ly —— ! ! !
“Ô oa——không cần ! Buông! Không cần ——— ! Lạc Ly, Lạc Ly cứu ta———” Ta điên cuồng kêu khóc, ý thức giống như rơi vào vực sâu tên là sợ hãi, mồ hôi lạnh thấm ướt cả người, tay chân không ngừng múa may.
Đột nhiên thân thể như sa vào một lồng giam chật hẹp , tay chân bị cường lực áp chế không thể động đậy, thân thể không tự do làm ta sợ hãi sâu sắc, ta chỉ có thể kêu không ngừng, ta không biết ta kêu khóc bao lâu, chỉ biết theo thời gian dài, tiếng đã từ từ khàn đi, cổ họng đau đớn giống như hỏa thiêu, dần dần vô lực giãy dụa, ý thức bắt đầu từ từ trở về, cảm giác bên ngoài cũng một chút xíu thấm vào các nơi trong thân thể, bên tai truyền đến từng tiếng ôn nhu trầm thấp của Lạc Ly , trên lưng cảm thấy từng cái vỗ nhẹ, còn có tiếng tim đập có lực tràn đầy cảm giác an toàn của Lạc Ly.
“Tuyết Nhi, đừng sợ. . . . . . Ta ở đây, Lạc Ly ở đây, Tuyết Nhi không cần sợ, ngoan ngoan. . . . . Tuyết Nhi hảo ngoan, đừng sợ, đừng sợ, Lạc Ly ở đây. . . . . .”
“Lạc . . . . . . Ly?” Cuối cùng ta ngẩng đầu hai mắt nhìn xuyên thấu qua bởi vì rơi lệ quá nhiều mà cảm thấy đau nhói, nhìn thấy khuôn mặt Lạc Ly tâm đau mà lo lắng.
“Đúng, là ta, là Lạc Ly, không có chuyện gì rồi, nơi này không có ai thương tổn Tuyết Nhi, không cần sợ a.”
Phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình thân ở thư phòng, được Lạc Ly ôm vào trong ngực, vừa mới phát sinh hết thảy như ác mộng, đầu trống rỗng, suy nghĩ lộn xộn, hai mắt trừng lớn mờ mịt, núp ở trong ngực Lạc Ly, ngoan ngoãn để cho hắn vuốt ve, nhìn ta cuối cùng cũng an tĩnh lại, Lạc Ly thở phào, nhẹ nhàng sờ đầu của ta.
“Tiểu Tuyết Nhi. . . . . .”
Ngoài thư phòng truyền đến tiếng kêu hấp dẫn tầm mắt của ta, mới phát hiện cửa thư phòng chẳng biết lúc nào đã kéo ra, Cao Dương cùng với Tiểu Sâm vẻ mặt đều là lo lắng đứng ở ngoài cửa nhìn ta, ngay cả Tiểu Ban Ban cũng nâng lên thân thể cao lớn của nó, chân trước đặt trên lan can hành lang, xem trạng huống của ta.
Nhận rõ trước mắt là người quen, ta chợt an tâm xuống, sau một khắc thân thể một trận thoát lực, làm cho cả người ta xụi lơ ở trong ngực Lạc Ly.
“Tuyết Nhi!”
“Tiểu Tuyết Nhi!”
Miễn cưỡng mở ra hai mắt, nhìn về phía Lạc Ly sắc mặt gấp đến độ trắng bệch, cùng Cao Dương đã chạy tới bên thân thể ta, ta cố sức cho bọn hắn một nụ cười suy yếu, liền cũng không dậy nổi bất kỳ khí lực, cùng với một trận cháng váng, ta lâm vào trong bóng tối.
_________________________________________
Khi ta mở mắt lần nữa, đầu tiên đập vào mắt , là nóc gian phòng làm bằng gỗ của ta, cùng với gương mặt tuấn tú tràn đầy râu ria của Lạc Ly.
“Tuyết Nhi.” Lạc Ly khẽ gọi ta, trên khuôn mặt mệt mỏi tràn đầy mừng rỡ.
Ta cong lên khóe miệng cho Lạc Ly một cái mỉm cười, muốn đem thân thể ngồi dậy, nhưng lại cảm giác một trận cháng váng đánh tới, Lạc Ly thấy thế cho ta dựa vào , nghĩ đến muốn trợ giúp ta di chuyển thân thể, nhưng khi bàn tay to của Lạc Ly hướng cánh tay của ta , lại làm cho ta vẫy ra theo bản năng, đáy lòng đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác sợ hãi, mãnh liệt chán ghét người khác đụng vào, ta kinh hoảng ngẩng đầu nhìn hướng Lạc Ly, lại thấy hắn lúng túng thu hồi bàn tay to đưa về phía ta, tựa như không thèm để ý cười cười với ta.
“Tuyết Nhi, ngươi mới vừa tỉnh lại bây giờ còn rất suy yếu, mà ngươi bây giờ còn đang phát sốt, không nên lộn xộn, ta để cho Tiểu Sâm đi vào giúp ngươi lau thân thể một chút, làm cho ngươi thêm chút cháo thổ quả ấm dạ dày, tối nay lại uống thuốc.”
Lạc Ly dặn dò những thứ này sau, cũng không đợi ta trả lời gì, liền xoay người bước ra gian phòng của ta, thân là cô nhi dựa vào ăn tài trợ lớn lên, ở sát ngôn quan sắc có thể nói là huấn luyện từ nhỏ, mặc dù Lạc Ly giống như không có chuyện vẫn ôn nhu như cũ, nhưng ta rõ ràng thấy ánh mắt của hắn, từ lúc mừng rỡ khi ta mới tỉnh lại, biến thành thụ thương, khổ sở cùng tự trách, mỉm cười nhìn như ôn nhu cũng lộ ra từng trận khổ ý, nhưng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng trơ trọi của Lạc Ly đi ra khỏi phòng của ta, đóng kín cửa, lưu lại một gian phòng yên tĩnh.
Ta giãy dụa ngồi dậy, dựa vào đầu giường cúi đầu nhìn chằm chằm hai tay của mình, theo bản năng lại vuốt ve ngọc nha ở ngực, bắt đầu sửa sang lại suy nghĩ cùng trí nhớ mơ hồ trước khi té xỉu.
Đầu tiên, ta ở hậu viên cùng Tiểu Ban Ban đọc sách, sau khi bị Lạc Ly ôm vào thư phòng, lại sau khi, ách. . . . . . Ta hình như được Lạc Ly hôn, đột nhiên trên mặt một trận phát nóng, làm ta đem mặt chôn đến trong hai tay.
Trời ơi, Lạc Ly thật giống như tỏ tình cùng ta, ta bị hắn hôn, sau đó. . . . . . Sau đó là cái gì, Lạc Ly đem ta đặt ở trên giường thấp, hôn lỗ tai của ta, tiếp theo cắn. . . . . . Cổ. . . . . .
Thoáng chốc tất cả trí nhớ đều trở lại trong đầu, bao gồm mình kêu khóc như thế nào, cùng với cảm giác sợ hãi muốn chết kia, ta sợ hãi ôm chặt mình, từ lần trước Lạc Ly không cẩn thận bắt cổ tay của mình lên, cũng biết mình mắc bệnh chứng sợ hãi, nhưng trừ lần đó sau cũng không phát tác qua, còn tưởng rằng chính là mình đa tâm, hoặc chẳng qua là thỉnh thoảng xuất hiện phản ứng, nhưng không nghĩ tới phản ứng lúc này càng nghiêm trọng như thế, cũng không biết thế giới này có bác sĩ tâm lý hay không, ha hả. . . . . . Ta rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy.
[]
“Tuyết Nhi, ngươi tỉnh lại là tốt, ngươi đều ngủ nhanh cả ngày rồi, làm chúng ta lo lắng chết.
Theo tiếng Tiểu Sâm vang lên, chỉ thấy Tiểu Sâm kéo cửa ra mang theo chậu gỗ bốc lên hơi nóng, cũng không đóng cửa lại, đem khăn vải khoác trên vai vứt xuống trong chậu sau, liền tới đây đưa tay muốn sờ hướng trán của ta, ta nhắm mắt liều mạng cố định thân thể muốn tránh ra, ở một khắc tay Tiểu Sâm tiếp xúc đến đến cái trán của ta, ta chính là không khống chế được phát run, dạ dày một trận co quắp, ghê tởm làm cho ta dùng lực đem Tiểu Sâm đẩy ra, liền theo bên giường ói ra.
“A! Tuyết Nhi, ngươi xảy ra chuyện gì.”
Tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Sâm vang lên, không có quá vài giây phòng ta liền xoát xoát hai tiếng hơn hai bóng người, Tiểu Sâm không để ý bị ta đẩy ra, lại lo lắng muốn tới đỡ ta.
“Đừng! Đừng tới đây, đừng đụng ta!” Nhất thời dưới tình thế cấp bách, ta giơ tay ngăn trở Tiểu Sâm, khàn giọng hét lớn, vất vả gục ở mép giường muốn ói, nhưng bởi vì cả ngày chưa uống nước cũng chỉ có thể nôn khan, nhưng cảm giác ghê tởm kia không có một khắc ngừng nghỉ, ước chừng qua một khắc đồng hồ, dốc hết tâm can mới trì hoãn tới đây.
Nôn khan sau, khí lực ta mới tỉnh lại cũng dừng ói ra, hiện toàn thân trống rỗng chỉ có thể ngồi phịch ở trên giường, nhìn về phía ba người thần thái khác nhau trong phòng, Tiểu Sâm cách ta gần nhất, tay cầm lấy khăn ướt vắt khô, giống như là muốn lau mặt cho ta lại không dám tới đây, trên mặt đều là dáng vẻ lo lắng.
Cao Dương đứng ở chỗ so với Tiểu Sâm xa hơn một chút, chỉ thấy vẻ mặt trên mặt hắn làm cho ta lập tức dừng hình, nhìn Cao Dương hắn quắt miệng, nước mắt lưng tròng thâm tình chân thành nhìn ta, thiếu chút nữa làm cho ta vừa nằm xuống lại muốn quay về mép giường ói một hồi, thành thật mà nói có người lo lắng cho ta, ta là thật cao hứng , chỉ là vẻ mặt kia trên mặt hắn, tuyệt đối cùng ngoại hình của hắn một chút cũng không hài hòa, xem nếu là trên tay hắn có chiếc khăn mà nói, tuyệt đối sẽ cắn sau đó kêu la một tiếng, cứu người a ~!
Hắc tuyến ngưng tưởng tượng vô vị, nhìn về phía Lạc Ly đứng ở xa nhất, trên người rõ ràng mới sửa sang lại qua, trở lại hình tượng công tử ưu nhã thường ngày, chỉ không thấy mỉm cười thường đeo ở khóe miệng, dùng ánh mắt vô cùng phức tạp của hắn quan sát ta.
Chịu không được không khí trầm buồn trong phòng, áp chế cảm giác không khỏe mãnh liệt ở cổ họng, ta hướng Tiểu Sâm xin lỗi.
“Khụ khụ. . . . . . Thật xin lỗi, không biết tại sao, sau khi ta tỉnh lại chịu không nổi người đụng vào, tuyệt đối không phải là nhằm vào Tiểu Sâm ngươi, hi vọng Tiểu Sâm ngươi đừng để ý.”
Nghe được ta nói, toàn bộ người ở phòng phản ứng đều không giống nhau, Tiểu Sâm thở ra, lại đem khăn vải nhúng trong chậu vắt khô, đứng ở vị trí hai bước xa trước mặt của ta ngừng lại.
“Tuyết Nhi, ngươi là phát sinh chuyện gì, lúc trước ngươi hoàn hảo tốt, ngày hôm qua ta đang ở tiền viện sửa sang lại dược liệu làm được một nửa, liền nghe thấy tiếng hô như gặp quỷ của ngươi, lúc tìm đến thư phòng thấy sư phụ ôm lấy ngươi giống như điên rồi, ngươi là bị cái gì kích thích sao?”
Nghe vậy ta cười khổ, ngươi muốn ta nói sao? Thành thật nói cho ngươi là sư phụ ngươi tỏ tình với ta sau đó còn muốn ăn ta, ăn không tới một nửa liền khơi gợi ra chứng sợ hãi của ta sao?
“Ngươi bây giờ không để cho người đụng, ta cũng không giúp ngươi lau người được, ngươi còn có khí lực giúp mình lau mặt sao, ai, ngươi dạng này so với lúc ngươi mới tới không kém, thật vất vả nuôi không sai biệt lắm hiện nay lại muốn như cũ, lúc này không biết lại phải chờ bao lâu mới có thể ăn thức ăn Tuyết Nhi làm rồi, ô. . . . . . Ngươi nhanh hảo lên một chút nha.”
Thái dương của ta hiện lên chữ thập, Tiểu Sâm ngươi khen ngược, hại ta còn tưởng rằng ngươi quan tâm nhiều đến ta, ta còn có chút cảm động, thì ra vẫn là lo lắng cho dạ dày của ngươi, nỗ lực nhận lấy khăn vải Tiểu Sâm đưa tới, đang kỳ quái Cao Dương luôn luôn bà tám sao đều không có thanh âm, liền thấy hắn đứng nhìn Lạc Ly.
Chỉ thấy hắn dùng dánh vẻ nghiêm túc khó có, nhìn Lạc Ly mặt như có điều suy nghĩ, bộ dạng đứng đắn thật cương dương cũng rất tuấn tú, cảm giác ẩn lộ vẻ khí thế làm ta cảm thấy không khí thoáng cái mỏng manh hơn, không khỏi làm ta nghĩ đến bộ dáng bà tám lúc trước, ít nhất vẫn còn thân thiết, nhưng Lạc Ly thật giống như toàn bộ không để ý Cao Dương đang đánh giá hắn, chỉ thấy đáy mắt của hắn chợt hiện tự trách, nhăn lại chân mày, khuôn mặt đều là đau lòng.
Hắn lưu ý ta nhìn hắn, tựa như dùng ánh mắt nói với ta thật xin lỗi, ta đối với hắn nhẹ nhàng lắc đầu, lại cười cười, ta lần nữa thấy được mừng rỡ ở trong mắt của hắn, nhưng mừng rỡ kia chỉ thoáng một cái rồi biến mất, thay vào đó, là đau thương , đau lòng, tự trách cùng áy náy càng nồng đậm.
Chỉ thấy hắn hướng ta đi tới, dừng lại cách ta hai bước, cẩn thận tránh đụng vào ta, nhận lấy khăn vải ta dùng tốt giao cho Tiểu Sâm sau, ở trên giường ngồi xuống, hai mắt cùng ta nhìn thẳng.
“Tuyết Nhi, ngươi còn đang ngã bệnh, đừng quá suy nghĩ, ngươi có phải cảm thấy quá mệt mỏi hay không, mí mắt nặng nề nặng nề, đúng, Tuyết Nhi thân thể rất mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, Tuyết Nhi rất mệt, từ từ nhắm mắt lại đi, đúng, buông lỏng thân thể, Tuyết Nhi hảo ngoan, ngoan ngoãn ngủ. . . . .”
Nghe tiếng nói nhu hòa của Lạc Ly, vốn là còn có thể chịu được mệt mỏi như sóng biển dâng trở nên gấp mấy lần đánh tới, từ từ ta nhắm hai mắt lại, buông lỏng thân thể, ở trong tiếng nói ôn nhu của Lạc Ly trầm trầm ngủ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sự kiện Cao Dương cười to khiến cho phiền toái nhỏ không ngừng, như có vài lão nhân gia sợ tới mức té ngã , dọa choáng váng cũng có hai người, bà bà cách phố dọa rớt răng giả, đem thủy hang của trấn đông Nhị cô gia chấn động, làm cho gia súc của Tiểu Ma Tử ở trấn cuối dọa chạy, làm cho lam điểu đang đẻ trứng của Vương Nhị gia ở trấn tây sợ tới mức đem trứng rụt trở về, cũng may mắn lớn nhất cũng chỉ là dọa choáng váng không hù chết , tóm lại chính là chuyện nhỏ nhiều hơn chuyện lớn không có, Lạc Ly chủ động bồi lễ chữa bệnh từ thiện, cùng với nhân tình nhiều năm dưới mặt mũi, sự kiện tổng không giải quyết được gì, Lạc Ly biết rõ bản tính của sư huynh nhà mình, cũng không cho hắn thấy sắc mặt bao lâu, cho nên mấy ngày này ở chung chính là rất vui vẻ.
Chính là con Tiểu Ban Ban kia, giống như nghiện nhào vào ta , mỗi lần đều bổ nhào vào ta tựa như con cẩu, cái đuôi vung vẩy vui mừng, sau đó ngậm lên ta không biết định tha đi đâu, may có người ở trong phòng phát hiện cứu đi, sau đó lại trở về lần nữa dùng miệng ngậm ta tha đến một góc ngoài hậu viên rồi đào động, cũng không biết là có phải muốn đem ta đi chôn hay không, nhưng khi nó đào động còn chưa có hảo ta lại được cứu đi, mới đầu không biết hành vi của nó, hại ta hắc tuyến tưởng con thú lớn tính tình giống cẩu này sẽ không đem ta trở thành xương cốt ưa thích muốn chôn ta đi? Ta từ sợ hãi ban đầu sau biến thành thói quen, nó trừ bỏ lấy nước miếng rửa mặt cho ta cũng không đối với ta làm chuyện gì, có khi còn có thể bị cắn phá một hai cái động động, nó nếu mạnh mẽ bổ nhào vào ta vẫn là sẽ có chút trầy da.
Ta vờ vẻ mặt càng đáng thương hơn, dưới vẻ mặt âm khí của Lạc Ly, Cao Dương cuối cùng đem Tiểu Ban Ban huấn luyện sẽ không gặp ta liền nhào tới, còn mua một rương quần áo mới bồi ta, hiện tại Tiểu Ban Ban nhìn đến ta cũng chỉ sẽ cọ cọ một chút, hơn nữa cũng sẽ không ngậm, hơn nữa đồ ăn của ta dụ dỗ, hiện tại Tiểu Ban Ban thực nghe ta nói, còn để cho ta nằm úp sấp lên cưỡi trên người nó a. . . . . Hơn một đầu thú lớn làm tọa kỵ, uy phong tử ta , cũng thành công làm Tiểu Sâm cười trộm sắc mặt trở nên vừa kinh ngạc lại hâm mộ, ta thích nha ~ ha ha, hơn nữa lưng Tiểu Ban Ban nằm úp sấp thực thoải mái, thịt thật dày vừa mềm vừa ấm, khi ta thường không có việc gì liền thích ghé vào trên người nó đọc sách, độ thân mật của ngươi và thú thẳng tắp bay lên.
Hôm nay ta đem việc làm xong hảo, lại đi đến thư phòng của Lạc Ly, cầm một quyển sách thảo dược đến hậu viện tìm Tiểu Ban Ban nằm úp sấp phơi nắng, Tiểu Ban Ban lỗ tai giật giật giống như nghe được tiếng bước chân của ta, nó lười biếng mở híp mắt, cũng chậm chậm chuyển thân từ thẳng nằm úp sấp biến thành nằm quấn vòng giống mèo, ý bảo để cho ta nằm vào trong lòng nó, ta liền thành thật không khách khí nằm vào trong đống da lông mềm mại kia, lưng vừa vặn dựa vào thân thể thật lớn của nó, Tiểu Ban Ban xem ta nằm xong đem đầu của nó gác đến trên đùi của ta tiếp tục ngáy ngủ, ta thì thoải mái nằm ngửa đọc sách, cảm giác mềm mại so với sô pha da thật còn muốn thoải mái hơn, còn có trang bị mang nhiệt độ ổn định.
Nhìn kỹ thảo dược bên này có chút cùng Địa Cầu giống nhau, chỉ kém ở màu sắc cùng lớn nhỏ bất đồng, tên cũng khác đi mà thôi, trước toàn bộ không thấy qua chiếm tuyệt đại bộ phận , có hình dạng thiên kì bách quái , công hiệu không thể tưởng tượng , cũng không có thiếu thảo dược ở khoa tâm thần, xem ra y học bên này phát triển phi thường không tệ.
“Tuyết Nhi, sao lại ở bên ngoài hứng gió, không phải nói với ngươi muốn đọc sách liền vào trong phòng sao?”
Không đợi ta lật nhiều vài tờ, Lạc Ly liền hiện thân ở hậu viên, không nói hai lời liền đem ta từ trong lòng Tiểu Ban Ban lấy đi, cũng không để ý Tiểu Ban Ban gầm nhẹ kháng nghị, đem ta ôm lấy liền hướng trong phòng đi đến.
“Trên người Tiểu Ban Ban vừa mềm vừa ấm, chính là cái ấm lô thiên nhiên, kề bên rất thư thái, nào có dễ dàng lạnh đến như vậy, hơn nữa ta còn có thông hỏa minh châu Ca đưa cho nha.”
“Tuy là nói thế, nhưng ở bên ngoài đãi lâu vẫn là sẽ có gió vào, đừng xem thường khí lạnh đầu thu.”
Lúc này Lạc Ly đã đem ta ôm vào thư phòng, cũng không đem ta buông, trực tiếp liền lấy tư thế ôm ta ngồi ở trên giường, để cho cả người ta trực tiếp ngồi vào trên đùi của Lạc Ly, thân mật bất thình lình làm cho ta rất không thoải mái, xấu hổ đẩy nhẹ Lạc Ly, muốn tự mình tìm vị trí ngồi, nhưng tay Lạc Ly nhìn như ôn nhu đặt ở trên lưng ta lại không có chút di động, nhìn hắn hoàn toàn không tính đem ta buông ra, mà tay kia của hắn thì đã rút ra một quyển sách thuốc bắt đầu nhìn kỹ, không hảo dùng lực lớn tránh động ta không thể không hóa hành động thành ngôn ngữ.
“Lạc. . . . . . Lạc Ly, buông ta xuống dưới được không.”
“Không được.”
“Ách. . . . . .” Trả lời sảng khoái trực tiếp hại ta tiếp không hơn một câu, ta cũng không thể cho rằng Lạc Ly là ăn đậu hủ của ta?
“Lạc Ly, ngươi vẫn là đem ta buông xuống đi, vóc dáng của ta tuy nhỏ nhưng vẫn là có sức nặng , ngồi lâu ở trên đùi của ngươi sẽ tê chân đó.”
“Không sợ.”
Ta lại lần nữa không nói gì, sao ta trước kia không phát hiện Lạc Ly sẽ có loại tính cách ngang ngạnh này.
Chân tình bộc bạch [2] (H nhỏ)
“Nhưng. . . . . . Lạc Ly, như vậy ta xem sách không được.”
“Như thế nào? Vừa rồi ngươi ở trong lòng Tiểu Ban Ban không phải đang xem sao, ở trong lòng nó cùng ở trong lòng ta phân biệt sao? Ngươi không phải sợ lạnh, dựa vào ta cũng có thể giúp ngươi sưởi ấm a, hay là ngươi cảm thấy ta so ra kém Tiểu Ban Ban?”
Ta cuồng hãn (đổ mồ hôi=]]), kém rất lớn được không, người sao so cùng sủng vật, Lạc Ly hôm nay sao vậy , cùng bình thường thật khác nhau.
“Ngươi hôm nay sao vậy ? Phát sinh chuyện gì sao?” Ta có điểm lo lắng nhìn hắn.
“Không có việc gì.” Lạc Ly quăng ra những lời này liền xem sách, vẻ mặt cự tuyệt đáp lại.
“Ngươi sẽ không ghen với Tiểu Ban Ban đi?” Ta vẻ mặt cười xấu xa cùng hắn trêu ghẹo, đang định cười hắn vài câu, ngẩng đầu đụng vào đôi mắt thâm thúy của Lạc Ly, ta rõ ràng từ trong mắt hắn nhìn thấy ảnh ngược của mình, chớp mắt giống như trời đất bao la trong mắt của hắn chỉ tồn tại một mình ta , trời. . . . . . Không thể nào?
“Nếu ta nói đúng thì sao?”
“A?” oh my god! Không phải chứ? Lạc Ly thình lình xảy ra hành vi giống như thông báo, tạc hai mắt ta mở to, miệng mở lớn, chỉ có thể phát ra một cái âm tiết nghi vấn đơn độc.
Còn chưa từ trong khiếp sợ khôi phục lại, ngoài miệng lại đột nhiên truyền đến một trận xúc cảm mềm mại lại có chút co dãn, khuôn mặt đẹp trai ôn nhu của Lạc Ly vô hạn phóng đại ở trước mặt ta, bàn tay to cố định sau đầu phong tỏa đường lui của ta, vì kinh ngạc mà cái miệng nhỏ nhắn mở lớn dễ dàng làm cho Lạc Ly muốn làm gì thì làm, chỉ cảm thấy đến một khối cơ thịt trơn trượt mà hữu lực xâm nhập khoang miệng của ta, ở trong miệng của ta quét động, thậm chí quấn lấy cái lưỡi của ta cùng múa với nó.
Ta mất đi năng lực tự hỏi, thân thể cưỡng bức nhận xúc cảm xa lạ này, chỉ cảm thấy đầu hảo tê dại, trước mắt thiểm một chút bạch quang, khí lực ở thân thể giống như dần dần bị rút đi, làm cho ta không tự giác nhắm lại hai mắt, nhưng khi thị giác biến mất sau, cảm giác trong miệng, môi càng có xu thế rõ ràng, ở chỗ sâu trong thân thể giống như có chút gì đó dần dần thức tỉnh, gãi đến nội tâm ngưa ngứa, làm ta thầm nghĩ bắt tay duỗi ra phía trước, muốn bắt chút gì, muốn càng nhiều.
Lúc ta cho là đã sắp hít thở không thông thì không khí lại tiến nhập phổi của ta, thân thể vì thiếu dưỡng khí làm cho thân thể tự nhiên nhẹ thở hổn hển, cảm giác trướng nóng trên mặt khiến cho ta biết ta hiện tại huyết áp cao, trong đầu ý thức thần kinh còn tại trạng thái hỗn loạn, giống như nghe được Lạc Ly gọi ta, thật vất vả làm cho hai mắt phiếm sương mù hướng Lạc Ly chống lại, hoàn toàn không phản ứng đến vừa Lạc Ly nói với ta chút gì đó.
“Lạc. . . . . . Ly. . . . . .”
“Đáng giận!”
Chỉ nghe đến một tiếng gầm nhẹ của Lạc Ly, khí vừa trở lại phế bộ cảa ta lại một lần nữa nguy cơ thiếu dưỡng khí, môi vì sung huyết trở nên đặc biệt mẫn cảm, Lạc Ly ở trên môi, trong miệng của ta làm mỗi một cái động tác đều rõ ràng rơi vào trong thần thần kinh cảm giác của ta, khiến cho thân thể phản ứng liên tiếp, tim đập gia tốc, huyết áp lên cao, thận thượng tuyến tố lên cao, dần dần thân thể không chịu khống chế, chỉ có thể vô lực mềm nhũn ở trong lòng của Lạc Ly.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến xúc cảm cứng rắn làm cho ta thoáng hoàn hồn, mới phát giác Lạc Ly đem ta thả trên giường, đôi môi giao trứ cuối cùng chia lìa, ta nghĩ đến người này cọ sát lại kích thích xúc cảm xa lạ cuối cùng cách ta mà đi,làm ta có thể nghỉ ngơi một chút thì trên lỗ tai truyền đến một trận ấm áp, cảm thấy Lạc Ly há miệng ngậm tai của ta, đột nhiên kích thích cường đại làm ta kêu sợ hãi ra tiếng.
“Ân a. . . . . . Ô. . . . . .”
Tự cho là kêu sợ hãi biến thành tiếng kêu mập mờ, nghe được thanh âm mị kêu của mình thì xấu hổ đến cắn môi của mình, đem tiếng kêu nhẫn xuống, đầu lưỡi chỉ tàn sát ở tai của ta đột nhiên vói vào lỗ tai của ta, còn không ngừng quấy đánh, xúc cảm quá khích kích thích đầu dây thần kinh của ta, để cho ta rốt cuộc khống chế không nổi chính mình phát ra thanh âm càng mập mờ, cũng khiến cho toàn thân ta hưng phấn đến run run.
“Ân. . . . . . Ân a. . . . . . Nha. . . . . .”
“Tuyết Nhi. . . . . . Tuyết Nhi. . . . . .”
Lạc Ly một bên khẽ gọi tên của ta, một bên không ngừng trên trán của ta, mi gian, mắt, mũi, mặt, môi, cằm, tai lưu lại một cái hôn sâu, cùng với nhiều điểm hôn liếm lộng hút cùng khẽ cắn, làm cho thân thể ta nhịn không được vặn vẹo, nhưng thân thể của Lạc Ly áp nửa người trên của ta, khiến cho ta chỉ có thể loạn xoay thân dưới, bàn tay to của Lạc Ly nhẹ nhàng quét động ở gần chỗ đùi ta, thân thể càng ngày càng nóng, ở chỗ sâu trong giống có một cỗ gãi ngứa, lại làm cho ta không thể tự hỏi đành phải ôm chặt Lạc Ly trước mắt, tìm kiếm cứu trợ.
Lạc Ly giống như đáp lại lời kêu gọi của ta, nụ hôn dừng ở trên người của ta dần dần càng sâu thêm, cũng có xu thế đi về phía dưới, bàn tay to của Lạc Ly cũng không chỉ chạy tại bên đùi của ta, đổi lại vỗ về ngực của ta, đột nhiên cần cổ bị cắn làm cho kích thích cùng đau đớn ở nhũ đầu bị kéo làm cho ta đột nhiên run lên, giống như gặp phải chốt mở, nguyên bản thân mình dần dần thăng lên tình dục thoáng chốc lui sạch, sợ hãi thay thế, cổ tay bị trói buộc, nơi riêng tư bị xé rách, tiếng nổ mạnh rung trời, ánh lửa đầy trời. . . . . .
Có bài mới Re: [Đam mỹ] Xuyên việt cự nhân quốc độ - Thi Chức - Điểm: 10
[3]
Ta giống như phát điên giãy dụa, không ngừng đẩy người ra, huyết sắc từ trên mặt của ta biến mất hầu như không còn, trước mắt đều là diện mạo điên cuồng của khoa trưởng, cùng ánh lửa vô tận, không cần! Ta không cần! Lạc Ly cứu ta! Lạc Ly —— ! ! !
“Ô oa——không cần ! Buông! Không cần ——— ! Lạc Ly, Lạc Ly cứu ta———” Ta điên cuồng kêu khóc, ý thức giống như rơi vào vực sâu tên là sợ hãi, mồ hôi lạnh thấm ướt cả người, tay chân không ngừng múa may.
Đột nhiên thân thể như sa vào một lồng giam chật hẹp , tay chân bị cường lực áp chế không thể động đậy, thân thể không tự do làm ta sợ hãi sâu sắc, ta chỉ có thể kêu không ngừng, ta không biết ta kêu khóc bao lâu, chỉ biết theo thời gian dài, tiếng đã từ từ khàn đi, cổ họng đau đớn giống như hỏa thiêu, dần dần vô lực giãy dụa, ý thức bắt đầu từ từ trở về, cảm giác bên ngoài cũng một chút xíu thấm vào các nơi trong thân thể, bên tai truyền đến từng tiếng ôn nhu trầm thấp của Lạc Ly , trên lưng cảm thấy từng cái vỗ nhẹ, còn có tiếng tim đập có lực tràn đầy cảm giác an toàn của Lạc Ly.
“Tuyết Nhi, đừng sợ. . . . . . Ta ở đây, Lạc Ly ở đây, Tuyết Nhi không cần sợ, ngoan ngoan. . . . . Tuyết Nhi hảo ngoan, đừng sợ, đừng sợ, Lạc Ly ở đây. . . . . .”
“Lạc . . . . . . Ly?” Cuối cùng ta ngẩng đầu hai mắt nhìn xuyên thấu qua bởi vì rơi lệ quá nhiều mà cảm thấy đau nhói, nhìn thấy khuôn mặt Lạc Ly tâm đau mà lo lắng.
“Đúng, là ta, là Lạc Ly, không có chuyện gì rồi, nơi này không có ai thương tổn Tuyết Nhi, không cần sợ a.”
Phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình thân ở thư phòng, được Lạc Ly ôm vào trong ngực, vừa mới phát sinh hết thảy như ác mộng, đầu trống rỗng, suy nghĩ lộn xộn, hai mắt trừng lớn mờ mịt, núp ở trong ngực Lạc Ly, ngoan ngoãn để cho hắn vuốt ve, nhìn ta cuối cùng cũng an tĩnh lại, Lạc Ly thở phào, nhẹ nhàng sờ đầu của ta.
“Tiểu Tuyết Nhi. . . . . .”
Ngoài thư phòng truyền đến tiếng kêu hấp dẫn tầm mắt của ta, mới phát hiện cửa thư phòng chẳng biết lúc nào đã kéo ra, Cao Dương cùng với Tiểu Sâm vẻ mặt đều là lo lắng đứng ở ngoài cửa nhìn ta, ngay cả Tiểu Ban Ban cũng nâng lên thân thể cao lớn của nó, chân trước đặt trên lan can hành lang, xem trạng huống của ta.
Nhận rõ trước mắt là người quen, ta chợt an tâm xuống, sau một khắc thân thể một trận thoát lực, làm cho cả người ta xụi lơ ở trong ngực Lạc Ly.
“Tuyết Nhi!”
“Tiểu Tuyết Nhi!”
Miễn cưỡng mở ra hai mắt, nhìn về phía Lạc Ly sắc mặt gấp đến độ trắng bệch, cùng Cao Dương đã chạy tới bên thân thể ta, ta cố sức cho bọn hắn một nụ cười suy yếu, liền cũng không dậy nổi bất kỳ khí lực, cùng với một trận cháng váng, ta lâm vào trong bóng tối.
_________________________________________
Khi ta mở mắt lần nữa, đầu tiên đập vào mắt , là nóc gian phòng làm bằng gỗ của ta, cùng với gương mặt tuấn tú tràn đầy râu ria của Lạc Ly.
“Tuyết Nhi.” Lạc Ly khẽ gọi ta, trên khuôn mặt mệt mỏi tràn đầy mừng rỡ.
Ta cong lên khóe miệng cho Lạc Ly một cái mỉm cười, muốn đem thân thể ngồi dậy, nhưng lại cảm giác một trận cháng váng đánh tới, Lạc Ly thấy thế cho ta dựa vào , nghĩ đến muốn trợ giúp ta di chuyển thân thể, nhưng khi bàn tay to của Lạc Ly hướng cánh tay của ta , lại làm cho ta vẫy ra theo bản năng, đáy lòng đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác sợ hãi, mãnh liệt chán ghét người khác đụng vào, ta kinh hoảng ngẩng đầu nhìn hướng Lạc Ly, lại thấy hắn lúng túng thu hồi bàn tay to đưa về phía ta, tựa như không thèm để ý cười cười với ta.
“Tuyết Nhi, ngươi mới vừa tỉnh lại bây giờ còn rất suy yếu, mà ngươi bây giờ còn đang phát sốt, không nên lộn xộn, ta để cho Tiểu Sâm đi vào giúp ngươi lau thân thể một chút, làm cho ngươi thêm chút cháo thổ quả ấm dạ dày, tối nay lại uống thuốc.”
Lạc Ly dặn dò những thứ này sau, cũng không đợi ta trả lời gì, liền xoay người bước ra gian phòng của ta, thân là cô nhi dựa vào ăn tài trợ lớn lên, ở sát ngôn quan sắc có thể nói là huấn luyện từ nhỏ, mặc dù Lạc Ly giống như không có chuyện vẫn ôn nhu như cũ, nhưng ta rõ ràng thấy ánh mắt của hắn, từ lúc mừng rỡ khi ta mới tỉnh lại, biến thành thụ thương, khổ sở cùng tự trách, mỉm cười nhìn như ôn nhu cũng lộ ra từng trận khổ ý, nhưng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng trơ trọi của Lạc Ly đi ra khỏi phòng của ta, đóng kín cửa, lưu lại một gian phòng yên tĩnh.
Ta giãy dụa ngồi dậy, dựa vào đầu giường cúi đầu nhìn chằm chằm hai tay của mình, theo bản năng lại vuốt ve ngọc nha ở ngực, bắt đầu sửa sang lại suy nghĩ cùng trí nhớ mơ hồ trước khi té xỉu.
Đầu tiên, ta ở hậu viên cùng Tiểu Ban Ban đọc sách, sau khi bị Lạc Ly ôm vào thư phòng, lại sau khi, ách. . . . . . Ta hình như được Lạc Ly hôn, đột nhiên trên mặt một trận phát nóng, làm ta đem mặt chôn đến trong hai tay.
Trời ơi, Lạc Ly thật giống như tỏ tình cùng ta, ta bị hắn hôn, sau đó. . . . . . Sau đó là cái gì, Lạc Ly đem ta đặt ở trên giường thấp, hôn lỗ tai của ta, tiếp theo cắn. . . . . . Cổ. . . . . .
Thoáng chốc tất cả trí nhớ đều trở lại trong đầu, bao gồm mình kêu khóc như thế nào, cùng với cảm giác sợ hãi muốn chết kia, ta sợ hãi ôm chặt mình, từ lần trước Lạc Ly không cẩn thận bắt cổ tay của mình lên, cũng biết mình mắc bệnh chứng sợ hãi, nhưng trừ lần đó sau cũng không phát tác qua, còn tưởng rằng chính là mình đa tâm, hoặc chẳng qua là thỉnh thoảng xuất hiện phản ứng, nhưng không nghĩ tới phản ứng lúc này càng nghiêm trọng như thế, cũng không biết thế giới này có bác sĩ tâm lý hay không, ha hả. . . . . . Ta rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy.
[4]
“Tuyết Nhi, ngươi tỉnh lại là tốt, ngươi đều ngủ nhanh cả ngày rồi, làm chúng ta lo lắng chết.
Theo tiếng Tiểu Sâm vang lên, chỉ thấy Tiểu Sâm kéo cửa ra mang theo chậu gỗ bốc lên hơi nóng, cũng không đóng cửa lại, đem khăn vải khoác trên vai vứt xuống trong chậu sau, liền tới đây đưa tay muốn sờ hướng trán của ta, ta nhắm mắt liều mạng cố định thân thể muốn tránh ra, ở một khắc tay Tiểu Sâm tiếp xúc đến đến cái trán của ta, ta chính là không khống chế được phát run, dạ dày một trận co quắp, ghê tởm làm cho ta dùng lực đem Tiểu Sâm đẩy ra, liền theo bên giường ói ra.
“A! Tuyết Nhi, ngươi xảy ra chuyện gì.”
Tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Sâm vang lên, không có quá vài giây phòng ta liền xoát xoát hai tiếng hơn hai bóng người, Tiểu Sâm không để ý bị ta đẩy ra, lại lo lắng muốn tới đỡ ta.
“Đừng! Đừng tới đây, đừng đụng ta!” Nhất thời dưới tình thế cấp bách, ta giơ tay ngăn trở Tiểu Sâm, khàn giọng hét lớn, vất vả gục ở mép giường muốn ói, nhưng bởi vì cả ngày chưa uống nước cũng chỉ có thể nôn khan, nhưng cảm giác ghê tởm kia không có một khắc ngừng nghỉ, ước chừng qua một khắc đồng hồ, dốc hết tâm can mới trì hoãn tới đây.
Nôn khan sau, khí lực ta mới tỉnh lại cũng dừng ói ra, hiện toàn thân trống rỗng chỉ có thể ngồi phịch ở trên giường, nhìn về phía ba người thần thái khác nhau trong phòng, Tiểu Sâm cách ta gần nhất, tay cầm lấy khăn ướt vắt khô, giống như là muốn lau mặt cho ta lại không dám tới đây, trên mặt đều là dáng vẻ lo lắng.
Cao Dương đứng ở chỗ so với Tiểu Sâm xa hơn một chút, chỉ thấy vẻ mặt trên mặt hắn làm cho ta lập tức dừng hình, nhìn Cao Dương hắn quắt miệng, nước mắt lưng tròng thâm tình chân thành nhìn ta, thiếu chút nữa làm cho ta vừa nằm xuống lại muốn quay về mép giường ói một hồi, thành thật mà nói có người lo lắng cho ta, ta là thật cao hứng , chỉ là vẻ mặt kia trên mặt hắn, tuyệt đối cùng ngoại hình của hắn một chút cũng không hài hòa, xem nếu là trên tay hắn có chiếc khăn mà nói, tuyệt đối sẽ cắn sau đó kêu la một tiếng, cứu người a ~!
Hắc tuyến ngưng tưởng tượng vô vị, nhìn về phía Lạc Ly đứng ở xa nhất, trên người rõ ràng mới sửa sang lại qua, trở lại hình tượng công tử ưu nhã thường ngày, chỉ không thấy mỉm cười thường đeo ở khóe miệng, dùng ánh mắt vô cùng phức tạp của hắn quan sát ta.
Chịu không được không khí trầm buồn trong phòng, áp chế cảm giác không khỏe mãnh liệt ở cổ họng, ta hướng Tiểu Sâm xin lỗi.
“Khụ khụ. . . . . . Thật xin lỗi, không biết tại sao, sau khi ta tỉnh lại chịu không nổi người đụng vào, tuyệt đối không phải là nhằm vào Tiểu Sâm ngươi, hi vọng Tiểu Sâm ngươi đừng để ý.”
Nghe được ta nói, toàn bộ người ở phòng phản ứng đều không giống nhau, Tiểu Sâm thở ra, lại đem khăn vải nhúng trong chậu vắt khô, đứng ở vị trí hai bước xa trước mặt của ta ngừng lại.
“Tuyết Nhi, ngươi là phát sinh chuyện gì, lúc trước ngươi hoàn hảo tốt, ngày hôm qua ta đang ở tiền viện sửa sang lại dược liệu làm được một nửa, liền nghe thấy tiếng hô như gặp quỷ của ngươi, lúc tìm đến thư phòng thấy sư phụ ôm lấy ngươi giống như điên rồi, ngươi là bị cái gì kích thích sao?”
Nghe vậy ta cười khổ, ngươi muốn ta nói sao? Thành thật nói cho ngươi là sư phụ ngươi tỏ tình với ta sau đó còn muốn ăn ta, ăn không tới một nửa liền khơi gợi ra chứng sợ hãi của ta sao?
“Ngươi bây giờ không để cho người đụng, ta cũng không giúp ngươi lau người được, ngươi còn có khí lực giúp mình lau mặt sao, ai, ngươi dạng này so với lúc ngươi mới tới không kém, thật vất vả nuôi không sai biệt lắm hiện nay lại muốn như cũ, lúc này không biết lại phải chờ bao lâu mới có thể ăn thức ăn Tuyết Nhi làm rồi, ô. . . . . . Ngươi nhanh hảo lên một chút nha.”
Thái dương của ta hiện lên chữ thập, Tiểu Sâm ngươi khen ngược, hại ta còn tưởng rằng ngươi quan tâm nhiều đến ta, ta còn có chút cảm động, thì ra vẫn là lo lắng cho dạ dày của ngươi, nỗ lực nhận lấy khăn vải Tiểu Sâm đưa tới, đang kỳ quái Cao Dương luôn luôn bà tám sao đều không có thanh âm, liền thấy hắn đứng nhìn Lạc Ly.
Chỉ thấy hắn dùng dánh vẻ nghiêm túc khó có, nhìn Lạc Ly mặt như có điều suy nghĩ, bộ dạng đứng đắn thật cương dương cũng rất tuấn tú, cảm giác ẩn lộ vẻ khí thế làm ta cảm thấy không khí thoáng cái mỏng manh hơn, không khỏi làm ta nghĩ đến bộ dáng bà tám lúc trước, ít nhất vẫn còn thân thiết, nhưng Lạc Ly thật giống như toàn bộ không để ý Cao Dương đang đánh giá hắn, chỉ thấy đáy mắt của hắn chợt hiện tự trách, nhăn lại chân mày, khuôn mặt đều là đau lòng.
Hắn lưu ý ta nhìn hắn, tựa như dùng ánh mắt nói với ta thật xin lỗi, ta đối với hắn nhẹ nhàng lắc đầu, lại cười cười, ta lần nữa thấy được mừng rỡ ở trong mắt của hắn, nhưng mừng rỡ kia chỉ thoáng một cái rồi biến mất, thay vào đó, là đau thương , đau lòng, tự trách cùng áy náy càng nồng đậm.
Chỉ thấy hắn hướng ta đi tới, dừng lại cách ta hai bước, cẩn thận tránh đụng vào ta, nhận lấy khăn vải ta dùng tốt giao cho Tiểu Sâm sau, ở trên giường ngồi xuống, hai mắt cùng ta nhìn thẳng.
“Tuyết Nhi, ngươi còn đang ngã bệnh, đừng quá suy nghĩ, ngươi có phải cảm thấy quá mệt mỏi hay không, mí mắt nặng nề nặng nề, đúng, Tuyết Nhi thân thể rất mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, Tuyết Nhi rất mệt, từ từ nhắm mắt lại đi, đúng, buông lỏng thân thể, Tuyết Nhi hảo ngoan, ngoan ngoãn ngủ. . . . .”
Nghe tiếng nói nhu hòa của Lạc Ly, vốn là còn có thể chịu được mệt mỏi như sóng biển dâng trở nên gấp mấy lần đánh tới, từ từ ta nhắm hai mắt lại, buông lỏng thân thể, ở trong tiếng nói ôn nhu của Lạc Ly trầm trầm ngủ.