Một loạt các môn tự chọn luôn làm nhiều người ảm đạm, cách thời gian học không tới một phút, trong phòng học ngồi không đến một phần ba người.
Mạch Dao đạp trên tiếng chuông đi vào phòng học, tùy tiện tìm 1 chỗ ngồi xuống.
Mạch Dao.” Bên tai truyền tới một giọng nói ôn nhã trong suốt. Mạch Dao quay đầu, đối diện là một đôi mắt ngậm cười.
“Thật là hay, cậu cũng học môn này sao.” Mạch Dao nhẹ nhàng cười.
Cô gái kia mặc một bộ áo long xanh nhạt rộng thùng thình, trên cổ 1 cái khăn bạc, tóc dài rơi loạn trên vai hơi có một loại mới hương vị tươi mới.
Cô gái ấy chính là 1 phần tử được người người ái mộ, cải biến toàn trường , rất có ting tăm là “tiểu thiên hậu” Tô Nhược của người. Cô gái này nhìn rất thanh tú lại cũng không tuyệt đẹp; ở trong trường tiếng tăm lừng lẫy lại rất ít xuất hiện ở công chúng. Luôn làm cho người ta một loại cảm giác nhàn nhạt – - bất kể là tướng mạo, tính tình hay là xử sự.
Mặc dù Tô Nhược là bạn học cùng lớp của Mạch Dao, hai người cũng bất quá chỉ là sơ giao.
Lần này gặp nhau Mạch Dao cảm thấy Tô Nhược tựa hồ thay đổi không ít. Trước kia nàng luôn cảm giác được Tô Nhược trong ánh mắt nhàn nhạt bi thương, phảng phất một loại cô độc. Mà hôm nay nhìn cặp mắt kia, Mạch Dao lại như chứng kiến đáy mắt chớp động điểm tinh quang. Nàng cơ hồ cũng bị loại thần thái xán lạn của ngôi sao này hấp dẫn. D không khác là cảm giác xa cách ở bên ngoài.
Trong ngày thường lão sư nghiêm khắc hôm nay tựa hồ xuất kỳ ung dung bình tĩnh. Tiếng chuông reo qua một hồi lâu, rồi cô ấy mới chậm chạp từ trên ghế đứng người dậy, lấy tay có khẽ vuốt ve 1 ít tư liệu mỏng ở trên bàn.
Mọi người đột nhiên có một loại dự cảm không tốt lắm, vì vậy trong phòng học có hơn phân nửa người bắt đầu cúi đầu gửi tin nhắn.
Không ngoài sở liệu, lão sư hắng giọng một cái, nâng gọng kính trên sống mũi, vô cùng bình tĩnh nói:
“Hôm nay tôi đột nhiên rất muốn đến biết các bạn 1 chút.”
Dưới lập tức loạn thành một đống, tiếng vỗ tay ồn ào nhìn có chút hả hê, rồi thật nhanh cầm điện thoại gọi điện thoại hay gởi tin nhắn .
Mạch Dao khẽ nghiêng đầu, ánh mắt cùng bên người bên cạnh nhìn rồi sao đó hai người trầm mặc một hồi lâu, cười một tiếng.
Mỗi khi đến loại này, những người thi thoảng mới trông thấy không biết từ nơi nào xuất hiện, lục tục tiến vào phòng học. Hôm nay cũng không ngoại lệ, rất nhanh sinh viên trong liền so với lúc trước nhiều thêm gần gấp dôi.
Không biết là các bạn học tên đặt rất nghệ thuật, hay là vị lão sư này trình độ quốc văn có hạn, cơ hồ là mỗi lần đọc lên một cái tên ở dưới giọng uốn nắn liền vang lên thành một mảnh.
“Lưu… Nghiêu, Lưu Nghiêu có tới không?”
Dưới có 1 người thanh âm yếu ớt trả lời: “Lão sư, ý cô là Lưu Kiêu sao?”
“Ách… hả? Lưu… Kiêu. A, xin lỗi, Lưu Kiêu.”
“Có.” Đứa bé kia rõ ràng bị đả kích.
“Khụ khụ, Vương Nguyệt.” Lão sư dừng một chút, tiếp tục điểm danh.
Mạch Dao cảm giác được cánh tay bị nhẹ nhàng đụng một cái, bên cạnh cô gái kia thấp giọng hỏi:
“Mạch Dao, lão sư là theo trình tự điểm danh hả?”
Mạch Dao trên mặt vẻ mặt khẽ vặn vẹo: “Dường như… là đúng vậy.”
“Phía trước vài người không phải là lớp chúng ta sao?” Tô Nhược mày đẹp khẽ nhăn lên
“Ừ.”
“Lớp chúng ta… Có Vương Nguyệt?”
“Không có…”
“Như vậy…”
Trên bục giảng người lần thứ hai hỏi lại: “Vương Nguyệt bạn học có đến chưa?”
Một giọng nữ sáng ngời trêu tức từ sau truyền đến: “Lão sư, cô ý nói là Tống Nguyệt sao?”
Lão sư vẻ mặt cứng đờ, nhìn hồi lâu mới lần nữa ngẩng đầu lên, điềm nhiên như không nói:
“Tống Nguyệt đã tới chưa?”
“Có ~~~” Nghe ra là cố ý , cô gái đem thanh âm kéo kéo thật là dài.
Dưới đài một mảnh cười ầm lên.
Mạch Dao nhìn về phía cô gái bên cạnh chỉ thấy nàng cũng vẻ mặt rối ren nhìn sang.
Tô Nhược quơ quơ đầu, nghiêm trang nói:
“Kỳ thật… mình rất muốn biết, cô giáo là như thế nào đem chữ ‘ tô ’ nói thành ‘ vương ’ !”
Mạch Dao làm như thật gật đầu: “Ừ. Vấn đề này rất có giá trị nghiên cứu. Mặc kệ đọc âm hay là từ hình… cái này chênh lệch… có vẻ hơi lớn đi?”
“Bạn xác định chỉ là có chút?”
“Kỳ thật còn có một loại khả năng…” Mạch Dao bĩu môi.
Tô Nhược ngẩng đầu lên, một hai mắt to vụt sáng vụt sáng nhìn thấy nàng.
“Đó chính là cô trực tiếp đem chữ ‘ Tống ’ không thấy, sau đó đem ‘ nguyệt ’ chém ra!”
“…” Tô Nhược liếc mắt, há to miệng, một hồi lâu mới phun ra một câu: “Điều này cũng… Rất có kỹ thuật hàm lượng đi!”
Điểm danh vẫn còn tiếp tục. Lão sư niệm thật chậm, tựa hồ ngay cả chữ đơn giản nhất đều muốn tinh tế cân nhắc một phen. Qua hơn mười phút, lần này điểm danh vẫn còn “Hiện đang tiến hành ” .
“Âu Yết… Âu Yết có tới không?” Lão sư vừa nhớ tới, vừa nhìn
Lúc này cửa phòng học đột nhiên bị mở ra, còn không thấy rõ bóng người, mọi người liền nghe một câu vang dội “Đã đến!” .
Chỉ thấy một nam sinh cao vừa gầy cách lão sư vẻn vẹn vài bước, tay còn dừng lại trên quả đấm cửa. Lão sư một tay cầm sổ điểm danh, một tay dừng ở giữa không trung có điểm ngây ngốc nhìn xem người đột nhiên xuất hiện này.
Vốn là phòng học khẽ xao động trong phút chốc an tĩnh lại, chỉ chốc lát sau trong phòng bộc phát ra một hồi vang dội cười to!
Đứng ở gần bục giảng nam hài kia vẻ mặt mờ mịt nhìn thoáng mọi người phía dưới sau đó đi về hướng chỗ ngồi.
Trên bục giảng nữ lão sư vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn lướt qua mọi người rồi mở miệng nói:
(Bạn đang dọc võng du ” Y nhân hạo nguyêt” – Kỳ Nhược, chuyển ngữ Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thư giãn vui vẻ!)
“Các em nói… cái này có tính hay không?”
Dưới đài lại loạn thành một đống, có người kêu “Tính” , cũng có người kêu “Không tính” , mà đại đa số mọi người chỉ lo cười, cái gì cũng không nói.
Âu Yết tại bên cạnh Tô Nhược ngồi xuống, khuỷu tay đụng phải đụng cánh tay của nàng:
“Em không có nghĩa khí, điểm danh cũng không cho anh đây biết một tiếng.”
“Tôi không thông báo thì anh cũng không tới sao?” Tô Nhược không cho là đúng nói.
“Cắt, đồ gặp sắc vong nghĩa, có nam nhân quên huynh đệ. Không để ý tới em ~” Âu Yết nói từ trong ba lô xuất ra Laptop, bộ dáng kia cực kỳ giống một bé trai giận dỗi.
Tô Nhược xoay đầu đi, đối diện với ánh mắt Mạch Dao nhìn sang, hai người lại một lần nữa nhìn nhau cười.
Có đôi khi con gái trong lúc đó sẽ sinh ra một loại từ trường rất kỳ lạ. Cũng như hiện tại tại một tiết học nhàm chán, hai nữ sinh vai nhau rồi câu được câu không tán gẫu, Mạch Dao phát hiện, hai người đúng là xuất kỳ hợp phách. Cái cô gái gọi là Tô Nhược này so với trong tưởng tượng của nàng cư xử khéo léo hơn rất nhiều .
Bên cạnh Âu Yết đang chuyên chú nhìn chằm chằm Laptop của mình. Ánh mắt trong lúc lơ đãng chạm vào màn ảnh máy vi tính, Mạch Dao sững sờ..hình này rất qu thuộc! Đây không phải là “Phong Vũ Cửu Châu” sao?
Trên đó đúng là bản đồ Vô Huyết thành của Phong Vũ Cửu Châu, Âu Yết tựa hồ đang cùng người nào đó giao dịch. Chứng kiến nhân vật, Mạch Dao lập tức có một loại cảm giác …. thế giới này quá nhỏ.
“Anh tên là Đường Kỷ Khỏa Đắc?” Mạch Dao đem thanh âm nói cho nhỏ đủ nghe thấy được.
Âu Yết hơi kinh ngạc quay đầu, ngược lại cười đến vô cùng bảnh bao:
“Như thế nào, tên anh đây làm thức dậy nghệ thuật đi?”
Mạch Dao trầm mặc một lát, trong con ngươi dính vào một tia giảo hoạt quang mang:
“Nghệ thuật sao… Tôi cảm thấy được loại từ hay này nên là để hình dung ‘ thực nguyệt’ của bang chủ đại nhân thích đáng hơn.”
Nhìn Âu Yết trên mặt hơi choáng, Mạch Dao bướng bỉnh cười mở ra:
“Đường Kỷ Khỏa Đắc, em là Mặc Thất Tần.”
Cho đến khi ba người sóng vai đi ra phòng học, Âu Yết trên mặt vẫn mang theo 1 vẻ không thể tin: “Em lại là Mặc Thất Tần…”
“Như thế nào? Bộ dạng không giống?”
Tô Nhược vẫn như cũ cười nhạt một tiếng:
“Quá thú vị, hai người rõ ràng ở trong trò chơi biết nhau.”
“Ha ha… nếu hai ta đã quen như vậy, Dược sư đại nhân có thể hay không cho anh đây ít dược thảo không?” Âu Yết chân chó đưa tới.
Mạch Dao đối với đại nam hài này ấn tượng không sai, cho nên đáp ứng sảng khoái: “Không thành vấn đề ~ “
Một loạt các môn tự chọn luôn làm nhiều người ảm đạm, cách thời gian học không tới một phút, trong phòng học ngồi không đến một phần ba người.
Mạch Dao đạp trên tiếng chuông đi vào phòng học, tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống.
Mạch Dao.” Bên tai truyền tới một giọng nói ôn nhã trong suốt. Mạch Dao quay đầu, đối diện là một đôi mắt ngậm cười.
“Thật là hay, cậu cũng học môn này sao.” Mạch Dao nhẹ nhàng cười.
Cô gái kia mặc một bộ áo long xanh nhạt rộng thùng thình, trên cổ cái khăn bạc, tóc dài rơi loạn trên vai hơi có một loại mới hương vị tươi mới.
Cô gái ấy chính là phần tử được người người ái mộ, cải biến toàn trường , rất có ting tăm là “tiểu thiên hậu” Tô Nhược của người. Cô gái này nhìn rất thanh tú lại cũng không tuyệt đẹp; ở trong trường tiếng tăm lừng lẫy lại rất ít xuất hiện ở công chúng. Luôn làm cho người ta một loại cảm giác nhàn nhạt – - bất kể là tướng mạo, tính tình hay là xử sự.
Mặc dù Tô Nhược là bạn học cùng lớp của Mạch Dao, hai người cũng bất quá chỉ là sơ giao.
Lần này gặp nhau Mạch Dao cảm thấy Tô Nhược tựa hồ thay đổi không ít. Trước kia nàng luôn cảm giác được Tô Nhược trong ánh mắt nhàn nhạt bi thương, phảng phất một loại cô độc. Mà hôm nay nhìn cặp mắt kia, Mạch Dao lại như chứng kiến đáy mắt chớp động điểm tinh quang. Nàng cơ hồ cũng bị loại thần thái xán lạn của ngôi sao này hấp dẫn. D không khác là cảm giác xa cách ở bên ngoài.
Trong ngày thường lão sư nghiêm khắc hôm nay tựa hồ xuất kỳ ung dung bình tĩnh. Tiếng chuông reo qua một hồi lâu, rồi cô ấy mới chậm chạp từ trên ghế đứng người dậy, lấy tay có khẽ vuốt ve ít tư liệu mỏng ở trên bàn.
Mọi người đột nhiên có một loại dự cảm không tốt lắm, vì vậy trong phòng học có hơn phân nửa người bắt đầu cúi đầu gửi tin nhắn.
Không ngoài sở liệu, lão sư hắng giọng một cái, nâng gọng kính trên sống mũi, vô cùng bình tĩnh nói:
“Hôm nay tôi đột nhiên rất muốn đến biết các bạn chút.”
Dưới lập tức loạn thành một đống, tiếng vỗ tay ồn ào nhìn có chút hả hê, rồi thật nhanh cầm điện thoại gọi điện thoại hay gởi tin nhắn .
Mạch Dao khẽ nghiêng đầu, ánh mắt cùng bên người bên cạnh nhìn rồi sao đó hai người trầm mặc một hồi lâu, cười một tiếng.
Mỗi khi đến loại này, những người thi thoảng mới trông thấy không biết từ nơi nào xuất hiện, lục tục tiến vào phòng học. Hôm nay cũng không ngoại lệ, rất nhanh sinh viên trong liền so với lúc trước nhiều thêm gần gấp dôi.
Không biết là các bạn học tên đặt rất nghệ thuật, hay là vị lão sư này trình độ quốc văn có hạn, cơ hồ là mỗi lần đọc lên một cái tên ở dưới giọng uốn nắn liền vang lên thành một mảnh.
“Lưu… Nghiêu, Lưu Nghiêu có tới không?”
Dưới có người thanh âm yếu ớt trả lời: “Lão sư, ý cô là Lưu Kiêu sao?”
“Ách… hả? Lưu… Kiêu. A, xin lỗi, Lưu Kiêu.”
“Có.” Đứa bé kia rõ ràng bị đả kích.
“Khụ khụ, Vương Nguyệt.” Lão sư dừng một chút, tiếp tục điểm danh.
Mạch Dao cảm giác được cánh tay bị nhẹ nhàng đụng một cái, bên cạnh cô gái kia thấp giọng hỏi:
“Mạch Dao, lão sư là theo trình tự điểm danh hả?”
Mạch Dao trên mặt vẻ mặt khẽ vặn vẹo: “Dường như… là đúng vậy.”
“Phía trước vài người không phải là lớp chúng ta sao?” Tô Nhược mày đẹp khẽ nhăn lên
“Ừ.”
“Lớp chúng ta… Có Vương Nguyệt?”
“Không có…”
“Như vậy…”
Trên bục giảng người lần thứ hai hỏi lại: “Vương Nguyệt bạn học có đến chưa?”
Một giọng nữ sáng ngời trêu tức từ sau truyền đến: “Lão sư, cô ý nói là Tống Nguyệt sao?”
Lão sư vẻ mặt cứng đờ, nhìn hồi lâu mới lần nữa ngẩng đầu lên, điềm nhiên như không nói:
“Tống Nguyệt đã tới chưa?”
“Có ~~~” Nghe ra là cố ý , cô gái đem thanh âm kéo kéo thật là dài.
Dưới đài một mảnh cười ầm lên.
Mạch Dao nhìn về phía cô gái bên cạnh chỉ thấy nàng cũng vẻ mặt rối ren nhìn sang.
Tô Nhược quơ quơ đầu, nghiêm trang nói:
“Kỳ thật… mình rất muốn biết, cô giáo là như thế nào đem chữ ‘ tô ’ nói thành ‘ vương ’ !”
Mạch Dao làm như thật gật đầu: “Ừ. Vấn đề này rất có giá trị nghiên cứu. Mặc kệ đọc âm hay là từ hình… cái này chênh lệch… có vẻ hơi lớn đi?”
“Bạn xác định chỉ là có chút?”
“Kỳ thật còn có một loại khả năng…” Mạch Dao bĩu môi.
Tô Nhược ngẩng đầu lên, một hai mắt to vụt sáng vụt sáng nhìn thấy nàng.
“Đó chính là cô trực tiếp đem chữ ‘ Tống ’ không thấy, sau đó đem ‘ nguyệt ’ chém ra!”
“…” Tô Nhược liếc mắt, há to miệng, một hồi lâu mới phun ra một câu: “Điều này cũng… Rất có kỹ thuật hàm lượng đi!”
Điểm danh vẫn còn tiếp tục. Lão sư niệm thật chậm, tựa hồ ngay cả chữ đơn giản nhất đều muốn tinh tế cân nhắc một phen. Qua hơn mười phút, lần này điểm danh vẫn còn “Hiện đang tiến hành ” .
“Âu Yết… Âu Yết có tới không?” Lão sư vừa nhớ tới, vừa nhìn
Lúc này cửa phòng học đột nhiên bị mở ra, còn không thấy rõ bóng người, mọi người liền nghe một câu vang dội “Đã đến!” .
Chỉ thấy một nam sinh cao vừa gầy cách lão sư vẻn vẹn vài bước, tay còn dừng lại trên quả đấm cửa. Lão sư một tay cầm sổ điểm danh, một tay dừng ở giữa không trung có điểm ngây ngốc nhìn xem người đột nhiên xuất hiện này.
Vốn là phòng học khẽ xao động trong phút chốc an tĩnh lại, chỉ chốc lát sau trong phòng bộc phát ra một hồi vang dội cười to!
Đứng ở gần bục giảng nam hài kia vẻ mặt mờ mịt nhìn thoáng mọi người phía dưới sau đó đi về hướng chỗ ngồi.
Trên bục giảng nữ lão sư vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn lướt qua mọi người rồi mở miệng nói:
(Bạn đang dọc võng du ” Y nhân hạo nguyêt” – Kỳ Nhược, chuyển ngữ Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thư giãn vui vẻ!)
“Các em nói… cái này có tính hay không?”
Dưới đài lại loạn thành một đống, có người kêu “Tính” , cũng có người kêu “Không tính” , mà đại đa số mọi người chỉ lo cười, cái gì cũng không nói.
Âu Yết tại bên cạnh Tô Nhược ngồi xuống, khuỷu tay đụng phải đụng cánh tay của nàng:
“Em không có nghĩa khí, điểm danh cũng không cho anh đây biết một tiếng.”
“Tôi không thông báo thì anh cũng không tới sao?” Tô Nhược không cho là đúng nói.
“Cắt, đồ gặp sắc vong nghĩa, có nam nhân quên huynh đệ. Không để ý tới em ~” Âu Yết nói từ trong ba lô xuất ra Laptop, bộ dáng kia cực kỳ giống một bé trai giận dỗi.
Tô Nhược xoay đầu đi, đối diện với ánh mắt Mạch Dao nhìn sang, hai người lại một lần nữa nhìn nhau cười.
Có đôi khi con gái trong lúc đó sẽ sinh ra một loại từ trường rất kỳ lạ. Cũng như hiện tại tại một tiết học nhàm chán, hai nữ sinh vai nhau rồi câu được câu không tán gẫu, Mạch Dao phát hiện, hai người đúng là xuất kỳ hợp phách. Cái cô gái gọi là Tô Nhược này so với trong tưởng tượng của nàng cư xử khéo léo hơn rất nhiều .
Bên cạnh Âu Yết đang chuyên chú nhìn chằm chằm Laptop của mình. Ánh mắt trong lúc lơ đãng chạm vào màn ảnh máy vi tính, Mạch Dao sững sờ..hình này rất qu thuộc! Đây không phải là “Phong Vũ Cửu Châu” sao?
Trên đó đúng là bản đồ Vô Huyết thành của Phong Vũ Cửu Châu, Âu Yết tựa hồ đang cùng người nào đó giao dịch. Chứng kiến nhân vật, Mạch Dao lập tức có một loại cảm giác …. thế giới này quá nhỏ.
“Anh tên là Đường Kỷ Khỏa Đắc?” Mạch Dao đem thanh âm nói cho nhỏ đủ nghe thấy được.
Âu Yết hơi kinh ngạc quay đầu, ngược lại cười đến vô cùng bảnh bao:
“Như thế nào, tên anh đây làm thức dậy nghệ thuật đi?”
Mạch Dao trầm mặc một lát, trong con ngươi dính vào một tia giảo hoạt quang mang:
“Nghệ thuật sao… Tôi cảm thấy được loại từ hay này nên là để hình dung ‘ thực nguyệt’ của bang chủ đại nhân thích đáng hơn.”
Nhìn Âu Yết trên mặt hơi choáng, Mạch Dao bướng bỉnh cười mở ra:
“Đường Kỷ Khỏa Đắc, em là Mặc Thất Tần.”
Cho đến khi ba người sóng vai đi ra phòng học, Âu Yết trên mặt vẫn mang theo vẻ không thể tin: “Em lại là Mặc Thất Tần…”
“Như thế nào? Bộ dạng không giống?”
Tô Nhược vẫn như cũ cười nhạt một tiếng:
“Quá thú vị, hai người rõ ràng ở trong trò chơi biết nhau.”
“Ha ha… nếu hai ta đã quen như vậy, Dược sư đại nhân có thể hay không cho anh đây ít dược thảo không?” Âu Yết chân chó đưa tới.
Mạch Dao đối với đại nam hài này ấn tượng không sai, cho nên đáp ứng sảng khoái: “Không thành vấn đề ~ “