Sở Hạo không hiểu nhìn cô bé trước mắt. Trên mặt của nàng có một tia kinh ngạc, một chút rối ren. Sở Hạo không khỏi có chút thất bại. Sớm biết rằng nàng là 1 cô gái không giống người thường, phảu ứng của nàng lúc này là ngoài dự liệu của hắn.
“Thất Tần?” Sở Hạo khẽ cúi người.
Hơi thở ấm áp xẹt qua gò má Mạch Dao phục hồi lại tinh thần, đối diện lại cặp mắt nghi hoặc kia. Khoảng cách gần như vậy làm cho trên mặt nàng đã nóng lên, Mạch Dao không tự chủ cúi đầu.
“Ách… Học trưởng chào, em tên Đồng Mạch Dao.”
Học trưởng? Đồng Mạch Dao
Sở Hạo trên mặt hiện ra quẹt một cái biết rõ vui vẻ: “Thì ra là em chính là người nói câu ‘ nếu như không thể đuổi đi bóng tối vậy thì hãy đi về hướng có ánh sáng’ kia sao?”
“Hả !” Mạch Dao kinh ngạc ngẩng đầu
“Làm sao anh lại biết?”
Sở Hạo cười khẽ: “Đến đây, ngồi xuống nói chuyện.” Mạch Dao cùng hắn ngồi xuống, trong mắt là tràn đầy hiếu kỳ, lúng túng cùng mất tự nhiên vừa nãy bị quét sạch.
“Anh còn biết ‘ muốn biết bão cát làm sao có thể đi qua thì phải gặp người đã từng đi qua nó ’.” Sở Hạo đáy mắt vui vẻ dần dần lan tràn.
“A!” Mạch Dao cảm thấy có chút bị kinh hãi, lại chứng kiến cặp hắc mâu kia chớp động điểm điểm tinh mang.
“Ha ha, vị chủ nhiệm cao trung lớp em không khéo là đại bá của anh.” Hắn còn nhớ rõ vị lão sư ngữ văn kia ở trên bàn cơm luôn ít nói kiệm lời thế nhưng cười lớn nói: “Quá thú vị, bác chưa từng thấy qua 1 học sinh thú vị như vậy!”
Làm sao sẽ trùng hợp như vậy? Mạch Dao sắc mặt trở nên hồng.
Nhớ tới lúc học lớp mười có một lần lớp giờ tự học buổi tối, cả trường đột nhiên bị tắt điện, qua hơn mười phút cũng không thấy đèn sáng trong phòng học hỗn loạn.
Mạch Dao đợi đến chịu không nổi, cầm lên cặp sách liền đi ra ngoài. Lúc ấy lão sư trực ban ngăn cản lại hỏi: “Học sinh Đồng Mạch Dao, em đi đâu vậy ?”
Vì vậy nàng bật thốt ra: “Nếu như không thể đuổi đi bóng tối như vậy thì hãy đi về hướng có ảnh sáng. Em phải về nhà , mọi người cứ tiếp tục.”
Lão sư trực ban đại khái là không nghĩ tới Mạch Dao lại đột nhiên lại nói một câu như vậy, sững sờ tại chỗ một hồi lâu không có ngăn trở.
Mặc dù về sau Mạch Dao bởi vì tự tiện về bị chủ nhiệm lớp phê bình giáo dục nửa ngày, câu “Nếu như không thể đuổi đi bóng tối như vậy thì hãy đi về hướng có ánh sáng” cũng bị bạn học cùng lão sư trong trường truyền rộng khắp ra. Chỉ là không nghĩ tới, lời này lại sẽ truyền tới lỗ tai của hắn.
“Em biết không? ” Sở Hạo nhẹ nhàng cười.
“Tấm thiệp kia của em cho tới bây giờ vẫn còn ở tại trên bààm việc của đại bá anh. Anh cho tới bây giờ chưa thấy qua 1 tấm tiệp lại có đãi ngộ như này .”
Nhớ rõ ngày đó hắn tại thư phòng đại bá trong lúc vô tình chứng kiến tấm thiệp này, tò mò hỏi thăm lai lịch, mới biết được đó là đại bá nhận được quà khi lên thành giáo sư. Bác ấy nói đây là món quà đặc biệt nhất mà bác ấy nhận được.
Kỳ thật đây chẳng qua là 1 tấm thiệp bình thường không có gì lạ, đặc biệt là thiệp bằng chữ. Cả tấm thiệp không có bất kỳ câu chúc nào chỉ là dùng bút viết một hàng chữ như vậy: ‘ muốn biết bão cát làm sao có thể đi qua thì phải gặp người đã từng đi qua nó ’.” Cũng là khi đó Sở Hạo nhớ kỹ góc phải phía dưới thiệp ký tên – - Đồng Mạch Dao.
Thần kỳ sao? Sở Hạo nghĩ thầm: có lẽ có vài người nhất định là phải gặp được.
“Này, lão Đại cậu quá không hiền hậu đi, Thất Tần vừa mới đến mười phút đã bị cậu chiếm đoạt, không nên như vậy!” Nhiếp Vũ Trạch bất mãn hét lên.
“Sao?” Sở Hạo nheo lại ánh mắt, tự tiếu phi tiếu liếc hắn một cái.
Nhiếp Vũ Trạch giống như là đột nhiên cảm giác được một hồi gió lạnh, không khỏi rụt cổ một cái: “Cái kia… Như thế nào cũng phải… tự giới thiệu mình 1 chút đi?”
Sở Hạo tựa hồ hài lòng cười cười, nhàn nhã dựa về ghế sofa.
Tạ Trăn bất đắc dĩ liếc mắt: tên này không có tiền đồ, dựa vào hắn giỡn người mới 1 chút đây!
Kha Mộng Lăng trực tiếp khinh bỉ hắn: “Ai nha, hài tử bị kinh sợ!”
Nhiếp Vũ Trạch oán thầm: Dẹp, cô có bản lĩnh thì giỡn đi! Có lão Đại mạnh mẽ khí tràng bao phủ như vậy xem cô còn chịu nổi sao!
Mạch Dao có chút thẹn thùng nhún nhún vai, cười với tất cả mọi người chính thức chào hỏi:
“Chào mọi người em là Mặc Thất Tần, tên em là Đồng Mạch Dao.”
Tạ Trăn bất mãn chu môi: “Như vậy đã xong? Không có tính, báo thân chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng!”
Mạch Dao cười nói: “Chịkhông phải mới vừa ôm qua sao?”
ạ Trăn nhất thời bị nghẹn nói không ra lời.
“Anh còn không có ôm! Anh cũng muốn ôm!” Nhiếp Vũ Trạch vọt từ trên ghế nhảy dựng lên, một đôi mắt lóe sáng lóe lục quang.
Kha Mộng Lăng vui mừng thở phào một cái – - đứa bé này rốt cục có tiền đồ!
“Khụ khụ…” Sở Hạo tay trái hơi nắm, che miệng ho nhẹ.
Nhiếp Vũ Trạch hơi cảm thấy hai đạo mắt như dao âm trầm hướng hắn bắn thẳng đến mà đến. Hắn không tự giác run rẩy, ngoan ngoãn ngồi trở về.
Tạ Trăn cùng Kha Mộng Lăng liếc mắt nhìn nhau, phảng phất yên lặng truyền đạt cùng 1 tin tức: bang chủ luôn là bị….không đáng tin cậy!
Đùa giỡn vô vọng, mọi người bắt đầu mỗi người một lời về phía Mạch Dao giới thiệu chính mình.
Ngồi ở bên trái Kha Mộng Lăng 1 nam sinh cao gầy mở miệng: “Mạch Dao chào, anh là vai phụ, tên Lâm Dương.”
“Lâm Dương” cái tên này mặc dù rất tầm thường, nhưng vóc người là phi thường đẹp mắt, nhất là con mắt dài nhỏ kia, tuyệt đối phóng tới đều là “nhân vật chính” !
Mạch Dao cười hướng hắn vuốt cằm.
Bên cạnh một vị nam sinh khác nói: “Mạch Dao chào, anh gọi Đào Chí Viễn, mọi người gọi là buôn người, trò chơi là tiểu Hoả bán gái.”
Mạch Dao 囧. Người này mặc áo sơ mi trắng, ngũ quan bộ dạng cũng không xuất chúng, tóm lại hết sức hài hòa. Trên sống mũi một bộ kính đen càng khiến cho hắn có vẻ tương đối nhã nhặn. Đào Chí Viễn… Tên chủ nghĩa xã hội khoa học cỡ nào!
Bất quá nói trở lại, làm một “buôn người ” ưu tú, anh chàng Đào Chí Viễn này tướng mạo không thể nghi ngờ là phi thường có tính mê hoặc. Nếu là đổi lại một bỉ ổi đại thúc trung niên thì sẽ giống như là ở bên cạnh dựng lên một khối bài viết “Ta là người xấu “, đây chẳng phải là không có người mắc câu sao?
Mạch Dao cố nén cười, nghiêm túc nói: “Nhĩ hảo, anh buôn người.”
“Tỷ tỷ xin chào, em là cá chép, tên em là… Lý Du” một chàng trai nhỏ gầy hơi ngượng ngùng mở miệng.
Mạch Dao nghe được có vẻ phát mộng, Sở Hạo cười nhẹ vì nàng giải thích nghi hoặc: “Là Lý trong mộc tử, ‘ du ’trong Chu Du.”
“Thì ra là như vậy ” Mạch Dao đ với cậu nam sinh kia mỉm cười.
“Chào Mạch Dao, anh là Chăn dê tinh tinh, tên Phạm Thành.” Nói chuyện nam sinh có vẻ hơi mập.
“Xin chào ~ “
“Xin chào, anh là Lý Bân, tên ID Thiên Đăng.”
“Thiên Đăng? Anh thế nhưng ở trong bang phái của chúng ta!” Mạch Dao có chút giật mình. Vị “thiên đăng đại nhân” này cũng là cao thủ xuất quỷ nhập thần trên bảng xếp hạng tiếng tăm lừng lẫy, Mạch Dao chưa thấy qua hắn ở trong bang phái nói chuyện.
Người nọ cười một tiếng: “Anh vốn là định liên tục lặn xuống nước, bất quá là nghĩ bang phái gặp mặt sẽ có phải hay không như vị đứng đầu các quốc gia hay không.”
Sở Hạo khó được khi chủ động mở miệng: “Thực tiếc nuối, cho cậu thất vọng rồi.”
“Ha ha, thật ra khiến ta đây mở rộng tầm mắt .”
Rốt cục lần lượt đến tay cô gái ôm thú nhồi bông điềm đạm nho nhã, Mạch Dao thật tò mò cô nương này rốt cuộc là ai. Nàng tựa hồ biểu hiện được mình cũng rất quen thuộc, Mạch Dao nhưng vẫn đoán không ra nàng là ai.
“Mạch Dao ~ mình gọi Nghiêm Tranh Tranh, trò chơi ID là Túy Vô Miên!”
Túy Vô Miên lại là nữ hài tử? Mạch Dao tại chỗ hóa đá.
“Ha ha ha!” Cô gái cởi mở cười to. “Ta đây thành công hù đến một người!”
Mạch Dao tức giận lườm nàng một cái: “Được lắm, hai ta biết lâu như vậy, cậu rõ ràng giấu diếm mình cơ mật trọng đại như vậy! Quá đáng ghét!”
Nghiêm Tranh Tranh dí dỏm le lưỡi: “Sớm nói cho cậu biết không phải không dễ chơi ư?”
Mạch Dao ôm đệm ở sau lưng làm bộ ném hướng Nghiêm Tranh Tranh, hù dọa nàng vội vàng ôm đầu.
“Hắc. ” lúc này đến phiên Mạch Dao nở nụ cười.
“Ai kêu cậu làm mình sợ!”
“Mạch Dao cậu cũng hù đến mình!” Ngồi ở bên cạnh Nghiêm Tranh Tranh cô gái tóc ngắn vô tội lên án đạo.
“Mình là không có yêu ~ tên Lưu Tuyết.” có yêu ~ cậu cũng tới! Đã lâu không gặp cậu lên trò chơi rồi sao!” Mạch Dao có chút ít hưng phấn, hai người này đều là lão bằng hữu của nàng .
“Đúng vậy” Nghiêm Tranh Tranh cười nói. “Lưu Tuyết cùng một ký túc xá với mình , nghe nói cậu tới nên đặc biệt cùng mình đi đến đây!”
“Lưu Tuyến tốt!” Mạch Dao rất vui vẻ. “Trước mình còn nghĩ đến 2 người là tình nhân đây.”
Trong phòng người đã toàn bộ tự giới thiệu mình xong, mọi người rất nhanh liền chơi thành một mảnh, đánh bài đánh bài, ca hát ca hát, còn có chơi trò chơi giết người .
Sở Hạo không hiểu nhìn cô bé trước mắt. Trên mặt của nàng có một tia kinh ngạc, một chút rối ren. Sở Hạo không khỏi có chút thất bại. Sớm biết rằng nàng là cô gái không giống người thường, phảu ứng của nàng lúc này là ngoài dự liệu của hắn.
“Thất Tần?” Sở Hạo khẽ cúi người.
Hơi thở ấm áp xẹt qua gò má Mạch Dao phục hồi lại tinh thần, đối diện lại cặp mắt nghi hoặc kia. Khoảng cách gần như vậy làm cho trên mặt nàng đã nóng lên, Mạch Dao không tự chủ cúi đầu.
“Ách… Học trưởng chào, em tên Đồng Mạch Dao.”
Học trưởng? Đồng Mạch Dao
Sở Hạo trên mặt hiện ra quẹt một cái biết rõ vui vẻ: “Thì ra là em chính là người nói câu ‘ nếu như không thể đuổi đi bóng tối vậy thì hãy đi về hướng có ánh sáng’ kia sao?”
“Hả !” Mạch Dao kinh ngạc ngẩng đầu
“Làm sao anh lại biết?”
Sở Hạo cười khẽ: “Đến đây, ngồi xuống nói chuyện.” Mạch Dao cùng hắn ngồi xuống, trong mắt là tràn đầy hiếu kỳ, lúng túng cùng mất tự nhiên vừa nãy bị quét sạch.
“Anh còn biết ‘ muốn biết bão cát làm sao có thể đi qua thì phải gặp người đã từng đi qua nó ’.” Sở Hạo đáy mắt vui vẻ dần dần lan tràn.
“A!” Mạch Dao cảm thấy có chút bị kinh hãi, lại chứng kiến cặp hắc mâu kia chớp động điểm điểm tinh mang.
“Ha ha, vị chủ nhiệm cao trung lớp em không khéo là đại bá của anh.” Hắn còn nhớ rõ vị lão sư ngữ văn kia ở trên bàn cơm luôn ít nói kiệm lời thế nhưng cười lớn nói: “Quá thú vị, bác chưa từng thấy qua học sinh thú vị như vậy!”
Làm sao sẽ trùng hợp như vậy? Mạch Dao sắc mặt trở nên hồng.
Nhớ tới lúc học lớp mười có một lần lớp giờ tự học buổi tối, cả trường đột nhiên bị tắt điện, qua hơn mười phút cũng không thấy đèn sáng trong phòng học hỗn loạn.
Mạch Dao đợi đến chịu không nổi, cầm lên cặp sách liền đi ra ngoài. Lúc ấy lão sư trực ban ngăn cản lại hỏi: “Học sinh Đồng Mạch Dao, em đi đâu vậy ?”
Vì vậy nàng bật thốt ra: “Nếu như không thể đuổi đi bóng tối như vậy thì hãy đi về hướng có ảnh sáng. Em phải về nhà , mọi người cứ tiếp tục.”
Lão sư trực ban đại khái là không nghĩ tới Mạch Dao lại đột nhiên lại nói một câu như vậy, sững sờ tại chỗ một hồi lâu không có ngăn trở.
Mặc dù về sau Mạch Dao bởi vì tự tiện về bị chủ nhiệm lớp phê bình giáo dục nửa ngày, câu “Nếu như không thể đuổi đi bóng tối như vậy thì hãy đi về hướng có ánh sáng” cũng bị bạn học cùng lão sư trong trường truyền rộng khắp ra. Chỉ là không nghĩ tới, lời này lại sẽ truyền tới lỗ tai của hắn.
“Em biết không? ” Sở Hạo nhẹ nhàng cười.
“Tấm thiệp kia của em cho tới bây giờ vẫn còn ở tại trên bààm việc của đại bá anh. Anh cho tới bây giờ chưa thấy qua tấm tiệp lại có đãi ngộ như này .”
Nhớ rõ ngày đó hắn tại thư phòng đại bá trong lúc vô tình chứng kiến tấm thiệp này, tò mò hỏi thăm lai lịch, mới biết được đó là đại bá nhận được quà khi lên thành giáo sư. Bác ấy nói đây là món quà đặc biệt nhất mà bác ấy nhận được.
Kỳ thật đây chẳng qua là tấm thiệp bình thường không có gì lạ, đặc biệt là thiệp bằng chữ. Cả tấm thiệp không có bất kỳ câu chúc nào chỉ là dùng bút viết một hàng chữ như vậy: ‘ muốn biết bão cát làm sao có thể đi qua thì phải gặp người đã từng đi qua nó ’.” Cũng là khi đó Sở Hạo nhớ kỹ góc phải phía dưới thiệp ký tên – - Đồng Mạch Dao.
Thần kỳ sao? Sở Hạo nghĩ thầm: có lẽ có vài người nhất định là phải gặp được.
“Này, lão Đại cậu quá không hiền hậu đi, Thất Tần vừa mới đến mười phút đã bị cậu chiếm đoạt, không nên như vậy!” Nhiếp Vũ Trạch bất mãn hét lên.
“Sao?” Sở Hạo nheo lại ánh mắt, tự tiếu phi tiếu liếc hắn một cái.
Nhiếp Vũ Trạch giống như là đột nhiên cảm giác được một hồi gió lạnh, không khỏi rụt cổ một cái: “Cái kia… Như thế nào cũng phải… tự giới thiệu mình chút đi?”
Sở Hạo tựa hồ hài lòng cười cười, nhàn nhã dựa về ghế sofa.
Tạ Trăn bất đắc dĩ liếc mắt: tên này không có tiền đồ, dựa vào hắn giỡn người mới chút đây!
Kha Mộng Lăng trực tiếp khinh bỉ hắn: “Ai nha, hài tử bị kinh sợ!”
Nhiếp Vũ Trạch oán thầm: Dẹp, cô có bản lĩnh thì giỡn đi! Có lão Đại mạnh mẽ khí tràng bao phủ như vậy xem cô còn chịu nổi sao!
Mạch Dao có chút thẹn thùng nhún nhún vai, cười với tất cả mọi người chính thức chào hỏi:
“Chào mọi người em là Mặc Thất Tần, tên em là Đồng Mạch Dao.”
Tạ Trăn bất mãn chu môi: “Như vậy đã xong? Không có tính, báo thân chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng!”
Mạch Dao cười nói: “Chịkhông phải mới vừa ôm qua sao?”
ạ Trăn nhất thời bị nghẹn nói không ra lời.
“Anh còn không có ôm! Anh cũng muốn ôm!” Nhiếp Vũ Trạch vọt từ trên ghế nhảy dựng lên, một đôi mắt lóe sáng lóe lục quang.
Kha Mộng Lăng vui mừng thở phào một cái – - đứa bé này rốt cục có tiền đồ!
“Khụ khụ…” Sở Hạo tay trái hơi nắm, che miệng ho nhẹ.
Nhiếp Vũ Trạch hơi cảm thấy hai đạo mắt như dao âm trầm hướng hắn bắn thẳng đến mà đến. Hắn không tự giác run rẩy, ngoan ngoãn ngồi trở về.
Tạ Trăn cùng Kha Mộng Lăng liếc mắt nhìn nhau, phảng phất yên lặng truyền đạt cùng tin tức: bang chủ luôn là bị….không đáng tin cậy!
Đùa giỡn vô vọng, mọi người bắt đầu mỗi người một lời về phía Mạch Dao giới thiệu chính mình.
Ngồi ở bên trái Kha Mộng Lăng nam sinh cao gầy mở miệng: “Mạch Dao chào, anh là vai phụ, tên Lâm Dương.”
“Lâm Dương” cái tên này mặc dù rất tầm thường, nhưng vóc người là phi thường đẹp mắt, nhất là con mắt dài nhỏ kia, tuyệt đối phóng tới đều là “nhân vật chính” !
Mạch Dao cười hướng hắn vuốt cằm.
Bên cạnh một vị nam sinh khác nói: “Mạch Dao chào, anh gọi Đào Chí Viễn, mọi người gọi là buôn người, trò chơi là tiểu Hoả bán gái.”
Mạch Dao 囧. Người này mặc áo sơ mi trắng, ngũ quan bộ dạng cũng không xuất chúng, tóm lại hết sức hài hòa. Trên sống mũi một bộ kính đen càng khiến cho hắn có vẻ tương đối nhã nhặn. Đào Chí Viễn… Tên chủ nghĩa xã hội khoa học cỡ nào!
Bất quá nói trở lại, làm một “buôn người ” ưu tú, anh chàng Đào Chí Viễn này tướng mạo không thể nghi ngờ là phi thường có tính mê hoặc. Nếu là đổi lại một bỉ ổi đại thúc trung niên thì sẽ giống như là ở bên cạnh dựng lên một khối bài viết “Ta là người xấu “, đây chẳng phải là không có người mắc câu sao?
Mạch Dao cố nén cười, nghiêm túc nói: “Nhĩ hảo, anh buôn người.”
“Tỷ tỷ xin chào, em là cá chép, tên em là… Lý Du” một chàng trai nhỏ gầy hơi ngượng ngùng mở miệng.
Mạch Dao nghe được có vẻ phát mộng, Sở Hạo cười nhẹ vì nàng giải thích nghi hoặc: “Là Lý trong mộc tử, ‘ du ’trong Chu Du.”
“Thì ra là như vậy ” Mạch Dao đ với cậu nam sinh kia mỉm cười.
“Chào Mạch Dao, anh là Chăn dê tinh tinh, tên Phạm Thành.” Nói chuyện nam sinh có vẻ hơi mập.
“Xin chào ~ “
“Xin chào, anh là Lý Bân, tên ID Thiên Đăng.”
“Thiên Đăng? Anh thế nhưng ở trong bang phái của chúng ta!” Mạch Dao có chút giật mình. Vị “thiên đăng đại nhân” này cũng là cao thủ xuất quỷ nhập thần trên bảng xếp hạng tiếng tăm lừng lẫy, Mạch Dao chưa thấy qua hắn ở trong bang phái nói chuyện.
Người nọ cười một tiếng: “Anh vốn là định liên tục lặn xuống nước, bất quá là nghĩ bang phái gặp mặt sẽ có phải hay không như vị đứng đầu các quốc gia hay không.”
Sở Hạo khó được khi chủ động mở miệng: “Thực tiếc nuối, cho cậu thất vọng rồi.”
“Ha ha, thật ra khiến ta đây mở rộng tầm mắt .”
Rốt cục lần lượt đến tay cô gái ôm thú nhồi bông điềm đạm nho nhã, Mạch Dao thật tò mò cô nương này rốt cuộc là ai. Nàng tựa hồ biểu hiện được mình cũng rất quen thuộc, Mạch Dao nhưng vẫn đoán không ra nàng là ai.
“Mạch Dao ~ mình gọi Nghiêm Tranh Tranh, trò chơi ID là Túy Vô Miên!”
Túy Vô Miên lại là nữ hài tử? Mạch Dao tại chỗ hóa đá.
“Ha ha ha!” Cô gái cởi mở cười to. “Ta đây thành công hù đến một người!”
Mạch Dao tức giận lườm nàng một cái: “Được lắm, hai ta biết lâu như vậy, cậu rõ ràng giấu diếm mình cơ mật trọng đại như vậy! Quá đáng ghét!”
Nghiêm Tranh Tranh dí dỏm le lưỡi: “Sớm nói cho cậu biết không phải không dễ chơi ư?”
Mạch Dao ôm đệm ở sau lưng làm bộ ném hướng Nghiêm Tranh Tranh, hù dọa nàng vội vàng ôm đầu.
“Hắc. ” lúc này đến phiên Mạch Dao nở nụ cười.
“Ai kêu cậu làm mình sợ!”
“Mạch Dao cậu cũng hù đến mình!” Ngồi ở bên cạnh Nghiêm Tranh Tranh cô gái tóc ngắn vô tội lên án đạo.
“Mình là không có yêu ~ tên Lưu Tuyết.” có yêu ~ cậu cũng tới! Đã lâu không gặp cậu lên trò chơi rồi sao!” Mạch Dao có chút ít hưng phấn, hai người này đều là lão bằng hữu của nàng .
“Đúng vậy” Nghiêm Tranh Tranh cười nói. “Lưu Tuyết cùng một ký túc xá với mình , nghe nói cậu tới nên đặc biệt cùng mình đi đến đây!”
“Lưu Tuyến tốt!” Mạch Dao rất vui vẻ. “Trước mình còn nghĩ đến người là tình nhân đây.”
Trong phòng người đã toàn bộ tự giới thiệu mình xong, mọi người rất nhanh liền chơi thành một mảnh, đánh bài đánh bài, ca hát ca hát, còn có chơi trò chơi giết người .