“Mạch Dao, cậu đi đâu vậy thế? Cả ngày cũng không trông thấy người….” Vừa mới về ký túc xá, Mạch Dao đã nhìn thấy Bùi Lạc treo 1 cái mặt bị chồng ruồng bỏ vô cùng ai óan nhìn nàng.
“Rất lạ sao? Giai Kỳ cũng thường thường cả ngày lẫn đêm không thấy người.”Mạch Dao không cho al2 đúng
“Làm sao giống chứ?”Kiều Á dung khăn lông lau lấy tóc ướt
“Gia Giai Kỳ là học sinh giỏi, ngày ngày làm ổ tại phòng học dáng vẻ của cậu nhìn xem ngọai trừ ngẫu nhiên đi tự học liền, chỉ biết là suốt ngày ở ký túc xá ngây ngô chơi game…
Mạch Dao lặng yên: Thì ra là mình đã trạch thành như vậy. Đúng lúc Lưu Giai Kỳ ôm một xấp sách đi đến: “A! Mạch Dao, em đã trở lại? Chị buổi sang nhìn thấy em cùng Ây yết, hai người là giai đạon nào?”
“Hơ!!! Tiểu Vương tử tình ca? Hai người khi nào thì lén lút hả?” Kiều Á kinh hô.
“Em…” Mạch Dao đang muốn giải thích, chuông di động đã vang lên. Nàng vội vàng từ trong túi lấy ra điện thọai biểu hiện số lạ
“A
“Đã lên phòng rồi sao?” 1 giọng nam dễ nghe âm thấu qua điện thai làm chấn động tai Mạch Dao.
“Vâng” Mạch Dao cảm thấy trái tim nhỏ của mình hôm nay luôn động kinh giận dỗi.
“Ừ, Anh đi đây, em nghỉ ngơi đi”
“Bye”
“Buye, bye.”
Sở HẠo thu hồi đi động, ngẩng đầu hướng một cách cửa sổ kia một cái, xoay người lại mở cửa xe…
Mạch Dao vừa mới khép lại di động, ba cô gái còn lại bắt đầu cường thế vây công.
Kều Á vẻ mặt gà mẹ: “Wow!!! Đều đến trình độ này rồi?”
“Thật sự là cậu ta đưa cậu trở về? 2 người ban ngày đi đâu?” Bùi Lạc lòng hiếu kỳ nổ tung. Mà ngay cả Lưu Giai Kỳ bình trhường không nói chuyện cũng không nhịn đuợc bát quai:
“2 em khi nào thì bắt đầu? Phát triển đến trình độ nào rồi?”
“KHông phải là như mọi người nghĩ…”Mạch Dao hữu khí vô lực nói
“Vậy là cái dạng gì?” Ba cái đầu nhất tề bu lại, sáu con mắt sáng như tuyết, phảng phất hiện ra dày đặc lục quang.
“Mọi người sánh mắt vậy là gì…” Mạch Dao bị như lang hổ hù dọa không nhẹ.
“Ít nói nhảm, mau khai!” Ba người trăm miệng một lời nói
“Hả? Em thế mà cũng đi gặp bạn ở trên mạng?” Lưu Giai Kỳ miệng mở ra đến mức đủ để nhét vào một quả trứng gà
“Âu Yết đi cùng em….” Mạch Dao rõ rang có vẻ sức lực không đủ.
“Cho nên… Cái người tên Trường Phong Hạo Nguyệt kia là học trưởng của ma?”
Mạch Dao gật đầu.
“Cho nên…. Vừa rồi đưa em trở về cũng là hắn?”
Mạch Dao tiếp tục gật đầu: “Âu Yết có việc nên về trước cho nên…”
Lời còn chưa nói hết đã bị Bùi Lạc tiếng hét chói tai cắt đứt: “Trời a! Cô nam quả nữ, cậu không sợ anh t cậu ư?”
“Đây không phải thế… Mình không có việ gì sao…” Mạch Dao yếu ớt giải thích.
“Ha ha, chúng ta còn ước gì Mạch Dao bị người ta ăn đây” Kiều Á một bộ dạng đắm đuối.
“Người ta là điển hình cao-phú-suất đó~”
“Chị nói lung tung gì thế!” Mạch Dao có vẻ thẹn thùng, lại có chút nóng long.
“Chỉ là đưa em về mà thôi, nói không chừng người ta có bạn gái rồi!”
“Được rồi, được rồi… tắm một cái đi ngủ đi, yêu qua mạng tóm lại không tin tưởng.” Lưu Giai Kỳ lại bày làm ra một bộ đàn chị.
Mạch Dao yên lặng bưng lên chậu nước đi rửa mặt, trong long không ý thức dâng lên một lọai cảm giác rầu rĩ
“Hey, về muộng như vệy.” Sở Hạo lúc vào nhà Nhiếp Vũ Trạch mới từ phòng tắm đi ra, một đầu ướr nhẹp nước đang khọng ngừng rơi xuống.
“Câu không thể lau khô tóc hãy đi ra sao?” Sở Hạo ghét bỏ, tiện tay cầm một tấm khăn long khô ném cho hắn.
“Như thế nào… Như thế nào, tiến trểin tếh nào?” Nhiếp Vũ Trạch tiện cầm lên, SỞ hạo không đếm xủa đến hắn, không nói một lời hướng phòng của mình đi đến
“Lão đại, câu không theo đuổi sao? Cậu không thì mình liền theo vậy!”
Sở Hạo bước chân dừng lại, chậm rãi xoay người, tự tiếu phi tiếu liếc nhìn Nhiếp Vũ Trạch, lành lạnh mở miệng “Cậu dám?”
Nhiếp Vũ Trạch cợt nhả nói: “Lão Đại, cậu chưa từng theo đuổi con gái?” Sở Hạo đọng al5i mi, dung là thật không có theo đuổi qua.
“H8ác hắc” Nhiếp Vũ Trạch cười mở ám.
“Mạch Dao, cô gái trẻ như thế, cấu nếu như là không nắm chặt, vậy sợ không còn kịp rồi~ có muốn hay không anh đây mách chiêu cho?”
Sở Hạo nhàn nhạt nhìn hắn, sau đó quyết đóan xoay người rời đi.
Nhiếp Vũ Trạch vẻ mặt buồn bực đứng tại chỗ: “Này… này… Lão đại…” Trả lời hắn là 1 tiếng “Rắc” đóng cửa vang lên.
“Éc, vì sao ta lại bị kinh bỉ chứ!” Nhiếp Vũ Trạch lầm bầm lầu bầu.
Sở Hạo bưng chén nước tựa ổ ghế ngưng mắt trầm tư.
Vốn là hắn cảm thấy hắn có rất nhiều thời gian, nhưng lời của Nhiếp Vũ trạch một phen làm cho hắn cảm giác nguy cơ mãnh liệt, Đích xác là đêm dài lắm mộng….
[Minh Trạch]: Cầu xin tổ đội! BOSS! 3=2! Cần thầy thuốc!
Mạch dao lên trò chơi đã nhìn thấy bang chủ đại nhân đang trên kênh bang phái ồn ào
[ Mặc Thất Tần]: Giết gì vậy?
[ Minh Trạch]: A Thất tần, em tới thật dung lúc! Đến đây, Boss Tháp cơ đến đây~
[ Mặc Thất Tần]: ok, em tới
Nhiếp Vũ trạch lúc này ngồi ở sang nhà phòng khách tựa lung vào ghế sô pha, máy tính xách tay đặt ở trên bàn trà. Nhìn trên màn ảnh đột nhiên xuất hiện bóng trắn, Nhiếp Vũ Trạch sung sướng nở nụ cười,
“Lão Đại, cậu không thể bớt vô ích sao?”
“Ít nói nhảm” Giọng nói nàhn nhạt mang theo một tia tức giận, xuyên thấu cửa truyền tới.
Mạch dao đến khi tới Thần đàn, bản đồ có bốn người. Ngọai trừ Minh Trạch bên ngoìa, còn có Ta chỉ muốn lấy tên có thể dài hơn, Thiên đăng, cùng trường Phong Hạo Nguyệt. Mạch Dao ngẩn người: nơi này rõ rang al2 có bống người, như thế nào bang chủ đại nhân kêu là 3=2 đây?
Sauk hi tổ đội, Minh Trạch dẫn đội ngũ hướng tháp cơ đi đến. Tháp cơ là một nữ BOSS cường đại, muốn ưu thế là trạng thái kỹ năng phi thường cường đại, công kích phòng ngự đều không kém. Bất quá, thầy thuốc dung là kh8ác tinh với BOSS, có Mặc Thất Tần trị số tinh thần hiếm thấy, hơn nữa mặt khác có bốn đại thần đối phó với Tháp Cơ quả thực là một đãi đồ ăn
Trong đội ngũ đều là người có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, không đợi Minh Trạch hả chỉ thị, tất cả mọi người đều có vị trí và cương vị riêng đứng đó. Mạch Dao cho mọi người lá chắn thượng hạng, hai tay để nhẹ ở trên bàn phím chuẩn bị tùy lúc mà them máu.
Không ngòai sở liệu, Tháp cơ vừa lên đến liền phóng ra một kỹ năng quần thể hỗn lạon. Cơ hồ đồng thời “Nến Vũ” đỉnh diễm lê chợt lóe, bốn người dưới chân đồng thời dâng lên sương mù xanh thẳm, chưa có hiệu lực cũng đã bị triệt để thanh t
Lúc này, tất cả mọi người động. Sau lung Thiên đăng hai luồng đã hướng BOSS bay phác qua; Ta chỉ muốn lấy tên có thể lấy dài hơn trường tiên trên tay xông lên; Trường Phong Hạo Nguyệt dung một cái di động quỷ dị bồi hồi gẩn tháp cơ chờ đợi một cơ hội một kích là Boss mất mạng, minh trạch tại khỏang cách xa tháp cơ nhất…..đi dạo!
Nói ra sợ là cho người cười chết, bang chủ đệ nhất bang phái Cửu Châi trong truyền thuyết “Anh minh thần võ” kia lại al2 kẻ ôm bắp đùi! Cái này cũng chưa tính, nhàn rỗi ở một bên làm cổ động viên
[Minh Trạch]: Lão Đại cố gắng lên! Thất tần cố gắng lên!Thiên đăng ca cố gắng lên!Tên dài nhất cố gắn lên!
Vì vậy Thiên đăng không bình ting. Hắn thao túng anh linh đồng thời nhịn không được xuất thủ mắng đến một câu
[ Thiên đăng]: Em gái nhà ngươi!!!!!!!!!!!!!!!!!
“Mạch Dao, cậu đi đâu vậy thế? Cả ngày cũng không trông thấy người….” Vừa mới về ký túc xá, Mạch Dao đã nhìn thấy Bùi Lạc treo cái mặt bị chồng ruồng bỏ vô cùng ai óan nhìn nàng.
“Rất lạ sao? Giai Kỳ cũng thường thường cả ngày lẫn đêm không thấy người.”Mạch Dao không cho al đúng
“Làm sao giống chứ?”Kiều Á dung khăn lông lau lấy tóc ướt
“Gia Giai Kỳ là học sinh giỏi, ngày ngày làm ổ tại phòng học dáng vẻ của cậu nhìn xem ngọai trừ ngẫu nhiên đi tự học liền, chỉ biết là suốt ngày ở ký túc xá ngây ngô chơi game…
Mạch Dao lặng yên: Thì ra là mình đã trạch thành như vậy. Đúng lúc Lưu Giai Kỳ ôm một xấp sách đi đến: “A! Mạch Dao, em đã trở lại? Chị buổi sang nhìn thấy em cùng Ây yết, hai người là giai đạon nào?”
“Hơ!!! Tiểu Vương tử tình ca? Hai người khi nào thì lén lút hả?” Kiều Á kinh hô.
“Em…” Mạch Dao đang muốn giải thích, chuông di động đã vang lên. Nàng vội vàng từ trong túi lấy ra điện thọai biểu hiện số lạ
“A
“Đã lên phòng rồi sao?” giọng nam dễ nghe âm thấu qua điện thai làm chấn động tai Mạch Dao.
“Vâng” Mạch Dao cảm thấy trái tim nhỏ của mình hôm nay luôn động kinh giận dỗi.
“Ừ, Anh đi đây, em nghỉ ngơi đi”
“Bye”
“Buye, bye.”
Sở HẠo thu hồi đi động, ngẩng đầu hướng một cách cửa sổ kia một cái, xoay người lại mở cửa xe…
Mạch Dao vừa mới khép lại di động, ba cô gái còn lại bắt đầu cường thế vây công.
Kều Á vẻ mặt gà mẹ: “Wow!!! Đều đến trình độ này rồi?”
“Thật sự là cậu ta đưa cậu trở về? người ban ngày đi đâu?” Bùi Lạc lòng hiếu kỳ nổ tung. Mà ngay cả Lưu Giai Kỳ bình trhường không nói chuyện cũng không nhịn đuợc bát quai:
“ em khi nào thì bắt đầu? Phát triển đến trình độ nào rồi?”
“KHông phải là như mọi người nghĩ…”Mạch Dao hữu khí vô lực nói
“Vậy là cái dạng gì?” Ba cái đầu nhất tề bu lại, sáu con mắt sáng như tuyết, phảng phất hiện ra dày đặc lục quang.
“Mọi người sánh mắt vậy là gì…” Mạch Dao bị như lang hổ hù dọa không nhẹ.
“Ít nói nhảm, mau khai!” Ba người trăm miệng một lời nói
“Hả? Em thế mà cũng đi gặp bạn ở trên mạng?” Lưu Giai Kỳ miệng mở ra đến mức đủ để nhét vào một quả trứng gà
“Âu Yết đi cùng em….” Mạch Dao rõ rang có vẻ sức lực không đủ.
“Cho nên… Cái người tên Trường Phong Hạo Nguyệt kia là học trưởng của ma?”
Mạch Dao gật đầu.
“Cho nên…. Vừa rồi đưa em trở về cũng là hắn?”
Mạch Dao tiếp tục gật đầu: “Âu Yết có việc nên về trước cho nên…”
Lời còn chưa nói hết đã bị Bùi Lạc tiếng hét chói tai cắt đứt: “Trời a! Cô nam quả nữ, cậu không sợ anh t cậu ư?”
“Đây không phải thế… Mình không có việ gì sao…” Mạch Dao yếu ớt giải thích.
“Ha ha, chúng ta còn ước gì Mạch Dao bị người ta ăn đây” Kiều Á một bộ dạng đắm đuối.
“Người ta là điển hình cao-phú-suất đó~”
“Chị nói lung tung gì thế!” Mạch Dao có vẻ thẹn thùng, lại có chút nóng long.
“Chỉ là đưa em về mà thôi, nói không chừng người ta có bạn gái rồi!”
“Được rồi, được rồi… tắm một cái đi ngủ đi, yêu qua mạng tóm lại không tin tưởng.” Lưu Giai Kỳ lại bày làm ra một bộ đàn chị.
Mạch Dao yên lặng bưng lên chậu nước đi rửa mặt, trong long không ý thức dâng lên một lọai cảm giác rầu rĩ
“Hey, về muộng như vệy.” Sở Hạo lúc vào nhà Nhiếp Vũ Trạch mới từ phòng tắm đi ra, một đầu ướr nhẹp nước đang khọng ngừng rơi xuống.
“Câu không thể lau khô tóc hãy đi ra sao?” Sở Hạo ghét bỏ, tiện tay cầm một tấm khăn long khô ném cho hắn.
“Như thế nào… Như thế nào, tiến trểin tếh nào?” Nhiếp Vũ Trạch tiện cầm lên, SỞ hạo không đếm xủa đến hắn, không nói một lời hướng phòng của mình đi đến
“Lão đại, câu không theo đuổi sao? Cậu không thì mình liền theo vậy!”
Sở Hạo bước chân dừng lại, chậm rãi xoay người, tự tiếu phi tiếu liếc nhìn Nhiếp Vũ Trạch, lành lạnh mở miệng “Cậu dám?”
Nhiếp Vũ Trạch cợt nhả nói: “Lão Đại, cậu chưa từng theo đuổi con gái?” Sở Hạo đọng ali mi, dung là thật không có theo đuổi qua.
“Hác hắc” Nhiếp Vũ Trạch cười mở ám.
“Mạch Dao, cô gái trẻ như thế, cấu nếu như là không nắm chặt, vậy sợ không còn kịp rồi~ có muốn hay không anh đây mách chiêu cho?”
Sở Hạo nhàn nhạt nhìn hắn, sau đó quyết đóan xoay người rời đi.
Nhiếp Vũ Trạch vẻ mặt buồn bực đứng tại chỗ: “Này… này… Lão đại…” Trả lời hắn là tiếng “Rắc” đóng cửa vang lên.
“Éc, vì sao ta lại bị kinh bỉ chứ!” Nhiếp Vũ Trạch lầm bầm lầu bầu.
Sở Hạo bưng chén nước tựa ổ ghế ngưng mắt trầm tư.
Vốn là hắn cảm thấy hắn có rất nhiều thời gian, nhưng lời của Nhiếp Vũ trạch một phen làm cho hắn cảm giác nguy cơ mãnh liệt, Đích xác là đêm dài lắm mộng….
[Minh Trạch]: Cầu xin tổ đội! BOSS! =! Cần thầy thuốc!
Mạch dao lên trò chơi đã nhìn thấy bang chủ đại nhân đang trên kênh bang phái ồn ào
[ Mặc Thất Tần]: Giết gì vậy?
[ Minh Trạch]: A Thất tần, em tới thật dung lúc! Đến đây, Boss Tháp cơ đến đây~
[ Mặc Thất Tần]: ok, em tới
Nhiếp Vũ trạch lúc này ngồi ở sang nhà phòng khách tựa lung vào ghế sô pha, máy tính xách tay đặt ở trên bàn trà. Nhìn trên màn ảnh đột nhiên xuất hiện bóng trắn, Nhiếp Vũ Trạch sung sướng nở nụ cười,
“Lão Đại, cậu không thể bớt vô ích sao?”
“Ít nói nhảm” Giọng nói nàhn nhạt mang theo một tia tức giận, xuyên thấu cửa truyền tới.
Mạch dao đến khi tới Thần đàn, bản đồ có bốn người. Ngọai trừ Minh Trạch bên ngoìa, còn có Ta chỉ muốn lấy tên có thể dài hơn, Thiên đăng, cùng trường Phong Hạo Nguyệt. Mạch Dao ngẩn người: nơi này rõ rang al có bống người, như thế nào bang chủ đại nhân kêu là = đây?
Sauk hi tổ đội, Minh Trạch dẫn đội ngũ hướng tháp cơ đi đến. Tháp cơ là một nữ BOSS cường đại, muốn ưu thế là trạng thái kỹ năng phi thường cường đại, công kích phòng ngự đều không kém. Bất quá, thầy thuốc dung là khác tinh với BOSS, có Mặc Thất Tần trị số tinh thần hiếm thấy, hơn nữa mặt khác có bốn đại thần đối phó với Tháp Cơ quả thực là một đãi đồ ăn
Trong đội ngũ đều là người có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, không đợi Minh Trạch hả chỉ thị, tất cả mọi người đều có vị trí và cương vị riêng đứng đó. Mạch Dao cho mọi người lá chắn thượng hạng, hai tay để nhẹ ở trên bàn phím chuẩn bị tùy lúc mà them máu.
Không ngòai sở liệu, Tháp cơ vừa lên đến liền phóng ra một kỹ năng quần thể hỗn lạon. Cơ hồ đồng thời “Nến Vũ” đỉnh diễm lê chợt lóe, bốn người dưới chân đồng thời dâng lên sương mù xanh thẳm, chưa có hiệu lực cũng đã bị triệt để thanh t
Lúc này, tất cả mọi người động. Sau lung Thiên đăng hai luồng đã hướng BOSS bay phác qua; Ta chỉ muốn lấy tên có thể lấy dài hơn trường tiên trên tay xông lên; Trường Phong Hạo Nguyệt dung một cái di động quỷ dị bồi hồi gẩn tháp cơ chờ đợi một cơ hội một kích là Boss mất mạng, minh trạch tại khỏang cách xa tháp cơ nhất…..đi dạo!
Nói ra sợ là cho người cười chết, bang chủ đệ nhất bang phái Cửu Châi trong truyền thuyết “Anh minh thần võ” kia lại al kẻ ôm bắp đùi! Cái này cũng chưa tính, nhàn rỗi ở một bên làm cổ động viên
[Minh Trạch]: Lão Đại cố gắng lên! Thất tần cố gắng lên!Thiên đăng ca cố gắng lên!Tên dài nhất cố gắn lên!
Vì vậy Thiên đăng không bình ting. Hắn thao túng anh linh đồng thời nhịn không được xuất thủ mắng đến một câu
[ Thiên đăng]: Em gái nhà ngươi!!!!!!!!!!!!!!!!!