Không biết có phải hay không vì khí trời dần dần trở nên ấm áp, các giáo sư tâm tình tựa hồ trở nên tốt đột xuất. Cũng không biết là sớm có dự mưu hay là tâm hữu tương thông ba vị thầy cô môn bắt buộc đồng nhất quyết định thu luận văn, điều này làm cho một đám người có kế hoạch cuối tuần du lịch hoàn toàn thả bèo trôi sông.
Giờ là thời gian du lịch tốt nhất, trong phòng học tự học to như vậy người thật là ít ỏi.
Khổ nhất là ngồi hơn hai giờ mới viết ra không đến năm trăm chữ Bùi Lạc vô cùng oán niệm đóng lại máy tính, từ trong túi lấy điện thoại di động, bắt đầu xem một bộ tiểu thuyết kinh dị cho hả giận.
“Mùi của bóng tối nồng đậm chỉ một thoáng tràn ngập ra đến, không khí âm lãnh đem hắn vây quanh, đột nhiên…”
Bùi Lạc đang thấy nhập thần, một giọng nam tà mị thình lình phiêu lọt vào trong tai: “Bạn học, phiền nhường chỗ một chút.”
“A!” Bùi Lạc sợ hết hồn, thấp tiếng thét kinh hãi. Nhẹ buông tay chỉ nghe thấy “Pằng” một tiếng, di động rơi trên mặt đất, nắp vỏ 1 nơi ngay cả pin đều từ bên trong rớt ra.
Bùi Lạc chưa tỉnh hồn thở hổn hển mấy hơi lúc này mới phát hiện bên cạnh là 1 người nam tử xa lạ.
Người nọ đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cúi xuống nhặt lên di động bị rời làm 3, lễ phép đưa cho Bùi Lạc: “Xin lỗi, hù đến bạn.”
Nhìn xem nam tử nhếch ra khóe môi, Bùi Lạc nhẹ “Hừ” một tiếng, tức giận cầm di động, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cố ý! Nhiều chỗ ngồi như vậy không đi, tại sao lại đến nơi đây không nên xuất hiện chứ?”
Người nọ khẽ cúi đầu, nụ cười ở trên mặt dần dần mở rộng.
Vì vậy Bùi Lạc nổi giận: “Cười cái gì cười, có buồn cười như vậy sao?”
Nam sinh nín cười lắc đầu: “Bạn học sách của mình ở bên trong, buổi sáng ra quên cầm. Cho nên… Có thể phiền toái để cho mình ra kia 1 chút không?”
Bùi Lạc quay đầu, phát hiện bên trong chỗ ngồi trong ngăn kéo đúng là có một xấp sách, trên mặt chưa phát giác ra nóng lên: lần này toi ! Nàng cúi đầu bên cạnh dịch một bước, trong lòng mặc niệm: mau cầm sách đi nhanh lên, lúc này mặt có thể phồng lớn rồi!
Bùi Lạc liên tục cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày, khi đôi giày chơi bóng trắng từ bên người đi qua, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Đang muốn ngồi xuống, cái giọng nam kia lại một lần nữa từ bên tai truyền đến: “Bạn học à…”
Bùi Lạc nhíu mày… người tại sao còn chưa đi? Nàng không khỏi có điểm bực mình: “Cậu còn có chuyện gì nữa?”
Nam sinh cười yếu ớt: “Cậu xem di động có thể dùng được hay không, nếu bị hỏng mình xin bồi thường.”
Bùi Lạc đang nghẹn một hơi, giọng nói không khỏi cáu: “Không cần cậu bồi thường!” Nàng cũng không ngẩng đầu lên cứ vậy ngồi xuống từ trong túi tùy tiện lấy ra một quyển sách loạn lật lên.
Nam sinh nhíu mày, xoay người tránh ra.
Cảm giác được người nọ rời đi, Bùi Lạc mở ra bàn tay đưa điện thoại di động lắp lại mở máy – - hết thảy bình thường. Nàng bĩu môi: Nokia thực trâu bò mà!
=======Phân cách tuyến tượng gỗ nghe di động=======
Đoạn kiếm lâm.
Cô gái lãnh diễm ngân y huy kiếm quét ngang đám quái bị chặn ngang chặt đứt. Một khối khổng lồ trên tảng đá, hồng y bay múa như một đám lửa thiêu đốt người đó giương nhẹ trong tay pháp trượng trên không trung xẹt qua, lưu lại khói hơi mờ, hai con anh linh xuyên toa vu khắp nơi 1 con quái rồi 1 con ngã xuống.
【 Bạc Giang Hàn Tuyết 】: Chết rồi… nghỉ ngơi một chút.
【 Thiên Lạc 】: không.
【 Bạc Giang Hàn Tuyết 】: làm sao vậy, hôm nay em đều không nói lời nào.
【 Thiên Lạc 】: em đang vui.
【 Bạc Giang Hàn Tuyết 】: không có s chứ?
Hồng y tung bay rốt cục chậm rãi rủ xuống, Thiên Lạc từ trên nham thạch nhảy xuống, đi đến bên cạnh cô gái ngân y.
【 Thiên Lạc 】: khỏi phải nói, hôm nay xúi quẩy kinh dị!
【 Bạc Giang Hàn Tuyết 】: như thế nào?
【 Thiên Lạc 】: sớm tinh mơ đứng lên đi rửa mặt đầu đụng phải khung cửa ; đi rửa cái cốc thật vất vả rửa sạch bị em làm vỡ!
【 Bạc Giang Hàn Tuyết 】: ách, đổ vỡ là bình an.
【 Thiên Lạc 】: bình an cái đầu! Buổi trưa đi ăn cơm trưa trong thức ăn có con ruồi; đi ra thiếu chút nữa bị xe đụng phải; cách cuối kỳ còn rất xa lão sư liền bố trí các loại luận văn 3 tay 4 chân không kịp ; em suốt nghẹn một chút buổi trưa xuất năm trăm chữ không viết nổi, mở ra độc ít truyện ma bị làm sửng sốt hù dọa đến di động cũng rơi xuống đất !Em đây là vận cứt chết tiệt gì! Tức chết em mà!
Màn hình đầu kia trầm mặc một lát.
【 Bạc Giang Hàn Tuyết 】: điện thoại di động… Rơi có sao không?
【 Thiên Lạc 】: này không có. Phải nói… Nokia thật đúng là bò, pin đều té ra, lắp trở về mở máy màn hình cũng không chớp lên một cái !
【 Bạc Giang Hàn Tuyết 】: xúi quẩy rồi sẽ lại thông .
【 Thiên Lạc 】: Lãnh mỹ nhân chị cũng sẽ an ủi người sao?
【 Bạc Giang Hàn Tuyết 】: …
=====Phân cách tuyến chuyện Hàn Tuyết–Thiên Lạc =====
Khí trời âm u, giống như là muốn mưa.
Trên bục giảng, một lão sư trung niên đang tỉ mỉ giảng giải cách dùng tài khoản “Dự đoán phí tổn”, Bùi Lạc buồn bã ỉu xìu gục xuống bàn cầm điện thoại chơi đua xe.
Mạch Dao nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay của nàng.
“Gì ~” Bùi Lạc lười biếng từ trong cổ họng nặn ra hai chữ, ánh mắt vẫn không nhúc nhích dính tại trên màn hình di động.
“Cậu không thể thật tốt nghe giảng sao? Cái này rất trọng yếu .”
“Ách…nha nha… Đụng phải!”Bùi Lạc cả kinh sợ hãi thở nhẹ. Hiển nhiên không để ý tới Mạch Dao.
Bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhẹ, Mạch Dao quay đầu lại, phát hiện bên trái mình ngồi là Tô Nhược đang che miệng cười đến run lên một cái. Mạch Dao bất đắc dĩ buông buông tay.
Đột nhiên một đạo ánh sáng chói mắt cùng với 1 tiếng “Răng rắc” từ cuối phòng học truyền đến. Mọi người nhất tề quay đầu lại chỉ thấy phòng học có 1 cô gái tóc dài mặc một áo sơ mi quần jean đang cầm lấy một cái máy ảnh nhắm ngay bục giảng.
Bị hơn mười ánh mắt nhìn chằm chằm như thế cô gái có hơi mặt đỏ:
“Ách, Xin lỗi quấy rầy, tôi là ký giả… vì kỷ niệm ngày thành lập trường đến để chụp hình. Quấy rầy mọi người thật sự thật xin lỗi.” Nàng hướng lão sư cùng các bạn học khẽ khom người, sau đó khép cửa đi ra ngoài.
Trên đài lão sư gầy teo kia chỉ dừng một chút, sau đó bình tĩnh tiếp tục giảng giải “Dự đoánphí tổn” .
Bởi vì đột nhiên xuất hiện 1 chút ngoài ý muốn kia, trong phòng học có chút xôn xao. Mơ hồ nghe thấy có người ở phía dưới thấp giọng nghị luận: “Như thế nào lúc này tới chụp?” “Lão sư thực bình tĩnh.” …
Đang nói nửa đoạn lão sư đột nhiên dừng lại, ánh mắt trong phòng học quét một vòng, sau đó nghiêm trang ho khan khụ: “Số lần bị chụp như vậy nhiều thành thói quen.”
Dưới giảng đường một mảnh cười ầm lên.
Trời đầy mây áp suất thấp tựa hồ bị không khí vui sướng này xua tan một chút, trong phòng học trở nên sinh động lên.
Tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học rối rít thu thập sách vở đi ra phòng học. Ngày hôm nay trời không có trời mưa, cũng không thấy mặt trời.
Mạch Dao đứng dậy phát hiện chỗ ngồi bên cạnh trên mặt đất r một cái lược gỗ màu vàng nhạt nàng nhặt lên lược, phát hiện trên mặt có khắc một chữ nhỏ màu nâu nhạt – - Tô Nhược, năm 19/7/2009.
Bùi Lạc châu đầu đến: “Này? Của Tô Nhược ~ “
Mạch Dao gật đầu: “Cạu ấy chắc còn chưa đi xa, chúng ta đuổi theo đi.”
“ừ.” Vì vậy Bùi Lạc nhanh chóng ôm lấy sách, hai người bước nhanh đi ra phòng học.
“Nhìn kia, cô ấy ở đàng kia.” Mới ra bên ngoài đi vài bước, Bùi Lạc liền phát hiện mục tiêu.
Theo hướng Bùi Lạc chỉ, Mạch Dao nhìn thấy 1 cô gái mặc đồ màu lam nhạt. Nàng hướng bóng lưng kia theo đuổi vài bước, hô: “Tô Nhược ~ “
Có thể là bởi vì khoảng cách quá xa, Tô Nhược không có nghe được, chỉ là thẳng đi về hướng chiếc xe dừng ở cửa trường học. Xe này… tựa hồ có vẻ nhìn quen mắt. Bất quá Mạch Dao nhất thời không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ là bước nhanh hơn.
Lúc này, ghế lái xe cửa được mở ra, 1 nam nhân mặc 1 cái áo màu xám nhạt từ trên xe bước xuống. Thấy rõ gương mặt kia Mạch Dao không khỏi dừng bước lại – - đây không phải là… Sở Hạo ư?
Tô Nhược chạy tới trước xe Sở Hạo cười một tiếng, không nhanh không chậm vòng qua xe đi đến ghế trước, ưu nhã giúp nàng mở cửa xe, động tác săn sóc kia đến không thể phục vụ thêm.
Mạch Dao vô thức khẽ cắn môi dưới. Bầu trời mây đen gần như muốn bay đến đỉnh đầu, khí áp thấp đủ cho làm cho nàng có chút hít thở không thông.
“Mạch Dao?” Bùi Lạc kéo áo kéo Mạch Dao ống tay áo.
“Đi mau.”
“Ách… Chúng ta trở về đi.” Ánh mắt của nàng có vẻ ảm đạm.
“Hả?” Bùi Lạc không hiểu nhìn nàng.
“Tô Nhược hẳn là đang vội đi, đồ lần sau đưa cho cậu ấy cũng dược.” Nói xong, Mạch Dao xoay người hướng ký túc xá đi về.
“Hả? …” Bùi Lạc không rõ chuyện gì, chỉ có thể vội vàng đuổi theo.
Không biết có phải hay không vì khí trời dần dần trở nên ấm áp, các giáo sư tâm tình tựa hồ trở nên tốt đột xuất. Cũng không biết là sớm có dự mưu hay là tâm hữu tương thông ba vị thầy cô môn bắt buộc đồng nhất quyết định thu luận văn, điều này làm cho một đám người có kế hoạch cuối tuần du lịch hoàn toàn thả bèo trôi sông.
Giờ là thời gian du lịch tốt nhất, trong phòng học tự học to như vậy người thật là ít ỏi.
Khổ nhất là ngồi hơn hai giờ mới viết ra không đến năm trăm chữ Bùi Lạc vô cùng oán niệm đóng lại máy tính, từ trong túi lấy điện thoại di động, bắt đầu xem một bộ tiểu thuyết kinh dị cho hả giận.
“Mùi của bóng tối nồng đậm chỉ một thoáng tràn ngập ra đến, không khí âm lãnh đem hắn vây quanh, đột nhiên…”
Bùi Lạc đang thấy nhập thần, một giọng nam tà mị thình lình phiêu lọt vào trong tai: “Bạn học, phiền nhường chỗ một chút.”
“A!” Bùi Lạc sợ hết hồn, thấp tiếng thét kinh hãi. Nhẹ buông tay chỉ nghe thấy “Pằng” một tiếng, di động rơi trên mặt đất, nắp vỏ nơi ngay cả pin đều từ bên trong rớt ra.
Bùi Lạc chưa tỉnh hồn thở hổn hển mấy hơi lúc này mới phát hiện bên cạnh là người nam tử xa lạ.
Người nọ đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cúi xuống nhặt lên di động bị rời làm , lễ phép đưa cho Bùi Lạc: “Xin lỗi, hù đến bạn.”
Nhìn xem nam tử nhếch ra khóe môi, Bùi Lạc nhẹ “Hừ” một tiếng, tức giận cầm di động, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cố ý! Nhiều chỗ ngồi như vậy không đi, tại sao lại đến nơi đây không nên xuất hiện chứ?”
Người nọ khẽ cúi đầu, nụ cười ở trên mặt dần dần mở rộng.
Vì vậy Bùi Lạc nổi giận: “Cười cái gì cười, có buồn cười như vậy sao?”
Nam sinh nín cười lắc đầu: “Bạn học sách của mình ở bên trong, buổi sáng ra quên cầm. Cho nên… Có thể phiền toái để cho mình ra kia chút không?”
Bùi Lạc quay đầu, phát hiện bên trong chỗ ngồi trong ngăn kéo đúng là có một xấp sách, trên mặt chưa phát giác ra nóng lên: lần này toi ! Nàng cúi đầu bên cạnh dịch một bước, trong lòng mặc niệm: mau cầm sách đi nhanh lên, lúc này mặt có thể phồng lớn rồi!
Bùi Lạc liên tục cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày, khi đôi giày chơi bóng trắng từ bên người đi qua, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Đang muốn ngồi xuống, cái giọng nam kia lại một lần nữa từ bên tai truyền đến: “Bạn học à…”
Bùi Lạc nhíu mày… người tại sao còn chưa đi? Nàng không khỏi có điểm bực mình: “Cậu còn có chuyện gì nữa?”
Nam sinh cười yếu ớt: “Cậu xem di động có thể dùng được hay không, nếu bị hỏng mình xin bồi thường.”
Bùi Lạc đang nghẹn một hơi, giọng nói không khỏi cáu: “Không cần cậu bồi thường!” Nàng cũng không ngẩng đầu lên cứ vậy ngồi xuống từ trong túi tùy tiện lấy ra một quyển sách loạn lật lên.
Nam sinh nhíu mày, xoay người tránh ra.
Cảm giác được người nọ rời đi, Bùi Lạc mở ra bàn tay đưa điện thoại di động lắp lại mở máy – - hết thảy bình thường. Nàng bĩu môi: Nokia thực trâu bò mà!
=======Phân cách tuyến tượng gỗ nghe di động=======
Đoạn kiếm lâm.
Cô gái lãnh diễm ngân y huy kiếm quét ngang đám quái bị chặn ngang chặt đứt. Một khối khổng lồ trên tảng đá, hồng y bay múa như một đám lửa thiêu đốt người đó giương nhẹ trong tay pháp trượng trên không trung xẹt qua, lưu lại khói hơi mờ, hai con anh linh xuyên toa vu khắp nơi con quái rồi con ngã xuống.
【 Bạc Giang Hàn Tuyết 】: Chết rồi… nghỉ ngơi một chút.
【 Thiên Lạc 】: không.
【 Bạc Giang Hàn Tuyết 】: làm sao vậy, hôm nay em đều không nói lời nào.
【 Thiên Lạc 】: em đang vui.
【 Bạc Giang Hàn Tuyết 】: không có s chứ?
Hồng y tung bay rốt cục chậm rãi rủ xuống, Thiên Lạc từ trên nham thạch nhảy xuống, đi đến bên cạnh cô gái ngân y.
【 Thiên Lạc 】: khỏi phải nói, hôm nay xúi quẩy kinh dị!
【 Bạc Giang Hàn Tuyết 】: như thế nào?
【 Thiên Lạc 】: sớm tinh mơ đứng lên đi rửa mặt đầu đụng phải khung cửa ; đi rửa cái cốc thật vất vả rửa sạch bị em làm vỡ!
【 Bạc Giang Hàn Tuyết 】: ách, đổ vỡ là bình an.
【 Thiên Lạc 】: bình an cái đầu! Buổi trưa đi ăn cơm trưa trong thức ăn có con ruồi; đi ra thiếu chút nữa bị xe đụng phải; cách cuối kỳ còn rất xa lão sư liền bố trí các loại luận văn tay chân không kịp ; em suốt nghẹn một chút buổi trưa xuất năm trăm chữ không viết nổi, mở ra độc ít truyện ma bị làm sửng sốt hù dọa đến di động cũng rơi xuống đất !Em đây là vận cứt chết tiệt gì! Tức chết em mà!
Màn hình đầu kia trầm mặc một lát.
【 Bạc Giang Hàn Tuyết 】: điện thoại di động… Rơi có sao không?
【 Thiên Lạc 】: này không có. Phải nói… Nokia thật đúng là bò, pin đều té ra, lắp trở về mở máy màn hình cũng không chớp lên một cái !
【 Bạc Giang Hàn Tuyết 】: xúi quẩy rồi sẽ lại thông .
【 Thiên Lạc 】: Lãnh mỹ nhân chị cũng sẽ an ủi người sao?
【 Bạc Giang Hàn Tuyết 】: …
=====Phân cách tuyến chuyện Hàn Tuyết–Thiên Lạc =====
Khí trời âm u, giống như là muốn mưa.
Trên bục giảng, một lão sư trung niên đang tỉ mỉ giảng giải cách dùng tài khoản “Dự đoán phí tổn”, Bùi Lạc buồn bã ỉu xìu gục xuống bàn cầm điện thoại chơi đua xe.
Mạch Dao nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay của nàng.
“Gì ~” Bùi Lạc lười biếng từ trong cổ họng nặn ra hai chữ, ánh mắt vẫn không nhúc nhích dính tại trên màn hình di động.
“Cậu không thể thật tốt nghe giảng sao? Cái này rất trọng yếu .”
“Ách…nha nha… Đụng phải!”Bùi Lạc cả kinh sợ hãi thở nhẹ. Hiển nhiên không để ý tới Mạch Dao.
Bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhẹ, Mạch Dao quay đầu lại, phát hiện bên trái mình ngồi là Tô Nhược đang che miệng cười đến run lên một cái. Mạch Dao bất đắc dĩ buông buông tay.
Đột nhiên một đạo ánh sáng chói mắt cùng với tiếng “Răng rắc” từ cuối phòng học truyền đến. Mọi người nhất tề quay đầu lại chỉ thấy phòng học có cô gái tóc dài mặc một áo sơ mi quần jean đang cầm lấy một cái máy ảnh nhắm ngay bục giảng.
Bị hơn mười ánh mắt nhìn chằm chằm như thế cô gái có hơi mặt đỏ:
“Ách, Xin lỗi quấy rầy, tôi là ký giả… vì kỷ niệm ngày thành lập trường đến để chụp hình. Quấy rầy mọi người thật sự thật xin lỗi.” Nàng hướng lão sư cùng các bạn học khẽ khom người, sau đó khép cửa đi ra ngoài.
Trên đài lão sư gầy teo kia chỉ dừng một chút, sau đó bình tĩnh tiếp tục giảng giải “Dự đoánphí tổn” .
Bởi vì đột nhiên xuất hiện chút ngoài ý muốn kia, trong phòng học có chút xôn xao. Mơ hồ nghe thấy có người ở phía dưới thấp giọng nghị luận: “Như thế nào lúc này tới chụp?” “Lão sư thực bình tĩnh.” …
Đang nói nửa đoạn lão sư đột nhiên dừng lại, ánh mắt trong phòng học quét một vòng, sau đó nghiêm trang ho khan khụ: “Số lần bị chụp như vậy nhiều thành thói quen.”
Dưới giảng đường một mảnh cười ầm lên.
Trời đầy mây áp suất thấp tựa hồ bị không khí vui sướng này xua tan một chút, trong phòng học trở nên sinh động lên.
Tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học rối rít thu thập sách vở đi ra phòng học. Ngày hôm nay trời không có trời mưa, cũng không thấy mặt trời.
Bùi Lạc châu đầu đến: “Này? Của Tô Nhược ~ “
Mạch Dao gật đầu: “Cạu ấy chắc còn chưa đi xa, chúng ta đuổi theo đi.”
“ừ.” Vì vậy Bùi Lạc nhanh chóng ôm lấy sách, hai người bước nhanh đi ra phòng học.
“Nhìn kia, cô ấy ở đàng kia.” Mới ra bên ngoài đi vài bước, Bùi Lạc liền phát hiện mục tiêu.
Theo hướng Bùi Lạc chỉ, Mạch Dao nhìn thấy cô gái mặc đồ màu lam nhạt. Nàng hướng bóng lưng kia theo đuổi vài bước, hô: “Tô Nhược ~ “
Có thể là bởi vì khoảng cách quá xa, Tô Nhược không có nghe được, chỉ là thẳng đi về hướng chiếc xe dừng ở cửa trường học. Xe này… tựa hồ có vẻ nhìn quen mắt. Bất quá Mạch Dao nhất thời không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ là bước nhanh hơn.
Lúc này, ghế lái xe cửa được mở ra, nam nhân mặc cái áo màu xám nhạt từ trên xe bước xuống. Thấy rõ gương mặt kia Mạch Dao không khỏi dừng bước lại – - đây không phải là… Sở Hạo ư?
Tô Nhược chạy tới trước xe Sở Hạo cười một tiếng, không nhanh không chậm vòng qua xe đi đến ghế trước, ưu nhã giúp nàng mở cửa xe, động tác săn sóc kia đến không thể phục vụ thêm.
Mạch Dao vô thức khẽ cắn môi dưới. Bầu trời mây đen gần như muốn bay đến đỉnh đầu, khí áp thấp đủ cho làm cho nàng có chút hít thở không thông.
“Mạch Dao?” Bùi Lạc kéo áo kéo Mạch Dao ống tay áo.
“Đi mau.”
“Ách… Chúng ta trở về đi.” Ánh mắt của nàng có vẻ ảm đạm.
“Hả?” Bùi Lạc không hiểu nhìn nàng.
“Tô Nhược hẳn là đang vội đi, đồ lần sau đưa cho cậu ấy cũng dược.” Nói xong, Mạch Dao xoay người hướng ký túc xá đi về.
“Hả? …” Bùi Lạc không rõ chuyện gì, chỉ có thể vội vàng đuổi theo.