“Khi mộng càng làm càng dài, em muốn bước đi mặc kệ nó là thiên đường ha không~ mỗi một cảnh tượng đều có rồi cũng đột nhiên sầu não, nhưng tôi vẫn cứ nhìn ~ Khi mưa khẽ chạm vào đến trên mặt của em, ngưng kết thành băng sương, bởi vì có anh cuối cùng đã ở cạnh em…” Tô Nhược ngồi bên ghế phụ, khoan khoái nhẹ hát, mũi chân cùng tiết tấu từng cái nhẹ một chút. Trên ghế lái Đường Triệu thỉnh thoảng dùng dư quang liếc một cái cô gái ngồi ở bên cạnh, khóe môi giương nhẹ. Mặc kệ khi nào thì chỉ cần có nàng ở bên luôn có thỏa mãn không nên lời. Đánh cược không?” Tô Nhược đột nhiên kêu.
“Hả?”
“Em dùng một đồng đánh cuộc anh trai có thể đem Mạch Dao đuổi tới tay!”
“Một đồng … Em đối với Sở Hạo không tin như vậy sao?”
“Mới không phải ~ em nếu như là không tin liền đánh cuộc anh ấy không theo đuổi được ~ ngu ngốc!”
Đường Triệu cười khẽ: “Vậy làm sao không đánh cuộc nhiều một chút?”
“Em là đau lòng cho anh, sợ anh phá sản ~ “
Đường Triệu 囧: “Anh lần đầu tiên biết rõ thì ra là anh nghèo như vậy… Vậy em dứt khoát không nên đánh cuộc thì tốt hơn?”
“Ư… Phải đó…” Tô Nhược làm như có thật gật đầu, bĩu môi làmvẻ suy tư.
Đường Triệu bất đắc dĩ lắc đầu, liên tục nhìnchăm chú vào phía trước trong ánh mắt lại tràn đầy sủng ái.
—–Phân cách tuyến cá cược—
Mạch Dao cúi đầu nhìn dưới chân mặt đường từ từ di động. Từ tiệm cà phê đi ra, hai người nắm tay liên tục chưa có buông ra. Mạch Dao nghĩ thầm: phát triển như vậy có phải là quá nhanh hay không? Nhưng nàng một chút cũng không bài xích động tác thân mật như vậy. ( Kỳ Nhược: mau sao? Mau sao? Thật sự mau hả? Liên : Ta thấy này còn quá chậm )
Chợt nghe Sở Hạo ở bên tai thấp giọng nói : “Lần sau nếu có tức giận… cũng phải nói cho anh một tiếng chứ.”
Mạch Dao ngẩn người, nhất thời cứng họng. Chính mình không muốn, đừng gây cho người khác… Vẻn vẹn là bạn tốt rời đi, đã làm cho nàng cảm thấy thế giới mạng rất đáng sợ, nhưng chính nàng cũng lại định không nói tiếng nào biến mất, dùng phương thức ngay cả mình không muốn tổn hại tới một người khác.
Khả năng là vì đích thân trải qua cho nên mới cảm động. Mạch Dao hoàn toàn cảm nhận đủ được loại thất lạc cùng bất an này. Một loại cảm giác áy náy dưới đáy lòng thật sâu lan tràn ra.
Mạch Dao chột dạ giương mắt nhìn qua nam nhân bên cạnh. Trên mặt của hắn vẻ mặt không có gì nhìn không ra vui buồn. Mạch Dao thanh âm nhỏ bé: “Em… em xin lỗi tại…”
“Chỉ như vậy…” Sở Hạo thần sắc càng ảm đạm, khẽ nghiêng mặt đi không để cho nàng thấy hắn môi hắn đang cười mỉm.
“Vậy… anh muốn thế nào?”
“Chúng ta kết hôn đi.”
“Hả? !”
Sở Hạo vô tội sờ sờ mũi: “Anh là nói… game.”
Mạch Dao trừng mắt liếc hắn một cái, thuận miệng lẩm bẩm một câu: “Kết hôn rất đắt …”
Sở Hạo sắc mặt trong nháy mắt tối đi một nửa. Trong Cửu Châu kiếm tiền dễ dàng nhất là thuộc thuộc vào nghề phụ có cao cấp hay không, phải nói bọn họ là toàn bộ nắm trong tay tiền là không quá đáng, mà cô ấy lại còn đau lòng 1 chút bạc kết hôn? Hắn đường đường là đệ nhất thích khách ở Cửu Châu thậm chí ngay cả một vạn lượng bạc cũng không bằng… Nghĩ tới đây, Sở Hạo oán niệm .
Mạch Dao nửa ngày mới ý thức tới chính mình lại phạm sai lầm, nàng dè dặt kéo kéoáo Sở Hạo : “Ách… Ý của em là… cái kia… tuy tiền rất quý vậy cưới thì cưới.”
Sở Hạoồi lâu mới phun ra một câu: “Về sau cách Tạ Trăn một chút…”
Một đường đi về phía trước, Sở Hạo nghiêng mặt cười hỏi: “Em thật sự không đi qua con đường này?”
Mạch Dao mờ mịt lắc lắc đầu: “Trên con đường này có cái gì?”
“À, kỳ thật chính là có 1 quán ăn rất thú vị trước kia ở cửa có 1 tấm bảng viết ‘ người Nhật Bản và chó không được đi vào ’.”
“Hắc? Trước kia… Vậy bây giờ thì sao?” Mạch Dao lòng hiếu kỳ lập tức bị câu dẫn.
“Hiện tại… Chính em xem đi…đến đó rồi chính là …..” Sở Hạo đưa tay chỉ hướng bên đường.
Mạch Dao giương mắt nhìn lên, chỉ thấy cửa tiệm một tấm bảng màu đen dùng phấn màu trắng viết “Người Nhật Bản không được đi vào” .
Mạch Dao có vẻ ngây ngốc hỏi một câu: “Bây giờ có thể mang chó vào?”
Sở Hạo lắc đầu, chỉ chỉ trên cửa 1 tấm biển của hàng “NO ANIMALS”: “Nghe nói giờ xã hội đã khác nên thể hiện quyền tôn trọng chó.”
“Ha ha…”
Mạch Dao không hiểu, rõ ràng là 1 đoạn đường không ngắn như thế nào chỉ đi như vậy lập tức đến dưới ký túc xá.
Sở Hạo lẳng lặng nhìn nàng mấy giây, nói: “Lên đi, về đến phòng thì gọi cho anh.”
“Ừ.” Mạch Dao mím môi cười một tiếng, xoay người chạy đi lên lầu.
Không đầy giây lát, chuông di động liền vang lên.
“Nhanh như vậy.” Sở Hạo ngẩng đầu, trông thấy cửa sổ lầu ba có một cái đầu nho nhỏ thò ra.
“Em đương nhiên là nhanh! Đúng rồi, anh không có lái xe tới… như thế nào trở về ?”
“Tiểu Nhược bọn họ sẽ thuận đường chở anh trở về. Chốc nữa có lên trò chơi không?”
“Có.”
“Ừ… Vậy lát trong trò chơi gặp.”
“Bye bye.” Mạch Dao hướng ngoài cửa sổ phất phất tay, nhìn hắn xoay người đi ra ngoài
Cho đến khi thu hồi di động ngồi vào trước bàn, Mạch Dao trên mặt còn nhàn nhạt cười.
Kiều Á cười hỏi: “Hơ hơ, Mạc Dao của chúng ta có chuyện gì tốt nha, cười đến điên như vậy.Có chuyện vui sao?”
Mạch Dao nửa đùa nói: “Đúng vậy, em mới vừa hẹn hò về đây ~ “
Bùi Lạc “Hả” một tiếng, trong lời nói mang theo nồng đậm vui vẻ: “Phải không? Mình còn mới vừa thân cận trở lại đây…. ha ha!”
“Thân cận tính lài gì!” Kiều Á không cam lòng yếu thế.
“Bọn em không biết chị đây mới vừa đi từ cục dân chính về đây!”
Bùi Lạc cố làm ra vẻ kinh ngạc: “Gì cơ! Chị nhanh như vậy? Chúc mừng!”
Mạch Dao chép miệng, không để ý đến 2 người này càng nói càng thái quá, nàng yên lặng mở ra máy tính, nghĩ thầm: không hiểu thế gian là gì, nói thật ngược lại còn không ai tin.
Đã không biết là lần thứ mấy ấn nút đăng nhập lúc này đây tâm tình lại cùng trước kia một trời một vực. Tâm tình bất đồng, giống như nhìn cái gì đều không giống nhau. Mạch Dao điều khiển nhân vật tại trên địa đồ khắp nơi lắc lư, cảm giác ngay cả bản đồ những hung thần ác sát boss kia đều đáng yêu lạ kì.
Mới vừa đi dạo xong một vòng trở lại Vô Huyết thành, thấy thân ảnh áo trắng kia liền xuất hiện ngay trước mắt. Mạch Dao trong nháy mắt hoảng hốt … lần trước cùng hắn mặt đối mặt như vậy tựa hồ là chuyện đã lâu trước kia . Từ khi nàng tận lực tránh hắn đến bây giờ, bọn họ vẫn không có ở trong trò chơi chính thức chạm mặt.
Nhìn bạch y thích khách trước mắt, Mạch Dao lại nhất thời không biết nên nói cái gì.
【 Trường Phong Hạo Nguyệt 】: em chừng nào thì gả cho anh?
Mạch Dao có điểm bị thiên lôi đánh: anh ấy như thế nào vừa lên đến liền hỏi cái này…
【 Mặc Thất Tần 】: ách… Tùy tiện đi.
【 Trường Phong Hạo Nguyệt 】: cái này không thể
【 Mặc Thất Tần 】: nhưng là…em thật sự khi nào cũng có thể.
【 Trường Phong Hạo Nguyệt 】: vậy nên nói: chờ anh tính.
【 Mặc Thất Tần 】: Cái này cùng “tùy tiện” có cái gì khác nhau…
【 Trường Phong Hạo Nguyệt 】: khác nhau lớn.
【 Mặc Thất Tần 】: được rồi…
【 Trường Phong Hạo Nguyệt 】: đã lâu không có lấy quặng, đi bổ sung một chút kho đi ~
【 Mặc Thất Tần 】: Ok
Mạch Dao rõ ràng cảm thấy hảo tâm của hắn. Cùng hắn chung đụng cảm giác giống như là có điểm bất đồng, trước kia mặc dù cũng cảm nhận được hắn lý giải là chiếu cố, cho dù không có lúc này là thân mật.
Nhìn trên màn hình kia một trước một sau hướng quân thành Bắc đi ra, Mạch Dao đột nhiên cảm thấy rất ngọt ngào: đây là cảm giác yêu thương sao, chỉ nhìn như vậy đều kìm lòng không được muốn mỉm cười…
“Khi mộng càng làm càng dài, em muốn bước đi mặc kệ nó là thiên đường ha không~ mỗi một cảnh tượng đều có rồi cũng đột nhiên sầu não, nhưng tôi vẫn cứ nhìn ~ Khi mưa khẽ chạm vào đến trên mặt của em, ngưng kết thành băng sương, bởi vì có anh cuối cùng đã ở cạnh em…” Tô Nhược ngồi bên ghế phụ, khoan khoái nhẹ hát, mũi chân cùng tiết tấu từng cái nhẹ một chút. Trên ghế lái Đường Triệu thỉnh thoảng dùng dư quang liếc một cái cô gái ngồi ở bên cạnh, khóe môi giương nhẹ. Mặc kệ khi nào thì chỉ cần có nàng ở bên luôn có thỏa mãn không nên lời. Đánh cược không?” Tô Nhược đột nhiên kêu.
“Hả?”
“Em dùng một đồng đánh cuộc anh trai có thể đem Mạch Dao đuổi tới tay!”
“Một đồng … Em đối với Sở Hạo không tin như vậy sao?”
“Mới không phải ~ em nếu như là không tin liền đánh cuộc anh ấy không theo đuổi được ~ ngu ngốc!”
Đường Triệu cười khẽ: “Vậy làm sao không đánh cuộc nhiều một chút?”
“Em là đau lòng cho anh, sợ anh phá sản ~ “
Đường Triệu 囧: “Anh lần đầu tiên biết rõ thì ra là anh nghèo như vậy… Vậy em dứt khoát không nên đánh cuộc thì tốt hơn?”
“Ư… Phải đó…” Tô Nhược làm như có thật gật đầu, bĩu môi làmvẻ suy tư.
Đường Triệu bất đắc dĩ lắc đầu, liên tục nhìnchăm chú vào phía trước trong ánh mắt lại tràn đầy sủng ái.
—–Phân cách tuyến cá cược—
Mạch Dao cúi đầu nhìn dưới chân mặt đường từ từ di động. Từ tiệm cà phê đi ra, hai người nắm tay liên tục chưa có buông ra. Mạch Dao nghĩ thầm: phát triển như vậy có phải là quá nhanh hay không? Nhưng nàng một chút cũng không bài xích động tác thân mật như vậy. ( Kỳ Nhược: mau sao? Mau sao? Thật sự mau hả? Liên : Ta thấy này còn quá chậm )
Chợt nghe Sở Hạo ở bên tai thấp giọng nói : “Lần sau nếu có tức giận… cũng phải nói cho anh một tiếng chứ.”
Mạch Dao ngẩn người, nhất thời cứng họng. Chính mình không muốn, đừng gây cho người khác… Vẻn vẹn là bạn tốt rời đi, đã làm cho nàng cảm thấy thế giới mạng rất đáng sợ, nhưng chính nàng cũng lại định không nói tiếng nào biến mất, dùng phương thức ngay cả mình không muốn tổn hại tới một người khác.
Khả năng là vì đích thân trải qua cho nên mới cảm động. Mạch Dao hoàn toàn cảm nhận đủ được loại thất lạc cùng bất an này. Một loại cảm giác áy náy dưới đáy lòng thật sâu lan tràn ra.
Mạch Dao chột dạ giương mắt nhìn qua nam nhân bên cạnh. Trên mặt của hắn vẻ mặt không có gì nhìn không ra vui buồn. Mạch Dao thanh âm nhỏ bé: “Em… em xin lỗi tại…”
“Chỉ như vậy…” Sở Hạo thần sắc càng ảm đạm, khẽ nghiêng mặt đi không để cho nàng thấy hắn môi hắn đang cười mỉm.
“Vậy… anh muốn thế nào?”
“Chúng ta kết hôn đi.”
“Hả? !”
Sở Hạo vô tội sờ sờ mũi: “Anh là nói… game.”
Mạch Dao trừng mắt liếc hắn một cái, thuận miệng lẩm bẩm một câu: “Kết hôn rất đắt …”
Sở Hạo sắc mặt trong nháy mắt tối đi một nửa. Trong Cửu Châu kiếm tiền dễ dàng nhất là thuộc thuộc vào nghề phụ có cao cấp hay không, phải nói bọn họ là toàn bộ nắm trong tay tiền là không quá đáng, mà cô ấy lại còn đau lòng chút bạc kết hôn? Hắn đường đường là đệ nhất thích khách ở Cửu Châu thậm chí ngay cả một vạn lượng bạc cũng không bằng… Nghĩ tới đây, Sở Hạo oán niệm .
Mạch Dao nửa ngày mới ý thức tới chính mình lại phạm sai lầm, nàng dè dặt kéo kéoáo Sở Hạo : “Ách… Ý của em là… cái kia… tuy tiền rất quý vậy cưới thì cưới.”
Sở Hạoồi lâu mới phun ra một câu: “Về sau cách Tạ Trăn một chút…”
Một đường đi về phía trước, Sở Hạo nghiêng mặt cười hỏi: “Em thật sự không đi qua con đường này?”
Mạch Dao mờ mịt lắc lắc đầu: “Trên con đường này có cái gì?”
“À, kỳ thật chính là có quán ăn rất thú vị trước kia ở cửa có tấm bảng viết ‘ người Nhật Bản và chó không được đi vào ’.”
“Hắc? Trước kia… Vậy bây giờ thì sao?” Mạch Dao lòng hiếu kỳ lập tức bị câu dẫn.
“Hiện tại… Chính em xem đi…đến đó rồi chính là …..” Sở Hạo đưa tay chỉ hướng bên đường.
Mạch Dao giương mắt nhìn lên, chỉ thấy cửa tiệm một tấm bảng màu đen dùng phấn màu trắng viết “Người Nhật Bản không được đi vào” .
Mạch Dao có vẻ ngây ngốc hỏi một câu: “Bây giờ có thể mang chó vào?”
Sở Hạo lắc đầu, chỉ chỉ trên cửa tấm biển của hàng “NO ANIMALS”: “Nghe nói giờ xã hội đã khác nên thể hiện quyền tôn trọng chó.”
“Ha ha…”
Mạch Dao không hiểu, rõ ràng là đoạn đường không ngắn như thế nào chỉ đi như vậy lập tức đến dưới ký túc xá.
Sở Hạo lẳng lặng nhìn nàng mấy giây, nói: “Lên đi, về đến phòng thì gọi cho anh.”
“Ừ.” Mạch Dao mím môi cười một tiếng, xoay người chạy đi lên lầu.
Không đầy giây lát, chuông di động liền vang lên.
“Nhanh như vậy.” Sở Hạo ngẩng đầu, trông thấy cửa sổ lầu ba có một cái đầu nho nhỏ thò ra.
“Em đương nhiên là nhanh! Đúng rồi, anh không có lái xe tới… như thế nào trở về ?”
“Tiểu Nhược bọn họ sẽ thuận đường chở anh trở về. Chốc nữa có lên trò chơi không?”
“Có.”
“Ừ… Vậy lát trong trò chơi gặp.”
“Bye bye.” Mạch Dao hướng ngoài cửa sổ phất phất tay, nhìn hắn xoay người đi ra ngoài
Cho đến khi thu hồi di động ngồi vào trước bàn, Mạch Dao trên mặt còn nhàn nhạt cười.
Kiều Á cười hỏi: “Hơ hơ, Mạc Dao của chúng ta có chuyện gì tốt nha, cười đến điên như vậy.Có chuyện vui sao?”
Mạch Dao nửa đùa nói: “Đúng vậy, em mới vừa hẹn hò về đây ~ “
Bùi Lạc “Hả” một tiếng, trong lời nói mang theo nồng đậm vui vẻ: “Phải không? Mình còn mới vừa thân cận trở lại đây…. ha ha!”
“Thân cận tính lài gì!” Kiều Á không cam lòng yếu thế.
“Bọn em không biết chị đây mới vừa đi từ cục dân chính về đây!”
Bùi Lạc cố làm ra vẻ kinh ngạc: “Gì cơ! Chị nhanh như vậy? Chúc mừng!”
Mạch Dao chép miệng, không để ý đến người này càng nói càng thái quá, nàng yên lặng mở ra máy tính, nghĩ thầm: không hiểu thế gian là gì, nói thật ngược lại còn không ai tin.
Đã không biết là lần thứ mấy ấn nút đăng nhập lúc này đây tâm tình lại cùng trước kia một trời một vực. Tâm tình bất đồng, giống như nhìn cái gì đều không giống nhau. Mạch Dao điều khiển nhân vật tại trên địa đồ khắp nơi lắc lư, cảm giác ngay cả bản đồ những hung thần ác sát boss kia đều đáng yêu lạ kì.
Mới vừa đi dạo xong một vòng trở lại Vô Huyết thành, thấy thân ảnh áo trắng kia liền xuất hiện ngay trước mắt. Mạch Dao trong nháy mắt hoảng hốt … lần trước cùng hắn mặt đối mặt như vậy tựa hồ là chuyện đã lâu trước kia . Từ khi nàng tận lực tránh hắn đến bây giờ, bọn họ vẫn không có ở trong trò chơi chính thức chạm mặt.
Nhìn bạch y thích khách trước mắt, Mạch Dao lại nhất thời không biết nên nói cái gì.
【 Trường Phong Hạo Nguyệt 】: em chừng nào thì gả cho anh?
Mạch Dao có điểm bị thiên lôi đánh: anh ấy như thế nào vừa lên đến liền hỏi cái này…
【 Mặc Thất Tần 】: ách… Tùy tiện đi.
【 Trường Phong Hạo Nguyệt 】: cái này không thể
【 Mặc Thất Tần 】: nhưng là…em thật sự khi nào cũng có thể.
【 Trường Phong Hạo Nguyệt 】: vậy nên nói: chờ anh tính.
【 Mặc Thất Tần 】: Cái này cùng “tùy tiện” có cái gì khác nhau…
【 Trường Phong Hạo Nguyệt 】: khác nhau lớn.
【 Mặc Thất Tần 】: được rồi…
【 Trường Phong Hạo Nguyệt 】: đã lâu không có lấy quặng, đi bổ sung một chút kho đi ~
【 Mặc Thất Tần 】: Ok
Mạch Dao rõ ràng cảm thấy hảo tâm của hắn. Cùng hắn chung đụng cảm giác giống như là có điểm bất đồng, trước kia mặc dù cũng cảm nhận được hắn lý giải là chiếu cố, cho dù không có lúc này là thân mật.
Nhìn trên màn hình kia một trước một sau hướng quân thành Bắc đi ra, Mạch Dao đột nhiên cảm thấy rất ngọt ngào: đây là cảm giác yêu thương sao, chỉ nhìn như vậy đều kìm lòng không được muốn mỉm cười…