Điều hòa mở rất thấp Mạch Dao lạnh phải rùng mình một cái, hướng ngực Sở Hạo rụt rụt. Cứ việc cùng nhau chơi khắp nơi vài ngày đến khi tách ra lại không bỏ được.
Đèn chuyển từ đỏ sang xanh.
“Em đi đây.” Mạch Dao từ trên chỗ ngồi đứng lên. Chỉ là chân còn chưa có bước tay phải đã bị người nào đó từ phía sau giữ chặt.
“Chờ một chút.” Sở Hạo một tay nắm lấy cổ tay của nàng, một tay ung dung đưa vào túi chậm rãi móc ra 1 cái vé màu lam. Sau đó hắn một tay lôi kéo Mạch Dao một tay tiếp nhận hành lý của nàng hướng soát vé đi đến.
Mạch Dao sớm đã cả kinh nói không ra lời chỉ là sững sờ bị hắn lôi kéo qua cửa soát vé.
“Anh…” Cho đến khi đứng trên sân ga Mạch Dao mới phục hồi tinh thần lại.
Sở Hạo cười khẽ: “Sao vậy… chẳng lẽ anh sẽ không phải trở về nhà sao?”
“Hừ!” Mạch Dao giả bộ tức giận nghiêng đầu đi.
Sở Hạo lắc lắc tay của nàng, ôn nhu giải thích: “Anh tấm vé này là sáng sớm mua bất quá lúc trước công ty có một số việc xử lý không tốt nên anh cũng không xác định có thể với em cùng nhau trở về hay không cho nên mới không có nói cho em.” Này cũng đích xác là cái lời nói thật chỉ là cho nàng một kinh hỉ cũng là lí do không có nói trước.
Mạch Dao khoát khoát tay: “Thôi… đại nhân không chấp nhặt lỗi lầm của tiểu nhân, em bỏ qua cho anh .”
Đoàn tàu rất nhanh dừng lại hai người tìm được chỗ ngồi. Mạch Dao hỏi: “Làm sao anh không hành lý?”
“Cũng không có gì muốn mang .” Sở Hạo tùy ý trả lời trong lòng lại bổ sung: mang hành lý chẳng phải là lộ sao?
Mạch Dao yên lặng liếc qua laptop trong tay hắn. Vừa rồi lúc xuống xe vẫn còn nghi hoặc đi tiễn mà thôi hắn mang theo máy tính xách tay làm cái gì rồi tại phòng đợi cũng không thấy hắn dung bây giờ đã hiểu.
======== Phân cách tuyến tượng gỗ đi tàu hỏa=======
Cảm giác được bả vai bị lay động nhẹ, Mạch Dao mơ mơ màng màng mở mắt ra trong ánh trăng mờ nghe đến bên tai ôn nhu nói nhỏ:
“Đến.” Mạch Dao lúc này mới phát giác chính mình đang dựa ở trong lòng người kia dựa tại vai của hắn.
“Thật sự là có thể ngủ nữa hả.” Sở Hạo cười khẽ.
“Lát còn xuống xe.”
Mạch Dao lắc lắc cái đầu mơ mơ màng cất đồ trên bàn.
“Có người tới đón em không?”
Mạch lắc đầu: “Nhà em cách nhà ga cũng không xa, em tự mình trở về.”
“Anh đưa em về.”
“Ừ.”
Kéo tay Sở Hạo Mạch Dao vừa đi vừa hỏi:
“Chúng ta lát nữa đi như thế nào?”
“Taxi…. chẳng lẽ em muốn đi giao thông công cộng?”
“Cái này … rất nhiều người gọi sợ không có taxi cho mình.”
“Phải Mạch Dao không?”
Cảm giác được người bên cạnh dừng bước lại, Sở Hạo quay đầu đã thấy nàng vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm phía trước. Sở Hạo theo tầm mắt của nàng nhìn lại nhưng cũng chưa phát hiện gì đặc biệt .
“Làm sao vậy?” Sở Hạo lo lắng hỏi.
Mạch Dao nghiêng mặt qua nhìn về phía ánh mắt của hắn lại có chút ít lo lắng. Nàng giương cao khóe môi nói: “Đi thôi.”
Sở Hạo chỉ đành phải không hiểu ra sao mà đuổi kịp.
Mới đi về phía trước không đến vài bước, Mạch Dao lại dừng bước. Sở Hạo đang muốn hỏi lại nghe nàng mở miệng nói:
“Cha, mẹ.”
Nhìn thấy trước mặt đối với vẻ mặt quái dị 1 đôi vợ chồng trung niên, Sở Hạo rốt cục hiểu rõ bọn họ đây là… “bị bắt tại trận” rồi? Sở Hạo không nhịn ở trong lòng cảm thán: đây cũng quá hoảng đi? Ba mẹ cô ấy xuất hiện thật là đúng lúc!
Không thể không nói… gừng càng già càng cay, tựa hồ chỉ là một cái nháy mắt, trên mặt người cha kia liền giương lên 1 nụ cười hòa ái hỏi:
“Dao Dao đây là?”
Mạch Dao mơ hồ có chút lo lắng, ba mẹ mặc dù chưa có nói rõ qua nhưng là không ủng hộ nàng đi hoc mà yêu nhưng thái độ vẫn rất rõ ràng. Bất quá nếu việc đã đến nước này nàng liền thoải mái giới thiệu: “Đây là Sở Hạo bạn trai của con.”
“Cháu chào 2 bác.” Sở Hạo nho nhã lễ độ thăm hỏi nhưng trong lòng lại kêu khổ thấu trời. Vội vàng đi không kịp chuẩn bị “bị” gia trưởng thấy, hắn ngoại trừ một cái Laptop cái gì cũng không có mang… thật sự là thất sách.
Đồng ba khẽ vuốt cằm, cười nói: “Nếu đã ở đây rồi Sở Hạo cháu cũng theo chúng ta về nhà ăn 1 bữa cơm đi.”
“Vậy thì làm phiền 2 bác quá rồi?” Sở Hạo từ chối. Hai tay trống trơn gặp gia trưởng lại còn đi theo tới nhà nàng ăn cơm quá kỳ cục .
Đồng mẹ tất nhiên là hiểu ý tứ của hắn, cười nói: “Không có gì, chỉ là 1 bữa cơm xoàng mà thôi, không cần khách sáo… Cháu đem Dao Dao nhà bác đưa về đã là tốt rồi, bác còn sợ nó bị lạc đây.”
Mạch Dao trợn to hai mắt: mẹ… không chơi trợn tròn mắt nói lời bịa đặt như vậy chứ! Trạm là trạm cuối cùng được không?
“Đến đây rồi thì tới chơi… đừng có khách khí chàng trai.” Đông ba giải quyết dứt khoát.
Sở Hạo cười một tiếng: “Vậy thì làm phiền 2 bác rồi.”
Không thể không nói tâm tư cha thật sự là vi diệu. Không ủng hộ Mạch Dao yêu là một chuyện nhưng khi nàng thật sự có bạn trai lại không thể chờ đợi được muốn biết người nữ nhi thích đến tột cùng là người như thế nào.
Vì vậy trên bàn cơm Đồng cha , Đồng mẹ cùng Sở Hạo tán gẫu cực kỳ hòa hợp. Thấy Sở Hạo kiến thức uyên bác lại khiêm tốn hữu lễ Đồng ba khóe mắt nếp nhăn trên mặt cười càng ngày càng sâu.
Thấy mình thành người không được để ý tới Mạch Dao liếc mắt lùa cơm vào miệng nhai còn vừa nghĩ, thức ăn mẹ nấu ngày càng ngon. Đang ăn, Sở Hạo đột nhiên quay đầu lại, trong mắt mang theo 1 cái vui vẻ nghiền ngẫm nói: “Dao Dao, em ăn được nhiều vậy.”
Mạch Dao sững sờ lúc này mới phát hiện dường như đúng là ăn hơi khác vừa rồi ăn quá chuyên tâm không có phát giác. Mạch Dao mím môi, để đũa xuống đi lấy đồ uống cho mọi người, nàng như thế nào cũng nghĩ không thông, Sở Hạo tên kia rõ ràng cùng ba mẹ tán gẫu sung sướng làm sao lại chú ý tới nàng ăn nhiều chứ?
Đồng mẹ ở một bên lẳng lặng nhìn xem, đáy mắt hiện lên một cái ấm áp.
=======Phân cách tuyến tượng gỗ ra mắt nhà gái ==========
Tay nắm tay đi ở trong sân trường ngày xưa từng hàng gách, từng khóm hoa cũng đều vô cùng thân thiết. Nhìn trong phòng học các đàn em vùi đầu học, hai người bừng tỉnh thời gian như ngừng trôi.
Sở Hạo chỉ vào chỗ đậu xe cười nói: “Trước kia anh thường để xe ở đây, bởi vì chỗ này cách cửa rất gần sau khi tan học nhanh được đi ra.”
“Ha ha…em trước kia buổi sáng luôn dậy muộn chỗ để toàn bị chiếm hết!”
“Nơi này trước kia có cái hố em một 1 lần chạy quá nhanh bị ngã ở đây.”
“Ha ha! Nhất định là khi đó ngã rất buồn cười rồi!”
…
Đi qua cửa sổ trước phòng học trong lúc lơ đãng nhìn thấy hai cô gái len lén truyền tin, Mạch Dao nét mặt biểu lộ cười mỉm:
“Trước kia em ngồi phía trước các tờ giấy khi được ném qua có khi ném đến chỗ em. Có hôm hết tiết thu được 1 đống giấy.”
“Anh không bao giờ truyền giấy như vậy cả, rất ngu ngốc.”
“Em lại nghĩ là không có người truyền với anh thì có!
Sở Hạo chẳng nói đúng sai cười một tiếng: “Anh trước kia rất hỉ hoan từ sau phòng học tiến vào sau khi vào cửa nhảy dựng lên cả khung cửa.”
“Không trách được trường cao như vậy! Về sau em nghĩ con trai em cũng làm như vậy!”
Sở Hạo bên môi xẹt qua một cái vui vẻ, ngoắc ngoắc tay kéo lại khoảng cách giữa hai người bên tai nàng thấp giọng nói:
“Dao Dao à, anh lại thích có con gái cơ.”
Mạch Dao trên mặt trắng đốt thành hồng nàng chỉ là nói như vậy, con cái…chuyện này rất còn xa nha…..
Ngước mắt nhìn qua hướng chân trời, một chiếc máy bay tiêu sái xẹt qua tại bầu trời xanh thẳm lưu lại một đường trắng thật dài. Không biết có phải hay không là đường của quá khứ và tương lai, của đêm với ngày….
Điều hòa mở rất thấp Mạch Dao lạnh phải rùng mình một cái, hướng ngực Sở Hạo rụt rụt. Cứ việc cùng nhau chơi khắp nơi vài ngày đến khi tách ra lại không bỏ được.
Đèn chuyển từ đỏ sang xanh.
“Em đi đây.” Mạch Dao từ trên chỗ ngồi đứng lên. Chỉ là chân còn chưa có bước tay phải đã bị người nào đó từ phía sau giữ chặt.
“Chờ một chút.” Sở Hạo một tay nắm lấy cổ tay của nàng, một tay ung dung đưa vào túi chậm rãi móc ra cái vé màu lam. Sau đó hắn một tay lôi kéo Mạch Dao một tay tiếp nhận hành lý của nàng hướng soát vé đi đến.
Mạch Dao sớm đã cả kinh nói không ra lời chỉ là sững sờ bị hắn lôi kéo qua cửa soát vé.
“Anh…” Cho đến khi đứng trên sân ga Mạch Dao mới phục hồi tinh thần lại.
Sở Hạo cười khẽ: “Sao vậy… chẳng lẽ anh sẽ không phải trở về nhà sao?”
“Hừ!” Mạch Dao giả bộ tức giận nghiêng đầu đi.
Sở Hạo lắc lắc tay của nàng, ôn nhu giải thích: “Anh tấm vé này là sáng sớm mua bất quá lúc trước công ty có một số việc xử lý không tốt nên anh cũng không xác định có thể với em cùng nhau trở về hay không cho nên mới không có nói cho em.” Này cũng đích xác là cái lời nói thật chỉ là cho nàng một kinh hỉ cũng là lí do không có nói trước.
Mạch Dao khoát khoát tay: “Thôi… đại nhân không chấp nhặt lỗi lầm của tiểu nhân, em bỏ qua cho anh .”
Đoàn tàu rất nhanh dừng lại hai người tìm được chỗ ngồi. Mạch Dao hỏi: “Làm sao anh không hành lý?”
“Cũng không có gì muốn mang .” Sở Hạo tùy ý trả lời trong lòng lại bổ sung: mang hành lý chẳng phải là lộ sao?
Mạch Dao yên lặng liếc qua laptop trong tay hắn. Vừa rồi lúc xuống xe vẫn còn nghi hoặc đi tiễn mà thôi hắn mang theo máy tính xách tay làm cái gì rồi tại phòng đợi cũng không thấy hắn dung bây giờ đã hiểu.
======== Phân cách tuyến tượng gỗ đi tàu hỏa=======
Cảm giác được bả vai bị lay động nhẹ, Mạch Dao mơ mơ màng màng mở mắt ra trong ánh trăng mờ nghe đến bên tai ôn nhu nói nhỏ:
“Đến.” Mạch Dao lúc này mới phát giác chính mình đang dựa ở trong lòng người kia dựa tại vai của hắn.
“Thật sự là có thể ngủ nữa hả.” Sở Hạo cười khẽ.
“Lát còn xuống xe.”
Mạch Dao lắc lắc cái đầu mơ mơ màng cất đồ trên bàn.
“Có người tới đón em không?”
Mạch lắc đầu: “Nhà em cách nhà ga cũng không xa, em tự mình trở về.”
“Anh đưa em về.”
“Ừ.”
Kéo tay Sở Hạo Mạch Dao vừa đi vừa hỏi:
“Chúng ta lát nữa đi như thế nào?”
“Taxi…. chẳng lẽ em muốn đi giao thông công cộng?”
“Cái này … rất nhiều người gọi sợ không có taxi cho mình.”
“Phải Mạch Dao không?”
Cảm giác được người bên cạnh dừng bước lại, Sở Hạo quay đầu đã thấy nàng vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm phía trước. Sở Hạo theo tầm mắt của nàng nhìn lại nhưng cũng chưa phát hiện gì đặc biệt .
“Làm sao vậy?” Sở Hạo lo lắng hỏi.
Mạch Dao nghiêng mặt qua nhìn về phía ánh mắt của hắn lại có chút ít lo lắng. Nàng giương cao khóe môi nói: “Đi thôi.”
Sở Hạo chỉ đành phải không hiểu ra sao mà đuổi kịp.
Mới đi về phía trước không đến vài bước, Mạch Dao lại dừng bước. Sở Hạo đang muốn hỏi lại nghe nàng mở miệng nói:
“Cha, mẹ.”
Nhìn thấy trước mặt đối với vẻ mặt quái dị đôi vợ chồng trung niên, Sở Hạo rốt cục hiểu rõ bọn họ đây là… “bị bắt tại trận” rồi? Sở Hạo không nhịn ở trong lòng cảm thán: đây cũng quá hoảng đi? Ba mẹ cô ấy xuất hiện thật là đúng lúc!
Không thể không nói… gừng càng già càng cay, tựa hồ chỉ là một cái nháy mắt, trên mặt người cha kia liền giương lên nụ cười hòa ái hỏi:
“Dao Dao đây là?”
Mạch Dao mơ hồ có chút lo lắng, ba mẹ mặc dù chưa có nói rõ qua nhưng là không ủng hộ nàng đi hoc mà yêu nhưng thái độ vẫn rất rõ ràng. Bất quá nếu việc đã đến nước này nàng liền thoải mái giới thiệu: “Đây là Sở Hạo bạn trai của con.”
“Cháu chào bác.” Sở Hạo nho nhã lễ độ thăm hỏi nhưng trong lòng lại kêu khổ thấu trời. Vội vàng đi không kịp chuẩn bị “bị” gia trưởng thấy, hắn ngoại trừ một cái Laptop cái gì cũng không có mang… thật sự là thất sách.
Đồng ba khẽ vuốt cằm, cười nói: “Nếu đã ở đây rồi Sở Hạo cháu cũng theo chúng ta về nhà ăn bữa cơm đi.”
“Vậy thì làm phiền bác quá rồi?” Sở Hạo từ chối. Hai tay trống trơn gặp gia trưởng lại còn đi theo tới nhà nàng ăn cơm quá kỳ cục .
Đồng mẹ tất nhiên là hiểu ý tứ của hắn, cười nói: “Không có gì, chỉ là bữa cơm xoàng mà thôi, không cần khách sáo… Cháu đem Dao Dao nhà bác đưa về đã là tốt rồi, bác còn sợ nó bị lạc đây.”
Mạch Dao trợn to hai mắt: mẹ… không chơi trợn tròn mắt nói lời bịa đặt như vậy chứ! Trạm là trạm cuối cùng được không?
“Đến đây rồi thì tới chơi… đừng có khách khí chàng trai.” Đông ba giải quyết dứt khoát.
Sở Hạo cười một tiếng: “Vậy thì làm phiền bác rồi.”
Không thể không nói tâm tư cha thật sự là vi diệu. Không ủng hộ Mạch Dao yêu là một chuyện nhưng khi nàng thật sự có bạn trai lại không thể chờ đợi được muốn biết người nữ nhi thích đến tột cùng là người như thế nào.
Vì vậy trên bàn cơm Đồng cha , Đồng mẹ cùng Sở Hạo tán gẫu cực kỳ hòa hợp. Thấy Sở Hạo kiến thức uyên bác lại khiêm tốn hữu lễ Đồng ba khóe mắt nếp nhăn trên mặt cười càng ngày càng sâu.
Thấy mình thành người không được để ý tới Mạch Dao liếc mắt lùa cơm vào miệng nhai còn vừa nghĩ, thức ăn mẹ nấu ngày càng ngon. Đang ăn, Sở Hạo đột nhiên quay đầu lại, trong mắt mang theo cái vui vẻ nghiền ngẫm nói: “Dao Dao, em ăn được nhiều vậy.”
Mạch Dao sững sờ lúc này mới phát hiện dường như đúng là ăn hơi khác vừa rồi ăn quá chuyên tâm không có phát giác. Mạch Dao mím môi, để đũa xuống đi lấy đồ uống cho mọi người, nàng như thế nào cũng nghĩ không thông, Sở Hạo tên kia rõ ràng cùng ba mẹ tán gẫu sung sướng làm sao lại chú ý tới nàng ăn nhiều chứ?
Đồng mẹ ở một bên lẳng lặng nhìn xem, đáy mắt hiện lên một cái ấm áp.
=======Phân cách tuyến tượng gỗ ra mắt nhà gái ==========
Tay nắm tay đi ở trong sân trường ngày xưa từng hàng gách, từng khóm hoa cũng đều vô cùng thân thiết. Nhìn trong phòng học các đàn em vùi đầu học, hai người bừng tỉnh thời gian như ngừng trôi.
Sở Hạo chỉ vào chỗ đậu xe cười nói: “Trước kia anh thường để xe ở đây, bởi vì chỗ này cách cửa rất gần sau khi tan học nhanh được đi ra.”
“Ha ha…em trước kia buổi sáng luôn dậy muộn chỗ để toàn bị chiếm hết!”
“Nơi này trước kia có cái hố em một lần chạy quá nhanh bị ngã ở đây.”
“Ha ha! Nhất định là khi đó ngã rất buồn cười rồi!”
…
Đi qua cửa sổ trước phòng học trong lúc lơ đãng nhìn thấy hai cô gái len lén truyền tin, Mạch Dao nét mặt biểu lộ cười mỉm:
“Trước kia em ngồi phía trước các tờ giấy khi được ném qua có khi ném đến chỗ em. Có hôm hết tiết thu được đống giấy.”
“Anh không bao giờ truyền giấy như vậy cả, rất ngu ngốc.”
“Em lại nghĩ là không có người truyền với anh thì có!
Sở Hạo chẳng nói đúng sai cười một tiếng: “Anh trước kia rất hỉ hoan từ sau phòng học tiến vào sau khi vào cửa nhảy dựng lên cả khung cửa.”
“Không trách được trường cao như vậy! Về sau em nghĩ con trai em cũng làm như vậy!”
Sở Hạo bên môi xẹt qua một cái vui vẻ, ngoắc ngoắc tay kéo lại khoảng cách giữa hai người bên tai nàng thấp giọng nói:
“Dao Dao à, anh lại thích có con gái cơ.”
Mạch Dao trên mặt trắng đốt thành hồng nàng chỉ là nói như vậy, con cái…chuyện này rất còn xa nha…..
Ngước mắt nhìn qua hướng chân trời, một chiếc máy bay tiêu sái xẹt qua tại bầu trời xanh thẳm lưu lại một đường trắng thật dài. Không biết có phải hay không là đường của quá khứ và tương lai, của đêm với ngày….