Ánh mặt trời ngoài phòng sáng ngời, có chút ánh sáng hắt xuống từ phía cửa sổ trên mái nhà, chiếu vào trên mặt Chử nhị phu nhân, làm nổi bật làn da có chút trong suốt tái nhợt của bà, hệt như sứ trắng mỏng manh, thậm chí còn trắng hơn vài phần, chẳng qua trên bề mặt sứ trắng sẽ luôn có chút sắc xanh, mà hiện tại mặt của Chử nhị phu nhân lại có vẻ vàng vọt.
Rèm cửa khẽ động, hoa mẫu đơn thêu phía trên cũng bắt đầu đong đưa theo, trong khoảnh khắc một chiếc lá đã che mất nửa đoá hoa mẫu đơn hồng, ong bướm bên cạnh đoá hoa kia cũng biến mất, nha hoàn giữ cửa vén rèm sang bên cạnh.
"Mẫu thân." Hai người Chử Chiêu Hàm và Chử Chiêu Oánh bước tới bên người Chử nhị phu nhân, mỗi người cầm một tay của bà: "Mẫu thân lại suy nghĩ lo lắng lung tung rồi."
"Mẫu thân lo lắng lung tung cái gì chứ?" Chử nhị phu nhân nhìn hai nữ nhi đang đứng hai bên, trong giọng nói vẫn tràn ngập bi thương: "Tối qua ta nằm mơ thấy huynh trưởng của các con, toàn thân nó đều là máu đứng đó mà nhìn ta, vẻ mặt rất đáng sợ, ta thấy mà lòng vô cùng khó chịu, lập tức chạy sang. Ai... Nó đã mất tích nhiều ngày vậy rồi, ta chỉ sợ đã xảy ra chuyện gì, đêm hôm lại báo mộng cho ta..." Nói đến đây, nước mắt Chử nhị phu nhân đã tuôn như mưa, nghẹn ngào, không có cách nào để nói thêm gì nữa.
Chử Chiêu Oánh có vài phần vội vã, bổ nhào vào người Chử nhị phu nhân: "Mẫu thân, người đừng nghĩ như vậy, ca ca sẽ không có chuyện gì đâu, người đừng tự doạ mình sợ nữa."
Hai mắt Chử nhị phu nhân vô thần, khô khốc như lá mùa thu.
"Mẫu thân, người đừng hoảng vội, nhất định đại ca sẽ không có chuyện gì, lúc nãy con nghe Lê Hoa nói đã đi tìm người xin quẻ cát hung rồi, có lẽ sẽ có được tin tức chính xác thôi." Chử Chiêu Hàm lựa từ ngữ nhẹ nhàng an ủi Chử nhị phu nhân: "Mọi người trong phủ đang cố gắng hết sức để tìm đại ca, nói không chừng ngày mai sẽ tìm thấy đấy."
"Người trong phủ sao?" Chử Chiêu Oánh khẽ hừ một tiếng: "Nếu dựa vào bọn họ thì không biết đến khi nào mới có thể tìm được."
"Oánh nhi, đừng nói lung tung, có ai không mong đại ca con không có việc gì sao?" Chử nhị phu nhân vội vàng siết chặt tay nàng: "Đừng có việc gì cũng nói xấu người khác như thế."
Chử Chiêu Oánh nhìn Chử nhị phu nhân, muốn nói lại thôi.
Nàng không thích nghe mẫu thân mình nói những lời này, cũng không muốn tin, chỉ sợ khi xưa người làm khuê nữ ở nhà ngoại, trong nhà luôn hoà hợp êm ấp, không có chút xung đột dữ dội nào, luôn nghĩ chỉ cần là người một nhà thì đó là tương thân tương ái, sao lại có xung đột, mặc dù cũng có chút đấu đá nhỏ, những cũng chỉ là mấy đoạn kịch lướt qua mà thôi.
Xuất thân của Chử nhị phu nhân cũng không cao quý, chỉ là một nữ nhi của tiến sĩ ngũ kinh Quốc Tử Giám Ngô Thừa Nghiệp, khuê danh là Ngô Huệ Tân.
Ngày trước khi Chử nhị lão gia đọc sách trong Quốc Tử Giám cũng chính là do Ngô Thừa Nghiệp giảng bài, lúc đi theo đồng học đến nhà lão sư chúc Tết đã gặp tiểu thư Ngô gia. Cũng là nhân duyên kiếp trước, Chử nhị lão gia vừa gặp Ngô tiểu thư một lần đã vô cùng ái mộ nàng, liều mình muốn thú nàng làm thê.
Khi đó trên lão thái quân vẫn còn một bà bà (mẹ chồng), dù Chử lão thái quân không chịu đồng ý, nhưng lại không nhịn được khi thấy bà bà của mình đau lòng cho tôn tử, hơn nữa mỗi lần nhìn Chử nhị lão gia thấy người trong nhà không đồng ý chuyện hôn sự của mình mà người càng lúc càng gầy yếu, lòng khó chịu không thôi, cuối cùng cũng đồng ý làm chủ, để Chử nhị lão gia lấy Ngô tiểu thư.
Cứ như vậy, một đôi tình nhân có tình quay về bên nhau, nhưng Chử lão thái quân không vừa lòng, sao tức phụ của mình lại là người có xuất thân như thế được, tiến sĩ ngũ kinh, cũng chỉ là bát phẩm mà thôi, chẳng cao mấy, Ngô tiểu thư có thể xứng với dòng dõi của phủ Quốc Công được sao?
Lúc Chử nhị phu nhân còn làm khuê nữ ở nhà, trong nhà chỉ có một huynh trưởng, quan hệ của huynh muội rất tốt, thân mật khắng khít, phụ mẫu cũng đối xử công bằng với hai người, không hề trọng nam khinh nữ, vì vậy mà Ngô tiểu thư đã quen với không khí hoà hợp êm ấp ở nơi đó, chỉ cảm thấy người ở nơi khác cũng sẽ giống với nhà mình, chờ đến lúc gả vào phủ Quốc Công, thấy người xung quanh lúc nào cũng cười, vô cùng nhiệt tình, tất nhiên lòng sẽ vô cùng vui vẻ, trong kinh thành đều nói phủ Quốc Công hoà thuận êm ấm, quả nhiên là như thế.
Lúc trước khi lão tổ tông còn ở đây, Chử lão thái quân cũng không tỏ vẻ bất mãn nhiều với tức phụ, chờ đến khi lão tổ tông qua đời, Chử lão thái quân làm tức phụ nhiều năm, cuối cùng cũng đã đến lúc muốn gì được nấy, vì thế tất nhiên khi gặp Chử nhị phu nhân thì sắc mặt sẽ có chút khó coi.
Đương nhiên Chử nhị phu nhân cũng hiểu, nhưng mình có thể làm gì? Chỉ có thể cẩn thận phụng dưỡng bà bà cho tốt, chỉ mong bà ấy không so đo quá nhiều là được rồi.
Tuy mặt ngoài Chử lão thái quân vẫn luôn khách sáo với vị tức phụ này, nhưng lúc nào cũng ngấm ngầm khiến người ta phải ngột ngạt, nói ví dụ như nhét người vào trong phòng của Chử nhị lão gia: "Tới giờ lão nhị cũng chỉ mới có được A Việt thôi, sao có thể được chứ? Ta không nên nhúng tay vào chuyện này, con nên chủ động chọn mấy người thích hợp để hầu hạ lão nhị đi, cũng giúp phủ Quốc Công chúng ta nhiều người thịnh vượng, nhưng lòng ta cũng có chút suy nghĩ, xuất thân của con cũng chỉ từ một tiểu hộ, chắc sẽ không biết những quy tắc trong đại hộ, vậy thì ta sẽ làm chuyện này thay con, con đừng giận ta đấy."
Giọng của bà ta vừa lạnh lẽo vừa cứng nhắc, không hề có chút dịu dàng, Chử nhị phu nhân không thể phản bác được điều gì, thậm chí một chữ cũng không thể nói nên lời, cuối cùng phải nhận hai nha đầu được trang điểm như hai đoá hoa tươi về nhà.
Cũng may Chử nhị lão gia không hề phạm phải lời hứa đã lập lúc trước, hai nha đầu này, ông không hề thu một người nào, chỉ đưa bọn họ đến tiền viện để làm việc nặng, không cho bước chân vào cửa hậu viện một bước.
Vì chuyện này mà lòng Chử nhị phu nhân bắt đầu oán hận Chử lão thái quân, có điều không dám lên tiếng nói gì, khi trở về nhà mẹ đẻ để tố khổ, mẫu thân của bà chỉ an ủi: "Chẳng phải tam thê tứ thiếp là chuyện thường ở mấy đại hộ đó sao? Bà bà con làm như thế, chắc chắn trong kinh thành sẽ không có ai nói bà ta làm sai, chỉ châm chọc con không hiểu quy củ mà thôi, ngay cả nha đầu thông phòng cũng không cho phu quân một người. May mà hiền tế (con rể) không có tâm tư này, con còn oán giận cái gì? Gia hoà vạn sự hưng, vẫn nên sống hoà thuận để qua ngày thì tốt hơn."
Nhà mẹ đẻ của Chử nhị phu quân dựa vào Chử Quốc Công phủ mới bắt đầu có khởi sắc, phụ thân bà thăng từ tiến sĩ ngũ kinh đến chính tư nghiệp lục phẩm, hiện tại mắt lúc nào cũng chăm chăm vào người ta, sao còn dám đắc tội với Chử lão thái quân? Nữ nhi chịu thiệt một chút cũng không đáng gì, hơn nữa nam nhân tam thê tứ thiếp cũng là chuyện thường, huống chi con rể cũng chả thu dùng, vậy thì có gì để tức giận đây?
Lúc Ngô Tư Nhiệp thấy Chử nhị phu nhân về phủ còn ân cần dặn dò: "Huệ Tân, con phải hiểu, chịu thiệt là phúc, con càng chịu thiệt là càng bảo toàn phúc khí của bản thân mình, hơn nữa dù sao đó cũng là phủ Quốc Công, cuộc sống thế gia xa hoa như thế, cũng là người biết chuyện cả thôi, sao lại còn đạo lý bà bà đi ức hiếp tức phụ thế? Mọi việc cần phải suy nghĩ kĩ càng, thường ngày ta dạy con thế nào, sao mới vào phủ Quốc Công vài năm đã thay đổi suy nghĩ rồi? Chẳng lẽ đã bị ảnh hưởng bởi mấy đám nô tì và ma ma kia rồi sao, nữ nhi của Ngô Thừa Nghiệp ta cũng không phải là kẻ không hiểu chuyện như vậy."
Phụ mẫu đều khuyên bảo Chử nhị phu nhân một lượt, Chử nhị phu nhân ngẫm lại thật cẩn thận, cảm thấy bọn họ nói cũng có lý, bản thân mình không nên oán hận bà bà, chỉ nên thuận theo đạo nghĩa mà phụng dưỡng bà ấy mới tốt.
Ngày tháng cứ thế mà trôi qua, Chử nhị phu nhân cũng ngó lơ trước sự bất công của Chử lão thái quân, cảm thấy cho dù bà ấy có làm gì, thay vì soi mói, bản thân nên xem xét sửa chữa hoặc cố gắng thêm, không cần suy nghĩ nhiều, nén giận mà vượt qua tất cả.
Chử nhị phu nhân có ba người con, nhi tử là Chử Chiêu Việt, là trưởng tử của phủ Quốc Công, mặt khác còn có hai nữ nhi, xếp hàng thứ hai và thứ ba trong hàng tiểu thư. Trong đó tính cách của Chử Chiêu Hàm rất giống Chử nhị phu nhân, vô cùng yếu đuối nhát gan, mỗi lần gặp phải chuyện gì liền cuống quít trốn sang một bên, không dám lên tiếng, mà Chử Chiêu Oánh, cũng không biết là giống ai, vô cùng mạnh mẽ, miệng lưỡi như dao găm, có đôi khi lời nói ra thẳng đến mức có thể đâm sâu vào tim người, Chử nhị phu nhân khuyên nàng rất nhiều, làm nữ tử phải ra dáng của nữ tử, phải dịu dàng hơn một chút, tuy nhiên cũng chả có tác dụng gì.
"Mẫu thân, đi xin quẻ chưa chắc đã đúng, chẳng lẽ cứ đi theo đường ông ta cho mà không tìm hướng khác sao? Con thấy không bằng phái thêm vài người, tìm lại nơi đại ca đã đi qua thật cẩn thận, tìm thêm mấy nơi ngoài kinh thành hoặc treo thưởng tìm người nữa, như vậy tốt hơn." Chử Chiêu Oánh ngồi sát bên người Chử nhị phu nhân, nhỏ giọng nói: "Phụ thân mẫu thân làm nhiều việc thiện như vậy, chắc chắn gặp phúc thôi, Bồ Tát sẽ không muốn nhìn mẫu thân phải đau khổ đâu, đại ca sẽ không có chuyện gì!"
Chử nhị phu nhân gật đầu: "Ừ, mẫu thân cũng mong là như vậy."
Mẫu tử ba người ngồi nói chút chuyện giải sầu, mặc dù trong lòng không nắm chắc nhưng luôn cố gắng nghĩ theo hướng tốt, nói được một lúc thì chút ưu phiền cũng giảm hơn vài phần, Chử nhị phu nhân cũng không khóc nữa.
"Phu nhân, phu nhân."
Rèm cửa được vén lên, Lưu ma ma được phái đi xem quẻ đã trở về: "Phu nhân, lão nô vừa mới đến chỗ Gia Cát tiên sinh ở đường cái phía Nam kia để xem quẻ…” Nhìn qua khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng của Chử nhị phu nhân, bà ta có chút do dự, mãi một lúc sau mới nói tiếp: "Ông ấy nói nên đến hướng Tây Bắc tìm xem."
Nghĩ được một lúc, Lưu ma ma quyết định giấu việc Gia Cát tiên sinh đã bói được quẻ hung đi, đè thấp giọng nói tiếp: "Phu nhân, lúc lão nô ra khỏi chỗ của Gia Cát tiên sinh đã thấy ma ma của Thịnh gia."
"Cái gì?" Chử nhị phu nhân có chút kinh hãi: "Bà có hỏi xem phủ của bọn họ xảy ra chuyện gì không, sao cũng đến chỗ Gia Cát tiên sinh để bói quẻ vậy?"
"Ma ma kia vừa thấy lão nô đã vội tránh đi rồi, dường như không dám gặp lão nô, lão nô thấy thế thì cũng không muốn đi hỏi, đỡ mất công biết phải chuyện gì không tốt của nhà người ta." Lưu ma ma có chút xấu hổ cười cười: "Phu nhân, có chuyện gì thì về sau sẽ biết thôi, cần gì phải vội."
Chử nhị phu nhân gật đầu: "Bà nói cũng đúng, chuyện của chúng ta còn chưa xong, không nên đi quản chuyện nhà người ta làm gì."
Rèm cửa khẽ động, hoa mẫu đơn thêu phía trên cũng bắt đầu đong đưa theo, trong khoảnh khắc một chiếc lá đã che mất nửa đoá hoa mẫu đơn hồng, ong bướm bên cạnh đoá hoa kia cũng biến mất, nha hoàn giữ cửa vén rèm sang bên cạnh.
"Mẫu thân." Hai người Chử Chiêu Hàm và Chử Chiêu Oánh bước tới bên người Chử nhị phu nhân, mỗi người cầm một tay của bà: "Mẫu thân lại suy nghĩ lo lắng lung tung rồi."
"Mẫu thân lo lắng lung tung cái gì chứ?" Chử nhị phu nhân nhìn hai nữ nhi đang đứng hai bên, trong giọng nói vẫn tràn ngập bi thương: "Tối qua ta nằm mơ thấy huynh trưởng của các con, toàn thân nó đều là máu đứng đó mà nhìn ta, vẻ mặt rất đáng sợ, ta thấy mà lòng vô cùng khó chịu, lập tức chạy sang. Ai... Nó đã mất tích nhiều ngày vậy rồi, ta chỉ sợ đã xảy ra chuyện gì, đêm hôm lại báo mộng cho ta..." Nói đến đây, nước mắt Chử nhị phu nhân đã tuôn như mưa, nghẹn ngào, không có cách nào để nói thêm gì nữa.
Chử Chiêu Oánh có vài phần vội vã, bổ nhào vào người Chử nhị phu nhân: "Mẫu thân, người đừng nghĩ như vậy, ca ca sẽ không có chuyện gì đâu, người đừng tự doạ mình sợ nữa."
Hai mắt Chử nhị phu nhân vô thần, khô khốc như lá mùa thu.
"Mẫu thân, người đừng hoảng vội, nhất định đại ca sẽ không có chuyện gì, lúc nãy con nghe Lê Hoa nói đã đi tìm người xin quẻ cát hung rồi, có lẽ sẽ có được tin tức chính xác thôi." Chử Chiêu Hàm lựa từ ngữ nhẹ nhàng an ủi Chử nhị phu nhân: "Mọi người trong phủ đang cố gắng hết sức để tìm đại ca, nói không chừng ngày mai sẽ tìm thấy đấy."
"Người trong phủ sao?" Chử Chiêu Oánh khẽ hừ một tiếng: "Nếu dựa vào bọn họ thì không biết đến khi nào mới có thể tìm được."
"Oánh nhi, đừng nói lung tung, có ai không mong đại ca con không có việc gì sao?" Chử nhị phu nhân vội vàng siết chặt tay nàng: "Đừng có việc gì cũng nói xấu người khác như thế."
Chử Chiêu Oánh nhìn Chử nhị phu nhân, muốn nói lại thôi.
Nàng không thích nghe mẫu thân mình nói những lời này, cũng không muốn tin, chỉ sợ khi xưa người làm khuê nữ ở nhà ngoại, trong nhà luôn hoà hợp êm ấp, không có chút xung đột dữ dội nào, luôn nghĩ chỉ cần là người một nhà thì đó là tương thân tương ái, sao lại có xung đột, mặc dù cũng có chút đấu đá nhỏ, những cũng chỉ là mấy đoạn kịch lướt qua mà thôi.
Xuất thân của Chử nhị phu nhân cũng không cao quý, chỉ là một nữ nhi của tiến sĩ ngũ kinh Quốc Tử Giám Ngô Thừa Nghiệp, khuê danh là Ngô Huệ Tân.
Ngày trước khi Chử nhị lão gia đọc sách trong Quốc Tử Giám cũng chính là do Ngô Thừa Nghiệp giảng bài, lúc đi theo đồng học đến nhà lão sư chúc Tết đã gặp tiểu thư Ngô gia. Cũng là nhân duyên kiếp trước, Chử nhị lão gia vừa gặp Ngô tiểu thư một lần đã vô cùng ái mộ nàng, liều mình muốn thú nàng làm thê.
Khi đó trên lão thái quân vẫn còn một bà bà (mẹ chồng), dù Chử lão thái quân không chịu đồng ý, nhưng lại không nhịn được khi thấy bà bà của mình đau lòng cho tôn tử, hơn nữa mỗi lần nhìn Chử nhị lão gia thấy người trong nhà không đồng ý chuyện hôn sự của mình mà người càng lúc càng gầy yếu, lòng khó chịu không thôi, cuối cùng cũng đồng ý làm chủ, để Chử nhị lão gia lấy Ngô tiểu thư.
Cứ như vậy, một đôi tình nhân có tình quay về bên nhau, nhưng Chử lão thái quân không vừa lòng, sao tức phụ của mình lại là người có xuất thân như thế được, tiến sĩ ngũ kinh, cũng chỉ là bát phẩm mà thôi, chẳng cao mấy, Ngô tiểu thư có thể xứng với dòng dõi của phủ Quốc Công được sao?
Lúc Chử nhị phu nhân còn làm khuê nữ ở nhà, trong nhà chỉ có một huynh trưởng, quan hệ của huynh muội rất tốt, thân mật khắng khít, phụ mẫu cũng đối xử công bằng với hai người, không hề trọng nam khinh nữ, vì vậy mà Ngô tiểu thư đã quen với không khí hoà hợp êm ấp ở nơi đó, chỉ cảm thấy người ở nơi khác cũng sẽ giống với nhà mình, chờ đến lúc gả vào phủ Quốc Công, thấy người xung quanh lúc nào cũng cười, vô cùng nhiệt tình, tất nhiên lòng sẽ vô cùng vui vẻ, trong kinh thành đều nói phủ Quốc Công hoà thuận êm ấm, quả nhiên là như thế.
Lúc trước khi lão tổ tông còn ở đây, Chử lão thái quân cũng không tỏ vẻ bất mãn nhiều với tức phụ, chờ đến khi lão tổ tông qua đời, Chử lão thái quân làm tức phụ nhiều năm, cuối cùng cũng đã đến lúc muốn gì được nấy, vì thế tất nhiên khi gặp Chử nhị phu nhân thì sắc mặt sẽ có chút khó coi.
Đương nhiên Chử nhị phu nhân cũng hiểu, nhưng mình có thể làm gì? Chỉ có thể cẩn thận phụng dưỡng bà bà cho tốt, chỉ mong bà ấy không so đo quá nhiều là được rồi.
Tuy mặt ngoài Chử lão thái quân vẫn luôn khách sáo với vị tức phụ này, nhưng lúc nào cũng ngấm ngầm khiến người ta phải ngột ngạt, nói ví dụ như nhét người vào trong phòng của Chử nhị lão gia: "Tới giờ lão nhị cũng chỉ mới có được A Việt thôi, sao có thể được chứ? Ta không nên nhúng tay vào chuyện này, con nên chủ động chọn mấy người thích hợp để hầu hạ lão nhị đi, cũng giúp phủ Quốc Công chúng ta nhiều người thịnh vượng, nhưng lòng ta cũng có chút suy nghĩ, xuất thân của con cũng chỉ từ một tiểu hộ, chắc sẽ không biết những quy tắc trong đại hộ, vậy thì ta sẽ làm chuyện này thay con, con đừng giận ta đấy."
Giọng của bà ta vừa lạnh lẽo vừa cứng nhắc, không hề có chút dịu dàng, Chử nhị phu nhân không thể phản bác được điều gì, thậm chí một chữ cũng không thể nói nên lời, cuối cùng phải nhận hai nha đầu được trang điểm như hai đoá hoa tươi về nhà.
Cũng may Chử nhị lão gia không hề phạm phải lời hứa đã lập lúc trước, hai nha đầu này, ông không hề thu một người nào, chỉ đưa bọn họ đến tiền viện để làm việc nặng, không cho bước chân vào cửa hậu viện một bước.
Vì chuyện này mà lòng Chử nhị phu nhân bắt đầu oán hận Chử lão thái quân, có điều không dám lên tiếng nói gì, khi trở về nhà mẹ đẻ để tố khổ, mẫu thân của bà chỉ an ủi: "Chẳng phải tam thê tứ thiếp là chuyện thường ở mấy đại hộ đó sao? Bà bà con làm như thế, chắc chắn trong kinh thành sẽ không có ai nói bà ta làm sai, chỉ châm chọc con không hiểu quy củ mà thôi, ngay cả nha đầu thông phòng cũng không cho phu quân một người. May mà hiền tế (con rể) không có tâm tư này, con còn oán giận cái gì? Gia hoà vạn sự hưng, vẫn nên sống hoà thuận để qua ngày thì tốt hơn."
Nhà mẹ đẻ của Chử nhị phu quân dựa vào Chử Quốc Công phủ mới bắt đầu có khởi sắc, phụ thân bà thăng từ tiến sĩ ngũ kinh đến chính tư nghiệp lục phẩm, hiện tại mắt lúc nào cũng chăm chăm vào người ta, sao còn dám đắc tội với Chử lão thái quân? Nữ nhi chịu thiệt một chút cũng không đáng gì, hơn nữa nam nhân tam thê tứ thiếp cũng là chuyện thường, huống chi con rể cũng chả thu dùng, vậy thì có gì để tức giận đây?
Lúc Ngô Tư Nhiệp thấy Chử nhị phu nhân về phủ còn ân cần dặn dò: "Huệ Tân, con phải hiểu, chịu thiệt là phúc, con càng chịu thiệt là càng bảo toàn phúc khí của bản thân mình, hơn nữa dù sao đó cũng là phủ Quốc Công, cuộc sống thế gia xa hoa như thế, cũng là người biết chuyện cả thôi, sao lại còn đạo lý bà bà đi ức hiếp tức phụ thế? Mọi việc cần phải suy nghĩ kĩ càng, thường ngày ta dạy con thế nào, sao mới vào phủ Quốc Công vài năm đã thay đổi suy nghĩ rồi? Chẳng lẽ đã bị ảnh hưởng bởi mấy đám nô tì và ma ma kia rồi sao, nữ nhi của Ngô Thừa Nghiệp ta cũng không phải là kẻ không hiểu chuyện như vậy."
Phụ mẫu đều khuyên bảo Chử nhị phu nhân một lượt, Chử nhị phu nhân ngẫm lại thật cẩn thận, cảm thấy bọn họ nói cũng có lý, bản thân mình không nên oán hận bà bà, chỉ nên thuận theo đạo nghĩa mà phụng dưỡng bà ấy mới tốt.
Ngày tháng cứ thế mà trôi qua, Chử nhị phu nhân cũng ngó lơ trước sự bất công của Chử lão thái quân, cảm thấy cho dù bà ấy có làm gì, thay vì soi mói, bản thân nên xem xét sửa chữa hoặc cố gắng thêm, không cần suy nghĩ nhiều, nén giận mà vượt qua tất cả.
Chử nhị phu nhân có ba người con, nhi tử là Chử Chiêu Việt, là trưởng tử của phủ Quốc Công, mặt khác còn có hai nữ nhi, xếp hàng thứ hai và thứ ba trong hàng tiểu thư. Trong đó tính cách của Chử Chiêu Hàm rất giống Chử nhị phu nhân, vô cùng yếu đuối nhát gan, mỗi lần gặp phải chuyện gì liền cuống quít trốn sang một bên, không dám lên tiếng, mà Chử Chiêu Oánh, cũng không biết là giống ai, vô cùng mạnh mẽ, miệng lưỡi như dao găm, có đôi khi lời nói ra thẳng đến mức có thể đâm sâu vào tim người, Chử nhị phu nhân khuyên nàng rất nhiều, làm nữ tử phải ra dáng của nữ tử, phải dịu dàng hơn một chút, tuy nhiên cũng chả có tác dụng gì.
"Mẫu thân, đi xin quẻ chưa chắc đã đúng, chẳng lẽ cứ đi theo đường ông ta cho mà không tìm hướng khác sao? Con thấy không bằng phái thêm vài người, tìm lại nơi đại ca đã đi qua thật cẩn thận, tìm thêm mấy nơi ngoài kinh thành hoặc treo thưởng tìm người nữa, như vậy tốt hơn." Chử Chiêu Oánh ngồi sát bên người Chử nhị phu nhân, nhỏ giọng nói: "Phụ thân mẫu thân làm nhiều việc thiện như vậy, chắc chắn gặp phúc thôi, Bồ Tát sẽ không muốn nhìn mẫu thân phải đau khổ đâu, đại ca sẽ không có chuyện gì!"
Chử nhị phu nhân gật đầu: "Ừ, mẫu thân cũng mong là như vậy."
Mẫu tử ba người ngồi nói chút chuyện giải sầu, mặc dù trong lòng không nắm chắc nhưng luôn cố gắng nghĩ theo hướng tốt, nói được một lúc thì chút ưu phiền cũng giảm hơn vài phần, Chử nhị phu nhân cũng không khóc nữa.
"Phu nhân, phu nhân."
Rèm cửa được vén lên, Lưu ma ma được phái đi xem quẻ đã trở về: "Phu nhân, lão nô vừa mới đến chỗ Gia Cát tiên sinh ở đường cái phía Nam kia để xem quẻ…” Nhìn qua khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng của Chử nhị phu nhân, bà ta có chút do dự, mãi một lúc sau mới nói tiếp: "Ông ấy nói nên đến hướng Tây Bắc tìm xem."
Nghĩ được một lúc, Lưu ma ma quyết định giấu việc Gia Cát tiên sinh đã bói được quẻ hung đi, đè thấp giọng nói tiếp: "Phu nhân, lúc lão nô ra khỏi chỗ của Gia Cát tiên sinh đã thấy ma ma của Thịnh gia."
"Cái gì?" Chử nhị phu nhân có chút kinh hãi: "Bà có hỏi xem phủ của bọn họ xảy ra chuyện gì không, sao cũng đến chỗ Gia Cát tiên sinh để bói quẻ vậy?"
"Ma ma kia vừa thấy lão nô đã vội tránh đi rồi, dường như không dám gặp lão nô, lão nô thấy thế thì cũng không muốn đi hỏi, đỡ mất công biết phải chuyện gì không tốt của nhà người ta." Lưu ma ma có chút xấu hổ cười cười: "Phu nhân, có chuyện gì thì về sau sẽ biết thôi, cần gì phải vội."
Chử nhị phu nhân gật đầu: "Bà nói cũng đúng, chuyện của chúng ta còn chưa xong, không nên đi quản chuyện nhà người ta làm gì."