Chử Chiêu Việt trợn trắng mắt nhìn Thịnh Phương Hoa đang bước tới gần, hắn muốn siết chặt nắm đấm, nhưng một chút sức lực cũng không còn.
Nửa đường gặp phải thổ phỉ, kéo theo thân thể với vết thương chồng chất mà chạy tới đây, cuối cùng cũng không thể cử động nổi nữa, cả người vô lực mà té ngã vào trong bụi cỏ, đang suy nghĩ tìm cách để tự thoát khỏi hiểm cảnh, lại có một người đi tới trước mặt.
Nhưng người này... Chử Chiêu Việt không lên tiếng, mặt vẫn lạnh băng như thói quen, lẳng lặng nằm ở nơi đó.
Một thôn cô, nếu nhát gan một chút, thấy dáng vẻ huyết nhục mơ hồ này của hắn có lẽ sẽ hét chói tai rồi chạy mất cũng không chừng, hoặc cũng có thể nói nàng sẽ đưa những người đang tìm tung tích của hắn tới đây mất.
Chử Chiêu Việt nhíu mày, hắn nên làm gì để ngăn không cho thôn cô này tiếp cận mình đây? Đỡ cho hắn phải gặp những phiền phức không cần thiết.
Hắn cố gắng đưa tay tìm kiếm, muốn nhặt một hòn đá nhỏ hoặc là nắm lấy một nắm bùn cũng được, nhưng toàn thân lại không còn chút sức lực nào, ngay cả nắm tay lại cũng không được, hắn trơ mắt nhìn Thịnh Phương Hoa từ từ đi đến trước mặt hắn, trong lòng thầm nghĩ, bản thân chỉ có thể đợi một tiếng thét chói tai vang lên thôi.
Không hề có tiếng thét chói tai nào như hắn tưởng tượng, vẻ mặt Thịnh Phương Hoa rất bình tĩnh, thậm chí còn không có chút kinh ngạc nào, nàng chỉ cúi người rồi lẳng lặng đánh giá Chử Chiêu Việt.
Chất liệu xiêm y nam nhân này mặc trên người không tệ, hẳn là con cháu nhà phú quý, cũng không biết vì sao mà khắp người đều là vết thương, máu tươi nhuộm từng mảng lớn trên xiêm y, loang lổ khắp nơi, thậm chí có nhiều chỗ đã chuyển thành màu nâu sẫm, thoạt nhìn thì chắc đã bị thương một thời gian rất dài rồi.
”Ngươi là ai? Sao lại ở trong này?” Thịnh Phương Hoa có chút kinh ngạc, núi Đào Hoa này chỉ cách kinh thành chừng ba mươi dặm đường, xem như là một địa phương hẻo lánh, bình thường cũng không thấy người lạ tới đây, sao đột nhiên một nam tử bị thương lại xuất hiện ở trong núi hoang dã này? Xuất phát từ tấm lòng của một lương y, nàng vội khom người xuống, vươn tay muốn bắt mạch cho hắn.
Nàng ta muốn làm gì vậy? Chử Chiêu Việt thấy cái tay kia càng lúc càng gần mình, lòng cảnh giác dâng cao, hắn muốn dịch người sang chỗ khác nhưng lại không còn sức để cử động, hắn nói với giọng khàn đặc: “Cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Thịnh Phương Hoa ngẩn ra, nhìn sơ qua thì người này bị thương rất nặng, nhưng khí thế này lại không kém ai, lời nói vẫn còn khí lực, chẳng qua những lời hắn nói qua cũng thật kì lạ, giờ phút này rồi thì còn nói nam nữ thụ thụ bất thân làm gì? Quá bảo thủ rồi.
”Cứu người đấy, có được không?” Thịnh Phương Hoa lạnh lùng nhìn gương mặt than kia: “Ta đây chỉ bắt mạch xem cho ngươi một chút, không hiểu lòng người tốt thì thôi, ngươi còn nói ra được lời này, buồn cười thật.”
”Cô nương...” Chử Chiêu Việt nhìn Thịnh Phương Hoa vươn tay đặt lên mạch của mình, nàng biết chẩn mạch sao? Nhìn động tác của nàng ta thì cũng không hẳn là nói dối.
”Đừng nói chuyện.” Thịnh Phương Hoa hơi trừng mắt: “Ta đang bắt mạch cho ngươi, đừng làm phiền ta.”
Bắt mạch sao? Nhìn cách làm của nàng thì cũng khá giống, nhưng lòng đề phòng của Chử Chiêu Việt vẫn không thể buông lỏng, vô cùng hận bản thân mình lúc này không hề có chút sức để phòng bị, chỉ có thể nhìn mấy ngón tay của Thịnh Phương Hoa áp lên mạch của mình, khi thì ấn mạnh, khi thì lại giảm nhẹ lực hơn.
Nhìn qua thì người này không hề giống thôn cô bình thường, là địch hay là bạn? Gương mặt của Chử Chiêu Việt vô cùng lạnh lùng, nhìn chăm chăm vào nhất cử nhất động của Thịnh Phương Hoa, chỉ thấy nàng trở tay lấy ra một thứ gì đó từ trong cái túi bên người ra rồi nhét vào miệng hắn: “Ăn đi.”
”Đây là cái gì?” Sao Chử Chiêu Việt có thể mở miệng? Hắn cắn chặt răng, trừng mắt nhìn lá cây trong tay Thịnh Phương Hoa, nếu thảo dược này có độc, trong nháy mắt hắn sẽ khó giữ được cái mạng này, sao hắn có thể mắc bẫy của nàng dễ dàng thế được.
”Đây là cái gì sao? Đây là...” Thịnh Phương Hoa có chút tức giận, mình đã chẩn mạch cho hắn, tiếp đó tất nhiên là muốn cho hắn chút dược rồi, phải giảm bớt thương thế của hắn trước, đây là trình tự bình thường đấy, chẳng lẽ hắn không thể cảm động đến mức lệ nóng quanh tròng mà nhìn người ân nhân cứu mạng là nàng sao? Sao lại dùng vẻ mặt còn lạnh hơn cả núi băng ngàn năm này mà nhìn nàng vậy?
Qủa nhiên là không thể nói ra lời, ấp a ấp úng, Chử Chiêu Việt cười lạnh trong lòng, mắt nhìn trời, bầu trời trắng xanh, trước mắt hắn lại càng mơ hồ, dường như đang muốn biến mất trước mặt hắn vậy.
Thịnh Phương Hoa tức nghẹn, dùng sức nhét hết thảo dược vào miệng Chử Chiêu Việt, tuy rằng người này không muốn để nàng trị bệnh, nhưng lòng lương y như từ mẫu, bản thân nàng không thể cứ nhìn thấy người bệnh cố chấp là lại buông tha cho việc trị liệu, phải để hắn ăn chút thảo dược thanh nóng giải độc đã.
Dù sao thì cũng là vì nàng không thể bỏ mặc hắn dễ dàng vậy được, Thịnh Phương Hoa chớp mắt: “Đây là thảo dược để trị dịch gà, cho ngươi dùng trước.” Thấy mặt Chử Chiêu Việt hơi biến sắc Thịnh Phương Hoa cười ha ha: “Ngươi cứ nằm trong này trước đi, ta bảo người khiêng ngươi đến thôn Đào Hoa.”
Tuy nhìn người này khá lạnh lùng, nhưng doạ một chút đã sợ rồi, nói là trị dịch gà, mặt hắn liền biến sắc, Thịnh Phương Hoa mang tâm tình khoái trá nhìn Chử Chiêu Việt, con cháu nhà phú quý đúng là không có tiền đồ, nhìn dáng vẻ thì là cao ngạo khó gần, không ngờ chỉ mới doạ là dịch gà thì hắn đã không chịu được.
Nàng bỏ sọt thảo dược xuống, lấy mấy thứ thảo dược cầm máu từ bên trong ra, bỏ vào trong miệng nhai nát rồi nhẹ nhàng đắp lên miệng vết thương của Chử Chiêu Việt, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ cầm máu sơ qua cho ngươi một chút thôi, giờ về thôn gọi người đến để khiêng ngươi về. Ngươi phải kiên trì, đợi đến khi về trong thôn ta sẽ băng bó vết thương lại cho ngươi... Chậc, sao lại bị thương nặng thế, cũng không biết ai có thâm cừu đại hận với ngươi mà lại ra tay nặng vậy.”
Chử Chiêu Việt không nói gì, xem ra cô nương này đã học nghề từ ai đó, còn biết chẩn mạch, nhưng đến giờ hắn vẫn không thể tin tưởng nàng được, một thôn cô biết y thuật lại xuất hiện trong núi, việc này đúng là rất kì quái.
Hắn híp mắt nhìn bóng lưng gầy yếu mảnh khảnh kia, khoé miệng khẽ giật, quả thật chuyện này rất bí ấn, giống như một sợi dây được giấu ở nơi nào đó, muốn đi tìm, nhưng dù tìm thế nào cũng không thể tìm được, muốn vươn tay ra bắt lấy, nhưng lại sợ sợi dây đó bị đứt.
Chẳng lẽ, người vẫn nấp trong bóng tối kia đã không nhịn được mà ra tay rồi sao? Chử Chiêu Việt thầm suy nghĩ, nơi này cách kinh thành không xa, không phải là nơi trời cao hoàng đế xa, không có người quản lý, ban ngày ban mặt, sao lại có mấy tên tặc phỉ can đảm như vậy, dám ra tay cướp bóp đả thương người trắng trợn như thế? Chẳng qua, giờ mình đã thành cái dạng này, muốn trở về kinh thành cũng không dễ gì, không bằng tránh ở thôn nhỏ này rồi thầm quan sát, tra xem dấu vết của kẻ trong bóng tối kia, đến lúc đó có lẽ sẽ bắt được cái đuôi hồ ly ấy cũng không chừng.
Chử Chiêu Việt thở dài một hơi, chỉ cảm thấy chút trọc khí tràn ngập trong người đang dần được thải ra, nhìn non xanh nước biếc, trời xanh mây trắng trước mặt, tâm tình lại thoải mái hơn không ít. Hắn cố cử động hai chân của mình, bất chợt lại nghe thấy mấy tiếng cây cỏ xào xạc, chân hắn đã hoàn toàn bị cây cỏ xung quanh quấn lấy, còn thân thể thì lại không thể cử động chút nào.
Xem ra mình chỉ có thể chờ cô nương kia tới cứu viện thôi, Chử Chiêu Việt bất đắc dĩ nhắm mắt lại, một đoạn eo nhỏ lại xuất hiện ngay trước mắt, da thịt trắng nõn nà như tuyết, tinh tế không đầy một vòng tay, vừa rồi hắn đã nhìn thấy dáng vẻ nàng khi xốc xiêm y lên, đó là đang cố ý cho hắn xem sao? Vòng eo mềm mại, nam nhân bình thường mà nhìn thấy nhất định sẽ có chút khó tự kiềm chế. Đáng tiếc bản thân không phải người bình thường, chắc chắn sẽ không bị nàng hấp dẫn.
Đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên hắn lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân lộn xộn vang lên, Chử Chiêu Việt vội vàng nhắm hai mắt lại, giả chết.
”Đến đây, chính là ở trong này.”
Thịnh Phương Hoa chỉ vào Chử Chiêu Việt đang nằm giữa đám cỏ: “Đến rồi, chúng ta mau nâng hắn về trong thôn đi.”
”Thịnh cô nương, lai lịch của nam nhân này không rõ ràng, cô chắc rằng mình muốn cứu hắn sao?” Vương Nhị Trụ nâng ván cửa rồi nhìn Chử Chiêu Việt, trong lòng có chút ghen tị, tuy nam nhân này đã bị thương, dáng vẻ cũng khá chật vật, nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn chính là công tử nhà phú quý, ăn mặc không tệ, dáng dấp cũng không tồi, Thịnh cô nương... Hắn vụng trộm liếc nhìn Thịnh Phương Hoa một chút, Thịnh cô nương sẽ không thích nam nhân này chứ,
Dáng vẻ ngày thường của Thịnh Phương Hoa vẫn rất thanh tú, lại có y thuật vô cùng tốt, nàng chính là dâu thảo vợ hiền trong lòng nhóm đại nương trong thôn Đào Hoa, nam nhân trẻ tuổi thích thầm thích nàng không hề thiếu, Vương Nhị Trụ chính là một trong số đó.
Gia gia của Vương Nhị Trụ chính là tộc trưởng trong thôn Đào Hoa, hắn vẫn luôn cho rằng mình rất cao quý, còn cảm thấy xuất thân của mình so với những người đồng lứa còn cao hơn vài phần. Hắn thấy, mặc dù người thích Thịnh Phương Hoa rất nhiều, nhưng nhất định Thịnh Phương Hoa sẽ gả cho hắn, nhà hắn chính là nơi có quyền thế nhất trong thôn Đào Hoa, ruộng nước còn có hơn năm mươi mẫu đấy.
Vì vậy, với những người trẻ tuổi theo đuổi Thịnh Phương Hoa, Vương Nhị Trụ chưa bao giờ đặt vào mắt, nhưng hiện tại khi nhìn người nằm trên đất, mặc gấm vóc, bên hông còn có một mảnh ngọc quyết (một loại trang sức thời xưa, có hình vành khăn), vừa thấy đã biết là một công tử phú quý, dòng nước chua trong lòng hắn tuôn ra ào ạt
”Cho dù hắn có lai lịch thế nào đi nữa, hắn đã bị thương nặng như vậy, ta cũng nên ra tay cứu giúp.” Thịnh Phương Hoa vẫy tay: “Nhị Trụ, ngươi không muốn khiêng hắn thì thôi, ta khiêng với Hồ Tử cũng được.”
”Ta chỉ nói vậy thôi, Thịnh cô nương đã cứu hắn, tất nhiên ta cũng sẽ nguyện ý giúp hắn một tay.” Vương Nhị Trụ thấy Thịnh Phương Hoa hơi không vui, tâm ý hoảng loạn, vội vàng xoay người lại nâng chân Chử Chiêu Việt lên: “Hồ Tử, ngươi nâng thân của hắn đi.”
Chử Chiêu Việt chỉ cảm thấy một cảm giác đau nhức đang truyền tới từ hai chân của hắn, dường như bàn tay đang nâng chân hắn đang dùng hết sức để bóp gãy nó vậy.
Nói là cứu hắn, nhưng rõ ràng là đang muốn hại hắn, Chử Chiêu Việt cảm thấy hận vô cùng, sức lực của nông dân này rất lớn, nhìn tư thế của người nọ, rõ ràng là đang muốn bẻ gãy chân hắn mà.
Hắn cảm thấy mình được chuyển tới trên một tấm ván gỗ, lảo đảo hai lần, lúc này mới vững vàng, có một đôi tay mềm mại lại sờ trên ngực hắn, bên tai lại truyền đến những tiếng chậc chậc đầy thán phục, hệt như tiếng chim hót trong rừng: “Bị thương nặng đến thế mà tim vẫn đập bình thường, đúng là hiếm thấy.”
Chử Chiêu Việt không dám tiếp lời, sợ vị cô nương này tức giận mà lại cho mình ăn thảo dược trị dịch gà nữa thì không ổn, chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt, vểnh tai nghe vị cô nương này nói chuyện với hai người đang nâng ván gỗ.
Giọng nói của cô nương này thật sự rất dễ nghe, nổi bật lên hẳn so với chất giọng như tiếng thợ rèn đang thổi ống bễ của hai nam nhân kia, khò khà khò khè, trong đó có một giọng nói càng khó nghe hơn, ngoại trừ tiếng khò khè kia, còn có cả tiếng vang như ai đang dùng cưa gọt sắt vậy, thật sự vô cùng khó nghe.
”Các người thả hắn xuống đi.”
Nâng ván đến Thịnh gia, Thịnh Phương Hoa cười với Hồ Tử: “Ngươi mang hai băng ghế dài đến đây.”
Vương Nhị Trụ vừa thấy thế thì hai mắt bốc hoả, hắn và Hồ Tử ngang sức với nhau, sao Thịnh cô nương lại cười với Hồ Tử ngọt ngào như thế: “Thịnh cô nương, ta thì sao, cần ta làm gì không?”
Thịnh Phương Hoa cũng quay sang cười với hắn: “Ngươi đi vào trong thôn gọi Trương đồ tể (người mổ thịt) sang đây, bảo hắn nhớ mang theo sợi dây thừng hay dùng khi thiến heo nhé.”
Nhìn nụ cười ngọt ngào kia, Vương Nhị Trụ chỉ cảm thấy chân hắn cũng mềm cả ra: “Được, ta đi ngay.”
Thịnh đại nương bưng một chén sứ Thanh Hoa thô từ bên trong ra, tay hơi run rẩy, nước trong chén lại hắt ra ngoài một ít: “Phương Hoa, con muốn làm gì vậy? Sao lại muốn Trương đồ tể mang dây thừng thiến heo lại đây?”
Hồ Tử vác hai băng ghế thật dài lại, thuận tay đặt xuống: “Đương nhiên là để thiến người rồi!”
”Thiến người sao?” Thịnh đại nương quá sợ hãi, cẩn thận đánh giá Chử Chiêu Việt đang nằm trên ván cửa, lại vươn tay giữ chặt Thịnh Phương Hoa: “Phương Hoa, cho dù chúng ta không có tiền thì cũng không thể làm loại chuyện không có lương tâm này được!”
Hai ngày trước còn nghe người bán hàng rong trong thôn nói mấy chuyện mới mẻ trong kinh thành, gần đây trong cung muốn tuyển một đám thái giám và cung nữ, trong thôn Đào Hoa cũng có mấy người động tâm, còn muốn đưa khuê nữ nhà mình vào cung làm cung nữ: “Nếu như có thể vào cung thì tốt rồi, trong nhà thiếu một miệng ăn, nàng ở trong cung ăn hương uống lạt (ý chỉ ăn được đồ ngon), mỗi tháng còn có thể lấy được bạc, chờ đến khi hơn hai mươi tuổi mãn hạn, xuất cung, bạc thưởng cũng không chỉ có một hai lượng, lại được hứa gả cho nhà nào đó, cũng có thể có một khoản sính lễ, cuộc mua bán này đúng là có lợi, chỉ sợ nha đầu không có phúc khí này.”
Chẳng lẽ nữ nhi... Thịnh đại nương run như cầy sấy nhìn Thịnh Phương Hoa: “Phương Hoa, ta dạy con thế nào? Làm người không thể không có lương tâm! Tội gì lại biến một nam tử tốt như thế thành hoạn quan rồi cho tiến cung chứ?” Thịnh đại nương vô cùng đồng tình nhìn Chử Chiêu Việt, tuy rằng hắn nhắm mắt, trên mặt có dính bùn, nhưng vẫn có thể nhìn ra là một hậu bối mi thanh mục tú: “Phương Hoa, con phải đợi hắn tỉnh lại rồi hỏi ý hắn một chút, xem hắn còn muốn làm thái giám nữa không, sao mình có thể tự quyết định được.”
Nghe lời của Thịnh đại nương, Chử Chiêu Việt chỉ cảm thấy nơi nào đó đang căng thẳng, gió xuân ấm áp giờ đây cũng trở nên lạnh lẽo, thổi trúng vào người khiến hắn không thể tự chủ mà bắt đầu run rẩy!
Nửa đường gặp phải thổ phỉ, kéo theo thân thể với vết thương chồng chất mà chạy tới đây, cuối cùng cũng không thể cử động nổi nữa, cả người vô lực mà té ngã vào trong bụi cỏ, đang suy nghĩ tìm cách để tự thoát khỏi hiểm cảnh, lại có một người đi tới trước mặt.
Nhưng người này... Chử Chiêu Việt không lên tiếng, mặt vẫn lạnh băng như thói quen, lẳng lặng nằm ở nơi đó.
Một thôn cô, nếu nhát gan một chút, thấy dáng vẻ huyết nhục mơ hồ này của hắn có lẽ sẽ hét chói tai rồi chạy mất cũng không chừng, hoặc cũng có thể nói nàng sẽ đưa những người đang tìm tung tích của hắn tới đây mất.
Chử Chiêu Việt nhíu mày, hắn nên làm gì để ngăn không cho thôn cô này tiếp cận mình đây? Đỡ cho hắn phải gặp những phiền phức không cần thiết.
Hắn cố gắng đưa tay tìm kiếm, muốn nhặt một hòn đá nhỏ hoặc là nắm lấy một nắm bùn cũng được, nhưng toàn thân lại không còn chút sức lực nào, ngay cả nắm tay lại cũng không được, hắn trơ mắt nhìn Thịnh Phương Hoa từ từ đi đến trước mặt hắn, trong lòng thầm nghĩ, bản thân chỉ có thể đợi một tiếng thét chói tai vang lên thôi.
Không hề có tiếng thét chói tai nào như hắn tưởng tượng, vẻ mặt Thịnh Phương Hoa rất bình tĩnh, thậm chí còn không có chút kinh ngạc nào, nàng chỉ cúi người rồi lẳng lặng đánh giá Chử Chiêu Việt.
Chất liệu xiêm y nam nhân này mặc trên người không tệ, hẳn là con cháu nhà phú quý, cũng không biết vì sao mà khắp người đều là vết thương, máu tươi nhuộm từng mảng lớn trên xiêm y, loang lổ khắp nơi, thậm chí có nhiều chỗ đã chuyển thành màu nâu sẫm, thoạt nhìn thì chắc đã bị thương một thời gian rất dài rồi.
”Ngươi là ai? Sao lại ở trong này?” Thịnh Phương Hoa có chút kinh ngạc, núi Đào Hoa này chỉ cách kinh thành chừng ba mươi dặm đường, xem như là một địa phương hẻo lánh, bình thường cũng không thấy người lạ tới đây, sao đột nhiên một nam tử bị thương lại xuất hiện ở trong núi hoang dã này? Xuất phát từ tấm lòng của một lương y, nàng vội khom người xuống, vươn tay muốn bắt mạch cho hắn.
Nàng ta muốn làm gì vậy? Chử Chiêu Việt thấy cái tay kia càng lúc càng gần mình, lòng cảnh giác dâng cao, hắn muốn dịch người sang chỗ khác nhưng lại không còn sức để cử động, hắn nói với giọng khàn đặc: “Cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Thịnh Phương Hoa ngẩn ra, nhìn sơ qua thì người này bị thương rất nặng, nhưng khí thế này lại không kém ai, lời nói vẫn còn khí lực, chẳng qua những lời hắn nói qua cũng thật kì lạ, giờ phút này rồi thì còn nói nam nữ thụ thụ bất thân làm gì? Quá bảo thủ rồi.
”Cứu người đấy, có được không?” Thịnh Phương Hoa lạnh lùng nhìn gương mặt than kia: “Ta đây chỉ bắt mạch xem cho ngươi một chút, không hiểu lòng người tốt thì thôi, ngươi còn nói ra được lời này, buồn cười thật.”
”Cô nương...” Chử Chiêu Việt nhìn Thịnh Phương Hoa vươn tay đặt lên mạch của mình, nàng biết chẩn mạch sao? Nhìn động tác của nàng ta thì cũng không hẳn là nói dối.
”Đừng nói chuyện.” Thịnh Phương Hoa hơi trừng mắt: “Ta đang bắt mạch cho ngươi, đừng làm phiền ta.”
Bắt mạch sao? Nhìn cách làm của nàng thì cũng khá giống, nhưng lòng đề phòng của Chử Chiêu Việt vẫn không thể buông lỏng, vô cùng hận bản thân mình lúc này không hề có chút sức để phòng bị, chỉ có thể nhìn mấy ngón tay của Thịnh Phương Hoa áp lên mạch của mình, khi thì ấn mạnh, khi thì lại giảm nhẹ lực hơn.
Nhìn qua thì người này không hề giống thôn cô bình thường, là địch hay là bạn? Gương mặt của Chử Chiêu Việt vô cùng lạnh lùng, nhìn chăm chăm vào nhất cử nhất động của Thịnh Phương Hoa, chỉ thấy nàng trở tay lấy ra một thứ gì đó từ trong cái túi bên người ra rồi nhét vào miệng hắn: “Ăn đi.”
”Đây là cái gì?” Sao Chử Chiêu Việt có thể mở miệng? Hắn cắn chặt răng, trừng mắt nhìn lá cây trong tay Thịnh Phương Hoa, nếu thảo dược này có độc, trong nháy mắt hắn sẽ khó giữ được cái mạng này, sao hắn có thể mắc bẫy của nàng dễ dàng thế được.
”Đây là cái gì sao? Đây là...” Thịnh Phương Hoa có chút tức giận, mình đã chẩn mạch cho hắn, tiếp đó tất nhiên là muốn cho hắn chút dược rồi, phải giảm bớt thương thế của hắn trước, đây là trình tự bình thường đấy, chẳng lẽ hắn không thể cảm động đến mức lệ nóng quanh tròng mà nhìn người ân nhân cứu mạng là nàng sao? Sao lại dùng vẻ mặt còn lạnh hơn cả núi băng ngàn năm này mà nhìn nàng vậy?
Qủa nhiên là không thể nói ra lời, ấp a ấp úng, Chử Chiêu Việt cười lạnh trong lòng, mắt nhìn trời, bầu trời trắng xanh, trước mắt hắn lại càng mơ hồ, dường như đang muốn biến mất trước mặt hắn vậy.
Thịnh Phương Hoa tức nghẹn, dùng sức nhét hết thảo dược vào miệng Chử Chiêu Việt, tuy rằng người này không muốn để nàng trị bệnh, nhưng lòng lương y như từ mẫu, bản thân nàng không thể cứ nhìn thấy người bệnh cố chấp là lại buông tha cho việc trị liệu, phải để hắn ăn chút thảo dược thanh nóng giải độc đã.
Dù sao thì cũng là vì nàng không thể bỏ mặc hắn dễ dàng vậy được, Thịnh Phương Hoa chớp mắt: “Đây là thảo dược để trị dịch gà, cho ngươi dùng trước.” Thấy mặt Chử Chiêu Việt hơi biến sắc Thịnh Phương Hoa cười ha ha: “Ngươi cứ nằm trong này trước đi, ta bảo người khiêng ngươi đến thôn Đào Hoa.”
Tuy nhìn người này khá lạnh lùng, nhưng doạ một chút đã sợ rồi, nói là trị dịch gà, mặt hắn liền biến sắc, Thịnh Phương Hoa mang tâm tình khoái trá nhìn Chử Chiêu Việt, con cháu nhà phú quý đúng là không có tiền đồ, nhìn dáng vẻ thì là cao ngạo khó gần, không ngờ chỉ mới doạ là dịch gà thì hắn đã không chịu được.
Nàng bỏ sọt thảo dược xuống, lấy mấy thứ thảo dược cầm máu từ bên trong ra, bỏ vào trong miệng nhai nát rồi nhẹ nhàng đắp lên miệng vết thương của Chử Chiêu Việt, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ cầm máu sơ qua cho ngươi một chút thôi, giờ về thôn gọi người đến để khiêng ngươi về. Ngươi phải kiên trì, đợi đến khi về trong thôn ta sẽ băng bó vết thương lại cho ngươi... Chậc, sao lại bị thương nặng thế, cũng không biết ai có thâm cừu đại hận với ngươi mà lại ra tay nặng vậy.”
Chử Chiêu Việt không nói gì, xem ra cô nương này đã học nghề từ ai đó, còn biết chẩn mạch, nhưng đến giờ hắn vẫn không thể tin tưởng nàng được, một thôn cô biết y thuật lại xuất hiện trong núi, việc này đúng là rất kì quái.
Hắn híp mắt nhìn bóng lưng gầy yếu mảnh khảnh kia, khoé miệng khẽ giật, quả thật chuyện này rất bí ấn, giống như một sợi dây được giấu ở nơi nào đó, muốn đi tìm, nhưng dù tìm thế nào cũng không thể tìm được, muốn vươn tay ra bắt lấy, nhưng lại sợ sợi dây đó bị đứt.
Chẳng lẽ, người vẫn nấp trong bóng tối kia đã không nhịn được mà ra tay rồi sao? Chử Chiêu Việt thầm suy nghĩ, nơi này cách kinh thành không xa, không phải là nơi trời cao hoàng đế xa, không có người quản lý, ban ngày ban mặt, sao lại có mấy tên tặc phỉ can đảm như vậy, dám ra tay cướp bóp đả thương người trắng trợn như thế? Chẳng qua, giờ mình đã thành cái dạng này, muốn trở về kinh thành cũng không dễ gì, không bằng tránh ở thôn nhỏ này rồi thầm quan sát, tra xem dấu vết của kẻ trong bóng tối kia, đến lúc đó có lẽ sẽ bắt được cái đuôi hồ ly ấy cũng không chừng.
Chử Chiêu Việt thở dài một hơi, chỉ cảm thấy chút trọc khí tràn ngập trong người đang dần được thải ra, nhìn non xanh nước biếc, trời xanh mây trắng trước mặt, tâm tình lại thoải mái hơn không ít. Hắn cố cử động hai chân của mình, bất chợt lại nghe thấy mấy tiếng cây cỏ xào xạc, chân hắn đã hoàn toàn bị cây cỏ xung quanh quấn lấy, còn thân thể thì lại không thể cử động chút nào.
Xem ra mình chỉ có thể chờ cô nương kia tới cứu viện thôi, Chử Chiêu Việt bất đắc dĩ nhắm mắt lại, một đoạn eo nhỏ lại xuất hiện ngay trước mắt, da thịt trắng nõn nà như tuyết, tinh tế không đầy một vòng tay, vừa rồi hắn đã nhìn thấy dáng vẻ nàng khi xốc xiêm y lên, đó là đang cố ý cho hắn xem sao? Vòng eo mềm mại, nam nhân bình thường mà nhìn thấy nhất định sẽ có chút khó tự kiềm chế. Đáng tiếc bản thân không phải người bình thường, chắc chắn sẽ không bị nàng hấp dẫn.
Đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên hắn lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân lộn xộn vang lên, Chử Chiêu Việt vội vàng nhắm hai mắt lại, giả chết.
”Đến đây, chính là ở trong này.”
Thịnh Phương Hoa chỉ vào Chử Chiêu Việt đang nằm giữa đám cỏ: “Đến rồi, chúng ta mau nâng hắn về trong thôn đi.”
”Thịnh cô nương, lai lịch của nam nhân này không rõ ràng, cô chắc rằng mình muốn cứu hắn sao?” Vương Nhị Trụ nâng ván cửa rồi nhìn Chử Chiêu Việt, trong lòng có chút ghen tị, tuy nam nhân này đã bị thương, dáng vẻ cũng khá chật vật, nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn chính là công tử nhà phú quý, ăn mặc không tệ, dáng dấp cũng không tồi, Thịnh cô nương... Hắn vụng trộm liếc nhìn Thịnh Phương Hoa một chút, Thịnh cô nương sẽ không thích nam nhân này chứ,
Dáng vẻ ngày thường của Thịnh Phương Hoa vẫn rất thanh tú, lại có y thuật vô cùng tốt, nàng chính là dâu thảo vợ hiền trong lòng nhóm đại nương trong thôn Đào Hoa, nam nhân trẻ tuổi thích thầm thích nàng không hề thiếu, Vương Nhị Trụ chính là một trong số đó.
Gia gia của Vương Nhị Trụ chính là tộc trưởng trong thôn Đào Hoa, hắn vẫn luôn cho rằng mình rất cao quý, còn cảm thấy xuất thân của mình so với những người đồng lứa còn cao hơn vài phần. Hắn thấy, mặc dù người thích Thịnh Phương Hoa rất nhiều, nhưng nhất định Thịnh Phương Hoa sẽ gả cho hắn, nhà hắn chính là nơi có quyền thế nhất trong thôn Đào Hoa, ruộng nước còn có hơn năm mươi mẫu đấy.
Vì vậy, với những người trẻ tuổi theo đuổi Thịnh Phương Hoa, Vương Nhị Trụ chưa bao giờ đặt vào mắt, nhưng hiện tại khi nhìn người nằm trên đất, mặc gấm vóc, bên hông còn có một mảnh ngọc quyết (một loại trang sức thời xưa, có hình vành khăn), vừa thấy đã biết là một công tử phú quý, dòng nước chua trong lòng hắn tuôn ra ào ạt
”Cho dù hắn có lai lịch thế nào đi nữa, hắn đã bị thương nặng như vậy, ta cũng nên ra tay cứu giúp.” Thịnh Phương Hoa vẫy tay: “Nhị Trụ, ngươi không muốn khiêng hắn thì thôi, ta khiêng với Hồ Tử cũng được.”
”Ta chỉ nói vậy thôi, Thịnh cô nương đã cứu hắn, tất nhiên ta cũng sẽ nguyện ý giúp hắn một tay.” Vương Nhị Trụ thấy Thịnh Phương Hoa hơi không vui, tâm ý hoảng loạn, vội vàng xoay người lại nâng chân Chử Chiêu Việt lên: “Hồ Tử, ngươi nâng thân của hắn đi.”
Chử Chiêu Việt chỉ cảm thấy một cảm giác đau nhức đang truyền tới từ hai chân của hắn, dường như bàn tay đang nâng chân hắn đang dùng hết sức để bóp gãy nó vậy.
Nói là cứu hắn, nhưng rõ ràng là đang muốn hại hắn, Chử Chiêu Việt cảm thấy hận vô cùng, sức lực của nông dân này rất lớn, nhìn tư thế của người nọ, rõ ràng là đang muốn bẻ gãy chân hắn mà.
Hắn cảm thấy mình được chuyển tới trên một tấm ván gỗ, lảo đảo hai lần, lúc này mới vững vàng, có một đôi tay mềm mại lại sờ trên ngực hắn, bên tai lại truyền đến những tiếng chậc chậc đầy thán phục, hệt như tiếng chim hót trong rừng: “Bị thương nặng đến thế mà tim vẫn đập bình thường, đúng là hiếm thấy.”
Chử Chiêu Việt không dám tiếp lời, sợ vị cô nương này tức giận mà lại cho mình ăn thảo dược trị dịch gà nữa thì không ổn, chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt, vểnh tai nghe vị cô nương này nói chuyện với hai người đang nâng ván gỗ.
Giọng nói của cô nương này thật sự rất dễ nghe, nổi bật lên hẳn so với chất giọng như tiếng thợ rèn đang thổi ống bễ của hai nam nhân kia, khò khà khò khè, trong đó có một giọng nói càng khó nghe hơn, ngoại trừ tiếng khò khè kia, còn có cả tiếng vang như ai đang dùng cưa gọt sắt vậy, thật sự vô cùng khó nghe.
”Các người thả hắn xuống đi.”
Nâng ván đến Thịnh gia, Thịnh Phương Hoa cười với Hồ Tử: “Ngươi mang hai băng ghế dài đến đây.”
Vương Nhị Trụ vừa thấy thế thì hai mắt bốc hoả, hắn và Hồ Tử ngang sức với nhau, sao Thịnh cô nương lại cười với Hồ Tử ngọt ngào như thế: “Thịnh cô nương, ta thì sao, cần ta làm gì không?”
Thịnh Phương Hoa cũng quay sang cười với hắn: “Ngươi đi vào trong thôn gọi Trương đồ tể (người mổ thịt) sang đây, bảo hắn nhớ mang theo sợi dây thừng hay dùng khi thiến heo nhé.”
Nhìn nụ cười ngọt ngào kia, Vương Nhị Trụ chỉ cảm thấy chân hắn cũng mềm cả ra: “Được, ta đi ngay.”
Thịnh đại nương bưng một chén sứ Thanh Hoa thô từ bên trong ra, tay hơi run rẩy, nước trong chén lại hắt ra ngoài một ít: “Phương Hoa, con muốn làm gì vậy? Sao lại muốn Trương đồ tể mang dây thừng thiến heo lại đây?”
Hồ Tử vác hai băng ghế thật dài lại, thuận tay đặt xuống: “Đương nhiên là để thiến người rồi!”
”Thiến người sao?” Thịnh đại nương quá sợ hãi, cẩn thận đánh giá Chử Chiêu Việt đang nằm trên ván cửa, lại vươn tay giữ chặt Thịnh Phương Hoa: “Phương Hoa, cho dù chúng ta không có tiền thì cũng không thể làm loại chuyện không có lương tâm này được!”
Hai ngày trước còn nghe người bán hàng rong trong thôn nói mấy chuyện mới mẻ trong kinh thành, gần đây trong cung muốn tuyển một đám thái giám và cung nữ, trong thôn Đào Hoa cũng có mấy người động tâm, còn muốn đưa khuê nữ nhà mình vào cung làm cung nữ: “Nếu như có thể vào cung thì tốt rồi, trong nhà thiếu một miệng ăn, nàng ở trong cung ăn hương uống lạt (ý chỉ ăn được đồ ngon), mỗi tháng còn có thể lấy được bạc, chờ đến khi hơn hai mươi tuổi mãn hạn, xuất cung, bạc thưởng cũng không chỉ có một hai lượng, lại được hứa gả cho nhà nào đó, cũng có thể có một khoản sính lễ, cuộc mua bán này đúng là có lợi, chỉ sợ nha đầu không có phúc khí này.”
Chẳng lẽ nữ nhi... Thịnh đại nương run như cầy sấy nhìn Thịnh Phương Hoa: “Phương Hoa, ta dạy con thế nào? Làm người không thể không có lương tâm! Tội gì lại biến một nam tử tốt như thế thành hoạn quan rồi cho tiến cung chứ?” Thịnh đại nương vô cùng đồng tình nhìn Chử Chiêu Việt, tuy rằng hắn nhắm mắt, trên mặt có dính bùn, nhưng vẫn có thể nhìn ra là một hậu bối mi thanh mục tú: “Phương Hoa, con phải đợi hắn tỉnh lại rồi hỏi ý hắn một chút, xem hắn còn muốn làm thái giám nữa không, sao mình có thể tự quyết định được.”
Nghe lời của Thịnh đại nương, Chử Chiêu Việt chỉ cảm thấy nơi nào đó đang căng thẳng, gió xuân ấm áp giờ đây cũng trở nên lạnh lẽo, thổi trúng vào người khiến hắn không thể tự chủ mà bắt đầu run rẩy!