Tuấn mã phát ra một tiếng tê minh trầm thấp, Phong Tồn Chân đang thao túng xe ngựa chạy nhanh ngạnh sanh kéo mạnh cương ngựa, mái tóc dài màu xám tung bay lên, đôi mắt màu trắng toát ra quang mang phẫn nộ.
Mười tên thị vệ thần thành mặc giáp trụ màu bạc ngăn cản đường đi phía trước, một người cầm đầu lớn tiếng nói: " Dừng ngựa xuống xe, phụng mệnh lục soát!"
Phong Tồn Chân cười lạnh nói: " Con mắt các ngươi đều mù sao? Xe ngựa này thuộc về Minh Lâm đại tế ti, có lá gan, cứ thử một chút."
Đám thị vệ không hề có chút ý muốn lui bước, thủ lĩnh quát lớn: " Chúng ta phụng mệnh Liễu đại tế ti, phàm là xe ngựa ra vào Tiểu Nguyệt Sơn, tất cả đều phải kiểm tra cẩn thận!"
" Lớn mật!" Phong Tồn Chân giận tím mặt, đám thị vệ này là võ sĩ có cấp bậc thấp nhất tại thần thành, dám nói ra lời như vậy, lại còn dám bất kính với nàng.
Một tiếng cười lạnh từ bên phải truyền ra, chính là Lôi Đông Lạc chậm rãi đi tới.
Phong Tồn Chân châm chọc nói: " Ta đang ngạc nhiên vì sao đám hỗn đản này có lá gan lớn như vậy, nguyên lai là có ngươi đứng sau làm chỗ dựa."
Lôi Đông Lạc cười lạnh nói: " Phong cô nương khởi hành thật sớm, sáng sớm như vậy mà đã đến nơi đây, có phải là có chuyện gì quan trọng phải không?" Ánh mắt hắn giống như con ác lang hạ xuống thùng xe sau lưng Phong Tồn Chân.
Phong Tồn Chân lạnh lùng nói: " Lôi Đông Lạc, chuyện của ta không quan hệ tới ngươi."
Lôi Đông Lạc cười nói: " Phong cô nương đối với Lôi mỗ hình như rất có thành kiến, nhưng Lôi mỗ lại âm thầm ngưỡng mộ Phong cô nương vô cùng!" Hắn chuyển hướng đám thị vệ phía sau, nổi giận nói: " Vô liêm sỉ, xe ngựa của Phong cô nương các ngươi cũng dám chặn lại, không muốn tính mạng nữa sao?"
Hắn mỉm cười hướng Phong Tồn Chân nói: " Nhưng đúng là đại tế ti giao cho ta canh gác tại Tiểu Nguyệt Sơn, nếu Lôi mỗ để cho Phong cô nương rời đi như vậy, làm sao hướng đại tế ti phục mệnh?"
Phong Tồn Chân cả giận nói: " Lôi Đông Lạc, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
" Do ta tự mình kiểm tra xe ngựa của Phong cô nương thế nào?"
Lôi Đông Lạc nhanh chóng đi tới xe ngựa.
Phong Tồn Chân căm tức nhìn Lôi Đông Lạc, quang mang trong hai tròng mắt màu trắng hiện ra.
Lôi Đông Lạc vẻ mặt trấn định, chậm rãi vén rèm xe, nhưng thấy bên trong trống rỗng, không có một bóng người nào. Phong Tồn Chân trào phúng nói: " Ngươi cần phải xem cho cẩn thận, có muốn ta mở luôn xe ngựa cho ngươi xem cho đã?"
Lôi Đông Lạc mỉm cười, nghiêng tai điều tra động tĩnh chung quanh, mặc dù là tiếng hít thở thật nhỏ hắn cũng có thể cảm giác được.
Lúc này Đường Liệp mặc Ẩn Thân Y tiềm phục bên dưới xe ngựa, hai tay bám lấy càng xe, nhịp tim hô hấp đều rơi vào trong trạng thái giả chết, tâm tình khẩn trương tới cực điểm.
Lôi Đông Lạc cũng không để ý tới sự trào phúng của Phong Tồn Chân, cúi người xuống nhìn dưới thùng xe một chút, Đường Liệp đang ẩn thân, Lôi Đông Lạc cũng không nhìn thấy sự ngụy trang của hắn, đứng dậy mỉm cười nói: " Phong cô nương, Lôi mỗ chỉ là tận trách nhiệm, mong rằng không lấy làm phiền lòng."
" Ta có thể đi chưa?" Phong Tồn Chân biểu hiện ra mặc dù vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng trong lòng lại thấp thỏm bất an, lúc này Đường Liệp ở dưới thùng xe, nếu có sơ hở gì rơi vào tay Lôi Đông Lạc, cũng phải đưa tới một hồi chém giết.
" Phong cô nương xin cứ tự nhiên!" Lôi Đông Lạc mỉm cười lui qua một bên. Truyện được copy tại
Nhìn xe ngựa chậm rãi đi qua bên người, nụ cười trên mặt Lôi Đông Lạc đột nhiên thu liễm, ánh mắt của hắn hạ xuống vị trí của bánh xe, lúc bánh xe thông qua vị trí vũng nước phía trước, lay động nhẹ một chút, rồi sau đó theo con ngựa kéo lại tiếp tục đi tiếp.
Lôi Đông Lạc quan sát tỉ mỉ, hắn nhanh chóng phán đoán trên xe ngựa không chỉ có một mình Phong Tồn Chân.
Hạt mưa từng giọt rơi từ trên không trung hạ xuống, gương mặt góc cạnh của Lôi Đông Lạc rõ ràng bao phủ một tầng sát khí âm lãnh.
Mây đen từ bốn phương tám hướng hướng Phong Tồn Chân tụ tập lại, tia chớp chói mắt rực rỡ vạch ngang bầu trời âm u, sấm rền giống như thăng dựng lên từ trên mặt đất, chuẩn xác đánh trúng vị trí của bánh xe, bánh xe được đúc bằng sắt thép bị sấm rền đánh rách tả tơi, thùng xe ầm ầm sụp ngã xuống đất.
Trước khi sấm sét đánh trúng bánh xe, Đường Liệp đã cảm giác được sát khí dày đặc mà cường đại, xuất từ phản ứng bản năng, thân hình của hắn trước khi sấm sét đánh trúng bánh xe đã lật nghiêng lăn ra ngoài.
Nước mưa tức khắc viền quanh thân thể hắn đang ở trong trạng thái ẩn hình.
Trên mặt Lôi Đông Lạc nổi lên một tia cười lạnh: " Nguyên lai Phong cô nương còn có đồng bạn!"
" Không phải chuyện ngươi!" Phong Tồn Chân trong gió mưa hóa thành vô hình, quyển động vô số giọt mưa, trong nháy mắt đã đánh tới phía trước Lôi Đông Lạc, nàng không tiếc hết thảy cản trở Lôi Đông Lạc, để cho Đường Liệp có đủ thời gian thoát đi.
Nước mưa phía trước ngưng tụ thành bóng, ở khoảng cách Phong Tồn Chân hai thước thì nổ mạnh, sự chấn động cường đại hướng bốn phía bắn ra, mặt đất cũng theo tiếng vang cường đại mà chớp lên.
Mười tên ngân giáp võ sĩ vây quanh Đường Liệp, tên đầu lĩnh lớn tiếng nói: " Giết chết không tha!" Ngân giáp võ sĩ đồng thời rút ra giới đao, đao dài bốn thước, thân đao rộng lớn, lưỡi đao sắc bén, dưới sắc trời hôn ám mờ mờ ảo ảo phiếm xuất ra quang mang màu xanh biếc, hiển nhiên trên thân đao có kịch độc, lưng đao hình răng cưa, nơi mũi đao hiện ra màu đỏ quỷ dị, tính chất của độc dược lại khác với lưỡi đao.
Đường Liệp không chờ bọn hắn hình thành đầy đủ trận hình, dẫn đầu hướng một người trong đó phóng tới, tên ngân giáp võ sĩ hừ lạnh một tiếng, giới đao trong tay như tia chớp bổ về phía đầu vai Đường Liệp, bởi vì Đường Liệp mặc Ẩn Thân Y, hắn chỉ có thể căn cứ từ nước mưa vòng quanh mà phán đoán động tác của Đường Liệp. Tốc độ vọt tới của Đường Liệp xa xa vượt qua sự tưởng tượng của hắn, không đợi hắn hình thành đầy đủ công kích, Đường Liệp đã vững vàng bắt được cổ tay của hắn, tình cảnh hung hiểm, Đường Liệp xuống tay không dám lưu tình, toàn lực bóp mạnh, chỉ nghe được một tiếng vang răng rắc giòn tan, vậy mà đã bóp nát bấy xương cổ tay rắn chắc của tên võ sĩ, tay trái đã chụp thanh đao lách đi.
Ba gã ngân giáp võ sĩ nhìn thấy đồng bạn chỉ trong nháy mắt đã bị Đường Liệp chế trụ, đồng thời cầm đao hướng hậu tâm Đường Liệp đâm tới, Đường Liệp cũng không nhìn về phía sau, chỉ bằng vào thanh âm rít gió của giới đao mà phán đoán ra lai lịch của ba thanh giới đao. Tay trái cầm giới đao toàn lực huy ra phía sau, đồng loạt hất văng ba thanh đao, với chân trái làm trục, thân thể trong nháy mắt xoay tròn, bởi vì tốc độ xoay tròn quá nhanh, xa xa nhìn lại giống như một con quay trong suốt. Giới đao trong tay như tia chớp lại phóng ra, chuẩn xác không lầm xẹt qua cổ họng ba gã ngân giáp võ sĩ, ba gã ngân giáp võ sĩ không thể tin được bịt lấy cổ họng, máu tươi từ miệng vết thương phun ra như suối.
Chỉ chốc lát, Đường Liệp đã đánh gục ba gã ngân giáp võ sĩ, còn một gã bị thương nặng mà mất đi năng lực tiếp tục chiến đấu.
Còn lại sáu gã võ sĩ bị uy thế của Đường Liệp làm hoảng kinh, khiếp đảm lui về phía sau mấy bước.
Mang theo tiếng sấm lẫn tia chớp vang dội phía trước Phong Tồn Chân, tùy theo lại vô số tiếng nổ mạnh, bọc lấy thân thể mềm mại của Phong Tồn Chân bên trong.
Phong Tồn Chân lớn tiếng nói: " Ngươi đi trước!" Thân hình ẩn hình ghé qua trong khe hở liên hoàn của sấm chớp, tiếng sấm sét vang dội làm cho không gian run rẩy lên, Phong Tồn Chân dùng năng lượng từng lớp từng lớp phóng xuất ra những tiểu long quyển khúc, đánh thẳng vào liên hoàn lôi của Lôi Đông Lạc.
Lôi Đông Lạc cười lạnh nói: " Ngươi cũng có chút thủ đoạn!"
Đường Liệp mở một đường máu xông ra khỏi đám võ sĩ vây xung quanh mình, dùng tốc độ cao nhất hướng phía trước phóng đi.
Phong Tồn Chân ngăn cản đường đi của Lôi Đông Lạc, cấp cho Đường Liệp đầy đủ thời gian thoát đi.
Lôi Đông Lạc gằn từng chữ: " Nếu ta không có đoán sai, ngươi thả chạy người nọ chính là Đường Liệp." Quanh thân hắn bịt kín một tầng quang mang màu bạc sáng lạn, trong khoảng thời gian ngắn năng lượng đã tăng lên trạng thái đỉnh cao.
Phong Tồn Chân thật không dám có chút sơ hở, hai tay mở ra, gió thổi cường đại từ thân thể nàng nhanh chóng xoay tròn, quay chung quanh thân thể của hắn hình thành một đoàn long quyển phong cường đại.
Cổ họng Lôi Đông Lạc phát ra một tiếng tê rống như dã thú: " Cản ta phải chết!" Nói xong câu đó đồng thời hắn đã huy ra bốn quyền mạnh mẽ hữu lực.
Trong tích tắc điện quang hỏa thạch chớp lên, bốn phía sấm sét vang vọng chung quanh thân thể Phong Tồn Chân, long quyển phong bạo cường đại hoàn toàn bị tiếng sấm xé rách, thân ảnh màu xám của Phong Tồn Chân thoáng hiện trong cơn gió lốc.
Sự công kích như dời non lấp bể của Lôi Đông Lạc đã đột phá phòng tuyến của gió lốc, tiến vào trước mặt Phong Tồn Chân. Hai mắt đang nhắm chặt của Phong Tồn Chân bỗng nhiên thình lình mở ra, hai đạo quang mang chói mắt từ trong đôi mắt của nàng bắn xạ ra ngoài.
Lôi Đông Lạc vô ý thức nhắm hai mắt lại, một đạo điện quang màu trắng xanh giống như con rắn quay quanh thân thể hắn, cùng với hai đạo bạch quang do Phong Tồn Chân bắn ra gặp phải luồng điện quang, điện quang quay chung quanh thân thể Lôi Đông Lạc trong nháy mắt tăng cường mấy lần, nguyên lai Lôi Đông Lạc vậy mà có thể lợi dụng năng lượng của đối phương ở trong thời gian ngắn khởi lên phản kích.
Phong Tồn Chân kinh hô một tiếng, thân thể đã bị điện quang cường đại bao phủ trong đó, Lôi Đông Lạc không chờ Phong Tồn Chân giãy thoát đi, lại tiếng sét đánh liên tiếp tạc vang thân thể nàng.
Trong không khí tràn ngập ra mùi vị cháy khét, theo điện quang tán đi, thân thể của Phong Tồn Chân cũng biến mất trong không khí.
Khóe môi Lôi Đông Lạc toát ra một tia mỉm cười âm lãnh.
Đường Liệp chạy như điên trong mưa gió, nước mưa không ngừng cọ xát làm cho Ẩn Thân Y không thể hoàn toàn che giấu hành tung của hắn, hắn lảo đảo nhảy vào vùng núi rừng phía trước, vững tin phía sau không có võ sĩ đuổi tới, lúc này mới cởi Ẩn Thân Y, thu vào trong lòng, xóa đi nước mưa trên mặt, trong nội tâm nhảy mạnh không ngừng, từ khi đi tới Cách Lan Đế Á đại lục cho tới bây giờ, bản thân mình luôn gặp phải phiền toái dây dưa, vô luận đi tới đâu cũng không thể thoát khỏi số mạng bị truy giết.
Phía sau một thanh âm lạnh lùng vang lên: " Đường Liệp! Ngươi quả nhiên là một tên phiền toái!" Một gã nam tử tóc đỏ giống như quỷ mị xuất hiện ngay phía sau Đường Liệp, chính là một trong bảy đại thần quang, Hỏa Viêm.
Đường Liệp chậm rãi xoay người lại, lạnh lùng nhìn Hỏa Viêm nói: " Tại sao phải truy sát ta?"
Hỏa Viêm cười quái dị nói: " Đại tế ti có lệnh, chỉ cần nhìn thấy ngươi, giết chết không tha!" Từ lòng bàn tay của hắn dâng lên một đoàn ngọn lửa, nhanh chóng nhảy tới phía trước chừng một thước, huyễn hóa thành thanh hỏa diễm đao.
Đã không thể trốn tránh, cũng chỉ có trực diện đối thủ, sau khi nhận rõ sự thật, Đường Liệp ngược lại đã trấn tĩnh, thầm vận năng lượng trong cơ thể, ở chung quanh thân thể nhanh chóng hình thành một tầng giáp trụ ẩn hình.
Hỏa Viêm bạo rống một tiếng, hỏa diễm đao trong tay cuồn cuộn nổi lên lửa cháy hừng hực, chặt đứt làn mưa bên người Đường Liệp hướng hắn chém tới. Nước mưa cũng không thể dập tắt ngọn lửa, ngược lại càng cổ vũ cho thế lửa lan tràn, tựa như một con rồng lửa xung quanh bay múa, hướng Đường Liệp lao tới.
Đường Liệp xảo diệu điều chỉnh bước tiến, để cho thân thể của chính mình tránh thoát sự tiến công của đối phương, nhanh chóng dùng năng lượng hình thành giáp trụ bên ngoài cơ thể đồng thời tay phải bẻ gãy một nhánh cây bên cạnh, năng lượng truyền vào trong đó hướng hỏa diễm đao toàn lực đón đánh.
Năng lượng màu lam bao nhiễu nhánh cây cùng với hỏa diễm đao do Hỏa Viêm đánh ra chạm vào nhau.
" Ba!" Một tiếng vang thật lớn, chỗ hai người chạm vào sinh ra hỏa cầu thật lớn, hỏa cầu bị năng lượng của bọn họ thúc phát, trong nháy mắt nổ mạnh ra, ngọn lửa lưu động hướng bốn phía phóng bắn ra.
Nhánh cây trong tay Đường Liệp bởi vì không chịu nổi áp lực cực lớn đã bị gãy đoạn ngay giữa, ngọn lửa theo khúc cây còn lưu lại trong tay hắn lan tràn mà đến cánh tay hắn, nếu như không có giáp trụ năng lượng phòng hộ, chỉ sợ cả cánh tay của Đường Liệp cũng đã bị đốt cháy.
Hai mắt Hỏa Viêm đỏ bừng, năng lực của Đường Liệp cường đại hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn, trong tiếng thở phát ra tiếng hừ lạnh, ngọn lửa bắn ra bốn phía chợt thu về, bao bọc thân hình của Đường Liệp trong hỏa cầu hừng hực.
Ngay cả có tầng năng lượng làm phòng hộ, Đường Liệp vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ chung quanh thân thể trong nháy mắt tăng lên. Ngọn lửa hừng hực mặc dù không thể xâm nhập vào trong tầng năng lượng, nhưng nhiệt độ tăng lên kịch liệt làm cho Đường Liệp khổ không thể tả.
Hai tay Hỏa Viêm giơ lên, hóa thành hai hỏa cầu nóng rực, với tốc độ cao hướng ngực Đường Liệp công tới. Vòng bảo hộ chung quanh thân thể Đường Liệp tự nhiên hướng ra phía ngoài khoách triển ra, hắn ngưng tụ lực lượng toàn thân, đón lấy hai đấm của Hỏa Viêm nghênh tới.
Bốn quyền chạm nhau, với vị trí hai đấm của bọn họ làm trung tâm ngọn lửa bạo liệt giống như sóng đánh ba đào hướng bốn phía lan tràn đi, hoa cỏ bị nước mưa đẫm ướt trong nháy mắt cũng bị lửa lớn châm đốt, hai người rơi vào trong biển lửa. Hai tay Hỏa Viêm hóa quyền thành đao, nhanh như tia chớp hướng Đường Liệp cắt tới, cố gắng xé rách tầng năng lượng giáp trụ chung quanh thân thể hắn.
Đường Liệp thầm vận năng lượng trong cơ thể, hai đấm bởi vì năng lượng tích súc mà rất nhanh trở nên càng ngày càng sáng, cuối cùng hoàn toàn trong suốt.
Hai người ngươi tới ta đi, ở trong biển lửa đau khổ quần đấu, theo thế lửa lan tràn, nhiệt độ chung quanh không ngừng tăng lên, lửa lớn châm vào cây cối ẩm ướt, thiêu đốt sinh ra khói mù mịt, sóng nhiệt nóng rực cay mũi từ chung quanh không ngừng vọt tới chỗ Đường Liệp, tầm nhìn trước mắt càng ngày càng thấp, làm cho Đường Liệp kinh ngạc chính là tầng giáp trụ do năng lượng hình thành không thể thành công chống đỡ sóng nhiệt xâm nhập, mà còn không ngừng hao tổn, cường độ phòng hộ của giáp trụ cũng không ngừng giảm xuống, cứ theo đà này, Hỏa Viêm rất nhanh sẽ có thể đột phá tầng phòng hộ bên ngoài cơ thể hắn.
Hỏa Viêm phát ra một tiếng cười lạnh, lần thứ hai thôi phát ra một luồng lửa lớn đốt thân thể Đường Liệp trong biển lửa hừng hực.
Tầm mắt của Đường Liệp đã bị khói đặc của ngọn lửa quấy nhiễu, tâm tình không khỏi nôn nóng lên, hắn vài lần nếm thử sự vây quanh của lửa lớn, nhưng đều không thành công mà lui. Trong lòng ngầm hối hận, nếu mang theo Đồ Long Đao thì tốt rồi, đao pháp vốn là thế mạnh của hắn, hơn nữa uy lực công kích của Đồ Ma Thất Thức và thế thủ của Mặc Tử kiếm pháp sẽ gia tăng gấp bội.
Hỏa Viêm đã nhận thấy được năng lượng bên ngoài cơ thể của Đường Liệp đang suy giảm xuống, trong lòng hiện ra một tia đắc ý, tính toán sẽ đột phá được tầng năng lượng của Đường Liệp chỉ gần ngay trước mắt.
Nhưng vào lúc này mưa càng dày đặc, trong nháy mắt nước mưa giữa không gian ngưng tụ trở thành cột nước, làm cho biển lửa do Hỏa Viêm chế tạo bị dập tắt dần dần, nước mưa cường đại tức khắc ngăn chận thế lửa giảm nhanh xuống.
Hỏa Viêm nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt nhìn bốn phía chung quanh, bạo quát: " Thủy nương tử, giấu đầu lòi đuôi làm gì? Có gan, ra mặt phân cao thấp với ta." Công kích trong tay vẫn không hề ngừng lại, quyền phải thiêu đốt tụ tập toàn bộ lực lượng hướng ngực Đường Liệp đánh tới.
Đường Liệp hai quyền giao nhau, dùng lực cổ tay ngăn trở một kích toàn lực của Hỏa Viêm, năng lượng quanh thân lúc này cũng sụp đổ, thân thể do một kích toàn lực của Hỏa Viêm bật lui ra sau hai bước.
Trong khi Hỏa Viêm muốn tiếp tục tiến công, một vách tường nước cách trở hắn và Đường Liệp.
Thanh âm mờ mịt của Thủy nương tử truyền vào trong tai Đường Liệp: " Ngươi chạy theo hướng đông, có người tiếp ứng ngươi ở đó, ta đối phó Hỏa Viêm!"
Đường Liệp kinh hồn lạc phách gật đầu, xoay người hướng phía đông chạy trốn.
Quanh thân Hỏa Viêm dâng lên lửa lớn hừng hực, muốn phá tan vách tường nước phía trước, mưa trên không trung tạo thành hình xoắn ốc hướng đỉnh đầu của hắn tụ lại, thân ảnh mông lung của Thủy nương tử như ẩn như hiện tại vách tường nước, nàng nũng nịu cười nói: " Hỏa Viêm, ngươi không phải đối thủ của ta, muốn bị mất mặt sao?"
Lúc này Đường Liệp chẳng thèm cân nhắc nhiều, dựa theo phương hướng Thủy nương tử chỉ dẫn dùng tốc độ cao nhất bỏ chạy, nhảy vào chỗ sâu trong rừng cây, nhưng nhìn thấy một nam tử khôi ngô mặc kim giáp đang lẳng lặng đứng ở nơi đó, gương mặt hắn kiên nghị cường tráng, tràn ngập khí khái nam tử mãnh liệt, một đôi mắt màu lam nhìn thẳng Đường Liệp cất cao giọng nói: " Đường Liệp!"
Đường Liệp chẳng biết đối phương rốt cuộc là địch hay bạn, ngầm điều chỉnh năng lượng, đề phòng đối thủ đột nhiên phóng ra.
Nam tử kia nói: " Ta là Kim Bất Hoán, phụng mệnh đại tế ti đặc biệt đến tiếp ứng ngươi."
Lúc này Đường Liệp mới thoáng yên lòng, hắn sớm có nghe về Kim Bất Hoán, biết hắn đứng đầu bảy đại thần quan, thực lực đứng đầu tiên trong bảy người, không thể tưởng được gặp lại trong hoàn cảnh này.
Kim Bất Hoán chỉ bụi cỏ phía sau, bên trong cất giấu một con chim máy móc khổng lồ, hắn giản lược giải thích cho Đường Liệp cách thao túng con chim cơ giới, hướng Đường Liệp dặn dò: " Ngươi chạy theo hướng tây, xa khỏi Phiêu Hương Thành, trên đường ngàn vạn lần không được dừng lại." Hắn nhét một quyển ngọc giản vào trong tay Đường Liệp: " Đây là đại tế ti bảo ta đưa cho ngươi, sau khi rời đi Phiêu Hương Thành, ngươi chỉ có đi tới Mê Thất sâm lâm mới có hy vọng thoát khỏi sự truy tung của bọn họ, đại tế ti đã thông tri Tinh Linh Vương trợ giúp ngươi."
Đường Liệp gật đầu, thấp giọng nói: " Thay ta nói tiếng cảm ơn với nàng!"
Kim Bất Hoán chậm rãi gật đầu nói: " Hy vọng hết thảy những việc đại tế ti làm cho ngươi đều là đáng giá." Ở trong lòng hắn cũng không tin vị nam tử trước mắt này là Thánh Long Kỵ Sĩ trong miệng đại tế ti, nhưng Kim Bất Hoán thân là thủ hộ thần quan của đại tế ti, hắn chỉ có thể làm là hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh.
Đường Liệp dựa theo phương pháp của Kim Bất Hoán, khải động con chim cơ giới khổng lồ, con chim trong một tiếng nổ vang chậm rãi lên cao, hướng phía trước xuyên qua rừng cây, cảnh vật phía dưới dần dần thu nhỏ lại, Đường Liệp lau đi nước mưa trên mặt, dùng sức thao túng cần lái, con chim khổng lồ như tia chớp hướng tầng mây trầm thấp bay đi.
Minh Lâm lẳng lặng đứng trên cây cầu dài, đôi mắt đẹp sáng bừng nhìn tháp nhọn của thần miếu màu đen đối diện.
Liễu Cô Yên tựa như quỷ mị hắc ám từ chiếc cầu chậm rãi hướng nàng đi tới, hắc vụ phiêu phù dưới chân hắn, ánh mắt âm lãnh oán độc nhìn chăm chú vào cô gái xinh đẹp như đóa hoa bách hợp này.
Đôi mắt đẹp của Minh Lâm giống như nước mùa thu, bình tĩnh không chút gợn sóng.
Liễu Cô Yên đứng lại cách Minh Lâm ngoài hai thước, gió lạnh hòa lẫn mưa phùn hướng hắn thổi tới, nhưng không cách nào lan tới gần phạm vi một thước chung quanh hắn.
Minh Lâm lạnh nhạt mỉm cười nói: " Đại tế ti ước ta gặp mặt ở chỗ này rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Liễu Cô Yên âm trầm nói: " Đường Liệp rốt cuộc có phải là Thánh Long Kỵ Sĩ?"
Minh Lâm cười nói: " Hắn có phải là Thánh Long Kỵ Sĩ hay không có liên quan gì tới ta?"
Liễu Cô Yên lạnh lùng gật đầu nói: " Khó trách Tuệ Vân đại tế ti lại tuyển ngươi kế thừa y bát của nàng, ngươi quả nhiên lợi hại!"
Minh Lâm lạnh nhạt nói: " Đại tế ti, ta và ngươi mặc dù cùng tồn tại trong thần thành, nhưng lại có trách nhiệm riêng tư, nhiều năm qua vẫn luôn bình an vô sự, đại tế ti hôm nay là muốn hướng ta khởi binh hỏi tội sao?"
Liễu Cô Yên ha ha điên cuồng cười nói: " Không dám, không dám, sao ta dám tìm sự xui xẻo từ Minh Lâm đại tế ti?" Hắn xoay chuyển lời nói: " Đã chuyện này không quan hệ tới Minh Lâm đại tế ti, xem ra Phong Tồn Chân và Thủy nương tử đều là tự chủ trương, bọn họ thân là người của thần thành, không thể ngờ là dám hiệp trợ trọng phạm đế quốc Đường Liệp đào tẩu, món nợ này ta nhất định tính toán với các nàng!"
Minh Lâm vẻ mặt không thay đổi, nói: " Đại tế ti quả nhiên uy phong, quả nhiên sát khí, Đường Liệp có phải là trọng phạm đế quốc hay không liên quan gì tới ta, nhưng Phong Tồn Chân và Thủy nương tử là thuộc hạ của ta, dù có gây ra tội gì, lẽ ra nên do ta xử trí, nếu có người dám tự tiện ra tay đối phó các nàng, thì đừng mong thoát khỏi Minh Lâm ta!" Những lời này của nàng nói ra như đinh đóng cột, không hề có chút thương lượng nào.
Trong nội tâm Liễu Cô Yên chấn động, hôm nay mới biết được cô gái nhìn bề ngoài như nhu nhược này lại có tính tình kiên cường như thế, ánh mắt chạm mắt Minh Lâm, từ trong đôi mắt đẹp của nàng không hề có chút tia sợ hãi. Khóe môi hắn bỗng nhiên co quắp một chút, giờ phút này bên tai lại đột nhiên vang lên một thanh âm uy nghiêm: " Ngươi nhớ kỹ cho ta, vô luận kẻ nào dám động Minh Lâm, ta sẽ để cho hắn sống không bằng chết, thống khổ cả đời!"
Liễu Cô Yên dùng sức mím chặt môi, đành cúi đầu xuống trước mặt Minh Lâm, đây là ẩn nhẫn, chứ không phải lùi bước.
Con chim cơ giới khổng lồ phi hành trên bầu trời âm u, tầng tầng mây đen cũng giống như tâm tình giờ phút này của Đường Liệp, hắn vẫn luôn muốn trốn tránh, vẫn thử đem mình cách ly ra ngoài thế giới này, nhưng những phiền toái cứ tìm tới trên người của hắn. Những tia chớp không ngừng lóe ra bên người lóng lánh.
Nước mưa không ngừng xối xuống người Đường Liệp, hắn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác cô độc bị thế nhân vứt bỏ, cảm giác này giống như là rắn độc cắn tim của hắn, tia chớp chói mắt làm cho hắn vô ý thức nhắm lại hai mắt, từ đáy lòng bộc phát lên tiếng gầm giận dữ!
Rống lên một tiếng xuyên phá tầng tầng mây đen, vẫn quanh quẩn thật lâu trên bầu trời tịch liêu, phương xa lóe lên một đạo ánh sáng màu bạc, giống như lưu tinh hướng Đường Liệp bay nhanh tới gần.
Trong nội tâm một loại cảm giác ấm áp đột nhiên sinh ra, Đường Liệp mặc dù không nhìn thấy rõ đạo ánh sáng kia là cái gì, nhưng trong lòng đã sinh ra cảm ứng thân thiết. Bằng trực giác Đường Liệp nói cho chính mình: " Nhất định là tiểu bạch long!"
Thân thể tiểu bạch long đã tăng trưởng mạnh mẽ đến hai thước, nó bay lướt qua mây đen với tốc độ cao, tia chớp từng thời khắc đánh lên chung quanh thân thể nó. Nó đã nắm vững cách hấp thụ năng lượng từ trong tia chớp, thân thể bởi vì hút vào năng lượng mà trở nên lóng lánh vàng rực, có khi lại bày biện ra màu lam trong suốt.
Chiếc đuôi vẫy nhẹ cuộn lại, tiểu bạch long ở trên không trung nhanh chóng linh hoạt thay đổi phương hướng, phi hành song song với Đường Liệp, triển khai hai cánh đẩy mây đen loạn vũ, quanh thân bao phủ một tầng quang mang màu vàng thần bí.
Đường Liệp lớn tiếng nói: " Ngươi là tới tìm ta sao?"
Đôi mắt màu lam đậm của tiểu bạch long bỗng chuyển động, nó gia tốc bay tới phía trước Đường Liệp, chấn động hai cánh, dẫn đường cho Đường Liệp phía trước, chẳng biết vì cái gì? Từ sau khi Đường Liệp nhìn thấy tiểu bạch long thì nội tâm đang uể oải đã biến mất hoàn toàn, tin tưởng và dũng khí lại lần nữa về lại trong cơ thể hắn, trên đời này hắn cũng không cô độc, tiểu bạch long đã trở thành đồng bọn trung thành của hắn, hắn đột nhiên nhớ tới lời tiên đoán của Tuệ Vân đại tế ti, chẳng lẽ mình quả nhiên là Thánh Long Kỵ Sĩ như lời của nàng ta?
Tiểu bạch long bắt đầu bay xuống dưới, Đường Liệp khống chế con chim cơ giới khổng lồ gắt gao theo phía sau nó.
Rơi xuống một bãi cỏ trong một khu rừng rậm, Đường Liệp dù sao cũng là lần đầu tiên thao túng loại chim cơ giới này, khi rơi xuống thì góc độ có sai lầm, nên khi chấm đất, đã làm tổn hai nghiêm trọng cánh phải của con chim cơ giới.
Nhìn con chim máy bị mình làm tổn hại, Đường Liệp có chút bất đắc dĩ lắc đầu, toàn lực kéo mạnh con chim cơ giới đem nó ẩn giấu vào trong rừng cây, để tránh bị địch nhân truy kích phát hiện tung tích của mình quá sớm.
Tiểu bạch long chậm rãi đi tới bên người Đường Liệp, nó cúi đầu xuống, đỉnh đầu và vùng cổ đã dài ra không ít kim lân, vô cùng thân thiết cọ mạnh vào bên hông Đường Liệp một cái, Đường Liệp cười vỗ vỗ sừng của nó, bàn tay của hắn chạm đến nơi nào liền lóe lên ánh sáng màu lam kì dị, trong đầu đột nhiên vang lên thanh âm tôn kính của tiểu bạch long: " Chủ nhân!"
Trong lòng Đường Liệp chấn động, lập tức ý thức được đây quyết không phải ảo giác của mình, tiểu bạch long vậy mà đã cùng hắn sinh ra tâm hồn cảm ứng.
Đường Liệp thử dùng ý thức trao đổi cùng tiểu bạch long: " Ngươi đang nói với ta?"
" Đúng vậy, chủ nhân!"
Đường Liệp thân thiết ôm cổ tiểu bạch long, nhìn cây cối chung quanh bốn phía, lúc này màn đem đã phủ xuống, mưa vẫn không dứt hạt, tầng mây hạ rất thấp, căn bản không phân biệt được đây là địa phương nào. Sửa sang lại y phục trên người một chút, tiểu bạch long thông qua tâm linh truyền lại tin tức nói: " Chủ nhân, đi ra khỏi phiến rừng cây này dọc theo đại lộ đi tới hướng tây ước chừng mười dặm thì có thể đến được Thánh Tuyền Trấn."
Đường Liệp gật đầu, nghĩ đến sắp có thể gặp được Huyên nhi và bằng hữu, trong lòng cảm thấy trấn tĩnh.
Tiểu bạch long mở ra hai cánh bay lên, Đường Liệp kinh hô: " Ngươi đi đâu vậy?"
" Chủ nhân! Khi nào ngươi cần ta, chỉ kêu gọi trong lòng, ta sẽ xuất hiện trước mặt của ngươi!" Tiểu bạch long ở trên bầu trời tối đen vẽ ra một đạo lưu tinh, trong nháy mắt đã biến mất nơi chân trời phương xa.
Trong lúc Đường Liệp đi tới Thánh Tuyền Trấn thì đã là lúc bình minh, cư dân trong trấn nhỏ đều đang ngủ say, mưa đã dứt hạt, trên mặt đường bằng đá xanh trải qua cơn mưa to đã trở nên sạch sẽ, dưới ánh nắng sớm lóe ra quang mang mỹ lệ, giống như khối bảo thạch màu xanh thật lớn.
Cơn gió thổi tới từng trận không khí mát mẻ, Đường Liệp mặc dù bôn ba một đêm, nhưng cũng không cảm thấy mệt mỏi. Hắn dựa theo ước định ban đầu rất dễ dàng tìm được chỗ mấy người Huyên nhi nghỉ chân, đó là Tượng Thụ lữ quán, một cô gái đeo giỏ trúc từ bên phải con đường hướng cửa lớn lữ quán đi tới, bên trong giỏ trúc là rau cải nàng mới mua được ngoài chợ.
Đường Liệp liếc mắt liền nhận ra cô gái này là con gái Lâm Tái của Lộ Bỉ Lợi, Lâm Tái tựa hồ cảm giác được điều gì, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Liệp, gương mặt tràn ngập vẻ khó tin, lập tức nở nụ cười: " Chủ nhân!"
Đường Liệp mỉm cười gật đầu, Lâm Tái kêu to vui mừng chạy vào trong lữ quán, không bao lâu, đã thấy Huyên nhi, Nhã Dịch An và cả đám huynh đệ đều vọt ra.
Đôi mắt đẹp màu lam của Huyên nhi tràn ngập lệ quang trong suốt, Đường Liệp nháy mắt với nàng, đi nhanh tới trước mặt Nhã Dịch An, đánh một quyền trên vai hắn nói: " Nhìn thấy huynh đệ gặp nạ không ngờ lại không chạy tới giúp ta."
Nhã Dịch An nhìn thấy bộ dáng phong trần của Đường Liệp, đã đoán được Đường Liệp đã xảy ra chuyện trọng đại tại Phiêu Hương Thành, không còn trêu chọc như ngày xưa, chỉ cầm cánh tay Đường Liệp thấp giọng nói: " Phiền toái có lớn hay không?"
Đường Liệp gật đầu: " Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta lập tức rời đi nơi này!"
Bồ Thị lớn tiếng nói: " Chủ nhân, hết thảy đã sắp xếp xong, chúng ta lúc nào cũng có thể xuất phát!"
Nhã Dịch An từ vẻ mặt ngưng trọng của Đường Liệp ý thức được tình thế nhất định nghiêm trọng, nhanh chóng mệnh lệnh đám Bán Tinh Linh nhân thu thập hành trang, sau khi hỏi phương hướng với Đường Liệp, từ cửa tây của Thánh Tuyền Trấn xuất phát, hướng Mê Thất sâm lâm đi tới.
Đường Liệp rửa ráy qua loa trong xe một chút, thay võ sĩ phục sạch sẽ. Nhã Dịch An đã sớm không nhịn được nữa, lớn tiếng nói: " Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Đường Liệp mắng một câu: " Mẹ nó, Liễu Cô Yên tên hỗn đản nhận định ta là Thánh Long Kỵ Sĩ, chuyện lần này là do hắn cố ý an bài, muốn cho Tuyết Viện điều tra chi tiết của ta."
Nhã Dịch An nhíu mày nói: " Một đại tế ti vì ngươi không ngờ lại động can qua lớn như vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự là Thánh Long Kỵ Sĩ đáng chết gì đó sao?"
" Thúi lắm!" Đường Liệp nhịn không được mắng to.
Nhã Dịch An đã sớm có thói quen nói chuyện kiểu này với Đường Liệp, hắn mở to miệng cười nói: " Có thể trốn ra khỏi sự phòng thủ sâm nghiêm của Phiêu Hương Thành, bản lĩnh của ngươi quả nhiên không nhỏ."
Đường Liệp nói: " Lần này nếu không có đại tế ti Minh Lâm trợ giúp, chỉ sợ ta có chạy đằng trời cũng không thoát, Liễu Cô Yên xuất động không ít thủ hạ đắc lực, cố gắng tiêu diệt ta."
Nhã Dịch An thấp giọng nói: " Nếu Liễu Cô Yên quả thực nhận thức ngươi đúng là Thánh Long Kỵ Sĩ, chỉ sợ sẽ không bỏ qua đâu."
Đây chính là chuyện mà Đường Liệp lo lắng, hắn chậm rãi gật đầu nói: " Đại tế ti Minh Lâm bảo ta đi tới Mê Thất sâm lâm, nàng đã thông tri cho Tinh Linh Vương trợ giúp ta."
Nhã Dịch An chậm rãi gật đầu, nhưng trên mặt lại toát ra vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Hắn cắn môi, rốt cuộc quyết đoán nói: " Đường Liệp, Tinh Linh tộc luôn tự nhận mình có huyết thống tôn quý nhất trên phiến đại lục này, tính tình ngạo mạn, đối với hỗn huyết nhân, nhất là bán Tinh Linh nhân thập phần kỳ thị, chỉ sợ đoàn người chúng ta sẽ không được hoan nghênh."
Đường Liệp nói: " Cho nên ta định phân biệt với các ngươi mà đi."
" Cái gì?" Nhã Dịch An giật mình nói.
Đường Liệp gật đầu, trong đôi mắt lóe ra quang mang kiên nghị: " Liễu Cô Yên sẽ không buông tha ta, các ngươi ở chung với ta thì mục tiêu càng lớn hơn, chỉ biết sẽ dễ dàng bại lộ."
Nhã Dịch An thấp giọng nói: " Ngươi định làm như thế nào?"
Đường Liệp nói: " Ta xem qua bản đồ, lướt qua Mê Thất sâm lâm thì cự ly không xa Thiên Hác, từ nơi này đi hướng nam, chúng ta có thể tiến tới Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên."
Nhã Dịch An đầy cõi lòng thâm sâu nhìn Đường Liệp hỏi: " Nơi đó là mục đích của ngươi sao?"
Đường Liệp lạnh nhạt cười: " Nghe nói Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên là một nơi không tranh sự đời, ta nghĩ muốn đến nhìn một lần."
Nhã Dịch An nói: " Nếu ngươi thật sự muốn đi Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên, chúng ta có thể lựa chọn một đường hướng bắc vòng qua Mê Thất sâm lâm đi về phía nam."
Đường Liệp nhìn Nhã Dịch An lớn tiếng nói: " Có chuyện ta thủy chung không bỏ xuống được, ta phải làm rõ ràng, có lẽ Tinh Linh Vương có thể cho ta đáp án."
Nhã Dịch An thở dài nói: " Có lẽ trong lòng ngươi đã có đáp án."
Đường Liệp không nói gì, yên lặng nhìn rèm xe, nhưng nhìn thấy Huyên nhi đang ngồi trước xe, vai không ngừng run rẩy, vậy mà không chút tiếng động khóc nức nở.