Cuối cùng, tiết mục cũng dần dần khởi sắc, mà lãnh đạo đài truyền hình cũng có ý định sẽ tăng tỉ lệ phát sóng tiết mục, tăng lương cho mẹ Duẫn. Khác với mọi ngày, đêm hôm đó mẹ Duẫn về rất sớm, còn dành thời gian ra chợ mua cho Duẫn Vị cái váy mặc theo mùa đang giảm giá. Bà còn tự mình nấu cho con gái một bàn đầy món ăn ngon, buổi sáng thắt bím tóc xinh xinh cho cô, chuẩn bị đưa cô đi học.
Cũng vào chính ngày đó, cuộc sống bình yên của hai mẹ con bị phá vỡ, một đám phóng viên vây quanh hai người, khi đó Duẫn Vị vẫn còn nhỏ, chỉ biết khóc thút thít, bị mẹ ôm vào lòng, ôm thật chặt cổ của mẹ, không dám buông lỏng, tai cô đầy những lời nói mà cô nghe không hiểu.
Ngày hôm sau hai mẹ con chuyển đến ở tại một nơi nhỏ, không còn sống trong căn nhà rộng rãi xinh đẹp kia nữa, không có thang máy, mỗi ngày về nhà đều phải bò lên lầu năm, mẹ Duẫn lại thất nghiệp một lần nữa, may là căn phòng được một người bạn bán lại với giá phải chăng.
Nói đến đây thì Duẫn Vị không muốn nói nữa, tựa vào ngực Lâm An Bắc, nghe nhịp tim đều đặn của anh, hai tay cô đang vòng trên thắt lưng của anh bất giác lại thắt chặt, "Xem đó, đây chính là mẹ em, vài trăm từ đã có thể tóm tắt cả đời của một người phụ nữ tầm thường."
Đây là lần đầu tiên hai người nói đến mẹ Duẫn, người phụ nữ xinh đẹp trí tuệ chỉ gặp mặt một lần ấy, Lâm An Bắc vỗ vỗ lưng cô như vỗ một đứa trẻ, cằm đặt trên đỉnh đầu của cô, giọng nói trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến giống như âm thanh đến từ bầu trời xa xôi, làm người ta nguyện ý tĩnh tâm lại mà lắng nghe, "Ai nói bà ấy tầm thường chứ, người phụ nữ đã sinh ra một cô con gái đáng yêu lương thiện như thế này thật là vĩ đại, anh nghĩ, nhất định mẹ sẽ rất vui mừng khi em gả cho anh."
Duẫn Vị bị anh chọc cười, càng chui vào lòng anh, xì một tiếng, "Không biết xấu hổ."
"Thật mà, trên thế giới này, trừ bà ấy ra, không có ai yêu em hơn anh đâu." Lâm An Bắc cũng đã hiểu được, ban đầu mẹ Duẫn phản đối không muốn gặp mặt anh, nguyên nhân chủ yếu nhất đại khái là vì phi nhiễm quốc tế*, còn có địa vị của nhà họ Lâm. Người ngoài nhìn vào, những người như hai người họ, làm sao có thể nói đến tình yêu, ngay cả hôn nhân, cùng lắm chỉ là một thủ đoạn để củng cố sự nghiệp mà thôi.
(*mình không hiểu phi nhiễm quốc tế là gì nữa, tra gu gồ baidu các kiểu cũng không thấy, bản gốc là 妃染国际 , bạn nào biết là gì chỉ mình với để mình chỉnh lại)
Mà bà ấy đã dùng tất cả mọi thứ để nuôi nấng con gái, chắc chắn không muốn cô gả vào một gia đình như vậy, lại càng không muốn sau này con mình bị người ta ruồng bỏ, ngay cả bà còn bị như vậy, huống chi một Duẫn Vị có bối cảnh chẳng có gì đáng nói.
Duẫn Vị ngẩng lên, nhìn vào mắt anh không hề chớp mắt, "Cái này coi như anh đang tỏ tình sao?"
"Nếu như em nhất định phải hiểu như vậy, vậy thì cứ xem là vậy đi."
"Vậy anh nói lại lần nữa đi."
"Những lời phàm tục như vậy thường xuyên nói sẽ càng phàm tục hơn."
"Em rất thích nghe lời phàm tục."
"Được rồi, người phụ nữ tục không chịu được là đáng ghét nhất."
"Lâm An Bắc" Duẫn Vị lại bắt đầu xù lông, quen biết nhau nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ Lâm An Bắc chưa bao giờ nói những lời như vậy với cô. Khi cô mới về nước, bộ dạng anh giống như ngay cả liếc nhìn cô một cái cũng chán ghét không chịu được, lời nói đầy ý châm biếm.
Đó là quãng thời gian thống khổ nhất của Duẫn Vị, người đàn ông chôn sâu trong lòng vẫn khôi ngô như cũ, nhưng đã trở nên chỉ xích thiên nhai* từ lâu, cô vĩnh viễn không còn là cô công chúa mà anh nâng niu trong tay nữa.
(*gần nhau trong gang tấc mà như xa cách ngàn dặm)
Cuối cùng, cô đã kiên trì vượt qua.
"Được rồi được rồi, em đừng có lúc nào cũng ngu ngốc như vậy được không."
"Ai ngu ngốc chứ, đàn ông thích phá hư không khí cũng đáng ghét nhất."
"Nói thật đi, nếu không phải bởi vì người cha vợ chưa từng gặp mặt đó, ban đầu em có dễ dàng đồng ý gả cho anh như vậy không?" Bây giờ mặc dù hai người là vợ chồng hợp pháp, nhưng truy cứu nguyên nhân là vì Lâm An Bắc vẫn có chút canh cánh trong lòng. Có ai kết hôn như bọn họ đâu chứ, giống như trao đổi món hàng ngang giá.
"Kì thật thì, em nghĩ rằng gả cho anh có thể không cần trả lại năm trăm vạn kia nữa, sớm biết cuối cùng vẫn phải trả cho anh, em đã không đồng ý gả cho Lâm An Bắc rồi, nhanh nhanh nhanh, không tìm thấy sáu trăm vạn kia em sẽ lột da anh."
Người phụ nữ này, bầu không khí tốt đẹp đều bị phá hư cả.
Cuối cùng hai người vẫn không tìm thấy sổ tiết kiệm, nhưng Lâm An Bắc là người thế nào chứ, mất thể diện rồi, nhất định phải tìm lại vùng đất của mình.
Duẫn Vị không hiểu, rõ ràng hai người đang tìm sổ tiết kiệm, thế nào mà cuối cùng lại cùng nhau lăn lộn trên thảm, đến lúc bị hôn đến choáng váng, Duẫn Vị vẫn luôn nghĩ, tại sao lại thành ra như vậy rồi?
Cách lớp vải mỏng manh, Lâm An Bắc cắn thật mạnh lên đỉnh hồng trước ngực của Duẫn Vị như muốn trả thù, "Đây xem như em công khai khinh thường anh sao?"
Duẫn Vị đau đến hít vào một hơi, không thể không xốc lại tinh thần để đối mặt với con đại sói xám trên người này, nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể bị nó ăn sạch sành sanh không còn một vụn xương .
"Anh, có thể đừng muốn chuyện này suốt như vậy được không?"
"Không thể." Trả lời cô là một tràng công kích ý loạn tình mê của Lâm An Bắc, mà cô, dường như chỉ có thể chọn con đường là rơi vào tay giặc.
Cũng vào chính ngày đó, cuộc sống bình yên của hai mẹ con bị phá vỡ, một đám phóng viên vây quanh hai người, khi đó Duẫn Vị vẫn còn nhỏ, chỉ biết khóc thút thít, bị mẹ ôm vào lòng, ôm thật chặt cổ của mẹ, không dám buông lỏng, tai cô đầy những lời nói mà cô nghe không hiểu.
Ngày hôm sau hai mẹ con chuyển đến ở tại một nơi nhỏ, không còn sống trong căn nhà rộng rãi xinh đẹp kia nữa, không có thang máy, mỗi ngày về nhà đều phải bò lên lầu năm, mẹ Duẫn lại thất nghiệp một lần nữa, may là căn phòng được một người bạn bán lại với giá phải chăng.
Nói đến đây thì Duẫn Vị không muốn nói nữa, tựa vào ngực Lâm An Bắc, nghe nhịp tim đều đặn của anh, hai tay cô đang vòng trên thắt lưng của anh bất giác lại thắt chặt, "Xem đó, đây chính là mẹ em, vài trăm từ đã có thể tóm tắt cả đời của một người phụ nữ tầm thường."
Đây là lần đầu tiên hai người nói đến mẹ Duẫn, người phụ nữ xinh đẹp trí tuệ chỉ gặp mặt một lần ấy, Lâm An Bắc vỗ vỗ lưng cô như vỗ một đứa trẻ, cằm đặt trên đỉnh đầu của cô, giọng nói trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến giống như âm thanh đến từ bầu trời xa xôi, làm người ta nguyện ý tĩnh tâm lại mà lắng nghe, "Ai nói bà ấy tầm thường chứ, người phụ nữ đã sinh ra một cô con gái đáng yêu lương thiện như thế này thật là vĩ đại, anh nghĩ, nhất định mẹ sẽ rất vui mừng khi em gả cho anh."
Duẫn Vị bị anh chọc cười, càng chui vào lòng anh, xì một tiếng, "Không biết xấu hổ."
"Thật mà, trên thế giới này, trừ bà ấy ra, không có ai yêu em hơn anh đâu." Lâm An Bắc cũng đã hiểu được, ban đầu mẹ Duẫn phản đối không muốn gặp mặt anh, nguyên nhân chủ yếu nhất đại khái là vì phi nhiễm quốc tế*, còn có địa vị của nhà họ Lâm. Người ngoài nhìn vào, những người như hai người họ, làm sao có thể nói đến tình yêu, ngay cả hôn nhân, cùng lắm chỉ là một thủ đoạn để củng cố sự nghiệp mà thôi.
(*mình không hiểu phi nhiễm quốc tế là gì nữa, tra gu gồ baidu các kiểu cũng không thấy, bản gốc là 妃染国际 , bạn nào biết là gì chỉ mình với để mình chỉnh lại)
Mà bà ấy đã dùng tất cả mọi thứ để nuôi nấng con gái, chắc chắn không muốn cô gả vào một gia đình như vậy, lại càng không muốn sau này con mình bị người ta ruồng bỏ, ngay cả bà còn bị như vậy, huống chi một Duẫn Vị có bối cảnh chẳng có gì đáng nói.
Duẫn Vị ngẩng lên, nhìn vào mắt anh không hề chớp mắt, "Cái này coi như anh đang tỏ tình sao?"
"Nếu như em nhất định phải hiểu như vậy, vậy thì cứ xem là vậy đi."
"Vậy anh nói lại lần nữa đi."
"Những lời phàm tục như vậy thường xuyên nói sẽ càng phàm tục hơn."
"Em rất thích nghe lời phàm tục."
"Được rồi, người phụ nữ tục không chịu được là đáng ghét nhất."
"Lâm An Bắc" Duẫn Vị lại bắt đầu xù lông, quen biết nhau nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ Lâm An Bắc chưa bao giờ nói những lời như vậy với cô. Khi cô mới về nước, bộ dạng anh giống như ngay cả liếc nhìn cô một cái cũng chán ghét không chịu được, lời nói đầy ý châm biếm.
Đó là quãng thời gian thống khổ nhất của Duẫn Vị, người đàn ông chôn sâu trong lòng vẫn khôi ngô như cũ, nhưng đã trở nên chỉ xích thiên nhai* từ lâu, cô vĩnh viễn không còn là cô công chúa mà anh nâng niu trong tay nữa.
(*gần nhau trong gang tấc mà như xa cách ngàn dặm)
Cuối cùng, cô đã kiên trì vượt qua.
"Được rồi được rồi, em đừng có lúc nào cũng ngu ngốc như vậy được không."
"Ai ngu ngốc chứ, đàn ông thích phá hư không khí cũng đáng ghét nhất."
"Nói thật đi, nếu không phải bởi vì người cha vợ chưa từng gặp mặt đó, ban đầu em có dễ dàng đồng ý gả cho anh như vậy không?" Bây giờ mặc dù hai người là vợ chồng hợp pháp, nhưng truy cứu nguyên nhân là vì Lâm An Bắc vẫn có chút canh cánh trong lòng. Có ai kết hôn như bọn họ đâu chứ, giống như trao đổi món hàng ngang giá.
"Kì thật thì, em nghĩ rằng gả cho anh có thể không cần trả lại năm trăm vạn kia nữa, sớm biết cuối cùng vẫn phải trả cho anh, em đã không đồng ý gả cho Lâm An Bắc rồi, nhanh nhanh nhanh, không tìm thấy sáu trăm vạn kia em sẽ lột da anh."
Người phụ nữ này, bầu không khí tốt đẹp đều bị phá hư cả.
Cuối cùng hai người vẫn không tìm thấy sổ tiết kiệm, nhưng Lâm An Bắc là người thế nào chứ, mất thể diện rồi, nhất định phải tìm lại vùng đất của mình.
Duẫn Vị không hiểu, rõ ràng hai người đang tìm sổ tiết kiệm, thế nào mà cuối cùng lại cùng nhau lăn lộn trên thảm, đến lúc bị hôn đến choáng váng, Duẫn Vị vẫn luôn nghĩ, tại sao lại thành ra như vậy rồi?
Cách lớp vải mỏng manh, Lâm An Bắc cắn thật mạnh lên đỉnh hồng trước ngực của Duẫn Vị như muốn trả thù, "Đây xem như em công khai khinh thường anh sao?"
Duẫn Vị đau đến hít vào một hơi, không thể không xốc lại tinh thần để đối mặt với con đại sói xám trên người này, nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể bị nó ăn sạch sành sanh không còn một vụn xương .
"Anh, có thể đừng muốn chuyện này suốt như vậy được không?"
"Không thể." Trả lời cô là một tràng công kích ý loạn tình mê của Lâm An Bắc, mà cô, dường như chỉ có thể chọn con đường là rơi vào tay giặc.