"Ha ha... tôi đã đến rồi, dĩ nhiên là không sợ." Kiều Ni Ni âm trầm mà cười, cô ấy dáng người mảnh mai, vô cùng linh hoạt, Tiêu Xán phình bụng hoàn toàn không phải là đối thủ của cô ấy.
"A ——" Mũi dao quẹt qua phần da của trên bụng cao ngất của Tiêu Xán, máu tươi lập tức tuôn ra ngoài, tay cô ôm bụng, dốc sức liều mạng mà tránh né Kiều Ni Ni, nhưng lại tránh không khỏi, sao cũng tránh không khỏi.
Trong chớp mắt, cánh tay, sau lưng, đã liên tiếp chịu vài nhát dao.
Dự dội mà tránh né, cũng làm cho bụng của cô bỗng nhiên đau đứng lên, giữa hai chân có một luồng ẩm ướt tuôn xuống.
Tuyệt vọng, lược qua đáy lòng.
Ngay lúc Kiều Ni Ni giơ dao muốn đâm vào bụng của cô, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Kiều Ni Ni đột nhiên thay đổi thành nắm lấy tay của cô, hướng dao rơi bị biến đổi, thay thành nặng nề mà đâm vào bụng của cô ấy.
Tiêu Xán trổ mắt đúng nhìn mà nhìn chằm vào vẻ mặt đau khổ của Kiều Ni Ni, Kiều Ni Ni há miệng, la: "Anh Viễn Phàm —— "
Hoắc Viễn Phàm nhanh bước mấy cái đi tới, "Tiêu Xán, cô lại muốn giết chết Ni Ni?"
Hắn dùng sức một quăng, thân thể yếu ớt của Tiêu Xán như một mảnh lá khô, mềm nhũn mà đụng vào trên vách tường, lại tuột xuống.
Cô nhìn thấy Hoắc Viễn Phàm khẩn trương mà một phát bế lên Kiều Ni Ni, quay đầu rời đi, "Viễn Phàm, hãy cứu tôi ——" cô dùng hết sức lực của toàn thân mà mở miệng.
Cô cũng bị thương rồi, lúc này còn thêm cơn đau ở bụng nữa, không còn sức lực để đứng dậy rồi.
Thế mà, Hoắc Viễn Phàm chỉ băng lãnh mà quay đầu lại liếc nhìn cô một mắt, "Cô ác độc không biết xấu hổ như vậy, chết đi là tốt nhất."
Hắn ôm lấy Kiều Ni Ni rời đi rồi, giống như là không nhìn thấy một vùng máu lớn được tích lũy dưới người cô.
"Anh Viễn Phàm, em không sao, anh cứu Xán Xán trước, không cứu cô ấy, cô ấy và đứa con đều sẽ chết đấy."
"Tiện mệnh này của cô ấy khó chết đấy, yên tâm."
Băng lãnh vô tình mà nói, diệt trừ một tia hy vọng cuối cùng ở đáy lòng của Tiêu Xán đối với Hoắc Viễn Phàm.
Sau khi hắn rời khỏi, cô cúi đầu, cảm thấy trên bụng của mình vỡ ra một cái lỗ, có nước ối hoặc là máu không ngừng chảy ra ngoài, đứa con ở trong bụng cũng yên tĩnh, không nhúc nhích rồi.bg-ssp-{height:px}
"Con, con nhúc nhích đi, nhúc nhích đi..." Cô không ngừng cổ vũ khẩn cầu, thế nhưng đứa con chính là không có một chút động tĩnh nào, cô ra sức bò dậy, một bước một cái dấu chân máu mà đi đến phòng tắm, ở trong đó có một cây kéo sắc bén.
Cô đi vào phòng tắm, thành công mà lấy được cây kéo, nằm vào trong bồn tắm, nghiến răng mò đến lỗ vỡ ở trên bụng, dọc theo phần da bụng mỏng manh bị căng ra mà cắt xuống, nước mắt cùng máu tươi, phát điên mà chảy xuống.
"Con..."
Trong bụng của cô một đôi song sinh, đây là đứa con mà cô thật vất vả mới có được, cùng Hoắc Viễn Phàm không có liên quan, cùng bất kể người nào cũng không có liên quan, chỉ cùng huyết mạch của cô liên kết với nhau.
"Mẹ chết rồi, cũng sẽ không cho các con chết đâu, các con kiên cường một chút được không nào?" Trong lúc cô ý thức dần dần trở nên mơ hồ, cô dùng hết sức lực của toàn thân gào thét.
...
Hoắc Viễn Phàm suốt đường phi nhanh như điện chớp mà đưa Kiều Ni Ni đến bệnh viện, cô ấy lập tức được đẩy vào phòng phẫu thuật cứu chữa, hắn nôn nóng mà chờ ở bên ngoài, ngực không hiểu sao mà từng cơn khó chịu đau nhức, giống như có cái gì muốn tách trái tim của hắn rời xa vậy.
Hắn gắt gỏng đi tới đi lui ở trong hành lang, cuối cùng hai chân theo bản năng mà đi ra ngoài, mà lúc này cậu Kiều lại đi ra phòng phẫu thuật, hướng hắn quát to: "Ngài Hoắc, sinh mệnh của Ni Ni đang giãy chết, cô ấy liên tục gọi tên của ngài, muốn gặp một mặt cuối cùng của ngài."
Hắn ép mình dừng lại, trong đầu hiện lên bộ dạng hung ác của Tiêu Xán cầm dao hung dữ mà đâm đến Kiều Ni Ni, vẫy đầu, hướng đi của bước chân chợt thay đổi, chạy đến phòng phẫu thuật.
Trong phòng phẫu thuật, sắc mặt của Kiều Ni Ni tái nhợt như giấy trắng, "Viễn Phàm, em đã nỗ lực nhiều như thế, nhưng Xán Xán vẫn còn hận em, em thật sự đã cố gắng rồi."
Hoắc Viễn Phàm một phát nắm lấy tay đầy vết máu của cô ấy, mặt mày nặng nề mà nhìn chằm chằm cô ấy, "Mặc kệ tiện nhân kia, bây giờ quan trọng nhất là thân thể của em, em ngoan ngoãn phẫu thuật, nhất định sẽ không có việc gì."
Kiều Ni Ni cảm động rơi lệ, "Viễn Phàm, hôn em một cái."
Hoắc Viễn Phàm cúi đầu, dịu dàng mà hôn lên trán của Kiều Ni Ni, sau đó dặn dò bác sĩ cuộc phẫu thuật nhất định phải thành công.
Sau khi hắn ra ngoài, Kiều Ni Ni nhếch môi cười, cậu Kiều lạnh quát to một tiếng, "Đừng nhúc nhích, cô cũng thương được không nhẹ."
Bên ngoài, Hoắc Viễn Phàm kiên trì coi giữ ở ngoài phòng phẫu thuật, đại khái nửa giờ sau điện thoại của hắn vang lên, là thuộc hạ coi giữ biệt thự - Đinh Thành, Đinh Thành trước kia là lăn lộn trong xã hội, tình cảnh nào mà chưa thấy qua, nhưng giọng nói mà hắn truyền tới lại có thể mang theo tiếng run, hắn nói: "Lão đại, Tiêu tiểu thư đã xảy ra chuyện rồi."