Chỉ nghe người ngoài kể về mọi chuyện từng trải của Tiêu Xán, đã tâm thần đều vỡ, tận mắt nhìn thấy, hắn chỉ sợ sẽ càng không chấp nhận được.
Đinh Thành cũng đoán được một chút suy nghĩ của hắn, cũng liền không có miễn cưỡng.
Sự chờ đợi ở trong bệnh viện, từ trước đến nay đều là khiến người vô cùng lo lắng sốt ruột đấy, Hoắc Viễn Phàm không biết thời gian đã qua được bao lâu rồi, trời bên ngoài từ trắng sang đen, dần dần đến đêm khuya.
"Anh Viễn Phàm..." Lúc mọi âm thanh đều yên lặng, hắn dường như là xuất hiện nghe nhầm, một giọng nói nhu hòa vang lên ở bên tai của hắn, dường như trở lại vào lúc còn bé, quỷ tinh linh Tiêu Xán kia theo ở phía sau hắn, giọng nói ngọt ngào mà gọi hắn.
Thế nhưng là, từ sau khi kết hôn, cô ấy liền ít khi xưng hô như vậy rồi.
Kỹ càng mà suy nghĩ, ngược dòng thời gian đến thời điểm trước kia xa hơn, hình như từ lúc bắt đầu quen biết Kiều Ni Ni, Kiều Ni Ni cùng cô ấy gọi hắn một tiếng anh Viễn Phàm, thời gian dần trôi qua, cô ấy hình như lược đi xưng hô với hắn, cho đến sau này, không bao giờ nghe thấy một câu anh Viễn Phàm nữa.
"Anh Viễn Phàm..." Giọng nói ở gần bên tai, hắn cuối cùng cũng bình tĩnh, nghiêng đầu, thì ra không phải là Tiêu Xán, mà là Kiều Ni Ni.
Kiều Ni Ni chống lấy gậy, khó khăn mà đi đến bên cạnh của hắn, thuận theo đường nhìn của hắn nhìn vào trong phòng bệnh, một đôi mắt to long lanh, nước mắt lập tức chảy xuống, "Xán Xán..."
Cô thuận theo kính quỳ xuống trên mặt đất, biểu cảm đau buồn ân hận.
Mí mắt của Hoắc Viễn Phàm giật giật, "Tiêu Xán tự mình mổ bụng sinh ra đứa con, trong đó có một đứa con đã chết rồi, lúc bản thân cô ấy bị đưa đến bệnh viện cũng chẳng khác gì là chết rồi, lần này, mọi tội mà cô ấy chịu có thể đền bù tội ác mà cha của cô ấy phạm phải với em."
Kiều Ni Ni nghe xong, trong lòng lộp bộp một hồi.
Một câu nói có tính trần thuật này, nhàn nhạt, không mang theo cảm xúc gì, nhưng cô biết rõ, Tiêu Xán một khi gắng gượng qua lần này, thái độ mà Hoắc Viễn Phàm đối với cô nhất định không còn giống như trước.
Tuy rằng trong lòng hận đến muốn chết, nhưng trên mặt, lại không thể biểu lộ ra chút nào, "Anh Viễn Phàm, em vốn không có trách qua Xán Xán, Xán Xán và cha của cô ấy là hai con người, em thật sự không có trách qua cô ấy."bg-ssp-{height:px}
Thương nặng ở trên người, lại than thở khóc lóc như này, người thấy cũng không khỏi đau lòng.
"Em trở về phòng bệnh nghỉ ngơi thật tốt đi." Hoắc Viễn Phàm ra hiệu cho Đinh Thành, Đinh Thành lập tức đi lên đở Kiều Ni Ni dậy, cho cô ấy trở về, Kiều Ni Ni quyến luyên không nỡ, nức nở mà dặn dò: "Anh Viễn Phàm, anh cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe thật tốt, nếu Xán Xán thấy được cũng sẽ đau lòng cho anh đấy."
Hoắc Viễn Phàm hoảng thần, gượng cười, hắn đã cứu Kiều Ni Ni, trơ mắt nhìn Tiêu Xán chảy máu mà không cứu, lúc ấy còn nói cô ấy tiện mệnh khó chết, những thứ tổn thương này, đừng nói là đau lòng, ngay cả có được sự tha thứ cũng rất khó.
tiếng đồng hồ, như là một thế kỷ dài dằng dặc vậy, khi bác sĩ tuyên bố Tiêu Xán vượt qua kỳ nguy hiểm, hắn liền có một loại cảm giác được cứu chuộc.
Mặc vào trang phục phòng khuẩn, dưới sự đi cùng của bác sĩ, hắn đi vào thăm hỏi Tiêu Xán.
Sắc mặt của cô ấy vẫn vô cùng tệ như trước, nhưng đã có hô hấp nhẹ nhàng, tim đập cũng khôi phục lại bình thường, huyết áp dần dần tăng trở lại.
"Tiêu Xán, nếu như cô hận tôi, thì mau chóng tỉnh lại trả thù tôi, tôi nhất định sẽ không phản kích, cô đã nghe thấy chưa?"
Hoắc Viễn Phàm ở bên tai của Tiêu Xán nói rất nhiều, Tiêu Xán lâm vào tình trạng hỗn độn, nghe không được lớn rõ.
Trong đầu của cô đều là tiếng khóc nỉ non của bé sơ sinh, nghe thấy vô cùng thê thảm, cô muốn mở mắt lên nhìn một cái, nhìn xem con của cô có mạnh khỏe hay không, nhưng cô thậm chí ngay cả sức lực dùng để mở mí mắt lên cũng không có.
Cô không có cách nào, đành phải yên tĩnh mà nằm, không ngừng tích lũy sức lực, đối với giọng nói quấy nhiễu người của Hoắc Viễn Phàm, cô chỉ coi như không nghe thấy.
Trong cơn mê man không biết ngày nào lúc nào, cô cuối cùng cũng có sức lực mở mắt lên rồi, nhưng thứ đầu tiên đập vào trong tầm mắt của cô, lại là một khuôn mặt dữ tợn kinh khủng của Kiều Ni Ni.