Tình trạng của Tiểu Dực, là Tiêu Xán không ngờ tới được, cô đương nhiên vô cùng đau lòng, lúc đang cùng Đỗ Trạch bàn bạc đổi một chỗ khác thử xem, tiểu Dực đột nhiên phát sốt, hơn nữa còn sốt rất lợi hại.
Đứa con còn nhỏ như vậy, gần đây lại liên tục không có ăn cái gì, Tiêu Xán sợ hãi, lập tức liền ôm tiểu Dực đi khám bác sĩ.
Bọn họ ở trên một thị trấn nhỏ, trên thị trấn bệnh viện tốt nhất chính là viện vệ sinh.
Hôm nay vừa đúng lúc là cuối tuần, lại là thời gian nghỉ ngơi giữ trưa, bên trong ngay cả bác sĩ trực ca cũng tìm không thấy, đầu hạ đã bắt đầu có chút nóng, cô ôm lấy đứa con ở trong hành lang tối tăm vô cùng nóng ruột mà tìm kiếm bác sĩ, Đỗ Trạch đã đi lên lầu hai, cũng đang tìm kiếm.
Mất cảnh giác, phía trước có một bóng dáng cao to đang đứng ở khoảng cách ba mét xa, có một tia sáng rọi vào trên người của hắn, đồ Tây đen, ngũ quan hoàn mỹ, hơi khí lạnh lùng khiếp người.
Rõ ràng là Hoắc Viễn Phàm.
Hắn mặt mày phức tạp, mơ hồ thấu ra sự sốt ruột, thấy cô ấy bất động, cau mày tiến lên, dừng lại một hồi, mới khẽ mở miệng: "Tiểu Dực là thể chất dị ứng, đã bệnh thành như vậy rồi, cô còn khăng khăng cùng Đỗ Trạch với nhau mà không chịu trở về?"
Trong lỏng của Tiêu Xán co rút một cái, rõ ràng là đau lòng gần chết, nhưng nghển cổ cường ngạnh mà giải thích: "Tiểu Dực là con của tôi và Đỗ Trạch, không liên quan đến chuyện của ngươi."
Nghe vậy, sắc mặt của Hoắc Viễn Phàm lập tức tái nhợt, "Xán, trước kia là anh có lỗi với em, là anh sai rồi... em có thể đợi chút mới bàn bạc lại, bây giờ mang tiểu Dực đi đến bệnh viện lớn được không nào? Tình trạng sức khỏe của nó, anh rất rõ, không thể chậm trễ."
Bởi vì là con sinh non, thể chất của tiểu Dực chẳng hề tốt, hắn đặc biệt cho tiểu Dực trang bị bác sĩ gia đình chuyên môn, hắn đã đem bác sĩ gia đình đã mang đến rồi, nhưng một số kiểm tra, là cần đến bệnh viện xét nghiệm.
Tiêu Xán mím môi, vừa định cự tuyệt, Đỗ Trạch đến rồi, "Xán Xán, đưa tiểu Dực đến bệnh viện lớn đi, nó quá nhỏ, không thể chậm trễ được."
Cúi đầu, đứa bé trong lồng ngực sớm đã không còn sức sống như lúc trước rồi, mặt đỏ ửng, uể oải, có lẽ là đã nghe được tiếng nói của Hoắc Viễn Phàm, mí mắt đang cụp đang nỗ lực mà nhúc nhích, trong miệng lẩm bẩm gọi bố.
Cánh tay nhỏ vươn ra ngoài, Hoắc Viễn Phàm thừa cơ đem nó ôm vào trong lồng, "Tiểu Dực, bố đã đến rồi, bố dẫn con đi bệnh viện, được không?"bg-ssp-{height:px}
"Bố... tiểu Dực nhớ bố rồi." Mới đi vào trong lồng ngực rộng rãi của Hoắc Viễn Phàm, thằng nhóc lơi lỏng mà ủi vào trong lồng ngực của hắn, một bộ dạng hoàn toàn tin tưởng và yêu quý.
Tiêu Xán nhìn thấy trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhưng lúc này cũng không có cách nào.
Hoắc Viễn Phàm ôm lấy tiểu Dực đi ra viện vệ sinh, trực tiếp ngồi vào trong xe của mình, Tiêu Xán do dự một hồi, suy cho cùng cũng không yên lòng với tiểu Dực được, cùng ngồi vào trong xe của Hoắc Viễn Phàm, hơn nữa còn ngồi ở bên cạnh hắn.
Đinh Thành lập tức khởi động động cơ, lái xe đi ra ngoài.
Tiêu Xán phát hiện, ngoại trừ Đỗ Trạch, đằng sau còn đi theo hai chiếc xe.
Nghĩ đến hắn bình tĩnh mà xuất hiện, nhịn không nổi mà phẫn nộ hỏi: "Ngươi sớm biết tôi ở chỗ này?" Nếu không không thể nào chính xác mà tìm được cô như thế, hơn nữa còn bình tĩnh như thế.
Hoắc Viễn Phàm sâu sắc mà liếc nhìn cô ấy, "Đúng."
Tiêu Xán cười khẩy, "Ngươi muốn làm cái gì?" Cái cảm giác bị người theo dõi, chả hề dễ chịu nào, hơn nữa người này còn là người mà cô cả đời này cũng không muốn gặp nữa.
"Cô bắt cóc con của tôi, chẳng lẽ tôi không nên trông coi?" Hoắc Viễn Phàm nhíu mày, biết rõ những lời này sau khi nói ra, Tiêu Xán sẽ cáu kinh như sấm, nhưng hắn không thể không đối mặt.
Quả nhiên, Tiêu Xán hận đến mức cắn chặt răng, vừa định chất vấn, Đinh Thành ở phía trước đột nhiên nói: "Tiểu Dực đang ở chỗ này đấy, tôi cảm thấy hai người ở trước mặt của nó nói những chuyện này là không tốt đâu."
Tiêu Xán sửng sờ một hồi, nhìn tiểu Dực, phát hiện nó lại nửa mở mắt, có chút sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào cha mẹ của mình.