"Tôi không cho là vậy, hai người chúng ta ở với nhau cũng hơn hai mươi năm, còn có một đứa con, không thể nào nói dứt là dứt." Giọng nói của Hoắc Viễn Phàm, còn thâm trầm hơn bầu trời đêm còn, trầm trầm, thấu ra sự sâu sắc.
Tiêu Xán lạnh lùng mà mỉa mai, "Đúng vậy a, tình nghĩa hơn hai mươi năm cũng chống không lại sự vô si hãm hại của Kiều Nini vô sỉ hãm hại, mỏng manh tựa như giấy trắng, ngươi còn không biết xấu hổ mà lấy ra nói?"
Một câu nói, đâm đến Hoắc Viễn Phàm không còn mặt mũi nào.
"Xán, là tôi mắt mù rồi, là tôi làm sai rồi, là tôi có lỗi, cô đánh tôi mắng tôi đều được." Hắn tóm lấy tay của cô ấy, dùng sức đánh vào lồng ngực của hắn.
Tiêu Xán không ngờ tới được, đánh đến tay mình cũng đau rồi, "Đủ rồi, tôi chỉ muốn rời khỏi ngươi thật xa, ngươi có hiểu không?"
Hoắc Viễn Phàm lập tức lặng im, đột nhiên dùng sức kéo một phát, ôm chặt lấy Tiêu Xán, trong lòng của hắn vô cùng rõ ràng, cũng là bởi vì rõ ràng mới liều lĩnh mang tiểu Dực đi.
Biết rõ cô ấy sẽ nhớ nhung đến phát điên, nhưng hắn trừ ra tiểu Dực, liền thật sự không có cái gì có thể ràng buộc cô ấy rồi.
"Anh không đồng ý, em là người phụ nữ của anh, là mẹ ruột của con anh, chúng ta một nhà ba người nên ở với nhau." Ngữ khí của hắn ngang ngược, cũng chỉ có bầu trời đêm tĩnh lặng mới biết rõ, tim của hắn chột dạ vô cùng.
Tiêu Xán bắt đầu khinh bỉ chê cười, "Hoắc tổng chưa từng nghe qua câu nói dưa hái xanh không ngọt sao?"
Hoắc Viễn Phàm lắc đầu, "Không, dưa hái xanh cũng ngọt, như nụ hôn kia vừa rồi."
Tiêu Xán hoàn toàn phát cáu rồi, ở trong lồng ngực của hắn dốc sức giãy giụa, Hoắc Viễn Phàm thuận thế theo thân hình lung tung nhúc nhích của cô ấy ngã xuống, lúc cô ấy còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị hắn đè ở trên mặt đất cưỡng hôn.
Tiêu Xán mở to mắt lên, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, cảm thấy không khí giữa ngực và bụng đều bị hắn hút đi rồi, thiếu dưỡng khí làm cho cô theo bản năng mà há to miệng, hắn lại thừa cơ ở trong miệng của cô phóng thích cựa quậy, một tay càng là thò vào trong vạt áo của cô, không biết liêm sỉ mà khớp nơi đều lướt qua.
Bên tai, là hô hấp càng ngày càng nặng của hắn.bg-ssp-{height:px}
"Hoắc Viễn Phàm, ngươi không biết xấu hổ." Cô cực kỳ tức giận rồi, giơ tay lên lại cho hắn một cái tát, hắn giống như là không cảm thấy đau, mặt dạn dày mày mà nói: "Nếu như bị em đánh có thể hôn được em, vậy em cứ liên tục đánh đi, chỉ cần anh không chết, anh chính là muốn chiếm hữu em."
"Ngươi chính là nói chuyện với tôi như vậy sao?" Tiêu Xán liếc nhìn hắn, vô cùng nóng giận.
Hoắc Viễn Phàm ăn không nói có mà gật đầu, sau đó tiếp tục động tác vừa rồi, Tiêu Xán tránh thoát không ra, nóng nảy đến mức nước mắt rơi xuống, môi của Hoắc Viễn Phàm tỉ mỉ mà nuốt đi nước mắt, giọng nói vô cùng mê hoặc mà ở bên tai của cô ấy phất phơ, "Em khóc, là vì phát hiện mình không hề có cách nào làm được đối với anh không chút phản ứng nào? Đúng không?"
Dường như một con cọp cái bị chọc giận, Tiêu Xán đột nhiên nhấc chân, mạnh đá vào một chỗ phồng lên nào đó của Hoắc Viễn Phàm, hắn kêu lên một tiếng đau đớn ngã xuống trên người của cô, trong miệng chỉ còn tiếng hít hơi.
Tiêu Xán trở mình mà dậy, nước mắt, chảy càng dữ dội.
Bởi vì Hoắc Viễn Phàm nói rất đúng, cô rõ ràng hận hắn như thế, nhưng đối với sự đụng chạm của hắn, vẫn kìm lòng không được như trước, loại cảm giác không chịu khống chế này, khiến trong lòng của cô khó chịu đến muốn chết.
"Hoắc Viễn Phàm, ngươi là một tên khốn nạn." Cô phẫn nộ mà la to, xoay người bỏ chạy.
Dưới chân lại bị quả bóng của một học sinh nào đó để sót lại vấp một cái, thân hình không vững mà hướng xuống mặt đất nặng nề mà ngã đi, lúc chóp mũi sắp phải chạm đất, một sức lực lớn kéo lấy cổ tay của cô, mạnh kéo cô lên.
Thân bất do kỷ mà bị kéo vào trong lồng ngực, Hoắc Viễn Phàm lặng im, thấy Tiêu Xán giãy giụa, chậm rãi buông ra cô ấy.[Thêm 'gác sách' khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé