"Hi Hi, xin con hãy tha thứ cho bố, " Dừng lại một hồi, Hoắc Viễn Phàm ngửa đầu nhìn về phía Tiêu Xán đang ngẩn ngơ, "Xán, cũng xin em hãy tha thứ cho anh."
Hắn lại có thể quỳ xuống?
Sau một hồi ngẩn ngơ, Tiêu Xán cau mày lại, "Hoắc Viễn Phàm, ngươi không nên như vậy được không, bất kể ngươi làm cái gì, cũng không thay đổi được tổn thương mà trước đây anh tạo ra với tôi, nếu như không phải là bởi vì ngươi, tôi sẽ đích thân đem Kiều Ni Ni đưa vào ngục giam, nếu như không phải là bởi vì ngươi, tôi cũng sẽ không sinh non, là ngươi... lo cứu mạng của Kiều Ni Ni, bỏ mặc tôi đang bị thương, mới làm cho Hi Hi mất rồi."
Vừa nhắc tới qua khứ, ngực liền vô cùng đau đớn.
Trong lòng của Hoắc Viễn Phàm làm sao không đau? Ngoại trừ đau, còn có vô tận sự hối hận, nhưng hắn không có cách nào xuyên vượt đến quá khứ mà sửa đổi lịch sử, hắn bây giờ có thể làm chính là đối xử với cô ấy cùng tiểu Dực thật tốt.
Bầu không khí, đè nén đến mức khiến người nghẹt thở.
Ngay cả tiểu Dực cũng trở nên lặng im.
"Ngươi đứng lên, chúng ta nên trở về rồi." Tiêu Xán đối mặt với Hi Hi đã chảy nước mắt thật lâu, càng chảy, lòng thì trở nên càng cứng rắn, cuối cùng không thèm quan tâm đến Hoắc Viễn Phàm mà xoay người đi xuống.
Tiểu Dực tiếc nuối mà kéo lấy cánh tay của Hoắc Viễn Phàm, "Bố, nghĩ cách khác đi, quỳ gối cũng không được."
Hoắc Viễn Phàm đành phải đứng dậy đuổi theo Tiêu Xán.
Trên đường đi về, Hoắc Viễn Phàm nhận được một cuộc điện thoại từ công ty, nghiêng đầu hướng về phía đằng sau nói: "Công ty có việc gấp tôi đi một chút, hai người cùng tôi đi luôn đi."
Tâm trạng của Tiêu Xán hậm hực, cũng không nghe rõ hắn nói cái gì, đợi đến lúc xe dừng ở trước cửa Hoắc thị bị tiểu Dực dẫn xuống xe mới bình tỉnh lại.
"Mami, bố phải đi họp, chúng ta ở đại sảnh chờ bố tan việc được không?" Tiểu Dực dẫn Tiêu Xán đi theo ở phía sau của Hoắc Viễn Phàm đi vào Hoắc thị.
Hoắc Viễn Phàm dừng bước, liếc nhìn cô mà dặn dò: " Anh đi một chút sẽ trở lại, em cùng tiểu Dực chơi một chút."
Tiêu Xán cảm xúc trầm thấp mà gật đầu, "Tôi biết rồi."
Tiểu Dực đối với chỗ này rất quen thuộc, nó vừa mới xuất hiện, mấy vị ở quầy lễ tân liền tranh giành cùng chơi với nó, nó quét qua vẻ rối rắm ở trên mặt, bị chọc đến cười rộ lên.
Tâm trạng của Tiêu Xán, cũng dần dần trở nên tốt lên.
Ít nhất thì ông trời đối với cô không tệ bạc, tiểu Dực khỏe khỏe mạnh mạnh mà sống sót rồi.
"Xán Xán ——" Bỗng dưng, bên cạnh vang lên tiếng nói của Đỗ Trạch, kinh ngạc mà quay đầu lại, nhìn thấy Đỗ Trạch đang bị bảo vệ ngăn ở bên ngoài, cô không khỏi mà đi tới.bg-ssp-{height:px}
Đỗ Trạch nhìn thấy cô không có việc gì, rõ là thở dài một hơi, "Cô tối hôm qua đi đâu rồi, cũng không có quay về khách sạn, lo lắng chết tôi rồi."
Tiêu Xán áy náy mà nhìn hắn, úp úp mở mở mà chuyển hướng chủ đề, "Anh làm sao tới chỗ này rồi?"
Để cho tiện nói chuyện, Tiêu Xán đi ra đại sảnh của công ty, cùng Đỗ Trạch đứng dưới mái hiên gie ra.
Đỗ Trạch đem một cái điện thoại mới mua đưa cho cô, "Giữ lại cái này để thuận tiện liên lạc."
Tiêu Xán đang định nói không muốn, ai ngờ Đỗ Trạch đột nhiên liền cúi đầu hôn lên trán của cô, hạ xuống bên tai của cô mà nhẹ giọng nói: "Hoắc Viễn Phàm đến rồi."
Cô khẽ giật mình, không có đẩy ra Đỗ Trạch, ngược lại giương mặt lên cười cảm ơn với hắn.
Đỗ Trạch cưng chiều mà vuốt vuốt tóc của cô, trong mắt dầy dịu dàng.
"Tiêu Xán, cô đang ở trước mặt của tiểu Dực làm cái gì?" Giọng nói của Hoắc Viễn Phàm, đầy ắp sự phẫn nộ.
Tiêu Xán ra vẻ không hiểu mà trừng mắt nhìn hắn, khoác vào cánh tay của Đỗ Trạch, "Anh ấy là bạn trai mới của tôi, sao rồi?"
Ngoài miệng nói như vậy, ánh mắt lại nhìn ra xa nhìn tiểu Dực một mắt, phát hiện tiểu Dực đang cùng mấy người ở trước quầy lễ tân đang làm trò, trong lòng thở phào một hơi.
Hoắc Viễn Phàm nắm thành nắm tay, bên cạnh có không ít công nhân viên chức của công ty đi ngang qua, hắn bất tiện để nói cái gì, chỉ bá đạo mà dùng sức kéo một phát, đem Tiêu Xán từ bên người của Đỗ Trạch kéo rời đi.
Tiêu Xán muốn phản kháng, lại đột nhiên nghe được hắn hung dữ mà nói: "Cô có tin tôi là mọi lúc nào cũng có thể cho Đỗ Trạch bị sa thải không, từ đó về sau ở thành phố S cũng tìm không được công việc nữa?"
Tiêu Xán cứng đờ, bị Hoắc Viễn Phàm ôm lấy eo nhỏ đi đến bên cạnh tiểu Dực, tiểu Dực ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ, véo von mà hô lên: "Bố, tốc độ làm việc của bố thật nhanh a."
Sắc mặt của Hoắc Viễn Phàm không tốt, hắn nhìn thấy Đỗ Trạch đã đến liền chạy xuống rồi, chuyện của công việc vẫn chưa xử lý.
"Tiểu Dực, dẫn mẹ của con đi tham quan phòng làm việc của bố một chút?"