Ở trong tiệm lẩu cay, trong tiếng nói chuyện ồn ào của mọi người, thỉnh thoảng mọi người cũng xoay đầu lại, nhìn cô vài lần, tất cả mọi người đều không tin được là sẽ ngồi cùng một đại minh tinh như Hà Thu trong một cửa hàng ăn lẩu cay, mà thái độ khiêm tốn khách khí của cô cũng làm cho người ta tán thưởng, mỗi lần có người khác quay mắt lại nhìn cô, cô đều lịch sự mỉm cười đáp lại, khiến cho tất cả các khách đến ăn ở gian phòng này đều cảm thấy như đang được tắm gió xuân. (vui vẻ, sung sướng, thoải mái).
“Hà tiểu thư, hôm nay bàn của các cô, ông chủ nói sẽ giảm giá cho các vị.” Quản lý vui vẻ tuyên bố, vui vẻ đưa thêm mấy đĩa điểm tâm cùng mấy món ăn miễn phí.
“Sao tôi lại có thể không biết ngại như vậy?” Hà Thu vội vàng trả lời.
“Đâu có! Chỉ cần sau này cô thường xuyên đến đây chơi là được rồi.”
Hai đám paparazzi mới đến cũng chụp ảnh, những gì có dính dáng đến cửa hàng này cũng sẽ được đăng báo, lên tạp chí hết, có thêm chút quảng cáo, có người làm chủ nào mà không vui ngất trời cơ chứ? Đương nhiên hy vọng Hà Thu thường xuyên đến đây, hơn nữa cô nàng cũng chẳng có một chút nào ra vẻ mình là đại minh tinh cả, thỉnh thoảng gật đầu mỉm cười với mấy người khách, khiến tất cả khách khứa đêm nay đều vui vẻ thoải mái, cô đối xử tốt với khách nhà hàng như vậy, tuyệt đối phải tiếp đãi chu đáo, có đưa thêm mấy đĩa hoa quả tới cũng không quá.
“Chắc chắn rồi, quản lý Chu, điểm tâm của quán anh ngon như vậy, sau này nhất định tôi và bạn bè sẽ thường xuyên tới đây.”
Quản lý cực kỳ vui vẻ, cũng chưa kịp giới thiệu với Hà Thu, cô đã nhớ kỹ thương hiệu dòng họ của anh ta một cách ‘thân mật’, đại minh tinh lịch sự lại thân thiện như vậy, khó trách mọi người đều yêu mến cô nàng này.
“Hà Thu, mỗi lần đi với cậu đi ra ngoài đều được chiêu đãi, thực sự là quá tuyệt vời.” Trương Bồi Hùng sờ tay lên bụng, bộ dạng giống như đã được ăn rất no.
“Gần đây, mỗi lần tôi đi ra ngoài ăn cơm với các cậu, so với trước kia ăn nhiều hơn rất nhiều, kế hoạch giảm béo của tôi lại phải chuyển ra sau nữa rồi.”
“Tự mình thích ăn, trách được ai? Chúng ta làm gì có người nào vì thế mà béo ú đâu?” Mạnh Nhân Tuệ trừng mắt nhìn tên kia.
“Không sao thật mà! Thật ra mọi người đến ăn cơm cùng mình, nhưng mà mình lại mang đến cho mọi người không ít phiền phức, có mình ở đây, đôi khi sẽ có chút bất tiện, hi vọng mọi người thông cảm cho mình một chút.” Hà Thu mở miệng, dù sao cô cũng là minh tinh nổi tiếng, đi đến chỗ nào cũng dễ dàng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, lần trước ăn bữa cơm tối với Viên Lệnh Sâm, lập tức hại anh ta lên báo, may mắn là người trong sạch cuối cùng cũng lấy được cô gái xinh đẹp, không có vì sự kiện kia mà hủy bỏ mất mối nhân duyên tốt đẹp, nếu không cô thật sự rất áy náy.
“Không cần quan tâm đến anh ta! Chúng ta bị chụp hình cũng đã quen rồi, dù sao cho dù có chụp chúng ta, paparazzi cũng sẽ tự xóa bỏ, ngược lại là cậu kìa, vẫn luôn không ngại ăn cơm với người bình thường bọn mình sao? Cậu cũng sẽ có rất nhiều bạn bè là minh tinh chứ?” Mạnh Nhân Tuệ hơi tò mò hỏi.
Thật ra quen được Hà Thu, là do Viên Lệnh Sâm, lúc anh ta cùng xuất hiện một chỗ với Hà Thu, mọi người còn nghi ngờ rằng cô đại minh tinh này có phải rất khó nói chuyện không, tuy nhiên theo hình ảnh ở trên màn ảnh, Hà Thu luôn luôn dịu dàng động lòng người, nhưng nào ai biết trên thực tế có phải như vậy không, sau này khi ở cùng với Hà Thu thì đều đã biết rõ, cô nàng này thật sự rất tốt, tính cách cực kỳ hiền lành, cho dù đi tới chỗ nào, chỉ cần có cô ở đó, đám bọn họ vĩnh viễn đều được hoan nghênh.
“Cũng tạm, mình đã một hai năm gì đó không quay phim rồi, cũng ít liên lạc với bạn bè trước kia. Hơn nữa, mình cũng hy vọng có thể kết bạn với những người khác nữa, không phải mình đã nói rồi sao? Mình rất hi vọng có thể ở bên ngoài tìm được một người bạn trai, cứ độc thân mãi như vậy, thật sự rất là buồn bực!”
Biểu hiện của Hà Thu rất nhiệt tình, trải qua vụ scandal bạn trai bắt cá hai tay mọi người đều biết, bị tất cả các tạp chí lớn nhỏ nói qua nói lại suốt một tháng, đến nay tất cả mọi người đều xem cô là vì tình yêu mà bị tổn thương, thật ra cô đã sớm vượt qua, hơn nữa cũng không thật sự cho rằng mình sẽ cô đơn như vậy đến hết một đời, cô vẫn muốn kết giao bình thường để chứng minh rằng thể xác và tinh thần của mình vẫn thật sự mạnh mẽ, và vẫn đang ôm ấp hy vọng với tình yêu.
Chỉ tiếc rằng nguyện vọng của cô nhìn có vẻ rất đơn giản, thế nhưng bắt đầu vào làm thì thật sự không dễ chút nào, mấy người đàn ông được giới thiệu đến gặp mặt phát hiện ra đối tượng là Hà Thu, hơn một nửa đều mừng rỡ như điên, nhưng sau khi ăn cơm xong lại cũng chả có cái gì tiến triển, tất cả mọi người đều vẫn đối xử với cô như là một minh tinh, cũng không nghiêm túc muốn kết giao cùng với cô, mà cô tin tưởng rằng đây chỉ là sương mù làm cho người ta mất phương hướng, cô chỉ cần cố gắng gần gũi với công chúng, quen biết nhiều người bạn hơn, xóa bỏ hình tượng kiêu sa của nữ minh tinh, sớm muộn tất cả mọi người đều sẽ tin tưởng rằng cô là thật lòng đấy.
“Cậu muốn tìm mẫu đàn ông như thế nào?”
“Bình thường thôi.” Hà Thu không chút suy nghĩ, nói.
“Như thế nào gọi là bình thường?” Câu trả lời này khiến cho Mạnh Nhân Tuệ được mệnh danh là bà mối hiện đại trong đám bạn bè cũng không khỏi nhức đầu.
“Mình cũng không biết nên nói như thế nào, người đàn ông không khiến người ta chán ghét, lại có dũng khí đứng cùng một chỗ với mình là được rồi.”
Không phải nghệ sĩ nào cũng đều suôn sẻ trên con đường tình yêu, cô là một người trong số đó, với vẻ đẹp của cô, từ nhỏ đã có không ít người theo đuổi, từ thời học sinh đã bắt đầu đi làm người mẫu, sau khi tốt nghiệp đã tiến vào giới nghệ sĩ, vận số của cô rất thuận lợi, nhưng cho dù có nhiều người theo đuổi hơn đi nữa, cô vẫn chẳng mảy may có một chút tình cảm nào, không phải là cô quá kén chọn, chỉ là đường tình duy của cô thật sự quá chênh vênh, cô chuyên thu hút hoa đào giờ phút này đã quyết định nhất quyết phải tìm được một người đàn ông trăm phần trăm không bắt cá hai tay, chỉ là đàn ông khắp nơi đều có, không bắt cá hai tay cũng sẽ không hiện rõ lên mặt, cho nên thật sự là rất khó tìm!
“Cũng phải, mặc dù có thể kết bạn bè với minh tinh, đi ra ngoài cũng rất có mặt mũi, nhưng bây giờ paparazzi nhiều như vậy, nếu thật sự muốn kết giao bạn bè trai gái bình thường, lúc ban đầu sẽ tạo cảm giác mới lạ, tiếp theo muốn gắn bó chỉ sợ không dễ dàng.” Mạnh Nhân Tuệ khẽ gật đầu.
“Mình thì chắc chắn bản thân sẽ có cơ hội tìm đươc hạnh phúc riêng, mình không tin mình sẽ mãi mãi cô độc.” Mặc kệ mọi người nói gì, Hà Thu vẫn rất có lòng tin với tương lai của mình.
“Tất nhiên rồi, cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, muốn tìm một người đàn ông chẳng phải rất dễ dàng sao?”
“Nhưng mà muốn tìm được người đàn ông tốt thì rất khó mà thôi.”
“Bạn trai trước đây của cậu… Sau này tên đó có cầu xin quay lại với cậu không?” Mạnh Nhân Tuệ không nhịn được, muốn hỏi thăm về tin đồn một chút, dù sao chuyện bạn trai trước kia phản bội Hà Thu đã gây ra ầm ĩ quá lớn.
“Mình cũng không biết, sau đó mình đã cắt đứt mọi liên hệ với anh ta, hình như anh ta cũng có đi tìm người đại diện của mình, chỉ là mình đã quyết định rời khỏi giới nghệ sĩ, cũng đã sớm tính toán trước đó rồi, cho nên anh ta đi tìm ai, cũng đã là chuyện không liên quan tới mình.” Hà Thu rất thẳng thắn, cảm thấy bạn bè quen biết gần đây đều rất chân thành, như vậy cô cũng không cần phải giấu diếm cái gì nữa, dù sao những chuyện đó đều đã qua rồi, toàn bộ người trong thiên hạ cũng đều đã biết hết cả, cô có nói dối cũng không có ý nghĩa gì nữa.
“Thằng cha đó còn mặt mũi tới tìm cậu sao? Chuyện như vậy mà nó cũng dám làm à?” Mạnh Nhân Tuệ cũng rất thẳng thắn với Hà Thu.
“Mình cũng không biết, lúc ấy anh ta khóc lóc nói với mình, rằng mình đã tạo cho anh ta quá nhiều áp lực, không phải ai cũng muốn nhận thêm phần áp lực đó, anh ta chỉ muốn làm người bình thường, là loại ‘đàn ông bình thường đều có thể phạm sai lầm’”
“Hà Thu, cậu đừng có mà tin tên đó, ai nói đàn ông bình thường nhất định sẽ phạm sai lầm? Trương Bồi Hùng tôi đã sống đến từng này tuổi, cũng chưa từng phải nói xin lỗi bạn gái.” Trương Bồi Hùng ngồi một bên tự vỗ ngực nói.
“Đó là bởi vì cậu vẫn chưa từng có bạn gái!” Mạnh Nhân Tuệ đứng im tại chỗ nói một câu cay độc với cậu ta. “Nhưng mà Hà Thu, nếu thật sự tên kia đã nói như vậy, vậy tên đó cũng phải biết, người bình thường làm sao có thể xứng với tiên nữ, mà cậu chính là một nàng tiên nữ sơ suất hạ phàm! Đừng lo lắng, cứ giao mọi việc cho mình, mình nhất định sẽ tìm cho cậu một người đàn ông tốt hơn so với tên kia, biết an phận thủ thường.”
“Đúng, chỉ cần an phận thủ thường là tốt rồi.” Hà Thu cười cười.
Hiện tại cô cũng có chút tiền tiết kiệm, mà lại là một cô gái thật lòng muốn yêu đương rồi kết hôn sinh con, việc ưu tiên hàng đầu chính là tìm được một người đàn ông biết an phận, sống cùng với anh ta cả cuộc đời, như vậy cuộc đời của cô cũng đã hoàn hảo rồi, chỉ là người đàn ông kia rốt cuộc là ai cơ chứ?
Bỗng nhiên, Trương Bồi Hùng hô to một tiếng: “Bành Đại Hải!”
Hà Thu khôi phục lại tinh thần, cùng mấy người đi cùng đều quay đầu lại, vốn cho rằng Trương Bồi Hùng là muốn gọi một đồ uống gì đó, không nghĩ tới cậu ta lại gọi người đàn ông cao gầy nhã nhặn kia.
“Tôi là Trương Bồi Hùng đây! Là bạn học cùng lớp trong nước của ông đây!”
Người đàn ông gọi là Bành Đại Hải kia đẩy mắt kính, nhanh chóng nhận ra cậu ta: “Tôi nhớ rồi, Trương Bồi Hùng, số 37.”
“Ông quả là có trí nhớ tốt, sau này nghe nói ông đã thi đậu trường cao đẳng hạng nhất sao? Ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu đã trở về rồi sao?”
“Đúng vậy!” Bành Đại Hải gật đầu, đôi mắt ngay lập tức nhìn vào chén đĩa trong tay, vừa mới đi lấy tương, bây giờ thầm nghĩ muốn trở lại chỗ ngồi của mình, muốn ăn một bữa thật no, có trời mới biết anh đói đến thế nào!
“Tới ngồi cùng một bàn với chúng tôi đi! Đã lâu không gặp, bạn học cũng nên bồi dưỡng tình cảm một chút!”
“Không cần, tôi tự ăn một mình là được rồi.” Bành Đại Hải cố gắng từ chối, bởi vì anh thực sự rất đói, thầm nghĩ ăn nhiều cơm một chút.
“Một mình ông đến đây ăn lẩu sao?” Trương Bồi Hùng nhìn vị trí bàn của anh ta, phát hiện chỗ đó chỉ là một cái bàn nhỏ, hơn nữa ngay từ đầu cũng chỉ có một mình anh ta.
“Đúng vậy.” Bành Đại Hải luôn có thói quen một mình đi đến các nơi, hơn nữa cũng không thấy chuyện này có gì kỳ lạ, thế nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đồng tình của Trương Bồi Hùng, anh lập tức nghĩ phải chăng là mình đã làm sai chuyện gì.
“Ông đừng đáng thương như vậy được không? Dù gì ông cũng là trạng nguyên của lớp mình, làm gì mà đáng thương đến mức phải ăn cơm một mình? Như vậy sẽ không tốt cho tiêu hóa đâu. Chúng tôi đã đặt một bàn lớn, ông cứ qua đây ăn cùng chúng tôi đi!” Trương Bồi Hùng vừa khích lệ vừa mời mọc anh đến ngồi cùng bàn với bọn họ, vẫn không quên quay đầu lại dặn dò quản lý.
Bởi vì có thêm Hà Thu ở đây, nên bàn của bọn họ muốn cái gì, phục vụ đều rất nhanh chóng, muốn thêm một người nữa, tất nhiên là chẳng có vấn đề gì cả, nhân viên phục vụ sẽ giải quyết vấn đề này chỉ trong vòng một phút.
Trong tay Bành Đại Hải còn cầm chén đĩa, nhưng tất cả đồ đạc vốn đang ở trên bàn đều đã bị chuyển đến bàn của một đám người xa lạ, nghe Trương Bồi Hùng khoa trương thay anh giới thiệu, anh lại ngoảnh mặt làm ngơ, trong mắt chỉ thấy mỗi thức ăn khoái khẩu, không tự chủ vươn tay, gắp thịt ở bên trong cái nồi ra, thêm ít tương vào, bỏ vào trong miệng.
Ý niệm ăn ngon đang dần lớn lên trong đầu anh, tay cũng không dừng lại.
“Anh còn muốn ăn thêm cái gì sao?” Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai anh.
Bành Đại Hải bèn vội vàng gật đầu: “Gọi thêm vài đĩa thịt nữa đi, tôi rất đói.”
Cho dù năm đó có theo tiểu đoàn sang Châu Phi tham gia thử nghiệm làm dân chạy nạn, Hà Thu cũng không thấy có ai lại ăn nhiều như anh ta, có thể thấy rằng anh ta đã bị đói trong một thời gian rất dài rồi, mới ngồi xuống cũng đã không thấy anh ta nói thêm câu gì, lại chỉ nghe thấy Trương Bồi Hùng giới thiệu anh ta là bạn học trong nước của cậu ta, là thần đồng thiên tài đến cỡ nào, người trong cuộc thì vùi đầu ra sức ăn, có vẻ còn ăn chưa no.
Ấn tượng khắc sâu nhất trong lòng cô là bộ dáng chàng trai kia cúi đầu ăn cơm, tóc của anh ta hơi dài, không phải là để mốt kiểu tóc dài, mà thật sự là đã quên đi cắt tóc, sự thiếu sót này thật ra đột nhiên khiến anh ta như có một vẻ đẹp trai bất cần phóng khoáng.
Chỉ là trang phục của anh ta thì đúng là nét vẽ thất bại nhất, uổng cho anh ta có một dáng người thật tốt, mặc dù có chút gầy, nhưng ít nhất cũng không ốm yếu quá mức, lại mặc chiếc áo phông cũ đã được giặt đi giặt lại nhiều lần đến biến dạng, cộng thêm chiếc quần jean ống đứng đã lưu hành từ mười mấy năm trước… Nếu như có thể sửa sang một lượt, người đàn ông này hẳn là có thể cứu chữa được.
Không hiểu tại sao, Hà Thu biết rõ bản thân mình là đang mang theo cảm xúc thương tiếc mà nhìn người đàn ông tên là Bành Đại Hải này, cảm giác giống như anh ta là một cậu con trai to xác không biết tự chăm sóc bản thân mình, mà cô chính là không có sức chống cự nhất với loại đàn ông này, nhất là tất cả mọi người đều ăn no rồi lần lượt ra về, mà cô lại không tự giác ở lại, tiếp tục nhìn xem anh ta ăn cái gì, dường như phải biết rõ tình trạng.
Quả nhiên, chờ anh ta thỏa mãn vuốt bụng, chắc lúc này anh ta đã ăn no rồi, đứng lên móc ví da, vậy mà trong cái ví da màu đen rách nát kia lại rỗng tuếch.
Hà Thu đã biết rõ… là anh rồi!
Bành Đại Hải rất khó giải thích tại sao lại để cho tình huống xấu hổ như vậy xảy ra, nhưng là cho dù trong ví da không có tiền, anh cũng nhớ rất rõ là trên túi áo có lẽ cũng sẽ có một ít tiền mặt…
Hà Thu tỏ vẻ đã hiểu, thậm chí cũng không lộ ra một chút chán ghét hay hoài nghi nào, chỉ là ngay lúc anh ta còn chưa kịp nhận ra để nói lời cảm ơn, cô đã thanh toán xong.
“Bữa cơm này, tôi mời anh làm khách!” Cô thử mỉm cười để làm tiêu tan sự xấu hổ của anh.
“Chuyện này… tôi làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy? Tôi nhớ là tôi có mang tiền mà, trong túi của bộ quần áo này đáng lẽ phải có tiền mới đúng chứ!” Bành Đại Hải mò mẫm trên túi áo, vẫn cứ lẩm bẩm. Sự thật đã xảy ra này thật là khôi hài, sớm biết như vậy đã đi ra cửa hàng tiện lợi mua cái lò vi sóng mang về là tốt rồi, làm sao phải đến đây ăn lẩu?
“Không sao, tôi thanh toán là được rồi.”
“Những người khác đều đã về hết rồi, một mình cô thanh toán cho tất cả sao?”
“Chúng tôi thường xuyên đi ra ngoài dùng cơm với nhau, bọn họ đều là người tốt, không phải mỗi lần đều ném hết cho tôi thanh toán, bình thường vẫn luôn là họ trả, anh yên tâm đi.” Cũng bởi vì đám Mạnh Nhân Tuệ không vì cô là minh tinh mà chiếm tiện nghi của cô, cho nên Hà Thu mới thường xuyên đi ăn cơm cùng bọn họ.
“Vậy cô… Cô cho tôi cách liên lạc với cô, hôm nào đó tôi sẽ trả lại tiền cho cô.”
“Tôi cho anh số điện…”
“Cho email của cô là được rồi.”
Cô sửng sốt một chút, còn tưởng rằng Bành Đại Hải sẽ muốn lấy số điện thoại của cô, không nghĩ tới thứ anh ta muốn vậy mà lại là email?
“Cô không thường lên mạng sao?”
“Tôi…” Đương nhiên cô vẫn lên mạng, chỉ là cô cho rằng cho số điện thoại sẽ thuận tiện hơn một chút.
“Hay là cô không biết dùng?” Có vẻ có quá nhiều cô nàng không sử dụng thành thạo internet, nên Bành Đại Hải đã trực tiếp suy đoán như vậy.
Nghe thấy lời này, ngược lại đã cho Hà Thu một cái linh cảm, ánh mắt lóe lên, theo đó cô cũng tìm được một lý do.
“Đúng vậy! Vì trước đó mạng lưới mới được tân trang lại tốt hơn, tôi vẫn chưa biết dùng, hơn nữa cũng không có người giúp tôi cài đặt, cho nên đến bây giờ tôi vẫn không biết làm thế nào mới được, giống như con gái chúng tôi vẫn không am hiểu về máy tính, gặp mấy chuyện này thật sự rất phiền toái.”
“Chuyện này không khó đâu! Tôi giúp cô cài đặt là được rồi.”
Như thế nào cô cũng sẽ không nghĩ tới có người sẽ muốn dùng cách thức như vậy để liên lạc với cô, vốn cho rằng Bành Đại Hải sẽ muốn lấy số điện thoại của cô, không nghĩ tới anh ta vậy mà sẽ nói rằng muốn lấy email, cái này thì cũng thôi đi, cô mới nói rằng cô sử dụng máy tính cũng không thành thạo, anh ta đã lập tức nghiêm túc bảo rằng anh ta phải giúp cô xử lý… Chỉ là chuyện này đối với cô, dù sao cũng là chuyện tốt.
“Đến nhà của tôi giúp tôi cài đặt sao?” Tuy rằng cô rất có hứng thú với người đàn ông này, nhưng phát triển như thế này chẳng phải là quá nhanh sao?
“Được, có thể mà! Đêm nay tôi cũng đang rảnh!”
Bây giờ cũng đã là chín giờ tối rồi, sẽ không phải là quá muộn sao?
Hà Thu nhìn người đàn ông trước mắt, phát hiện anh ta dường như không coi thời gian là vấn đề, hoàn toàn đơn thuần giống như chỉ là thật sự muốn đi giúp cô giải quyết những rắc rối của mạng internet kia…
“Anh có đi xe không?”
“Không có, vì nhà tôi ở ngay gần đây, có thể đi tới nhà tôi lấy chút ít đồ dự phòng, đúng lúc đêm nay tôi cũng không bận gì, có thể giúp cô sửa sang máy tính và mạng internet nhà cô cho tốt, như vậy sau này cô cũng sẽ không gặp vấn đề gì trong phương diện này nữa, không có máy tính và internet để dùng thì thật sự là quá đáng thương.”
Trong nhận thức của Bành Đại Hải, không có internet và máy tính thì còn bi thảm hơn so với người không có cơm ăn, anh không thể nào chấp nhận bản thân mình sinh ra vào thời không có máy tính và internet, cho nên trong mắt anh, giúp đỡ cô gái trước mắt là việc vô cùng cần thiết.
Hà Thu bỗng nhiên cảm thấy rất thú vị, bởi vì cô phát hiện ra người đàn ông trước mắt này rõ ràng đang cảm thấy cô rất đáng thương.
“Tôi còn cần chuẩn bị cái gì nữa không?”
“Cô thật sự không biết cái gì sao?”
“Ừm.” Trong mắt cô lóe lên những tia sáng, gật đầu dứt khoát, ngay sau đó, mặt không đỏ, tim không đập làm tăng thêm độ tin cậy: “Tôi là người hoàn toàn mù tịt về máy tính!”
Thật ra, làm sao cô có thể cái gì cũng không biết? Tuy rằng mấy năm nay cô không hề đi quay phim, nhưng từ mười năm trước, lúc internet bắt đầu nổi lên, cả ngày cô đều ở nhà không xa rời nó, đã viết blog vài năm, sớm đã trở thành blogger nổi tiếng không ai biết mặt, chỉ là chuyện này cô cũng chưa từng nói cho ai biết.
Tuy cô rất yêu thích viết lách, nhưng thiếu một chút hiểu biết về máy tính, mỗi lần máy tính có vấn đề, cô cũng không suy nghĩ nhiều mua luôn một cái máy mới, dù sao cô là nhân vật nổi tiếng, cũng không biết được người sửa máy tính nào đó có lỡ tay để lộ hình ảnh gì đó gây nên sandal không, cô mới không dám mạo hiểm như vậy!
“Không sao, tôi cũng đã biết rõ đại khái sẽ dùng đến cái gì, nhà của tôi ở ngay gần đây, cô đi theo tôi cùng trở về đi!”
Không biết vì sao, vẻ mặt của Bành Đại Hải giống như là đang nói một chuyện nhỏ nhặt, với việc anh ta đang mời một đại minh tinh trở về chỗ ở của mình, có vẻ anh ta cũng không cảm thấy có gì không ổn, có lẽ là dựa theo bộ dáng bên ngoài của anh ta, thậm chí Hà Thu cũng muốn thuận theo sự nhiệt tình của anh ta.
Dù cho bên ngoài đang có hai nhóm paparazzi, thật sự cô cũng không quan tâm, cũng đã nói rằng muốn trở lại cuộc sống bình thường, sẽ không bao giờ quan tâm đến những người cầm camera chờ cô lộ ra sai sót nữa rồi, cô chính là muốn sinh sống, kết bạn bình thường. Hơn nữa, cũng chỉ là sửa máy tính… đâu có quan hệ gì?
Vì có thể để cho paparazzi đuổi kịp xe của mình, Hà Thu còn cố ý đi chậm một chút, miễn cho xảy ra tai nạn giao thông, hình ảnh cũng bị ảnh hưởng, vậy cũng coi như khó coi.
Đoàn người nối nhau đi về chỗ ở của Bành Đại Hải, sau khi xe dừng hẳn, cô còn chải tóc xong rồi mới xuống xe, dù sao cũng bị chụp ảnh, cũng muốn được chụp một bức ảnh đẹp mắt.
Hà Thu đi theo Bành Đại Hải vào tòa nhà buôn bán tổng hợp cũ kỹ, dưới lầu là khách sạn và nhà hàng nổi tiếng, trên lầu là những phòng để cho thuê, thoạt nhìn như cái nơi rắn rồng hỗn loạn (chỉ nơi ở hỗn loạn, phức tạp nhiều thành phần), lúc đi thang máy, có một cô gái trên người tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc, trang phục hở hang, thi thoảng mở đôi mắt to nhìn cô, cô vừa cố gắng nhịn không hắt xì, vừa phải mỉm cười đáp lại, trong lòng suy nghĩ, xem ra đêm nay những paparazzi đi theo cô có cơ hội được phát huy rồi.
“Anh Đại Hải, anh dẫn bạn về à?” Cô nàng dùng nước hoa làm nước tắm kia dường như nhận ra Bành Đại Hải, lớn tiếng nói.
“Ừ.” Anh ta đáp lại một tiếng, cũng không có ý muốn nói chuyện với đối phương.
Phản ứng của anh thật sự khiến cho nhiều người đánh giá cao, chỉ là cẩn thận suy nghĩ, đây chắc là ngôn ngữ tỏ thái độ không hài lòng sao? Hà Thu không ngừng suy nghĩ, rất khó khăn để xác định người đàn ông này rốt cuộc là an phận hay vẫn là khó chịu đây?
Bởi vì trên khuôn mặt anh ta rõ ràng đã viết ba chữ “lão trạch nam”, nhưng mà chỗ bây giờ bọn họ đang đứng căn bản không phải giống như cô tưởng tượng rằng “lão trạch nam” sẽ ở chung cư, làm sao anh ta lại cùng gái làng chơi ở cùng một nhà vậy?
Uổng Trương Bồi Hùng còn nói anh ta là phần tử trí thức đi du học về nước, thấy thế nào cũng không thấy cùng nơi này có chút liên quan! Nhưng mà nhìn loại khí chất cổ xưa toát ra từ trên người anh ta, cô cũng không tiện truy cứu rồi.
Mọi thứ đều phải nhìn theo hướng tích cực, luôn luôn là quan niệm cuộc sống của cô, cô tin tưởng rằng chắc chắn mình có thể nhìn thấy được mặt tốt của người đàn ông này.
Đi ra khỏi cái thang máy lung lay sắp đổ của tòa nhà này, vượt qua hành lang âm u dán kín giấy quảng cáo, cô cảm giác trong cao ốc chắc chắn có một đến hai gian phòng đã từng xảy ra án mạng, cái không khí âm trầm khủng bố kia thật sự làm cho người ta rợn cả tóc gáy, lúc đi dọc theo hành lang, còn có thể biết được ở đây cách âm không tốt, trong phòng thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười hi ha ồn ào khó nghe, cuối cùng cũng đi tới trong cùng, xuất hiện một cánh cửa bị tro bụi bám dày đặc và dính mỡ, hai bên còn dán hai câu đối xuân màu đỏ đã hơn mười năm chưa gỡ xuống.
“Đến nhà của tôi rồi.” Bành Đại Hải mở cửa, đi vào.
Hà Thu đi theo phía sau anh ta, ngắm nhìn bốn phía.
Trong phòng thoạt nhìn đã từng có người phụ nữ cả ngày ở trong phòng thắp hương bái Phật, bởi vì cái trần nhà đã bị hun khói nghiêm trọng đến ố vàng kia đã để lại cho cô một ấn tượng sâu sắc, chỉ là bên trên bày đặt đủ các loại kiểu dáng điện thờ, bảng mạch có nhiều dây lớn nhỏ là dây mạng cùng dây điện, phía dưới còn thả một đống đồ dùng bằng điện.
Đúng như lời đồn mà cô biết, rất nhiều trạch nam đều làm ổ cạnh máy vi tính, có thể ở yên tại chỗ vài ngày, đừng nói là không tắm rửa ăn cơm ngủ nghỉ, có thể ngay cả quanh mình cũng đều lộn xộn giống như bãi rác, mà nhà của Bành Đại Hải so với bãi rác còn tốt hơn một chút, có thể nói trong nhà của anh ta, bên trong đồ điện là trung tâm, đồ vật trong phòng tuy nhiều, nhưng còn xem như là còn được phân loại sắp xếp theo kết cấu, có thể thấy được nơi ở của Bành Đại Hải vẫn có thể coi là ở được, vẫn còn sót lại chỗ rất sạch sẽ để ở.
Anh ta tiện tay cầm mấy đồ đạc, lấy những thứ cần thiết mang theo đủ, thỉnh thoảng hỏi thăm cô xem còn thiếu cái gì không, tiếp theo, mang tất cả những đồ đạc đều bỏ vào trong một cái balô cũ nát, sau đó dẫn cô đi ra.
Vừa rời khỏi cái cao ốc kia, Hà Thu mới thật sự thở ra, bàn tay vốn đặt ở trong túi áo khoác vẫn luôn nắm chặt điện thoại, cũng có thể tạm thời buông lỏng ra, cho dù cô biết rõ rằng ở dưới lầu có hai nhóm paparazzi, nếu cô thật sự quen biết với kẻ tồi tệ, lên phải thuyền giặc, đám paparazzi kia cũng sẽ giúp cô điều tra ra hung thủ giết cô là ai, nhưng cô vẫn cảm thấy rất bội phục bản thân mình, vậy mà lại có thể đi theo một người đàn ông mới quen tối nay, cùng trở về chỗ ở của anh ta.
“Anh vẫn thường mang theo con gái về nhà lấy đồ đạc như vậy sao?” Trên xe, Hà Thu vừa lái xe vừa đặt câu hỏi.
“Cũng phải…” Bành Đại Hải vậy mà rất chân thành suy nghĩ: “Cũng có mấy lần! Trong thang máy gặp được cô gái kia, lần trước laptop (máy tính xách tay) của cô ấy bị hư mất, có gõ cửa nhà tôi, nhờ tôi sửa giúp, con gái vốn luôn không có nhiều hiểu biết với những thứ này.”
“Anh vẫn chuyên sửa chữa và bảo hành máy tính sao?”
“Cũng không phải chuyên môn, nếu như rảnh thì tôi sẽ giúp.”
“Anh có lẽ vẫn luôn rảnh với con gái nhỉ?” Hà Thu cười hỏi.
“Lúc trước tôi vẫn bận rộn với dự án, cũng không giúp đỡ, bởi vì cái cô Tiểu Hoan kia luôn luôn download một số thứ không rõ nguồn, suốt ngày dẫn virus vào trong máy vi tính, nhưng cũng có lúc cô ấy làm thêm việc qua webcam, máy tính một khi dính virus sẽ không mở lên được, cô ấy cũng không thể đi làm, cho nên tôi đã viết một chương trình cho cô ấy, lúc có vấn đề thì máy tính sẽ tự động quét dọn, sau đó cũng không thấy cô ấy phàn nàn về chuyện máy tính nữa.”
Nhìn anh ta nói chuyện đứng đắn như vậy, cái người toàn thân toàn mùi nước hoa, trang phục hở hang, nghề nghiệp quả nhiên như cô suy đoán, thật không đơn giản, thế nhưng mà từ trong miệng anh ta nói ra, cũng giống như là người làm công bình thường tại nhà hàng.
“Cô ấy là người show hàng qua webcam à? Ừ, làm trong nhà cũng đơn giản hơn so với làm ở bên ngoài khách sạn.” Hà Thu cố gắng cố gắng gợi ra mặt tối.
“Buổi tối cô ý vẫn đứng ở phía dưới nhà!” Bành Đại Hải lập tức đập tan sự hi vọng của cô, nói thẳng ra tiểu thư Tiểu Hoan thật sự là làm việc mua vui.
“Ừ, khoảng cách gần nhà, cũng rất thuận tiện.”
“Đúng vậy! Sau khi tan tầm, trực tiếp đi thang máy là có thể về nhà rồi.” Anh ta vẫn còn tiếp tục nói được.
Hà Thu cảm thấy mình giống như một người kiến thức hạn hẹp ếch ngồi đáy giếng, ngược lại người suốt ngày trốn trong nhà như Bành Đại Hải lại có kiến thức rộng rãi, quan niệm thậm chí còn phóng khoáng hơn so với cô.
“Anh… Cái tòa cao ốc kia của anh có lẽ là có rất nhiều cô gái làm ở lầu dưới thuê phòng nhỉ?”
“Đúng vậy! Bởi vì khoảng cách gần nhà mà! Chỉ là tầng của tôi cũng có ba phòng, trên lầu trên còn có nhiều hơn nữa…, dù sao cũng đã thuê phòng từ trước đây rồi, tiền thuê nhà cũng thu không quá cao, với các cô ấy, còn có thể gánh vác nổi.”
“Anh sống ở đó cũng lâu rồi sao?”
“Ừ, từ nhỏ tôi đã ở đó.”
“Không phải Trương Bồi Hùng nói anh đã từng ra nước ngoài học sao?”
“Lúc trở lại Đài Loan vẫn tiếp tục ở đây, dù sao cũng là chỗ mình đã quen thuộc.”
“Anh không muốn đổi chỗ ở sao?”
“Lúc vừa quay trở lại Đài Loan, tôi cũng tìm được một công việc, đã có ở ký túc xá một thời gian, chỉ là vẫn ở không quen, lại thêm mẹ của tôi bị bệnh, làm được một tháng đã xin nghỉ việc, rồi vẫn quyết định chuyển về ở cùng một chỗ với mẹ tôi.”
Thì ra là bảo bối của mẹ, đầu năm nay chính xác có rất nhiều người đàn ông không rời được mẹ của mình, thực ra trạch nam như anh ta, luôn cần có một người trong nhà để giúp anh ta chuẩn bị ba bữa cơm, ở cùng chỗ với mẹ, đúng là dễ dàng hơn.
“Mẹ của anh đâu rồi? Lúc nãy cũng không gặp.”
“Bà ấy đã qua đời ba năm trước.”
“Hả… Thật xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi, vì bà ấy đã hút thuốc quá nhiều, nên mới bị ung thư phổi mà qua đời, lại thêm bà ấy thích thắp hương bái Phật trong nhà, làm cho không khí trong phòng ngột ngạt, nói mãi cũng không nghe… Những thứ này bên trong đều có chất gây ung thư, tôi đã sớm nói với bà ấy rất nhiều lần, hơn nữa thắp hương và hóa vàng mã chắc chắn không thể bảo vệ được môi trường.”
“Không nhìn ra được anh là dũng sĩ bảo vệ môi trường, trong nhà anh có nhặt về rất nhiều đồ điện.”
“Rất nhiều thứ chỉ cần sửa một chút là có thể dùng tốt rồi, vứt đi rất đáng tiếc.”
“Đúng như vậy.”
Hà Thu lại một lần nữa cười cười với anh ta, lại đã tìm được ưu điểm hạng nhất của anh, không lãng phí đồ đạc lại còn có suy nghĩ bảo vệ môi trường, nếu như tiến hành huấn luyện, anh ta có thể là một bạn trai không tệ đây!
Ít nhất mỗi ngày anh ta đều ở trong nhà, cái tiêu chuẩn an phận này có lẽ anh ta đã đạt được điểm cao nhất rồi.
Được rồi! Tính ra thì ưu điểm của anh ta cũng không ít, người đó… đúng là anh rồi!
Bắt đầu chuyện xưa!
Edit: Tiểu Ly
Beta: Tiểu Ngạn
Thời đại internet phổ biến, cho dù là diễn viên điện ảnh nổi tiếng hay là ngôi sao truyền hình, hoặc là bà Âu Cát Tang bán thức ăn ở bên trong chợ, có blog cá nhân cũng là điều bình thường, có người coi blog cá nhân là nơi trút hết tâm sự tình cảm, có người chỉ là thưởng thức thi thoảng đăng lên vài bài viết hỗn hợp, đương nhiên, cũng có nhiều người chạy theo trào lưu, sau khi lập blog cá nhân xong, cũng không có đăng tải bất kỳ điều gì mới.
Một trong những blog cá nhân nổi tiếng là tác giả ‘Thiên Thu’ của: ‘Chờ đợi mùa xuân của Thiên Thu’, sau hơn năm năm cũng có chút tiếng tăm, không chỉ nổi tiếng trong danh sách hàng trăm blog nổi tiếng mà còn có tiếng trong giới chị em.
Blog cá nhân của cô không sử dụng những từ ngữ mạnh bạo, cũng không đăng những hình ảnh lộ ngực khiêu khích, ngẫu nhiên thấy được sự kiện xã hội có chút bất bình, cô còn có thể dùng lời văn bình thản và giọng điệu hài hước để nói ra những bất mãn, nhưng vẫn rất logic lý trí, lên án sự bất bình.
Cho tới nay cô luôn chờ đợi tình yêu của mình, đối với tình yêu luôn có mong đợi, cũng không buông tha tương lai, mỗi một lần đều viết ra tiếng lòng của chị em phụ nữ hiện đại, cho nên đã nhận được rất nhiều sự ủng hộ của chị em phụ nữ cũng có tâm trạng giống như vậy, dựa vào giọng văn bình thản có chút hài hước, từ đó bắt đầu có tiếng tăm trên internet.
Thế nhưng dường như Thu Thiên không có ý định cứ tiếp tục chờ đợi như vậy, nửa năm trước đã bắt đầu tham gia hoạt động gặp mặt, những bài viết về thất bại trong hẹn hò gần đây được nhiều người xem, cô cũng viết lại chi tiết mỗi lần hẹn hò thất bại, nội dung vô cùng hài hước, rồi lại những tình huống thường xuyên xuất hiện trong các cuộc hẹn bình thường, bởi vậy liệt kê ra ‘Mười điều không hấp dẫn nam giới’, càng làm cho không ít chị em phụ nữ đồng cảm, tất cả mọi người đều chờ xem tiếp theo cô còn có thể áp dụng thủ thuật gì để hành động.
[► Dạo này thường xuyên tới ăn mì thịt bò, quán mì kia là một quán đã có từ rất lâu rồi là nơi tôi đã ăn từ bé cho tới lớn, ông chủ mặc dù đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng mỗi ngày vẫn vuốt gel tạo kiểu tóc, mặc áo sơ mi cùng quần tây sạch sẽ đứng ở trong quán chào hỏi khách hàng, thu tiền, trái ngược hẳn, bà chủ thì đem mái tóc hoa râm buộc thành đuôi ngựa đơn giản, trên người luôn luôn là cái áo in tên quán, từ màu hồng phấn trở thành một màu hồng loang lổ.
Bà chủ chăm chú cầm môi nấu mì, thoạt nhìn có vẻ một người đã đủ giữ cửa vậy, cứ như là bất khả chiến bại, ông chủ đối đãi với khách hàng tương đối hiền hòa nhiệt tình, vẻ mặt của bà chủ thì luôn cảnh giác, có một đôi mắt dường như có khả năng từ phòng bếp xuyên qua từng góc của nhà hàng, nghe nói hồi còn trẻ ông chủ cũng đã từng có một lần phong lưu, bà chủ một lòng trông nom quán, trông coi nhà, cuối cùng cũng đợi được lãng tử người mà mọi người luôn cho rằng sẽ không quay về, quả nhiên sự trở về của lãng tử là một điều quý giá, ở trên mặt của ông chủ nhìn không ra đã từng phát sinh chuyện gì, thế nhưng tất cả sự vất vả, mệt mỏi, cực nhọc đều được khắc họa lộ rõ trên mặt bà chủ, cho dù người chồng có quay đầu lại, nhưng cũng mang theo một số nợ khổng lồ, chỉ duy nhất có một điểm tốt là có thể để cho những vị khách lâu năm như chúng tôi đây… tiếp tục có cơ hội được thưởng thức món mì thịt bò ngon lành này.
Chỉ cần cẩn thận quan sát có thể thấy được, mỗi lần chỉ cần thấy ông chủ và những phụ nữ ngồi bàn nào đó trò chuyện một lúc, ánh mắt sắc bén của bà chủ sẽ nhanh chóng tìm tới, tìm tòi nghiên cứu một phen, lo lắng đàn ông đã từng ở bên ngoài… có cơ hội sẽ lại rời đi, vẻ sầu lo lộ rõ trên mặt, thế nhưng ông chủ vẫn như cũ thi thoảng lại mất tích một thời gian ngắn, tất cả mọi người trong lòng đều hiểu rõ, đều biết rõ là lão đã đi đâu, bà chủ thì chưa từng đóng cửa ngăn cản khi ông chủ quay về, từ chối để lão ở bên ngoài.
Đây là chuyện quá khứ mà chỉ có những người từ nhỏ cho tới lớn đều ăn tại quán mới biết rõ, thân là phụ nữ, tôi cảm thấy thật sự thương cảm cho bà chủ, cho đến tận ngày hôm qua ăn mì, không thấy ông chủ xuất hiện, có một lão tiên sinh nói với bà chủ: “Bà cứ chiều chuộng lão chồng như vậy, bây giờ thì lão chồng mà bà luôn cưng chiều đã không thấy bóng dáng.”
Cuối cùng bà chủ cũng không có lộ ra vẻ mặt mẹ kế (hung dữ, khó chịu), ngược lại vẻ mặt thoải mái nói với lão tiên sinh kia: “Tôi chính là chiều ông ấy, không được sao? Ông thấy bao nhiêu người nuôi chó nuôi mèo coi là bảo bối mà cưng chiều, cả ngày nâng niu trong lòng bàn tay, cả đời này tôi không nuôi chó cũng không nuôi mèo, vì sao không thể nuôi một người đàn ông để cưng chiều đây? Ít ra ông ấy cũng đã từng khiến tôi rất vui vẻ mà!”
Bỗng nhiên tôi phát hiện, tất cả những gì chúng tôi thấy chỉ là nghe được từ những lời đồn, cũng chỉ tự tưởng tưởng về chuyện xưa đó, trong câu chuyện xưa những người khác cùng với diễn viên chính đều có những cái nhìn khác nhau, mà người khác hâm mộ bà chủ là vì ít ra bà ấy còn biết đối thủ của mình là ai, xác định rằng tình cảm của bà suốt đời này không chỉ có trả giá, coi như là trả giá, cũng là do bà ấy cam tâm tình nguyện khiến chúng tôi không thể nói thêm được gì.
Đã từng nhìn người phụ nữ ấy bằng ánh mắt đồng tình, đến cái tuổi này chưa từng một lần đi tìm kiếm đối thủ, có tư cách gì để đồng tình với bà? Bọn họ đã từng có chuyện xưa so với tôi còn đặc sắc hơn, mà đến bây giờ chuyện xưa của tôi vẫn chưa tới, phải cố gắng hơn nữa mới đúng!
Vì vậy tôi quyết định cần mang một lòng rộng lớn đi chào đón cuộc hẹn lần thứ một trăm lẻ hai của mình, hãy chúc tôi tìm được người cùng mình sáng tạo chuyện xưa nhé!◄] .
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Tiểu Ly
Beta: Tiểu Ngạn
Ở trong tiệm lẩu cay, trong tiếng nói chuyện ồn ào của mọi người, thỉnh thoảng mọi người cũng xoay đầu lại, nhìn cô vài lần, tất cả mọi người đều không tin được là sẽ ngồi cùng một đại minh tinh như Hà Thu trong một cửa hàng ăn lẩu cay, mà thái độ khiêm tốn khách khí của cô cũng làm cho người ta tán thưởng, mỗi lần có người khác quay mắt lại nhìn cô, cô đều lịch sự mỉm cười đáp lại, khiến cho tất cả các khách đến ăn ở gian phòng này đều cảm thấy như đang được tắm gió xuân. (vui vẻ, sung sướng, thoải mái).
“Hà tiểu thư, hôm nay bàn của các cô, ông chủ nói sẽ giảm giá cho các vị.” Quản lý vui vẻ tuyên bố, vui vẻ đưa thêm mấy đĩa điểm tâm cùng mấy món ăn miễn phí.
“Sao tôi lại có thể không biết ngại như vậy?” Hà Thu vội vàng trả lời.
“Đâu có! Chỉ cần sau này cô thường xuyên đến đây chơi là được rồi.”
Hai đám paparazzi mới đến cũng chụp ảnh, những gì có dính dáng đến cửa hàng này cũng sẽ được đăng báo, lên tạp chí hết, có thêm chút quảng cáo, có người làm chủ nào mà không vui ngất trời cơ chứ? Đương nhiên hy vọng Hà Thu thường xuyên đến đây, hơn nữa cô nàng cũng chẳng có một chút nào ra vẻ mình là đại minh tinh cả, thỉnh thoảng gật đầu mỉm cười với mấy người khách, khiến tất cả khách khứa đêm nay đều vui vẻ thoải mái, cô đối xử tốt với khách nhà hàng như vậy, tuyệt đối phải tiếp đãi chu đáo, có đưa thêm mấy đĩa hoa quả tới cũng không quá.
“Chắc chắn rồi, quản lý Chu, điểm tâm của quán anh ngon như vậy, sau này nhất định tôi và bạn bè sẽ thường xuyên tới đây.”
Quản lý cực kỳ vui vẻ, cũng chưa kịp giới thiệu với Hà Thu, cô đã nhớ kỹ thương hiệu dòng họ của anh ta một cách ‘thân mật’, đại minh tinh lịch sự lại thân thiện như vậy, khó trách mọi người đều yêu mến cô nàng này.
“Hà Thu, mỗi lần đi với cậu đi ra ngoài đều được chiêu đãi, thực sự là quá tuyệt vời.” Trương Bồi Hùng sờ tay lên bụng, bộ dạng giống như đã được ăn rất no.
“Gần đây, mỗi lần tôi đi ra ngoài ăn cơm với các cậu, so với trước kia ăn nhiều hơn rất nhiều, kế hoạch giảm béo của tôi lại phải chuyển ra sau nữa rồi.”
“Tự mình thích ăn, trách được ai? Chúng ta làm gì có người nào vì thế mà béo ú đâu?” Mạnh Nhân Tuệ trừng mắt nhìn tên kia.
“Không sao thật mà! Thật ra mọi người đến ăn cơm cùng mình, nhưng mà mình lại mang đến cho mọi người không ít phiền phức, có mình ở đây, đôi khi sẽ có chút bất tiện, hi vọng mọi người thông cảm cho mình một chút.” Hà Thu mở miệng, dù sao cô cũng là minh tinh nổi tiếng, đi đến chỗ nào cũng dễ dàng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, lần trước ăn bữa cơm tối với Viên Lệnh Sâm, lập tức hại anh ta lên báo, may mắn là người trong sạch cuối cùng cũng lấy được cô gái xinh đẹp, không có vì sự kiện kia mà hủy bỏ mất mối nhân duyên tốt đẹp, nếu không cô thật sự rất áy náy.
“Không cần quan tâm đến anh ta! Chúng ta bị chụp hình cũng đã quen rồi, dù sao cho dù có chụp chúng ta, paparazzi cũng sẽ tự xóa bỏ, ngược lại là cậu kìa, vẫn luôn không ngại ăn cơm với người bình thường bọn mình sao? Cậu cũng sẽ có rất nhiều bạn bè là minh tinh chứ?” Mạnh Nhân Tuệ hơi tò mò hỏi.
Thật ra quen được Hà Thu, là do Viên Lệnh Sâm, lúc anh ta cùng xuất hiện một chỗ với Hà Thu, mọi người còn nghi ngờ rằng cô đại minh tinh này có phải rất khó nói chuyện không, tuy nhiên theo hình ảnh ở trên màn ảnh, Hà Thu luôn luôn dịu dàng động lòng người, nhưng nào ai biết trên thực tế có phải như vậy không, sau này khi ở cùng với Hà Thu thì đều đã biết rõ, cô nàng này thật sự rất tốt, tính cách cực kỳ hiền lành, cho dù đi tới chỗ nào, chỉ cần có cô ở đó, đám bọn họ vĩnh viễn đều được hoan nghênh.
“Cũng tạm, mình đã một hai năm gì đó không quay phim rồi, cũng ít liên lạc với bạn bè trước kia. Hơn nữa, mình cũng hy vọng có thể kết bạn với những người khác nữa, không phải mình đã nói rồi sao? Mình rất hi vọng có thể ở bên ngoài tìm được một người bạn trai, cứ độc thân mãi như vậy, thật sự rất là buồn bực!”
Biểu hiện của Hà Thu rất nhiệt tình, trải qua vụ scandal bạn trai bắt cá hai tay mọi người đều biết, bị tất cả các tạp chí lớn nhỏ nói qua nói lại suốt một tháng, đến nay tất cả mọi người đều xem cô là vì tình yêu mà bị tổn thương, thật ra cô đã sớm vượt qua, hơn nữa cũng không thật sự cho rằng mình sẽ cô đơn như vậy đến hết một đời, cô vẫn muốn kết giao bình thường để chứng minh rằng thể xác và tinh thần của mình vẫn thật sự mạnh mẽ, và vẫn đang ôm ấp hy vọng với tình yêu.
Chỉ tiếc rằng nguyện vọng của cô nhìn có vẻ rất đơn giản, thế nhưng bắt đầu vào làm thì thật sự không dễ chút nào, mấy người đàn ông được giới thiệu đến gặp mặt phát hiện ra đối tượng là Hà Thu, hơn một nửa đều mừng rỡ như điên, nhưng sau khi ăn cơm xong lại cũng chả có cái gì tiến triển, tất cả mọi người đều vẫn đối xử với cô như là một minh tinh, cũng không nghiêm túc muốn kết giao cùng với cô, mà cô tin tưởng rằng đây chỉ là sương mù làm cho người ta mất phương hướng, cô chỉ cần cố gắng gần gũi với công chúng, quen biết nhiều người bạn hơn, xóa bỏ hình tượng kiêu sa của nữ minh tinh, sớm muộn tất cả mọi người đều sẽ tin tưởng rằng cô là thật lòng đấy.
“Cậu muốn tìm mẫu đàn ông như thế nào?”
“Bình thường thôi.” Hà Thu không chút suy nghĩ, nói.
“Như thế nào gọi là bình thường?” Câu trả lời này khiến cho Mạnh Nhân Tuệ được mệnh danh là bà mối hiện đại trong đám bạn bè cũng không khỏi nhức đầu.
“Mình cũng không biết nên nói như thế nào, người đàn ông không khiến người ta chán ghét, lại có dũng khí đứng cùng một chỗ với mình là được rồi.”
Không phải nghệ sĩ nào cũng đều suôn sẻ trên con đường tình yêu, cô là một người trong số đó, với vẻ đẹp của cô, từ nhỏ đã có không ít người theo đuổi, từ thời học sinh đã bắt đầu đi làm người mẫu, sau khi tốt nghiệp đã tiến vào giới nghệ sĩ, vận số của cô rất thuận lợi, nhưng cho dù có nhiều người theo đuổi hơn đi nữa, cô vẫn chẳng mảy may có một chút tình cảm nào, không phải là cô quá kén chọn, chỉ là đường tình duy của cô thật sự quá chênh vênh, cô chuyên thu hút hoa đào giờ phút này đã quyết định nhất quyết phải tìm được một người đàn ông trăm phần trăm không bắt cá hai tay, chỉ là đàn ông khắp nơi đều có, không bắt cá hai tay cũng sẽ không hiện rõ lên mặt, cho nên thật sự là rất khó tìm!
“Cũng phải, mặc dù có thể kết bạn bè với minh tinh, đi ra ngoài cũng rất có mặt mũi, nhưng bây giờ paparazzi nhiều như vậy, nếu thật sự muốn kết giao bạn bè trai gái bình thường, lúc ban đầu sẽ tạo cảm giác mới lạ, tiếp theo muốn gắn bó chỉ sợ không dễ dàng.” Mạnh Nhân Tuệ khẽ gật đầu.
“Mình thì chắc chắn bản thân sẽ có cơ hội tìm đươc hạnh phúc riêng, mình không tin mình sẽ mãi mãi cô độc.” Mặc kệ mọi người nói gì, Hà Thu vẫn rất có lòng tin với tương lai của mình.
“Tất nhiên rồi, cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, muốn tìm một người đàn ông chẳng phải rất dễ dàng sao?”
“Nhưng mà muốn tìm được người đàn ông tốt thì rất khó mà thôi.”
“Bạn trai trước đây của cậu… Sau này tên đó có cầu xin quay lại với cậu không?” Mạnh Nhân Tuệ không nhịn được, muốn hỏi thăm về tin đồn một chút, dù sao chuyện bạn trai trước kia phản bội Hà Thu đã gây ra ầm ĩ quá lớn.
“Mình cũng không biết, sau đó mình đã cắt đứt mọi liên hệ với anh ta, hình như anh ta cũng có đi tìm người đại diện của mình, chỉ là mình đã quyết định rời khỏi giới nghệ sĩ, cũng đã sớm tính toán trước đó rồi, cho nên anh ta đi tìm ai, cũng đã là chuyện không liên quan tới mình.” Hà Thu rất thẳng thắn, cảm thấy bạn bè quen biết gần đây đều rất chân thành, như vậy cô cũng không cần phải giấu diếm cái gì nữa, dù sao những chuyện đó đều đã qua rồi, toàn bộ người trong thiên hạ cũng đều đã biết hết cả, cô có nói dối cũng không có ý nghĩa gì nữa.
“Thằng cha đó còn mặt mũi tới tìm cậu sao? Chuyện như vậy mà nó cũng dám làm à?” Mạnh Nhân Tuệ cũng rất thẳng thắn với Hà Thu.
“Mình cũng không biết, lúc ấy anh ta khóc lóc nói với mình, rằng mình đã tạo cho anh ta quá nhiều áp lực, không phải ai cũng muốn nhận thêm phần áp lực đó, anh ta chỉ muốn làm người bình thường, là loại ‘đàn ông bình thường đều có thể phạm sai lầm’”
“Hà Thu, cậu đừng có mà tin tên đó, ai nói đàn ông bình thường nhất định sẽ phạm sai lầm? Trương Bồi Hùng tôi đã sống đến từng này tuổi, cũng chưa từng phải nói xin lỗi bạn gái.” Trương Bồi Hùng ngồi một bên tự vỗ ngực nói.
“Đó là bởi vì cậu vẫn chưa từng có bạn gái!” Mạnh Nhân Tuệ đứng im tại chỗ nói một câu cay độc với cậu ta. “Nhưng mà Hà Thu, nếu thật sự tên kia đã nói như vậy, vậy tên đó cũng phải biết, người bình thường làm sao có thể xứng với tiên nữ, mà cậu chính là một nàng tiên nữ sơ suất hạ phàm! Đừng lo lắng, cứ giao mọi việc cho mình, mình nhất định sẽ tìm cho cậu một người đàn ông tốt hơn so với tên kia, biết an phận thủ thường.”
“Đúng, chỉ cần an phận thủ thường là tốt rồi.” Hà Thu cười cười.
Hiện tại cô cũng có chút tiền tiết kiệm, mà lại là một cô gái thật lòng muốn yêu đương rồi kết hôn sinh con, việc ưu tiên hàng đầu chính là tìm được một người đàn ông biết an phận, sống cùng với anh ta cả cuộc đời, như vậy cuộc đời của cô cũng đã hoàn hảo rồi, chỉ là người đàn ông kia rốt cuộc là ai cơ chứ?
Bỗng nhiên, Trương Bồi Hùng hô to một tiếng: “Bành Đại Hải!”
Hà Thu khôi phục lại tinh thần, cùng mấy người đi cùng đều quay đầu lại, vốn cho rằng Trương Bồi Hùng là muốn gọi một đồ uống gì đó, không nghĩ tới cậu ta lại gọi người đàn ông cao gầy nhã nhặn kia.
“Tôi là Trương Bồi Hùng đây! Là bạn học cùng lớp trong nước của ông đây!”
Người đàn ông gọi là Bành Đại Hải kia đẩy mắt kính, nhanh chóng nhận ra cậu ta: “Tôi nhớ rồi, Trương Bồi Hùng, số 37.”
“Ông quả là có trí nhớ tốt, sau này nghe nói ông đã thi đậu trường cao đẳng hạng nhất sao? Ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu đã trở về rồi sao?”
“Đúng vậy!” Bành Đại Hải gật đầu, đôi mắt ngay lập tức nhìn vào chén đĩa trong tay, vừa mới đi lấy tương, bây giờ thầm nghĩ muốn trở lại chỗ ngồi của mình, muốn ăn một bữa thật no, có trời mới biết anh đói đến thế nào!
“Tới ngồi cùng một bàn với chúng tôi đi! Đã lâu không gặp, bạn học cũng nên bồi dưỡng tình cảm một chút!”
“Không cần, tôi tự ăn một mình là được rồi.” Bành Đại Hải cố gắng từ chối, bởi vì anh thực sự rất đói, thầm nghĩ ăn nhiều cơm một chút.
“Một mình ông đến đây ăn lẩu sao?” Trương Bồi Hùng nhìn vị trí bàn của anh ta, phát hiện chỗ đó chỉ là một cái bàn nhỏ, hơn nữa ngay từ đầu cũng chỉ có một mình anh ta.
“Đúng vậy.” Bành Đại Hải luôn có thói quen một mình đi đến các nơi, hơn nữa cũng không thấy chuyện này có gì kỳ lạ, thế nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đồng tình của Trương Bồi Hùng, anh lập tức nghĩ phải chăng là mình đã làm sai chuyện gì.
“Ông đừng đáng thương như vậy được không? Dù gì ông cũng là trạng nguyên của lớp mình, làm gì mà đáng thương đến mức phải ăn cơm một mình? Như vậy sẽ không tốt cho tiêu hóa đâu. Chúng tôi đã đặt một bàn lớn, ông cứ qua đây ăn cùng chúng tôi đi!” Trương Bồi Hùng vừa khích lệ vừa mời mọc anh đến ngồi cùng bàn với bọn họ, vẫn không quên quay đầu lại dặn dò quản lý.
Bởi vì có thêm Hà Thu ở đây, nên bàn của bọn họ muốn cái gì, phục vụ đều rất nhanh chóng, muốn thêm một người nữa, tất nhiên là chẳng có vấn đề gì cả, nhân viên phục vụ sẽ giải quyết vấn đề này chỉ trong vòng một phút.
Trong tay Bành Đại Hải còn cầm chén đĩa, nhưng tất cả đồ đạc vốn đang ở trên bàn đều đã bị chuyển đến bàn của một đám người xa lạ, nghe Trương Bồi Hùng khoa trương thay anh giới thiệu, anh lại ngoảnh mặt làm ngơ, trong mắt chỉ thấy mỗi thức ăn khoái khẩu, không tự chủ vươn tay, gắp thịt ở bên trong cái nồi ra, thêm ít tương vào, bỏ vào trong miệng.
Ý niệm ăn ngon đang dần lớn lên trong đầu anh, tay cũng không dừng lại.
“Anh còn muốn ăn thêm cái gì sao?” Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai anh.
Bành Đại Hải bèn vội vàng gật đầu: “Gọi thêm vài đĩa thịt nữa đi, tôi rất đói.”
Cho dù năm đó có theo tiểu đoàn sang Châu Phi tham gia thử nghiệm làm dân chạy nạn, Hà Thu cũng không thấy có ai lại ăn nhiều như anh ta, có thể thấy rằng anh ta đã bị đói trong một thời gian rất dài rồi, mới ngồi xuống cũng đã không thấy anh ta nói thêm câu gì, lại chỉ nghe thấy Trương Bồi Hùng giới thiệu anh ta là bạn học trong nước của cậu ta, là thần đồng thiên tài đến cỡ nào, người trong cuộc thì vùi đầu ra sức ăn, có vẻ còn ăn chưa no.
Ấn tượng khắc sâu nhất trong lòng cô là bộ dáng chàng trai kia cúi đầu ăn cơm, tóc của anh ta hơi dài, không phải là để mốt kiểu tóc dài, mà thật sự là đã quên đi cắt tóc, sự thiếu sót này thật ra đột nhiên khiến anh ta như có một vẻ đẹp trai bất cần phóng khoáng.
Chỉ là trang phục của anh ta thì đúng là nét vẽ thất bại nhất, uổng cho anh ta có một dáng người thật tốt, mặc dù có chút gầy, nhưng ít nhất cũng không ốm yếu quá mức, lại mặc chiếc áo phông cũ đã được giặt đi giặt lại nhiều lần đến biến dạng, cộng thêm chiếc quần jean ống đứng đã lưu hành từ mười mấy năm trước… Nếu như có thể sửa sang một lượt, người đàn ông này hẳn là có thể cứu chữa được.
Không hiểu tại sao, Hà Thu biết rõ bản thân mình là đang mang theo cảm xúc thương tiếc mà nhìn người đàn ông tên là Bành Đại Hải này, cảm giác giống như anh ta là một cậu con trai to xác không biết tự chăm sóc bản thân mình, mà cô chính là không có sức chống cự nhất với loại đàn ông này, nhất là tất cả mọi người đều ăn no rồi lần lượt ra về, mà cô lại không tự giác ở lại, tiếp tục nhìn xem anh ta ăn cái gì, dường như phải biết rõ tình trạng.
Quả nhiên, chờ anh ta thỏa mãn vuốt bụng, chắc lúc này anh ta đã ăn no rồi, đứng lên móc ví da, vậy mà trong cái ví da màu đen rách nát kia lại rỗng tuếch.
Hà Thu đã biết rõ… là anh rồi!
Bành Đại Hải rất khó giải thích tại sao lại để cho tình huống xấu hổ như vậy xảy ra, nhưng là cho dù trong ví da không có tiền, anh cũng nhớ rất rõ là trên túi áo có lẽ cũng sẽ có một ít tiền mặt…
Hà Thu tỏ vẻ đã hiểu, thậm chí cũng không lộ ra một chút chán ghét hay hoài nghi nào, chỉ là ngay lúc anh ta còn chưa kịp nhận ra để nói lời cảm ơn, cô đã thanh toán xong.
“Bữa cơm này, tôi mời anh làm khách!” Cô thử mỉm cười để làm tiêu tan sự xấu hổ của anh.
“Chuyện này… tôi làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy? Tôi nhớ là tôi có mang tiền mà, trong túi của bộ quần áo này đáng lẽ phải có tiền mới đúng chứ!” Bành Đại Hải mò mẫm trên túi áo, vẫn cứ lẩm bẩm. Sự thật đã xảy ra này thật là khôi hài, sớm biết như vậy đã đi ra cửa hàng tiện lợi mua cái lò vi sóng mang về là tốt rồi, làm sao phải đến đây ăn lẩu?
“Không sao, tôi thanh toán là được rồi.”
“Những người khác đều đã về hết rồi, một mình cô thanh toán cho tất cả sao?”
“Chúng tôi thường xuyên đi ra ngoài dùng cơm với nhau, bọn họ đều là người tốt, không phải mỗi lần đều ném hết cho tôi thanh toán, bình thường vẫn luôn là họ trả, anh yên tâm đi.” Cũng bởi vì đám Mạnh Nhân Tuệ không vì cô là minh tinh mà chiếm tiện nghi của cô, cho nên Hà Thu mới thường xuyên đi ăn cơm cùng bọn họ.
“Vậy cô… Cô cho tôi cách liên lạc với cô, hôm nào đó tôi sẽ trả lại tiền cho cô.”
“Tôi cho anh số điện…”
“Cho email của cô là được rồi.”
Cô sửng sốt một chút, còn tưởng rằng Bành Đại Hải sẽ muốn lấy số điện thoại của cô, không nghĩ tới thứ anh ta muốn vậy mà lại là email?
“Cô không thường lên mạng sao?”
“Tôi…” Đương nhiên cô vẫn lên mạng, chỉ là cô cho rằng cho số điện thoại sẽ thuận tiện hơn một chút.
“Hay là cô không biết dùng?” Có vẻ có quá nhiều cô nàng không sử dụng thành thạo internet, nên Bành Đại Hải đã trực tiếp suy đoán như vậy.
Nghe thấy lời này, ngược lại đã cho Hà Thu một cái linh cảm, ánh mắt lóe lên, theo đó cô cũng tìm được một lý do.
“Đúng vậy! Vì trước đó mạng lưới mới được tân trang lại tốt hơn, tôi vẫn chưa biết dùng, hơn nữa cũng không có người giúp tôi cài đặt, cho nên đến bây giờ tôi vẫn không biết làm thế nào mới được, giống như con gái chúng tôi vẫn không am hiểu về máy tính, gặp mấy chuyện này thật sự rất phiền toái.”
“Chuyện này không khó đâu! Tôi giúp cô cài đặt là được rồi.”
Như thế nào cô cũng sẽ không nghĩ tới có người sẽ muốn dùng cách thức như vậy để liên lạc với cô, vốn cho rằng Bành Đại Hải sẽ muốn lấy số điện thoại của cô, không nghĩ tới anh ta vậy mà sẽ nói rằng muốn lấy email, cái này thì cũng thôi đi, cô mới nói rằng cô sử dụng máy tính cũng không thành thạo, anh ta đã lập tức nghiêm túc bảo rằng anh ta phải giúp cô xử lý… Chỉ là chuyện này đối với cô, dù sao cũng là chuyện tốt.
“Đến nhà của tôi giúp tôi cài đặt sao?” Tuy rằng cô rất có hứng thú với người đàn ông này, nhưng phát triển như thế này chẳng phải là quá nhanh sao?
“Được, có thể mà! Đêm nay tôi cũng đang rảnh!”
Bây giờ cũng đã là chín giờ tối rồi, sẽ không phải là quá muộn sao?
Hà Thu nhìn người đàn ông trước mắt, phát hiện anh ta dường như không coi thời gian là vấn đề, hoàn toàn đơn thuần giống như chỉ là thật sự muốn đi giúp cô giải quyết những rắc rối của mạng internet kia…
“Anh có đi xe không?”
“Không có, vì nhà tôi ở ngay gần đây, có thể đi tới nhà tôi lấy chút ít đồ dự phòng, đúng lúc đêm nay tôi cũng không bận gì, có thể giúp cô sửa sang máy tính và mạng internet nhà cô cho tốt, như vậy sau này cô cũng sẽ không gặp vấn đề gì trong phương diện này nữa, không có máy tính và internet để dùng thì thật sự là quá đáng thương.”
Trong nhận thức của Bành Đại Hải, không có internet và máy tính thì còn bi thảm hơn so với người không có cơm ăn, anh không thể nào chấp nhận bản thân mình sinh ra vào thời không có máy tính và internet, cho nên trong mắt anh, giúp đỡ cô gái trước mắt là việc vô cùng cần thiết.
Hà Thu bỗng nhiên cảm thấy rất thú vị, bởi vì cô phát hiện ra người đàn ông trước mắt này rõ ràng đang cảm thấy cô rất đáng thương.
“Tôi còn cần chuẩn bị cái gì nữa không?”
“Cô thật sự không biết cái gì sao?”
“Ừm.” Trong mắt cô lóe lên những tia sáng, gật đầu dứt khoát, ngay sau đó, mặt không đỏ, tim không đập làm tăng thêm độ tin cậy: “Tôi là người hoàn toàn mù tịt về máy tính!”
Thật ra, làm sao cô có thể cái gì cũng không biết? Tuy rằng mấy năm nay cô không hề đi quay phim, nhưng từ mười năm trước, lúc internet bắt đầu nổi lên, cả ngày cô đều ở nhà không xa rời nó, đã viết blog vài năm, sớm đã trở thành blogger nổi tiếng không ai biết mặt, chỉ là chuyện này cô cũng chưa từng nói cho ai biết.
Tuy cô rất yêu thích viết lách, nhưng thiếu một chút hiểu biết về máy tính, mỗi lần máy tính có vấn đề, cô cũng không suy nghĩ nhiều mua luôn một cái máy mới, dù sao cô là nhân vật nổi tiếng, cũng không biết được người sửa máy tính nào đó có lỡ tay để lộ hình ảnh gì đó gây nên sandal không, cô mới không dám mạo hiểm như vậy!
“Không sao, tôi cũng đã biết rõ đại khái sẽ dùng đến cái gì, nhà của tôi ở ngay gần đây, cô đi theo tôi cùng trở về đi!”
Không biết vì sao, vẻ mặt của Bành Đại Hải giống như là đang nói một chuyện nhỏ nhặt, với việc anh ta đang mời một đại minh tinh trở về chỗ ở của mình, có vẻ anh ta cũng không cảm thấy có gì không ổn, có lẽ là dựa theo bộ dáng bên ngoài của anh ta, thậm chí Hà Thu cũng muốn thuận theo sự nhiệt tình của anh ta.
Dù cho bên ngoài đang có hai nhóm paparazzi, thật sự cô cũng không quan tâm, cũng đã nói rằng muốn trở lại cuộc sống bình thường, sẽ không bao giờ quan tâm đến những người cầm camera chờ cô lộ ra sai sót nữa rồi, cô chính là muốn sinh sống, kết bạn bình thường. Hơn nữa, cũng chỉ là sửa máy tính… đâu có quan hệ gì?
Vì có thể để cho paparazzi đuổi kịp xe của mình, Hà Thu còn cố ý đi chậm một chút, miễn cho xảy ra tai nạn giao thông, hình ảnh cũng bị ảnh hưởng, vậy cũng coi như khó coi.
Đoàn người nối nhau đi về chỗ ở của Bành Đại Hải, sau khi xe dừng hẳn, cô còn chải tóc xong rồi mới xuống xe, dù sao cũng bị chụp ảnh, cũng muốn được chụp một bức ảnh đẹp mắt.
Hà Thu đi theo Bành Đại Hải vào tòa nhà buôn bán tổng hợp cũ kỹ, dưới lầu là khách sạn và nhà hàng nổi tiếng, trên lầu là những phòng để cho thuê, thoạt nhìn như cái nơi rắn rồng hỗn loạn (chỉ nơi ở hỗn loạn, phức tạp nhiều thành phần), lúc đi thang máy, có một cô gái trên người tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc, trang phục hở hang, thi thoảng mở đôi mắt to nhìn cô, cô vừa cố gắng nhịn không hắt xì, vừa phải mỉm cười đáp lại, trong lòng suy nghĩ, xem ra đêm nay những paparazzi đi theo cô có cơ hội được phát huy rồi.
“Anh Đại Hải, anh dẫn bạn về à?” Cô nàng dùng nước hoa làm nước tắm kia dường như nhận ra Bành Đại Hải, lớn tiếng nói.
“Ừ.” Anh ta đáp lại một tiếng, cũng không có ý muốn nói chuyện với đối phương.
Phản ứng của anh thật sự khiến cho nhiều người đánh giá cao, chỉ là cẩn thận suy nghĩ, đây chắc là ngôn ngữ tỏ thái độ không hài lòng sao? Hà Thu không ngừng suy nghĩ, rất khó khăn để xác định người đàn ông này rốt cuộc là an phận hay vẫn là khó chịu đây?
Bởi vì trên khuôn mặt anh ta rõ ràng đã viết ba chữ “lão trạch nam”, nhưng mà chỗ bây giờ bọn họ đang đứng căn bản không phải giống như cô tưởng tượng rằng “lão trạch nam” sẽ ở chung cư, làm sao anh ta lại cùng gái làng chơi ở cùng một nhà vậy?
Uổng Trương Bồi Hùng còn nói anh ta là phần tử trí thức đi du học về nước, thấy thế nào cũng không thấy cùng nơi này có chút liên quan! Nhưng mà nhìn loại khí chất cổ xưa toát ra từ trên người anh ta, cô cũng không tiện truy cứu rồi.
Mọi thứ đều phải nhìn theo hướng tích cực, luôn luôn là quan niệm cuộc sống của cô, cô tin tưởng rằng chắc chắn mình có thể nhìn thấy được mặt tốt của người đàn ông này.
Đi ra khỏi cái thang máy lung lay sắp đổ của tòa nhà này, vượt qua hành lang âm u dán kín giấy quảng cáo, cô cảm giác trong cao ốc chắc chắn có một đến hai gian phòng đã từng xảy ra án mạng, cái không khí âm trầm khủng bố kia thật sự làm cho người ta rợn cả tóc gáy, lúc đi dọc theo hành lang, còn có thể biết được ở đây cách âm không tốt, trong phòng thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười hi ha ồn ào khó nghe, cuối cùng cũng đi tới trong cùng, xuất hiện một cánh cửa bị tro bụi bám dày đặc và dính mỡ, hai bên còn dán hai câu đối xuân màu đỏ đã hơn mười năm chưa gỡ xuống.
“Đến nhà của tôi rồi.” Bành Đại Hải mở cửa, đi vào.
Hà Thu đi theo phía sau anh ta, ngắm nhìn bốn phía.
Trong phòng thoạt nhìn đã từng có người phụ nữ cả ngày ở trong phòng thắp hương bái Phật, bởi vì cái trần nhà đã bị hun khói nghiêm trọng đến ố vàng kia đã để lại cho cô một ấn tượng sâu sắc, chỉ là bên trên bày đặt đủ các loại kiểu dáng điện thờ, bảng mạch có nhiều dây lớn nhỏ là dây mạng cùng dây điện, phía dưới còn thả một đống đồ dùng bằng điện.
Đúng như lời đồn mà cô biết, rất nhiều trạch nam đều làm ổ cạnh máy vi tính, có thể ở yên tại chỗ vài ngày, đừng nói là không tắm rửa ăn cơm ngủ nghỉ, có thể ngay cả quanh mình cũng đều lộn xộn giống như bãi rác, mà nhà của Bành Đại Hải so với bãi rác còn tốt hơn một chút, có thể nói trong nhà của anh ta, bên trong đồ điện là trung tâm, đồ vật trong phòng tuy nhiều, nhưng còn xem như là còn được phân loại sắp xếp theo kết cấu, có thể thấy được nơi ở của Bành Đại Hải vẫn có thể coi là ở được, vẫn còn sót lại chỗ rất sạch sẽ để ở.
Anh ta tiện tay cầm mấy đồ đạc, lấy những thứ cần thiết mang theo đủ, thỉnh thoảng hỏi thăm cô xem còn thiếu cái gì không, tiếp theo, mang tất cả những đồ đạc đều bỏ vào trong một cái balô cũ nát, sau đó dẫn cô đi ra.
Vừa rời khỏi cái cao ốc kia, Hà Thu mới thật sự thở ra, bàn tay vốn đặt ở trong túi áo khoác vẫn luôn nắm chặt điện thoại, cũng có thể tạm thời buông lỏng ra, cho dù cô biết rõ rằng ở dưới lầu có hai nhóm paparazzi, nếu cô thật sự quen biết với kẻ tồi tệ, lên phải thuyền giặc, đám paparazzi kia cũng sẽ giúp cô điều tra ra hung thủ giết cô là ai, nhưng cô vẫn cảm thấy rất bội phục bản thân mình, vậy mà lại có thể đi theo một người đàn ông mới quen tối nay, cùng trở về chỗ ở của anh ta.
“Anh vẫn thường mang theo con gái về nhà lấy đồ đạc như vậy sao?” Trên xe, Hà Thu vừa lái xe vừa đặt câu hỏi.
“Cũng phải…” Bành Đại Hải vậy mà rất chân thành suy nghĩ: “Cũng có mấy lần! Trong thang máy gặp được cô gái kia, lần trước laptop (máy tính xách tay) của cô ấy bị hư mất, có gõ cửa nhà tôi, nhờ tôi sửa giúp, con gái vốn luôn không có nhiều hiểu biết với những thứ này.”
“Anh vẫn chuyên sửa chữa và bảo hành máy tính sao?”
“Cũng không phải chuyên môn, nếu như rảnh thì tôi sẽ giúp.”
“Anh có lẽ vẫn luôn rảnh với con gái nhỉ?” Hà Thu cười hỏi.
“Lúc trước tôi vẫn bận rộn với dự án, cũng không giúp đỡ, bởi vì cái cô Tiểu Hoan kia luôn luôn download một số thứ không rõ nguồn, suốt ngày dẫn virus vào trong máy vi tính, nhưng cũng có lúc cô ấy làm thêm việc qua webcam, máy tính một khi dính virus sẽ không mở lên được, cô ấy cũng không thể đi làm, cho nên tôi đã viết một chương trình cho cô ấy, lúc có vấn đề thì máy tính sẽ tự động quét dọn, sau đó cũng không thấy cô ấy phàn nàn về chuyện máy tính nữa.”
Nhìn anh ta nói chuyện đứng đắn như vậy, cái người toàn thân toàn mùi nước hoa, trang phục hở hang, nghề nghiệp quả nhiên như cô suy đoán, thật không đơn giản, thế nhưng mà từ trong miệng anh ta nói ra, cũng giống như là người làm công bình thường tại nhà hàng.
“Cô ấy là người show hàng qua webcam à? Ừ, làm trong nhà cũng đơn giản hơn so với làm ở bên ngoài khách sạn.” Hà Thu cố gắng cố gắng gợi ra mặt tối.
“Buổi tối cô ý vẫn đứng ở phía dưới nhà!” Bành Đại Hải lập tức đập tan sự hi vọng của cô, nói thẳng ra tiểu thư Tiểu Hoan thật sự là làm việc mua vui.
“Ừ, khoảng cách gần nhà, cũng rất thuận tiện.”
“Đúng vậy! Sau khi tan tầm, trực tiếp đi thang máy là có thể về nhà rồi.” Anh ta vẫn còn tiếp tục nói được.
Hà Thu cảm thấy mình giống như một người kiến thức hạn hẹp ếch ngồi đáy giếng, ngược lại người suốt ngày trốn trong nhà như Bành Đại Hải lại có kiến thức rộng rãi, quan niệm thậm chí còn phóng khoáng hơn so với cô.
“Anh… Cái tòa cao ốc kia của anh có lẽ là có rất nhiều cô gái làm ở lầu dưới thuê phòng nhỉ?”
“Đúng vậy! Bởi vì khoảng cách gần nhà mà! Chỉ là tầng của tôi cũng có ba phòng, trên lầu trên còn có nhiều hơn nữa…, dù sao cũng đã thuê phòng từ trước đây rồi, tiền thuê nhà cũng thu không quá cao, với các cô ấy, còn có thể gánh vác nổi.”
“Anh sống ở đó cũng lâu rồi sao?”
“Ừ, từ nhỏ tôi đã ở đó.”
“Không phải Trương Bồi Hùng nói anh đã từng ra nước ngoài học sao?”
“Lúc trở lại Đài Loan vẫn tiếp tục ở đây, dù sao cũng là chỗ mình đã quen thuộc.”
“Anh không muốn đổi chỗ ở sao?”
“Lúc vừa quay trở lại Đài Loan, tôi cũng tìm được một công việc, đã có ở ký túc xá một thời gian, chỉ là vẫn ở không quen, lại thêm mẹ của tôi bị bệnh, làm được một tháng đã xin nghỉ việc, rồi vẫn quyết định chuyển về ở cùng một chỗ với mẹ tôi.”
Thì ra là bảo bối của mẹ, đầu năm nay chính xác có rất nhiều người đàn ông không rời được mẹ của mình, thực ra trạch nam như anh ta, luôn cần có một người trong nhà để giúp anh ta chuẩn bị ba bữa cơm, ở cùng chỗ với mẹ, đúng là dễ dàng hơn.
“Mẹ của anh đâu rồi? Lúc nãy cũng không gặp.”
“Bà ấy đã qua đời ba năm trước.”
“Hả… Thật xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi, vì bà ấy đã hút thuốc quá nhiều, nên mới bị ung thư phổi mà qua đời, lại thêm bà ấy thích thắp hương bái Phật trong nhà, làm cho không khí trong phòng ngột ngạt, nói mãi cũng không nghe… Những thứ này bên trong đều có chất gây ung thư, tôi đã sớm nói với bà ấy rất nhiều lần, hơn nữa thắp hương và hóa vàng mã chắc chắn không thể bảo vệ được môi trường.”
“Không nhìn ra được anh là dũng sĩ bảo vệ môi trường, trong nhà anh có nhặt về rất nhiều đồ điện.”
“Rất nhiều thứ chỉ cần sửa một chút là có thể dùng tốt rồi, vứt đi rất đáng tiếc.”
“Đúng như vậy.”
Hà Thu lại một lần nữa cười cười với anh ta, lại đã tìm được ưu điểm hạng nhất của anh, không lãng phí đồ đạc lại còn có suy nghĩ bảo vệ môi trường, nếu như tiến hành huấn luyện, anh ta có thể là một bạn trai không tệ đây!
Ít nhất mỗi ngày anh ta đều ở trong nhà, cái tiêu chuẩn an phận này có lẽ anh ta đã đạt được điểm cao nhất rồi.
Được rồi! Tính ra thì ưu điểm của anh ta cũng không ít, người đó… đúng là anh rồi!