Beta: Tiểu Ngạn
“Cái Notebook này nhìn bề ngoài thì ổn, nhưng tốc độ xử lý hơi chậm, cô xem, chỉ muốn mở folder ra mà đã đơ rồi… quá chậm.”
Để Notebook có thể kết nối mạng chỉ là việc nhỏ, đối với trạch nam thì có máy vi tính tốc độ nhanh mới được coi như là bình thường, cái notebook màu trắng xinh xắn chuyên dụng cho nữ trông đẹp nhưng không dùng được của Hà Thu kia khiến Bành Đại Hải liên tục lắc đầu, cầm lấy cái tua vít, tháo vỏ ra, tìm thứ thích hợp từ trong đống thẻ nhớ anh ta mang đến lắp vào, lại thay này thay nọ, một lần nữa khởi động máy, chiếc notebook được sửa sang lại đã chạy rất nhanh.
“Trời, khởi động máy đã nhanh hơn nhiều rồi!” Hà Thu trợn to mắt, khó có thể tin khen ngợi, tốc độ khởi động máy rõ ràng nhanh hơn bình thường vài lần.
“Đây là dĩ nhiên!” Trên nét mặt cứng nhắc của anh xuất hiện ánh sáng hưng phấn thêm phần đắc ý.
“Bình thường tôi đều khởi động máy rồi đi tắm rửa, đi ra mới xong.” Thật ra cô không hề để ý loại việc nhỏ này.
“Lâu như vậy? Nếu đến lúc cô cần dùng máy tính thì làm sao bây giờ? Không phải ở bên cạnh chờ?”
“Đúng vậy!” Hà Thu gật gật đầu.
Bành Đại Hải lộ ra biểu cảm không thể chịu đựng được,“Khi lướt web, ảnh load rất chậm, di chuyển không mượt … thế không phải thật khó chịu sao?”
“Vậy cứ chờ một chút thôi mà!” Cô tập mãi thành thói quen.
“Biết rõ có thể không cần chờ, vì sao còn phải lãng phí thời gian?” Anh không thể dễ dàng tha thứ máy tính khi sử dụng có chút chậm chạp, đối với anh, tất cả đều phải nhanh chóng, mượt mà (ý chỉ khi di chuột).
“Có lẽ là vì tôi rất rảnh đi!” Hà Thu nói thản nhiên, vẫn giữ vững bộ dạng tươi cười. Trong lời nói cô đã phát ra tin tức, nếu anh đủ thông minh, hẳn là sẽ hiểu cô đang không yêu đương nên mới có thời gian chờ đợi.
Bành Đại Hải hiển nhiên không hiểu được điểm mấu chốt kia, nhíu chặt mày lại: “Cô không cảm thấy việc đó rất nghiêm trọng sao? Máy tính khó sử dụng muốn làm việc gì cũng rất phiền phức.”
“Vẫn ổn! Tôi không phải người ngồi ở trước máy tính cả ngày, cuộc sống cũng không hoàn toàn làm ở trên máy tính, cho nên tôi có thể vừa chờ vừa làm việc khác. Đúng rồi, không phải anh muốn add msn của tôi sao?” (MSN: một phần mềm chat của Microsoft Window)
“Tôi add xong rồi.” Anh cầm chiếc smartphone đã kết nối mạng từ lâu, đưa gần về phía cô.
Quả nhiên, loại người giống anh không thể dứt khỏi mạng một phút
Hà Thu nhướn mày: “Tôi cũng muốn mua một chiếc di động loại này, nhưng không biết dùng lắm…”
“Rất đơn giản, chờ cô mua rồi, nếu còn không biết dùng, tôi sẽ dạy cô!”
“Được, vậy ngày mai anh có thể theo giúp tôi đi mua sao?” Cô chủ động hỏi, cơ hội gặp mặt nào cũng phải nắm thật chặt.
“Hử…” Bành Đại Hải suy nghĩ một lát, không nhìn người hẹn anh được xưng là tuyệt thế mỹ nữ Hà Thu.
“Xin anh đấy, bởi vì tôi thực sự không am hiểu lĩnh vực này lắm.” Cô nói càng thêm dịu dàng.
“Ngày mai tôi có việc, trước viết loại mới nhất cho cô, cô đến cửa hàng mua theo như thế là được rồi, nếu không biết dùng thì dùng máy tính lên mạng gửi tin nhắn hỏi tôi là được, lúc không ngủ, lúc nào tôi cũng ở trên mạng.”
Hà Thu nhìn anh chăm chú. Thế này xem như một loại từ chối sao? Cô không nghe sai đi? Lần đầu tiên cô bị một trạch nam mắt như bị mù từ chối.
“À… được.”
“Cô có còn vấn đề gì khác không?”
“Không…Không có.” Cô lắc đầu, nụ cười trên mặt đã sớm tắt ngấm.
“Vậy cô có thể đưa tôi về nhà chứ?”
[►Tôi tìm được anh rồi! Sau khi ăn một trăm linh hai bữa cơm không có kết quả thì cuối cùng tôi cũng đã tìm được anh rồi.
Nhưng mà tôi nghĩ đây sẽ là một quá trình rất vất vả, anh là người đàn ông thoạt nhìn không thu hút gì cả, lại đồng thời phù hợp với tất cả điều kiện tôi muốn, theo hình dung từ thịnh hành thì anh khá giống ‘đàn ông ăn chay’ (*).
(*)Đàn ông ăn chay nguyên văn là ‘ăn cỏ nam’: chỉ những người đàn ông có điểm đặc biệt là an tĩnh, hòa nhã, tiết kiệm, lịch thiệp, lễ phép, ít tiêu cực và bi quan, ham muốn truy cầu vật chất và danh lợi rất thấp, hứng thú với tình yêu cũng không cao
Tôi còn chưa chuẩn bị làm phụ nữ ăn thịt (*) xong, hy vọng có thể đối phó được với trận đánh ác liệt này, loại đàn ông không nhìn thấy tình yêu giống như anh, cần phải có người dẫn dắt, mà tôi đã quyết tâm muốn dũng cảm truy tìm tình yêu, mong muốn có thể có năng lực khiến anh đối xử một cách khác, về điểm này, tôi thực sự phải cực kỳ cố gắng.
(*) Phụ nữ ăn thịt: hình dung những người phụ nữ nhiệt tình truy cầu thành tự xã hội, tích cực theo đuổi danh lợi, đàn ông và tình yêu.
Tình yêu không phải là như thế này sao? Tuy rằng đầu tiên nhìn thấy anh không có cảm giác bị điện giật, nhưng không phải tình yêu say đắm nào cũng là trời long đất lở, điện giật đối phương gần chết mới được, không phải sao?
Ít nhất trong vài tiếng ngắn ngủi ở bên anh, tôi cảm thấy an tâm, bởi vì anh không sẽ không liếc mắt nhìn người phụ nữ khác, sẽ không bởi vì một cô gái mặc trễ ngực đi qua mà rời mắt, lúc nói chuyện với tôi, không hề cố gắng lan tỏa sức hấp dẫn phái nam giống con chim công, như vậy là đủ rồi!
Tôi muốn chẳng qua là một người đàn ông an phận thủ thường mà thôi, mà anh trông giống như người đàn ông như vậy, cho nên tôi muốn cho mình một cơ hội thử xem, không giới hạn thời gian, chỉ muốn nỗ lực xem, tình yêu là cần cố gắng, cũng cần thời gian tiếp xúc, cọ xát, hòa hợp. Tôi bằng lòng cho anh cơ hội phát hiện tôi là một người phụ nữ đáng giá để yêu thương, mà tôi cũng muốn khám phá những điểm tốt khác của anh.
Trời ạ! Thật ra tôi có chút căng thẳng, trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là không biết nên xuống tay như thế nào, cho dù là theo đuổi ngược tôi cũng chấp nhận, đây là người tôi đã phải ăn một trăm linh hai bữa cơm mới tìm được, không muốn dễ dàng để anh biến mất khỏi trước mắt tôi đâu!◄]
Ngồi ở trước máy tính, Hà Thu viết về từng cảm xúc sau khi về nhà tối hôm qua, sau khi quyết định theo đuổi Bành Đại Hải, thế mà cô lại cảm thấy có chút kích động, đây là khoảnh khắc cô cách tình yêu gần nhất trong nửa năm qua, chưa từng dũng cảm như vậy.
Nhưng mà mở trang web tin tức ra, nhìn lướt qua vài chữ ở đầu trang, cô chỉ có thể cười khổ.
Đến cả vua khiếu nại (*) còn có thể tìm được người phụ nữ lương trăm vạn một năm làm vợ, đám chó săn cũng không hề tin cô và Bành Đại Hải có thể làm người yêu, tình cảnh và nam nữ bình thường tương tự nhất định có thể khiến cho bọn họ viết ra cả một bài báo, đứng đầu trang, thảo luận vài ngày, kết quả nữ chính đổi thành cô, dù cô ra vào tòa nhà có hộ gia đình phức tạp, còn dẫn Bành Đại Hải về nhà, thế mà chỉ chiếm được một trang báo cỡ cái tem, thậm chí không đủ đăng ảnh của cô và anh, chỉ là dùng lời văn vẻ miêu tả cô ân cần cởi mở, không hề kiêu ngạo đưa công nhân sửa máy tính về nhà sau khi hoàn thành xong công việc.
(*) Vua khiếu nại: tên thật là Kha Tứ Hải, tự xưng là chiến sĩ bảo vệ môi trường, mang chó lang thang đến phủ tổng thống giơ biển khiếu nại, tự mình xây dựng hình tượng người bị hại khiến ngay cả cảnh sát cũng rất đau đầu.
Trời mới biết hơn nửa đêm Bành Đại Hải ở nhà cô gần ba tiếng, đầu óc tưởng tượng luôn phong phú của đám săn ảnh thế mà lại không nghĩ ra cách viết phóng đại nào đó… xem ra hình tượng lụy tình vì bạn trai ăn vụng đời này cô phải gánh rồi, cuối tuần trước có đạo diễn muốn tìm cô diễn A Tín bản Đài Loan, còn tiếp tục như vậy, sớm muộn sẽ có một ngày có tổ biên kịch tìm cô đi diễn Thánh nữ Jeanne (*).
(*) Tên đầy đủ Jeanne d’Arc hoặc Jeanne la Pucelle là một nhà quân sự của Pháp, được coi là thánh nhân của đạo Thiên Chúa, được người nước pháp coi là anh hùng dân tộc. Trong cuộ chiến tranh trăm năm của Pháp và Anh ( 1337 -1453) bà đã lãnh đạo quân đội Pháp chống lại quân Anh, sau đó bị bắt và xử tử.
Thôi! Dù sao cô đã sớm rời khỏi làng giải trí rồi, nếu ngay cả việc nam nữ đi về đêm như thế cũng không thể gây chú ý, như vậy về lâu dài, bọn họ tự nhiên sẽ tin cô sẽ không làm việc lại nữa, cô vẫn nên dồn lực chú ý vào Bành Đại Hải đi!
Rảnh rỗi đến không có việc gì, cô lên mạng tra ba chữ ‘Bành Đại Hải’, chỉ chốc lát sau đã xuất hiện một đống tin tức.
Không thể tưởng được Bành Đại Hải kia bị cô tưởng là nhân viên sửa chữa máy tính thế mà đã từng viết mấy sách tham khảo về máy vi tính, tác giả trên mạng còn có bằng cấp và kinh nghiệm nhìn qua rất dọa người, trong đó có hai bằng tiến sĩ, nhưng mà cô thật không hiểu, người giống như anh vì sao thà rằng làm tổ ở nhà ngồi trước máy tính lên mạng, lại không có phản ứng gì với phụ nữ?
Nói lại, không có phản ứng với phụ nữ chính là ưu điểm cô vừa ý, ít nhất người đàn ông như vậy ít có khả năng ăn vụng.
Tóm lại, cô hạ quyết định quyết tâm cho Bành Đại Hải cơ hội, cho dù anh không biết tấn công phụ nữ, người được vạn người mê là cô đây kiểu gì cũng có thể tự mình tạo ra nhiều cơ hội ở chung với anh mà! Nhất là khi cô viết ra dự định chính mình muốn chủ động tấn công thì có một đống comment trên mạng cổ vũ cô dũng cảm tiến lên, còn cung cấp rất nhiều cái cớ tạo cơ hội.
Tục ngữ nói, nữ theo đuổi nam, cách tầng sa mỏng, cô Hà Thu ra tay, còn có khó khăn gì đáng nói?
Hiện tại cô tin tưởng mười phần, thế nào cũng phải bắt lấy người đàn ông ăn chay này mới được!
Hà Thu mua di động theo như anh viết, cũng gọi điện cho anh, mà tuy rằng anh ta cố gắng tỉnh táo, nhưng âm thanh lại tỏ vẻ vô cùng buồn ngủ.
“Ngại quá, anh còn đang ngủ sao?” Đều đã sắp ba giờ chiều, dù là trạch nam ngày đêm đảo điên, cũng phải rời thức dậy rồi chứ?
“Ừ…” Bành Đại Hải lười biếng lên tiếng.
Thế này không đủ để cắt đứt ý đồ của cô, Hà Thu cô đây cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, bạn trai trước thường xuyên sử dụng chiêu đang ngủ này lừa cô, mỗi lần bên cạnh anh ta có người phụ nữ khác, sẽ vờ là đang ngủ, dùng giọng khàn khàn buồn ngủ nghe điện thoại, nói: “em đừng làm phiền anh” hoặc là “chờ anh tỉnh, rồi gọi điện thoại cho em”, đủ loại cớ.
Cô vốn là bạn gái săn sóc, vừa nghe đến đối phương đang ngủ, sẽ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, nhanh chóng cúp điện thoại, tránh cho quấy nhiễu mộng đẹp của anh ta. Thế nhưng bị qua mắt lâu ngày, cô cũng dần hiểu đây chỉ là một chiêu thôi, vì vậy cố gắng bổ sung nói rõ: “Bây giờ em mang đồ đến cho anh, chờ anh tỉnnh lại là vừa vặn có thể ăn.”
Đối phương nghe cô nói như vậy sẽ lập tức bừng tỉnh, sau đó lắp bắp nghĩ ra một đống lý do muốn cô đừng hiện thân, nếu là không nghĩ ra cái cớ khác, sẽ từ buồn bực chuyển thành giận mắng cô:“Tôi còn đang ngủ, bảo cô đừng làm phiền, nghe không hiểu sao?”
Thủ đoạn nam nữ so chiêu này cô đã học được từ những cuộc tình trước đây, trời mới biết Hà Thu cô đây cũng sẽ trải qua những điều này, nhưng có những kinh nghiệm này cũng không phải chuyện xấu, ít nhất cô hiểu được thêm nhiều những vấn đề gặp phải trong tình cảm và biết nên xử lý như thế nào.
“Anh ăn cơm chưa?” Cô dịu dàng hỏi.
“Còn chưa…”
“Tôi mang đồ ăn qua cho anh, thuận tiện nhờ anh dạy tôi dùng di động mới được không?”
Ăn? Cô muốn mang đồ ăn cho anh? Thật tốt quá!
Bành Đại Hải nở nụ cười, mặc dù còn đang mê man, bụng anh vẫn hoạt động, sớm đã đói bụng.
“Được.”
“Anh muốn ăn cái gì?”
“Gì cũng được, chỉ cần có thể ăn là tốt rồi, mang nhiều đồ ăn đến một chút.” Anh tuyệt đối không ngại.
“Được, tôi sẽ mang nhiều một chút.”
Hà Thu mang đồ ăn cho khoảng ba ngày đến nhà Bành Đại Hải, may là tòa nhà thương mại cũ nát của anh ta tuy đã cũ kỹ, nhưng vẫn có thang máy, cho dù thỉnh thoảng bị ngừng lại một cách đáng sợ, cuối cùng vẫn đưa cô lên tầng trệt anh ở.
Cô ấn chuông cửa, lại không nghe thấy tiếng vang gì, chỉ phải lại dùng lực ấn lâu một chút, cách năm giây mới nghe thấy tiếng chim điện tử kêu líu lo, may là hiệu quả cách âm của gian nhà này không tốt lắm, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng anh ta lảo đảo đi tới mở cửa, tiếp theo cơ thể cao to của anh đã chiếm trọn khung cửa, một tay còn xoa xoa đầu gối va đập bị đau, quả nhiên là vừa tỉnh ngủ, bởi vì còn buồn ngủ mà không cẩn thận bị va đập làm đau bản thân.
“Tôi mang đồ ăn đến đây.” Cô cố gắng xách túi đồ ăn nặng trĩu, nở nụ cười mê người với anh.
Bành Đại Hải nhìn thấy đồ ăn trên tay cô mới chuyển từ buồn ngủ thành vui mừng, mà câu đầu tiên khi anh nhìn thấy cô không phải là chào hỏi.
“Tôi đói quá.”
“Ồ, chúng ta nhanh chóng đi vào ăn đi!”
Trong nhà vẫn lộn xộn có trật tự như lần trước cô tới, một bàn ăn to rõ ràng có thể cho sáu người ngồi, hơn nửa bàn chất đầy đồ dùng quanh máy tính anh thu gom, chỉ còn lại một chỗ trống không mà anh ngồi xuống không chút khách sáo, cô cũng không thể chỉ đứng bên cạnh chờ anh phục vụ bản thân, tự mình đành bắt tay dọn ra một chỗ, sau đó ngồi xuống.
“Mỗi lần nhìn thấy anh, anh có vẻ đều rất đói bụng.”
“Tôi chưa ăn gì.”
“Anh là muốn nói, sau khi chúng ta gặp ở nhà hàng, anh chưa ăn gì cả?”
“Đúng vậy!” Bành Đại Hải vừa nói vừa nhanh chóng lấy đồ ăn từ trong túi ra, cầm lấy một chiếc bát bẩn bên cạnh nhìn qua đã được dùng qua, định trút mỳ thịt bò vào.
“Đợi chút!” Hà Thu vội vàng rút cái bát kia ra, đưa tới một chiếc bát giấy: “May là tôi có mua một chiếc bát giấy từ chỗ ông chủ, anh dùng cái này đi đã!”
Anh gật gật đầu, lập tức trút mỳ thịt bò vào bát giấy.
“Thơm quá ta!”
“Quán mỳ thịt bò này vô cùng nổi tiếng, hơn nữa tôi còn mang thêm mấy món ăn, bình thường anh chỉ cần đun nóng lên là có thể ăn.” Hà Thu săn sóc giải thích, sau đó cầm cái bát bẩn kia đi vào phòng bếp, xoay vòi nước nóng, bắt đầu rửa, cố gắng sắm vai người vợ đảm đang tốt nhất ở trước mặt anh. “Đúng rồi, anh bận đến mức không có thời gian ăn gì sao?”
“Một người bạn muốn tôi giúp sửa gấp dự án, tôi sửa đến sáng nay mới xong.”
“Như vậy sao… Khi anh ăn cơm thất thường thế, dạ dày hẳn là rất khó chịu đi?”
“Đã quen rồi.”
Hà Thu rửa bát xong, lại phát hiện trên bồn rửa đầy bụi bặm, xem ra khu vực này đã lâu không có nữ chủ nhân vào chiếm giữ.
Đột nhiên, bàn ăn bên kia vang lên vài tiếng ho khụ khụ.
Cô đi ra ngoài nhìn, thì ra là anh ta ăn quá nhanh, bị nghẹn, vội vàng lấy đồ uống ra, giúp anh cắm ống hút vào.
“Nào, đây là nước hoa quả là đồ uống chính của quán rất nổi tiếng đó, anh uống một chút, đừng ăn nhanh quá, tất cả đồ trên bàn đều là của anh.”
“Cám ơn.” Bành Đại Hải nhồm nhoàm đồ ăn nước uống, chờ nuốt thức ăn xuống, mới đưa ra thắc mắc: “Chậc? Là tôi rất đói bụng, hay là đồ cô mang đến thực sự đều rất ngon?”
“Có lẽ là cả hai đi!”
Trên thực tế, cô đã hao hết tâm tư, chạy vài quán mới mua được những đồ ăn này, mỗi quán đều phải xếp hàng dài, hẹn trước mới mua được, cô dùng cái tiếng Hà Thu này mới mua được những món ngon này, nhìn anh ăn thỏa mãn như thế, chuyến bôn ba vừa rồi của cô coi như là đáng giá rồi.
“Những món này đều là cô mua từ quán nổi tiếng sao?”
“Đúng vậy! Người bình thường đến đều phải xếp hàng đấy!”
“Cô thực sự đi xếp hàng à? Cái loại quán phải xếp hàng này, trước giờ tôi không hề đi vào, rất lãng phí thời gian.”
Đây không phải là lần đầu tiên Hà Thu nghe thấy kiểu nói sợ lãng phí thời gian này từ miệng anh, cảm giác anh dường như là người coi trọng thời gian, nhưng cô lại không rõ rốt cuộc anh đang bận cái gì.
“Anh thực sự bề bộn nhiều việc đúng không?”
“Đúng vậy! Luôn có một đống việc phải làm.”
“Vậy hành trình hôm nay của anh là gì?”
“Tôi phải làm gấp một phần dự án, sau đó sửa một cái máy tính, bởi vì tôi còn thiếu một cái máy tính luyện cấp, tôi muốn sửa chữa lại cái máy tính kia để luyện.”
“Chơi game online?” Không thể nào? Anh là người đam mê game online?
“Đúng, tôi lại tiếp nhận thêm một ca luyện cấp, đại khái tôi có thể giúp đối phương luyện đến cấp một trăm, cộng thêm trên một trăm vạn tiền ảo.”
“Có thể đổi lấy tiền?”
“Đương nhiên có thể.” Đề tài vừa mở ra, mặt Bành Đại Hải không hỏi hớn hở,“Bây giờ nhiều người đắm chìm trong game online như vậy, ngoại trừ số người thất nghiệp, học sinh bỏ học thì tất cả mọi người đều có công việc, hoặc là có gia đình phải chăm lo, đa số chỉ có thể tận dụng thời gian rảnh rỗi ngắn ngủi để chơi trò chơi, mà có vài người vô cùng nghiêm túc chơi những trò chơi này, khi bọn họ không thể chơi đùa thỏa thích thì phải dựa vào người khác giúp duy trì địa vị trong trò chơi, vài ngày không chơi, mức độ kỹ năng của người khác có thể cao hơn anh ta rồi, phần lớn mọi người không thích cảm giác chịu thua, cho nên…”
“Cho nên cơ hội kiếm tiền của anh đã tới rồi?”
“Ừ, ban đầu cũng chỉ là giúp bạn bè, nhưng tôi cũng có công việc phải làm, cho nên về sau phát triển ra một hình thức hoạt động khác.”
“Auto?”(*)
(*) Đối với một số phương diện khác có thể gọi là Plugin. Đây là phần mềm được cài đặt thiết lập sẵn những tính năng cần có, sử dụng vô cùng dễ dàng. Trong trường hợp này gọi là Auto. Auto là một phần mềm được viết ra nhằm hỗ trợ cho người chơi game khi họ không thể ngồi máy tính. Phần mềm này có thể làm hầu hết các loại hành động khi chơi game cần có như tìm quái, đánh quái, nhặt đồ, tự động bơm máu, bơm mana khi hết.
“Cô biết?” Bành Đại Hải sửng sốt một chút, lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào cô kêu lên, cô trông rõ ràng là một tên ngốc máy tính mà!
“Phần lớn người từng sử dụng mạng đều biết thứ này, cũng không có gì đáng kinh ngạc.”
Hà Thu giả vờ như không cần thiết phải ngạc nhiên, bộ dạng hời hợt, nhẹ nhàng bâng quơ lờ đi, đưa đồ uống lên, muốn anh uống nhiều một chút, thế nào cũng không thể cho anh biết cô lăn lộn ở trên mạng không ít năm. “Cho nên anh liền chuyên viết một số phần mềm auto giúp người luyện tập, thuận tiện thu phí sao?”
“Một phần thì đúng, mặt khác tôi còn một còn làm cho chương trình truyền thông, hiện tại Internet trên tivi phát triển, thư điện tử, ví điện tử, ngân hàng trực tuyến… rất nhiều đều cần chương trình mã hóa, hiện tại tôi đang phụ trách mấy dự án tương tự.”
“Có muốn lần khác tôi lại tới nhờ anh chỉ bảo không? Nếu anh thật sự rất bận rộn, giờ tôi không quấy rầy, tôi thấy anh có vẻ mệt chết đi được, anh ăn xong này nọ thì lại đi ngủ bù tiếp, tôi giúp anh cất đồ ăn, thuận tiện giúp anh nấu cơm, anh thức dậy là có thể hâm nóng, cùng ăn với thức ăn, như vậy sẽ không phải chịu đói, được chứ?” Hà Thu rất săn sóc, vẫn lộ ra vẻ mặt dịu dàng mê người đến chết như cũ.
“Hở…” Bành Đại Hải nhướng mày, nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh.
Tuy rằng anh có chút nghi hoặc, nhưng không chống lại được ý tốt của cô, nghe qua như thế thấy thật sự quá tốt! Ăn no, nếu như có thể ngủ tiếp tất nhiên là càng tuyệt vời hơn.
“Tốt! Vậy cô cứ tự nhiên.” Anh thoải mái đồng ý, lập tức húp sạch bát canh thịt bò còn lại, để lại hai cọng lá hành hoa coi như kỷ niệm, đứng lên, sờ sờ bụng, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Hà Thu thấy thế thì choáng váng. Thế mà anh không sợ cô chuyển sạch mọi thứ trong nhà sao? Quên đi! Cô có chuyển những đồ thiết bị điện tái chế này về cũng không biết dùng như thế nào, lại thành ra lãng phí hơi sức? Thực sự không lạ khi anh coi cô là một người có thể tin tưởng, hay là với ai anh cũng thiếu cảnh giác như thế?
Thế là không thể được, hơn nữa tòa nhà này còn là nhà nghỉ nổi tiếng, người thuê nhà hầu như là các gái làng chơi, cô cũng để ý Bành Đại Hải, khó đảm bảo các cô khác sẽ không có ánh mắt tương tự, nếu như người khác cũng có thể ra vào nhà anh đơn giản như thế, vậy thế nào mới được?
Về sau nếu thực sự bị cô quyến rũ rồi, chỉ điểm này, cô sẽ phải tiến hành kế hoạch giáo dục anh thật kỹ. Hà Thu âm thầm quyết định.
Đại khái là do đã lấp đầy bụng, cho nên ngủ vô cùng ngon, sau khi tỉnh lại, Bành Đại Hải chỉ cảm thấy không còn cảm giác bủn rủn trống rỗng như bình thường sau khi ngủ dậy, trái lại tinh thần vô cùng sảng khoái.
Ra khỏi phòng, anh dụi dụi con mắt, không sai đây đúng là nhà anh rồi, phòng này vẫn còn đống máy vi tính cũ và bộ phận lẻ tẻ anh nhặt về, thế nhưng phòng ăn bên cạnh như là thay đổi hẳn vậy, rất giống như một góc quán cà phê ấm cúng trong tạp chí.
Cái bàn sáu người ăn đã quá hai mươi năm được phủ một chiếc khăn trải bàn hoa văn ô vuông nhỏ, đống máy tính và bộ phận linh tinh vốn ở trên đó đã được dọn đi, biến thành bàn ăn, bên cạnh đó còn bày một bàn to tràn đầy đồ ăn, bánh mì nướng, bánh bích quy sô đa, bánh mì tròn… Cho dù anh định làm tổ ở trong nhà một tuần thì cũng không sợ không có gì ăn.
Trên bàn cơm có một tờ giấy, chữ viết xinh đẹp viết các bước nướng bánh mì, nhưng Bành Đại Hải cũng không tính làm theo, tiện tay cầm lấy một lát bánh mì, trực tiếp nhét vào miệng, vừa ăn vừa tranh thủ thời gian đi dạo quanh khu vực mới.
Phòng bếp vốn tích lũy đầy tro bụi trở nên rực rỡ hẳn lên, bồn rửa rõ ràng có dấu vết bị cọ rửa, mấy chỗ trong phòng bếp bám vết ố đen lâu năm được dán giấy che khuất, khu vực trước mắt đã từng nằm trong tình trạng bi thảm mà anh không muốn đi vào, giờ hoàn toàn biến thành trạng thái có thể sử dụng.
Hơn nữa bên trong thế mà còn có máy pha cà phê, ồ! Bành Đại Hải không nhịn được muốn thử xem, thấy ly cà phê đen mới tinh để ở bên cạnh, anh cầm lấy cái ly, ấn xuống, cà phê thơm ngào ngạt chảy xuống, ngửi thấy hương thơm đã lâu không được ngửi thấy, cả người anh sắp bay bổng rồi.
Nhất định là ông trời phái thiên sứ cho anh, mà anh nhớ rõ gương mặt trắng nõn tràn ngập ý cười của thiên sứ kia.
Lúc này, cửa vang lên tiếng động.
Bành Đại Hải đi ra thấy thiên sứ vừa xuất hiện ở trong đầu xách túi to túi nhỏ đi tới, rất mất thời gian mới buông hết những thứ đồ đó xuống, tiếp theo lại đi ra cửa, xách ba túi đồ to vào.
“Tôi đến giúp cô.” Anh đi lên phía trước, tiếp nhận túi to trong tay cô.“Sao cô mua nhiều thứ vậy?”
“Bởi vì tôi thấy trong nhà anh dường như cái gì cũng thiếu, tôi nghĩ anh sống như thế nhất định không tiện, cho nên tôi giúp anh mua mấy thứ, anh không ngại chứ? Anh để chìa khóa ở chỗ cửa, tôi mượn để đi ra cửa mua mấy thứ trở về.” Hà Thu vừa nói vừa sửa sang lại đồ đã mua.
“Không ngại đâu! Tôi thực thích cái máy pha cà phê kia, quá cool, tôi sớm đã muốn mua một cái.”
“Tôi chỉ biết anh sẽ cần nó.” Cô dịu dàng nở nụ cười, lập tức thấy trong tay anh còn cầm nửa lát bánh mì, “Anh không nướng sao? Tôi đặc biệt giúp anh mua bơ sữa, không phải đã viết rõ cho anh xem rồi sao?”
“Không kịp xem, tôi đói bụng, nhưng mà tôi vừa mới ăn lát đầu tiên.”
“Anh chờ tôi một chút, tôi nướng cho anh ăn.”
Hà Thu buông này nọ, vào bếp rửa tay, đeo tạp dề, đi đến cạnh bàn ăn, mở ra hộp bơ sữa kia ra, cầm lấy hộp bơ, múc ra một thìa to, phết lên trên lát bánh mì.
“Chỉ nhìn thấy thế này, tôi cảm thấy có thể ăn luôn được.” Bành Đại Hải không tự chủ được liếm liếm môi.
“Thứ tốt là cần chờ đợi.”
“Nhưng tôi không thích chờ.”
Cô cho lát bánh mỳ đã phết bơ xong vào trong lò nướng, ấn nút hẹn giờ.
“Anh có thể nhân lúc này đi làm việc khác, sao anh không đi toilet hoặc đánh răng rửa mặt đi? Đi làm việc này trước, chờ anh quay lại thì đồ cũng xong. Như vậy còn tiện hơn là lúc anh đói còn phải đi ra ngoài mua, ở nhà lúc nào cũng có thức ăn ngon, cũng không cần lần nào cũng đói thành như thế.”
Bành Đại Hải vẫn tỏ vẻ mặt gặp nạn, giống như bảo anh chờ ba, bốn phút thực sự như muốn mạng anh.
“Ngay cả chờ một chút cũng không được, tôi thấy anh thực sự cần một người giúp việc, bằng không cứ tiếp tục như thế, sớm hay muộn anh cũng sẽ đói thành bệnh, dạ dày nhất định sẽ bị chính anh làm hỏng.”
Hử? Đó là một đề nghị không tồi. Ánh mắt của anh lòe lòe sáng lên,“Cô muốn tới làm giúp việc cho tôi không? Giúp tôi mua đồ ăn, sửa sang lại nhà cửa, làm một ít việc tôi không rảnh làm… Cô có rảnh không?”
Đương nhiên có thể rồi! Như vậy càng có thể gần gũi tiếp cận anh, Hà Thu nghĩ vậy, nhưng mà giả bộ tỏ ra khó xử.
“Chỉ là một công việc khác của cô mà thôi! Về phần tiền lương, cô không cần lo lắng, tôi hẳn là có thể cho cô một mức giá hợp lý.”
“Ừm….. Tôi nghĩ tôi có thể thử xem, anh có rảnh cũng có thể dạy tôi một ít này nọ, tôi không quen thiết bị điện lắm.”
“Đúng rồi, tôi còn chưa dạy cô dùng cái di động kia như thế nào.” Bành Đại Hải vỗ trán.
“Không sao, không gấp.”
“Được, lúc tôi rảnh sẽ dạy cô, dù sao phần lớn thời gian cô luôn ở đây, đúng không?”
“Tôi có thể có thời gian về nhà ngủ không?”
“Đương nhiên có thể, tóm lại, chỉ cần bất cứ lúc nào cũng có đồ ăn là được, trong nhà này trừ phòng làm việc và phòng ngủ của tôi thì các phòng khác cô đều có thể sử dụng, phía sau còn có một phòng nhỏ, nếu cô mệt mỏi, cũng có thể vào trong nghỉ ngơi.”
Thế nào Hà Thu cũng không nghĩ tới sự việc sẽ thuận lợi như vậy, cũng tốt, cho cô nhiều thêm chút cơ hội quan sát anh cẩn thận, nếu anh thực sự không tồi, liền trực tiếp giành lấy anh, bồi dưỡng tình cảm vững chắc yên ả với anh, đây vẫn là nguyện vọng cô khao khát thực hiện gần đây.
“Ừ, cứ quyết định như thế, dù sao gần đây tôi cũng không có việc gì, liền giúp anh việc này đi.”