Thơ viết:
Phẩm đen phương Nam, đầy đặn cặp ngài.
Sắc đỏ đất Bắc, mảnh dẻ mày cong.
Phu quân tựa cằm lên đỉnh đầu ta, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, đây là cách thức biểu đạt tình yêu của chàng. Mặc dù ở thời khắc mây mưa kích tình nhất, sự săn sóc và kiềm chế của chàng vẫn được giữ nguyên như thường. Ta nhắm mắt hưởng thụ, cảm thấy một dòng nước ấm dịu dàng thấm nhập tận đáy lòng.
Khi ta gả cho phu quân, phu quân chỉ là Chiêu võ hiệu úy, tiểu tướng lục phẩm, mà nay chàng đã là Trung võ tướng quân, được phong tước Khinh xa đô úy, lên hàng tứ phẩm, trở thành đại tướng quân. Liên tiếp thăng chức, sự tiến cử của phụ thân có ảnh hưởng rất quan trọng, nhưng phu quân lại không phải môn sinh tâm đắc gì của phụ thân. Phu quân có thể được phụ thân yêu quý, đơn giản là vì ta.
Trong lòng phu quân, rốt cuộc ta quan trọng nhường nào?
Ta chầm chậm mở mắt, ngồi dậy, mỉm cười nắm tay phu quân nói: “Phu quân, đã đến lúc chàng nên thay quần áo vào triều.”
Nói xong, ta bắt đầu giúp phu quân thay đồ. Ta không ngại nhìn thân thể ở trần cân xứng cường tráng của người tập võ. Chỉ khi nào được vuốt ve thân thể của chàng, ta mới cảm thấy phu quân thật sự thuộc về ta một cách trọn vẹn.
Ngón tay ta mảnh dẻ thon dài, có thể gảy một khúc đàn hay, bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn không ngừng di động trên làn da của phu quân, phu quân cười nói: “Phu nhân, không còn sớm nữa.”
“Đúng.” Ta khoác áo lên cho phu quân.
“Phu nhân, dạ yến phải làm phiền nàng rồi.” Phu quân nói.
“Phu quân chớ lo, nhất định thiếp sẽ tận tâm lo liệu.” Ta trả lời.
Phu quân búi tóc xong, đội mũ quan, lên kiệu rời đi.
Ta ngồi thẳng trước gương đồng trên bàn trang điểm. Tấm gương phản chiếu gương mặt trái xoan diễm lệ, cặp mày thanh đạm, đôi mắt đen láy, chiếc mũi thẳng thanh tú, nước da mịn màng, phong tư yểu điệu. Khi ta chưa xuất giá, trong kinh thành có lời đồn con gái của thừa tướng quốc sắc thiên hương, tài nghệ xuất chúng.
Ta liếc qua hình bóng trong gương: Đây là tuyệt thế giai nhân dung mạo vô song ư?
Nếu như vậy, nha hoàn của ta cũng có thể gọi là đệ nhất mỹ thiếu nữ.
Nếu không có phụ thân làm chức quan cao nhất, chẳng qua ta chỉ là một bông hoa trong vạn đóa hoa đua sắc mà thôi.
Phu quân thích dung mạo của ta nhiều hơn, hay là thích gia thế của ta nhiều hơn?
Phẩm đen phương Nam, đầy đặn cặp ngài.
Sắc đỏ đất Bắc, mảnh dẻ mày cong.
Phu quân tựa cằm lên đỉnh đầu ta, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, đây là cách thức biểu đạt tình yêu của chàng. Mặc dù ở thời khắc mây mưa kích tình nhất, sự săn sóc và kiềm chế của chàng vẫn được giữ nguyên như thường. Ta nhắm mắt hưởng thụ, cảm thấy một dòng nước ấm dịu dàng thấm nhập tận đáy lòng.
Khi ta gả cho phu quân, phu quân chỉ là Chiêu võ hiệu úy, tiểu tướng lục phẩm, mà nay chàng đã là Trung võ tướng quân, được phong tước Khinh xa đô úy, lên hàng tứ phẩm, trở thành đại tướng quân. Liên tiếp thăng chức, sự tiến cử của phụ thân có ảnh hưởng rất quan trọng, nhưng phu quân lại không phải môn sinh tâm đắc gì của phụ thân. Phu quân có thể được phụ thân yêu quý, đơn giản là vì ta.
Trong lòng phu quân, rốt cuộc ta quan trọng nhường nào?
Ta chầm chậm mở mắt, ngồi dậy, mỉm cười nắm tay phu quân nói: “Phu quân, đã đến lúc chàng nên thay quần áo vào triều.”
Nói xong, ta bắt đầu giúp phu quân thay đồ. Ta không ngại nhìn thân thể ở trần cân xứng cường tráng của người tập võ. Chỉ khi nào được vuốt ve thân thể của chàng, ta mới cảm thấy phu quân thật sự thuộc về ta một cách trọn vẹn.
Ngón tay ta mảnh dẻ thon dài, có thể gảy một khúc đàn hay, bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn không ngừng di động trên làn da của phu quân, phu quân cười nói: “Phu nhân, không còn sớm nữa.”
“Đúng.” Ta khoác áo lên cho phu quân.
“Phu nhân, dạ yến phải làm phiền nàng rồi.” Phu quân nói.
“Phu quân chớ lo, nhất định thiếp sẽ tận tâm lo liệu.” Ta trả lời.
Phu quân búi tóc xong, đội mũ quan, lên kiệu rời đi.
Ta ngồi thẳng trước gương đồng trên bàn trang điểm. Tấm gương phản chiếu gương mặt trái xoan diễm lệ, cặp mày thanh đạm, đôi mắt đen láy, chiếc mũi thẳng thanh tú, nước da mịn màng, phong tư yểu điệu. Khi ta chưa xuất giá, trong kinh thành có lời đồn con gái của thừa tướng quốc sắc thiên hương, tài nghệ xuất chúng.
Ta liếc qua hình bóng trong gương: Đây là tuyệt thế giai nhân dung mạo vô song ư?
Nếu như vậy, nha hoàn của ta cũng có thể gọi là đệ nhất mỹ thiếu nữ.
Nếu không có phụ thân làm chức quan cao nhất, chẳng qua ta chỉ là một bông hoa trong vạn đóa hoa đua sắc mà thôi.
Phu quân thích dung mạo của ta nhiều hơn, hay là thích gia thế của ta nhiều hơn?