Bớt nói nhảm đi, tóm lại, ta đã xuyên không một cách rất tục.
Cũng rất tục tỉnh lại ở trên giường, bên cạnh còn có một cô bé rất tục kêu lên, “Thiếu gia sống lại rồi!”
Mờ mịt nhìn quanh, thấy đồ đạc giống thời nhà Minh, y phục cô bé vừa lảo đảo xông ra đang mặc là xiêm váy Đường triều, xong đời rồi, thật tục mà xuyên không rồi.
Đáng tiếc một đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được, nếu không tiếp theo phải là thật tục kiếm một cái gương xem hoa dung nguyệt mạo (gương mặt như hoa như nguyệt -> đẹp) của ta trông như thế nào.
Cô bé dẫn một đám người quay trở lại, mỗi người đều xúc động đến rơi lệ, giống như là đối với ta tình sâu tựa biển.
“Thiếu gia! Hu hu hu hu ~~~~”
“Nhị gia! Oa oa oa~~~…”
“Thiếu gia, ngươi hù chết chúng ta rồi…”
“Bồ Tát phù hộ!! Bồ Tát phù hộ!! Ta đã nói là Nhị thiếu gia phúc lớn mạng lớn mà, không chết được!”
“……..”
Ồn ào quá, ồn ào quá đi. Ta không thể làm gì khác ngoài dốc hết sức lực toàn thân kêu ngừng.
“Đừng khóc nữa. Nha đầu tóc bánh bao kia, ngươi, ngươi, cả ngươi nữa, theo thứ tự giới thiệu bản thân đi.”
Mấy người hai mặt nhìn nhau, đồng thời mếu mếu miệng, đồng loạt gào khóc, “Oa hu hu…….. đầu óc thiếu gia hỏng rồi a ………”
Ồn chết người, ta sợ nhất loại người như thế, thiệt khó chịu à.
Đợi chừng một khắc đồng hồ sau, bọn họ dần ngừng khóc, dùng một loại ánh mắt đồng tình, bao hàm tin tức “kể cả ngươi điên rồi chúng ta cũng vẫn theo ngươi” nhìn ta. Vẫn là đầu bánh bao cơ trí, cô mở miệng trước, “Thiếu gia, nô tỳ là Xuân Vân, là nha hoàn của ngươi.”
“Ngươi bao tuổi?”
“Thiếu gia, Xuân Vân mười lăm rồi.”
“Ngươi theo ta bao nhiêu năm?”
“Sáu năm.”
Ừm —— sáu năm, cũng coi như lâu, cô nương người ta còn nhỏ tuổi, tâm linh thuần khiết, có thể tín nhiệm một chút.
Có một ông già nói, “Thiếu gia, lão nô đã nhìn ngài lớn lên, Phú Khoan, là quản sự.”
Quản gia, lão bộc, tôi tớ trung thành, rất tốt, nhưng mà lão gia tử à ngài ho khan thành như vậy sao không đi tìm thầy thuốc hả, lão nhân gia ngài bị viêm khí quản à?
Một người to con nói, “Nhị gia, oa oa ….. ta là Phú Nghiễm, cũng chính là tiểu tư của ngài.”
Ờm, người ở hạ đẳng, nhìn qua cũng không quá thông minh, không có tác dụng gì lớn.
Còn có một đứa nhỏ, đại khái khoảng tám, chín tuổi, tròn vo trắng trẻo, nói, “Nhị thiếu gia, ta tên Phú Quý, Phú Khoan gia gia nói ta là một gã sai vặt.”
Haiz… Ta thầm bất lực thở dài trong lòng, tiểu học lớp hai có thể làm được gì á.
Giới thiệu xong xuôi, ta có dự cảm không hề hay chút nào. Bốn người này của ta, không phải già thì là trẻ, quần áo cũ rách, ta tuy cũng là “nhị gia”, nhưng nhất định không phải là quý nhị gia.
Ta hỏi Phú Khoan, “Ta là ai?”
Phú Khoan lại tiếp tục rơi lệ, “Thiếu gia tên Lý Hoài Hi, năm nay mười bảy. Là con trai thứ hai của xu mật sử (*) Lý Xác.”
(*) xu mật sử: chức quan đảm nhiệm việc bổ sung hoạn quan từ thời Đường, đến thời Tống là do quan văn đảm nhiệm, phạm vi chức quyền bị thu hẹp
Nhìn đi, loạn hết rồi, ngay cả Xu mật viện của Tống triều cũng có.
“Ca ta là ai?”
“Đại thiếu gia làm việc ở bộ Hộ, tên Lý Hoài Thương, đã hai mươi.”
Ừm, gia đình hoạn quan, quá thích hợp với ta.
“Trong nhà còn có ai?”
“Có lão thái thái, đại phu nhân, ba vị như phu nhân, đại thiếu nãi nãi, tiểu thiếu gia, còn có hai vị tiểu thư.”
Rất tốt, rất điển hình, rất phong kiến.
Còn có một chuyện muốn xác định, ta cho Phú Khoan cái ánh mắt, hắn lại gần đây.
“Mẹ ta, nàng là phu nhân thứ mấy hả?”
“Thiếu gia!! Ngài nhớ ra rồi?!” Phú Khoan kích động, “Ngài nhớ ngài là con thứ sao?”
Cái gì chứ, dùng đầu ngón chân cũng biết chủ của thân thể này không được sủng ái. Một thiếu gia, chết đi sống lại mà bên người trừ mấy người hầu đến cả một thân nhân cũng không có, nhất định là do vợ bé sinh ra.
Phú Khoan lại ấp úng đứng lên, ta thúc giục hắn mau nói.
“Thiếu gia là do Yến phu nhân sinh ra, Yến phu nhân… Yến phu nhân vốn là Nhị phu nhân…”
Vốn là? Nói như vậy… “Nàng không còn ở đây?”
“Đã đi mười năm rồi.”
Mẹ mất từ lâu, cái người Lý Hoài Hi này cũng đủ thảm, đi đóng phim Hàn Quốc được rồi đó.
“Mẹ ta chết thế nào?”
Phú Khoan rơi lệ, “Xuân Vân, ngươi đi xem cháo nấu xong chưa, được rồi thì bưng đến cho tiểu thiếu gia. Thiếu gia, ngài vừa mới tỉnh đừng để quá mệt mỏi, ngài nghỉ ngơi, chúng ta cáo lui trước.”
Vừa nói xong, mấy người vội đi như trốn ra ngoài.
Tránh không đáp, Lý Hoài Hi ơi thân thế của ngươi có ẩn tình nè.
Quay trở lại, uống cháo, có chút sức, ta liền lôi kéo Xuân Vân nói ra, thật đáng tiếc, cô bé tuy là đầu bánh bao, nhưng miệng lại rất chặt.
Bây giờ, phải làm chính sự rồi.
“Xuân Vân, gương.”
Nhìn trái một chút, ngắm phải một cái, giơ lên trên, hạ xuống dưới.
“Xuân Vân, mẹ ta có phải là hoa khôi gì đó không hả?”
“Yến phu nhân thật ra chính là Giang Nam đệ nhất mỹ nhân a! Phú Khoan đã nói thế!”
A a ……… thật tục a………..
Bớt nói nhảm đi, tóm lại, ta đã xuyên không một cách rất tục.
Cũng rất tục tỉnh lại ở trên giường, bên cạnh còn có một cô bé rất tục kêu lên, “Thiếu gia sống lại rồi!”
Mờ mịt nhìn quanh, thấy đồ đạc giống thời nhà Minh, y phục cô bé vừa lảo đảo xông ra đang mặc là xiêm váy Đường triều, xong đời rồi, thật tục mà xuyên không rồi.
Đáng tiếc một đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được, nếu không tiếp theo phải là thật tục kiếm một cái gương xem hoa dung nguyệt mạo (gương mặt như hoa như nguyệt -> đẹp) của ta trông như thế nào.
Cô bé dẫn một đám người quay trở lại, mỗi người đều xúc động đến rơi lệ, giống như là đối với ta tình sâu tựa biển.
“Thiếu gia! Hu hu hu hu ~~~~”
“Nhị gia! Oa oa oa~~~…”
“Thiếu gia, ngươi hù chết chúng ta rồi…”
“Bồ Tát phù hộ!! Bồ Tát phù hộ!! Ta đã nói là Nhị thiếu gia phúc lớn mạng lớn mà, không chết được!”
“……..”
Ồn ào quá, ồn ào quá đi. Ta không thể làm gì khác ngoài dốc hết sức lực toàn thân kêu ngừng.
“Đừng khóc nữa. Nha đầu tóc bánh bao kia, ngươi, ngươi, cả ngươi nữa, theo thứ tự giới thiệu bản thân đi.”
Mấy người hai mặt nhìn nhau, đồng thời mếu mếu miệng, đồng loạt gào khóc, “Oa hu hu…….. đầu óc thiếu gia hỏng rồi a ………”
Ồn chết người, ta sợ nhất loại người như thế, thiệt khó chịu à.
Đợi chừng một khắc đồng hồ sau, bọn họ dần ngừng khóc, dùng một loại ánh mắt đồng tình, bao hàm tin tức “kể cả ngươi điên rồi chúng ta cũng vẫn theo ngươi” nhìn ta. Vẫn là đầu bánh bao cơ trí, cô mở miệng trước, “Thiếu gia, nô tỳ là Xuân Vân, là nha hoàn của ngươi.”
“Ngươi bao tuổi?”
“Thiếu gia, Xuân Vân mười lăm rồi.”
“Ngươi theo ta bao nhiêu năm?”
“Sáu năm.”
Ừm —— sáu năm, cũng coi như lâu, cô nương người ta còn nhỏ tuổi, tâm linh thuần khiết, có thể tín nhiệm một chút.
Có một ông già nói, “Thiếu gia, lão nô đã nhìn ngài lớn lên, Phú Khoan, là quản sự.”
Quản gia, lão bộc, tôi tớ trung thành, rất tốt, nhưng mà lão gia tử à ngài ho khan thành như vậy sao không đi tìm thầy thuốc hả, lão nhân gia ngài bị viêm khí quản à?
Một người to con nói, “Nhị gia, oa oa ….. ta là Phú Nghiễm, cũng chính là tiểu tư của ngài.”
Ờm, người ở hạ đẳng, nhìn qua cũng không quá thông minh, không có tác dụng gì lớn.
Còn có một đứa nhỏ, đại khái khoảng tám, chín tuổi, tròn vo trắng trẻo, nói, “Nhị thiếu gia, ta tên Phú Quý, Phú Khoan gia gia nói ta là một gã sai vặt.”
Haiz… Ta thầm bất lực thở dài trong lòng, tiểu học lớp hai có thể làm được gì á.
Giới thiệu xong xuôi, ta có dự cảm không hề hay chút nào. Bốn người này của ta, không phải già thì là trẻ, quần áo cũ rách, ta tuy cũng là “nhị gia”, nhưng nhất định không phải là quý nhị gia.
Ta hỏi Phú Khoan, “Ta là ai?”
Phú Khoan lại tiếp tục rơi lệ, “Thiếu gia tên Lý Hoài Hi, năm nay mười bảy. Là con trai thứ hai của xu mật sử () Lý Xác.”
() xu mật sử: chức quan đảm nhiệm việc bổ sung hoạn quan từ thời Đường, đến thời Tống là do quan văn đảm nhiệm, phạm vi chức quyền bị thu hẹp
Nhìn đi, loạn hết rồi, ngay cả Xu mật viện của Tống triều cũng có.
“Ca ta là ai?”
“Đại thiếu gia làm việc ở bộ Hộ, tên Lý Hoài Thương, đã hai mươi.”
Ừm, gia đình hoạn quan, quá thích hợp với ta.
“Trong nhà còn có ai?”
“Có lão thái thái, đại phu nhân, ba vị như phu nhân, đại thiếu nãi nãi, tiểu thiếu gia, còn có hai vị tiểu thư.”
Rất tốt, rất điển hình, rất phong kiến.
Còn có một chuyện muốn xác định, ta cho Phú Khoan cái ánh mắt, hắn lại gần đây.
“Mẹ ta, nàng là phu nhân thứ mấy hả?”
“Thiếu gia!! Ngài nhớ ra rồi?!” Phú Khoan kích động, “Ngài nhớ ngài là con thứ sao?”
Cái gì chứ, dùng đầu ngón chân cũng biết chủ của thân thể này không được sủng ái. Một thiếu gia, chết đi sống lại mà bên người trừ mấy người hầu đến cả một thân nhân cũng không có, nhất định là do vợ bé sinh ra.
Phú Khoan lại ấp úng đứng lên, ta thúc giục hắn mau nói.
“Thiếu gia là do Yến phu nhân sinh ra, Yến phu nhân… Yến phu nhân vốn là Nhị phu nhân…”
Vốn là? Nói như vậy… “Nàng không còn ở đây?”
“Đã đi mười năm rồi.”
Mẹ mất từ lâu, cái người Lý Hoài Hi này cũng đủ thảm, đi đóng phim Hàn Quốc được rồi đó.
“Mẹ ta chết thế nào?”
Phú Khoan rơi lệ, “Xuân Vân, ngươi đi xem cháo nấu xong chưa, được rồi thì bưng đến cho tiểu thiếu gia. Thiếu gia, ngài vừa mới tỉnh đừng để quá mệt mỏi, ngài nghỉ ngơi, chúng ta cáo lui trước.”
Vừa nói xong, mấy người vội đi như trốn ra ngoài.
Tránh không đáp, Lý Hoài Hi ơi thân thế của ngươi có ẩn tình nè.
Quay trở lại, uống cháo, có chút sức, ta liền lôi kéo Xuân Vân nói ra, thật đáng tiếc, cô bé tuy là đầu bánh bao, nhưng miệng lại rất chặt.
Bây giờ, phải làm chính sự rồi.
“Xuân Vân, gương.”
Nhìn trái một chút, ngắm phải một cái, giơ lên trên, hạ xuống dưới.
“Xuân Vân, mẹ ta có phải là hoa khôi gì đó không hả?”
“Yến phu nhân thật ra chính là Giang Nam đệ nhất mỹ nhân a! Phú Khoan đã nói thế!”
A a ……… thật tục a………..