Edit: Dâu
Đến Nam Kinh thăm Kim Lăng, nào núi Tử Kim nào hồ Huyền Vũ, nào sông Tần Hoài nào phủ tổng thống…
À, đúng rồi, lúc này còn chưa có phủ tổng thống.
Ừm… Cái này, quy hoạch thành phố Kim Lăng hiện nay quá là có vấn đề luôn! Khu dân cư sao có thể để cùng với khu thắng cảnh chứ, rác sinh hoạt biết xử lí thế nào đây, lại làm thế nào để giải quyết hỏa hoạn hay tai họa ngầm chứ.
Tôi đứng bên bờ sông Tần Hoài mà sâu sắc tự hỏi. Tôi rốt cuộc đang đặt chân trên chốn nào của Giang Nam đây?
Đi hơn một tháng rồi, một ngàn lượng vẫn còn nguyên một ngàn lượng. Có tiêu cũng chỉ tiêu mấy đồng tiền trinh, đều là lúc trước bán ngựa mà ra.
Vì sao ư?
Hừm hừm, vì ân… công… nuôi tôi chứ sao…, chẳng phải tôi đã bảo Bách Lý Du rất có năng lực sao. (Cái khẩu khí khen chồng này là có ý gì hử?!)
Tiền quả thật là tài nguyên quý giá, nếu có thể thì phải tận dụng.
Cân nhắc tổng hợp tình trạng các mặt như trình độ phát triển kinh tế của thành phố, trình độ tiến bộ xã hội, chứng thực chính sách dân giàu nước mạnh cùng xây dựng tinh thần văn minh. Phân tích tổng giá trị sản xuất của khu vực này, GDP đầu người, hệ số Engle, tài chính thu vào và tài sản đầu tư cố định của toàn xã hội.
Đương nhiên, cũng phải kết hợp hoàn cảnh của từng thành phố, giao thông, văn hóa, giáo dục, dịch vụ, giá cả, giá nhà vân vân.
Tôi khoanh vùng ba thành phố Nam Kinh, Tô Châu và Hàng Châu.
“Bách Lý, ngươi cảm thấy Kim Lăng, Tô Châu và Hàng Châu chỗ nào tốt nhất?”
“Ha ha… Kim Lăng tốt này…” Cậu ta nhìn quán ăn vặt đầy đường, chảy nước miếng.
“Còn gì nữa?”
“Hoa sen mười dặm, hương quế ba thu, Hàng Châu cũng tốt này.”
Quyết định, đi Tô Châu.
Bách Lý Du đương nhiên bị tôi bắt cóc. Tôi vẫn còn chưa buông cậu ta ra được, ở thời không này, tôi tạm thời không có bất cứ kĩ năng sinh sống nào hết. Giữ lại cậu ta, có ích.
Đến Tô Châu nghỉ ngơi một chút, sau khi suy xét tất thảy mọi thứ, bán con ngựa còn dư lại, mua con lừa nhỏ, đi khắp thành tìm nhà ở.
Bách Lý Du đi cùng nửa ngày, thấy chán quá, quậy đến phiền hết cả người, thả cậu ta đi chơi một mình, tôi vui vẻ thoải mái, cưỡi lừa nhỏ, dạo quanh khắp nơi.
Thấy một ngôi nhà khá đẹp, khen một tiếng “Đình viện sâu sâu sâu biết mấy”. Xua lừa đi vào, nghĩ cái nhà ta muốn mua trong tương lai cũng phải đến trình độ này mới được.
(*) một câu thơ trong bài “Điệp luyến hoa 1” của Âu Dương Tu, bài thơ miêu tả cảnh thiếu phụ trong khuê phòng nhớ người yêu, chốn khuê phòng thâm sâu tịch mịch, cách trở muôn trùng, muốn gặp ý trung nhân mà chẳng được
Trước cửa nhà có một con ngựa cao lớn, giống y đúc con bạch long mã của Đường Tăng, lông trắng như tuyết, toàn thân trên dưới tựa như vải sa tanh, thật là oai phong vô cùng. Tôi vốn đang nhìn rất thích ý, ai ngờ con lừa đen của tôi vừa thấy nó liền tựa như thấy ô tô phóng vèo vèo, tỏ ra oan ức cực kì, kêu đến mất hết cả mặt mũi.
Cố tình con ngựa trắng kia còn hung hăng thở phì phì với chúng tôi, ra vẻ ta đây cao quý lắm.
Tôi giận, khinh lừa cũng phải ngó mặt chủ chứ! Con lừa này tuy nhỏ, nhưng cũng là lừa chủ nhiệm đây ngồi nhé, một con ngựa như mày, bày ra cái thái độ đáng khinh đó là sao!
Tôi nhìn trái, không có ai; ngó phải, chẳng có người.
Tay lục lọi trong túi, xuống lừa.
Tôi tủm tỉm đến gần, nhẹ giọng trấn an nó, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua sống lưng xinh đẹp của nó, dịu dàng vuốt ve lông nó. Con ngựa trắng như tắm mình trong gió xuân, hưởng thụ vô cùng, thoải mái đến hơi hơi ngửa đầu.
Tiếc là trong tay tôi có một lọ mực nước.
Vì mua nhà phải cẩn thận tính toán, ngày nào tôi cũng mang theo người giấy bút mực cả.
Tôi sờ này, sờ này, sờ này, mãi đến khi một con ngựa trắng to đùng bị tôi biến thành bức tranh xuân thủy vẩy mực.
Cười thầm thu tay lại, “Mã huynh, không hẹn ngày tái ngộ!” Lại tặng cho một cái mắt đưa tình, tôi ôm chầm lấy bé lừa nhà mình, thì thầm, “Tao giúp mày trả thù rồi đó.” Không xem nhà nữa, rút luôn.
Con mình đương nhiên mình thương.
Đi chưa được mười mét, đằng sau nghe tiếng ngựa hí ầm lên, nghĩ thầm không ổn, con ngựa hư này thế mà có linh tính, mới đó đã phát hiện ra rồi! Quay đầu lại nhìn trộm, loáng thoáng có bóng người trẻ tuổi chạy ra, tôi bị dọa, hảo hán không ăn cái thiệt trước mắt, vội cưỡi lừa chạy đi như điên.
Người trẻ tuổi kia hình như gọi tôi cái gì đó, nhưng chẳng nghe rõ câu nào cả.