Tôi nói thẳng, tôi không phải người, tôi là một tên quan ác.
Tôi là phản đồ trong đội ngũ cách mạng, bại hoại trong đội ngũ cán bộ, nhốt tôi mười năm tôi cũng không ngại nhiều.
Tôi uổng phí nhiều năm giáo dục của đảng như vậy, tôi thật xin lỗi đảng, xin lỗi nhân dân, xin lỗi những người có công cách mạng, xin lỗi lãnh đạo trung ương, xin lỗi chủ nhiệm đã đề bạt tôi.
Bởi tôi cảm thấy người nắm giữ quyền binh luôn đúng, hành vi của lãnh đạo vĩnh viễn hợp lí.
Cho nên Triệu Thụy Lam ôm tôi là hợp lí.
Ánh mắt thấu hiểu của thị vệ là hợp lí.
Nụ cười bỡn cợt của Văn sư gia cũng hợp lí.
Hai người họ lột đồ tôi cũng hợp lí nốt…
Lột… Lột cái gì cơ?
“Sao lại cởi quần áo của ta?!”
“Trên đường kéo đại hai tên ăn xin về còn sạch hơn ngươi, còn không mau thay quần áo đi.”
Tự tôi không thay được à?!
“Ai làm ngươi choáng váng vậy ngay cả mắt cũng không chớp kìa.”
Tôi bất đắc dĩ nhìn kẻ gian đang nói chuyện này.
Văn Chi Hiền, khoảng 27 28 tuổi, mặt mày tuấn tú, lễ độ ôn tồn, đáng tiếc chỉ là vẻ ngoài thôi, người này giống tôi là một đồng nghiệp lăn lộn chốn quan trường, hiểu rõ lòng nhau lắm.
Triệu Thụy Lam đang nghiêng người về trước, thị vệ ngoài cửa bỗng gọi khẽ, “Tướng quân! Tướng quân!”
Anh ta khựng lại, cười áy náy với tôi, vội vàng đi trước nói với Văn Chi Hiền, “Tiểu Yến giao cho ngươi vậy, xử lí cẩn thận vết thương của hắn đấy.”
Tôi và Văn Chi Hiền đối diện nhau một lúc lâu, đồng thời bật cười.
Anh ta đỡ lấy đầu tôi, dùng nước trà ấm trên bàn lau miệng vết thương từng chút từng chút một.
Tôi bị đau, nhíu mày, “Ui da!”
Anh ta mỉm cười nói, “Giờ mới biết đau, vừa nãy lúc ngã, sao mà nhẫn tâm quá vậy?”
“Ngươi biết vừa nãy ta gặp ai sao?”
“Đừng nhúc nhích,” anh ta dùng thêm lực, “Người bình thường nếu không cố ý, sao mà tùy tiện ngã đập trúng trán được. Chuyến này chúng ta đi có mười một người, mà người một lòng trêu chọc ngươi nhưng ngươi không thể chọc lại được, cũng chỉ có một mà thôi.”
Văn Chi Hiền, anh và tôi không hổ đều là đảng gian tà, mới ở chung mấy ngày thôi, mà đã tâm hữu linh tê rồi.
“Hầy ——” Tôi ra vẻ thở dài, “Ai cũng rất lợi hại, đều không chọc được nha!”
Anh ta cười gian hì hì, gọi thị vệ đun mấy thùng nước ấm, dùng khăn vải bố lau lau tay ngồi xuống, “Chờ tắm sạch rồi băng bó cho ngươi.”
Tôi cũng không khách sáo, rót cho mình tách trà rồi ngồi thảnh thơi trên ghế.
“Tiểu Yến,” anh ta đột nhiên nhẹ giọng nói, “Nếu ngươi không thích, có thể trừ bỏ trong mười ngày này.” Bỗng rũ mi mắt cười, “Cũng không hoàn toàn là vì ngươi, hắn cũng bất lợi với chúng ta.”
“Hắn là ai?”
“Sử Cảnh Sinh, cơ sở ngầm Ngụy Vương Bách Lý Duyên để lại trong quân.”
“Ngụy Vương Bách Lý Duyên?”
“Huynh trưởng của Tề Vương, cùng giúp việc triều chính với thái hậu.”
“Ngụy Vương và tướng quân không hợp nhau ư?”
“Ngụy Vương hay nghi kị.”
Cái gì mà nghi kị với chả không nghi kị, quyền thần tranh thế tranh lợi, ai mà chẳng như hổ rình mồi, trong đầu toàn ý nghĩ thù địch.
“Nói trong vòng mười ngày là sao?”
“Trong vòng mười ngày, đến Giang Bắc. Trường Giang là chỗ hiểm trở của trời, cát hung khó đoán trước, chẳng trách được ai.”
Thật là lòng người hiểm trở như thế núi, Sử Cảnh Sinh kia cùng lắm chỉ lạnh lùng nhìn tôi một cái, tôi lại đang cùng người khác nói chuyện giết chóc ở đây.
Tôi giơ tách trà lên thưởng thức, “Chuyện của các đại nhân, ta cần gì phải biết chứ.”
“Chỉ vì ngươi và ta đều dưới trướng tướng quân.”
Còn bởi vì tám phần các anh đã điều tra tôi, xác định tôi không phải là người của Bách Lý Duyên nữa.
Tôi còn một chuyện muốn hỏi.
“Tướng quân ấy, bình thường đều thích bế thủ hạ đi đường sao?”
Văn Chi Hiền cười ha ha.
“Tiểu Yến,” anh ta chớp chớp mắt, “Ta vừa nghe tiếng quân sĩ ầm ĩ, ra cửa ngó một cái, lại thấy trong đình có một người đang đứng nhìn, ngươi đoán người nọ là ai?”
Còn ai nữa, Sử tiểu ca chứ ai.
Chẳng trách phải làm lớn chuyện mà bế tôi từ hành lang về đây, thì ra là mười người diễn cho một người xem.
Tôi nhấp trà cười khổ, quan họ Triệu trên đời này chẳng lẽ đều giống nhau sao.
Người Thanh triều viết, “Thiên thu nghi án trạm Trần Kiều, một tấm hoàng bào liền bãi binh.”
(*) Ở đây Tiểu Yến đang nói về Triệu Khuông Dẫn, một vị danh tướng từng lập nhiều công lao, sau lật đổ nhà Hậu Chu và lên ngôi lập ra nhà Tống
(**) Câu nói trên kể về cuộc binh biến Trần Kiều. Khi có tin đồn Bắc Hán và Liêu lại nhăm nhe tấn công Hậu Chu, Hậu Chu Cung Đế Sài Tông Huấn tuổi nhỏ, ra lệnh cho Triệu Khuông Dẫn cầm binh đánh giặc. Khi quân của Triệu Khuông Dẫn đến đóng quân ở trạm Trần Kiều thì có người thấy hai mặt trời đánh nhau. Mọi người cho rằng đây là việc chuyển giao thiên mệnh ứng lên người Sài Tông Huấn, ủng hộ ông nắm hết binh quyền mà tự lập. Triệu Khuông Dẫn hẵng còn đang do dự, thì em trai ông Triệu Khuông Nghĩa cùng mưu sĩ Triệu Phổ nhân lúc ông đang ngủ mà khoác tấm hoàng bào lên người ông. Đến đây thì ông đồng ý tự lập và kéo quân về Biện Kinh ép vua nhường ngôi. (theo Wiki)
Trong văn bản thời Tống, đều nói binh biến Trần Kiều là Triệu Khuông Dẫn trước đó hoàn toàn không biết nội tình, nhằm rửa sạch tiếng xấu muôn đời là cướp chính quyền. Trên thực tế Triệu Khuông Dẫn chẳng những là chủ mưu của binh biến, mà còn chuẩn bị khá là đầy đủ, tổ chức nghiêm mật cực kì.
Hiện giờ Triệu Thụy Lam tính toán tất cả, chỉ để lặng yên không tiếng động trừ bỏ gian tế của Ngụy Vương.
Tiểu Sử có tình với Triệu Thụy Lam, làm người lại đơn thuần chỉ biết đố kị ra mặt, cái ôm ngày hôm nay, cậu ta liền nhận định tôi là tân sủng của Triệu Thụy Lam, về sau chỉ biết càng phá hơn càng dữ hơn. Ngày sau trên sông đẩy cậu ta xuống nước, báo với Ngụy Vương, cũng chỉ cần nói, “Nổi lên tranh chấp, nhất thời trượt chân, không kịp cứu”.
Nếu Ngụy Vương điều tra, mỗi người chỉ cần chối đây đẩy là không biết nội tình, đặc biệt Triệu Thụy Lam càng vô tội: Hắn biết rõ Yến Hoài Tích là thị vệ tướng quân, lại cứ nhất quyết tranh sủng, không cẩn thận hại đến tính mạng, bắt ta làm gì?
Hôm nay tình cờ gặp được Sử Cảnh Sinh, cũng là chuyện đã được sắp xếp từ trước ư?
Nhân tình mỏng như tờ giấy, chí làm quan còn mỏng hơn cả giấy.
Chỉ trách Ngụy Vương tâm địa độc ác, một thiếu niên đơn thuần như thế, lại bắt nó một thân một mình tiến vào doanh trại của đối thủ.
Chỉ trách Triệu Thụy Lam nhẫn tâm, vậy mà lại muốn diệt trừ cho sảng khoái.
Chỉ trách Sử Cảnh Sinh mạng khổ, bị kéo vào vũng nước đục làm quan này.
Chỉ trách Yến Hoài Tích vô năng, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta lợi dụng tôi giết người.
Thật là, đến chỗ nào cũng nhọc lòng.
Đổ nước nóng vào thùng, hơi nước bốc lên hôi hổi. Tôi thấy Văn Chi Hiền không có ý định bỏ đi, bèn mặc kệ anh ta, dù sao cũng đều là đàn ông cả.
Miệng vết thương chạm phải nước, hơi xót một chút, tôi chẳng nói chẳng rằng, cúi đầu chà mạnh.
Văn Chi Hiền khẽ thở dài, đi tới, vén tóc tôi lên, nhúng xuống nước tỉ mỉ gột rửa. Tình hình không khỏi có chút vi diệu.
Anh ta nói, “Ta thuở nhỏ đọc sách, thấy viết tuyệt sắc giai nhân sánh tựa thần tiên trên trời, lấy ngọc làm cốt, lấy trăng làm hồn, lấy hoa làm tình, lấy châu quang bảo khí làm tinh thần, lúc ấy chỉ bảo không tin.” Động tác tay anh ta nhẹ nhàng vô cùng, “Nay hình như thấy được rồi.”
Tôi nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh ta một cái, chỉ chỉ da gà đang nổi đầy trên tay, có xinh đẹp hơn nữa cũng chả phải tôi.