Edit: Dâu
Nhắc đến Dương Châu bạn nghĩ tới cái gì?
“Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu, yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu”?
(*) Dịch nghĩa: Bạn cũ từ biệt tại lầu Hoàng Hạc đi về phía tây, Tháng ba hoa khói, xuống Dương Châu. (Lầu Hoàng Hạc tiễn Mạnh Hạo Nhiên đi Quảng Lăng – Lý Bạch)
“Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ, ngọc nhân hà xứ giáo xuy tiêu”?
(*)Dịch nghĩa: Tại cầu Nhị thập tứ đêm trăng sáng, người đẹp biết ở đâu nhờ dạy thổi sáo. (Gửi phán quan Hàn Xước ở Dương Châu – Đỗ Mục)
(**) Cầu Nhị thập tứ: còn gọi là Hồng Dược Kiều, huyện Giang Đô, tỉnh Giang Tô. Thời xưa có 24 cô gái đẹp thổi sáo tại đây, nên cầu có tên này ()
“Thập niên nhất giác Dương Châu mộng, doanh đắc thanh lâu bạc hãnh danh”?
(*) Dịch nghĩa: Mười năm chợt tỉnh một giấc mộng Dương Châu, lại được mang lấy tiếng bạc tình ở chốn thanh lâu (Giải nỗi nhớ – Đỗ Mục)
Cái Bách Lý Du nghĩ đến là cái thứ ba, cho nên cậu ta nhấc chân lên không nổi.
Buổi sáng, tôi vẫn như cũ tỉnh dậy trên mặt đất, lại bất ngờ phát hiện Bách Lý Du đã rửa mặt xong, đang ngồi cạnh cửa sổ u oán nhìn tôi.
Sau đó thở dài cực kì giả tạo, “Chỉnh ánh đèn lẻ loi, lạnh tanh, trống canh tư, nghe tiếng mưa rơi đến bình minh. Ngồi bất an, ngủ chẳng yên, tiểu Yến chẳng lẽ lại là người sắt đá, người sắt đá cũng động tình cơ mà.”
Tôi nhìn ngoài cửa sổ, mặt trời to ghê.
Tôi liền nói, “Hoài Tích với quân, tình tựa vàng trắng, đời này kiếp này, không đổi quyết ý này.”
Cậu ta nhào qua, “Yến lang Yến lang, ngươi cũng biết thân ta tựa mây bay, tâm như tơ mềm, hơi thở mong manh, sao lại bảo ta chiết liễu hái hoa.”
Tôi nắm tay cậu ta vờ như cảm động, “Nguyện theo quân trồng đậu Nam Sơn, hái cúc bờ rào Đông, xây nhà làm bạn, nghe tiếng vọng nước non.”
“Yến lang…”
“Tiểu Du…”
…
Cái vở kịch tỏ tình này sáng nào bọn tôi cũng phải diễn một lần. Người ngoài nghe xong thấy kinh muốn chết, may mà hai người chúng tôi mặt dày như tường thành.
“Tiểu Yến,” Cậu ta nghiêm mặt nói, “Qua sông là đến Kim Lăng rồi, chúng ta cũng đã đi hơn một tháng, ta cũng đã mệt. Chi bằng chúng ta dừng lại mấy ngày, nghỉ ngơi chút thế nào?”
Ừm, giờ đang là đầu tháng Tư theo lịch nông, đổi đến hiện đại, cũng khoảng là ngày 1 tháng 5 ngày hoàng kim. Khó có khi vừa nhàn rỗi vừa có tiền, tới Dương Châu du ngoạn hai ngày cũng là lựa chọn không tồi.
“Vậy được rồi, ở lâu hai ngày.”
“Oa!” Cậu ta hoan hô một tiếng, tung tăng ra ngoài.
“Ngươi đi đâu đó?”
“Ta có vài người bạn cũ đều ở Dương Châu, đã nhiều năm không gặp rồi, hôm nay gặp bọn hắn chút.”
Cậu ta lăn lộn giang hồ, bạn bè khắp thiên hạ, cũng không kì quái.
Tôi chậm rãi rửa mặt ăn sáng, cầm theo chút tiền, đi ra ngoài dạo chơi.
Cảnh xuân vừa vặn. Đường phố nhỏ hẹp khoe gạch xanh, cửa hàng san sát, náo nhiệt vô cùng.
Tôi lang thang không có mục tiêu, chọn chỗ có đông người qua lại, nhìn phát ngốc, có khi dừng lại xem cửa hàng bán thi họa ngọc khí đồ cổ gì đó, hỏi giá một chút. Cũng ngắm các cô gái, thấy ai đặc biệt xinh xắn, sẽ ngắm nhiều hơn chút.
Đi đi một lúc, phát hiện tình huống không đúng lắm.
Đầu tiên là một tên có vẻ ăn chơi trác táng, từ trong đám đông chen đến bên cạnh tôi, nhìn nhìn một cái, rồi đi qua. Một lát sau, lại chen đến, nhìn nhìn, lại đi qua. Mới có vài phút, thế mà đã trở lại rồi.
Năm lần bảy lượt, tôi dừng chân, thằng ngốc này làm gì thế?
Tiện thể phát hiện bên cạnh tên ngốc này còn mấy tên ngốc khác nữa. Ông đây mặc đồ nghèo rớt, trông như thằng chạy việc ở bến tàu, trên đầu cũng chẳng cài hoa, các người vây xem cái gì?
Tôi hỏi tên ngốc, “Đẹp à?”
Anh ta ngơ ngác gật đầu, “Đẹp.”
Tôi hất hàm, “Về mà ngắm vợ ngươi ấy.”
Tôi đẩy anh ta ra, các cô gái ngắm tôi thì không sao, đàn ông đàn ang như anh đi theo ngắm tôi tôi liền thấy ghê người.
Bên đường có một cửa hàng bề ngoài rất lớn, tôi không buồn nghĩ ngợi mà tiến vào.
Vào cửa mới phát hiện nó là một cái rạp kịch, lầu trên lầu dưới nhốn nháo đầy người, có mấy người rất giống nam giả nữ… nhưng có lẽ cũng là nghề phục vụ đặc biệt. Trên đài đang hát rất hăng, tốt quá, chả ai ngắm tôi.
Tôi đứng ở sau cửa nghe, nghe một lát có người tới thu tiền, đương nhiên không cho, tôi ra ngoài lại đụng phải một người.
Tôi chẳng buồn ngẩng đầu lên, “Thật xin lỗi.” Xong thì đi.
Người nọ không nói gì, nhưng chân chó của anh ta đã kêu lên, “Đụng phải đại nhân nhà ta, còn không mau nhận lỗi!”
Chậc… Vô lại từ cổ chí kim đều như nhau.
Tôi xoay người, thấy một gã cao to đen hôi vọt đến trước mặt muốn túm cổ áo tôi, vội vàng kinh hãi quỳ bẹp xuống dập đầu, “Vị tráng sĩ này, tiểu nhân lỗ mãng, va vào đại nhân nhà ngươi, thật là vô tâm. Mong rằng đại nhân đại lượng, tha cho tiểu nhân.”
Vừa nói vừa dập đầu hai cái.
Lúc này lại nghe thấy một người nói, “Hòa Nhân, bỏ qua đi.”
Tôi mừng hết sức, “Tạ đại nhân!” Xoay lưng bỏ chạy.
Ở địa bàn của người ta, làm sao mà không ra vẻ ngoan ngoãn đáng thương được cơ chứ.