Tạ Cát Tường ghé vào mép giường, không thấy được động tác mẫu thân tỉnh lại.
Tô Huỳnh Tú ngủ thật lâu, lâu đến lúc tỉnh lại còn không biết hôm nay là hôm nào, nàng cảm thấy mình quên mất rất nhiều chuyện, nhưng tựa như cũng nhớ được rất nhiều thứ.
Nàng giật giật tay, chỉ cảm thấy bàn tay lạnh băng cứng đờ của mình, đang nằm trong lòng một bàn tay ấm áp.
"Nương!" Tạ Cát Tường ngẩng đầu, kinh hỉ nhìn về phía nàng.
Tô Huỳnh Tú mở to mắt, đôi mắt hạnh kia không khác gì nữ nhi.
Nàng nhìn nữ nhi, bên môi có ý cười nhợt nhạt.
Bị bệnh nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên Tạ Cát Tường thấy nàng có tinh thần như thế.
"Nương, người tỉnh rồi, có muốn uống chút nước không?" Tạ Cát Tường hỏi.
Đôi mắt Tô Huỳnh Tú, làm thế nào cũng không rời khỏi người nữ nhi.
Nàng nói: "Cát Tường, đỡ nương dậy."
Tuy rằng nữ nhi có đại danh (tên chính thức), nhưng người một nhà đều thích gọi nàng Cát Tường.
Cát Tường Cát Tường, hy vọng nàng cát tường như ý, bình an trôi chảy.
Tạ Cát Tường đứng dậy đỡ nàng, lót sau lưng nàng hai cái đệm mềm.
Bận rộn xong, nàng lại bưng chén cháo táo đỏ vẫn luôn đặt ở bếp lò, ngồi trên mép giường.
"Nương, ăn chút cháo đi."
Tô Huỳnh Tú cũng cảm thấy đói bụng.
"Được."
Tạ Cát Tường trước đút nàng uống nửa chén nước mật ong, sau đó mới đút nàng ăn từng muỗng từng muỗng cháo.
Kỳ thật hiện giờ Tô Huỳnh Tú ngồi cũng khó khăn, một chút sức lực trên người đều không có, càng không cần phải nói tự mình ăn cháo.
Nếu không phải lần này bệnh đến hung hiểm, nàng cũng không biết nữ nhi đã lớn, thành áo bông nhỏ tri kỷ.
Nghĩ đến đây, con ngươi Tô Huỳnh Tú trầm xuống, lại dường như an tâm, nhẹ giọng cười cười.
"Con trưởng thành rồi."
Tạ Cát Tường có chút ngượng ngùng: "Nương, nữ nhi đã mười bảy, tự nhiên trưởng thành."
Tô Huỳnh Tú nâng không nổi cánh tay, nàng muốn sờ sờ gương mặt non nớt của nữ nhi, nhưng đến cuối cùng, lại chỉ có thể dùng đôi mắt khắc nữ nhi vào trong lòng.
"Trưởng thành thì tốt," thanh âm Tô Huỳnh Tú mỏng manh, "Từ khi con chào đời, nương liền chờ ngày này, rốt cuộc chờ được rồi."
Một câu này, nói đến cái mũi Tạ Cát Tường chua chua.
Tạ Cát Tường dùng lòng bàn tay thử thử nhiệt độ cháo chén, cẩn thận múc một muỗng, đút cho Tô Huỳnh Tú.
"Con trưởng thành, cũng có thể chăm sóc nương," Tạ Cát Tường nói, "Về sau có chuyện gì, đều có con và ca ca nhọc lòng, nương người không cần lại làm lụng vất vả nữa."
Tô Huỳnh Tú ngoan ngoãn ăn xong muỗng cháo nữ nhi đút, mặt mày tươi cười: "Được."
Mẹ con hai người, một người đút một người ăn, phòng ngủ thực an tĩnh, hôm nay tựa hồ như Tô Huỳnh Tú ăn uống rất tốt, một chén cháo ăn xong rất nhanh.
Tạ Cát Tường đặt chén xuống một bên, muốn đỡ Tô Huỳnh Tú nằm xuống.
Tô Huỳnh Tú lại cự tuyệt: "Chúng ta ngồi nói chuyện một lát đi."
"Nương, người nên nghỉ ngơi nhiều," Tạ Cát Tường sờ sờ tay nàng, vẫn lạnh băng, "Lát nữa đại phu tới, còn phải hỏi đổi thuốc gì cho người."
Tô Huỳnh Tú chưa nói, chỉ hỏi: "Ca ca con đi ra ngoài bận việc?"
Hỏi đến Tạ Thần Tinh, Tạ Cát Tường hơi ngập ngừng, nhưng nàng cũng không muốn lừa gạt mẫu thân, chỉ nói: "Cửa hàng trong nhà đều bị niêm phong, chỉ còn chút đồng ruộng, ca ca đi cầm cố để có được chút bạc an trí cho người hầu trong nhà."
Người hầu trong nhà này, đều là người đi theo vài thập niên, hiện giờ Tạ gia đã như thế này, bọn họ cũng không thể bỏ mặc được.
Tô Huỳnh Tú trầm mặc một lát, sau đó nói: "Cũng được, hẳn nên làm như thế."
Trong nhà bị tra xét, đồ vật đáng giá cơ hồ không còn dư lại cái nào, người tra xét chính là Nghi Loan Tư, cũng không biết là Thánh Thượng hay là Triệu Thụy dặn dò, các giáo úy ngược lại cũng coi như khách khí, không thương tổn người, cũng không phá hư vật gia dụng ở Tạ gia.
Chỉ có chút ít đồng ruộng này, vẫn là thời trước để cho quản gia xử lý, ghi dưới danh nghĩa hắn, lúc này mới có thể có chút bạc tiêu dùng.
Kỳ thật lời Tạ Cát Tường nói còn chưa hết, lần này Tạ Thần Tinh bận rộn, kỳ thật còn có chuyện mua thuốc. Tô Huỳnh Tú đây là khó thở công tâm, đau thương bi tuyệt, thân thể mới chịu không được, lập tức liền suy sụp.
Nếu không có Tục Mệnh tán cứu mạng, chỉ sợ không qua khỏi.
Thuốc này bất luận là Tô gia hay là Triệu Vương phủ đều không có, chỉ trong cung mới có, nhưng mấu chốt lại là chỗ này, Triệu Thụy không có biện pháp tiến cung khẩn cầu.
Chỉ có thể đi mua giá cao.
Tạ Thần Tinh bôn ba mấy ngày, vẫn không mua được, đã mấy ngày không về nhà.
Thấy mẫu thân hôm nay tinh thần tốt, Tạ Cát Tường lại đổ thêm một ly nước mật ong, làm cho nàng thấm cổ họng.
"Nương, hôm nay người tỉnh, con và ca ca cũng an tâm rồi." Tạ Cát Tường khó được có gương mặt tươi cười.
Nhưng Tô Huỳnh Tú lại không cười.
Tình hình của mình như thế nào, nàng còn rõ hơn bất kỳ kẻ nào.
Nàng chỉ sợ không qua khỏi.
Không gì đáng buồn bằng tâm đã chết, nàng bi thương đến cực điểm, đau lòng khó tiêu, chống cự mấy ngày này, bất quá chỉ vì con trai con gái mình.
Nhưng nàng phát hiện, mình làm sao cũng không gắng gượng nổi nữa.
Hiện tại nghĩ đến, nhi tử đã lớn lên, là thanh niên tài tuấn khí phách hăng hái, nữ nhi thông tuệ cứng cỏi, chưa bao giờ chịu thua.
Tô Huỳnh Tú tin tưởng, hai đứa bọn chúng cho dù không còn mình, cũng sẽ không bị khốn cảnh đánh ngã.
Tô Huỳnh Tú nỗ lực giật giật cánh tay, nắm lấy bàn tay mềm mại của nữ nhi.
Tuy rằng nói chuyện lao lực, nhưng nàng vẫn cảm thấy có rất nhiều lời phải nói với nữ nhi.
"Cát Tường, vốn cha con cảm thấy con còn nhỏ, tính chờ con thành thân xong, lại đi Hình Bộ theo hắn nhậm chức," Tô Huỳnh Tú nói, "Chuyện hình danh quan, cha con hiểu hơn nương, cha con cho rằng con có thể làm Thôi quan rất ưu tú."
Tô Huỳnh Tú tiếp tục nói: "Làm Thôi quan là ước mơ từ nhỏ của con, nương hy vọng mặc kệ vì cái gì, con đều không từ bỏ."
Tạ Cát Tường không có thiên phú thi khoa cử gì, nàng không thích những cái bát cổ văn đó, cũng không thích ngâm thơ làm phú, nàng chỉ thích học tập mọi thứ về tẩy oan tập lục.
Nàng chỉ thích phá án.
Làm Thôi quan cũng không có gì không tốt, đều là chức quan đứng đắn, nếu nàng có bổn sự này, có thể khảo nhập Hình Bộ, là có thể nhận được chén cơm này.
Đây là lời Tạ Uyên Đình đã nói, Tạ Cát Tường vẫn luôn coi đây là mục tiêu, không ngừng nỗ lực học tập.
Nhưng mà, phụ thân lại bị người hại chết oan ở đại đường Hình Bộ.
Tạ Cát Tường không tin phụ thân sẽ thắt cổ tự vẫn, nói gì mà sợ tội tự sát càng là lời nói vô căn cứ, có một khoảnh khắc, Tạ Cát Tường sinh ra nghi ngờ và dao động đối với tương lai.
Làm Thôi quan có ích lợi gì? Học phá án lại có ích lợi gì? Phụ thân vang danh khắp thiên hạ, vẫn chết ở nơi ông phấn đấu cả cuộc đời.
Ai hiểu con bằng mẹ, nàng làm sao biết được, Tô Huỳnh Tú liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu.
Tô Huỳnh Tú nhẹ nhàng xoa xoa tay nữ nhi: "Cát Tường, không cần vì người khác, cho dù là cha mẹ hoặc là ca ca con, thay đổi đi ước mơ của mình."
Tạ Cát Tường không nghĩ tới, mẫu thân muốn nói chuyện, lại nói tới cái này.
Đáy mắt nàng ấm áp, nội tâm như thủy triều cuồn cuộn, sóng sau cao hơn sóng trước.
"Nương......" Tạ Cát Tường nghẹn ngào gọi nàng một tiếng, rốt cuộc nói không nên lời.
Tô Huỳnh Tú ôn nhu nhìn kỹ nàng, thậm chí đều là không nỡ.
"Tiểu khuê nữ của nương," Tô Huỳnh Tú nói, "Là tiểu áo bông tốt nhất thiên hạ."
Tạ Cát Tường thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Nhưng mẫu thân đã chịu đủ khổ sở, nàng không thể lại làm mẫu thân tiếp tục đau xót nữa.
Tô Huỳnh Tú nhìn bộ dáng nàng quật cường ráng nhịn khóc, không biết như thế nào, lại có chút không nỡ, nàng hỏi: "Cát Tường, con cảm thấy Triệu Thụy như thế nào?"
Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt: "Thụy ca ca?"
Tô Huỳnh Tú cười: "Đúng vậy, Thụy ca ca của con."
Tạ Cát Tường không biết mẫu thân có ý tứ gì, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy có chút đỏ mặt, nàng mím mím môi, thanh âm có chút nhỏ: "Hắn làm sao vậy?"
Tô Huỳnh Tú nhẹ giọng cười cười.
Nàng đã lâu không có cười, lúc này tiếng cười của nàng mang sự an ủi không nói thành lời, khiến lòng lo lắng sợ hãi của Tạ Cát Tường dần dần an ổn lại.
"Nương! Người cười cái gì chứ?" Tạ Cát Tường hỏi.
Tô Huỳnh Tú nhìn nàng, lần nữa cảm thán: "Con là đại cô nương rồi."
Tới lúc này, nàng tự biết thời gian không còn nhiều, nên nói vẫn phải nói, không có gì cần che giấu nữa, tự nhiên muốn nói rõ ràng lưu loát mới được.
"Cát Tường, vốn là nương và Thục thẩm nương đã ước định, chờ con và Triệu Thụy trưởng thành, nếu vẫn thích nhau, liền kết thành thông gia," Tô Huỳnh Tú nói như thế, "Chỉ là Thục thẩm nương con đi quá sớm, tuổi con lại nhỏ hơn Triệu Thụy, ta và cha con luyến tiếc con, nên cũng không sốt ruột nói chuyện hôn sự."
Nghe mẫu thân đột nhiên nói cái này, mặt Tạ Cát Tường lập tức liền đỏ.
Nàng cúi đầu, không dám nhìn mặt mẫu thân.
Nàng và Triệu Thụy từ nhỏ thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, đều hiểu biết và quen thuộc lẫn nhau, trong lòng Tạ Cát Tường rất rõ ràng, tương lai bọn họ đại khái sẽ như rất nhiều thanh mai trúc mã khác ở Yến Kinh, sẽ kết thành một mối kim ngọc lương duyên.
Nếu muốn hỏi nàng có thích Triệu Thụy không?
Chuyện như vậy, nữ nhi gia nào lại không biết xấu hổ mà nói ra ngoài?
Nàng không chịu nói với mẫu thân, cũng không nói cùng phụ thân, nhưng mặt nàng hồng như quả táo vào đông, đã sớm bán đứng tâm tư nàng.
Tô Huỳnh Tú nhìn nữ nhi khó có khi thẹn thùng, lại nhịn không được cười ra tiếng.
"Các con tâm ý tương thông, đó là tốt nhất," Tô Huỳnh Tú nói, "Ta và cha con, chính là bởi vì nhất kiến chung tình, mới có nhiều năm nhân duyên mỹ mãn như vậy."
Đây là sau khi phụ thân đi, Tô Huỳnh Tú lần đầu tiên nhắc đến phu quân đã mất.
Ửng hồng trên mặt Tạ Cát Tường rút đi trong nháy mắt, khi ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ còn lại lo lắng và bất an.
"Nương......" Nàng hơi há mồm, lại không biết nên an ủi như thế nào.
Sâu trong nội tâm nàng, cũng thời thời khắc khắc vì phụ thân chết oan mà ủy khuất, khổ sở, nàng suốt đêm ngủ không được, một là vì lo lắng mẫu thân, mặt khác cũng vì đau lòng cho phụ thân.
Nàng an ủi không được mẫu thân, bởi vì nàng cũng giống mẫu thân.
Tô Huỳnh Tú không chờ nữ nhi nói chuyện, nàng chỉ nói: "Tiểu Thụy là hài tử tốt, là hài tử do Ngọc Thục tự mình giáo dưỡng lớn lên, không giống các nam nhi tầm thường khác, hắn sẽ tôn trọng con, sẽ yêu thương con, cũng sẽ ủng hộ con."
Tô Huỳnh Tú: "Nghĩ đến sau này con muốn cùng hắn ở bên nhau, nương cũng an tâm rồi."
Cho đến giờ phút này, Tạ Cát Tường mới ngầm cảm nhận được, mẫu thân nói những lời này, đều giống như lời dặn dò sau cùng.
Trong nháy mắt, vô biên sợ hãi lan tràn trong lòng, Tạ Cát Tường luống cuống.
"Nương...... Nương người đừng nói cái này," Tạ Cát Tường miễn cưỡng nghẹn ra một nụ cười, "Về sau con chỉ bên cạnh nương, chỗ nào con cũng không đi."
Tô Huỳnh Tú ôn nhu nhìn nàng, lại cười: "Đứa nhỏ ngốc."
Mẹ con hai người nói chuyện, tiếng bước chân Tạ Thần Tinh từ xa tới gần.
Hắn tựa như chạy vội trở về, còn chưa tiến vào trong phòng ngủ, liền nghe được tiếng bước chân vội vàng của hắn.
Nháy mắt tiếp theo, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Một thanh niên dáng người cao cao gầy gầy bước nhanh vào, đến giữa phòng ngủ đột nhiên dừng lại.
Khuôn mặt Tạ Thần Tinh văn nhã tuấn tú, cặp mắt kia giống như phụ thân, bình tĩnh nhìn Tô Huỳnh Tú ngồi trên giường cười cười.
"Nương, người thật sự tỉnh."
Hắn nói như vậy, kích động muốn tiến lên, vừa đi được hai bước, lại một lần nữa ngừng lại.
Bên ngoài bôn ba mấy ngày, trên người hắn tràn đầy bụi bẩn, vừa dơ vừa loạn, thật sự không thể tới gần mẫu thân đang bệnh nặng.
Nhưng Tô Huỳnh Tú lại hoàn toàn không sợ nhi tử dơ loạn, nàng cố hết sức nghiêng đầu, đôi mắt ôn nhu rơi xuống người nhi tử.
Đôi con trai con gái này, là niềm kiêu ngạo của nàng, cũng là vướng bận cuối cùng của nàng.
Nàng nói với Tạ Thần Tinh: "Thần Tinh, con lại đây ngồi cạnh nương."
Tạ Thần Tinh cởi áo ngoài, chỉ mặc áo trong đi đến trước giường, quy quy củ củ ngồi xuống.
Vừa rồi hắn không nhìn kỹ, hiện tại xem ra, thời gian vừa qua mẫu thân bệnh nặng tiều tụy, hiện tại trên mặt lại khó được có chút đỏ ửng.
Nàng dựa ngồi ở mép giường, tựa hồ người cũng có chút sức lực.
Nhưng mà mọi việc trước mắt này, đều không thể khiến Tạ Thần Tinh vui nỗi, trong nháy mắt, tâm hắn chìm vào đáy cốc.
Mẫu thân không phải lành bệnh thức tỉnh, nàng đây là...... hồi quang phản chiếu.
Tạ Thần Tinh nắm thật chặt tay, nặng nề vô cùng đè lên trái tim.
Nếu hắn có thể tìm được thuốc, thật là tốt biết bao nhiêu.
*** Truyện chỉ đăng tại .***