Nơi nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất.
Ai cũng không nghĩ đến, Chúc Cẩm Trình sẽ để di thư tại nơi như vậy, đơn giản, lại trắng trợn táo bạo như thế.
Người trong Mặc Lan Hiên, chăm chút giữ gìn bức tranh này, lại không ai phát hiện ra bí mật cất giấu sau quyển trục.
Di ngôn của Chúc đại thiếu bọn họ muốn tìm nhất, lại bị quan phủ tìm được trước.
Tạ Cát Tường cầm bức thư, tức khắc cảm thấy cảm xúc mênh mông.
Xem ra xông vào Chúc phủ, cẩn thận điều tra là chính xác.
Đầu Tạ Cát Tường và đầu Triệu Thụy cơ hồ muốn đụng vào nhau, hai người đều đang chuyên tâm nhẩm đọc vài dòng di ngôn quá ngắn này.
Chúc Cẩm Trình tiếp tục viết:
Việc Chúc Phượng Nghi hành động cẩu thả lưu lại oan nghiệt, bị mẫu thân ta phát hiện, hắn vì thanh danh, cố ý vu oan hãm hại mẫu thân ta, sau khi giết hại mẫu thân lại ngụy trang thành tự sát, tiếp đó bức bách Trương quản gia rơi xuống nước bỏ mình.
Năm đó ta mờ mịt vô tri, còn tưởng rằng việc này là thật, cho đến một ngày ta ngẫu nhiên biết được chân tướng, mới hay thì ra tàn khốc như vậy.
Khi ta còn đang quá mức hoảng loạn, bị bọn họ phát hiện ta đã biết sự thật, đánh gãy một chân của ta còn chưa đủ, hiện giờ mạng ta cũng tràn ngập nguy cơ.
Mẫu thân uổng mạng, ta không thể ngồi mặc kệ, đặc biệt để lại bức thư này, khẩn cầu người xem có thể giải oan cho hai mẹ con ta.
Ta không có gì có thể báo đáp, tài sản Chúc gia cũng không phải của ta, chỉ có thể lấy tánh mạng này cầu phúc, chúc ngài bình an khoẻ mạnh, cả đời trôi chảy.
Bức thư này đến đây đã kết thúc.
Chúc Cẩm Trình dùng bút pháp thẳng thắn thành khẩn viết ra vô cùng rõ ràng, trong đường cùng, để lại bức di thư.
Tạ Cát Tường không thể tưởng tượng được, hắn đang ở tình cảnh như thế nào khi viết ra bức thư này.
Triệu Thụy xem xong, lại như suy tư gì nói: "Hắn không ghi rõ việc cẩu thả Chúc Phượng Nghi làm rốt cuộc là chuyện gì, cũng không viết Liễu Văn Nhân có tham dự vào hay không, hắn chỉ đơn giản miêu tả Hách phu nhân bị Chúc Phượng Nghi làm hại, nhưng vẫn chưa miêu tả tỉ mỉ."
Nghe Triệu Thụy phân tích, Tạ Cát Tường lập tức tỉnh táo lại.
Nàng đột nhiên nghĩ đến việc mình rối loạn tinh thần ở trước linh đường Chúc Cẩm Trình.
Rối loạn kia quá mức chân thật, thế cho nên rất lâu nàng cũng không phục hồi tinh thần lại, hiện tại nghĩ đến, vị trí tình cảnh lúc ấy, đều ở tại gian phòng ngủ này.
Như vậy, nữ nhân nói chuyện với Chúc Cẩm Trình, sẽ là Liễu Văn Nhân? Hay là Trì Tiểu Hà?
Tạ Cát Tường lâm vào trong trầm tư.
Triệu Thụy thấy nàng đã bắt đầu suy tư về bức di thư, cũng không quấy rầy nàng, để giáo úy tiếp tục điều tra.
Đợi cho giáo úy điều tra xong lần nữa, Tạ Cát Tường mới dứt ra khỏi luồng suy nghĩ sâu xa.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Triệu Thụy, dùng âm thanh chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe được nói: "Huynh thấy lời trong di thư có ghi, vì hành vi cẩu thả của Chúc Phượng Nghi lưu lại oan nghiệt, oan nghiệt hắn ta lưu lại, có thể là hài tử chúng ta nhìn thấy ở cái viện bị bỏ hoang kia không?"
Triệu Thụy như suy tư gì gật gật đầu, hắn dừng một chút nói: "Nghĩ như thế, là có thể nghĩ thông suốt."
Vì Chúc Phượng Nghi hành động cẩu thả, làm xuất hiện một hài tử, nhưng đứa nhỏ này không chỉ mù mắt mà còn sứt môi, dị dạng như thế, xác thật khiến lòng người sinh ra nghi hoặc.
"Nếu Chúc Phượng Nghi tùy tiện cẩu thả với nữ nhân nào, vậy nạp về nhà làm thiếp là được, nhưng hắn lại không thể nạp người này về nhà, còn làm Hách phu nhân cảm thấy sống không bằng chết, thân phận nữ nhân này nhất định không đơn giản."
Triệu Thụy nhàn nhạt nói: "Chuyện như vậy ngoài đường không nhiều lắm, gì mà phụ nữ có chồng hồng hạnh xuất tường, gì mà cốt nhục một nhà làm bậy, đều làm người sợ hãi và chán ghét từ tận đáy lòng."
Tạ Cát Tường nghe ngữ khí hắn lạnh nhạt như thế, không khỏi nhớ tới những chuyện trước đây ở Triệu Vương phủ, nàng thở dài trong lòng, nhiều năm như vậy, Triệu Thụy trước sau chưa từng quên cái chết của Thục thẩm nương.
Đúng vậy, cho dù là nàng cũng sẽ cảm thấy khó nói nên lời, huống chi thân làm con ruột như Triệu Thụy.
Tạ Cát Tường không muốn hắn luôn đắm chìm trong bi thống, trầm tư một lát liền nói: "Nữ nhân cùng Chúc Phượng Nghi sinh ra một hài tử, nếu không phải là huyết thống gần......"
"Chúc thị!" Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy liếc nhau, không hẹn mà cùng nhớ tới cùng một nữ nhân.
Chúc thị Chúc Phượng Nhan, trưởng tỷ Chúc Phượng Nghi, thời trẻ gả cho Liễu gia đại thiếu gia, sau đó Liễu đại thiếu gia chết sớm, một mình nàng mang theo nữ nhi, ít nhiều cũng nhờ đệ đệ, đệ muội giúp đỡ nhiều năm, mới có phường giấy Tuyên Thành rực rỡ như hiện giờ.
Nếu nữ tử cẩu thả cùng Chúc Phượng Nghi chính là Chúc Phượng Nhan, vậy hết thảy đã có thể được giải thích.
Tạ Cát Tường thở sâu, cảm thấy việc Chúc gia thật sự quá mức phức tạp quỷ dị.
Làm lòng người khó chịu, không biết phải nói như thế nào.
Triệu Thụy thấy Tạ Cát Tường không thể tiếp thu được câu chuyện này, liền tùy ý nói: "Trước đó lão thái y ở Thái Y Viện đã từng nói, nếu thành thân gần, bất luận là quan hệ anh chị em cô cậu hay là quan hệ anh chị em bạn dì, khi sinh hài tử rất dễ xảy ra ngoài ý muốn.
Loại ngoài ý muốn này, không phải thân thể gầy yếu, mà là dị dạng tật nguyền, rất khó nuôi sống."
Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt, nàng nói: "Còn có loại cách nói này?"
Triệu Thụy có ý riêng: "Đúng vậy, cho nên, thành thân trong vòng quan hệ cô cậu hay bạn dì, tựa hồ đều không tốt lắm, muội thấy đệ đệ kia của ta......!Có phải không quá ổn đúng không?"
Hắn nói đệ đệ, chính là tâm can bảo bối của Triệu Vương Phi hiện giờ, nhị công tử Triệu Vương phủ Triệu Vũ.
Tạ Cát Tường nghĩ đến bộ dáng ngu đần của đối phương, không khỏi lại tin thêm vài phần: "Xác thật......"
Triệu nhị công tử có vẻ...!xác thật không quá thông minh, thậm chí còn có thể nói đúng là ngốc.
Mà quan hệ giữa Triệu Vương Phi và Triệu Vương chính là quan hệ anh chị em bạn dì.
Triệu Thụy dẫn dắt từng bước: "Cho nên việc kết thân này không thể chỉ xem trên việc thân càng thêm thân, có đôi khi huyết thống xa một ít ngược lại tốt hơn, quan hệ anh chị em bạn dì linh tinh gì đó......!đều không có kết quả tốt." (nhamy: Thụy ca quá thâm nha, điều tra án mà vẫn không quên nhắc khéo pé Tường tránh xa biểu ca ra)
Nhưng Tạ Cát Tường một lòng một dạ đắm chìm trong án tình, hoàn toàn không lĩnh hội được ý tứ sâu xa trong lời nói của Triệu Thụy, nàng như suy tư gì nói: "Đứa bé kia bị giấu ở nhà hoang, Chúc Phượng Nghi có tâm che giấu, theo lý Chúc Cẩm Trình không có khả năng phát hiện, trong di thư hắn cũng có nói, mình ngay từ đầu vẫn chưa biết chân tướng."
Nhưng sau đó, hắn viết cho đến một ngày kia hắn ngẫu nhiên biết được chân tướng, chân tướng này ngẫu nhiên biết được như thế nào? Là có người biết chuyện nói cho hắn biết chân tướng, hay tự hắn phát hiện chứng cứ gì, việc này cũng không viết rõ.
Tạ Cát Tường nhéo nhéo giữa mày, thở dài: "Chúc Cẩm Trình này thật là, đã để lại di ngôn, rồi thì mơ hồ không rõ, mấy chỗ mấu chốt đều viết sơ lược, cái này bảo người ta điều tra như thế nào đây?"
Triệu Thụy nhàn nhạt nói: "Rốt cuộc hắn vẫn là người Chúc gia, không muốn thấy thanh danh Chúc gia sụp đổ thảm hại, một bức thư để lại cũng vì căm phẫn mẫu thân uổng mạng, cũng khó chịu bởi mình bị người khác làm hại, oan khuất không chỗ nói.
Hắn hận Chúc Phượng Nghi, lại không hận Chúc gia, trên dưới Chúc gia nhiều người như vậy, hắn không thể mặc kệ."
Đây mới là khí độ một thiếu đông gia nên có.
Cho nên hắn không viết Chúc Phượng Nghi rốt cuộc làm ra chuyện xấu xa gì, cũng không viết rốt cuộc vì sao hắn biết được chân tướng.
Nếu để người ngoài nhìn thấy bức thư, cũng sẽ không biết bao nhiêu chân tướng.
Triệu Thụy cũng được dạy dỗ lớn lên như thế, ít nhiều cũng hiểu được tâm tư Chúc Cẩm Trình, nhưng theo Tạ Cát Tường thấy, đây đều là làm chuyện thừa.
"Chẳng lẽ hắn không viết, chúng ta sẽ không tra được? Phàm là trên đời này có một người biết bí mật, vậy bí mật này sẽ vĩnh viễn không còn là bí mật."
Tạ Cát Tường hừ lạnh một tiếng, nói: "Hắn cứ muốn nói lại thôi, ngược lại càng khiến người ta muốn điều tra rõ chân tướng, ta thấy hắn kỳ thật không phải vì suy nghĩ cho Chúc gia, mà hắn muốn Chúc Phượng Nghi để lại tiếng xấu muôn đời, không bao giờ có thể duy trì thể diện Trúc quân tử nữa."
"Muội a," Triệu Thụy nói, "Vẫn cứ quá mức thẳng thắn."
Tạ Cát Tường xem lại lá thư kia.
Vụ án Chúc gia này, nhìn như khó bề phân biệt, nhìn như không hề có manh mối, nhưng trên thực tế bọn họ đã nắm giữ rất nhiều nguyên nhân người ngoài không biết, chỉ cần ghép các manh mối lại với nhau, cẩn thận cân nhắc, chải vuốt rõ ràng, vụ án này nói không chừng sẽ có thể phá được.
Tạ Cát Tường nói: "Kỳ thật Chúc Cẩm Trình không chỉ để lại bức di thư này, hắn còn để lại hai bài thơ."
"Mặc kệ Trì Tiểu Hà chết như thế nào, nhưng hai bài thơ tuyệt đối không có khả năng do nàng thích, nên mới lén thêu lên xiêm y bên người, khẳng định là Chúc Cẩm Trình vì giữ lại manh mối, đặc biệt dặn nàng thêu lên."
"Huynh nói xem, hồ sen Chúc gia, sẽ có manh mối gì khác không?" Tạ Cát Tường như suy tư gì, "Trước đó tiểu nhị kia từng nói Trương quản gia nhảy xuống hồ chết, trong di thư Chúc Cẩm Trình cũng nói Trương quản gia bị buộc nhảy hồ tự sát, như vậy cái hồ này, có thể lý giải là hồ sen kia của Chúc gia không?"
Triệu Thụy đi đến bên cửa sổ Mặc Lan Hiên, xa xa nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài Mặc Lan Hiên, là một mảnh rừng trúc rậm rạp, hồ hoa sen giấu trong một góc rừng trúc, thấp thoáng lộ ra hoa sen trắng hồng, đung đưa ẩm ướt.
Triệu Thụy nhàn nhạt nói: "Chúc gia không nói hồ hoa sen không thể đào, một khi đã như vậy, đào một chút cũng không sao."
Tạ Cát Tường nói: "Hy vọng manh mối cuối cùng, ở ngay chỗ này."
Từ Mặc Lan Hiên đi ra ngoài, trong linh đường bên ngoài, Liễu Văn Nhân vẫn quỳ gối trước quan tài, thành kính túc trực bên linh cữu vong phu.
Chúc Phượng Nghi đã sớm chẳng biết đi đâu, trong linh đường chỉ còn một mình Liễu Văn Nhân.
Triệu Thụy đi vào trong linh đường, rũ mắt nhìn về phía Liễu Văn Nhân.
"Liễu thị, Cao Đào Tư lục soát được di thư của tôn phu ở Mặc Lan Hiên, trong đó kể lại mình bị người khác làm hại, thỉnh cầu quan phủ điều tra rõ chân tướng."
Thân thể Liễu Văn Nhân run lên, nàng đột nhiên ngẩng đầu, có thể thấy rõ nước mắt trên mặt.
"Cái gì?" Liễu Văn Nhân không rảnh lo nước mắt trên mặt, nàng như đầy bụng nghi hoặc, "Triệu đại nhân, ta nghe không hiểu ý của ngài."
Âm thanh Triệu Thụy kiên định: "Tôn phu cho rằng mình bị hại gãy chân, cũng vì biết bí mật Chúc gia nên bị người diệt khẩu, để lại di thư thỉnh cầu quan phủ điều tra rõ nguyên nhân."
Hắn vẫn chưa nói nhiều, che giấu lại toàn bộ việc của Hách phu nhân, chỉ nói đơn giản về cái chết của Chúc Cẩm Trình.
Lúc hắn nói như thế, ánh mắt Tạ Cát Tường cũng nhìn chằm chằm Liễu Văn Nhân, muốn biết đối với cái chết của Chúc Cẩm Trình, nàng biết được bao nhiêu.
Nhưng mà, Liễu Văn Nhân lại như mới nghe chuyện này lần đầu, nàng sững sờ ở nơi đó, hơn nửa ngày cũng chưa nói chuyện.
Triệu Thụy nhíu mày, trên mặt càng thêm lạnh giá: "Liễu phu nhân, nếu tôn phu có để lại di thư, bản quan không thể không tra, không thể để kẻ phạm pháp chạy khỏi lưới trời, khiến người bị hại chết không nhắm mắt."
"Phu quân," Liễu Văn Nhân đột nhiên nghẹn ngào ra tiếng, nàng nghẹn ngào nói, "Phu quân là một người tốt như vậy, ai lại có thể làm hại hắn được chứ?"
Nước mắt Liễu Văn Nhân rơi như mưa.
"Trách không được không lâu trước đây phu quân vẫn luôn nghi thần nghi quỷ, mỗi ngày đều nói mê sảng, khẳng định là có người thừa lúc không có ta lừa gạt hắn," Liễu Văn Nhân nức nở nói, "Phu quân tâm địa thiện lương, phẩm hạnh cao khiết, hắn nói có người hại hắn, nhất định là thật sự."
Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt, không ngờ Liễu Văn Nhân cư nhiên thừa nhận.
Không, không phải nàng thừa nhận hại chết Chúc Cẩm Trình, cũng không nói nàng biết chân tướng, nàng chỉ nói: "Có người hại chết phu quân."
Liễu Văn Nhân cúi đầu lau khô nước mắt, nàng nói: "Trách không được tử tướng của phu quân đáng sợ như thế, thì ra hắn không phải trúng gió chết."
"Người lừa hắn, nói không chừng chính là người hại chết hắn."
Liễu Văn Nhân đột nhiên xoay người, dập đầu ba cái với Triệu Thụy.
Bịch bịch bịch ba tiếng, mỗi một cái đều dùng sức: "Xin Triệu đại nhân điều tra rõ chân tướng, trả lại công đạo cho phu quân ta.".