Hơn nửa đêm không được nghỉ ngơi, đặc biệt đi thẳng đến phòng của người gác cổng, lại im lặng canh giữ ngoài cửa phòng, bắt được kẻ phóng Kim Tàm Cổ giết người, cư nhiên lại là thiếu phu nhân Chúc gia đang bụng mang dạ chửa, Liễu Văn Nhân.
Tuy rằng bọn họ đều cảm thấy Liễu Văn Nhân có hiềm nghi, lại thật sự không nghĩ tới, Liễu Văn Nhân vác bụng lớn còn sẽ tự mình động thủ giết người.
Giờ phút này tại phòng người gác cổng, bởi vì một tiếng thiếu phu nhân của lão Hà mà lâm vào yên lặng.
Triệu Thụy cùng các giáo úy sau lưng hắn như một bức tường cao, vây chặt căn phòng hẻo lánh hoang vắng dành cho người gác cổng này.
Liễu Văn Nhân bị Tô Thần giữ trong tay, lại dường như không hề có chút kinh hoảng.
Nàng cứ như vậy đứng ở đó, nhẹ nhàng thở phì phò, cái trán không bao lâu đã đổ mồ hôi.
Lão Hà há miệng th ở dốc, trước mắt hắn một mảnh đỏ đậm: “Thiếu phu nhân, sao lại là ngài?”
Liễu Văn Nhân đột nhiên cười: “Vì sao không thể là ta.”
Lão Hà hoặc là nói Trương Trung cải trang giả dạng, lập tức nói không nên lời.
Triệu Thụy lạnh lùng nhìn hai người, nói: “Nơi này không phải là nơi nói chuyện, mời hai vị dời bước đến linh đường.”
Lời nói hắn khách khí, lộ ra vẻ thành khẩn, nhưng vẫn trực tiếp để giáo úy áp giải Trương Trung cùng Liễu Văn Nhân đi đến linh đường.
Lúc này Hạ Uyển Thu cũng mang theo Tạ Cát Tường đi vào trong đội ngũ.
Tạ Cát Tường nhìn Liễu Văn Nhân trầm mặc không nói, trong lúc nhất thời đầu óc phân loạn, vô số manh mối bay tán loạn trong đầu nàng, cuối cùng tụ thành một manh mối rõ ràng.
Chính là động cơ Liễu Văn Nhân giết người.
Quá trình vụ án này phức tạp, khó bề phân biệt, lại không có động cơ giết người rõ ràng và không thể xác định người bị tình nghi, bởi vậy điều tra đã từng lâm vào khốn cảnh.
Bất quá, cuối cùng vẫn đi từng bước tra ra từng người chết, cũng có càng nhiều suy đoán hơn đối với vụ án.
Nói đến cùng, vụ án này từ lúc bắt đầu, toàn bộ đều quay chung quanh Chúc gia, từ đầu đến cuối cũng chưa từng rời khỏi đình viện u tĩnh này.
Nhưng bọn họ vẫn mơ hồ không tra được gì rõ ràng.
Tạ Cát Tường vốn còn rất lo lắng, sợ cuối cùng không có cách nào bắt được hung phạm, nhưng nói chuyện với Triệu Thụy, khiến tâm tình Tạ Cát Tường ổn định lại.
Triệu Thụy nói với nàng: “Phàm là kẻ giết người, đều sẽ chột dạ, chỉ cần một mồi câu đơn giản nhất, đối phương lập tức sẽ cắn câu.”
Cho nên, ban ngày Triệu Thụy nhẹ nhàng bâng quơ để lại một câu, Liễu Văn Nhân quả nhiên cắn câu.
Kỳ thật ngay từ đầu, bọn họ thậm chí còn không biết người dính câu sẽ là ai, cũng có thể sẽ câu không được con cá nào, nếu thất bại, như vậy sẽ tiếp tục điều tra, một ngày nào đó vẫn có thể tra ra hung phạm.
Lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó lọt.
Triệu Thụy còn chưa dùng bao nhiêu công lực, đối phương đã không dằn lòng được, tối nay lập tức động thủ.
Cảm nhận được cảm xúc Tạ Cát Tường đi phía bên kia, Triệu Thụy quay đầu nhìn nàng: “Sao vậy?”
Tạ Cát Tường lắc lắc đầu, nàng nhẹ giọng nói: “Ta chỉ cảm thấy nàng không nên.”
Không nên vì [email protected] muốn riêng của bản thân, hại nhiều người, cũng hại nhiều sinh mạng như vậy.
Nếu ngay cả hài tử sinh non kia của Trì Tiểu Hà cũng coi như bị liên lụy, vậy vụ án này của Chúc gia, trong ba năm đã chết mất năm người.
Năm sinh mạnh vốn nên tươi đẹp, cứ như vậy mà mất đi.
Triệu Thụy vươn tay, dùng cây quạt vỗ vỗ trên vai nàng: “Được rồi, lát nữa còn một trận đánh ác liệt phải đánh đấy.”
Tạ Cát Tường gật gật đầu, không tiếp tục lún sâu vào đau thương.
Đợi cho đến linh đường, mọi người mới phát hiện Chúc Thuyền Quyên cùng Chúc Phượng Nghi đã chờ sẵn ở chỗ này.
Nhìn thấy Liễu Văn Nhân bị giáo úy khống chế tay, Chúc Thuyền Quyên lập tức ngồi không yên, nàng lập tức đứng dậy: “Các ngươi muốn làm gì? Đừng nói là tra không ra chân tướng, muốn vu khống cho tẩu tẩu ta đó nha!”
Triệu Thụy còn chưa kịp nói chuyện, Chúc Phượng Nghi đã nhàn nhạt mở miệng: “Ngồi xuống.”
Đối với người phụ thân này, Chúc Thuyền Quyên vẫn rất cung kính, nàng há miệng th ở dốc, cuối cùng không tình nguyện ngồi xuống.
Giờ phút này linh đường đèn đuốc sáng trưng.
Triệu Thụy ngược lại đột nhiên khách khí, cho Liễu Văn Nhân và Trương Trung ngồi xuống, lại để Bạch Đồ vừa mới đuổi tới ngồi ở bàn bên cạnh, nhìn điệu bộ như chuẩn bị trực tiếp thẩm vấn tại Chúc gia.
“Chúc Liễu thị,” Triệu Thụy đi thẳng vào vấn đề, “Tối nay Cao Đào Tư tuần đêm, trực tiếp bắt được ngươi chuẩn bị dùng Kim Tàm Cổ độc giết lão Hà trông cửa, cũng chính là người đã từng là quản gia Trương Trung, ngươi có thừa nhận không?”
Nghe được lão Hà chính là Trương Trung, đôi phụ tử Chúc gia đều có chút kinh ngạc, nhìn nhìn mặt Trương Trung.
Nhưng lúc này Trương Trung đã hoàn toàn thay đổi, hắn ngồi ở kia, nhìn như ông lão sáu mươi tuổi, căn bản không có phong thái tuấn lãng tao nhã năm đó.
Trương Trung không nói gì, đôi mắt mờ nhạt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Liễu Văn Nhân.
Liễu Văn Nhân giết người không thành, bị bắt ngay tại trận, nếu là người khác sớm đã kinh hoảng thất thố, nhưng nàng lại bình tĩnh ngồi trên ghế, thần sắc thản nhiên.
“Phải, ta nhận.” Liễu Văn Nhân nói.
Nàng nhẹ giọng mở miệng, Chúc Thuyền Quyên ngồi bên cạnh kinh hô ra tiếng: “Tẩu tẩu! Sao lại như vậy?”
Liễu Văn Nhân không nhìn nàng, chỉ cúi đầu, ôn nhu nhìn bụng mình.
Tạ Cát Tường ép buộc mình bình tĩnh lại, nàng nhìn chằm chằm vẻ mặt Liễu Văn Nhân, muốn nhìn ra trên mặt nàng điều gì đó, cho dù là một tia áy náy.
Nhưng mà...!cái gì cũng không có.
Liễu Văn Nhân cứ bình tĩnh, trực tiếp thừa nhận như thế.
Triệu Thụy tiếp tục nói: “Vì hôm nay bản quan nói muốn điều tra tất cả hạ nhân tại quý phủ, điều tra tin tức Trương Trung, để xác định hung thủ giết hại Chúc Cẩm Trình, cho nên vì để Trương Trung không thể tiết lộ bí mật, ngươi quyết định ra tay giết người, có đúng hay không?”
Liễu Văn Nhân quyết đoán gật đầu: “Đúng vậy.”
Mấy năm nay Triệu Thụy ở Nghi Loan Tư đã thẩm tra rất nhiều người, hắn gặp qua đủ loại kẻ giết người, có phát rồ, có bin thái vặn vẹo, còn có người thuần túy bị bức đến tuyệt lộ, không gì không có.
Dạng hung thủ như Liễu Văn Nhân không phải không có, nhưng nhìn chung rất hiếm thấy.
Dường như nàng không hề cảm thấy kinh hoảng thất thố, thậm chí cũng không hề có một chút áy náy, rất bình tĩnh thừa nhận hết thảy.
Vẻ mặt Triệu Thụy không đổi, tiếp tục hỏi: “Chúc Liễu thị, khi ngươi có ý đồ giết hại Trương Trung đã sử dụng Kim Tàm Cổ, kết hợp với nguyên nhân tôn phu bị Kim Tàm Cổ hại chết, ngươi có thừa nhận, ngươi dùng Kim Tàm Cổ giết hại Chúc Cẩm Trình không?”
Vấn đề này, Liễu Văn Nhân không lập tức trả lời ngay.
Nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua mặt hai phụ tử ngồi đối diện, cuối cùng lộ ra một nụ cười quỷ dị.
“Ta thừa nhận, Chúc Cẩm Trình là do ta hạ độc git chết.”
Chúc Thuyền Quyên cơ hồ đã nói không ra lời, mà vẻ mặt Chúc Phượng Nghi, lại có vẻ đặc biệt sâu xa.
Hắn thậm chí còn khẩn trương hơn Liễu Văn Nhân đã thừa nhận giết chồng, giờ phút này mặt hắn trắng như tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, môi khô khốc thâm đen, lộ ra một vẻ nản lòng thoái chí.
Phản ứng của hắn thực không quá thích hợp.
Triệu Thụy thấy Liễu Văn Nhân thú nhận quyết đoán như thế, một chút do dự cũng không có, nên cũng không hề quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: “Như vậy Trì Tiểu Hà chết cóng ở quý phủ, cũng do ngươi tự mình động thủ?”
Về cái chết của Trì Tiểu Hà, kỳ thật còn chưa điều tra rõ rốt cuộc là ngoài ý muốn hay là mưu sát, nhưng nàng có quan hệ với Chúc phủ, trước khi chết còn bị Liễu Văn Nhân vu khống ăn cắp, cho nên bị nhốt vào phòng chất củi.
Tạ Cát Tường lại cảm thấy, nàng chết khẳng định không phải ngoài ý muốn.
Quả nhiên, từ sau khi thừa nhận vụ án đầu tiên, Liễu Văn Nhân liền không hề giấu giếm, cơ hồ là hỏi gì đáp nấy.
“Là ta làm cho nàng chạy ra khỏi phòng chất củi, đánh ngất rồi ném vào hầm băng, không ngờ nàng đột nhiên tỉnh lại, chạy thoát khỏi hầm băng.”
Tối nay nàng giết Trương Trung, bị bắt cả người lẫn tang vật, bởi vì giết người đều dùng Kim Tàm Cổ, loại phương thức hạ độc giết người như vậy rất đặc thù, hai án mạng này có thể cùng nhau điều tra, nàng muốn chối cũng chối không được.
Nhưng cái chết của Trì Tiểu Hà, nếu nàng không nhận, cuối cùng nói không chừng cũng sẽ không thể gán thêm tội trên người nàng.
Liễu Văn Nhân lại rất lưu loát đáp lời.
Nàng bên này nhận tội, Bạch Đồ bên kia liền múa bút thành văn, ghi chép lại toàn bộ quá trình thẩm vấn.
Triệu Thụy nói: “Chúc Liễu thị, ngươi xác định nàng là do ngươi tự đẩy vào hầm băng? Không qua tay người khác?”
Vấn đề này, lại làm Liễu Văn Nhân ngẩng đầu lên.
Đôi mắt nhu tình của nàng, giờ phút này lại không còn ôn nhu ngày trước, nàng giống như một ngoại nhân, lạnh nhạt nhìn thế gian này.
“Đại nhân vì sao có nghi vấn này?”
“Người Chúc gia đều do ta giết, ta cũng đã thừa nhận, đại nhân không cần hao tâm tổn trí tiếp tục điều tra, hà tất lãng phí thời gian.”
Liễu Văn Nhân nhàn nhạt nói.
Triệu Thụy nhíu mày, lại muốn hỏi thêm vài câu, đột nhiên nghe tiếng nói run rẩy của Chúc Phượng Nghi bên cạnh: “Liễu Văn Nhân…… Ngươi không được hồ ngôn loạn ngữ.”
Từ khi Liễu Văn Nhân thú nhận, người hoàn toàn không biết gì cả như Chúc Thuyền Quyên đang sợ ngây người, còn người hiểu sai sự thật như Trương Trung đang lâm vào kinh ngạc, nhưng không ai giống Chúc Phượng Nghi, vẻ mặt hắn hoảng sợ, đối với Liễu Văn Nhân mà nói, hắn còn sợ hãi hơn bất luận kẻ nào.
Liễu Văn Nhân nhếch khóe môi, liếc mắt đưa tình nhìn hắn.
“Phụ thân đại nhân,” Liễu Văn Nhân nói, “Tới nông nỗi ngày hôm nay rồi, còn có chuyện gì không thể nói? Cho dù ta không thừa nhận, mấy ngày nữa các đại nhân cũng có thể tra ra tình hình thực hư.”
“Ta đã sớm ngóng trông ngày này, ta làm hết thảy mọi chuyện, cũng đều vì ngày hôm nay.” Giọng nói Liễu Văn Nhân như kịch độc rót vào lỗ tai, khiến toàn thân Chúc Phượng Nghi run rẩy dữ dội.
“Ngươi…… Ngươi sao lại có thể phát điên như vậy!” Chúc Phượng Nghi gào rống lên.
Liễu Văn Nhân nhếch miệng cười, trên mặt tràn đầy khát khao cùng quyến luyến không rời: “Vì sao ta không thể?”
Hai người bọn họ giằng co như thế, giờ phút này Triệu Thụy lại rất kiên nhẫn, hắn cùng Tạ Cát Tường ngồi cạnh nhau, an tĩnh nhìn hai người bọn họ ngươi tới ta đi, đối chọi gay gắt.
Không, đối chọi gay gắt chỉ có Chúc Phượng Nghi, Liễu Văn Nhân vẫn luôn là ôn nhu mà đa tình.
Chúc Phượng Nghi bị lời thẳng thắng của Liễu Văn Nhân làm cho sợ hãi.
Mặt hắn đã không còn chút máu, toàn thân run rẩy kịch liệt, ngay cả khi vừa mới biết nhi tử chết như thế nào, cũng không bằng mấy lời Liễu Văn Nhân đe dọa hắn.
Ở đáy lòng hắn, hoặc là nói giữa hắn và Liễu Văn Nhân, khẳng định còn có bí mật càng sâu.
Bí mật này, với hắn mà nói là đả kích trí mạng nhất.
Ấn tượng của Tạ Cát Tường đối với hắn, từ lúc bắt đầu là phong độ nhẹ nhàng, sau đó là phụ thân gầy yếu bệnh tật, đến bây giờ là tiểu nhân hèn mọn khiếp đảm, từng bước một, suy sụp đến cùng cực.
Chúc Phượng Nghi há miệng t hở dốc, cuối cùng chỉ có thể khô khốc nói: “Ngươi không thể nói, chỉ cần ngươi không nói, sẽ không có người biết.”
Liễu Văn Nhân nhìn hắn, nhếch miệng cười: “Có người biết, ngươi nhìn Trương quản gia xem, vì cái gì hắn mai danh ẩn tích ở lại Chúc gia ba năm, còn không phải vì bà bà sao? Ngươi cho rằng cái gì hắn cũng không biết sao?”
Nhưng Trương Trung lúc này, lại là đầy mặt nghi hoặc, gương mặt già nua đã trải qua ngụy trang của hắn làm người nhìn không ra nét mặt, nhưng ánh mắt lại không lừa được người.
Trương Trung rốt cuộc mở miệng: “Thiếu phu nhân, vì sao lại là ngươi? Vì sao ngươi phải giết ta, vì sao phải giết thiếu gia cùng Trì di nương?”
Đến bây giờ hắn còn phải hỏi, chứng tỏ hắn xác thật không biết nguyên nhân Liễu Văn Nhân giết người, những lời hắn nói cho Chúc Cẩm Trình biết, phần lớn đều do tự hắn phỏng đoán.
Nhưng đó không phải sự thật.
Liễu Văn Nhân quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Trương Trung: “Ngươi thật sự quá ngu ngốc, sao ngươi lại cho rằng phụ thân dan díu với mẫu thân ta?”
Trương Trung chần chờ nói: “Nhưng mà, nếu không phải Chúc Phượng Nghi dan díu với cô thái thái, vậy hài tử ở viện hoang……”
Hài tử kia, lại là chuyện gì?
Tạ Cát Tường bỗng nhớ lại bóng đen đêm hôm qua dẫn dụ bọn họ đi đến viện hoang, đại khái chính là Trương Trung.
Liễu Văn Nhân nhếch môi, vui sướng nhìn thoáng qua khuôn mặt xám như tro tàn của Chúc Phượng Nghi, sau đó liền rũ đôi mắt xuống, nhẹ nhàng sờ sờ cái bụng cao ngất của mình.
Nơi này, còn có một hài tử đang trưởng thành khỏe mạnh.
(nhamy: chắc khỏe mạnh hôn????)
Nhìn thấy động tác của Liễu Văn Nhân, Trương Trung cơ hồ khó có thể tiếp thu, ba âm thanh không hẹn mà cùng vang lên.
“Cái gì?”
“Cái gì?”
“Liễu Văn Nhân!”
Gào thét lớn tên tục của Liễu Văn Nhân, chính là cha chồng Chúc Phượng Nghi nàng vừa mới thừa nhận dan díu.
“Liễu Văn Nhân, ngươi đã đồng ý với ta.”
Linh đường an tĩnh, chỉ nghe được một mình Chúc Phượng Nghi gào rống.
Hắn giống như con thú hoang bị chọc giận, rốt cuộc chìa ra nanh vuốt.
“Ngươi đã đồng ý với ta, ngươi đã đồng ý với ta,” Chúc Phượng Nghi hỏng mất nói, “Ngươi đồng ý chỉ cần ta thỏa hiệp, ngươi vĩnh viễn sẽ không nói với bất kỳ người nào.”.
Liễu Văn Nhân nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng, nhu tình như nước.
“Ta đổi ý.” Thanh âm nàng vẫn ngọt ngào như cũ.
“Ta muốn cho khắp thiên hạ đều biết, chúng ta mới là một đôi trời đất tạo nên.”
nhamy: chương này còn dài lắm, tui cũng muốn edit cho được nửa chương rồi ngừng.
Nhưng mà xin lỗi mọi người, tác giả bẻ cua quá gắt, chân tướng vụ án này bin thái quá.
Tui dừng đây trước, mai tui làm cho hết chương luôn để qua vụ án khác.
Tui đi tìm sự an ổn đây, mụ Liễu bin thái này làm tui mất hứng ngang.