Trận lửa lớn phía sau nha môn Quân Khí tư này, ước chừng gần hơn nửa canh giờ mới được đội xe chở nước chạy tới dập tắt.
Đợi cho hiện trường không còn lửa cháy, Triệu Thụy và Tạ Cát Tường mới lần nữa cùng nhau trở về hậu viện.
Lúc này trên mặt Văn Chính Thành đều là dấu vết than đen, vẻ mặt hắn uể oải, thoạt nhìn có chút nghĩ mà sợ.
"Văn đại nhân đừng vội," Triệu Thụy an ủi hắn, "Nếu có người phóng hỏa, Cao Đào Tư nhất định có thể tra ra người phía sau màn, đại nhân không cần lo lắng."
Văn Chính Thành cười khổ ra tiếng: "Có chuyện gì xảy ra thế này, nội tử còn chưa thấy bóng dáng, trong nhà lại bị cháy, thật không dám giấu giếm, hiện tại hạ quan còn đang rất mơ hồ, luôn cảm thấy hôm nay dường như đang nằm mơ."
Đối với Văn Chính Thành mà nói, chuyện phát sinh trong hai ngày này xác thật rất kỳ dị.
Triệu Thụy vỗ vỗ bờ vai của hắn, ra vẻ an ủi.
Tiếp đó đoàn người đi vào sâu bên trong hậu viện, vòng qua phía trước sân, trực tiếp đi vào sương phòng phía sau.
Chính nơi này là nơi phát hỏa, trực tiếp đốt cháy phòng ốc nơi này thành một mảnh phế tích, rồi cuối cùng mới chịu tắt.
Đội xe chở nước lúc này đã thu dọn xong xe chở nước và ống nước, đội trưởng đội xe lại đây nói với Triệu Thụy: "Đại nhân, nơi này được dùng làm phòng chứa củi ở Quân Khí tư, tổng cộng có hai phòng, còn có một phòng bởi vì chứa không ít đồ vật linh tinh, cho nên thế lửa cũng cháy mãnh liệt hơn, không thể nào dập được."
Triệu Thụy gật đầu, nhìn phòng chứa củi ẩm ướt ngổn ngang, hỏi: "Khi nào người có thể vào được bên trong?"
Đội trưởng nói: "Chờ một canh giờ (h) nếu không còn bốc cháy lên nữa, thì có thể khiêng hết mấy thứ ngổn ngang này đi, thu dọn lại."
Triệu Thụy nhìn thoáng qua biểu tình hoảng hốt của Văn Chính Thành, lại hỏi: "Nơi này vì sao bốc cháy?"
Về vấn đề vì sao bốc cháy, đội xe chở nước thật đúng là không thể phán đoán, đội trưởng trầm ngâm một lát, nói: "Lúc này đã là giữa hè, vốn rất dễ cháy, phòng chứa củi lại chứa một lượng củi gỗ rất lớn, nếu có mồi lửa, khả năng bị bén lửa cũng rất cao.
Nhưng trước mắt thuộc hạ vẫn chưa thể xác nhận, lúc ấy nơi nào phát hỏa trước, cần chờ tra xét rõ ràng mới có thể biết được."
Đội xe chở nước đã bận hơn một canh giờ (h), Triệu Thụy cũng không cưỡng cầu, chỉ cho bọn họ trở về nghỉ ngơi, đợi qua cơm trưa mới đến tra xét.
An bài xong cho đội xe chở nước, Triệu Thụy lại nói với Văn Chính Thành: "Văn đại nhân, ngươi vẫn nên trở về nghỉ ngơi một chút, trong quý phủ vừa xảy ra chuyện, trên dưới khẳng định đều rất hoảng sợ, không bằng chờ đến buổi chiều đi dò hỏi thêm?"
Văn Chính Thành gật gật đầu, không có nhiều lời, dẫn thân thích trong nhà trở về phía sau nha môn.
Triệu Thụy nhìn phòng chứa củi đầy đất hỗn độn, mày nhẹ nhàng nhíu lại.
Tạ Cát Tường nghiêm túc nhìn chằm chằm phòng chứa củi trong chốc lát, nhẹ giọng hỏi: "Thụy ca ca, huynh cũng lo lắng sao?"
Đúng vậy, hai người bọn họ đều rất lo lắng.
Làm quan viên tra án tại Cao Đào Tư, bọn họ đều rất rõ ràng, trong các vụ án mất tích này, một khi người mất tích biến mất quá một ngày, thì cơ hội còn sống cũng không lớn.
Phan Lâm Lang làm phu nhân của Văn Chính Thành, nàng mất tích rất có khả năng liên quan đến Quân Khí tư, cũng có thể liên quan đến ân oán khác trong nhà, nhưng xét đến cùng, nàng bất quá chỉ là một nữ tử yếu đuối, mất tích cả ngày, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường vốn còn muốn tận lực tìm kiếm, nhưng nha môn Quân Khí tư lại bốc cháy.
Nhìn nơi ban đầu là phòng chứa củi nay đã trở thành một mảnh phế tích, trong lòng hai người đều có dự cảm không lành.
Nơi này, có thể có Phan phu nhân đang mất tích không?
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường liếc nhìn nhau, biểu tình của hai người không có gì khác biệt.
Bất quá hiện trường tràn ngập khói mù, nước bùn giàn giụa, thật sự không có cách nào đi vào, Triệu Thụy nhìn nhìn sắc trời, liền dẫn Tạ Cát Tường đến cửa hàng Thanh Dương trong Lưu Li trang.
Cửa hàng Thanh Dương bán chủ yếu là thức ăn Hoài Dương, thanh đạm tinh tế, cảm giác kéo dài, ngoại trừ món vịt hầm bát bảo nổi danh nhất, còn có viên thịt cua, cùng món tiểu long bao, tuy nói bởi vì vụ án mất tích cùng án phóng hỏa tại Quân Khí tư khiến cho tâm sự nặng nề, nhưng hai người vẫn nỗ lực ăn no tám phần.
Dùng xong cơm trưa, các giáo úy phân tán tìm kiếm khắp nơi trong Lưu Li trang đã lần lượt trở về, Tô Thần tiến vào bẩm báo: "Hồi bẩm đại nhân, từ hôm qua đến hôm nay cũng không có ai nhìn thấy bóng dáng Phan phu nhân, mấy cửa hàng nàng thường hay đi cũng không ai gặp nàng, nàng cũng vẫn chưa ra khỏi thành."
Nói cách khác, Phan phu nhân rất có khả năng vẫn còn ở nha môn Quân Khí tư.
Triệu Thụy trầm ngâm một lát, nói: "Đi thông báo với Hộ Thành Tư, những thứ liên quan đến Quân Khí tư cùng người một nhà Văn Chính Thành, toàn bộ đều không được rời khỏi Lưu Li trang, nói Hộ Thành Tư cần phải bảo vệ nghiêm cửa trang."
Tô Thần chắp tay lui ra.
Triệu Thụy đẩy cửa sổ ra, nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, nói với Tạ Cát Tường nói: "Đi thôi, lúc này hẳn là Quân Khí tư đã dọn dẹp sạch sẽ."
Đến khi bọn họ lại tiến vào Quân Khí tư, mới phát hiện người nhà Văn gia ở sau nha môn đều thực an tĩnh, ngoại trừ Văn Chính Thành vẫn luôn chờ ở nha môn, mọi người còn lại đều không ra cửa.
Các binh lính đội xe chở nước đã dọn dẹp sạch sẽ nước bùn trên đường, đang dọn dẹp vách tường bị sụp đổ.
Tạ Cát Tường chú ý thấy, Văn Chính Thành đã thay đổi một bộ trường sam, người cũng có vẻ nhanh nhẹn hơn một ít.
Đoàn người cứ đứng như vậy trước phòng chứa củi, an tĩnh chờ đội xe chở nước bận rộn, ước chừng sau khoảng nửa canh giờ (h), mái ngói phòng chất củi cùng vách tường mới được dọn hơn phân nửa.
Tạ Cát Tường mắt sắc, liếc mắt một cái liền nhìn thấy dưới phòng ốc bị sụp, có một hình dạng cháy đen.
"Đó là......" Tạ Cát Tường túm túm cánh tay Triệu Thụy, ý bảo hắn nhìn về phía dưới.
Triệu Thụy để nàng đứng tại chỗ, còn mình liền tiến lên một bước, khom lưng nhìn kỹ.
Đó là một thân người bị lửa nóng đốt thành than.
Thế lửa vào sáng nay rất lớn, bởi vì phòng chứa củi chứa không ít củi gỗ, cho nên khó khăn lắm mới dập tắt được lửa, người bị nhốt ở phòng chứa củi, đương nhiên bị cháy đến mức hoàn toàn biến dạng.
Triệu Thụy chỉ huy các binh linh chuyên môn của đội xe chở nước dọn dẹp nơi này sạch sẽ, lúc này mới nghiêm túc nhìn lại.
Lá gan Tạ Cát Tường cũng rất lớn, nàng cẩn thận đi đến cạnh Triệu Thụy, cúi đầu cùng đánh giá.
Người bị thiêu chết vóc dáng hẳn không tính quá cao, bởi vì bị lửa đốt cháy, nên còn rút ngắn hơn bình thường một ít, vóc người chỉ có bốn thước.
thước = => thước =
Y phục trên thân người chết đã bị thiêu hủy toàn bộ, chỉ còn lưu lại một chút vệt đen sền sệt trên người, nhìn không ra màu sắc.
Bất quá, Tạ Cát Tường nhìn thấy dưới cánh tay người chết có ánh vàng rực rỡ.
Đó là vàng đã bị nung chảy.
Người sẽ đeo vòng vàng trên cổ tay, đại khái là một nữ tử.
Tạ Cát Tường chỉ chỉ thứ màu vàng kia, nhìn thoáng qua Triệu Thụy, Triệu Thụy liền quyết đoán đứng dậy, trực tiếp phân phó Tô Thần: "Sai người cấp tốc về kinh, mời Hình đại nhân đến đây."
Nói xong, hắn đi đến trước mặt Văn Chính Thành, rũ mắt nhìn hắn ta.
Văn Chính Thành cũng thấy được thi thể cháy đen kia, có lẽ cũng đoán được cái gì, biểu tình vô cùng hoảng hốt, chỉ có hơn buổi sáng chứ không hề kém.
Triệu Thụy bình tĩnh nhìn hắn, qua một lát sau, mới thấp giọng hỏi: "Văn đại nhân, ngươi có biết trên người lệnh chính có đặc điểm riêng gì, có thể xác định thân phận không?"
Văn Chính Thành lảo đảo một chút, đặt mông ngồi bệch xuống mặt đất.
"Triệu......!Triệu đại nhân, ngươi đây là có ý gì?" Văn Chính Thành lắp bắp hỏi.
Triệu Thụy cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng: "Buổi sáng khi bản quan hỏi ngươi, có tìm hết khắp nơi trong nhà chưa, ngươi nói tìm rồi, vậy có tìm ở phòng chứa củi không?"
Môi Văn Chính Thành run run, cuối cùng hắn nói: "Ta......!Hạ quan chỉ kêu người hầu trong nhà tìm kiếm mấy chỗ ở chủ viện, không có nghĩ tới sương phòng phía sau và phòng chứa củi, bất quá ta cũng có phân phó quản gia."
"Lâm Lang......!Nội tử thích nhất sạch sẽ, nàng sẽ không đến mấy nơi đó, nàng sẽ không đi......" Văn Chính Thành nỉ non nói.
Triệu Thụy vẫn nhìn hắn, hỏi: "Từ lúc lệnh chính mất tích, quý phủ còn có người hầu khác mất tích không?"
Văn Chính Thành trầm mặc, tựa hồ như hắn đang nhớ lại, cũng tựa hồ như đang lảng tránh vấn đề này.
Cuối cùng, hắn mới thấp giọng nói: "Không có."
"Sáng sớm hôm qua sau khi phát hiện phu nhân không ở nhà, ta đã sai Tôn quản gia đi xem xét khắp nơi, hắn cũng kiểm kê nhân số trong phủ lần nữa, ngoại trừ nội tử cũng không thiếu một người nào."
Nếu Văn gia chỉ mất tích một người, mà trong phòng chứa củi lại có một người, vậy phải chăng là cùng một người?
Triệu Thụy tiến lên, tự mình đỡ Văn Chính Thành lên: "Văn đại nhân, ngài nhất định phải tìm ra lệnh chính?"
Văn Chính Thành ngẩn người, ngay sau đó hung hăng gật đầu: "Phu nhân cùng ta tương tri tương hứa nhiều năm, tự nhiên nhất định phải tìm thấy nàng."
tương tri tương hứa: hiểu biết, tin tưởng lẫn nhau
Triệu Thụy ừ một tiếng, nói: "Một khi đã như thế, vậy bản quan muốn lần lượt thẩm vấn tất cả mọi người có liên quan trong quý phủ, đầu tiên sẽ bắt đầu từ Văn đại nhân ngươi."
Văn Chính Thành lập tức đáp ứng, tiếp đó, ánh mắt hắn lại đưa về trên người xác chết cháy đen kia: "Triệu đại nhân, đó......!có phải....!không?"
Hắn không có dũng khí tiếp tục hỏi nữa.
Thanh âm Triệu Thụy nhẹ nhàng, so với ngày thường còn ôn hòa hơn một chút: "Bởi vì người đã bị cháy đến hoàn toàn biến dạng, không cách nào phân biệt, nên người chết có phải là lệnh chính Phan phu nhân hay không, còn phải chờ nhất đẳng ngỗ tác của Cao Đào Tư đến trình diện mới có thể xác định được, chúng ta cứ thẩm vấn trước."
Tựa hồ như Văn Chính Thành nhẹ nhàng thở ra đối với lý do thoái thác này.
Chân hắn nhũn ra, Triệu Thụy vẫy tay cho một giáo úy tiến lên đỡ hắn, sau đó mới nói: "Văn đại nhân yên tâm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu Cao Đào Tư đã tiếp nhận, thì nhất định sẽ không bỏ qua bất luận manh mối nào."
Đoàn người từ phía sau nha môn đi ra, trực tiếp đi đến nha môn phía trước, Triệu Thụy tự ngồi xuống ở ghế chủ vị, mời Văn Chính Thành ngồi đối diện hắn.
Tạ Cát Tường và Triệu Thụy liếc nhìn nhau, ánh mắt không hề chớp, rơi xuống trên người Văn Chính Thành.
Triệu Thụy nhẹ giọng hỏi: "Có thể nhờ Văn đại nhân nhớ lại, một ngày trước khi lệnh chính mất tích, cũng chính là ngày hôm trước đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Văn Chính Thành gật gật đầu, hắn cúi đầu uống một ngụm trà, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn lại.
"Ngày hôm trước......!Ngày hôm trước ta thức dậy rất sớm, nội tử cũng thức dậy rất sớm.
Bởi vì tới mùa hè, Quân Khí tư sợ nhất là thời tiết nóng bức, cho nên cách khoảng một ngày ta sẽ phải trực canh gác nha môn một đêm, ta sợ giam phó tuổi lớn trực đêm vất vả, cho nên muốn đi qua sớm thay ca cho hắn."
Văn Chính Thành nói, thần sắc đột nhiên biến đổi.
Tạ Cát Tường nhìn hắn, tiếp nhận công việc của Triệu Thụy, dùng ngữ khí thực mềm nhẹ dò hỏi: "Văn đại nhân, ta là Thôi quan thuộc hạ của Triệu đại nhân, có phải ngài nhớ tới cái gì rồi không?"
Văn Chính Thành cũng chú ý tới nàng, nghe được nàng hỏi chuyện, liền trả lời theo bản năng: "Ngày hôm trước vừa vặn là ngày báo cáo khoản mục, tới cuối tháng, quản gia Tôn Tam Lang quản lí mọi công việc vặt trong nhà, sẽ lấy sổ sách tới chủ viện, để nội tử thẩm tra đối chiếu."
Quản gia Tôn Tam Lang?
"Chỉ là vị quản gia này có vấn đề?" Thanh âm Tạ Cát Tường thực mềm nhẹ, làm cho Văn Chính Thành không khỏi buông cảnh giác.
Hắn trực tiếp đáp ngay: "Vốn dĩ ta cũng không để ý lắm, nhưng trải qua những việc này, ta đột nhiên nhớ lại vào tháng trước, nội tử nói với ta sổ sách trong nhà không đúng, thu vào ở thôn trang không khớp, trong đó có người đã táy máy."
Môi Văn Chính Thành liền run rẩy, sắc mặt cũng trở nên từ từ trắng bệch: "Có thể......!Có thể là......!Hắn bị nội tử bắt được sai lầm, tâm sinh ác ý hay không?"
Ánh mắt Tạ Cát Tường hơi lóe, nàng trực tiếp hỏi: "Theo ý Văn đại nhân, ngươi cho rằng Tôn Tam Lang quản gia bị Phan phu nhân phát hiện chuyện hắn tham ô, cho nên dưới tình thế cấp bách mới giết người diệt khẩu?"
Văn Chính Thành lại dùng sức lắc lắc đầu: "Không......!Lâm Lang nói không chừng vẫn còn sống, nàng sẽ không rời khỏi ta."
Tạ Cát Tường nhìn thấy tuyệt vọng trong ánh mắt hắn, không khỏi thở dài.
Người chết kia, có khả năng rất lớn chính là Phan Lâm lang.
Điều quan trọng nhất hiện nay, một là xác định thân phận người chết, hai là tìm ra chuyện đã phát sinh trước khi Phan Lâm Lang mất tích một ngày.
Thanh âm Tạ Cát Tường nhu hòa, nàng nói: "Được, bây giờ không đề cập tới chuyện chết hay không chết nữa, nếu vị Tôn quản gia này thực sự có hiềm nghi tham ô, vậy tâm hắn có thể sinh ý xấu hay không?"
Sắc mặt Văn Chính Thành đột biến.
"Có thể." Văn Chính Thành nói như thế..